Chương III CHIẾC NHẪN LÊN ĐƯỜNG NAM TIẾN
Muộn hơn một chút ngày hôm đó, nhóm Hobbit tổ chức một cuộc họp nội bộ tại phòng Bilbo. Merry và Pippin đã phẫn nộ khi nghe tin Sam đã lẻn vào cuộc họp Hội Đồng, sau đó lại còn được chọn làm bạn đồng hành cùng Frodo.
“Thật là bất công quá thể,” Pippin kêu la. “Thay vì tống cổ cậu ta ra ngoài, rồi xích cậu ta lại một chỗ, Elrond lại đi thưởng cho thói táo tợn của cậu ta!”
“Thưởng sao!” Frodo nói. “Anh còn chưa tưởng tượng ra được hình phạt nào nghiêm khắc hơn thế. Em nói mà không chịu suy nghĩ: bị đày vào cuộc hành trình vô vọng này mà được gọi là thưởng sao? Mới hôm qua anh còn mơ thấy mình xong việc rồi, và anh có thể nghỉ ngơi tại đây, thật lâu, mà cũng có thể là mãi mãi.”
“Em chẳng kinh ngạc đâu,” Merry lên tiếng, “và em cũng mong anh được như thế. Nhưng bọn em đang ghen với Sam, chứ không phải với anh. Nếu anh phải ra đi, thì sẽ là hình phạt cho bất cứ ai trong số bọn em nếu bị bỏ lại, kể cả là ở Thung Đáy Khe này. Bọn em đã cùng anh đi một chặng đường dài, vượt qua nhiều vất vả thế cơ mà. Bọn em muốn được đi tiếp.”
“Em chính là có ý đó,” Pippin nói. “Hobbit chúng ta phải đoàn kết và chúng ta sẽ như thế. Em sẽ đi, trừ phi người ta xích em lại. Phải có ai đó thông minh ở trong đoàn chứ.”
“Nếu vậy thì hiển nhiên cậu sẽ không được chọn rồi, Peregin Took!” Gandalf vừa nói vừa nhìn vào qua ô cửa sổ sát nền nhà. “Mà các cháu đang lo lắng không cần thiết đấy. Vẫn chưa hề có quyết định nào cả.”
“Chưa có quyết định nào sao!” Pippin hét lên. “Vậy các vị đã làm gì nãy giờ vậy? Các vị đóng cửa im ỉm hàng giờ đồng hồ liền.”
“Nói chuyện,” Bilbo lên tiếng. “Có rất nhiều chuyện để nói, và tất cả mọi người đều được mở mắt. Ngay cả lão già Gandalf. Ta nghĩ mẩu tin của Legolas về Gollum đã khiến bác ta suýt đứng tim, dù giả vờ tỉnh như không.”
“Chú sai rồi,” Gandalf nói. “Chú không chú ý đó thôi. Gwaihir đã báo cho tôi tin này từ trước đó rồi. Còn nếu chú muốn biết, thì những người thực sự mở mắt cho tất cả chính là chú và Frodo; còn tôi là người duy nhất không hề ngạc nhiên.”
“Ờ, dù sao thì,” Bilbo nói, “vẫn chưa có gì được quyết định ngoại trừ việc chọn ra Frodo và Sam tội nghiệp. Từ đầu tôi đã lo mọi việc sẽ đi theo chiều hướng đó, nếu tôi bị loại. Nhưng theo ý tôi thì Elrond sẽ cử đi một số lượng kha khá đấy, sau khi các báo cáo về đến nơi. Họ đã bắt đầu chưa, Gandalf?”
“Rồi,” thầy phù thủy trả lời. “Một toán trinh sát đã được cử đi và ngày mai sẽ có thêm. Elrond cử người Tiên và họ sẽ liên lạc với dân Tuần Du và có thể với cả người của Thranduil ở rừng Âm U nữa. Aragorn cũng đã lên đường cùng các con trai Elrond. Chúng ta sẽ phải trinh sát tất cả các vùng đất quanh đây nhiều lý trước khi có thể đưa ra bất cứ quyết định nào. Vậy nên hãy vui lên đi Frodo! Có thể cháu sẽ phải ở lại đây thêm khá lâu đây.”
“A!” Sam buồn bã thốt lên. “Chúng ta chỉ đợi cho tới mùa đông thôi đấy.”
“Chẳng còn cách nào nữa đâu,” Bilbo nói. “Lỗi đó một phần là do cháu, Frodo yêu quý của ta ạ: cứ nhất định đợi đến sinh nhật ta cho bằng được. Chọn được cách hay ho tức cười để ăn mừng, ta cứ nghĩ mãi chuyện đó. Không phải cái ngày ta muốn để cho nhà S.-B. đến Đáy Bao tí nào hết. Nhưng sẽ là thế đấy: cháu không thể ở đây đến tận mùa xuân; tuy vậy cháu lại chưa thể ra đi trước khi tin tức về đến nơi.
Khi rét mướt đầu đông về cắt thịt,
khi giá sương làm cóng nứt đá đêm,
và trụi trần cành lá, nước ao đen,
là cái ác ngóc đầu Miền Hoang Dã.
Nhưng ta sợ mệnh vận của cháu là thế đấy.”
“Tôi e là sẽ như vậy,” Gandalf nói. “Chúng ta không thể lên đường chừng nào còn chưa biết được tin tức về lũ Kỵ Sĩ.”
“Cháu tưởng tất cả bọn chứng đều đã bị tiêu diệt trong cơn lũ rồi chứ,” Merry lên tiếng.
“Không thể tiêu diệt lũ Ma Nhẫn bằng cách đó,” Gandalf nói. “Chúng có quyền năng của chủ nhân ở trong mình, cùng với hắn chúng trụ vững hay gục ngã. Chúng ta chỉ hy vọng chúng đã mất ngựa, lộ chân tướng, và sẽ bớt nguy hiểm trong ít lâu; thế nhưng chúng ta phải biết chắc điều đó đã. Thời gian này cháu nên cố quên mọi rắc rối, Frodo ạ. Ta không biết liệu có thể làm bất cứ điều gì để giúp cháu không, nhưng ta sẽ nói thầm với cháu một điều này. Có kẻ đã nói trong đoàn cần phải có một người nào đó thông minh. Cậu ta nói đúng, và ta nghĩ ta sẽ đi cùng cháu.”
Nghe thông báo này, Frodo mừng rỡ đến nỗi Gandalf phải rời bậu cửa sổ, nơi lão đã ngồi được một lúc, để ngã mũ cúi ngưởi. “Ta chỉ nói ta nghĩ ta sẽ đi cùng cháu thôi. Vậy nên cháu đừng vội hy vọng vào bất cứ điều gì. Elrond sẽ có rất nhiều điều để nói về vấn đề này, cả anh bạn Sải Chân Dài của cháu nữa. Đến đây thì ta chợt nhớ là phải đến gặp Elrond. Ta đi đây.”
“Bác nghĩ cháu sẽ được ở đây bao lâu?” Frodo hỏi Bilbo khi Gandalf vừa đi khỏi.
“Ồ, ta không biết. Chẳng thể đếm được ngày tháng ở Thung Đáy Khe này,” Bilbo trả lời. “Nhưng khá lâu đây, ta dám nói. Chúng ta sẽ có thời gian để nói nhiều chuyện thú vị. Cháu có thích giúp ta viết sách không, và bắt đầu thực hiện tập sau nữa? Cháu đã nghĩ tới đoạn kết chưa?”
“Rồi ạ, khá nhiều, nhưng tất cả đều tăm tối và khó chịu,” Frodo trả lời.
“Ồ, vậy không được đâu!” Bilbo phản đối. “Sách cần phải kết thúc có hậu. Cháu thử xem câu này nhé: và tất cả bọn họ đều an cư và sống hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long.”
“Sẽ rất hay, nếu thực sự được như vậy,” Frodo nói.
“A!” Sam lên tiếng. “Thế họ sẽ sống ở đâu? Lúc nào cháu cũng thắc mắc chuyện đó.”
Trong một lúc lâu những người Hobbit tiếp tục nói và ngẫm nghĩ về cuộc hành trình vừa trải qua, về những hiểm nguy đang rình rập phía trước; thế nhưng Thung Đáy Khe thần kỳ đã sớm gạt bỏ tất cả sợ hãi, lo âu trong họ. Tương lai, dù tốt hay xấu, vẫn không bị lãng quên, song tạm thời không còn ảnh hưởng được lên hiện tại. Sinh lực và hy vọng lớn dần trong họ, và họ tận hưởng từng ngày tốt đẹp trôi qua, tận hưởng từng bữa ăn, từng lời ca tiếng hát.
