← Quay lại trang sách

Chương VII MẶT GƯƠNG CỦA GALADRIEL

Mặt trời đang lặn dần xuống phía sau dãy núi, và bóng tối trở nên dày hơn ở trong khu rừng, thì họ lại lên đường. Con đường giờ chạy thẳng vào những bụi cây nơi bóng tối đã kịp phủ xuống. Màn đêm giăng đầy trên cây cối trong lúc họ bước đi, và người Tiên đã tháo chụp những chiếc đèn bạc.

Đột nhiên họ lại một lần nữa bước ra khoảng không thoáng đãng để rồi thấy mình ở dưới bầu trời đêm nhợt nhạt chỉ lác đác vài ngôi sao sớm. Một khoảng trống không cây cối bày ra trước mắt họ, chạy thành vòng cung lớn rồi lượn đi sang cả hai bên. Xa hơn là một đường hào sâu mất hút trong màn đêm mờ, nhưng cỏ bên bờ hào thì vẫn xanh, như thể chúng còn tỏa sáng để ghi nhớ về mặt trời đã lặn. Phía bên kia bờ hào, một dải tường xanh dựng lên sừng sững, bao lấy một quả đồi xanh ngút tụ hợp những cây mallorn cao hơn tất cả các cây họ từng thấy ở khắp vùng. Chiều cao của chúng họ không đoán được, chỉ biết chúng đứng trong buổi nhập nhoạng như những tòa tháp sống. Trên tầng tầng lớp lớp cành nhánh và giữa những chiếc lá không ngừng xao động của chúng, vô vàn những điểm sáng đang lấp lánh: nào xanh nào vàng nào bạc. Haldir quay lại phía Hội Đồng Hành.

“Chào mừng đến với Caras Galadhon!” anh nói. “Đây là đô thành của người Galadhrim, nơi Lãnh Chúa Celeborn và Galadriel Phu Nhân của Lórien cư ngụ. Nhưng chúng ta không thể vào từ đây, bởi cổng thành không mở về phía Bắc. Chúng ta phải đi vòng xuống mặt Nam, và đường đi sẽ không hề ngắn, bởi thành phố này rất lớn.”

Có một con đường lát đá trắng chạy men bờ ngoài đường hào. Họ đi theo đường này về phía Tây, thành phố cứ dâng dần lên như đám mây xanh lá bên trái họ; và màn đêm càng dày đặc, càng có nhiều đốm sáng hiện ra, cho đến khi cả quả đồi như bừng cháy bởi muôn vàn vì sao. Cuối cùng họ cũng đến được một cây cầu trắng, băng qua đó họ thấy cổng lớn của thành phố: cổng mở về phía Tây Nam, đặt giữa hai đầu vòng tường bao gối vào nhau tại đây; nó cao lớn, chắc chắn, và được kết rất nhiều đèn.

Haldir gõ lên cổng và nói mấy câu, hai cánh cổng mở ra không một tiếng động; thế nhưng Frodo không hề nhìn thấy bóng dáng bất cứ người lính canh nào. Đoàn lữ khách tiến vào bên trong, và hai cánh cổng đóng lại đằng sau họ. Họ đang ở trên một làn đường sâu giữa hai đầu bờ tường, và sau khi nhanh chóng đi qua họ bước vào Thành Phố Cây. Họ không nhìn thấy bất cứ ai, không nghe được bước chân nào trên đường; thế nhưng có rất nhiều giọng nói, xung quanh họ và cả trên không trung. Từ xa tít trên ngọn đồi, họ còn nghe thấy tiếng hát từ trên cao rót xuống như tiếng mưa nhẹ rơi trên lá.

Họ men theo nhiều con đường, trèo lên nhiều bậc thang, cho đến khi họ lên tới khu vực cao và nhìn thấy phía trước mặt một đài phun nước sáng lung linh giữa bãi cỏ rộng. Nó được chiếu sáng bởi những chiếc đèn bạc đung đưa trên những cành cây, đổ nước xuống một bể chứa bằng bạc, mà từ bên trong một dòng suối trắng tràn ra. Ở phía Nam bãi cỏ, mọc lên cái cây đồ sộ nhất trong tất cả cây cối; thân nó nhẵn nhụi ánh lên như lụa xám, vượt lên như tòa tháp, cho đến tận khi những cành đầu tiên ở mãi trên cao chìa ra những tán khổng lồ bên dưới đám mây lá lờ mờ. Bên cạnh nó dựng một chiếc thang trắng rộng bản, và dưới chân thang có ba người Tiên đang ngồi. Họ vội đứng dậy khi đám lữ khách tiến lại gần, Frodo nhận thấy họ đều cao lớn, mặc giáp xám, và từ vai họ rủ xuống những tấm áo choàng dài trắng.

“Đây là nơi ở của Celeborn và Galadriel,” Haldir nói. “Các ngài mời các anh lên đó nói chuyện.”

Một trong những người gác Tiên thổi một âm lanh lảnh từ chiếc tù và con, và được đáp lại ba lần từ tít trên cao. “Tôi sẽ đi trước,” Haldir nói. “Frodo hãy đi sau, cùng với Legolas. Những người khác có thể đi theo tùy ý. Đây sẽ là một quãng trèo dài đối với những người không quen kiểu thang này, tuy nhiên các anh có thể nghỉ ngơi giữa chặng.”

Trong lúc chậm rãi trèo lên, Frodo đi qua rất nhiều mộc lâu: vài cái nằm ở bên này, vài cái nằm ở bên kia, vài cái khác lại dựng quanh thân cây, cho nên chiếc thang đi xuyên qua giữa chúng. Tới một cao độ chót vót so với mặt đất, cậu lên một cái talan rộng, giống như boong một con tàu khổng lồ. Trên đó dựng một ngôi nhà, lớn ngang với một đại sảnh của Con Người dưới mặt đất. Cậu theo chân Haldir bước vào, nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng hình bầu dục, thân cây to lớn đâm lên chính giữa phòng, dù đã bắt đầu thon lại thành ngọn cây nhưng vẫn tạo thành một cột trụ hoành trảng.

Toàn bộ căn phòng tràn đầy một thứ ánh sáng dịu nhẹ; tường bao màu xanh lục xen lẫn bạc, còn mái óng ánh vàng. Có rất nhiều người Tiên ngồi ở đó. Sóng đôi ngồi trên hai chiếc ngai bên dưới thân cây và được một cành cây sống làm vòm che, là Celeborn và Galadriel. Họ cùng đứng dậy chào khách, theo đúng thói tục của người Tiên, ngay cả với những bậc vua chúa vĩ đại. Họ đều cao lớn, Phu Nhân không hề thấp hơn Lãnh Chúa; họ đều nghiêm nghị và đẹp đẽ. Họ mặc toàn một màu trắng; mái tóc Phu Nhân vàng thẫm, còn mái tóc dài của Lãnh Chúa Celeborn lại sáng ánh bạc; không một thoáng dấu hiệu tuổi tác nào nơi họ, trừ trong đáy sâu hai đôi mắt, bởi chúng sắc sảo như mũi giáo dưới ánh sao, và lại thăm thẳm như những giếng sâu ký ức.

