← Quay lại trang sách

Phần V (3)

Phần V (3)

ấy hôm nay, Tư Cầu cứ ở miết trong nhà chớ không buồn đi đâu hết. Ba Kiên thấy em có vẻ lầm lì suốt ngày nên cũng đâm ra ái ngại, nhưng cũng chẳng biết khuyên nhủ ra sao vì anh ta dư biết tánh nết của em.

Một bữa nọ, Ba Kiên đi họp với mấy anh lớn về liền đến bảo Tư Cầu:

- Ê Tư, chiều nay mầy theo tao ra “Ủy ban” chơi nghen mậy!

Tư Cầu ngạc nhiên nhướng mắt lên hỏi:

- Ra làm chi vậy? Bộ hết chỗ chơi sao mà phải ra ngoải chơi hả?

Ba Kiên chắc lưỡi:

- Thằng này sao kỳ quá! Tao nói thiệt chớ bộ giỡn sao!

Tư Cầu hoài nghi hỏi thêm:

- Hừ... bộ mấy chả tính làm khó dễ gì tui nữa hả?

- Tao nói hổng phải mà! Mầy sao hay nghi bậy quá. Nguyên tao thấy mầy ở nhà hoài cũng buồn, nên tao nói với mấy ảnh kiếm công tác gì để giao cho mầy. Mấy ảnh chịu liền vì mấy ảnh cũng khoái cái nước lì của mầy...

- Sao mà khoái?

- Hổng khoái sao được, vì mấy ảnh còn lạ gì mấy thằng lóc chóc ở đây, hễ bình thường vô sự thì làm trời làm đất can hổng nổi, mà hễ có động tĩnh thì... mụ nội ai chạy theo cũng hổng kịp tụi nó nữa!

Tư Cầu mỉm cười:

- Mấy chả cũng biết vậy sao?

- Hứ, người ta chỉ huy mà hổng rành hết sao được mậy! Mấy ảnh thấy mầy được cái gan lì, mầy hổng nhúng tay vô thì thôi mà hễ chịu mần thì... trời gầm hổng nhả!

Tư Cầu nhún vai có vẻ không mấy quan tâm đến những lời “khen tặng” ấy và ngồi làm thinh.

Thấy vậy, Ba Kiên vỗ vai anh ta:

- Sao mậy? Mấy thuở mà được mấy anh lớn để ý đặc biệt như vậy.

Tư Cầu nói gạt ngang:

- Mấy chả tốt quá há! Chắc mấy chả thấy cái lưng của tui to bề bề dễ hứng đạn nên mấy chả mới chịu tốn nước miếng để khen tui như vậy chớ gì?

Ba Kiên bực mình la lối om sòm:

- Đừng nói bậy hoài mầy! Thằng này sao nó không chịu ưa ngon, ưa ngọt mà ưa nặng không hè! Mầy dìa đây phải sửa tánh nết lại, chớ mầy cứ giữ cái điệu này hoài tao e có ngày... mầy khổ đa em! Và tới chừng đó đừng trách móc hay cầu cứu gì tao hết nghen! Tao xin đứt mầy cái chuyện đó trước!

Phần thấy anh nổi cáu, phần cũng ngại mấy “anh lớn” kiếm chuyện trong lúc mới chân ướt, chân ráo về nhà, Tư Cầu bèn lựa lời “vuốt giận” Ba Kiên:

- Thì tui... vui miệng nói chơi một chút chớ có gì đâu mà anh làm rầm rầm vậy! Với lại, tui nói ở đây chỉ có một mình anh nghe thôi chớ bộ ai khác sao...

Ba Kiên vẫn còn sừng sộ:

- Mầy nói như vậy mới mau chết nữa! Bộ mầy hết chuyện chơi rồi sao chớ? Mầy nói với gốc cột tao sợ còn hổng được chớ đừng kể đến tao, tao bây giờ đâu phải chỉ là anh của mầy không thôi, tao còn là người của “ủy ban”, của “chánh phủ”... bộ mầy quên rồi sao?

Tư Cầu nhún vai đáp:

- Tui nói chuyện với anh ở trong nhà chớ bộ ở ngoài trụ sở gì sao mà sợ...

Ba Kiên nói chen vô liền:

- Mầy đừng có cãi bướng với tao! Tao thấy bây giờ ở nhà chỉ còn có tao với mầy, nên tao mới nhọc công lo như vậy... Nhưng thôi, mầy muốn tự tung tự hoành gì đó thì làm đi, miễn nữa đừng than đừng trách, đừng níu đừng kéo gì tao là được rồi.

Tư Cầu cau mày, nhưng rồi anh ta lại cười giả lả:

- Tui chớ phải ai sao mà anh lo cái chuyện đó cho mệt! Nhưng thôi... anh làm ơn nói với mấy ảnh rằng: tui mới dìa nên còn... bợ ngợ lắm, xin mấy ảnh nới cho tui một ít lâu. Anh nghĩ coi thời buổi thanh niên như tụi mình không nhảy ra giúp nước thì còn đợi gì nữa, nhưng óc tui... lộn xộn quá... Thiệt thoát chết mấy lần nên tui như bị ai hốt hồn vậy!

Ba Kiên nhìn em một hồi lâu như để dò xét, rồi chậm rãi đáp:

- Thôi như vậy cũng.. được, tao cũng chẳng ép mầy làm chi, nhưng sẵn đây tao cũng nói thêm một lần chót với mầy một điều này: bây giờ hổng phải dễ như hồi đó, mầy bây giờ lớn rồi, mọc đủ lông đủ cánh rồi, thì ráng mà lo liệu lấy, và nếu mai mốt có sự gì xảy ra tao... hổng biết cái gì hết đó nghen mậy!

Tư Cầu thấy Ba Kiên lên giọng kẻ cả như vậy bắt buồn cười, nhưng anh ta cũng nói cho xuôi theo:

- Ai mà dám nhờ anh lo đâu mà anh rào trước đón sau dữ quá vậy hổng biết!

- Ừ, nếu được vậy... tao cũng lạy mầy! Cần nhứt là mầy đừng lộn xộn gì nữa hết là tao yên tâm rồi, nội cái việc của anh Hai đó, nếu tao... cu ky như người ta thì cũng dính luôn theo hay ít lắm thì cũng bị hạ tầng công tác... Tao nói mí mí như vậy chắc mầy đủ hiểu. Bây giờ muốn mần ăn cái gì cũng vậy, mình có ở trong phe của người ta, người ta mới che đậy binh vực cho mình, chớ đừng cậy giỏi, đừng ỷ y là mình phải, mình đúng rồi “bất kể quân thần” thì sớm hay muộn gì cũng ngủm củ từ đó mầy!

Tư Cầu bực mình muốn cãi lý lại nữa, nhưng bỗng nhớ trực lại việc cần phải ra giáp mặt tía má và anh Hai anh ta nên xuống giọng hỏi Ba Kiên:

- Nè anh Ba, tui tính mơi này lội ra thăm tía má một chút...

Ba Kiên gạt ngang:

- Ý hổng được đâu mầy ơi... mầy ra ngoải láng cháng Tây nó bắt đa! Và hổng phải cái số của mầy hên hoài nghen!

- Có anh Hai ở ngoải mà anh!

Ba Kiên “xì” một tiếng:

- Mầy tin ảnh là có ngày mầy chết nhăn răng đa em!

- Anh sao nghi bậy hoài, anh Hai ảnh đâu có đến nỗi tệ như vậy! Mà dầu sao đi nữa thì tui cũng phải thăm tía má...

- Thì mầy nhắn tin ra là mầy dìa đây bình yên có phải dễ hơn không!

- Đâu được anh! Đó với đây mấy cây số mà không ra thăm tía mà thì sao phải lẽ...

- Mầy nói như vậy phải lắm nhưng cách đây cả chục năm về trước kìa! Chớ bây giờ mầy láng cháng nhích qua nhích lại chút xíu thôi cũng đủ chết rồi chớ đừng nói gì cách cả mấy cây số ngàn lận!

