← Quay lại trang sách

Phần V (4)

Phần V (4)

on Ba vẫn không rời mắt nhìn hắn ta và thấp giọng bảo Tư Cầu:

- Em có đi được thì chắc chắn là anh ở trong này sẽ bị làm khó dễ gắt đa anh!

Tư Cầu hiểu ý hất hàm về phía tên chính trị viên rồi đáp:

- Ối chết chóc gì! Cái thằng đó chuyên môn đánh giặc miệng không thôi chớ đời nào nó dám chơi tay đôi với anh, và như vậy dầu cho nó muốn hại được anh thì cũng còn lâu, em cứ yên tâm đi đi, hổng có sao đâu mà sợ!

Con Ba thở ra:

- Thôi em cũng nghe theo lời anh. Lúc trước mặc dầu rất quý mến anh, không khi nào em nghĩ đến việc ăn đời ở kiếp với anh, nhưng sau kỳ này em muốn ở luôn dưới này với anh quá đỗi! (nói đến đây nó mỉm cười) Có lẽ em đã bắt đầu thấy mỏi mệt theo... tuổi rồi!

Tư Cầu giơ tay khoát hối cô ta đi. Con Ba đi được một bước bỗng ngừng lại thắc mắc hỏi thêm Tư Cầu:

- Nè anh, không biết từ đây đến ngoài lộ cái có ai canh giữ gì nữa không? Em sợ em mới ló mặt ra rồi bị anh em trong này bắt giữ lại thì kể.. cũng như không! Nếu vậy thà em ở đây và... có bề nào đi nữa thì cũng... yên thân xác hơn!

- Từ đây ra tới ngoài lộ vắng hoe không có ai canh gác đâu mà em sợ. Em cứ đi đi và khi nào ra tới chợ có dịp thuận tiện em nhắn tin về một lời cho anh rõ... Đáng lẽ anh đưa em ra tới ngoài lộ nhưng kẹt còn có anh em ở đây... anh làm vậy cũng... hơi quá...

Con Ba gật đầu tỏ ý tán đồng rồi nó nhìn lại đám anh em cất giọng chào từ biệt:

- Anh em ở lại mạnh giỏi. Tôi xin cám ơn anh em...

Tư Cầu nói chen vô liền:

- Được rồi... em dông đi cho mau để anh còn cho anh em dìa trỏng nghỉ chớ!

- Em đi nghen anh!

- Ừa...

Thấy con Ba vừa hấp tấp bước đi, Tư Cầu quay lưng lại, nhét khẩu súng cầm nơi tay tự nãy giờ vô chỗ cũ rồi hạ lịnh cho anh em lên đường rút về. Anh ta thở ra một hơi dài khoan khoái như mới trút bỏ một gánh nặng, đoạn rút túi thuốc ra chậm rãi vấn một điếu...

Tư Cầu vừa đưa lưỡi liếm cái mép giấy quyến để dán điếu thuốc lại thì nghe một phát súng nổ chát chúa bên tai, tiếng chân người chạy thình thịch...

Tư Cầu chụp cây tiểu liên lên ngó dáo dác và anh ta ngạc nhiên xiết bao khi thấy anh em không có vẻ gì hoảng hốt hết, duy chỉ lấm lét nhìn về phía gốc cây mù-u gần đó. Tư Cầu quay phắt lại: một đám khói thuốc súng nhỏ còn bay lảng vảng và sau gốc cây thấp thoáng bóng tên chính trị viên.

Tư Cầu hoảng hốt ngó ngoái về phía con Ba: con này đang cắm đầu cắm cổ chạy băng qua mấy líp vườn té lên té xuống. Hướng về phía tên chính trị viên, anh ta gầm lên:

- À, mầy muốn sanh sự tao cho mầy chết!

Rồi anh ta vừa lao mình tới vừa nâng mũi súng lên định ria tưới vào đó, nhưng anh trung đội phó đã nhảy lại ôm cứng anh ta:

- Ý trời ơi, anh Tư! Anh làm như vậy sao được!

Tư Cầu vùng ra được thì tên chính trị viên cũng bỏ chạy luồn theo mấy gốc cây để rượt theo con Ba.

Hai phát súng nữa vang lên cho cho Tư Cầu thêm lo hoảng cho số mạng của con Ba. Cô ta vẫn mải miết chạy. Vì không phải là tay thiện xạ nên tên chính trị viên bắn trước sau ba phát đều ăn trớt hết.

Không kịp nghĩ suy Tư Cầu chạy vụt tới định chận đầu tên chính trị viên, nhưng hắn ta được lợi thế là núp chuyền theo các gốc cây... Vừa lúc ấy con Ba chạy tới mé một cái mương vườn khá rộng và đang lúng túng vì sợ nước sâu thì tên chính trị viên xông rút lên nổ liền một nhưng lại trợt qua bên. Mấy con cò xanh ở phía bên kia bờ mương bay vụt lên kêu vang rân.

Con Ba nằm mọp xuống ngoái đầu lại kêu thất thanh:

- Anh Tư! anh Tư!

Tư Cầu ria càn một loạt đạn vào chỗ gốc cây nơi tên chính trị viên úp bắn con Ba, nhưng tên này sợ Tư Cầu chạy lên kịp chận đầu hắn ta, nên hắn lại nhảy vụt lên một gốc cây kế sát bên con Ba rồi thò tay ra cho thật gần thêm đích...

- Anh Tư, nó giết em!

Con Ba lại hét lên một cách quá tuyệt vọng...