Và ngày tháng cứ thế trôi, buổi bình minh nào cũng sáng tươi đẹp đẽ, còn buổi tối nào sau đó cũng mát mẻ trong lành. Thế nhưng mùa thu trôi đi quá nhanh; ánh sáng vàng óng dần ngả sang màu bạc xám, những chiếc lá mỏng manh cuối cùng cũng rời khỏi cành cây trơ trụi. Gió lạnh bắt đầu thổi từ Dãy Núi Mù sang phía Đông. Mặt Trăng rằm tháng Mười đầy tròn vành vạnh trên bầu trời đêm, át hết những ngôi sao kém cạnh. Nhưng ở dưới thấp phía trời Nam, vẫn còn một ngôi sao đỏ rực. Cứ mỗi đêm, khi Mặt Trăng dần khuyết, ngôi sao đó lại càng tỏa sáng hơn. Frodo nhìn thấy nó qua khung cửa sổ, khảm vào các từng trời, rực cháy như con mắt canh chừng nhìn từ phía trên những tán cây mọc bên bờ miệng thung lũng.
Nhóm Hobbit đã lưu lại nhà Elrond gần hai tháng trời, và tháng Mười Một đã trôi qua cùng những mảnh vụn cuối cùng của mùa thu, tháng Mười Hai cũng chuẩn bị trôi qua thì toán trinh sát bắt đầu trở về. Vài người đã vượt qua những con suối đầu Nguồn Xám vào vùng Truông Etten; vài người khác lại hướng về phía Tây, với sự trợ giúp của Aragorn và dân Tuần Du, họ đã tìm hiểu khắp vùng đất dọc theo dòng Lũ Xám xuống tận Tharbad, nơi con Đường Bắc cũ cắt dòng sông tại phế tích một thị trấn. Khá đông số còn lại tỏa sang phía Đông và xuống phía Nam; một vài người trong số họ đã vượt Dãy Núi Mù vào rừng Âm U, trong khi những người khác qua đèo núi tại thượng nguồn Sông Diên Vĩ, xuống Vùng Đất Hoang, băng qua Đồng Diên Vĩ, rồi vượt một quãng đường dài để đến căn nhà xưa của Radagast ở Rhosgobel. Radagast không có ở đó nên họ đã trở về theo con đèo cao vẫn gọi là Cổng Sừng Đỏ. Hai con trai của Elrond, Elladan và Elrohir, là những người về sau cùng; họ đã trải qua một cuộc hành trình dài theo dòng Mạch Bạc đến một xứ sở lạ lùng, nhưng họ không chịu tiết lộ về chuyến đi với bất cứ ai ngoại trừ Elrond.
Toán trinh sát không hề phát hiện thấy bất cứ dấu vết hay tin tức nào về lũ Kỵ Sĩ cũng như những tay sai khác của Kẻ Thù bất cứ nơi đâu. Ngay cả từ đàn Đại Bàng Dãy Núi Mù cũng không khai thác được tin gì mới. Họ chẳng thấy hay biết gì về Gollum; ngoại trừ việc lũ sói hoang vẫn hội quân và lại săn mồi ở xa ngược dòng Sông Cả. Ba con ngựa đen được tìm thấy cùng nhau ở Khúc Cạn ngập nước. xác năm con khác được tìm thấy trên những mỏm đá của vùng ghềnh thác phía hạ nguồn, và cả một tấm áo choàng dài màu đen rách rưới. Không còn dấu vết nào của lũ Kỵ Sĩ Đen được phát hiện thêm, thậm chí không một ai cảm nhận được sự hiện diện của chúng ở bất cứ đâu. Dường như chúng đã biến khỏi miền Bắc.
“Ít nhất tám trong số Chín Đầy Tớ đã để lại dấu tích,” Gandalf nói. “Sẽ là hấp tấp nếu đoán chắc bất cứ điều gì vào lúc này, tuy nhiên tôi nghĩ ta có thể hy vọng lũ Ma Nhẫn đã bị phân tán, và bắt buộc phải trở về dưới trướng Chủ Nhân ở Mordor trong bộ dạng trống rỗng và vô hình.
“Nếu vậy, chúng sẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể đi săn trở lại. Dĩ nhiên Kẻ Thù có nhiều tay sai khác, thế nhưng chúng vẫn phải vượt qua cả một quãng đường dài đến biên giới Thung Đáy Khe mới có thể theo dấu con đường của chúng ta. Và nếu chúng ta thận trọng thì sẽ khó mà lần ra được. Nhưng chúng ta cũng không được trì hoãn lâu hơn nữa.”
Elrond cho mời nhóm Hobbit đến gặp riêng. Ông nhìn Frodo một cách nghiêm nghị. “Đã đến lúc rồi,” ông nói. “Nếu chiếc Nhẫn phải lên đường, nó cần đi sớm. Thế nhưng những người đi theo nó không thể trông chờ sự trợ giúp từ chiến tranh hay vũ lực. Họ phải đi vào vùng đất của Kẻ Thù, rời xa mọi sự hỗ trợ. Vậy cháu còn muốn giữ lời không Frodo, rằng cháu sẽ là Người Mang Nhẫn?”
“Cháu vẫn giữ lời,” Frodo trả lời. “Cháu sẽ đi cùng Sam.”
“Vậy thì ta không thể giúp được nhiều, ngay cả việc chỉ bảo cháu,” Elrond nói. “Ta tiên đoán được rất ít về con đường cháu sẽ đi; và ta cũng không biết cháu nên hoàn thành nhiệm vụ này bằng cách nào. Bóng Đêm giờ đã tràn tới chân Dãy Núi Mù, và đã tiến đến sát cả ranh giới dòng Lũ Xám; bên trong Bóng Đêm đó, tất cả đều tăm tối trước mắt ta. Cháu sẽ gặp rất nhiều kẻ thù, kẻ lộ diện, kẻ trá hình; nhưng cháu cũng sẽ có thêm nhiều bạn bè trên đường, ngay cả khi cháu không định tìm kiếm. Ta sẽ gửi tin tới những người ta quen trên thế giới rộng lớn bên ngoài; thế nhưng giờ đây ngoài kia đã trở nên quá nguy hiểm, có thể nhiều tin sẽ bị thất lạc, hoặc không thể đến nơi sớm hơn cháu tự đến.
“Và ta sẽ chọn bạn đường cho cháu, những người sẽ đi cùng cháu đến tận nơi nào họ muốn, hay vận may cho phép. Số lượng ít thôi, bởi hy vọng của cháu chính là ở tốc độ và bí mật. Giá ta có cả một đội quân Tiên nai nịt giáp trụ thời Cựu Niên thì cũng chẳng giúp được gì cháu mấy, mà chỉ khơi gợi thêm sức mạnh của Mordor.
“Hội Đồng Hành bảo vệ Nhẫn sẽ gồm Chín người; Chín Bộ Hành để đối trọng với Chín Kỵ Sĩ tà ác. Gandalf sẽ đi cùng cháu và người hầu cận trung thành của cháu; bởi đây sẽ là nhiệm vụ trọng đại nhất, và cũng có thể là đoạn kết những nhọc nhằn của ông ấy.
“Số còn lại sẽ là những dại điện khác của toàn bộ Người Dân Tự Do trên Thế Giới: Tiên, Người Lùn, và Con Người. Legolas sẽ thay mặt người Tiên; Gimli con trai Glóin sẽ thay mặt Người Lùn. Họ sẵn lòng đi cùng cháu ít nhất là tới đèo qua Dãy Núi Mù, và có thể sẽ còn xa hơn. Về phần Con Người, cháu sẽ có Aragorn con trai Arathorn, bởi chiếc Nhẫn của Isildur liên quan mật thiết tới anh ấy.”
“Sải Chân Dài!” Frodo reo lên.
“Đúng vậy,” chàng nói với nụ cười trên môi. “Tôi đã xin phép thêm một lần nữa được làm bạn đồng hành cùng cậu, Frodo ạ.”
“Tôi đã định cầu xin anh đi cùng,” Frodo nói, “nhưng tôi tưởng anh định đến Minas Tirith với Boromir chứ.”
“Tôi đến đó mà,” Aragorn trả lời. “Và Thanh Kiếm Gãy sẽ được rèn lại trước khi tôi tham gia cuộc chiến. Tuy nhiên con đường của cậu và con đường của chúng tôi trùng nhau suốt hàng trăm dặm. Vậy nên Boromir cũng sẽ đi cùng Hội Đồng Hành. Anh ấy là một người dũng mãnh.”