Tư Cầu vớùi giọng cương quyết nói thêm:

- Nhưng dầu sao tui cũng phải ra ngoải. Tui đâu có ngán Tây đó anh!

Ba Kiên nhăn nhó rồi lúng túng thuyết phục em:

- Thì đã đành rằng mầy bảnh, mầy hổng ngán Tây, nhưng tao nói với mầy tự nãy giờ rát cổ họng mà mầy chưa hiểu gì ráo... Bộ mầy nói chỉ có Tây không sao? Tao nói... nhích qua nhích lại cũng đủ chết là nói về phía... mấy cha nội trong này nè! Mầy sao cái gì cũng lóc chóc hết...

Tư Cầu nói gạt ngang:

- Anh cứ để thây kệ tui... mơi đây thế nào tui cũng đi ra ngoải, rồi muốn tới đây thì tới!

- Tao lạy mầy đó Tư! Mầy cứ kiếm chuyện khó khăn hoài rồi biểu yên thì yên sao được! Mầy làm như vậy, đâu phải chỉ có một mình mầy lãnh đủ, mà tao đây cũng kẹt vô đó nữa chớ bộ giỡn hay sao?

Tư Cầu cười lạt:

- Té ra anh lo cho anh chớ sợ gì cho tui.

Ba Kiên gãi đầu:

- Thiệt ra thì... thì mầy cũng... nên thương dùm tao một chút xíu. Nếu mầy nằng nặc đòi đi như vậy thì tao cũng hổng cản mũi cản lái làm gì, nhưng... theo tao, mầy nên đi cách nào cho kín kín. Hổng phải tao nói mầy sợ ai, nhưng mầy nên... nghĩ đến tao ở trong này.

Tư Cầu mỉm cười đáp:

- Được rồi, tui làm sao cho êm thấm thì thôi, tui cũng phải lo cho cái thân của tui nữa chớ anh!

Ba Kiên vỗ vai em cười hề hề:

- Tao biết mầy điệu lắm mà!... Nhưng mầy ra ngoải thăm tía má rồi chừng nào dìa hả? Hay là mầy... tính ở luôn...

Tư Cầu rướn cổ nó liền:

- Ê, anh nhìn mặt mũi thằng này ra sao mà anh nói hồ đồ như vậy chớ! Thứ này là thứ... ăn thua đủ với tụi nó mà anh!

Ba Kiên vội nói bọc theo:

- Ối, tao vui miệng nói giỡn chơi vậy, chớ tao dư biết mầy ngon lành mà! (rồi anh ta lắc vai Tư Cầu mấy cái liền) Cái thằng này sao dễ nổi sùng quá! Hễ ai nói động tới mầy là mầy quạu đeo... thời buổi này mà như vậy là... kém “chánh trị”, là dễ... chết non chết yểu lắm nghen mậy!

Tư Cầu trề môi:

- Tui thì vậy đó đa!

Ba Kiên nhìn em lắc đầu rồi bỏ đi ra ngoài sân một nước...

... Sau một thời gian nằm “ụ” ở nhà, Tư Cầu cảm thấy bực bội trong mình nên khi nghe Ba Kiên thúc giục ra lãnh “công tác” anh ta ưng thuận ngay.

Đó là một điều làm cho Ba Kiên hả dạ nhứt và sau khi chạy lên “ủy ban” báo cáo về việc ấy, anh ta hấp tấp trở về nhà gọi Tư Cầu rối rít:

- Tư ơi Tư, mấy anh lớn bằng lòng hết rồi nghe mậy!

Tư Cầu đang ngồi bó gối trên ngưỡng cửa nhà, thản nhiên nói:

- Vậy hả! (rồi anh ta mỉm cười hỏi lại) Chớ hổng phải tại tui... bằng lòng trước hả?

Ba Kiên nói lảng đi:

- Mà mầy cũng hên lắm nghen, mầy vô thiệt đúng dịp tốt!

Tư Cầu ngạc nhiên hỏi liền:

- Sao lại có chuyện hên xui ở trỏng nữa đó cha nội?

Ba Kiên vui vẻ đáp:

- Hổng hên sao được mậy! Tao cũng lựa lúc để tao đưa mầy đi học khóa huấn luyện cán bộ tiểu đội trưởng ở trên tỉnh bộ.

Tư Cầu đứng phắt dậy cự nự:

- Thôi, cái chuyện đó tui hổng thèm đâu!

Ba Kiên trợn mắt:

- Ý trời, tao bảo mầy đi học làm chỉ huy, làm... cha nội người ta, mầy còn chê nữa chớ! Như vậy sướng thấy mồ mà thầy còn muốn đòi trâu đòi heo gì nữa hả?

- Hứ, bộ anh nói tui ham lắm! Anh bắt tui chèo ghe bửa củi gì cũng được hết, chớ biểu tui đi học thì tui xin... chạy tét.

Ba Kiên dậm mạnh chân xuống đất:

- Cái thằng này thiệt kỳ đời! Mấy bữa tao chạy đôn chạy đáo năn nỉ lạy lục mấy anh lớn thiếu điều sói trán để gởi gấm mầy lên tỉnh bộ học khóa cán bộ, mà bây giờ mầy lại dở chứng như vậy thiệt hết chỗ nói rồi!

Tư Cầu thấy Ba Kiên bực mình như vậy bèn xuống nước nhỏ:

- Thì tui tưởng anh nói tui lãnh công tác gì đó hay là anh cho tui đi đánh giặc đánh giã tui còn ham... Tui có dè đâu anh lại gởi tui đi học. Thôi anh à, ai muốn làm vương làm tướng gì đó thì làm, còn tui cứ cho tui xách súng đi bắn ba thằng thực dân là tui đủ khoái rồi!

Ba Kiên chắc lưỡi:

- Nói như vậy mầy chỉ muốn làm một thằng du kích quèn thôi sao?

- Coi, tui quánh Tây đâu có cần... chức tước gì anh!

Ba Kiên thở ra một hơi dài:

- Nói như mầy vậy nhiều lúc tức muốn bể ngực! Người ta muốn tu cho lên tới Niết Bàn cũng còn phải trải qua mấy... cấp bực: ban đầu là Sãi, rồi Sư, rồi đi lần lần lên Hòa thượng Yết-Ma và còn cả chục bực rắc rối khác nữa! Kháng chiến của mình cũng vậy, nghĩa là cũng phải có cấp bực trên dưới chớ mậy!

Tư Cầu cười xòa:

- Anh sao hay ví tầm bậy hoài! Mà tui đã nói: tui có ham cấp bực khỉ khô gì đâu! Tui muốn kháng chiến.. trơn vậy thôi hè!

Ba Kiên cau mày suy nghĩ một vài giây rồi hăng hái nói thêm:

- Mầy không ham chuyện đó thì cũng cho là được đi nhưng mấy ảnh thấy mầy có nhiều khả năng và đàng hoàng nên mấy ảnh có bổn phận phải cất nhắc cho mầy, cái đó cũng vì lợi ích chung...

Tư cầu vội cắt lời Ba Kiên:

- Vậy sao hồi nãy anh nói là anh phải đi năn nỉ lạy lục mấy ảnh?

- Thì... tao nói như vậy để mầy... ngó lại giùm cái công khó nhọc của tao... Thiệt tình thì tao cũng... vận động với mấy cha lớn củ kiệu lắm nên mới được, chớ nếu tao lơi lơi một chút thì ba thằng ông nội khác nó xía vô cản mũi cản lái liền!

Tư Cầu lắc đầu thở ra:

- Tui thì ngán nhứt cái chuyện đó!

Ba Kiên chụp nói theo liền:

- Đó, vì chỗ ấy mà tao khuyên mầy ráng đi học làm cán bộ chuyến này đó Tư! Chớ mầy cứ lẹt đẹt ở dưới hoài thì thế nào mày cũng còn nhiều dịp bực mình nữa, mầy có chỉ huy được thì mầy mới mong sửa đổi, lèo lái ba thằng cốt đột ở dưới cho nó khá dần dần lại. Mầy nhắm mắt buông tay thì tụi nó cứ... u trệ vậy hoài, và rồi có ngày mầy chịu hết nổi rồi sanh ra lục đục hổng tốt đó Tư!