Haldir dẫn Frodo đến trước mặt họ, vị Lãnh Chúa nói lời chào mừng Frodo bằng chính ngôn ngữ của cậu. Phu Nhân Galadriel không nói gì nhưng nhìn hồi lâu vào khuôn mặt cậu.

“Giờ thì ngồi bên ngai ta, hỡi Frodo người Quận!” Celeborn nói. “Khi tất cả lên đến nơi ta sẽ cùng trò chuyện.”

Ông nhã nhặn chào hỏi bằng tên khi từng người trong Hội Đồng Hành bước vào. “Chào mừng Aragorn con trai Arathorn!” ông nói. “Ba mươi tám năm thế giới bên ngoài đã trôi qua từ lần gần nhất anh đến đất này; và năm tháng ấy đã đè nặng lên anh. Nhưng dù tốt hay xấu, kết thúc cũng đã gần lắm rồi. Hãy đặt gánh nặng xuống đây trong chốc lát!”

“Chào mừng con trai Thranduil! Thật hiếm khi họ hàng của ta mới quá bộ từ miền Bắc đến đây.”

“Chào mừng Gimli con trai Glóin! Cũng quá lâu rồi chúng ta mới thấy người của Durin ở Caras Galadhon này. Nhưng hôm nay chúng ta đã phá vỡ luật lệ lâu đời nay. Có thể đây là dấu hiệu cho thấy dù thế giới này đang tối tăm, song những ngày tháng đẹp đẽ đã gần bên, và tình bạn sẽ hồi sinh giữa hai nòi giống.” Gimli cúi rạp người.

Khi tất cả khách khứa đã ngồi đông đủ trước mặt Lãnh Chúa, ông nhìn họ thêm một lượt nữa. “Ở đây có tám,” ông nói. “Chín người được cử đi: người đưa tin thông báo vậy. Nhưng cũng có thể quyết định của Hội Đồng đã thay đổi mà chúng ta không được biết. Elrond cách đây xa, bóng tối lại quần tụ ở giữa hai chúng ta, và suốt năm nay bóng tối ấy lan ngày một dài hơn.”

“Không, Hội Đồng không thay đổi quyết định,” Phu Nhân Galadriel lần đầu tiên lên tiếng. Giọng bà trong vắt du dương, nhưng lại trầm hơn âm vực chung của phụ nữ. “Gandalf Áo Xám ra đi cùng Hội Đồng Hành, nhưng ông không hề qua biên giới đất này. Giờ hãy cho ta biết ông hiện ở đâu; bởi ta rất muốn tiếp chuyện cùng ông lần nữa. Nhưng ta không nhìn từ xa được, trừ phi ông vào bên trong hàng rào Lothlórien: quanh ông chỉ là một màn sương xám, và những nẻo đường dưới chân cũng như trong tâm trí ông đều khuất khỏi tầm mắt ta.”

“Than ôi!” Aragorn nói. “Gandalf Áo Xám đã rơi vào bóng tối. Ông nằm lại Moria và không thể thoát ra.”

Nghe những lời này, tất cả người Tiên trong sảnh đều kêu lớn trong tiếc thương và sửng sốt. “Tin xấu thay,” Celeborn than, “xấu nhất trong số tin tức đến đây suốt những năm dài đầy những việc buồn đau.” Ông hướng về phía Haldir. “Sao tin này không báo gì cho ta trước?” ông hỏi bằng tiếng Tiên.

“Chúng tôi vẫn chưa nói với Haldir hành động và mục đích của mình,” Legolas nói. “Ban đầu chúng tôi quá mệt mỏi, và nguy hiểm thì sát ngay đằng sau; còn sau đó chúng tôi lại gần như quên nỗi đau này một hồi lâu, vì chúng tôi quá mừng rỡ được bước đi trên những con đường đẹp đẽ ở Lórien.”

“Nỗi đau của chúng tôi giờ vẫn chưa nguôi, và mất mát của chúng tôi không thể bù lại được,” Frodo tiếp lời. “Gandalf là người dẫn đường, ông đã dẫn chúng tôi qua Moria; khi việc thoát ra dường như đã tuyệt vọng, ông đã cứu chúng tôi, rồi ông ngã xuống.”

“Hãy kể cho chúng ta toàn bộ câu chuyện!” Celeborn nói.

Rồi Aragorn thuật lại tất cả những gì đã xảy ra, trên chặng đường đèo Caradhras, lẫn những ngày sau đó; chàng kể về Balin và quyển sách của ông, về cuộc hỗn chiến trong Phòng Mazarbul, về ngọn lửa, cây cầu hẹp, và về Nỗi Khiếp Sợ. “Nó dường như là một thứ tà ác đến từ Cổ Thế Giới, tôi chưa từng thấy bất cứ thứ nào như vậy,” Aragorn nói. “Nó vừa là bóng tối vừa là lửa, mạnh mẽ và khủng khiếp.”

“Đấy là một tên Balrog của Morgoth,” Legolas nói; “chết chóc nhất trong mọi tai ương của người Tiên, ngoại trừ Kẻ đang sống trong tòa Tháp Tối.”

“Tôi đã nhìn lên cây cầu ấy và thấy thứ vẫn luôn ám ảnh những giấc mơ đen tối nhất của chúng tôi, tôi đã thấy Tai Ương của Durin,” Gimli khẽ nói, nỗi sợ hãi hằn trong mắt gã.

“Than ôi!” Celeborn nói. “Chúng ta từ lâu lo sợ rằng nỗi kinh hoàng đang ngủ ở bên dưới Caradhras. Nhưng giá như ta biết Người Lùn đã lại đánh thức cái ác này ở Moria, ta đã cấm ngươi vuợt qua biên giới Bắc, ngươi và tất cả những kẻ đi cùng ngươi. Có lẽ cũng chẳng ngoa nếu nói rốt cục Gandalf đã rớt từ thông thái xuống ngu xuẩn, đâm đầu vô ích vào lưới nhện Moria.”

“Nói thế thì quả là hấp tấp rồi sẽ,” Galadriel nghiêm trang nói. “Sinh thời không hành động nào của Gandalf là vô ích. Những người đi theo không đọc được suy nghĩ của ông nên không thể báo lại xác thực mục đích của ông. Song người dẫn đường có ra sao đi nữa, ta cũng không thể trách cứ những người đi theo. Xin đừng nuối tiếc lời chào mừng vị khách Người Lùn. Nếu từ xa xưa dân ta phải tha hương khỏi Lothlórien, thì liệu có ai trong số người Galadhrim, kể cả Celeborn Thông Thái, sẽ chịu cúi đầu đi ngang mà không muốn ngẩng lên nhìn lại quê hương cũ, dù nó đã trở thành hang ổ của rồng?