Tư Cầu toát mồ hôi khi thấy cả khẩu súng, cả cánh tay của tên chính trị viên thò ra ngoài gốc cây và chong thẳng xuống người con Ba. Anh ta không thể nào chạy đến kịp hay ngăn cản gì được.

Anh ta nghiến răng, quay nhanh mũi súng về phía con Ba miết mạnh lấy cò súng...

Một loạt đạn nổ dòn tan... Con Ba ôm lấy ngực quay lăn qua một vòng nhưng rồi lại cố bám lại ở trên bờ mương. Tư Cầu buông thõng khẩu súng xuống, nước mắt ràn rụa: đến nước cùng, anh ta quyết không để cho con Ba phải chết vì tay của một kẻ nào khác.

Thấy Tư Cầu hành động một cách bất ngờ như thế, tên chính trị viên cũng đâm ra điếng hồn vì dư biết đã đến lúc Tư Cầu liều tất cả để làm cho lợi gan. Hắn ta bèn nhanh chân lủi trốn đi về trước...

Trong lúc ấy, Tư Cầu như kẻ mất hồn, há hốc miệng, tay chân quờ quạng cố hấp tấp chạy về phía con Ba... Đến nơi anh ta ôm xốc con Ba lên... Máu đã nhuộm đỏ một khoảng lớn trên chiếc áo trắng...

- Em Ba! Em Ba, em ráng lên để anh chở em dìa dưới...

Con Ba từ từ mở mắt ra...

Ban đầu cô rên nho nhỏ, rồi chớp mắt liền mấy cái và sau khi nhận thấy Tư Cầu, cô cố gắng nhoẻn miệng cười, đoạn sờ soạng đưa tay nắm chặt lấy vai của Tư Cầu.

Tư Cầu vội hỏi:

- Em ráng chịu đựng thêm đôi chút nữa được hông? Trong mình em bây giờ nghe thế nào hả em?

Con Ba nhăn mặt và ú ớ định nói nhưng không làm sao thốt nên lời được nên lại gắng gượng cười rồi hất hàm có ý chỉ về phía cây tiểu liên mà Tư Cầu đeo lủng lẳng ở phía sau lưng.

Tư Cầu khẽ gật đầu mà nước mắt chạy quanh:

- Anh... không muốn cho nó rớ tới em... Anh...

Nhưng Tư Cầu chưa kịp nói hết lời thì bỗng thấy con Ba dẫy nhẹ trong tay anh ta, đôi mắt cô đứng tròng như ngó trực lên phía ngọn đám măng cụt, một dòng máu nhỏ chảy rỉ ra nơi khóe mép và bàn tay của cô vừa bíu mạnh lấy vai của Tư Cầu cũng vừa rớt buông thõng xuống mặt cỏ...

Tư Cầu hớt hải lắc mạnh người con Ba và réo gọi:

- Em Ba! Em Ba! Trời ơi...

Anh ta nức nở ôm ghì lấy xác người yêu cũ vẫn còn ấm nóng và dịu nhiễu trong vòng tay.

Một tiếng tằng hắng ở phía sau lưng rồi một bàn tay đặt nhẹ lên vai Tư Cầu. Anh Trung đội phó ấp úng lên tiếng:

- Thiệt tui không dè... việc nó xảy ra như vầy. Thôi nó dĩ lỡ rồi, anh có quá... thương tiếc thì cũng vậy đó thôi. Bây giờ tốt hơn hết anh nên lo chôn cất cho cổ.

Tư Cầu ngước mặt lên hỏi ngang:

- Anh có thấy thằng khốn kiếp đó ở đâu hông?

Anh phó nhăn nhó đáp:

- Ối thôi, anh hỏi nữa mà làm gì! Thằng chả thấy anh... quyết liệt như vậy, thằng chả đã xanh máu mặt nên ba chưn bốn cẳng lủi dông dìa tuốt rồi, chớ ông nội tôi bây giờ có đội mồ sống dậy để biểu thằng chả ở lại, thằng chả cũng... chạy tét nữa...

Tư Cầu nghiến răng:

- Chuyến này dìa dưới, trời cản bây giờ tui cũng bắn cho nó nát óc nữa!

Anh phó gãi đầu, chắc lưỡi:

- Ý thôi anh Tư ơi! Theo tui thì cô đây vắn phần như vầy thì chắc cổ cũng được hởi lòng mát ruột một đôi chút... Hồi nãy tụi này đã có nghe cổ nói với anh như vậy... Có lẽ cái số kiếp của cổ là như thế và thiệt tình mà nói: cổ... gặp nạn ở đây dầu sao cũng còn... khá hơn, chớ nếu sa vào chỗ khác thì hổng biết ra sao nữa!

Thấy Tư Cầu lặng thinh, anh phó hăng hái tiếp lời:

- Anh Tư, cái việc xảy ra như vầy kể cũng... tạm yên rồi. Theo tui nghĩ thì mình cũng nên bỏ qua cho nó êm luôn đi, chớ bây giờ anh nóng giận làm tùm lum lên, cô Ba cô Tư gì đây có sống dậy được đâu, mà còn sanh lắm chuyện rắc rối mệt lắm anh ơi!

Tư Cầu buồn rầu đáp:

- Đằng nào thì cũng đã rắc rối rồi... Nhưng thôi, anh làm ơn cho anh em dìa dưới trước đi... À anh để lại cho tui một hai anh gì đó để phụ lực với tui lo chôn cất cô Ba. Anh dặn họ giữ một hai cái cuốc lại nghen!

Anh phó ái ngại đứng nhìn Tư Cầu một hồi lâu rồi quay bước đi về phía anh em tự nãy giờ đứng yên lặng để chứng kiến cảnh tượng quá thê lương ấy...