Nghe Ba Kiên giãi bày thiệt hơn mọi mặt như thế, Tư Cầu cũng hơi xiêu lòng. Nhưng anh ta còn thắc mắc hỏi thêm:

- Anh nói như vậy tui nghe cũng phải, nhưng tui... chữ nghĩa không đầy lá mít rồi làm sao học lại người ta!

Ba Kiên cười xòa rồi vỗ vai anh ta:

- Mầy đừng có lo chuyện đó! Bây giờ người ta... khoa học tấn bộ lắm đâu có cần phải nhiều chữ nghĩa mới học lớp cán bộ được mậy! Với lại cái lớp này là lớp về quân sự chớ phải học thi đi thi sơ học, đít-lôm gì sao mà phải cần giỏi chữ!

- Nhưng tui sợ... học thua người ta rồi rỗ mặt “bầu cua” hết!

Ba Kiên đáp bằng một giọng quả quyết:

- Cái đó, mầy biệt có sợ thằng nào khác. Tao dư biết mấy thằng đi theo học mà! Toàn là thứ... ăn trộm trâu, thằng nào thằng nấy bư như bò, tao dám nói là mầy qua mặt tụi nó nghe một cái rẹt liền!

Thấy Tư Cầu làm thinh, Ba Kiên lo lắng hỏi thêm:

- Bây giờ mầy tính sao đây? Đi hả mậy?

Tư Cầu thở phào ra rồi nhỏ nhẹ đáp:

- Để tui ráng một chuyến thử coi...

Tư Cầu nghe anh nói như thế, cũng đâm ra thương hại:

- Thôi được rồi, để tui ráng chịu “xó” với mấy chả cho anh yên lòng, nhưng hổng biết mấy chả có để yên cho tui hông!

Khuya hôm ấy, như thường lệ sau khi dắt trung đội của mình đi khuấy phá cầm chừng một đồn đóng ở vòng ngoài chợ Trà Ôn, Tư Cầu cùng anh em lững thững thả rề trên lộ cái vắng tanh để trở về căn cứ.

Thấy điệu bộ Tư Cầu có vẻ thong dong cũng như đa số anh em khác đi nghinh ngang trên lộ, tên chính trị viên đâm ra sốt ruột. Anh ta tiến lên đi song song với Tư Cầu lên giọng cằn nhằn:

- Nè anh Tư, sao anh để anh em đi loạn xạ không hàng ngũ, không kế hoạch, không phòng bị, không...

Tư Cầu thản nhiên chận ngang:

- Còn “không” cái gì nữa thì nói luôn nghe coi!

Tên chính trị viên đứng sững lại:

- Coi, tôi nói thiệt chớ bộ giỡn sao mà anh dở cái giọng đó à! (và nhận thấy Tư Cầu vẫn làm thinh đi tới, anh ta bèn te te chạy theo) Ê, anh Tư! tôi đang thảo luận với anh, sao anh lại có thái độ... ngoan cố đó hả!

Tư Cầu hất hàm hỏi lại:

- Cái gì mà ngoan cố ngoan kiết ở trỏng nữa đó?

- Tôi đang thảo luận với anh với tư cách là chính trị viên trong đơn vị...

Tư Cầu xì một tiếng:

- Anh muốn thảo cái gì đó thì chút nữa dìa tới chỗ rồi hãy “thảo”, chớ bây giờ... tui xin miễn đi! (rồi Tư Cầu quay về phía anh em đang đi đằng sau hô lớn lên). Ê mấy bồ đi rút dìa nghỉ cho khỏe!

Tên chính trị viên vẫn lẽo đẽo theo một bên Tư Cầu:

- Tôi đang thảo luận với anh về vấn đề...

Tư Cầu sẵng giọng cắt ngang:

- Đang hành quân hổng có thảo luận đách gì hết!

- Coi, tôi nói với anh đàng hoàng quá mà!

- Tui vậy đó!

Tên chính trị viên nhún vai rồi nói:

- Nhưng anh phải cho anh em rút đi lại cách nào chớ làm gì đi nghinh ngang giữa lộ vậy! Rủi địch tới bất tử rồi sao?

Tư Cầu nén lòng giải thích cho anh ta hiểu rõ lý do tại sao mình để anh em đi như thế:

- Tui làm cái gì cũng có... căn hết chớ hổng có làm ẩu đâu! Con đường này vắng hoe và giờ này bà nội tụi nó cũng không dám lò mò ra nữa! Mình cũng phải liệu chừng khi dùn khi thẳng để dưỡng sức anh em chớ! Bây giờ nếu mình làm gắt, bắt anh em lội ruộng hay càn rừng lướt bụi mà dìa thì cũng được chớ hổng phải không, nhưng như vậy là không biết... hà tiện sức vóc của anh em.

Tên chính trị viên lắc đầu lia lịa:

- Làm như anh vậy đâu có được! Nguyên tắc là nguyên tắc, anh mà cứ buông lơi như vậy có ngày hối không kịp, tôi yêu cầu anh...

Tư Cầu đứng khựng lại, xốc lại cây “tom son” đeo lòng thòng một bên vai:

- Xin lỗi anh, ở đây thằng nào chỉ huy?

- Nhưng tôi là chính trị viên trong trung đội, tôi có nhiệm vụ...

- Nhiệm vụ gì thì thây kệ anh!

Tên ấy cười gằn:

- Được rồi, tôi sẽ báo cáo lên thượng cấp.

Tư Cầu xô anh ta ra một bên rồi tiếp tục đi tới:

- Anh muốn báo cáo cái gì đó thì cho anh mần thả ga, nhưng bây giờ xin anh dẹp qua một bên đi...

... Anh em trong trung đội lào xào một hồi rồi tiếp tục cất bước theo Tư Cầu. Sự mất thể diện với các đội viên, tên chính trị viên lại chạy theo Tư Cầu nghiêm giọng bảo:

- Nhân danh chính trị viên trung đội, một lần chót, tôi yêu cầu anh cho anh em đi đường khác...

Tư Cầu không buồn ngó lại:

- Tui và anh em nhứt định đi dìa theo lối này, hay là anh muốn lội ruộng băng đồng gì đó thì... xin mời anh cứ tự ý!

Tên chính trị viên do dự đứng lại một hồi rồi làm thinh bước xáp vô đi chung với anh em...

Trời mới tờ mờ sáng. Tư Cầu vừa cho anh em tản ra lội tắt ngang ruộng để về Rạch Chiếc thì bỗng nghe có tiếng máy xe hơi chạy từ phía xa vang lại.

Tư Cầu vội hô anh em nằm rạp xuống rồi leo phóc lên một cây cao bên vệ đường để ngóng về phía mấy đốm đèn pha xe đang ló dạng trong sương sớm. Sau khi quan sát thật kỹ, Tư Cầu tuột mau xuống. Chân của anh ta vừa chạm đất thì tên chính trị viên cũng vừa bước tới và lên tiếng cằn nhằn:

- Đó bây giờ anh thấy chưa?

Tư Cầu đứng xuống đất, cúi xuống lấy cây tiểu liên đặt dựa vào gốc cây lên rồi bình tĩnh hỏi lại:

- Thấy cái gì?

- Hồi nãy tôi đã bảo anh phải cẩn thận mà anh nhứt định không chịu nghe!

Tư Cầu bực mình hỏi lại:

- Mà đã có cái gì chưa?

- Thì Tây nó kéo tới rần rần đó còn gì nữa!

- Bộ ngán rồi hả? Nếu anh có ngán thì... tui đâu dám ép anh ở lại, anh muốn dông trước thì dông đi chớ còn đứng đây nói láp giáp cái gì nữa!

Tên chính trị viên sừng sộ:

- Anh đừng khi dễ tôi không được đâu nghen! Anh đã vậy mà còn không biết phục thiện gì ráo!

- Cái gì mà phục thiện? Bộ anh nói mình bị Tây nó vây rồi sao mà bây giờ anh cằn nhằn tui chớ!