“Tối thẫm sao nước hồ Kheled-zâram, lạnh giá sao những con suối dòng Kibil-nâla, và mỹ lệ sao những tòa sảnh nhiều cột trong Khazad-dûm vào thuở Cựu Niên trước buổi suy tàn của các đấng quân vương hùng mạnh dưới tầng đá.” Bà nhìn Gimli, lúc này đang ngồi giận dữ và buồn bã, rồi bà mỉm cười. Và gã Người Lùn, nghe những địa danh quen thuộc bằng ngôn ngữ cổ của giống nòi mình, nhìn lên bắt gặp ánh mắt bà; gã tưởng như vừa nhìn thấu trái tim của kẻ thù và chợt nhận ra ở đó chỉ có tình yêu cùng lòng cảm thông, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt gã, rồi gã mỉm cười đáp lại.

Gã vụng về đứng dậy, cúi người theo kiểu Người Lùn, và nói: “Nhưng mỹ lệ hơn nhiều vẫn là vùng đất Lórien sống động, và Phu Nhân Galadriel thì còn hơn tất thảy mọi châu báu trong lòng đất!”

Tất cả đều im lặng. Một lúc lâu sau Celeborn mới lại lên tiếng. “Ta không biết hoàn cảnh các người lại khốn khó đến vậy,” ông nói. “Gimli hãy quên những lời khó nghe vừa rồi: đấy là trái tim phiền muộn của ta đã nói. Ta sẽ làm mọi điều có thể để giúp đỡ các anh, tùy theo nguyện vọng và nhu cầu mỗi người, đặc biệt là anh chàng nhỏ bé đang mang gánh nặng.”

“Chúng ta biết nhiệm vụ của cậu,” Galadriel vừa nói vừa nhìn Frodo. “Mà chúng ta không định công khai bàn bạc ở đây. Nhưng có lẽ rồi sẽ thấy cậu tới đây cầu viện, như Gandalf hẳn có ý định đó, không phải là vô ích. Bởi Lãnh Chúa người Galadhrim được coi là người Tiên thông thái nhất toàn cõi Trung Địa, là người trao tặng những món quà còn vượt qua cả quyền lực vua chúa. Người tới sống ở miền Tây từ thuở sơ khai, và ta đã sống cùng người những năm dài không đo đếm được; vì từ trước khi Nargothrond hay Gondolin sụp đổ thì ta đã vượt núi, và cùng nhau qua các kỷ nguyên thế giới, chúng ta đã đấu tranh cưỡng lại cuộc thất bại dài lâu.

“Chính ta là người đầu tiên triệu tập Hội Đồng Trắng. Và nếu kế hoạch của ta không thất bại, Hội Đồng lẽ ra đã được Gandalf Áo Xám điều hành, và mọi thứ chắc đã không ra nông nỗi này. Tuy nhiên vẫn còn hy vọng ngay cả lúc này. Ta sẽ không cho lời khuyên, phải làm thế này, thế kia. Bởi khả năng của ta không ở việc làm giúp hay trù liệu, hay lựa chọn đi đường này đường khác; mà ở việc biết điều gì đã xảy ra và đang xảy ra; và một phần nào đó điều gì sẽ xảy ra. Nhưng ta nói với các người điều này: Nhiệm Vụ của các người nằm trên một lưỡi dao. Lạc lối một chút thôi là nó sẽ thất bại, kéo theo tất cả cùng sụp đổ. Nhưng hy vọng vẫn còn chừng nào toàn bộ Hội Đồng Hành đều trung chính.”

Cùng những lời này bà giữ lấy họ trong ánh mắt mình, và lần lượt nhìn từng người chất vấn trong im lặng. Không một ai, ngoại trừ Legolas và Aragorn, chịu đựng được lâu ánh mắt bà. Sam nhanh chóng đỏ bừng mặt và cúi gục đầu.

Sau một lúc lâu Phu Nhân Galadriel mới giải phóng họ khỏi ánh mắt nhìn, rồi bà mỉm cười. “Đừng để trái tim các người phiền muộn,” bà nói. “Đêm nay các người sẽ được ngủ yên.” Họ bèn thở phào nhưng bất chợt cảm thấy mệt mỏi, cứ như thể họ vừa bị tra hỏi lâu dài và kỹ lưỡng, cho dù chẳng hề có lời nào được nói ra.

“Đi thôi!” Celeborn nói. “Các người đã đủ buồn bã và mệt nhọc rồi. Mặc dù Nhiệm Vụ của các người không liên quan nhiều đến chúng ta, nhưng các người vẫn nên trú ngụ ở thành đô này, đến khi tất cả bình phục và khỏe khoắn. Giờ thì các người hãy nghỉ ngơi, chúng ta sẽ tạm không nói thêm về con đường phía trước.”

Đêm hôm đó Hội Đồng Hành ngủ trên mặt đất, một sự thỏa mãn lớn với bốn chàng Hobbit. Người Tiên dựng cho họ một chiếc lều giữa những thân cây gần đài nước, và đặt vào bên trong lều những tấm nệm mềm mại; sau những lời êm dịu bằng giọng Tiên du dương, họ cáo từ. Các lữ khách nói chuyện thêm một lát về giấc ngủ đêm trước trên ngọn cây, về cuộc hành trình ban ngày, về cả Lãnh Chúa và Phu Nhân; bởi tất cả đều chưa có tâm trạng nhớ về những việc xảy ra trước nữa.

“Cậu đỏ mặt về chuyện gì thế, Sam?” Pippin hỏi. “Cậu đầu hàng nhanh quá. Ai cũng sẽ nghĩ cậu có mặc cảm tội lỗi nào đó. Tôi hy vọng không tệ hại hơn việc cậu định âm mưu lấy cắp chăn của tôi.”

“Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến việc đó,” Sam uể oải trả lời, chẳng có lòng nào để đùa cợt. “Nếu cậu muốn biết, thì tôi có cảm giác mình chẳng còn mặc gì trên người, và tôi không thích như vậy. Bà ấy dường như nhìn thấu vào tận bên trong tôi và hỏi tôi sẽ làm gì nếu bà cho tôi cơ hội được bay về nhà, về Quận, về một cái hốc xinh xắn với - với mảnh vườn nhỏ của riêng tôi.”

“Vui đấy,” Merry nói. “Cũng gần giống y hệt những gì tôi cảm nhận được; chỉ khác là, là... tôi không nghĩ mình sẽ nói đâu,” cậu lắp bắp kết thúc.

Xem ra tất cả bọn họ đều được thết đãi giống nhau: ai cũng có cảm giác mình được phép chọn lựa giữa bóng đêm kinh hoàng ở phía trước, và một điều khác mà mình vô cùng mong muốn: nó bày ra rõ nét trong hình dung của mình, và để có được nó, mình chỉ cần bước sang bên đường, rời bỏ Nhiệm Vụ và cuộc chiến chống lại Sauron cho những người còn lại.

“Và với tôi cũng vậy,” Gimli nói, “lựa chọn của tôi sẽ là một bí mật và chỉ mình tôi biết mà thôi.”