... Đợi anh phó đi rồi, Tư Cầu nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mắt con Ba rồi bồng xác cô ta lên đem đặt nằm ngay ngắn dưới bóng rậm mát của một tàng cây măng cụt. Xong xuôi, anh ta rút chiếc khăn quấn nơi cổ ra, giũ sạch rồi trịnh trọng phủ lên mặt xác chết.

Nghe tiếng động sau lưng, Tư Cầu quay lại thì thấy hai anh đội viên đã tới. Một anh bèn nói:

- Tui với thằng Sáu này ở lại đây để phụ với anh...

Tư Cầu gật đầu:

- Ờ... vậy nhờ hai anh em kiếm chỗ nào cao ráo và kín kín một chút rồi đào giùm tui một cái huyệt... Mà nhớ đào sâu sâu đó nghen!

- Dạ...

Nhưng anh kia nhìn xuống xác con Ba rồi ngập ngừng hỏi lại Tư Cầu:

- Anh Tư... bộ mình đem chôn cổ... y nguyên vầy sao?

Tư Cầu thở dài đáp:

- Thì... cũng đành chịu vậy chớ biết sao! Thời buổi loạn lạc này mà chôn cất kỹ lưỡng như vầy kể cũng là quý lắm rồi... À, hay anh chịu khó chạy vô xóm gần đây xin đỡ họ một chiếc chiếu rồi ra đây mình bó sơ lại xác cổ... Như vậy nó cũng đỡ... lạnh lẽo hơn một phần nào...

Anh kia sốt sắng tán thành:

- Như vậy được đa anh! (rồi anh ta day qua nói với anh bạn đồng đội) Phần anh, anh lo vụ đào huyệt sẵn đi, tui dong một chút là dìa liền!

- Ừ, anh lo phần anh đi, phần tui tui lo.

Đoạn hai anh này hấp tấp chạy đi.

Còn lại một mình trơ vơ giữa vườn măng, Tư Cầu chưa bao giờ thấy mình cô độc như vậy.

Tiếng gió thổi lào rào qua bờ tre gai ở ranh vườn, tiếng một con quốc trống túc lên từng hồi ở dưới đám lau sậy càng làm nổi bật lên thêm cái vẻ cô quạnh quá não nùng của khu vườn.

Tư Cầu không biết làm gì hơn nên móc thuốc ra vấn hút. Nhưng anh ta mới bập bập được vài hơi lại bực dọc vứt điếu thuốc đang cháy xuống cỏ, rồi bỏ đi một mạch lại phía anh bạn đang hì hục đào đất trên một cái gò cao giáp mí bờ tre.

Thấy Tư Cầu ngắm nghía chung quanh, anh đội viên liền ngừng tay cuốc:

- Chỗ này tốt hơn hết đó anh Tư, vừa ráo vừa khuất kín... Đất ở miệt này có mội nước nhiều lắm, hổng biết mình có tránh khỏi không!

Rồi như để cố gắng giải sầu một phần nào cho Tư Cầu, anh ta liên miên kể tiếp mấy chuyện về đào mồ, đặt mả, xây kim tĩnh, dò long mạch của mấy ông nhà giàu trong vùng...

Tư Cầu cũng ừ ào cho xuôi theo các câu chuyện, rồi bỏ đi trở về chỗ xác con Ba nằm.

Một làn gió nhẹ thổi chiếc khăn tắm phủ trên mình xác chết bay lất phất làm cho Tư Cầu thêm não ruột.

... Anh Sáu đội viên đã te te chạy đến, tay cầm một chiếc chiếu bông cũ. Anh ta vừa giơ chiếc chiếu ra vừa ngượng nghịu phân trần cùng Tư Cầu:

- Tui lục nát hết ở trong xóm mới tìm được chiếc chiếu bông này đây. Mấy năm nay giặc giã nên hổng có ai chịu sắm chiếu mới hết. Đây là chiếc chiếu nhứt hạng ở trỏng... Đồng bào ở đó tốt lắm, họ nghe tui nói có người chết và đi xin chiếu là họ lăng xăng đi kiếm cho tui.

Tư Cầu ngắm nghía chiếc chiếu rồi gật đầu:

- Như vậy là quá tốt rồi.

Anh Sáu bước lại đứng bên xác con Ba:

- Bây giờ mình... liệm cổ hay sao anh Tư?

Tư Cầu như không nghe câu hỏi của anh Sáu mà đứng nhìn trân trân vào xác chết rồi chép miệng nói:

- Thiệt không ai dè một người đàn bà từng sống bạt mạng từ xứ này qua xứ kia, sống kè kè một bên xe cộ rần rần, ở giữa chốn đô hội thị thành đèn xanh đèn đỏ, mà bây giờ lại nằm chết ngay chò trong một đám vườn vắng vẻ, đèn nhang không có, quan quách cũng không ngơ...

Anh Sáu lựa lời đưa đẩy cho xuôi theo:

- Tội nghiệp cổ quá há! Thiệt đời bây giờ sống chết... dễ như chơi... Mới hồi sáng đó, tụi này, xáp lại chiếc xe chúi nhủi xuống mương lộ, - cổ còn la lối om sòm...

Tư Cầu vói tay treo khẩu tiểu liên một nhánh măng cụt bị chặt mé còn trơ ra một khúc ngắn, rồi cúi xuống bồng con Ba lên đặt nằm xuống chiếc chiếu đã trải sẵn.

Anh Sáu lại lên tiếng bảo Tư Cầu:

- Anh Tư, anh hổng lục trong mấy cái túi của cổ coi có còn vật gì chăng? Nếu có cái gì thì mình cất đi để sau này nếu tiện dịp mình gởi trả cho bà con họ hàng của cổ... như để kỷ niệm vậy mà!

