Chương VI LOTHLÓRIEN
“Than ôi! Tôi sợ là chúng ta không thể lưu lại đây thêm nữa,” Aragorn nói. Chàng nhìn về phía dãy núi và giơ cao thanh kiếm. “Vĩnh biệt, Gandalf!” chàng thét to. “Chẳng phải tôi đã nói với ông đó sao: một khi ông đã bước qua cánh cổng Moria, xin hãy cẩn thận? Than ôi, tôi nói đã đúng! Chúng tôi còn hy vọng gì nữa nếu thiếu ông?”
Chàng quay lại Hội Đồng Hành. “Chúng ta phải tiếp tục mà chẳng cần hy vọng,” chàng nói. “Ít ra chúng ta còn có thể được báo thù. Ta hãy cứng rắn lên và đừng khóc nữa! Đi thôi! Chúng ta vẫn còn cả quãng đường dài, và rất nhiều việc phải làm.”
Họ đứng dậy và nhìn xung quanh. Ở phía Bắc, thung lũng chạy vào một khe núi rợp bóng giữa hai cánh núi sừng sững, bên trên đó ba đỉnh trắng xóa đang tỏa sáng: Celebdil, Fanuidhol, Caradhas, Ba Đỉnh Núi của Moria. Ở đầu khe núi một dòng nước tuôn chảy như dải đăng ten trắng xuống những tầng thác thấp nối nhau thành một cái thang bất tận, và bọt nước mịt mù giăng đầy chân núi.
“Đằng kia là Bậc Lạch Râm,” Aragorn vừa nói vừa chỉ tay về phía thác nước. “Nếu vận mệnh tốt đẹp hơn, lẽ ra chúng ta đã xuống đây theo lối khe núi sâu bên cạnh dòng thác đó.”
“Hoặc Caradhas không ác nghiệt đến vậy,” Gimli nói. “Giờ thì hắn đứng kia mà cười trong nắng!” Gã giơ nắm đấm về phía đỉnh núi phủ tuyết xa nhất rồi quay đi.
Cánh núi hướng về phía Đông đang vươn thì đột ngột dừng lại, và đằng sau nó có thể nhìn thấy những vùng đất mở ra, rộng rãi và mờ mịt. Về phía Nam Dãy Núi Mù lùi ra xa vô tận hút tầm mắt. Cách họ chưa đầy một dặm, dưới thấp hơn một chút, bởi lúc này chỗ họ đứng vẫn còn khá cao trên triền Tây thung lũng, một hồ nước trải ra. Nó dài và có hình bầu dục, trông giống như một mũi giáo lớn thọc sâu vào khe núi phía Bắc, nhưng bờ Nam hồ ra khỏi vùng bóng đổ của dãy núi, phơi mình dưới trời nắng. Dù vậy màu nước hồ vẫn tối thẫm, xanh thẳm như bầu trời đêm trong vắt nhìn từ căn phòng sáng đèn. Mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng. Bao quanh nó là bãi cỏ mượt, chạy thoải xuống từ mọi phía ôm lấy bờ hồ vẹn nguyên trơ trụi.
“Kia là Hồ Gương, Kheled-zâram sâu thẳm!” Gimli buồn bã nói. “Tôi vẫn nhớ ông ấy nói: ‘Mong anh sẽ được vui lòng mà ngắm cảnh vật ở đó! Nhưng chúng ta không được lưu lại đâu.’ Nay thì sẽ phải trải nhiều đường đất nữa mới khiến lòng tôi biết vui trở lại. Và chính tôi mới là người vội vàng rời đi, còn ông ấy thì phải nằm lại đây.”