“Như vậy vẫn còn hai người nữa,” Elrond lên tiếng. “Ta sẽ phải cân nhắc xem. Ta sẽ tìm trong gia tộc mình xem ai thích hợp có thể đi cùng.”
“Nhưng nếu vậy thì sẽ chẳng còn chỗ cho bọn cháu nữa!” Pippin tuyệt vọng hét lên. “Bọn cháu không muốn bị bỏ rơi. Bọn cháu muốn đi cùng Frodo.”
“Đó là vì các cậu không hiểu và không thể tưởng tượng ra được những gì đang chờ đợi phía trước,” Elrond nói.
“Cả Frodo cũng vậy,” Gandalf chen vào, bất ngờ tỏ ý ủng hộ Pippin. “Hay bất cứ ai trong số chúng ta cũng thế. Đúng là nếu những anh chàng Hobbit trẻ tuổi này hiểu được mối nguy đó, họ sẽ không đời nào dám đi đâu. Nhưng họ sẽ vẫn ước được đi, hoặc ước rằng họ dám, họ hẳn sẽ xấu hổ và buồn bã. Elrond ạ, tôi nghĩ trong vấn đề này chúng ta tin tưởng vào tình bạn của họ thì sẽ tổt hơn là tin vào sự thông thái kiệt xuất. Ngay cả nếu ông chọn cho chúng tôi một vị chúa Tiên, như Glorfindel chẳng hạn, thì ngài cũng không thể thổi bay tòa Tháp Tối, cũng chẳng thể mở ra con đường dẫn đến Ngọn Lửa bằng thứ quyền năng mà ngài sở hữu đâu.”
“Ông nói rất nghiêm túc,” Elrond nói, “thế nhưng ta vẫn nghi ngại. Linh tính mách bảo ta rằng Quận giờ không còn ở ngoài vòng hiểm họa; và ta nghĩ nên cử hai cậu bé này trở lại đó báo tin, làm gì có thể theo thói tục quê hương họ để cảnh báo người dân về tai họa. Và dù có thế nào, ta vẫn mong giữ lại người trẻ nhất, Peregrin Took. Trái tim ta không nỡ để cậu ta đi.”
“Vậy thì, thưa Chủ Nhân Elrond, ông sẽ phải nhốt cháu vào tù, hoặc gửi cháu về nhà trong bao tải buộc kín,” Pippin nói. “Bởi nếu không cháu sẽ tìm cách đi theo Hội Đồng Hành.”
“Thế thì đành vậy. Cháu cũng sẽ đi,” Elrond nói, rồi ông thở dài. “Giờ thì chuyện về bộ Chín đã xong. Bảy ngày nữa Hội Đồng Hành sẽ phải lên đường.”
Bảo Kiếm của Elendil đã được rèn lại bởi các Tiên thợ rèn, lưỡi kiếm được trang trí dải bảy ngôi sao nằm giữa Mặt Trăng lưỡi liềm và Mặt Trời tỏa sáng, xung quanh chạm khắc rất nhiều chữ rune; bởi Aragorn con trai Arathom sắp lên đường tham chiến ngăn cản cuộc dấy binh của Mordor. Thanh kiếm sáng ngời khi các mảnh được gắn liền thành một khối; ánh mặt trời tỏa ra đỏ rực bên trong, cả ánh trắng sáng lạnh lẽo, còn lưỡi kiếm thì cứng và sắc bén. Và Aragorn đặt cho nó một cái tên mới: Andúril, Ngọn Lửa Phương Tây.
Aragorn và Gandalf thường sánh bước hoặc ngồi cùng nhau bàn bạc về con đường sẽ đi và những hiểm nguy họ sẽ gặp; và họ nghiền ngẫm toàn bộ những truyền thuyết, những bản đồ cùng sách vở có trong nhà Elrond. Thỉnh thoảng Frodo cũng tham gia cùng; thế nhưng cậu hoàn toàn bằng lòng để mặc họ dẫn lối và dành cho Bilbo gần như tất cả thời gian còn lại.
Những ngày cuối ấy, cứ đến tối nhóm Hobbit lại cùng nhau ngồi trong Sảnh Lửa. Ở đó, giữa bao nhiêu câu chuyện, họ được nghe toàn bộ bản trường ca về Beren và Lúthien và chiến công giành được viên Đại Ngọc; thế nhưng vào ban ngày khi Merry và Pippin ra ngoài rong ruổi, Frodo và Sam lại tới cùng với Bilbo trong căn phòng nhỏ của ông. Ở đó Bilbo đọc những trích đoạn từ quyển sách đang viết (mà xem chừng vẫn còn rất sơ sài), một vài mẩu thơ ông làm, hoặc ghi lại vắn tắt những cuộc phiêu lưu của Frodo.
Vào buổi sáng ngày cuối cùng chỉ một mình Frodo ở lại với Bilbo, ông Hobbit già kéo ra từ dưới gầm giường một hộp gỗ. Ông mở nắp đậy và mò mẫm bên trong.
“Thanh kiếm của cháu đây,” ông nói. “Nhưng nó gãy rồi, cháu biết đấy. Ta cất nó đi để giữ cho an toàn nhưng ta lại quên hỏi xem thợ rèn có thể sửa được không. Giờ thì không kip rồi. Vậy nên ta nghĩ, có lẽ cháu sẽ vui lòng lấy thứ này, biết đâu đấy?”
Ông lấy ra từ trong hộp một thanh kiếm nhỏ đựng trong bao da đã cũ sờn. Rồi ông rút nó ra, lưỡi kiếm bóng loáng rõ ràng được chăm sóc thường xuyên chợt tỏa ra ánh sáng lạnh giá. “Đây là thanh Mũi Đốt,” ông nói, rồi đâm xuyên rất ngọt vào thanh rầm gỗ mà chẳng tốn nhiều sức lực. “Hãy cầm lấy, nếu cháu thích. Ta chắc không cần đến nó nữa đâu, ta nghĩ vậy.”
Frodo chấp nhận với lòng biết ơn sâu sắc.
“Còn có thêm thứ này nữa!” Bilbo vừa nói vừa đưa ra một gói nhỏ tuy nhìn có vẻ nặng nề. Ông tháo ra vài lớp vải cuộn đã cũ, rồi nhấc lên một tấm giáp nhỏ. Nó được dệt sít từ rất nhiều vòng nhỏ, mềm mại gần như vải, lạnh như băng và bền hơn cả thép. Tấm giáp tỏa sáng như bạc nhuộm ánh trăng, lại được gắn đầy những hạt ngọc trắng. Đồng bộ còn có một thắt lưng đính ngọc trai và pha lê.
“Quả là đẹp, phải không nào?” Bilbo nói, lật lật tấm áo dưới ánh sáng. “Và hữu dụng nữa. Đây là tấm giáp Người Lùn Thorin tặng ta đấy. Ta lấy lại từ Mỏ Cộ trước khi rời nhà, và xếp vào đống hành lý. Ta mang theo tất cả những vật kỷ niệm liên quan đến cuộc Hành Trình trước đây, chỉ trừ chiếc Nhẫn. Nhưng ta chẳng mong sử dụng tấm giáp này, và giờ ta cũng chẳng cần đến nó, ngoài việc thỉnh thoảng lấy ra ngắm nhìn. Nếu mặc vào, cháu gần như không cảm thấy nặng chút nào hết.”
“Cháu mặc vào sẽ - chà, nhưng trông chắc sẽ chẳng hợp tí nào đâu,” Frodo nói.
“Giống hệt những gì ta từng tự nói với bản thân,” Bilbo trấn an. “Nhưng đừng bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài. Cháu có thể mặc bên trong áo khoác mà. Nào! Cháu phải chia sẻ bí mật này với ta nhé. Đừng nói với ai khác! Nhưng ta sẽ an lòng nếu biết cháu mặc nó. Ta đồ rằng nó thậm chí còn có thể đỡ được cả lưỡi dao của lũ Kỵ Sĩ Đen,” câu cuối ông thì thầm.
“Được rồi, cháu sẽ lấy,” Frodo nói. Bilbo mặc vào cho cậu, thắt chặt thanh Mũi Đốt vào dải thắt lưng lấp lánh; rồi Frodo mặc ra ngoài bộ đồ đã bạc màu sương gió, quần ống túm, áo chẽn, và cuối cùng là áo khoác.
“Cháu trông chỉ như một chàng Hobbit bình thường,” Bilbo nói. “Nhưng giờ cháu giấu bên trong nhiều hơn lộ ra ở bên ngoài rồi đấy. Chúc cháu may mắn!” Ông quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngâm nga một điệu hát.