Tư Cầu cười lạt:

- Hứ, cổ chết ở đây rồi mình gởi vật kỷ niệm dìa cho thân nhơn của cổ để họ... chửi cho thụt sình hả? Mà cổ có nhà cửa họ hàng gì đâu, anh lại tính chuyện đưa với gởi cho mất công!

- Ờ, tui quên điều đó há!

Tuy vậy, Tư Cầu cũng quỳ xuống, chậm rãi một cách nghiêm kính thò tay lần mò trong chiếc áo túi và lần lượt lôi ra đặt lên một bên mép chiếu: một cái bóp da nhỏ, một chiếc khăn tay có thêu rua bốn góc, một gói thuốc thơm “ách chuồn” cùng với một bao hộp quẹt...

Xong xuôi, anh ta lấy chiếc khăn tay đưa lên ngắm nghía một hồi rồi nhét vô túi của mình, đoạn cầm lấy gói thuốc nâng niu trong lòng bàn tay và day qua nói với anh Sáu:

- Cổ ghiền thứ thuốc này thôi anh Sáu à! Hồi ở trên Nam Vang, rồi tới khi cổ ở trong căng, cổ cho tui hút thứ này hoài và bị tui chê rậm rề rậm rịt mà cổ cũng đưa riết... (rồi anh ta quay nhìn xuống xác con Ba lắc đầu liền mấy cái) Bây giờ cổ hết có... ách chuồn, ách phích gì nữa rồi!

Anh ta thận trọng nhét gói thuốc bao diêm vào túi áo như sợ hai món ấy bị dẹp méo gì vậy...

Anh Sáu ngập ngừng nhắc Tư Cầu:

- Anh Tư... còn cái bóp nữa anh! Anh... mở ra coi luôn thể.

Tư Cầu đáp liền:

- Thôi để trả vô túi của cổ rồi chôn luôn...

- Anh hổng mở ra coi có... giấy giờ gì hông.

Tư Cầu miễn cưỡng lật cái bóp và moi rút ra một xấp giấy bạc độ trên năm ngàn phần nhiều là giấy xăng bộ lư mới và một tấm giấy thông hành.

Anh Sáu rụt rè lên tiếng:

- Cha, cổ để lại một số tiền cũng khá bộn... mà bây giờ bà con của cổ hổng có ai hết... Anh tính sao đây anh Tư? Khi không mình đem chôn luôn số tiền này thì... cũng hổng ích lợi gì...

Tư Cầu làm thinh cầm xấp giấy bạc lên trao cho anh Sáu, nhét tờ thông hành vô bóp lại rồi để luôn vào trong túi áo con Ba như cũ.

Anh Sáu cầm xấp tiền trong tay và cứ để y nguyên ở đó. Thấy vậy Tư Cầu bèn bảo anh ta:

- Anh cất đi rồi đem dìa trao cho anh phó để ảnh đấp vô số khẩu phần của anh em... hay là đem phân phát ủy lạo cho vợ con mấy anh em tử trận từ trước tới nay thì phải hơn... Mình có đem chôn nó thì cũng mục nát hết.

- Anh nghĩ như vậy cũng nên lắm.

Vừa nói anh Sáu vừa nhét số tiền vô túi áo của mình rồi cũng quỳ hẳn xuống bên kia chiếc chiếu để đợi Tư Cầu.

Tư Cầu đưa tay nhắc chiếc khăn tắm lên để nhìn mặt người yêu cũ lần cuối cùng. Anh ta nâng niu phủi vuốt mái tóc của con Ba cho sạch đất, lá dính bám vào cho suôn sẻ lại, sửa kéo hai vạt áo, hai ống quần lại cho ngay ngắn, rồi phủ chiếc khăn tắm lên như cũ.

Anh ta cầm một mí chiếu đắp lên người con Ba:

- Thôi mình làm cho xong đi anh Sáu... Anh có lấy dây nhợ gì theo đó không?

- Có đây. Tui có xin ở trong xóm được ba mớ lạt dừa. Họ cũng đã nhúng nước sẵn cho dai mềm rồi...

Rồi hai người lặng thinh bó xác con Ba lại, ràng bằng dây dừa cẩn thận, đoạn Tư Cầu đứng lên lấy khẩu súng mang lên vai rồi mỗi người một đầu khiêng xác đi về phía gần bờ tre nơi anh đội viên kia lãnh phần đào huyệt.

... Hai anh đội viên nâng xác chết lên và khi đến miệng huyệt, mỗi người níu lấy một đầu dây dừa thả chầm chậm bó chiếu xuống...

Anh Sáu lại lên tiếng:

- Anh Tư... anh bỏ đất xuống trước đi để rồi tụi này lấp lại.

Tư Cầu nhướng mắt định hỏi lại nhưng chợt hiểu mỹ ý của anh Sáu nên anh ta bước lại bốc lên một bụm đất khô rời rồi từ từ buông cho đất rớt lộp độp trên mình chiếu...

Hai anh đội viên chỉ chờ có thế là hè nhau bươi đất tuôn xuống để lấp huyệt.

Tư Cầu cũng tiếp tay vô để cho việc chôn cất chóng xong, vì đã khá trưa rồi...

Tư Cầu đứng trước đầu mả nhìn trân trân vào nấm đất một hồi rồi lên tiếng:

- Thôi như vầy kể là xong! Anh em mình dìa đi!

Nói xong Tư Cầu quày quả bước đi.