Tên chính trị viên hất hàm chỉ về phía có ánh đèn pha xe mỗi lúc mỗi gần:

- Thì đó! Bây giờ anh phải cho anh em rút lui gấp để bảo toàn lực lượng...

Tư Cầu cười rộ lên:

- Tui nói anh đừng giận: anh không biết cái khỉ khô gì hết mà cứ xía miệng vô hoài! Xe Tây nó đi tình cờ như vậy chớ bộ tụi nó biết có anh em mình ở chỗ này sao? (rồi anh ta dõng dạc nói tiếp) Tiện đây tui cũng cho anh hay luôn thể: tui cũng đã quyết định cho anh em nằm tại đây để kích tụi nó!

Tên chánh trị viên lấp bấp nói:

- Ý trời anh nói thiệt hay nói giỡn đó!

Tư Cầu thản nhiên đáp:

- Thiệt! Và bây giờ anh chịu khó dang ra xa đi để tụi này mần công chuyện.

Nói xong Tư Cầu vội rả bước về phía anh em.

Tên chính trị viên níu áo anh ta lại:

- Anh biết tụi nó đông hay ít thế nào mà dám làm ẩu như vậy?

Tư Cầu gạt tay anh ta ra:

- Hổng biết sao dám mần? Tụi nó có hai xe, mình tấn công vớt một cú này gỡ vốn cho mấy chuyến đi ăn trét vừa qua, rồi dìa nghỉ mới sướng!

Biết có cản trở nữa cũng vô ích, tên chính trị viên đành đứng lặng nhìn Tư Cầu đi cắt đặt anh em bố trí rải rác dọc theo hai bên đường để chờ hai chiếc xe nhà binh tây đi trờ tới...

Trời đã mờ mờ sáng.

Bốn ánh đèn pha của hai chiếc xe nhà binh chạy thật nhanh, đua nhau rọi sáng một khoảng đường và như muốn ngấu nghiến nuốt ngốn khoảng đường sắp tới.

Tư Cầu đứng sổng lưng nhìn kỹ: đó là một chiếc xe díp dẫn đầu rồi kế một chiếc vận tải cỡ “cách cách”: hai kiểu xe mà anh quá quen thuộc hồi còn ở trên căng. Anh ta biết rõ chỗ ngồi của tài xế ở bên nào và thùng xăng của mỗi chiếc xe để ở đâu...

Tư Cầu bắt mỉm cười khi nghĩ rằng: hai chiếc xe ấy đi ẩu trên con đường này thật chẳng khác gì cuộc phục kích cũng... ẩu tuốt của anh ta. Và tự nhiên Tư Cầu đưa mắt nhìn về chỗ tên chính trị viên ẩn nấp để lẩm bẩm một mình “Ẩu nhưng mà... ẩu có căn”.

Tư Cầu chậm rãi lên cò súng rồi đưa tay lên sờ mấy quả lựu đạn mang trước bụng. Chất thép mát lạnh làm cho anh ta có một cảm giác sảng khoái lạ kỳ.

... Ánh đèn pha xe hơi đã rọi sáng mấy bụi rậm mọc trên lề đường phía trước mặt Tư Cầu. Anh ta cất mũi súng lên canh đúng vào chỗ phía tài xế ngồi rồi ria một loạt...

Trong buổi sáng tinh sương loạt súng tiểu liên của Tư Cầu nổ nghe dòn vô cùng. Có tiếng kiếng bể nghe loảng xoảng, chiếc xe đảo lia, hai ánh đèn pha cũng theo đó mà quơ qua quơ lại để rồi cuối cùng chiếc xe đâm sầm xuống một cái hố bên vệ đường và nằm im luôn ở dưới.

Chiếc xe sau chưa kịp thắng lại thì từng loạt súng ở một bên này đường tua tủa nã ra, rồi tiếng rít ghê rợn của chiếc xe phanh gấp lại cùng tiếng la lối quát tháo của bọn người trên xe vang lên nghe rõ mồn một.

Bọn lính Tây vội đua nhau tông nhảy xuống nấp về phía bên kia đường để bắn trả lại, mấy trái hỏa châu cũng đồng thời bay vút lên trời để báo hiệu cầu cứu.

Vừa lúc ấy, một bán trung đội nằm phục sẵn ở bên kia đường cũng bắt đầu cho nổ súng và tung lựu đạn lên ào ào ở phía sau lưng địch quân. Bị dồn ép một cách hoàn toàn bất lợi như thế, bọn lính trên xe chỉ chống trả yếu ớt, rồi lần hồi mấy cây trung liên ngưng nổ. Chỉ mười phút sau, sau một loạt đạn tung lên ầm ầm, rồi kế một đợt xung phong không có gì là cam go cho lắm, tiếng súng đã im bặt.

Tư Cầu, tay xách tiểu liên chậm rãi bước lên lộ tiến về phía chiếc xe đậu chình ình trên đó.

Thấy anh trung đội phó chạy lại, Tư Cầu hất hàm hỏi chiếu lệ:

- Xong xuôi hết rồi hả?

- Có cái gì mà hổng xong!

- Bên mình có cha nội nào... trầy da, sứt trán gì hông?

- Có sơ sơ nhưng chẳng ăn nhằm gì ráo.

- Thôi lo coi anh em thâu dọn chiến trường gấp rút lên rồi đốt mẹ hai cái xe đó đi... Mà anh có biết cách đốt xe hông hả?

Anh trung đội phó cười đáp:

- Ý trời, anh khỏi lo chuyện ấy! Sửa xe thì tui chịu dốt chớ đốt xe thì... mấy hồi!

Vừa lúc ấy tên chính trị viên lại lò mò ra đến nơi. Hắn ta ngó quanh quẩn một hồi rồi tằng hắng lấy giọng để hỏi Tư Cầu:

- Bộ... xong rồi hết hả anh? Cha, anh đánh... cầu âu một chuyến mà ăn được hén!

Tư Cầu cười mũi:

- Hừ, cầu âu sao được anh. Có chiến thuật, có kế hoạch đàng hoàng... mà ối thôi, anh hổng biết quân sự khỉ gì hết, tui có nói nhiều anh cũng chẳng hiểu!

Tên chính trị viên tìm cách bắt bẻ Tư Cầu:

- Ủa, sao anh để anh em mạnh ai nấy thâu đoạt chiến lợi phẩm... Như vậy quá bừa bãi, mình phải biết món nào cần dọn trước, món nào cần để lấy sau, chớ làm xô bồ xô bộn như vậy bất lợi lắm!

Tư Cầu bực mình la lớn:

- Cha nội này sao có chuyện với tui hoài vậy cà! (Đoạn anh ta day qua phía tên chính trị viên...) Anh em họ đánh giặc nhiều họ dư biết cách lấy những thứ cần mà! Cái đó tui xin anh khỏi lo!

Rồi Tư Cầu cất tiếng gọi viên trung đội phó:

- Ê anh ơi, anh làm ơn coi có cái đồng hồ Vi-le hay Mô-va-đôâ nào đẹp đẹp, anh tước cho tui một cái... Tự hổm nay, anh chính trị viên ảnh đặt cọc tui một chiếc mà tui cứ hứa lần hứa hồi hoài.

Anh trung đội phó mỉm cười rồi chạy đi...

Một lát sau, anh ta trở lại cầm một chiếc đồng hồ đeo tay và một hộp thuốc lá Ăng-lê trao cho Tư Cầu:

- Đây anh, có cái này coi bộ khá khá tui lấy đỡ để đưa trước...

Tư Cầu vui vẻ đón lấy và trao luôn cho tên chính trị viên:

- Đây, anh cầm tạm...

Tên chính trị viên dẫy nẩy:

- Ý chết, anh làm vậy coi sao được!

- Vậy chỗ anh em tụi mình chớ có ai xa lạ đâu mà anh ngại! (rồi như để cho tên này khỏi ngượng Tư Cầu mở hộp thuốc thơm ra mời) Đây anh hút bậy một điếu cho ấm bụng.