“Cháu không biết phải cảm ơn bác như thế nào, bác Bilbo ạ, vì những thứ này, và vì đã đối xử tốt bụng với cháu từ trước đến nay,” Frodo nói.
“Vậy thì đừng cố!” Người Hobbit già nói trong khi quay người lại vỗ lưng cậu. “Ôi,” ông hét lên. “Giờ lưng cháu cứng quá không vỗ nổi! Nhưng phải nhớ nhé: người Hobbit cần phải đoàn kết, đặc biệt là nhà Bao Gai. Tất cả những gì ta đòi hỏi cháu đền đáp lại chỉ là: hãy chăm sóc bản thân thật chu đáo, hãy mang về thật nhiều tin tức, và bất cứ bài ca hay câu chuyện cổ nào cháu nghe được. Ta sẽ cố hết sức hoàn thành quyển sách trước khi cháu quay về. Ta mong được viết quyển thứ hai nếu ta có thời gian.” Ông nghẹn giọng rồi lại vội vã quay ra phía cửa sổ, khẽ hát.
Tôi ngồi nhớ bên bếp lửa
về rất nhiều điều đã qua,
về những hoa đồng, cánh bướm
từ những mùa hè đã xa;
Và lá vàng cùng tơ nhện
những thu đã lâu lắm rồi,
có sương sớm và nắng bạc,
gió lùa trên mái tóc tôi.
Tôi ngôi ngẫm bên bếp lửa
thế giới ra sao ngày mai
khi đông qua, xuân sau đến
mà tôi chẳng còn được hay.
Chốn chốn bao nhiêu điều lạ
mắt tôi hẵng còn muốn xem:
mỗi khu rừng mỗi xuân mới
một màu xanh chưa hề quen.
Tôi ngồi mộng bên bếp lửa
về những người từ muôn xưa,
và người sẽ trông thế giới
tôi không còn thấy bao giờ.
Nhưng giữa mơ mòng chuyện cũ,
tôi vẫn để tai lắng nghe
chờ tiếng nói cười trước cửa
cùng tiếng chân ai quay về.
Đó là một ngày cuối tháng Chạp u ám và lạnh lẽo. Ngọn Gió Đông luồn qua những cành cây trơ trụi, lay động cả rừng thông xám xịt trên đồi. Từng mảng mây rách rưới trôi vội vã, sà thấp trên đầu lừng lững và đen kịt. Khi màn đêm ảm đạm buổi tối bắt đầu buông xuống, cũng là lúc Hội Đồng Hành chuẩn bị lên đường. Họ phải đi vào lúc nhá nhem, bởi được Elrond khuyên nên lợi dụng bóng đêm càng nhiều càng tốt, cho đến khi đi xa khỏi Thung Đáy Khe.
“Các bạn nên cảnh giác vô số tai mắt lũ bầy tôi của Sauron,” ông nói. “Ta không còn nghi ngờ gì việc tin chiến bại của lũ Kỵ Sĩ đã đến được tai hắn, và hắn chắc chắn sẽ nổi cơn lôi đình. Giờ này rất có thể các gián điệp của hắn đã đi hoặc bay khắp những vùng đất phía Bắc. Thậm chí cần phải dè chừng cả trên trời những nơi các bạn đi qua.”
* * *
Hội Đồng Hành chỉ vũ trang rất ít, bởi lợi thế của họ là bí mật chứ không phải động binh. Aragorn giắt thanh Andúril nhưng không mang thêm vũ khí nào khác, chàng chỉ mặc duy nhất bộ quần áo đi đường màu xanh nâu cũ nát, đúng như dân Tuần Du ở những vùng hoang dã. Boromir mang thanh kiếm dài, kiểu dáng giống thanh Andúril, nhưng dòng dõi kém hơn, có thêm một chiếc khiên và cây tù và chiến trận.
“Tù này kêu to và rõ ở những vùng thung lũng đồi,” gã nói “để khiến kẻ thù nào của Gondor cũng phải bỏ chạy!” Gã đặt tù và lên mồm thổi một hơi dài, tiếng tù vang vọng từ mỏm đá này sang mỏm đá khác, khiến bất cứ ai ở Thung Đáy Khe nghe được âm thanh đó cũng đều nhảy bật dậy.
“Anh chớ vội thổi chiếc tù và đó thêm lần nữa, Boromir,” Elrond nói, “tới chừng nào anh lại đến biên giới lãnh thổ của anh và lâm vào vòng nguy khốn đã.”
“Có thể,” Boromir đáp. “Nhưng tôi luôn cho chiếc tù và này lên tiếng mỗi lần tiến bước, cho dù từ nay có phải bước đi trong bóng tối, tôi cũng không thể lên đường như một tên trộm đêm như vậy được.”
Chỉ mỗi mình Gimli Người Lùn mặc bên ngoài một bộ giáp ngắn được kết bằng những vòng thép, bởi Người Lùn chịu nặng cứ như không; gài trong thắt lưng gã còn có một chiếc rìu lưỡi to bản. Legolas đeo cây cung và một ống tên, chàng còn cài theo thắt lưng một con dao màu trắng. Các chàng Hobbit trẻ tuổi đều đeo kiếm lấy ở mộ đá; còn Frodo chỉ mang theo thanh Mũi Đốt, và áo giáp mặc giấu ở bên trong như mong muốn của Bilbo. Gandalf cầm theo pháp trượng, nhưng thắt bên sườn còn có thanh kiếm tiên Glamdring, cùng bộ với thanh Orcrist hiện đang nằm trên ngực thi hài Thorin duới lòng Ngọn Cô Độc.
Tất cả đều được Elrond chuẩn bị đầy đủ quần áo ấm, họ còn có áo khoác và áo choàng lót lông thú. Tất cả lương thực dự trữ, áo quần, chăn và những đồ dùng thiết yếu khác đều được chất lên một con ngựa lùn, còn con nào ngoài con vật tội nghiệp mà họ đã mang đến từ Bree.
Quãng thời gian lưu lại Thung Đáy Khe đã khiến nó thay đổi kỳ diệu: giờ nó trông bóng bẩy và tràn đầy sinh lực. Chính Sam là người đã nằng nặc chọn nó, chú tuyên bố rằng Bill (như chú gọi nó) sẽ sầu não đến chết nếu không được đi cùng.
“Con vật đó gần như biết nói đấy,” chú nói, “và chắc chắn sẽ nói được nếu ở lại đây thêm ít nữa. Nó nhìn tôi với đôi mắt như thể cậu Pippin đã nói ra đấy: Sam ơi, nếu bạn không cho tớ đi cùng, tớ sẽ cứ lẽo đẽo theo sau cho coi.” Và thế là Bill được đi cùng với chân thồ hàng, song le là thành viên duy nhất trong Hội Đồng Hành chẳng hề tỏ ra phiền muộn chút nào.
Cuộc từ biệt diễn ra trong sảnh lớn bên đống lửa, tất cả chỉ còn chờ một mình Gandalf, lão vẫn chưa ra khỏi ngôi nhà. Ánh lửa lập lòe chiếu qua mấy cánh cửa để ngỏ, và từ rất nhiều khung cửa sổ tỏa ra những ánh sáng dịu dàng. Bilbo khoác bên ngoài chiếc áo choàng rộng, đứng lặng lẽ trên bậc cửa bên cạnh Frodo. Aragorn ngồi cúi đầu xuống gối; chỉ có một mình Elrond hiểu rõ giờ khắc này có ý nghĩa thế nào đối với chàng. Những người còn lại chỉ là những bóng xám trong đêm tối.
Sam đứng nút răng bên cạnh con ngựa, dán cặp mắt buồn bã xuống bờ vực sâu hút nơi có con sông lạnh lùng cuộn chảy phía dưới; cảm hứng phiêu lưu mạo hiểm của chú giờ đã xuống đến mức thấp nhất.
“Anh bạn Bill của tớ,” chú nói, “bạn lẽ ra chẳng cần đi cùng bọn tớ. Bạn có thể ở lại đây mà chén đẫy cỏ khô thượng hạng trước khi mùa cỏ mới đến.” Bill quất đuôi chẳng nói chẳng rằng.