Hai anh đội viên lẽo đẽo theo sau và anh Sáu lại bảo Tư Cầu:

- Để khi nào yên yên, anh đặt làm cho cổ một tấm mộ bia: chừng đó anh kêu tụi này phụ một tay...

Tư Cầu thở dài đáp:

- Ý thôi đi anh ơi, cái chuyện đó còn xa vời lắm! Mặt trận mỗi ngày một lan tràn, nội cái thân của anh em mình đây cũng không ở yên được một chỗ chớ đừng nói chuyện đặt mộ bia! Tui còn sợ không còn có dịp nào đi ngang qua đây để xẹt vô thăm mả của cổ nữa là khác!

Anh đội viên kia cũng nói đẩy đưa theo:

- Phải đa, cái xác của mình đây nữa cũng hổng biết được chôn ở chỗ nào nữa!... Mà hổng chừng hổng được chôn, hổng được nằm yên dưới ba lớp đất nữa là khác!

... Sau đó, cả ba cùng lầm lũi rảo bước đi về căn cứ, mỗi người mang nặng trong đầu những ý nghĩ tối đen...

... Tư Cầu lững thững bước vô nhà miệng khe khẽ hút gió bản hành khúc thanh niên.

Ba Kiên đang lui cui nấu cơm dưới bếp quay lại nheo mắt nhìn anh ta:

- Cái gì tao coi bộ mặt mầy mầy tươi rói vậy Tư!

Tư Cầu trả lời gọn bân:

- Con Phấn dìa rồi.

Ba Kiên đặt đôi đũa bếp đang cầm nơi tay xuống:

- Thiệt hả mầy?

Tư Cầu gật đầu:

- Thiệt chớ! Nó dìa đây kế bị mấy cha trên trụ sở giữ lại và mới thả ra đây nè!

Ba Kiên bước lại gần em:

- Sao nó ra được hay vậy? Bộ mầy lãnh... mà mầy lãnh khỉ gì được!

Tư Cầu quắc mắt nhìn anh, có vẻ không vừa ý:

- Anh sao... (nhưng rồi anh ta quay lưng bỏ đi lại chõng ngồi xuống) Thằng mắc toi đó lãnh con Phấn trước rồi!

- Thằng nào hả? Ờ thôi tao biết rồi... thằng chánh trị viên chớ gì? Cũng “nó” nữa hả?

Tư Cầu gật đầu.

Ba Kiên chắc lưỡi thở ra:

- Cha, cái thằng ông nội đó sao nó cũng chộn rộn quá! Chắc mầy chưa gặp nó chớ?

Tư Cầu trả lời quạu đeo:

- Gặp rồi chớ chưa cái gì!

Ba Kiên ngạc nhiên cự lại em:

- Coi cái thằng này... bộ bữa nay mầy sanh chứng sao mà! Cái gì mới thấy nó hí hửng đó rồi cũng lại chầm dầm liền theo đó! Bộ mầy gặp nó rồi... sanh chuyện phải không?

- Gì mà mau quá vậy! Mới đụng độ sơ sơ hè!

Ba Kiên lắc đầu:

- Tao biết mà! Nhưng thôi mầy ơi, nó có lãnh được con Phấn ra thì mình cũng mừng giùm cho cỏn, còn mình thì hổng nên chen vô đó làm gì mầy ơi! Tao biểu mầy: hễ cái gì có nó thì mình dang ra xa cho rảnh mắt đi.

- Nói nghe sướng hông! Tại sao anh hổng biểu nó dang ra mà anh lại bắt tui! Làng xóm đất đai này là chỗ của tui ở từ trước tới giờ mà! Và con Phấn thì... tui cũng quen thân với nó trước lâu... Con Phấn dìa đây cũng để thăm tui kia mà!

- Ý thôi tía ơi! Nước non này mà tía cứ nói cái giọng đó hoài sao được! Nhưng mầy nên nghĩ lại: thằng ấy nó có làng chàng... chút đỉnh với con Phấn thì thây kệ mẹ nó. Vậy chớ mầy hổng biết: tụi nó chết đói chết khát ở dưới này nên lâu lâu gặp được một người đàn bà ở thành áo quần láng lẩy và mát da mát thịt thì mầy cũng nên để cho người ta... rậm rật đôi ba chút. Có hao mòn, sứt mẻ gì đâu mậy, và bề gì thì cũng do nơi con Phấn, nó dìa đây thăm mầy... như vậy là đủ rồi và mai mốt gì đây nó cũng dông dìa trển chớ bộ buộc ghe cột đỏi ăn đời ở kiếp gì với mầy sao mà mầy hậm hực với người ta chớ! Nè Tư ơi, chuyện của cô Ba còn nóng hổi đó mầy ơi!

Tư Cầu làm thinh ngồi cúi mặt xuống đất và đong đưa đôi bàn chân...

Liếc thấy vậy Ba Kiên thiết tha nói tiếp:

- Tư à, sao tao thấy cái gì mầy cũng muốn ôm vô để mầy lo hết! Mà phải lo để rồi hưởng thì tao cũng lạy! Đằng này mầy lo để lãnh đủ thì lo làm đách gì cho nó tổn thọ như vậy. Thử thời mầy hổng lo và buông lơi mẹ nó một chuyến coi có ai chết hông? Nếu có tao đền mạng cho! Rốt cuộc rồi ai ai cũng mạnh giỏi mập cùi cụi hết và chỉ có mầy là chết nhăn răng thôi.

Tư Cầu thản nhiên móc túi thuốc ra vấn hút:

- Tui là người chớ bộ cây cam-xe cà-chất gì sao mà trơ trơ một khúc đó anh Ba!