Hội Đồng Hành tiếp tục trên con đường bắt đầu từ Cổng. Con đường gập ghềnh và hư nát, chỉ còn là vệt đường mòn luồn lách trong những khóm thạch nam và kim tước mọc tua tủa giữa những mặt đá vỡ. Dù vậy vẫn có thể nhận ra hình bóng xưa kia của con đường lát đá rộng rãi dẫn lên quanh co từ những vùng đất thấp của vương quốc Người Lùn. Ở nhiều đoạn ven đường vẫn còn những công trình bằng đá đổ nát, và cả những gò đồi xanh cỏ mà trên đỉnh là bạch dương hay những rặng linh sam rì rào trong gió. Một khúc cua về phía Đông dẫn họ sát theo bờ cỏ Hồ Gương, và cách con đường không xa sừng sững một cột đá mà phần đỉnh đã bị vỡ.
“Đó chính là Cột Durin!” Gimli kêu lên. “Tôi không thể đi qua mà không ghé lại một lát để ngắm kỳ quan của thung lũng!”
“Vậy thì khẩn trương lên!” Aragorn vừa nói vừa ngoái lại nhìn về phía Cổng. “Mặt trời lặn sớm đấy, và lũ Orc có thể sẽ không dám ló mặt cho đến sau lúc chạng vạng, nhưng chúng ta vẫn phải đi xa hẳn trước khi trời tối. Mặt Trăng khuyết gần hết rồi, và đêm nay sẽ rất tối.”
“Đi với ta, Frodo!” gã lùn hét lên, rồi nhảy ra khỏi con đường. “Ta sẽ không để cậu đi mà chưa được thấy Kheled-zâram.” Gã chạy xuống thảm dốc xanh lục. Frodo chậm chạp đi theo, cảm thấy bị cuốn hút bởi mặt nước xanh thẫm yên ả, bất chấp nỗi đau chưa nguôi và mệt mỏi rã rời; Sam bám ngay phía sau.
Đến bên cây cột đá, Gimli dừng lại và ngước lên. Nó nứt nẻ và dãi dầu sương gió, còn những ký tự rune trên bề mặt thì đã mờ nhạt không đọc được nữa. “Cây cột này đánh dấu nơi Durin lần đầu nhìn vào Hồ Gương,” gã lùn nói. “Chúng ta hãy thử nhìn một lần trước khi ra đi!”
Họ cúi xuống nhìn làn nước sẫm. Ban đầu họ chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Rồi dần dần họ thấy hình thù dãy núi bao quanh hiện lên trong nền xanh thẳm, và những đỉnh núi nom như những đốm lửa trắng ở phía trên; quá nữa là bầu không quang đãng. Sao lấp lánh như những hạt kim cương chìm sâu dưới đáy nước, cho dù bầu trời trên đầu đang ngập nắng. Thế nhưng hình bóng đang cúi xuống của chính họ thì lại chẳng thấy đâu.
“Ôi Kheled-zâram đẹp đẽ và kỳ diệu!” Gimli nói. “Vương Miện của Durin vẫn nằm lại đây cho đến khi người thức giấc. Xin vĩnh biệt!” gã cúi người rồi quay đi, vội vã băng qua thảm cỏ xanh trở lại con đường.
“Cậu thấy gì thế?” Pippin hỏi Sam, nhưng Sam chìm đắm trong suy nghĩ chẳng thể trả lời.
Con đường giờ đây rẽ về phía Nam rồi đổ dốc rất mau, hướng ra khỏi thung lũng giữa hai nhánh núi. Bên dưới cách hồ nước một quãng, họ bắt gặp một mạch nước sâu, trong như pha lê, từ đó dòng nước ngọt đổ xuống môi đá và chảy lấp loáng theo đường kênh dốc đứng.
“Đây chính là con suối thượng nguồn dòng Mạch Bạc,” Gimli nói. “Đùng uống nước ở đây! Nó lạnh như băng ấy.”