Sam nới bớt túi đồ trên vai, rồi chú lo âu rà soát lại trong đầu tất cả những gì chú đã nhét vào trong đấy, tự hỏi liệu chú còn quên thứ gì không: tài sản giá trị nhất của chú, bộ đồ nấu ăn; hộp muối nhỏ chú luôn mang theo và đong đầy vào bất cứ khi nào có thể; một lượng lớn cỏ hút (nhưng tôi có thể bảo đảm ngần ấy sẽ không đủ đâu); đá lửa và bùi nhùi; tất len; khăn trải; và mấy thứ lặt vặt mà Frodo đã bỏ quên nhưng Sam đã cất đi, để khi nào cậu chủ cần đến, chú sẽ lấy ra đắc thắng. Chú kiểm kê lại toàn bộ các thứ đó.
“Thừng!” chú lẩm bẩm. “Chưa có sợi thừng nào! Thế mà mới đêm qua mi còn tự nhắc mình: ‘Sam à, vậy một mẩu thừng thì sao? Nếu chưa có, mi sẽ phải cần đến nó đấy,’ Đúng là mình sẽ cần đến nó, nhưng giờ thì kiếm đâu ra.”
Vừa lúc đó, Elrond cùng Gandalf bước ra, rồi ông gọi Hội Đồng Hành lại gần. “Đây là lời cuối cùng của ta,” ông nói bằng giọng trầm lắng. “Người Mang Nhẫn đã nhận nhiệm vụ tìm đường tới Đỉnh Định Mệnh. Riêng anh ấy sẽ phải tuân thủ những điều sau: không được ném chiếc Nhẫn đi, cũng không được trao cho bất cứ tay sai nào của Kẻ Thù, hoặc kể cả bất cứ người nào khác, trừ các thành viên của Hội Đồng Hành và Hội Đồng, mà cũng chỉ trong tình huống nguy cấp nhất. Những người khác đi cùng anh trên cơ sở tự nguyện, để hỗ trợ anh trên đường. Các vị có thể đi cùng, quay về, hoặc đi đường khác theo hoàn cảnh. Các vị đi càng xa thì sẽ càng khó rút lui; tuy nhiên các vị không bị giao kèo hay phải thề nguyền gì phải đi xa hơn các vị muốn. Bởi các vị vẫn chưa lượng được sức mạnh của lòng mình, và các vị không thể lường trước mỗi người sẽ gặp phải những gì trên đường.”
“Chỉ kẻ bất tín mới đánh bài chuồn khi con đường trở nên tăm tối,” Gimli nói.
“Có lẽ,” Elrond nói, “nhưng đừng để những ai chưa từng thấy hoàng hôn phải thề nguyền đi vào bóng tối.”
“Nhưng lời thề sẽ khiến trái tim run rẩy trở nên mạnh mẽ,” Gimli đáp lại.
“Hoặc khiến nó tan vỡ,” Elrond nói. “Đừng nhìn quá xa về phía trước! Hãy lên đường với những trái tim mạnh mẽ! Tạm biệt, phúc lành của người Tiên, của Con Người và của toàn bộ Người Dân Tự Do sẽ theo chân các vị. Cầu cho những vì sao luôn tỏa sáng trên khuôn mặt các vị!”
“Chúc... chúc may mắn!” Bilbo hét lên, cả lăm vì lạnh. “Ta không mong cháu sẽ thường xuyên viết nhật ký, Frodo yêu quý ạ, nhưng ta sẽ yêu cầu cháu kể lại tất cả khi quay về đấy. Và đừng đi lâu quá! Tạm biệt!”
Rất nhiều người khác của nhà Elrond đứng lẫn trong bóng đêm dõi theo bước chân họ, thì thầm nói những lời tiễn biệt. Không một tiếng cười, không âm nhạc, cũng chẳng lời ca. Rồi họ quay đi và lặng lẽ biến vào màn đêm.
Họ vượt qua cây cầu, rồi rẽ lên con đường dốc đứng dẫn ra khỏi thung lũng xẻ đôi tức Thung Đáy Khe; họ vượt qua một quãng đường dài trước khi lên đến một truông cao, nơi gió rít qua bãi thạch nam. Họ liếc nhìn Ngôi Nhà Ấm Cúng Cuối Cùng đang lập lòe phía dưới rồi sải bước vào sâu trong đêm tối.
* * *
Tại Khúc Cạn sông Bruinen, họ rời Đường Cái rồi lần theo lối đi hẹp giữa những vùng đất mấp mô hướng xuống phía Nam. Mục đích của họ là men theo triền Tây Dãy Núi Mù càng nhiều dặm càng nhiều ngày càng tốt. Đất đai nơi này gập ghềnh và cằn cỗi hơn rất nhiều so với đồng bằng Sông Cả xanh mướt trong Vùng Đất Hoang phía bên kia dãy núi, vì lẽ đó cuộc hành trình sẽ chậm chạp hơn; tuy nhiên họ hy vọng bằng cách này sẽ tránh được sự theo dõi của những cặp mắt thiếu thân thiện. Cho đến nay, hiếm khi gián điệp của Sauron bị bắt gặp ở vùng đất trơ trọi này, và đường lối ở đây gần như chẳng ai biết nhiều trừ người Thung Đáy Khe.
Gandalf dẫn đầu đoàn người, sánh vai với lão là Aragorn, người nắm rõ vùng đất này ngay cả trong đêm tối. Những người khác lần lượt nối theo sau, còn Legolas, với cặp mắt tinh tường, đi đoạn hậu. Đoạn đầu của cuộc hành trình hết sức nặng nhọc thê lương, Frodo chẳng còn nhớ gì nhiều về nó, chỉ trừ cơn gió. Bởi nhiều ngày không nắng một luồng gió băng giá đã tràn xuống từ Dãy Núi Mù phía Đông, và có vẻ không quần áo nào cản được những ngón tay luồn lách của nó. Mặc dù cả Hội Đồng Hành đều được chuẩn bị quần áo cẩn thận, nhưng dù đang di chuyển hay nghỉ ngơi, chẳng mấy khi họ cảm thấy ấm. Họ ngủ một cách khó nhọc vào buổi trưa bên trong những hố đất, hay ẩn dưới những bụi gai rối mọc dày ở khắp nơi. Đến chiều muộn họ được người canh gác đánh thức dậy ăn bữa chính: lạnh ngắt và ảm đạm, bởi họ không thể đánh đổi sự an toàn mà nhóm lửa. Tối đến họ lại tiếp tục lên đường, luôn luôn cố thẳng hướng Nam trong chừng mực họ còn tìm ra đường.
Ban đầu nhóm Hobbit có cảm giác rằng, cho dù bước thấp bước cao rã cả chân đến tận khi kiệt sức, thực chất họ chỉ bò như sên và chẳng nhích được mấy tí. Ngày nào cảnh vật xung quanh cũng đều giống hệt như những ngày trước đó. Nhưng dãy núi vẫn ngày càng sát lại gần. Phía Nam Thung Đáy Khe núi lên cao hơn nữa, rồi uốn dài về phía Tây; quanh chân dãy núi chính khấp khểnh một vùng càng lúc càng mở rộng gồm những đồi hoang, và những thung lũng sâu ngập tràn nước xiết. Đường mòn ở đây rất ít, lại quanh co khúc khuỷu, và thường chỉ dẫn họ tới những bờ vực thẳng đứng, hoặc xuống những đầm lầy man trá.
Thời tiết bắt đầu thay đổi khi hành trình của họ bước sang tuần thứ ba. Gió bất ngờ lắng rồi đảo chiều thổi xuống phía Nam. Những đám mây trôi nhanh bị cuốn lên cao rồi thổi tan tác, và mặt trời ló ra, nhợt, sáng. Bình minh quang đãng và lạnh lẽo đã hiện ra cuối cuộc dạ hành đằng đẵng và mệt mỏi. Đoàn lữ hành dừng chân trên một sống đồi thấp đỉnh được bao quanh bởi rặng cây nhựa ruồi cổ thụ thân xanh xám trông như xây nên từ chính đá đồi. Những tán lá sẫm màu sáng óng cùng những chùm quả mọng hửng đỏ trong ánh bình minh ló dạng.
Mãi tít phía Nam Frodo thấy ẩn hiện những rặng núi cao sừng sững hình như chắn ngang con đường mòn đang đưa bước Hội Đồng Hành. Phía bên trái rặng núi ba ngọn cao vượt lên tất cả; ngọn cao nhất, cũng là gần nhất, như chiếc răng nanh bịt tuyết chĩa lên trời, vách đá mặt Bắc to lớn, trơ trụi của nó phần lớn vẫn còn nằm trong bóng tối, nhưng hễ ánh nắng chiếu vào nó ở chỗ nào, chỗ đó chói lên màu đỏ.