“Tôi thấy việc này cực kỳ lạ lùng,” Boromir nói. “Có thể đó chỉ là một thử thách, và bà ấy muốn đọc suy nghĩ chúng ta để phục vụ mục đích tốt đẹp riêng; nhưng tôi gần như dám nói bà ấy đang cám dỗ chúng ta, mời gọi những thứ bà ấy làm ra vẻ có đủ quyền năng trao tặng. Chẳng cần nói thêm là tôi không thèm nghe theo lời bà ấy. Con Người ở Minas Tirith luôn giữ đúng lời mình.” Tuy vậy Boromir cũng không tiết lộ những gì gã nghĩ Phu Nhân đã hứa hẹn với gã.

Còn với Frodo, cậu không muốn nói, dù bị Boromir dồn ép nhiều câu hỏi. “Bà ấy đã nhìn cậu rất lâu, Người Mang Nhẫn ạ,” gã nói.

“Phải,” Frodo thừa nhận; “nhưng bất cứ điều gì đã vào đầu tôi sẽ ở yên trong đó.”

“Ồ, vậy cũng phải cẩn thận!” Boromir nói. “Tôi không hoàn toàn tin tưởng Phu Nhân người Tiên này và mục đích của bà ấy đâu.”

“Đừng nói xấu Phu Nhân Galadriel!” Aragorn lạnh lùng nói. “Đừng nói những điều anh không biết. Không có bất cứ điều gì xấu xa trong bà ấy cũng như ở mảnh đất này, trừ những điều kẻ khác tự mình mang tới đây. Kẻ nào như vậy hãy đề phòng! Nhưng đêm nay tôi sẽ lần đầu tiên được ngủ mà không sợ hãi kể từ khi rời khỏi Thung Đáy Khe. Mong được ngủ thật sâu và tạm quên đi nỗi đau của riêng mình! Cả trái tim lẫn cơ thể tôi đều mệt mỏi rã rời.” Chàng ngả người xuống nệm và chìm ngay vào giấc ngủ dài.

Chẳng mấy chốc tất cả làm theo, và không tiếng động hay mộng mị nào làm phiền giấc nồng của họ. Khi tỉnh dậy họ thấy ánh ngày đã rải khắp bãi cỏ trước lều, và đài phun nước dâng cao rồi đổ xuống lấp lánh trong nắng.

Bọn họ đã ở lại Lothrórien vài ngày, trong chừng mực nào đó họ có thể nói hoặc nhớ là như vậy. Trong suốt quãng thời gian họ lưu lại đó mặt trời tỏa nắng rạng rỡ, chỉ trừ một vài cơn mưa nhỏ thỉnh thoảng rơi, rồi nhanh chóng tạnh, để lại vạn vật tươi tắn và sạch sẽ. Không khí mát mẻ dễ chịu, như thể tiết xuân sớm, dù họ vẫn cảm thấy mùa đông thâm trầm suy tưởng đang vây lấy xung quanh. Họ tưởng họ chẳng làm gì nhiều ngoài ăn, uống, nghỉ ngơi, dạo chơi dưới những tán cây; và thế là đủ.

Họ không gặp lại Lãnh Chúa và Phu Nhân thêm lần nào nữa, và họ cũng ít nói chuyện với những người Tiên; bởi có rất ít người biết hoặc muốn sử dụng Tây ngữ. Haldir thì đã từ biệt họ rồi quay lại hàng rào phía Bắc, nơi đã được tăng cường canh gác kể từ khi Hội Đồng Hành mang đến tin tức từ Moria. Legolas cũng thường xuyên hòa đồng cùng người Galadhrim, và sau đêm đầu tiên chàng không ngủ cùng các bạn đồng hành nữa, dù vẫn quay lại ăn uống và trò chuyện. Chàng thường đưa Gimli đi cùng mỗi lần ra ngoài du ngoạn, khiến những người còn lại không khỏi thắc mắc về sự thay đổi này.

Giờ đây mỗi khi những kẻ đồng hành ngồi lại hoặc dạo chơi cùng nhau, họ bắt đầu nói về Gandalf, và tất cả những gì mỗi người biết hay từng chứng kiến về lão đều hiện về rõ nét trong tâm trí họ. Khi những vết thương và nỗi mệt nhọc trên cơ thể qua đi thì cũng là lúc nỗi đau mất mát trong họ cồn cào trỗi dậy. Họ thường nghe thấy văng vẳng tiếng ca của người Tiên, và biết những người đó đang soạn những bài ca khóc than cho số phận thầy phù thủy, bởi họ nhận ra tên lão xen lẫn giữa những lời ca du dương buồn thảm mà họ không thể hiểu.

Mithrandir, Mithrandir, những người Tiên hát, Ôi Người hành hương Áo Xám! Bởi họ yêu mến đặt tên lão như vậy. Tuy thế, nếu Legolas có mặt cùng Hội Đồng Hành, chàng cũng không phiên dịch bài ca cho họ, mà nói rằng mình không có đủ tài, và rằng với mình nỗi đau vẫn còn quá lớn, có thể khóc chứ hát ca thì chưa.

Frodo là người đầu tiên biến nỗi buồn đau thành những lời ca ngắc ngứ. Cậu hiếm khi viết lời hay sáng tác giai điệu; ngay cả ở Thung Đáy Khe cậu cũng chỉ nghe chứ bản thân cậu không hề hát cho dù ký ức cậu chất chứa rất nhiều bài ca người khác đã làm trước cậu. Nhưng giờ đây, khi ngồi bên đài nước ở Lórien, văng vẳng bên tai tiếng hát của người Tiên, tâm tư cậu đã kết lại thành một bài ca mà với cậu thì có vẻ hay; nhưng khi cậu cố hát lại cho Sam nghe thì chỉ còn lại những đoạn ngắn, nhạt nhòa như nắm lá úa tàn.

Khi chiều xám bóng trùm xuống Quận

tiếng chân ông đã rộn Quả Đồi;

tinh mơ ông đã đi rồi,

bước xa lẳng lặng đường dài chu du.

Vùng Đất Hoang đến bờ Tây hải,

bãi Bắc tàn sang chốn đồi Nam,

rừng đen cửa ẩn hang rồng,

chốn nào ông cũng ung dung đi về.

Người Lùn với cùng là Hobbit,

Phàm trần Người hay bất tử Tiên,

chim trên cành, thú trong hang,

loài nào tiếng ấy ông quen chuyện trò.

Gươm gieo chết, tay xoa gieo sống,

lưng gập còng tháng gánh năm gồng;

đuốc lửa rực, giọng kèn đồng,

chân mòn mỏi cuộc hành hương dặm đời.

Chúa thông tuệ tôn vời ngôi trốc,

thịnh nộ rồi cười ngất được ngay;

cụ già mũ xám tả tơi,

tì trên cây gậy đầu gai đưa đường.

Giữa cầu đá đơn thương ông đứng,

đối mặt cùng Lửa Bóng thị oai;

trên cầu cây gậy gãy đôi,

thương ôi thông tuệ chôn vùi Khazad-dûm.