“Nó sẽ sớm trở thành một dòng sông chảy xiết, gom nước từ nhiều dòng suối núi khác,” Aragorn nói. “Đường chúng ta đi sẽ men theo sông nhiều dặm. Bởi tôi sẽ đưa các anh theo đúng con đường mà Gandalf đã chọn, và trước tiên tôi mong đến được khu rừng nơi sông Mạch Bạc đổ vào Sông Cả - ở phía ngoài xa kia.” Họ nhìn theo hướng chàng chỉ tay, và phía trước, họ thấy dòng suối trườn xuống vùng trũng của thung lũng, rồi chảy xa dần vào những vùng đất thấp, cho đến khi biến mất trong màn sương vàng.
“Ở đó có khu rừng Lothlórien!” Legolas nói. “Đó là nơi đẹp đẽ nhất trong số những nơi người Tiên chúng tôi cư ngụ. Không ở đâu cây cối giống như ở đó. Bởi vào mùa thu lá cây không rụng mà chuyển màu vàng kim. Cho đến tận khi mùa xuân đến cùng những tấm lá xanh, chúng mới chịu rụng xuống, và rồi cành cây lại trĩu đầy hoa vàng; khi ấy sàn rừng hóa ra vàng óng, cả trần rừng bên trên cũng óng vàng, còn những cột rừng thì bạc, bởi vỏ cây đều mịn và xám. Ở rừng Âm U chúng tôi vẫn còn nhiều bài ca hát như vậy. Trái tim tôi sẽ vô cùng mừng rỡ nếu được đứng dưới những tán rừng đó, nhất là trong tiết xuân!”
“Trái tim tôi sẽ mừng rỡ ngay cả trong tiết đông,” Aragorn nói. “Nhưng nơi đó còn cách đây nhiều dặm. Chúng ta hãy khẩn trương lên!”
Mới đầu Frodo và Sam còn cố gắng bắt kịp được đoàn người; thế nhưng Aragorn đang dẫn cả đoàn đi nhanh vùn vụt, nên chẳng lâu sau họ đã tụt lại phía sau. Họ chưa ăn gì vào bụng kể từ sáng sớm. Vết cắt trên đầu Sam nóng bừng như lửa đốt, chú cảm giác đầu mình nhẹ tênh. Ngay cả dưới trời nắng, gió dường như vẫn lạnh ngắt sau khi quá quen với bóng tối ấm áp trong Moria. Chú rùng mình. Còn Frodo cứ mỗi một bước chân lại cảm thấy đau đớn hơn và cậu thở hổn hển.
Cuối cùng Legolas quay lại và nhận thấy họ đã tụt lại quá xa, chàng nói với Aragorn. Đoàn người dừng chân, Aragorn chạy ngược lại đằng sau, gọi Boromir đi cùng với chàng.
“Tôi xin lỗi, Frodo!” chàng thốt lên lo âu. “Quá nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay mà chúng ta phải vội thế này, nên tôi quên mất cậu đang đau; cả Sam nữa chứ. Các cậu nên nói ra mới phải. Chúng tôi chẳng làm gì để đỡ cho các cậu cả, trong khi đó là việc phải làm, dầu cả lũ Orc ở Moria có bám theo đi nữa. Cố lên nào! Một đoạn đường nữa sẽ đến nơi chúng ta có thể nghỉ ngơi đôi chút. Ở đó tôi sẽ giúp cậu những gì tôi có thể. Lại đây Boromir! Chúng ta sẽ cõng họ.”
Không lâu sau họ đến bờ một con suối khác chảy xuống từ phía Tây, hòa con nước sủi bọt vào dòng Mạch Bạc cuộn xiết. Nhao qua một thác đá rêu phong, cả hai cùng đổ mù mịt xuống một thung nhỏ. Ở trong thung mọc khá nhiều linh sam, thấp và cong, còn bờ thung dốc đứng phủ đầy dương xỉ và những bụi việt quất. Dưới đáy là một khoảng bằng phẳng, nơi con suối ồn ào chảy qua những viên cuội lấp lánh. Họ nghỉ chân ở đây. Lúc này đã gần ba giờ sau chính ngọ, và họ mới chỉ cách Cổng Moria vài dặm. Mặt trời đã lại ngả về phía Tây.