Gandalf đứng bên Frodo, ngắm nhìn dưới bàn tay che nắng. “Chúng ta đi giỏi đấy,” lão nói. “Chúng ta đã tới biên giới đất nước mà Con Người gọi là Đất Nhựa Ruồi; rất đông người Tiên sống ở đây vào những ngày hạnh phúc xa xưa, thuở Eregion là tên của nó. Chúng ta đã vượt qua bốn mươi lăm lý đường chim bay, dù đôi chân đã phải đi thêm rất nhiều dặm nữa. Đường đất và thời tiết giờ đây sẽ ôn hòa hơn, nhưng tất thảy hẳn cũng sẽ nguy hiểm hơn.”
“Dù nguy hiểm hay không, nắng đẹp đích thực vẫn cứ được đón chào trọng thị,” Frodo nói trong khi hất mũ trùm ra sau để mặc nắng mai rơi đầy trên mặt.
“Nhưng dãy núi đang ở phía trước chúng ta,” Pippin nói. “Hồi đêm, chúng ta hẳn đã đi chệch về hướng Đông.”
“Không phải,” Gandalf nói. “Tại cậu nhìn được xa hơn nhờ ánh ngày trong trẻo. Phía sau những đỉnh kia, dãy núi uốn vòng về phía Tây Nam. Có rất nhiều bản đồ trong nhà Elrond, nhưng chắc cậu chẳng màng ngó qua bao giờ.”
“Có chứ, thỉnh thoảng cháu cũng xem,” Pippin cãi, “nhưng cháu không nhớ được hết. Anh Frodo có cái đầu thích hợp hơn cho những thứ kiểu đó.”
“Còn ta chẳng cần bản đồ,” Gimli lên tiếng khi vừa lên đến nơi cùng Legolas, gã nhìn trân trối về phía trước với tia sáng kỳ lạ trong cặp mắt sâu. “Kia là nơi mà cha ông chúng ta từng lao động ngày xưa, bọn ta đã chạm trổ hình dáng những đỉnh núi này vào rất nhiều sản phẩm kim khí và đá, vào cả nhiều bài hát và truyện kể nữa. Chúng đứng sừng sững trong giấc mơ của bọn ta: Baraz, Zirak, Shathûr.
“Trước kia ta mới chỉ thấy chúng từ xa một lần duy nhất trong cuộc đời tỉnh thức, nhưng ta biết chúng và tên của chúng, bởi ở bên dưới chúng chính là Khazad-dûm, Quặng Tộc Lùn, nơi giờ đây được gọi là Vực Đen, hay Moria theo tiếng Tiên. Đằng kia là ngọn Barazinbar, nghĩa là Sừng Đỏ, hay Caradhras khắc nghiệt; đằng sau nó là Chĩa Bạc và Trán Mây: ngọn Trắng Celebdil, và ngọn Xám Fanuidhol, mà chúng ta thì gọi là Zirakzigil và Bundushathûr.
“Ở nơi đó Dãy Núi Mù tách đôi, và ở giữa hai cánh núi có một thung lũng sâu rợp bóng cây mà bọn ta chẳng thể nào quên: Azanulbizar, Lũng Lạch Râm, mà người Tiên gọi là Nanduhirion.”
“Và Lũng Lạch Râm chính là nơi chúng ta đang hướng đến,” Gandalf nói. “Nếu chúng ta trèo qua con đèo mang tên Cổng Sừng Đỏ, dưới sườn bên kia đỉnh Caradhras, chúng ta sẽ xuống theo Bậc Lạch Râm vào thung lũng sâu của Người Lùn. Dưới đó có Hồ Gương, cũng là nơi những con suối băng giá hợp thành dòng sông Mạch Bạc.”
“Tối thẫm sao nước hồ Kheled-zâram,” Gimli nói, “lạnh giá sao những con suối dòng Kibil-nâla thì lạnh băng. Trái tim ta run rẩy khi nghĩ đến việc sẽ sớm được gặp lại chúng.”
“Mong anh sẽ được vui lòng mà ngắm cảnh vật ở đó, Người Lùn tốt bụng ạ!” Gandalf đáp. “Nhưng dù anh có làm điều gì thì ít nhất chúng ta cũng không được dừng lại ở thung lũng đó. Chúng ta phải xuôi theo dòng Mạch Bạc vào bên trong những khu rừng bí mật, rồi tới Sông Cả, và rồi...”
Lão ngừng lời.
“Vâng, và rồi đến đâu nữa?” Merry hỏi.
“Đến cuối cuộc hành trình - khi mọi việc kết thúc,” Gandalf trả lời. “Chứng ta không được nhìn quá xa về phía trước. Hãy cứ mừng vì chúng ta đã kết thúc chặng đầu một cách an toàn. Ta nghĩ chúng ta sẽ nghỉ lại đây, không chỉ ngày hôm nay mà cả đêm nay nữa. Quanh Đất Nhựa Ruồi không khí trong lành. Phải nhiều xấu xa xảy đến lắm thì một mảnh đất mới quên được người Tiên, nếu họ từng cư ngụ ở đó.”
“Đúng vậy,” Legolas trả lời. “Nhưng người Tiên ở đất này thuộc chủng tộc xa lạ với dân tiên rừng như chúng tôi, và giờ đây cỏ cây nơi này đã lãng quên họ. Tôi chỉ nghe thấy những phiến đá vẫn còn khóc thương cho họ: người đào chúng tôi dưới sâu, người tạc chúng tôi nên đẹp, người xây chúng tôi lên cao; nhưng người đã ra đi mất. Họ đã đi rồi. Họ đã ra tới Cảng từ cách đây lâu lắm.”
Sáng hôm đó họ nhóm lên đống lửa bên trong vạt đất trũng sâu được che khuất bằng những bụi nhựa ruồi lớn, rồi ăn bữa tối-sáng thịnh soạn và vui vẻ nhất kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình. Họ không vội vã đi ngủ ngay sau đó, bởi họ biết sẽ có cả buổi tối để ngủ vùi, và họ cũng chẳng có ý định xuất hành trước đêm ngày hôm sau. Chỉ riêng Aragorn là trầm ngâm và bồn chồn. Một lúc sau chàng rời Hội Đồng Hanh để lang thang trên sống đồi; ở đó chàng đứng dưới một bóng cây, nhìn về phía Nam rồi về phía Tây, nghiêng đầu như thể đang nghe ngóng điều gì đó. Rồi chàng trở lại miệng vạt đất trũng, nhìn xuống những người khác đang nói cười vui vẻ.
“Có chuyện gì vậy, Sải Chân Dài?” Merry hỏi lên. “Anh đang tìm kiếm thứ gì đấy? Anh nhớ ngọn Gió Đông sao?”
“Dĩ nhiên là không,” chàng trả lời. “Nhưng tôi nhớ một vài thứ. Tôi từng ở Đất Nhựa Ruồi trong suốt nhiều mùa. Giờ chẳng còn ai sinh sống ở đây nữa, nhưng các sinh vật khác thì vẫn còn suốt bốn mùa, đặc biệt là chim chóc. Vậy mà giờ đây mọi thứ trừ các bạn đều im lặng. Tôi cảm thấy điều đó. Chẳng có bất cứ âm thanh nào trong vòng vài dặm xung quanh chúng ta, nên tiếng của mọi người vang vọng trên mặt đất. Tôi không hiểu sao nữa.”
Gandalf nhìn lên với vẻ quan tâm bất chợt. “Nhưng anh đoán lý do là gì?” lão hỏi. “Còn gì bất ngờ hơn là bắt gặp tới những bốn Hobbit, đó là chưa kể số còn lại chúng ta, tại một nơi chẳng mấy khi có bóng dáng hay tiếng con người?”
“Tôi mong chỉ là thế,” Aragorn trả lời. “Thế nhưng tôi lại cảm thấy sợ và linh tính mách bảo cần phải cảnh giác. Tôi chưa từng thấy thế này ở đây bao giờ.”
“Vậy thì chúng ta phải thân trọng hơn,” Gandalf nói. “Nếu anh đưa một Tuần Du đi cùng thì nhất định phải lắng nghe anh ta, nhất là khi Tuần Du đó lại là Aragorn. Chúng ta không được nói to nữa, hãy im lặng nghỉ ngơi, và cắt cử canh gác.”
Hôm đó đến lượt Sam gác phiên đầu, nhưng Aragorn cũng tham gia với chú. Còn những người khác đều đi ngủ. Sư im lặng mỗi lúc một nặng nề đến nỗi cả Sam cũng cảm nhận được. Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở của những người đang ngủ. Tiếng con ngựa lùn vẫy đuôi và thỉnh thoảng khua chân trở nên náo động. Sam nghe được cả tiếng những khớp xương kêu răng rắc mỗi lần chú xoay người. Im lặng chết chóc bao phủ xung quanh chú, và trùm lên trên tất cả là bầu trời xanh trong, khi Mặt Trời lên cao từ phía Đông. Xa về phía Nam bỗng một mảng tối xuất hiện, lớn dần, lan về phía Bắc như một làn khói bị cuốn trong gió.