Ba Kiên nổi dóa chụp lấy túi nhái đựng thuốc quăng mạnh lên mặt chõng.

- Còn tao đây... là chó chắc! Bị mày hay nói cái giọng đó mà hồi nhỏ tao đập mầy sặc gạch hoài cũng phải!

Tư Cầu cười hề hề và vói tay lượm túi thuốc lên.

Ba Kiên vùng vằng đi trở về phía bếp để xơ nồi cơm... Bỗng anh ngừng đũa quay lại hỏi Tư Cầu:

- Chiều hay tối nay mầy có đi đâu hông mậy?

- Anh hỏi chi vậy?

- Hỏi chi thây kệ tao. Mầy làm ơn trả lời giùm tao một tiếng!

Tư Cầu đưa mắt nhìn anh dò xét:

- À... cái đó hổng biết chừng.

Ba Kiên bực mình nói sẵng:

- Thôi đi mầy! Mầy tưởng tao ngu lắm chắc! Mà mầy có đi đâu thì thây kệ mầy!

Tư Cầu cũng lớn tiếng cự lại:

- Anh này kỳ quá... Tui nói tui hổng biết chắc mà!

Ba Kiên lấy giọng thản nhiên đáp:

- Mầy hổng biết thì thôi, nhưng chỗ anh em tao tưởng cũng nên dặn trước mầy điều này: thời buổi bây giờ khó khăn lắm chớ không phải muốn dắt nhau tuôn lên gò mả hay chui vô lùm bụi luông tuồng như hồi đó được nghen!

Tư Cầu cười rộ lên:

- Anh khỏi có lo mà!... Bộ tui còn nhỏ nhít lắm sao anh!

° ° ° ° °

Mọi khi hễ trời sập tối là Ba Kiên thả rề lên đầu trên hoặc xóm dưới để kiếm chỗ tấp vô mấy đám uống nước trà “quạu” hay mấy đám đờn ca rỉ rả.

Nhưng hôm nay, anh ta ở riết tại nhà và có vẻ xăng văng xéo véo làm cho Tư Cầu cũng đâm ra thương hại:

- Tối nay anh hổng thả đi đâu chơi sao hả anh Ba?

- Hông.

Tư Cầu cười xòa:

- Thiệt tui chạy anh... anh ở nhà để canh chừng tui phải hông?

Ba Kiên nhăn nhó đáp:

- Có muốn canh mày thì cũng chẳng được...

- Vậy anh để thây kệ tui...

Ba Kiên thở dài:

- Thiệt có mình mầy là làm cho tao khổ!

Vừa lúc ấy, có tiếng lạch cạch ngoài cửa. Tư Cầu chạy rột ra liền, và chưa chi anh ta đã reo lên:

- À em! (rồi anh tay quay đầu lại bảo nhỏ với Ba Kiên) Con Phấn lại đó anh!

Ba Kiên nhún vai thở dài như muốn thú nhận sự... bất lực của mình.

Phấn tươi cười bước vô nhà và đon đả cất tiếng chào Ba Kiên:

- Mạnh giỏi anh Ba! Ý chà, lâu quá mới gặp mặt anh Ba!

Ba Kiên ầm ừ:

- Ờ... cô Ba mạnh giỏi...

Phấn vui vẻ kêu lên:

- Sao hai người ở trong nhà mà để tối om như vầy nè! Đèn đuốc đâu không đốt lên hả mấy anh!

Ba Kiên quay bảo Tư Cầu, giọng nhừa nhựa:

- Đốt đèn lên đi mầy Tư!

... Sau khi cây đèn dầu được Tư Cầu bưng lên đặt trên bàn chiếu sáng một khoảng trong nhà, Phấn mới để ý thấy Ba Kiên ngồi bí xị trên chõng:

- Ủa, bộ anh... đau ốm gì sao anh Ba?

Ba Kiên nhún vai nhìn về phía Tư Cầu:

- Tui có đau ốm gì đâu cô! Nhưng bị... lên ruột vì thằng Tư đây hoài nè!

Phấn cười chúm chím, liếc Tư Cầu:

- Sao vậy anh Tư?

Tư Cầu cũng cười theo:

- Ối... em hơi đâu mà nghe ảnh nói hổng biết...

Phấn chụp lấy cây quạt mo rồi vừa quạt lia vừa kêu lên:

- Cha, ở trong nhà nực quá! (rồi cô quay sang đưa mắt nháy nháy với Tư Cầu) Thôi mình thả rề ra ngoài lộ cho nó mát anh Tư!... Em có việc... làm ăn này muốn đem bàn với anh đây!

Tư Cầu hốp tốp đáp:

- Ừ, bữa nay sao trời hầm quá hổng biết!

Ba Kiên cười lạt:

- Mầy hổng biết hả? Mà trời hầm hay là mầy... nóng vậy Tư?

Tư Cầu hơi sượng, cự nự lại anh:

- Anh sao hỏi lắt léo quá hổng biết! Hôm nay nhằm ngày nước ròng nên trời nóng nực là lẽ thường...

Phấn ái ngại nhìn Ba Kiên rồi quay qua hối Tư Cầu:

- Thôi mình đi anh Tư.

Nhưng Ba Kiên đã vội vã đứng lên, nói chen vô:

- Được rồi, cô Ba cứ ở lại đây nói chuyện với thằng Tư đi, tui có chuyện đi đàng này một chút... Tui nhường căn nhà cho hai người đó!

Tư Cầu hiểu ý anh muốn cản không cho anh ta đi ra ngoài đường với Phấn nên cũng muốn ở lại nhà cho... êm chuyện:

- Ờ, anh có việc gì cần thì anh đi đi, để tui coi chừng nhà cho...