Tên chính trị viên vội bỏ chiếc đồng hồ vô túi rồi vừa cười xẻn lẻn:

- Cha, lâu ớn tôi mới được thưởng thức thứ này (rồi anh ta chép miệng) thứ đồ của thực dân đế quốc dễ... cám dỗ lắm, mấy anh lớn mà hay được thì mệt đa!

Tư Cầu tươi cười vỗ vai hắn:

- Anh khỏi lo chuyện ấy (đoạn quay ra phía viên trung đội phó, Tư Cầu dõng dạc hạ lệnh)... Nè anh “Phó” anh nhớ kiếm để riêng ba mớ chiến lợi phẩm đặc biệt để đưa dìa nạp cho mấy anh lớn đó nghen!

Viên Phó dạ một tiếng thật lớn rồi bươn bả chạy đi.

Vừa lúc ấy có tiếng lao xao đằng phía chiếc xe díp nhủi đầu xuống mương ruộng: tiếng đàn bà léo nhéo chen với tiếng đùa bỡn của một số du kích đang bao quanh chiếc xe ấy. Tư Cầu ngạc nhiên vội rảo bước đi tới về phía đó và tên chính trị viên cũng lẽo đẽo theo sau.

Gần tới nơi, Tư Cầu đã lên tiếng hỏi:

- Cái gì mà ào ào ở đó vậy mấy cha?

Một đội viên nhanh nhẩu chạy lại:

- Ý anh Tư ơi, có một cô ngộ giàn trời mây còn ngồi núp trong xe díp đó. Tụi này mới xán lại cổ la lối om sòm và còn chụp lấy cây “côn” của thằng quan hai chết lật ngửa trong xe, đòi bắn tụi này nữa. Anh em thấy ngồ ngộ nên... đứng chòm nhôm ở đó coi chơi....

Tư Cầu vừa bước tới vừa chắc lưỡi:

- Mấy cha này thiệt quá trời! Thì hạ mẹ nó đi để còn rút dìa cho mau. Mấy cha hễ thấy có đàn bà thì cha nào cha nấy như thèm khát từ đời cố lũy nào vậy...

- Ý hạ đâu uổng vậy anh Tư! Thứ này là thứ ở thành... ngon lành lắm, anh em đề nghị với anh... cho anh em xin... xác của cổ thì tốt lắm!

Tư Cầu trừng mắt:

- Đừng nói xàm mà! Mấy cha bị cái tật đó mà có ngày chết không kịp ngáp! Rủi con mẹ đó nó lẫy cò bậy một cái rồi sao?

Anh kia cười hề hề:

- Mụ nội nó bây giờ cũng hổng dám nổ súng... Bị nó thấy tụi này... hơi làng chàng một chút nên nó đâm hoảng rút càn mạng cây súng của thằng Tây ra quơ quơ để dọa tụi này, không cho xáp lại gần vậy mà!

Thấy Tư Cầu bước tới, đám anh em dãn ra nhường lối. Tên chính trị viên định nối gót theo Tư Cầu nhưng có một đội viên vội lên tiếng:

- Anh Tư coi chừng đó nghen! Con mẹ trong xe dữ như cọp cái... Tụi này cũng chưa dám xáp vô đó.

Tư Cầu dừng lại trong lúc tên chính trị viên đứng lẩn vô đám anh em. Tư Cầu quay qua hỏi những người đứng gần đó:

- Sao mấy cha hổng tung mẹ một trái lựu đạn vô trong xe cho rồi để tụi mình còn đi dìa chớ?

Một anh mau miệng đáp:

- Tung thì được rồi nhưng làm như vậy uổng lựu đạn và uổng luôn người trong xe nữa. Cả hai thứ đó, anh em mình đâu có... dư dả gì đó anh Tư!

Tư Cầu mỉm cười nói:

- Thiệt tui cũng chạy mấy cha! Thôi để tui kêu con mẹ đó ra và cam đoan thả con mẻ muốn đi đâu thì đi rồi mình đốt luôn chiếc xe ấy cho rồi, chớ anh em cứ dềnh dàng ở đây hoài, tụi tiếp viện lên tới mệt đa!

Tư Cầu vừa toan bước tới thì tên chính trị viên gọi giật ngược anh ta lại:

- Ê anh Tư, thứ đó cũng là Việt gian phản quốc anh thả không được đâu nghen! Phải bắt dẫn nó về ủy ban để cho mấy anh lớn định liệu.

Một vài anh em khác cũng hùa theo nói giỡn:

- Thả uổng lắm anh Tư ơi!

- Anh Tư, anh cho tụi này xin tạm cô đó xài đỡ trong cơn ngặt nghèo này, rồi sau đó mấy anh muốn thả cổ cách nào đó thì mặc tình!

- Thứ này năm khi mười họa mới có một lần thả sao được anh Tư! Anh em mình ở dưới miệt này ăn... cá kho quẹt hoài ngán quá anh Tư ơi!

Tư Cầu tuy bực mình vì lối “hạ lịnh” của tên chính trị viên, nhưng cũng phải phì cười theo mấy anh em khác:

- Được rồi, anh em để tui liệu... Mà con mẹ này cũng thuộc thứ lô-can chớ bộ đồ tây thiệt hay sao mà mấy cha lao nhao quá cỡ vậy!

Đoạn, Tư Cầu thủ sẵn khẩu tiểu liên trước bụng và chậm rãi bước lại về phía chiếc xe díp. Mấy anh em ở xung quanh đó cũng hờm súng sẵn.

Trời đã sáng hẳn.

Tư Cầu đã nom thấy rõ hai gạch vàng trên vai của tên sĩ quan địch chết nằm dựa ngửa vào băng sau xe. Anh ta đứng lại và dõng dạc lên tiếng gọi:

- Cô nào ở trên xe đó làm ơn quăng súng xuống đất và bước ra không thôi...

Tư Cầu chưa dứt lời thì người đàn bà trên xe nhảy xuống đất làm Tư Cầu giựt mình chong mũi súng lên định ria liền, nhưng anh ta bỗng buông thõng khẩu tiểu liên xuống lắp bắp kêu lên:

- Ủa... em Ba!

Người đàn bà hấp tấp chạy lại:

- Trời ơi, anh Tư!

Hai người đã đối diện nhau và cứ đứng ngó sững nhau. Một lát sau, con Ba (vì người đàn bà còn sống sót trên xe chính là con Ba) gượng cười níu lấy tay Tư Cầu nghẹn ngào nói:

- Em không dè lại gặp anh như vầy...

Tự nhiên Tư Cầu vội rút tay về và lúng túng hỏi lại:

- Vậy mà anh cứ tưởng ai... Mà em đi đâu như vầy nè?... Bộ ông quan hai trên xe...

Con Ba đỡ lời liền:

- Thì ổng chớ ai! Anh thiệt hết sức...

... Anh em ở ngoài chưng hửng trước cảnh tượng bất ngờ ấy. Và trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì tên chính trị viên đã xông lên chụp lấy cánh tay của con Ba định tước khẩu súng. Con này nổi giận vùng mạnh cho sút tay rồi lẹ làng quăng khẩu súng xuống bãi cỏ trước mặt...

Anh em đứng gần đó và cả Tư Cầu nữa, chưa kịp đối phó ra sao thì con Ba thản nhiên hất hàm chỉ về phía khẩu súng nằm trơ trên mặt cỏ:

- Đó ai muốn lấy thì lấy đi chớ làm cái gì mà chụp giựt coi kỳ quá!

Tên chính trị viên lồng lên định xông lại nữa, nhưng Tư Cầu đã níu hắn lại:

- Bình tĩnh lại anh! Anh sao bộp chộp quá!

Đoạn anh ta bước lại nhặt khẩu súng lên nhét vô lưng quần rồi day qua bảo các đội viên:

- Thôi anh em đi dọn dẹp chiếc xe díp cho xong đi rồi phóng hỏa nó luôn thể. Các xác chết và thương binh địch khiêng để ra riêng qua một bên để lát nữa tụi nó lên tụi nó chở dìa...

Tên chính trị viên hầm hầm hỏi chen vô:

- Còn cái con Việt gian này?

Tư Cầu trả lời gọn lỏn:

- Tui thả cô này muốn đi đâu thì đi!