“Chà, lần tới cậu sẽ vượt ông Bilbo cho xem!” Sam xuýt xoa.

“Không, tôi sợ là không đâu,” Frodo nói. “Nhưng đó là những gì tốt nhất tôi làm được lúc này.”

“Vậy thì thưa cậu Frodo, nếu còn có lần sau, tôi hy vọng cậu sẽ nói thêm về pháo hoa của ông ấy,” Sam nói. “Đại loại như thế này:

Pháo hoa đẹp thật chưa từng thấy:

Chúng tóe thành sao lục sao lam,

sấm xong liền đổ mưa vàng

như cơn hoa lũ rộn ràng mà tuôn.

Dù thế này cũng còn lâu mới xứng được với chúng.”

“Không, tôi sẽ nhường lại phần đó cho cậu, Sam ạ. Hoặc cũng có thể để lại cho bác Bilbo. Nhưng - thôi, tôi chẳng thể nói thêm chuyện này nữa. Chỉ nghĩ đến việc phải báo tin cho bác ấy tôi đã không chịu nổi.”

Một buổi tối, Frodo và Sam đi dạo cùng nhau trong chạng vạng mát mẻ. Cả hai lại cảm thấy bứt rứt không yên. Bóng tối chia ly sắp tới bỗng trùm lên Frodo: không rõ vì sao cậu biết đã rất gần thời điểm cậu phải rời bỏ Lórien.

“Bây giờ cậu nghĩ gì về người Tiên hả Sam?” cậu hỏi. “Tôi từng hỏi cậu câu này một lần - có vẻ đã cách đây rất lâu rồi; nhưng kể từ đó cậu đã gặp bọn họ nhiều hơn.”

“Vâng, đúng là tôi có gặp nhiều hơn!” Sam nói. “Và tôi nhận thấy Tiên cũng có người này người khác. Họ đều có vẻ là người Tiên, thế nhưng họ không hoàn toàn giống nhau. Những người ta gặp đây thì không lang thang cũng không vô gia cư, và có vẻ họ cũng giống chúng ta hơn đôi chút: dường như họ thuộc về nơi này, thậm chí còn hơn cả Hobbit thuộc về Quận. Thật khó nói là do họ hình thành nên vùng đất này, hay chính vùng đất đã hình thành nên họ, nếu cậu hiểu ý tôi. Ở đây yên tĩnh tuyệt vời. Dường như chẳng có gì vận động, cũng có vẻ chẳng ai muốn điều đó. Nếu có phép thuật nào ở quanh đây, thì có lẽ nó nằm sâu dưới đất, nơi tôi chẳng thể chạm tay vào, có thể nói như vậy.”

“Cậu có thể nhìn thấy và cảm thấy nó ở khắp mọi nơi,” Frodo nói.

“Thế nhưng,” Sam nói, “cậu lại không thấy bất cứ ai làm phép hết. Không có pháo hoa như ông Gandalf tội nghiệp từng biểu diễn. Tôi không hiểu tại sao suốt mấy ngày nay chúng ta không hề được gặp Lãnh Chúa và Phu Nhân. Tôi thì cho là bà ấy có thể làm lắm điều kỳ diệu đấy, nếu bà ấy có hứng. Tôi mong kinh khủng được thấy vài phép Tiên, cậu Frodo ạ!”

“Tôi thì không,” Frodo nói. “Tôi đã hài lòng rồi. Và tôi cũng không nhớ pháo hoa của Gandalf, mà là cặp lông mày rậm, tính khí dễ nổi nóng, và giọng nói của ông ấy.”

“Cậu nói đúng,” Sam nói. “Nhưng không phải tôi đang bắt bẻ đâu. Tôi vẫn luôn mong được thấy một tí phép màu như trong truyện cổ tích ấy, mà tôi chưa từng nghe kể về nơi nào tuyệt diệu hơn nơi này. Cứ như vừa ở nhà mình mà lại vừa đi nghỉ lễ ấy, nếu cậu hiểu ý tôi. Tôi không muốn đi khỏi đây. Thế mà tôi cũng lại bắt đầu cảm giác nếu ta vẫn phải tiếp tục, tốt hơn là ta nên đi cho xong.

“Bõ già nhà tôi vẫn nói, việc chậm kết thúc nhất là việc không bao giờ bắt tay làm. Và tôi không cho là người ở đây có thể làm gì hơn nữa để giúp ta, dẫu có phép thuật hay không. Tôi nghĩ khi nào rời nơi này, chúng ta sẽ còn nhớ ông Gandalf nhiều hơn.”

“Tôi e rằng tất cả những gì cậu nói đều quá đúng, Sam ạ,” Frodo nói. “Nhưng tôi vẫn mong sao trước khi rời khỏi đây chúng ta còn được gặp lại Phu Nhân của người Tiên.”

Cậu vừa mới dứt lời, họ đã thấy Phu Nhân Galadriel đi tới, cứ như thể bà đến bởi nghe được lời họ. Bước đi dưới những tán cây, trông bà thật cao, thật trắng, và diễm lệ. Bà không nói gì nhưng vẫy tay ra hiệu với họ.

Bà xoay người, dẫn họ hướng tới sườn phía Nam của đồi Caras Galadhon, rồi qua một bờ giậu cao xanh tốt, họ bước vào một khu vườn rào kín. Không hề có cây cối mọc ở đó, và khu vườn nằm phơi dưới bầu trời. Ngôi sao đêm đã mọc, và đang tỏa ánh lửa trắng bên trên khu rừng phía Tây. Đi xuống một bậc thềm dài, Phu Nhân bước vào một thung nhỏ màu xanh, chảy róc rách qua đó là dòng suối bạc bắt nguồn từ đài nước trên đồi. Ở đáy thung, đặt trên chiếc đôn thấp tạc như một cây tỏa nhánh, có một chậu bạc, rộng và nông, ngay bên cạnh là một bình nước bạc.

Lấy nước từ dòng suối, Galadriel đổ vào trong chậu đầy đến tận vành, rồi bà thổi hơi lên đó, rồi chờ đến khi mặt nước phẳng lặng trở lại bà mới lên tiếng. “Đây là Mặt Gương của Galadriel,” bà nói. “Ta đưa các cậu tới đây để các cậu có thể soi vào, nếu muốn.”

Bầu không khí im lặng như tờ, cái thung nhỏ tối đen như mực, còn Phu Nhân Tiên bên cạnh cậu thì cao lớn và trăng trắng. “Chúng tôi sẽ tìm gì, và chúng tôi sẽ thấy gì?” Frodo hỏi, lòng đầy sợ hãi.