Nhưng Phấn đã nói gạt ngang:

- Ối nhà cửa dưới này trống lõng như vầy ai có vô trộm cắp mà phải coi chừng! Thôi, mạnh ai muốn đi đâu thì đi hà!

Liếc thấy Ba Kiên và Tư Cầu còn đứng lựng khựng một chỗ, Phấn chạy lại lôi Tư Cầu ra cửa:

- Hai đứa mình đi trước anh Tư! Anh Ba đi sau nghen anh!

Ba Kiên bực mình nói lớn lên:

- Thôi mấy người đi đi! Tui bây giờ muốn ở nhà hè!

Phấn vừa níu tay Tư Cầu kéo đi vừa hỏi nhỏ anh ta:

- Sao anh Ba ảnh nói cái gì kỳ vậy hả anh?

Tư Cầu lúng túng đáp:

- Thì ảnh... như vậy đó! Ảnh muốn cho hai đứa mình ở nhà cho nó... chắc hơn...

- Chắc cái gì!

- Ảnh sợ... đêm hôm mình đi cặp kè như vầy... rủi ro có chuyện gì...

Phấn lắc mạnh tay Tư Cầu:

- Ối thôi, em biết rồi: ảnh sợ tụi nó kiếm chuyện phá đám phải không? Lo xa như vậy cũng phải nhưng anh nghĩ coi ban đêm ban hôm như vầy ai biết đâu mà lọ mọ rình rập tụi mình chớ! Có sợ là sợ mình... dây dưa lâu ngày chầy tháng...

Tư Cầu có vẻ lo ngại:

- Em hổng biết chớ bây giờ... khó khăn lắm! Hễ ai có rục rịch cái gì là họ biết liền chớ không phải như thời mấy ông làng ông xã hồi năm xửa năm xưa đâu! Đó, em dìa mấy ngày em thấy: tụi nó kỳ cục và ẩu tả lắm, mình hổng biết đường đâu mà đoán trước được.

Phấn rùng mình dựa sát vô mình Tư Cầu:

- Anh nói sao em nghe ghê quá!

Tư Cầu nắm lấy bàn tay cô ta:

- Nói như vậy chớ có gì đâu em! Cái thằng mắc toi đó nó muốn gây sự với anh thì cũng còn lâu, ít nữa nó cũng rủ rê năm ba người chớ cu ky một mình nó thì... ông nội nó cũng hổng dám nhúc nhích! Chuyến này nó mà làng chàng là anh nổ nó văng óc, đây nè em coi... (vừa nói Tư Cầu vừa cầm bàn tay của Phấn đem đặt lên chiếc bá súng của cây lục mà anh ta đã dắt sẵn trước bụng).

Phấn giựt phắt tay lại như bị phỏng:

- Ý trời ơi, ghê quá! Tụi mình đi chơi với nhau mà anh dắt của quỷ ấy theo kè kè làm chi!

Tư Cầu cười xòa:

- Dắt theo cho nó... vững bụng vậy mà! Nói thiệt với em, bây giờ đi đâu mà anh bỏ quên nó không mang theo anh thấy như... như thiếu một cái gì vậy!

Phấn xì một tiếng:

- Thiệt mấy anh hay bày đặt chuyện hoài!... Bị vậy mà còn... đâm chém nhau hoài!

Tư Cầu định trả lời nhưng chợt để ý đến vầng trăng vàng khè đã bắt đầu nhô lên khỏi hàng tre đầu xóm, và anh ta reo lên một cách thật hồn nhiên:

- Ý trăng lên rồi em ơi! (rồi anh ta chắc lưỡi) Thiệt lâu ớn rồi anh không dể ý đến trăng mọc như vầy nè!

Phấn cảm động cặp lấy tay Tư Cầu kéo xích lại gần mình:

- Còn em ở trên Sàigòn đèn điển sáng trưng... nên em cũng đâu có thấy trăng mọc trăng lặn gì đâu! Vì vậy nhiều lúc em nhớ quýnh dưới này....

Tư Cầu đưa tay véo má Phấn rồi hóm hỉnh hỏi lại:

- Dưới này có khỉ gì đâu mà nhớ hả?

Phấn đẩy nhẹ anh ta ra, giọng lẫy đương:

- Còn hơn anh, anh về dưới này rồi biệt luôn! Em tưởng anh “đụng” phải một bà nào nữa rồi chớ!

Tư Cầu làm bộ thở ra:

- Ý cha, dại một đôi lần thôi chớ bộ dại hoài sao em!

Phấn gân cổ lên:

- Xí, sướng thấy mồ mà còn làm bộ! Em hỏi anh có ai được như anh vầy không? Hễ mở miệng là bày đặt than dài thở vắn mà vắng mặt mình đi là... làng chàng rồi! Đó, đã ở tuốt dưới này mà còn ráng dính vô chuyện cô Ba vợ của ông quan hai nữa!... Thiệt em cũng chạy anh!

Nói xong cô bỏ đi te te một mình lên phía trước... Tư Cầu hấp tấp bước theo đưa tay níu lại rồi sẵn trớn ôm chặt cứng lấy ngang hông...

Phấn lấy cùi chỏ thúc thúc để đẩy anh ta ra:

- Anh quỷ nà! Ở yên nói chuyện hổng được sao mà làm cái gì... thấy ghét thấy mồ.

Tư Cầu cắn nhẹ lên vai Phấn, thì thầm bên tai:

- Bộ hổng cho người ta thương hả?