Trong khi Gimli và hai chàng Hobbit trẻ tuổi nhóm lửa bằng cây bụi và củi linh sam và lấy nước về đun, thì Aragorn chăm sóc Sam và Frodo. Vết thương của Sam không sâu nhưng nhìn đáng sợ, khuôn mặt của Aragorn căng lên khi khám. Mãi một lúc sau chàng mới nhìn lên với vẻ nhẹ nhõm.
“May cho cậu, Sam à!” chàng nói. “Rất nhiều người đã phải trả giá đắt hơn thế này để tiêu diệt được tên Orc đầu tiên trong đời. Vết thương không bị nhiễm độc, dù lũ Orc rất hay tẩm độc vào vũ khí. Tôi đã xử lý nó rồi, chắc sẽ lành lại nhanh thôi. Khi nào Gimli nấu nước xong, hãy rửa cho sạch.”
Chàng mở túi lấy ra vài chiếc lá đã héo. “Chúng khô cả rồi, nên vài phần công dụng đã mất đi,” chàng nói, “nhưng tôi vẫn còn vài lá athelas hái gần Đỉnh Gió. Hãy nghiến một chiếc vào nước và lấy nước đó rửa sạch vết thương, sau đó tôi sẽ băng lại. Giờ thì đến lượt cậu, Frodo!”
“Tôi ổn cả,” Frodo nói, cậu không muốn ai chạm vào người. “Tôi chỉ cần ăn gì đó và nghỉ ngơi một lát thôi.”
“Không được!” Aragorn đáp lại. “Chúng ta cần phải kiểm tra xem đe và búa đã làm gì cậu. Tôi vẫn lấy làm lạ là cậu còn sống được.” chàng chậm rãi cởi chiếc áo khoác cũ kỹ và áo chẽn sờn khỏi người Frodo, rồi bỗng thở dồn vì kinh ngạc. Rồi chàng cười phá lên. Tấm giáp bạc lấp lánh trước mắt chàng, như ánh sáng trên mặt biển gợn sóng. Chàng cẩn thận tháo nó ra rồi giơ lên, và những hạt ngọc đính trên tấm áo tỏa sáng như sao, còn những vòng bạc chạm nhau đinh đang như mưa sa mặt hồ.
“Các bạn nhìn này!” chàng gọi. “Làn da Hobbit đẹp đẽ này xứng đáng để mặc cho một vị tiểu vương Tiên cơ đấy! Nếu biết dân Hobbit có loại da này, có lẽ toàn bộ thợ săn Trung Địa đã lũ lượt kéo nhau đến Quận.”
“Và mọi mũi tên của mọi thợ săn trên đời đều sẽ trở nên vô dụng,” Gimli nói trong lúc nhìn ngây dại vào tấm giáp. “Đúng là một chiếc áo bằng mithril. Mithril! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe kể về thứ gì đẹp đẽ thế này. Đây có phải chiếc áo Gandalf đã nói đến không? Thế thì ông ấy đã định giá thấp nó rồi. Nhưng nó đã được trao thật đúng!”
“Em vẫn luôn thắc mắc anh và bác Bilbo thậm thụt làm gì với nhau trong căn phòng nhỏ đó,” Merry nói. “Cầu trời phù hộ cho ông già Hobbit! Em quý bác ấy hơn bao giờ hết. Em mong chúng ta còn có cơ hội được kể cho bác ấy nghe chuyện này!”
Có một vết thâm tím ở trên ngực và sườn phải của Frodo. Dưới tấm giáp còn một lớp áo lót da mềm, nhưng ở một chỗ các vòng xích đã khoét lủng vào tận da thịt. Phía sườn trái của Frodo cũng bị xước sát và bầm giập do cú va mạnh vào tường. Trong khi mọi người dọn bữa, Aragorn rửa vết thương cho cậu bằng nước lá athelas. Mùi thơm gắt xộc lên khắp trong thung, và bất cứ ai cúi người ngửi nước bốc hơi cũng đều cảm thấy tỉnh táo và khỏe mạnh trở lại. Chẳng lâu sau Frodo cảm thấy cơn đau dường như đã bỏ đi đâu mất, và hơi thở cậu trở nên dễ dàng hơn: cho dù cậu sẽ còn đau nhức khi chạm vào trong rất nhiều ngày nữa. Aragorn còn lót cả đệm vải vào sườn cậu.