“Gì thế kia, anh Sải Chân Dài? Không giống mây chút nào,” Sam thì thầm với Aragorn. Chàng không trả lời trong khi vẫn nhìn chằm chằm lên trời; nhưng chẳng cần phải đợi lâu, Sam cũng tự thấy được thứ gì đang kéo đến. Hàng đàn chim, bay rất nhanh, chúng lượn vòng vần vũ, đảo qua khắp vùng đất như đang tìm kiếm một thứ gì; và chúng đang tiến đến mỗi lúc một gần.
“Nằm sát xuống và im lặng!” Aragorn rít lên, kéo Sam vào bóng râm bụi nhựa ruồi gần đó; vừa lúc một đàn chim thình lình tách khỏi đội hình chính mà sà xuống thấp, hướng thẳng đến sống đồi. Sam nghĩ chúng là một loài quạ kích thước rất lớn. Khi chúng bay qua phía trên họ, cả một đàn đông đặc đến nỗi bóng chúng phủ đen kín mặt đất phía dưới, họ nghe thấy tiếng kêu quác quác chói ráy.
Mãi đến lúc bầy chim biến mất hẳn vào đường chân trời phía Bắc, phía Tây, và bầu trời trở lại màu xanh trong, Aragorn mới nhổm dậy. Chàng nhảy tới đánh thức Gandalf.
“Đoàn quân quạ đen đang bay khắp vùng đất giữa Dãy Núi Mù và sông Lũ Xám,” chàng thông báo, “và chúng vừa bay qua Đất Nhựa Ruồi. Chúng không phải gốc ở đây; chúng là lũ crebain rừng Fangorn và Dunland. Tôi không biết chúng đến đây làm gì: có thể là tai họa gì đó đã xảy ra ở phía Nam khiến chúng phải bay đi trốn; nhưng tôi nghĩ bọn chúng đang do thám vùng đất này. Tôi cũng thấy rất nhiều ó bay ở tầng cao hơn. Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục đi ngay tối nay. Đất Nhựa Ruồi không còn trong lành với chúng ta nữa rồi, nó đã bị theo dõi.”
“Nếu vậy thì Cổng Sừng Đỏ sẽ chẳng khá hơn,” Gandalf nói, “và tôi không thể tưởng tượng ra chúng ta sẽ phải vượt qua đó bằng cách nào để không bị bắt gặp. Nhưng chúng ta sẽ tính chuyện đó khi đến lúc. Còn về chuyện lên đường ngay khi trời tối, tôi e rằng anh nói đúng.”
“May mà đống lửa không bốc lên nhiều khói, và cũng đã gần tàn trước khi lũ crebain bay đến,” Aragorn nói. “Giờ chúng ta phải dập tắt đi và không được nhóm lại nữa.”
“Nào đã phải dịch hạch hay phiền toái gì cho cam!” Pippin than thở. Cái tin không thổi lửa, và lên đường ngay buổi tối, đã đến tai cậu ngay khi cậu vừa ngủ dậy vào cuối buổi chiều. “Tất cả chỉ vì một đàn quạ! Cháu đã mong hôm nay có bữa tối thật ngon: món gì đó nóng hổi.”
“Thì cậu cứ tiếp tục mong đi,” Gandalf nói. “Phía trước có thể còn có nhiều bữa tiệc bất ngờ dành cho cậu. Phần ta thì chỉ muốn một tẩu thuốc để hút một cách nhàn nhã, và đôi bàn chân ấm hơn. Tuy nhiên, chúng ta có thể chắc chắn một điều: trời sẽ ấm hơn khi chúng ta xuống miền Nam.”
“Quá ấm, tôi chẳng thắc mắc làm gì,” Sam lẩm bẩm với Frodo. “Tôi thì cho là đã đến lúc chúng ta nhìn thấy cái Đỉnh Núi Cháy đó, và nhìn được cuối Con Đường rồi kìa. Thoạt đầu tôi cứ nghĩ cái Sừng Đỏ, hay còn gọi cái gì đấy, có thể là nó rồi, cho đến khi Gimli làm cho một bài. Đúng là thứ ngôn ngữ trẹo cả lưỡi của Người Lùn!” Chẳng tấm bản đồ nào lọt được vào đâu óc Sam, và tất cả các khoảng cách nơi những vùng đất lạ lẫm này đều rộng lớn đến nỗi chú chẳng phân biệt gì được nữa.
Hội Đồng Hành ẩn nấp suốt cả ngày hôm đó. Những con chim đen đúa bay qua thêm vài lần nữa; cho đến khi Mặt Trời phía Tây ngả sang màu đỏ rực, chúng mới chịu mất hút về phía Nam. Đúng hoàng hôn, họ lại tiếp tục lên đường. Họ đi hơi chếch về phía Đông, nhắm hướng tới đỉnh Caradhras, mà mãi tít đằng xa vẫn lờ mờ ánh đỏ trong tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn. Những vì sao trắng lần lượt hiện ra trên nền trời dần tối.
Theo bước Aragorn, họ đi vào một vệt đường khá tốt. Frodo thấy như đó là tàn tích một con đường cổ, từng rộng rãi và được quy hoạch cẩn thận, nối liền Đất Nhựa Ruồi với con đường đèo. Mặt Trăng, chính độ tròn, mọc trên rặng núi, tỏa xuống một thứ ánh sáng mờ ảo khiến bóng những hòn đá đen thẫm. Nhiều hòn nom như thể do tay người tạc ra, cho dù lúc này chúng nằm lăn lóc thảm hại trên vùng đất hoang vu, cằn cỗi.
Lúc ấy đang là cái giờ lạnh thấu xương trước khi bình minh có thể khuấy động, còn mặt trăng là là dưới thấp. Frodo nhìn lên trời. Đột nhiên cậu thấy, hay cảm thấy một bóng đen bay vụt qua những ngôi sao xa, như thể trong phút chốc chúng mờ đi và rồi bừng sáng trở lại. Cậu rùng mình.
“Ông có thấy cái gì vừa bay qua không?” Cậu hỏi Gandalf đang đi ngay đằng trước.
“Không, nhưng ta có cảm thấy, bất kể nó là thứ gì nữa,” lão trả lời. “Có thể chẳng là cái gì cả, chỉ là một làn mây mỏng.”
“Thế thì nó trôi quá nhanh,” Aragorn thì thầm, “mà lại chẳng cần đến gió.”
Không có điều gì khác nữa xảy ra đêm hôm đó. Buổi bình minh ngày hôm sau còn tươi sáng hơn những ngày trước. Thế nhưng không khí lại trở lạnh; gió đã lại đổi chiều về đằng Đông. Họ đi liên tiếp thêm hai đêm nữa, lầm lũi trèo nhưng bắt đầu chậm dần khi con đường quanh co lên đến vùng đồi, và dãy núi vươn sừng sững, mỗi lúc một gần. Vào sáng ngày thứ ba, Caradhras đã đứng ngay trước mặt họ, đỉnh núi hùng vĩ tuyết phủ trông như dát bạc, nhưng sườn núi dựng đứng trơ trụi lại đỏ sẫm như vấy máu.
Bầu trời một màu xám xịt, còn mặt trời thì nhợt nhạt. Cơn gió giờ đây thổi vòng lên phía Đông Bắc. Gandalf hít không khí rồi nhìn lại phía sau.
“Mùa đông đang tăng cường phía sau ta,” lão khẽ nói với Aragorn. “Các đỉnh mạn viễn Bắc kia trắng hơn trước đây; tuyết đang lan xuống thấp hơn dưới những vai núi. Đêm nay chúng ta sẽ ở giữa đường, tít trên cao, tới Cổng Sừng Đỏ. Chúng ta rất có thể sẽ bị phát hiện trên con đường hẹp đó, và còn có thể bị kẻ địch mai phục nữa; nhưng biết đâu thời tiết còn chết chóc hơn bất cứ kẻ thù nào. Bây giờ anh nghĩ sao về hành trình đã chọn, Aragorn?”