Phấn lấy ngón tay điểm vào trán anh ta:

- Dữ hông, hèn lâu mới nghe anh nói một câu... bùi tai! (rồi cô giở giọng đả đớt nói tiếp) Như vậy mới bõ công người ta lặn lội về dưới này thăm mình chớ!

Tư Cầu cười khì khì:

- Có lẽ cái không khí vườn tược này nó làm cho anh hứng chí hơn... Em hổng nhớ tụi mình biết nhau cũng giữa một vùng ruộng nước cây cối như vầy sao!

Tư Cầu chỉ nghe một tiếng trả lời “biết” kéo dài của Phấn, và hơi thở nóng hổi của Phấn như mân mê lên trên cổ của anh ta...

Bỗng một tiếng chim cú vang vọng ra từ trong đám cây xoài làm cho Phấn bắt rùng mình ngẩng cổ lên nghe ngóng, còn Tư Cầu tự nhiên cũng buông thõng tay xuống...

Tư Cầu níu Phấn lôi đi tới:

- Thôi mình bước lại đằng này em.

Phấn lựng khựng rị lại:

- Anh hổng nghe chim cú kêu đó sao? Thứ đó kêu xui xẻo lắm!

Một tiếng “cú” khô khan, bí hiểm lại vang ra nữa...

Tư Cầu tuy hơi chột dạ nhưng cũng lấy giọng tỉnh bảo Phấn:

- Ối em cứ tin dị đoan hoài! Thì ở vườn, ban đêm chim cú đi kiếm ăn và kêu lên là sự thường...

- Nhưng nó kêu lên từng tiếng một như vậy... ghê quá! Nếu nó kêu cú cú đủ ba tiếng là điềm chẳng lành đó anh!

Phấn vừa dứt lời thì một tiếng “cú” thứ ba vang lại liền theo. Cô níu chặt lấy cánh tay của Tư Cầu:

- Đó anh...

- Thì... người ta đặt chuyện nói như vậy mình hơi nào tin... Mà ba tiếng “cú cú cú” kêu liền liền kia cà... rồi nó bay đi mất mình mới ngán vì theo ông già bà cả nói lại... kêu như vậy mới... linh, đằng này nó kêu cú cú cách khoảng xa lắc xa lơ... mà em chắc gì nó chỉ kêu có ba tiếng không thôi! Để coi nó còn cú cú cả chục tiếng nữa cho mà nghe!

Liền theo đó, một tiếng cú vang lại nữa. Tư Cầu hất mạnh tay Phấn và chụp nói tiếp theo:

- Đọ, em thấy chưa! Anh nói đúng y bon mà!

Phấn thở phào ra như trút bớt một gánh lo âu:

- Vậy mà con chim mắc dịch đó nó làm cho em hết hồn hết vía! Phải nó đậu gần đây em vác đất chọi lên cho thấy mồ nó!

Tư Cầu vội vã kéo cô đi:

- Thôi bây giờ hai đứa mình thả ra ngoài mé sông kiếm chỗ nào ngồi cho khỏe coi, chớ đứng như vậy hoài mỏi chưn thấy bà, phần muỗi cắn đập hổng kịp nữa!

Phấn hăng hái tán thành:

- Ừ phải đa anh! Mình ra ngoài đồng trống gió mát và để ngắm trăng nữa, chớ ở trong này em coi bộ... bí hơi quá anh!

... Và hai người vui vẻ trở lại. Họ cặp kè nhau bước mau về phía mé ruộng ở sau khu vườn trái cây.

Tư Cầu dắt Phấn lò mò đi tìm một chỗ cho vừa ý:

- Chỗ này coi bộ được đa em!... Vừa mát mẻ, vừa cao ráo...

Phấn nũng nịu ngắt ngang:

- Nhưng sương xuống mặt cỏ ướt nhẹp làm sao mình ngồi đây!

Tư Cầu đưa mắt ngó quanh:

- Để anh chạy vô trong giựt bậy vài tàu lá chuối khô đem ra lót ngồi đỡ nghen em!

- Mà đi mau đi nghen!

- Ừ mà!

Rồi Tư Cầu tất tả chạy đi về phía đám chuối trong bìa vườn... Anh ta bỗng đứng phắt lại nghe ngóng vì vừa thoáng nghe mấy tiếng sột soạt như tiếng chân người chạy trên lá khô...

Tư Cầu ngồi thụp xuống, bàn tay đặt sẵn lên bá súng... Tất cả đều có vẻ im lặng... im lặng một cách nặng nề ngoài tiếng kêu rổn rảng của một con nhạc sành lạc lõng... Anh ta mò kiếm mấy hòn đất khô, rồi liệng sạc sạc vô phía lùm bụi trước mặt... Vẫn không có gì lạ hết. Tư Cầu thở ra, đoạn đứng lên đi thẳng lại đám chuối giựt đại lấy hai tàu lá khô rồi hối hả mang đến chỗ Phấn đang đứng đợi.

Thấy Tư Cầu ló ra, Phấn reo lên:

- Dữ hông! Anh đi lâu quá làm em sợ thấy mồ!

Tư Cầu trải hai tàu lá chuối xuống mặt cỏ:

- Cái gì mà sợ! Ngồi đỡ đi em!

Phấn ngồi phịch xuống rồi vói tay kéo Tư Cầu sát khít lại gần mình...

... Gió thổi lào rào trên ruộng lúa như khỏa lấp những tiếng thở ra đứt khoảng của Phấn...

Và vầng trăng kia như hò hẹn trước để luồn khuất sau đám mây... một đám mây dầy đặc và dài lê thê...

Sưu tầm: casau
Nguồn: Sưu tầm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 7 năm 2012