Không phải chỉ có tên chính trị viên mà cả bọn đứng chung quanh đều quay phắt lại, một vài người ngạc nhiên hỏi lại một lượt:

- Thả hả?

Tư Cầu thản nhiên gật đầu:

- Thả cổ ra chớ giữ lại tế mồ tế tổ gì tui.

Tên chính trị viên bước lại gần Tư Cầu:

- Ê anh Tư, anh làm ngang vậy không được đâu, nghen! Anh ngó lại anh em coi có ai tán thành cái quyết định động trời đó của anh không?

Tư Cầu liếc qua một vòng... và anh ta vừa bực tức mà cũng vừa đau khổ khi nhận thấy bao cặp mắt vừa dữ dội vừa thèm khát của đám anh em đang long lên nhìn chòng chọc vào người con Ba như muốn bám sát không cho cô ta chạy thoát, như sẵn sàng để xông lên ngấu nghiến vồ lấy...

Tư Cầu cúi đầu thở dài.

Vừa lúc ấy có tiếng máy xe chạy vang lại mỗi lúc mỗi gần. Tư Cầu ngước mặt lên rồi hạ lệnh cho anh em:

- Anh em dọn dẹp xăng xăng lên rồi mình rút cho gấp, tụi nó kéo đến cũng gần tới rồi đa! (rồi liếc mắt thấy anh em còn ngần ngừ một chỗ, Tư Cầu mới trực nhớ đến con Ba) Còn cô này, cô sẽ đi theo anh em mình...

Đoạn Tư Cầu day qua bảo con Ba:

- Em cứ yên tâm hổng sao đâu! Có cần lấy đồ đạc gì trên xe hông?

Con Ba lắc đầu:

- Đồ đạc còn cả đống trên xe nhưng đến nước này thì đem theo làm gì nữa! Chắc mấy ảnh tính giết em phải hông anh? Mà quên nữa bộ anh chỉ huy cái toán quân này hả?

- Ừ... Hổng ai dám động tới em đâu! Nếu em là... một người khác thì... bầm dập dữ đa! Nhưng có anh thì ít ra mấy chả... hạ anh trước rồi mới làm gì đó thì làm... Thôi em ráng bước mau lội theo anh nghen!

Con Ba đứng khựng lại:

- Nếu vậy, anh bỏ thây kệ em, chớ anh dính dáng vô rồi có sao hông? Em thấy sao họ gầm ghè dữ quá, nhứt là cái ông gì có dáng cao ráo đứng gần anh đó (đến đây con Ba liếc nhìn về phía sau lưng Tư Cầu)... kìa thằng chả còn đứng canh chừng...

Tư Cầu níu tay con Ba lôi đi vừa cười lạt:

- Ối, cái thằng ó đâm mà kể số gì! Cái thằng chuyên môn kiếm chuyện đó anh đâu có ngán nó!

... Anh em trong trung đội hấp tấp kéo đi, lội băng qua ruộng để lẩn vào đám giồng cây um tùm ở tuốt trong phía xa lộ cái. Tên chính trị viên vẫn lẽo đẽo theo sau con Ba và Tư Cầu...

Toán quân vừa bước lên mí giồng thì đã nghe súng nổ vang rền ngoài phía lộ xe: đoàn xe tiếp cứu của Tây đã đến chỗ hai chiếc xe bị phục kích và bắn cầm chừng về phía lùm bụi ở hai bên lộ một hồi rồi rút về căn cứ, sau khi cho chở đi mớ xác chết và thương binh.

Thấy tình hình êm trở lại và địch quân không dám mạo hiểm đuổi theo, Tư Cầu ra lịnh cho anh em đi chậm bước lại vì tự nãy giờ mạnh ai nấy càn bụi, lội mương nên đều thấm mệt, nhứt là con Ba, đầu tóc rũ rượi, quần áo lấm lem có vẻ thiểu não vô cùng.

Vì lo đi cho mau, nên từ khi rời khỏi đường lộ, Tư Cầu và con Ba không có dịp trò chuyện với nhau.

Tư Cầu dừng bước đợi con Ba:

- Chắc mệt lắm phải hông em? Em ráng đi một chút nữa tới chỗ đám vườn đằng kia mình nghỉ chơn để anh bàn với anh em về cái chuyện của em...

Con Ba hỏi liền:

- Bàn gì nữa hả anh! Em tưởng mấy anh dẫn em về trỏng để cho mò tôm mò cá gì đó!

Tư Cầu thở dài:

- Đúng lý ra thì phải vậy! Nhưng để anh ra bàn với họ xem sao, anh tính xin họ thả em...

Con Ba chụp lấy câu đó:

- Hay là anh xin họ cho em theo luôn với anh.

Tư Cầu buồn bã lắc đầu:

- Cái đó hổng được đâu em à... (rồi anh ta hỏi lảng ra) Mà em đi đâu với ông quan hai để gặp tai nạn như vầy! Ổng không còn coi sóc trên căng nữa sao em!

Đến lượt con Ba thở dài:

- Thôi rồi anh à. Ổng được lệnh đổi đi về dưới này kế gặp nạn như vậy...

Tư Cầu buột miệng nói:

- Phải dè có ông hai và em đi trên chiếc xe đó anh đâu có cho anh em phục kích làm gì cho thêm rắc rối như vầy nè!

- Anh dè sao được mà dè! (rồi nó lo lắng hỏi Tư Cầu) Bây giờ anh tính sao đây anh?

Tư Cầu ngoái lại nhìn về phía tên chính trị viên đang đi gần tới hai người:

- Kẹt có thằng mắc toi đó, chớ đối với mấy anh em khác thì anh cũng dễ ăn nói... Mà em cứ nín thinh đi để anh liệu cách bàn tính với anh em đằng này. Dầu sao anh cũng nhứt định thả cho em, rồi đi dìa mấy cha lớn tính gì thì tính. Hổng lẽ mấy chả giết anh thế mạng được sao? Nội cái trận mới rồi cũng đủ vốn để nói chuyện với mấy chả. (chợt nhớ đến tình cảnh “tang tóc” của con Ba, Tư Cầu ấp úng nói tiếp...) Xin lỗi em nghen em Ba, anh không kịp suy nghĩ nên nói lỡ lời, dầu sao ông quan hai tử trận cũng là chồng của em...

Con Ba lắc đầu:

- Anh khỏi phải thắc mắc về chuyện đó (rồi cô nhìn thẳng vô mắt Tư Cầu)... Nói thiệt với anh, đời em đến đây kể như chán chê nhiều lắm rồi. Em tuy mới... lạc vô đây chớ nhìn sơ qua em cũng dư biết là anh ở trong cái thế long chong lắm. Đời của anh còn dài, em không muốn vì em mà anh phải chịu nhiều phiền lụy về sau... Mà với mấy cha nội trong này, em coi bộ... khó nhiều đa anh!

Tư Cầu gượng cười và đáp:

- Em rành bằng anh sao! Dầu có bề nào đi nữa thì cũng hổng bằng những nỗi hiểm nguy mà em đã phải đương đầu để đưa anh trốn thoát khỏi căng lúc trước.

Con Ba thở dài:

- Hiểm nguy nhưng không khó xử... Lúc ở trên căng, chỉ có em và anh, còn bây giờ đây... đâu phải là chuyện riêng của hai đứa mình nữa... Còn mấy anh em kia chi?

Tư Cầu cúi đầu làm thinh.

Vừa lúc đó, tên chính trị viên cũng mon men lại gần và lên tiếng bắt chuyện Tư Cầu:

- Tui coi bộ yên rồi đa anh Tư!

Tư Cầu muốn trả lời móc họng lại một câu, nhưng anh ta đáp cho xuôi theo:

- Ừ... chắc tụi nó rút dìa hết rồi.

Tên chính trị viên ngó con Ba vừa bước tránh đi, rồi hỏi Tư Cầu:

- Còn cái vụ này anh tính sao đó anh Tư?

Tư Cầu nhíu mày có vẻ bực mình:

- Ờ... thì còn tính sao nữa! Tui muốn thả cho cổ tại chỗ mà coi bộ anh hổng chịu...