Frodo tình cờ nghe thấy và hiểu rằng Gandalf và Aragorn đang tiếp tục cuộc tranh luận nào đó đã khởi đầu trước đây khá lâu. Cậu lắng nghe với nỗi lo âu:
“Tôi nghĩ cuộc hành trình của chúng ta vốn dĩ đã an toàn suốt từ đầu đến cuối, ông biết rõ mà Gandalf,” Aragorn trả lời. “Những hiểm họa lường được và không lường được sẽ còn gia tăng khi chúng ta đi tiếp. Nhưng chúng ta phải đi tiếp; và sẽ chẳng ích gì trì hoãn chuyện vượt dãy núi. Chẳng còn lối nào qua núi ở phía Nam nữa, mãi cho đến tận Cửa Núi Rohan. Tôi không còn tin đường đó kể từ khi nghe tin của ông về Saruman. Giờ đây ai biết thống chế của các Chúa Ngựa phục vụ bên nào?”
“Ai mà biết được thật!” Gandalf nói. “Nhưng vẫn còn đường khác, và không phải lối đèo Caradhras: đó là con đường tối và bí mật mà ta đã từng đề cập.”
“Làm ơn đừng nhắc đến nó thêm một lần nào nữa! Chưa phải lúc này. Đừng nói với mọi người, tôi xin ông đấy, đừng nói cho đến khi hiển nhiên chẳng còn đường nào khác.”
“Nhưng chúng ta phải quyết định trước khi đi tiếp,” Gandalf đáp lại.
“Đợi mọi người đi ngủ rồi chúng ta sẽ tự cân nhắc tình hình,” Aragorn nói.
Cuối buổi chiều hôm đó khi mọi người sắp kết thúc bữa sáng, Gandalf và Aragorn tách đoàn, cùng đứng nhìn về phía Caradhras. Vách núi giờ sẫm màu và ảm đạm, còn đỉnh thì mây xám che phủ. Frodo theo dõi hai người, tự hỏi cuộc tranh luận sẽ đi theo hướng nào. Khi họ quay lại với Hội Đồng Hành, Gandalf là người lên tiếng, và rồi cậu hiểu rằng họ đã quyết định đương đầu với giông gió và con đường đèo. Cậu cảm thấy yên tâm hẳn. Cậu không biết con đường tối và bí mật là con đường nào, song chỉ nội việc nhắc đến nó đã khiến Aragorn mất hết tinh thần, và Frodo lấy làm mừng vì lối đó đã bị bỏ qua.
“Từ những dấu hiệu mà chúng ta đã nhận thấy gần đây,” Gandalf nói, “tôi sợ rằng Cổng Sừng Đỏ đang bị theo dõi; và tôi cũng e ngại với thời tiết đang bám theo chúng ta đây. Tuyết có thể sẽ rơi. Chúng ta sẽ phải đi thật lực mới được. Ngay cả vậy chúng ta cũng phải mất hơn hai cuốc đi mới lên được đến đỉnh đèo. Tối nay màn đêm sẽ buông sớm. Và chúng ta phải khởi hành ngay khi các anh chuẩn bị xong.”
“Tôi muốn góp một vài ý kiến, nếu được phép,” Boromir lên tiếng. “Tôi được sinh ra dưới bóng Dãy Núi Trắng nên cũng biết chút ít về những cuộc hành trình trên cao. Trước khi xuống đến sườn bên kia, chúng ta sẽ phải chịu cái lạnh thấu xương, đấy là nếu không có gì tệ hại hơn. Liệu giữ bí mật có ích lợi gì nếu chúng ta vì thế mà chết cóng. Khi chúng ta rời nơi đây, vốn vẫn còn một ít cây bụi, mỗi người nên mang theo một bó củi, cố được càng nhiều càng tốt.”
“Và Bill có thể mang nhiều hơn một chút, chẳng phải sao anh bạn?” Sam nói. Con ngựa lùn nhìn chú ngán ngẩm.
“Được thôi,” Gandalf nói “Nhưng chúng ta không được phép dùng củi mang theo - trừ khi đến lúc phải chọn hoặc đốt lửa hoặc chết.”
Hội Đồng Hành lại lên đường, mới đầu còn đi nhanh, nhưng chẳng lâu sau lối đi đã bắt đầu dốc đứng và hiểm trở. Con đường ngoằn nghèo và cheo leo có nhiều chỗ gần như biến mất, lại còn bị chắn bởi rất nhiều đá lở. Đêm trở nên tối đen tang tóc dưới những đám mây khổng lồ. Gió lạnh buốt cuộn xoáy giữa những kẽ đá. Đến nửa đêm họ đã leo tới chân dãy núi vĩ đại. Con đường mòn hẹp giờ uốn quanh dưới một bức tường đá dốc đứng sang bên trái; phía bên trên, sườn Caradhras tăm tối sừng sững vô hình trong cảnh ảm đạm. Toàn bộ bên phải chỉ là một vùng đen kịt, nơi đất dưới chân bất chợt sụt xuống thành một thung lũng sâu hút.
Họ khó nhọc leo lên một sườn dốc đầy đá sắc, rồi nghỉ lại một lát ở trên đỉnh. Frodo cảm thấy cái gì đó chạm nhẹ lên mặt. Cậu giơ tay và thấy những bông tuyết trắng mờ rơi đầy tay áo.
Họ vẫn dấn tới, nhưng chẳng mấy chốc tuyết đã rơi nhiều hơn, dày đặc cuộn cả vào mắt Frodo. Bóng Gandalf và Aragorn cúi gập người chỉ cách một hai bước chân phía trước cũng khó mà nhìn rõ.
“Tôi chẳng thích thế này chút nào,” Sam hổn hển ngay phía sau. “Tuyết vào buổi sáng trong lành thì được, nhưng tôi muốn nằm trong chăn lúc nó rơi kia. Ước gì chỗ tuyết này cuốn hết về Hobbit thôn cho rồi! Mọi người ở đó chắc sẽ rất vui.” Ngoại trừ các truông cao ở Tổng Bắc, tuyết rơi dày hiếm khi có ở Quận, nên được coi như một sự kiện phấn khởi. Và một dịp vui chơi. Chẳng có người Hobbit còn sống nào (trừ Bilbo) còn nhớ Mùa Đông Khốc Liệt năm 1311, khi đàn sói trắng đã vượt qua dòng sông Bia Rum Đun băng phủ để tấn công vào Quận.
Gandalf dừng lại. Tuyết đóng thành lớp dày trên mũ trùm đầu và vai lão; tuyết cũng đã ngập quá mắt cá nơi ủng lão.
“Đây chính là điều tôi sợ,” lão nói. “Bây giờ thì anh nói sao, Aragorn?”
“Nói tôi cũng sợ,” Aragorn trả lời, “nhưng vẫn còn đỡ hơn nhiều điều khác. Tôi biết tuyết mang theo những rủi ro gì, dù hiếm khi có tuyết rơi dày thế này ở phía Nam, trừ ở tít cao trên núi. Nhưng chúng ta vẫn chưa lên cao; chúng ta mới chỉ ở xa phía dưới nơi các đường mòn thường thông suốt cả mùa đông.”
“Tôi tự hỏi liệu đây có phải thủ đoạn của Kẻ Thù hay không,” Boromir nói. “Người quê tôi vẫn thường đồn hắn có thể điều khiển cả bão tố ở Dãy Núi Bóng Tối sừng sững trên biên giới Mordor. Hắn có những quyền năng kỳ lạ và rất nhiều đồng minh.”
“Tay hắn chắc phải mọc dài,” Gimli nói, “mới có thể kéo tuyết từ miền Bắc xuống đến đây để làm phiền chúng ta từ cách ba trăm lý.”
“Tay hắn đã mọc dài,” Gandalf nói.
Trong khi họ dừng chân, gió lặng hẳn, tuyết cũng ngót cho đến khi gần như lạnh. Rồi họ lại nặng nhọc bước đi. Nhưng họ đi chẳng được bao xa thì cơn bão trở lại thịnh nộ hơn trước. Gió gào rít đến chói cao, còn tuyết trở thành bão tuyết mù mịt. Chẳng mấy chốc kể cả Boromir cũng cảm thấy khó đi tiếp. Còn nhóm Hobbit, cúi gập người, ì ạch bám theo những người bạn đồng hành cao lớn; thế nhưng rõ ràng họ chẳng thể đi được thêm bao xa, nếu tuyết vẫn tiếp tục rơi. Frodo cảm thấy chân mình nặng như chì. Pippin lết theo sau. Ngay cả Gimli, dù kiên cường như bất cứ Người Lùn nào khác, cũng phải vừa càu nhàu vừa lê bước.
Bất chợt Hội Đồng Hành dừng lại, như thể họ vừa cùng nhất trí mà chẳng cần ai phải nói ra.