“Nhiều điều ta có thể ra lệnh cho Mặt Gương hé lộ,” bà trả lời, “và với nhiều người, ta còn cho xem những gì họ muốn thấy. Thế nhưng Mặt Gương cũng có thể cho thấy những điều không hỏi đến, và chúng thường lại kỳ lạ và có ích hơn những gì ta mong thấy. Ta không nói trước được cậu sẽ thấy gì, nếu cậu để chiếc gương được tự nguyện. Bởi nó phản chiếu những gì đã có, đang có, và cả những gì còn chưa chắc có. Song điều mỗi người nhìn thấy là gì thì ngay cả kẻ thông thái nhất không phải lúc nào cũng nói được. Cậu có muốn nhìn vào đó không?”

Frodo không trả lời.

“Thế còn cậu?” bà quay lại nói với Sam. “Bởi ta tin đây chính là thứ mà dân của cậu gọi là phép thuật; cho dù ta không hiểu thật rõ ràng ý họ; và dường như họ cũng dùng từ đó chỉ những lừa gạt của Kẻ Thù. Nhưng thứ này, nếu cậu muốn, chính là phép thuật của Galadriel. Chẳng phải cậu vừa nói muốn được xem phép Tiên đó sao?”

“Đúng là tôi có nói,” Sam trả lời, khẽ run lên vì sợ hãi và hiếu kỳ. “Tôi sẽ ghé mắt một cái, thưa Phu Nhân, nếu bà cho phép.

“Và tôi cũng chẳng chê được ngó xem ở nhà thế nào đâu,” cậu nói riêng với Frodo. “Tôi cảm giác xa nhà lâu kinh lên rồi ấy. Nhưng ở đây, có lẽ tôi sẽ chỉ thấy các vì sao thôi, hoặc thứ gì đó tôi không hiểu nổi.”

“Có lẽ,” Phu Nhân vừa nói vừa cười trìu mến. “Nhưng cứ lại đây, cậu cứ soi để thấy điều gì cậu thấy. Nhớ đừng chạm xuống nước!”

Sam trèo lên đế cái đôn, vươn người qua miệng chậu. Mặt nước trông nặng nề và đen tối. Phản chiếu lên đó là những vì sao.

“Chỉ có mỗi sao thôi, đúng như tôi nghĩ,” chú nói. Nhưng ngay lúc đó chú há hốc miệng bởi những vì sao đã biến mất. Cứ như bức màn tối vừa được kéo ra, Mặt Gương chuyển sang màu xám, rồi thành trong suốt. Chú thấy mặt trời tỏa nắng, những cành cây lay động và rung rinh trong gió. Nhưng trước khi Sam kịp hiểu ra đó là gì, ánh sáng đã tắt dần; giờ chú nghĩ mình nhìn thấy Frodo khuôn mặt trắng bệch đang nằm ngủ say dưới vách núi tối đen cao ngất. Rồi chú thấy hình như chính mình đang đi qua một lối đi mờ tối, rồi trèo lên những bậc thang vòng vèo bất tận. Và đột nhiên chú hiểu ra mình đang tìm kiếm khẩn cấp thứ gì đó, nhưng là thứ gì thì chú không biết. Giống như một giấc mơ hình ảnh biến mất rồi trở lại, chú lại thấy những cái cây. Nhưng lần này chúng không ở gần, và chú nhận ra chuyện gì đang xáy ra: không phải chúng rung rinh trong gió, mà chúng đang rơi, đổ ầm xuông đất.

“Ôi!” Sam hét lên phẫn nộ hết sức. “Đấy cái thằng Ted Sạn Mịn chặt những thân cây nó không được phép. Chúng đâu có đáng bị đốn: hàng cây ngoài Nhà Cối Xay che mát con đường đến Bờ Nước mà. Giá tôi mà tóm được Ted lúc này, tôi sẽ đẵn nó!”

Nhưng giờ thì Sam đã nhận thấy Cối Xay Cũ đã biến mắt, thế vào chỗ đó một tòa nhà lớn đang được xây lên bằng gạch đỏ. Có rất nhiều người đang miệt mài làm việc. Có một ống khói đỏ cao ở cạnh đó. Khói đen như mây giăng kín cả Mặt Gương.

“Có điều ma quỷ gì đó đang diễn ra ở Quận,” chú nói. “Elrond rất biết việc mình làm khi ông ấy muốn phái cậu Merry về.” Rồi đột nhiên chú hét lên và nhảy xuống. “Tôi không thể ở lại đây,” chú kêu lên điên dại. “Tôi phải về nhà thôi. Chúng đã xới tung Dãy Lộn Bao lên rồi, và ông già tội nghiệp đang phải rời khỏi Quả Đồi với xe cút kít chứa đồ đạc của ông ấy. Tôi phải về thôi!”

“Cậu không thể về nhà một mình,” Phu Nhân nói. “Cậu đã không muốn về nhà bỏ lại cậu chủ trước khi nhìn vào Mặt Gương, vả lại cậu cũng đã biết những điều xấu xa rất có thể đang xảy ra ở Quận. Nên nhớ rằng Mặt Gương cho thấy rất nhiều thứ, và không phải tất cả đều đã xảy ra. Vài thứ sẽ không bao giờ thành sự thật, trừ phi những ai thấy được các hình ảnh đó lại rời bỏ đường mình đang đi để ngăn cản chúng. Mặt Gương này rất nguy hiểm trong vai trò chỉ dẫn hành động.”

Sam ngồi trên mặt đất, và lấy tay ôm đầu. “Ước gì tôi chưa bao giờ đến đây, và tôi không muốn xem thêm phép màu nào nữa “ chú nói rồi im lặng. Mãi một lúc sau chú mới khó nhọc cất tiếng, như thể đang cố kìm nước mắt. “Không, hoặc tôi sẽ về nhà trên con đường dài cùng cậu Frodo, hoặc sẽ không bao giờ về nữa,” chú nói. “Nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó tôi vẫn quay về được. Nếu những gì tôi thấy hóa ra lại là sự thật, sẽ có ai đó phải lãnh đủ!”

“Giờ cậu có muốn xem không, Frodo?” Phu Nhân Galadriel hỏi “Cậu chẳng cầu được xem phép Tiên và cũng đã vừa lòng.”

“Người có khuyên tôi nên xem không?” Frodo hỏi.

“Không,” bà trả lời. “Ta không khuyên cậu nên làm thế này hay thế khác. Ta không phải người cố vấn. Có thể cậu sẽ rút ra được điều gì đó, và dù điều cậu nhìn thấy tốt hay xấu, thì nó có thể có lợi, nhưng cũng có thể không. Nhìn thấy vừa tốt lại vừa nguy hiểm. Nhưng ta nghĩ cậu đủ can đảm và trí tuệ cho hành động mạo hiểm này, Frodo ạ, nếu không ta đã không đưa cậu đến đây. Hãy làm những gì cậu muốn!”