Tên chính trị viên nói chen vô liền:

- Đọ, hổng phải chỉ một mình tôi đâu nghen anh Tư! Còn mấy anh em khác nữa chi! Mà tôi nghĩ anh em cũng có lý: anh tiếc gì cái đồ mắc toi này và thiệt ra thì cũng không đáng để mình dắt về trình với mấy anh lớn...

- Coi, hồi nãy anh nằng nặc đòi đưa về ủy ban kia mà!

Tên chính trị viên cười gượng đáp:

- Thì... theo nguyên tắc mình phải làm đúng như vậy, nhưng tôi nghĩ mình cũng nên châm chước: anh em đánh trận khổ nhọc, chết nay chết mai hổng chừng...

Tư Cầu cười lạt:

- Cha, anh thương anh em quá hén!

Tên chính trị viên có vẻ bất bình:

- Coi, tôi có trách nhiệm về tinh thần của anh em mà!

- Ừ, rồi sao nữa?

- Thì tôi nghĩ: mình cũng nên uyển chuyển tùy theo trường hợp... Với cái con vợ tây này mình nên... ban thưởng cho anh em... sử dụng...

Tư Cầu đứng phắt lại:

- Anh nói nữa tui đập anh gãy răng cho coi! Chánh trị đách gì vậy!

Tên chính trị viên cũng trợn mắt:

- Bộ anh coi nó trọng hơn anh em hả?

- Trọng hơn một mình anh thôi hè!

Hắn ta bực tức xốc lại khẩu súng đeo lủng lẳng bên đùi, bước tới một bước rồi dừng lại ngoái cổ hỏi Tư Cầu:

- Chớ bây giờ anh tính sao đây hả?

Tư Cầu dõng dạc đáp:

- Chút nữa rồi anh sẽ biết. Tui đợi đi tới đám vườn măng cụt ở trước kia rồi hợp tất cả anh em lại để tui trình bày về trường hợp đặc biệt này. Tui tin rằng thế nào anh em cũng sẽ nghe theo lời của tui và để cho cô Ba đây muốn đi dìa đâu thì đi.

Tên chính trị viên cười gằn:

- Hừ, anh làm sao mà cái con mẹ này còn sống thong dong được, tôi kêu anh bằng cha!

Tư Cầu cũng cười gằn lại:

- Thì để nữa rồi coi! (đoạn anh ta day qua ngoắc con Ba đi tới) Đi mau mau đi em! (rồi thấy con Ba ngó chừng chừng tên chính trị viên, Tư Cầu vội tiếp lời)... Em lại đây nè, đừng có sợ khỉ gì hết. Khi nào còn có anh ở đây, thằng nào rớ tới lông chưn của em thì nó cũng còn... mệt!

Đến một vườn măng cụt rậm rạp, Tư Cầu ra lịnh ngừng lại và cho tập hợp anh em. Đứng bên cạnh con Ba, Tư Cầu dõng dạc lên tiếng:

- Việc này gấp rút nên tui hổng nói cà kê dê ngỗng gì hết, tui muốn thả cô này, vậy anh em tính sao?

Tên chính trị viên hỏi liền:

- Xin hỏi anh vì sao thả cổ chớ?

Tư Cầu hăng hái đáp:

- Vì cổ là một ân nhơn cũ của tui, cổ đã cứu sống tui trên căng. Người đàn bà đã liều chết giúp tui vượt căng hồi tui bị Tây bắt đưa lên Sài gòn, mà anh em đều có nghe tui kể chuyện lại, chính là cô này đây!

Một số anh em “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên, rồi mọi người xầm xì bàn tán xới nhau lăng xăng như lấy làm kỳ thú lắm vậy.

Thấy thế, tên chính trị viên hét to lên:

- Ê, cái đó thuộc về chuyện riêng của anh, chuyện cá nhơn của anh mà anh đem bươi ra đây làm chi hả?

Liếc thấy con Ba có vẻ ngơ ngác giữa đám người xa lạ đang quyết định về sự sinh tử của mình, Tư Cầu liền hướng về cô ta mỉm cười như để “trấn an” rồi hất hàm hỏi lại tên chính trị viên:

- Sao lại chuyện riêng? Chuyện riêng mà đã trở thành chuyện chung vì nếu cổ không liều mạng lúc trước thì làm gì còn có thằng này ngày nay để sống chung với anh em như vầy nè?

Tên chính trị viên cười lên hô hố:

- Có mợ thì chợ cũng đông bằng không có mợ thì chợ cũng không thua gì! Hứ anh làm như anh là anh hùng cứu quốc số một vậy! Cái cỡ của anh, tôi nói đây anh đừng buồn nghen, cái cỡ của anh cầu lấy thúng cỡ một giạ mà xúc bảy ngày bảy đêm cũng không hết nữa đa.

Tư Cầu chụp lấy cây côn của viên quan hai tây tử trận dắt trước bên cạnh cây Herstal “ruột” của anh ta và lên cò nghe cái rắc làm cho tên chính trị viên hoảng kinh nhảy nai và la chói lói, rồi hắn ta cũng lập cập rút lấy cây lục của mình ra quơ quơ trước mặt như muốn xua đuổi Tư Cầu đi dang ra xa vậy.

Trong lúc ấy, anh trung đội phó nhảy lại giữ lấy bàn tay cầm súng của Tư Cầu và nhăn nhó năn nỉ:

- Ý trời ơi, anh làm như vầy là... hổng nên đó anh Tư!

Tư Cầu quắc mắt hỏi lại:

- Bộ anh tính binh nó hả?

Anh phó vội buông tay Tư Cầu ra và chắc lưỡi liên hồi:

- Anh nói vậy là hổng hiểu bụng tui rồi! Nhưng anh nổi nóng bắn chết thằng chả rồi dìa trong biết ăn nói làm sao với mấy anh lớn đây?... Thôi anh Tư à, thằng chả muốn nói gì thì thây kệ nó mà!

Tư Cầu gườm gườm nhìn về phía tên chính trị viên:

- Anh để tui nã cho nó một phát rồi muốn tới đâu thì tới! Bộ nó nói tui xò với nó hoài sao chớ! Cái thứ này nhịn riết rồi nó lừng lên đa anh!... Dầu cho có bề nào đi nữa, bất quá tui bỏ nơi đây mà dong đi, chớ ai làm gì được tui!

Anh phó lại chắc lưỡi:

- Anh giết thằng chả rồi anh bỏ anh em đây để đi trốn, cái chuyện đó dễ rồi, nhưng tui hỏi anh: anh trốn mấy tay tổ dưới này thì được, chớ bộ anh tính trốn luôn... kháng chiến sao?... Mà anh thì nhứt định không chạy theo Tây rồi!

Tư Cầu buông thõng khẩu súng xuống, thở dài:

- Anh nói phải. Tui trốn kháng chiến không được và bỏ anh em đi cũng không đành. Nhưng thôi việc đó tui sẽ liệu sau, còn bây giờ tui xin anh em nghe theo tui một lần này... (nói đến đây, Tư Cầu ngước mặt nhìn về phía anh em đang đứng rải rác ở chung quanh) Tui xin anh em làm phước tha cho cô này. Như tui đã có dịp kể sơ qua cho anh em nghe: cô này chẳng những là ân nhân của tui mà còn là người quen biết, người đã có lúc ăn ở với tui chẳng khác như... một cặp vợ chồng...

Ngừng một chút như để dằn xuống nỗi xúc động đang trào dâng trong lòng, Tư Cầu lại nói tiếp:

-... Tui xin anh em cho tui có dịp đền ơn trả nghĩa, tui xin anh em tránh cho tui một việc làm tổn âm đức, thất nhơn tình. Hơn nữa, nếu xét cho cùng thì cô này chẳng có tội tình gì cho nghiệt lắm, trong thời buổi loạn lạc này một thân đàn bà con gái không cha, không mẹ, không nhà, không cửa, sống nổi trôi từ trên xứ người cho tới khi... đụng người chồng bây giờ... hoàn cảnh như vậy tuy không tốt đẹp gì nhưng cũng thiệt đáng xót thương... Vợ con, chị em mình may mà ở yên được dưới vườn chớ nếu gặp cảnh lưu lạc bơ vơ giữa nơi xa lạ, trên chợ búa thị thành thì thiệt hổng biết đâu mà lường trước được...