“Tôi sẽ xem,” Frodo nói, rồi cậu trèo lên cái đôn và cúi xuống làn nước tối. Ngay lập tức Mặt Gương trở nên sáng rõ và cậu nhìn thấy một vùng đất chạng vạng. Dãy núi hiện lên đen tối đằng xa trên nền trời mờ nhạt. Một con đường xám chạy quanh co hút tầm mắt. Từ mãi phía xa một bóng người chậm rãi bước theo con đường, ban đầu nhỏ bé và mờ nhạt, nhưng càng tiến lại gần càng to lớn rõ ràng hơn. Đột nhiên Frodo nhận thấy hình người ấy rất giống Grandalf. Cậu đã suýt buột miệng gọi tên lão phù thủy, nhưng rồi cậu phát hiện hình bóng đó không mặc áo xám mà áo trắng, một màu trắng sáng nhạt nhòa trong cảnh nhập nhoạng; và trong tay ông ta cũng là một cây trượng màu trắng. Cái đầu thì cúi thấp đến nỗi cậu không thể nhìn thấy mặt, rồi hình người rẽ theo khúc quanh của con đường ra khỏi tầm nhìn của Mặt Gương. Nỗi hoang mang dâng lên trong tâm trí Frodo: liệu đây có phải là hình ảnh Grandalf giữa một trong số rất nhiều cuộc hành trình đơn độc ngày xưa, hay chính là Saruman?

Hình ảnh giờ đây lại đổi khác. Ngắn ngủi và nhỏ bé nhưng vô cùng sinh động, cậu thoáng thấy Bilbo đang sốt ruột đi lại quanh phòng mình. Giấy tờ bừa bộn trên mặt bàn; mưa gõ liên hồi trên cửa sổ.

Rồi ngừng lại một lát, nhưng ngay sau đó là một loại hình ảnh lướt qua mà không biết vì sao Frodo hiểu được đó là những mảnh ghép trong một lịch sử vĩ đại, mà cậu đã trở thành một phần liên đới. Sương tan, cậu nhìn thấy một cảnh tượng chưa từng chứng kiến nhưng lại nhận ra ngay lập tức: Đại Dương. Đêm buông. Sóng biển dâng lên thịnh nộ trong cơn bão khủng khiếp. Rồi cậu nhìn thấy tương phản với Mặt Trời đỏ như máu đang chìm vào những đám mây vụn vỡ, có bóng hình đen một con tàu cao lớn với những tấm buồm rách rưới đang lao tới từ phía Tây. Rồi một con sông rộng chảy qua thành phố đông đúc. Tiếp đến là pháo đài trắng với bảy ngọn tháp. Và rồi lại một con tàu với những cánh buồm đen, nhưng lúc này lại là buổi sáng, mặt nước gợn lên trong nắng, và ngọn cờ mang biểu tượng một thân cây trắng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Một cuộn khói như thể do lửa chiến trận bốc lên, và một lần nữa mặt trời lặn xuống đỏ cháy rồi nhạt nhòa dần trong sương xám; và chìm vào làn sương một con tàu nhỏ lướt qua, tỏa sáng lấp lánh. Rồi nó biến mất, và Frodo thở dài định rời khỏi đôn.

Nhưng đột nhiên Mặt Gương tối sầm, như một lỗ đen mở ra ngay giữa thế giới cảnh vật, và Frodo nhìn thẳng vào hư không. Trong vực thẳm tối đen chợt xuất hiện một Con Mắt, cứ lớn dần cho đến khi choán gần hết cả Mặt Gương. Quá hãi hùng, Frodo đứng như mọc rễ dưới chân, không thể hét lên mà cũng chẳng thể dứt được mặt ra. Con Mắt xung quanh viền lửa, nhưng lại láng như phủ gương, vàng như mắt mèo, săm soi và toan tính, khe đồng tử đen nứt ra sâu hoắm, như ô cửa sổ mở vào hư vô.

Rồi Con Mắt bắt đầu đảo quanh, sục sạo hết phía này lại phía khác; và Frodo hoảng hốt biết chắc bản thân mình chính là một trong số rất nhiều thứ nó đang tìm kiếm. Thế nhưng cậu cũng biết nó không thể nhìn thấy cậu - chưa thể, trừ phi là cậu muốn. Chiếc Nhẫn đeo trên sợi xích quanh cổ cậu bỗng nặng dần, nặng hơn một hòn đá lớn, và đầu cậu bị kéo dần xuống dưới. Mặt Gương dường như nóng hơn, những làn hơi cuộn lên khỏi mặt nước. Cậu cứ trượt dần về phía trước.

“Đừng chạm xuống nước!” Phu Nhân Galadriel nói khẽ. Hình ảnh mờ đi, và Frodo nhận ra mình đang nhìn những vì sao lấp lánh trong chậu bạc. Cậu lùi lại, ngước mắt nhìn Phu Nhân, toàn thân run rẩy.

“Ta biết cậu đã thấy gì vào lúc cuối,” bà nói; “bởi điều đó cũng nằm trong tâm trí ta. Đừng sợ hãi! Nhưng cũng đừng nghĩ là chỉ nhờ ca hát giữa ngàn cây, hay kể cả là nhờ những mũi tên mảnh mai trên cánh cung Tiên mà đất Lothlórien này được giữ vững và đương đầu nổi với Kẻ Thù. Để ta nói cho cậu hay điều này, Frodo ạ, rằng ngay khi đang nói chuyện với cậu đây, ta vẫn ý thức được Chúa Tể Hắc Ám và tâm trí của hắn, hay ít ra là trọn phần tâm trí liên quan đến người Tiên. Và hắn cũng đêm ngày mò mẫm hòng nhìn thấy ta và suy nghĩ của ta. Tuy vậy cánh cổng vẫn đóng chặt!”

Bà dang rộng hai cánh tay trắng muốt, hướng đôi bàn tay về phía Đông, động tác như đang loại trừ và chối bỏ. Eärendil, Ngôi Sao Đêm thân thương nhất của người Tiên, ngời sáng bên trên. Sáng đến mức hắt xuống đất cái bóng mờ của thân hình vị phu nhân Tiên. Những tia sáng lóe lên trên chiếc nhẫn ôm lấy ngón tay bà; nó lấp lánh như vàng được đánh bóng tráng bằng ánh sáng bạc, và viên đá trắng đính trên tỏa sáng lung linh như thể Ngôi Sao Tiên vừa sà xuống đậu trên tay áo bà. Frodo kính sợ nhìn chiếc nhẫn; bởi đột nhiên dường như cậu đã hiểu hết.

“Đúng vậy,” bà nói như đoán được suy nghĩ của cậu, “tất cả bị cấm nói về nó, ngay cả Elrond cũng không được. Nhưng nó không thể giấu được Người Mang Nhẫn cũng như người đã nhìn thấy Con Mắt. Đúng là một trong Bộ Ba đang lưu lại ở đất Lórien này ngay trên ngón tay Galadriel. Đây là Nenya, chiếc Nhẫn Kim Cang, và ta là người canh Nhẫn.

“Hắn có nghi ngờ, nhưng hắn không biết - chưa biết đâu. Giờ cậu đã hiểu tại sao việc cậu đến đây đối với chúng ta lại chính là bước chân Định Mệnh chưa? Bởi nếu cậu thất bại, chúng ta sẽ phơi mình ra trước Kẻ Thù. Tuy vậy nếu cậu thành công, quyền năng của chúng ta sẽ suy giảm, và Lothórien sẽ phai nhòa, và sóng gió Thời Gian sẽ cuốn nó đi. Chúng ta phải đi về miền Tây, hoặc thoái hóa thành dòng giống thô kệch sống ở thung lũng hay hang động, dần dần sẽ lãng quên và bị quên lãng.”