Liếc thấy mọi người có vẻ cảm động trước những lời lẽ tuy mộc mạc nhưng chí tình của Tư Cầu, tên chính trị viên bèn hét lên:

- Ai dại thì nghe theo lời chả, chớ tôi nhứt định không tha con Việt gian đó nghen!

Con Ba, từ đầu chí cuối nín thinh nay nghe nói vậy cũng nổi dóa nói trả lại:

- Anh hổng biết đách gì hết mà cũng xía vô hoài! Thử thời anh gặp hoàn cảnh của tôi, anh còn tệ lậu hết chỗ chê nữa! (đoạn nó day qua bảo Tư Cầu) Thôi anh Tư, anh để mấy chả muốn ăn thịt ăn cá gì em đó thì làm, chớ bộ mấy chả nói con này sợ chết lắm sao chớ!

Tên chính trị viên cười rộ lên:

- Cái bản mặt như vậy mà còn làm bảnh hoài! Thứ đồ ôm hót ba thằng Tây mà còn nói giọng như bà nội người ta. Cái thứ của mầy thì chỉ có cách gọt đầu, lột quần áo rồi đóng bè chuối thả cho trôi lên trôi xuống dưới sông thì mới xứng!

Con Ba chỉ mới vừa “hứ” một cái thì Tư Cầu đã lên tiếng chen vô:

- Thôi em ơi, hơi sức đâu em nói tay đôi với cái thằng cha lẻo méùp đó.

Con Ba nhìn lườm lườm tên chính trị viên rồi cười mũi đáp lời Tư Cầu:

- Em thấy anh em ở đây coi bộ dễ chịu hết, riêng có thằng chả làm hùm làm hổ quá trời! Hổng biết thằng chả là ông hoành ông trấn gì mà dữ vậy. Bộ nó nói em đây không có mòng có mỏ sao? Cái thứ đó, hồi em còn trên Nam Vang mà láng cháng là em đập quần lên đầu liền!

Thấy con Ba xài xể tên kia như vậy, Tư Cầu cũng mát ruột một phần nào, nhưng sợ con Ba đi quá trớn nên anh ta vội chận lời nó lại và day qua hỏi anh em:

- Tự nãy giờ, tui nói sơ sơ vậy chắc anh em cũng dư rõ về cái trường hợp đặc biệt này rồi... Anh em nghĩ lại coi: trong thời buổi giặc giã loạn xạ này, tha hay giết thêm một người nữa thì có nghĩa lý gì đâu, huống hồ gì đây là một người đàn bà đáng để cho anh em xót thương hơn là thù ghét... Tui đã hết lời với anh em rồi vậy bây giờ anh em... tính sao đây?

Tên chính trị viên lại la lớn lên:

- Tính giết nó chớ tính sao nữa! Anh em đừng có nghe theo thằng cha đó nghen! Thằng chả tính đánh đòn cảm tình với anh em đa!

Tư Cầu lừ mắt nhìn hắn ta:

- Tui hỏi anh em chớ bộ hỏi anh sao?

Tên chính trị viên đảo mắt nhìn qua một vòng rồi nói gằn:

- Thì anh em có ai giỏi thì đứng ra trả lời đi!

Thấy mọi người đều nín thinh, anh “phó” bèn tằng hắng lên một tiếng rồi rụt rè nói vô:

- Theo tui thì tụi này... không có ý kiến gì ráo... Việc này xin để cho... hai anh lớn ở đây tính sao đó thì tính miễn là êm thắm thì thôi...

Tên chính trị viên gật gù:

- Đọ, anh thấy chưa anh Tư! Phần tôi quyết không tha cái con này và tôi cũng xin nói thêm để anh em ở đây rõ: tất cả anh em ở đây sẽ chịu trách nhiệm hết trọi nếu để cho con Việt gian này tẩu thoát.

Tư Cầu chưa biết nói năng ra sao thì con Ba đã bước lại bên anh ta, rồi quắc mắt nhìn tên chính trị viên, nói dằn từng tiếng:

- Bộ anh nói con này sợ chết sao? Phải sợ chết, sao hồi tôi còn kẹt trên xe mấy cha không dám xáp lại gần? Nhưng thôi, mấy anh muốn cho tôi phải chết hả? Được rồi, tôi sẽ chết cho mấy anh vừa lòng...

Đoạn nó day qua nắm lấy tay Tư Cầu và cố lấy giọng thản nhiên nói:

- Anh Tư, nếu em có phải tội chết, em xin anh một ơn huệ cuối cùng...

Tư Cầu cự nự:

- Cái gì mà “chết” hoài hổng biết! Anh đố thằng nào dám động tới em! Muốn giết em phải bước qua xác chết của thằng này đã!

Con Ba tha thiết nói tiếp:

- Em rõ bụng anh lắm rồi, nhưng việc này đâu có đáng để anh thí mạng một cách rẻ rề như vậy! Anh để dành nó xài những dịp khác cho có nghĩa lý hơn. Nếu anh thiệt còn thương tưởng đến em, em chỉ dám xin anh một điều: em sẵn sàng để cho anh em xử tử, nhưng em muốn được chết bằng một phát đạn, bằng một lưỡi dao của chính tay anh... Thiệt không có cách nào chấm dứt cuộc đời trôi nổi của em mà làm cho em mát dạ hởi lòng hơn cách ấy được. Đó, cái ơn huệ cuối cùng mà em muốn cầu xin anh, chỉ có bấy nhiêu thôi anh Tư!

Tư Cầu gạt ngang:

- Ý đâu có được em!

Đoạn anh ta chong mũi súng lên, quắc mắt nhìn tên chính trị viên, nhìn tất cả anh em đứng xung quanh rồi cất tiếng rổn rảng nói:

- Xin anh em đứng xê ra một chút để cho cô này đi! Đừng ai cản trở, ngăn chận làm gì vô ích!

Thấy vẻ mặt dữ dội của Tư Cầu, các anh em vội bước dang ra hai bên, còn tên chính trị viên thì đứng sừng sững ở một chỗ, nhếch mép cười lạt.

Tư Cầu đảo mắt nhìn qua một vòng rồi ngập ngừng nói với con Ba:

- Thôi... em đi đi! Cái phần kiếp của hai đứa mình là chỉ hiệp đó rồi lại tan đó... Kỳ nào cũng y như vậy... Em cứ lội trở lại theo con đường mà mình qua hồi nãy để lên lộ cái đón xe. Xe cộ bây giờ lưa thưa lắm, nhưng em khỏi lo vì hãy còn sớm và từ đây cho tới trưa thế nào em cũng gặp một chiếc.

Con Ba ngó sững Tư Cầu rồi lắc đầu thở dài:

- Anh Tư, anh làm như vầy là... nguy cho anh lắm nghen!

Tư Cầu gượng cười đáp:

- Năm thuở mười thì mới gặp lại em, mà lần nào cũng lọt trong một hoàn cảnh... mệt hết, vì vậy, hoặc em phải liều, hoặc là anh phải ráng chớ có lần nào hai đứa mình chia tay nhau một cách... sởn sơ, một cách thảnh thơi đâu! (rồi anh ta nghiêm giọng hối con Ba) Thôi em dông đi cho mau để anh còn cho anh em dìa nghỉ... Em đi cho được mạnh giỏi nghen!

Con Ba liếc mắt nhìn ra chung quanh: một số anh em đứng chống súng có vẻ cảm động chứng kiến cảnh ly biệt của hai người, một số khác ngồi ngó lơ vào trong đám măng cụt như không muốn dính dáng gì với ai hết và tên chính trị viên đứng riêng rẽ một mình, mắt ngó láo liên, môi mím chặt chớ không còn mỉm cười thách đố như ban nãy nữa...

Sưu tầm: casau
Nguồn: Sưu tầm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 7 năm 2012