Frodo cúi đầu. “Vậy người ước muốn điều gì?” cuối cùng cậu hỏi.

“Rằng điều gì cần đến sẽ đến,” bà trả lời. “Tình yêu của người Tiên đối với quê hương và những công trình của họ còn sâu hơn Đại Dương sâu thẳm, sự nuối tiếc của họ là vĩnh cửu và chẳng bao giờ có thể nguôi ngoai. Thế nhưng họ sẵn sàng từ bỏ tất cả còn hơn phải quy hàng Sauron: bởi giờ họ đã hiểu hắn rồi. Về số mệnh của Lórien cậu không phải chịu trách nhiệm, mà chỉ về nhiệm vụ của chính cậu thôi. Nhưng ta vẫn ước, nếu là có ích gì, rằng chiếc Nhẫn Chúa chưa từng được tạo nên, hoặc cứ biến mất mãi mãi.”

“Người rất thông thái, can trường, và diễm lệ, thưa Phu Nhân Galadriel,” Frodo nói. “Tôi sẽ trao cho người chiếc Nhẫn Chúa, nếu người yêu cầu. Nó là một trọng trách quá lớn đối với tôi.”

Galadriel bất chợt cười vang. “Phu nhân Galadriel có thể thông thái đấy,” bà nói, “nhưng ở đây ta đã thực sự gặp phải đối thủ về sự lịch thiệp rồi đấy. Êm dịu làm sao cách cậu trả thù ta vì bài thử thách trái tim lúc gặp mặt. Cậu đã bắt đầu biết nhìn bằng cặp mắt tinh tường rồi đấy. Ta không phủ nhận rằng trái tim ta từng khao khát mãnh liệt được yêu cầu điều cậu vừa đề nghị. Bởi suốt bao năm tháng dài qua ta đã tưởng tượng sẽ làm gì nếu chiếc Nhẫn Báu rơi tay ta, và kìa! nó được đưa vào ngay tầm với. Cái mối họa đã bày ra từ xưa vẫn sẽ tiếp diễn theo nhiều cách, cho dù bản thân Sauron còn đó hay sụp đổ. Nếu ta tước đoạt nó bằng vũ lực hay dọa dẫm chính khách mời của mình, thì đó chẳng phải là một chiến tích tuyệt trần do công chiếc Nhẫn của hắn sao?

“Và giờ đây rốt cục đã tới chuyện này. Cậu muốn đưa ta chiếc Nhẫn một cách tự nguyện! Thay thế cho Chúa Tể Hắc Ám, cậu sẽ dựng lên một Nữ Chúa. Nhưng ta sẽ không hắc ám, mà xinh đẹp và khủng khiếp như Bình Minh và Đêm Thẳm! Đẹp đẽ như Biển Cả và Thái Dương và Tuyết trên Đỉnh Núi! Khủng khiếp như Bão Tố và Sấm Chớp! Mạnh hơn cả nền móng làm nên mặt đất. Tất cả sẽ yêu mến ta rồi tuyệt vọng!”

Bà giơ tay và từ chiếc nhẫn trên tay tỏa ra ánh sáng chỉ chiếu bừng lên riêng mình bà và đẩy tất cả vào bóng tối. Bà đứng trước mặt Frodo, dường như cao lớn không thước tấc nào tả xiết, đẹp đẽ không trái tim nào chịu nổi, khủng khiếp nhưng vẫn đáng sùng kính biết bao. Rồi bà buông thõng tay, ánh sáng phai dần, bất ngờ bà lại cười vang, và kìa! bà thu nhỏ lại: một phụ nữ Tiên mảnh mai, ăn vận đồ trắng giản đơn, mà giọng nói dịu hiền ra chiều mềm yếu và buồn bã.

“Ta đã vượt qua thử thách,” bà nói. “Ta sẽ phai nhòa, và đi về phương Tây, và vẫn nguyên là Galadriel.”

Họ đứng im lặng bên nhau một lúc lâu. Cuối cùng Phu Nhân lên tiếng. “Chúng ta quay lại thôi!” bà nói. “Sáng mai cậu sẽ phải lên đường, bởi giờ chúng ta đã quyết định, và con sóng của số phận đã dâng trào.”

“Tôi mạn phép được hỏi phu nhân một điều, trước khi chúng ta đi,” Frodo nói, “một điều tôi vẫn luôn muốn hỏi ông Gandalf lúc còn ở Thung Đáy Khe. Tôi được phép đeo chiếc Nhẫn Chúa: vậy tại sao tôi không nhìn thấy được mọi nhẫn khác và biết được suy nghĩ của những ai đeo chúng?”

“Vì cậu chưa thử,” bà nói. “Cậu mới đeo chiếc Nhẫn vào ngón tay ba lần kể từ khi biết mình sở hữu thứ gì. Nhưng đừng thử! Cậu sẽ bị hủy hoại. Gandalf chưa nói với cậu rằng những chiếc nhẫn chỉ trao quyền năng tương ứng với sức mạnh của từng người sở hữu sao? Cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn nhiều mới sử dụng được quyền năng đó, và còn phải tôi luyện ý chí học cách mức thống trị những kẻ khác. Dù vậy, với tư cách Người Mang Nhẫn, lại đã từng đeo nó vào ngón tay và nhìn thấy những điều bị che giấu, cái nhìn của cậu đã trở nên tinh tường hơn. Cậu đã lĩnh hội được suy nghĩ của ta rõ hơn rất nhiều người được coi là thông thái. Cậu đã nhìn thấy Con Mắt của kẻ đang thao túng Bộ Bảy và Bộ Chín. Và chẳng phải cậu đã nhìn thấy và nhận được chiếc nhẫn trên ngón tay ta đó sao? Cậu có nhìn thấy chiếc nhẫn của ta không?” bà quay lại hỏi Sam.

“Không, thưa Phu Nhân,” chú trả lời. “Thực sự là tôi không hiểu Người đang nói gì. Tôi thấy một ngôi sao qua ngón tay Người. Nhưng nếu Người tha thứ cho lời nói đường đột, tôi nghĩ cậu chủ nói đúng. Tôi ước sao Người nhận chiếc Nhẫn của cậu ấy. Người sẽ chỉnh đốn lại mọi chuyện. Người sẽ khiến chúng thôi đào bới và đuổi bõ già của tôi đi lang thang. Người sẽ bắt chúng phải trả giá cho những việc làm bẩn thỉu.”

“Ta sẽ làm vậy,” bà nói. “Chuyện sẽ bắt đầu như thế. Nhưng sẽ không kết thúc ở đó, than ôi! Chúng ta sẽ không nói thêm việc này nữa. Chúng ta đi thôi!”