“Tấm giáp nhẹ một cách kỳ lạ,” chàng nói. “Nếu vẫn còn mang được thì cậu hãy mặc lại vào. Tôi mừng vì biết cậu có chiếc áo như vậy trong mình. Đừng cởi ra, ngay cả khi ngủ, trừ khi số mệnh đưa cậu đến nơi mà cậu được an toàn ít lâu; thế nhưng điều đó hiếm khi xảy ra chừng nào cuộc hành trình của cậu còn chưa kết thúc.”
Khi họ ăn xong, Hội Đồng Hành lại thu xếp tiếp tục lên đường. Họ dập tắt đống lửa và ngụy trang toàn bộ dấu vết. Rồi họ trèo ra khỏi thung lũng quay lại con đường. Họ vẫn chưa đi được bao xa khi mặt trời lặn xuống sau những đỉnh núi phía Tây, và bóng tối khổng lồ trườn xuống sườn dãy núi. Màn đêm bao phủ chân họ, sương mù giăng kín các khu đất trũng. Xa tít về phía Đông, ánh sáng nhợt nhạt của buổi tối trùm lên vùng đồng bằng cùng những khu rừng mờ mịt xa xa. Sam và Frodo lúc này cảm thấy dễ chịu và như vừa được tiếp thêm sinh lực nên có thể đi khá nhanh, và Aragorn dẫn Hội Đồng Hành đi thêm gần ba tiếng nữa mà chỉ nghỉ một chặng ngắn ngủi.
Trời đã tối. Đêm sâu thẳm buông xuống. Vô vàn những vì sao sáng, thế nhưng họ không nhìn thấy vầng trăng khuyết cho đến tận khuya. Gimli và Frodo ở cuối đoàn người, bước đi nhẹ nhàng không nói lời nào, chỉ căng tai lắng nghe mọi âm thanh có thể vang lên ở phía sau. Một lúc lâu sau Gimli phá vỡ bầu tĩnh lặng.
“Chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng gió,” gã nói. “Chẳng hề có con yêu tinh nào quanh đây, nếu không thì chắc tai ta được đẽo bằng gỗ. Hãy hy vọng lũ Orc đã hài lòng khi dồn được chúng ta ra khỏi Moria. Cũng có thể mục đích của chúng chỉ có thế, và chúng chẳng có ý gì khác với chúng ta - với chiếc Nhẫn. Dù chúng vẫn thường truy đuổi kẻ thù suốt nhiều lý xuống tận vùng đồng bằng, nhất là nếu phải báo thù cho thủ lĩnh tử trận.”
Frodo không trả lời. Cậu nhìn thanh Mũi Đốt, lưỡi nó mờ xỉn. Thế nhưng cậu vẫn nghe thấy thứ âm thanh gì đó, hoặc nghĩ mình nghe thấy. Ngay khi bóng tối trùm lấy họ và con đường sau lưng mờ dần, cậu lại nghe thấy những tiếng chân nhón nhén vội vã. Cậu nghe thấy ngay cả lúc này. Cậu bất ngờ quay lại. Có hai đốm sáng nhỏ xíu phía sau, hoặc cậu nghĩ đã nhìn thấy trong chốc lát, nhưng ngay lập tức chúng dạt sang một bên và biến mất.
“Gì thế?” gã lùn hỏi.
“Tôi không biết nữa,” Frodo trả lời. “Tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng bước chân, và nhìn thấy hai đốm sáng - như cặp mắt vậy. Tôi thường xuyên nghĩ thế kể từ khi vào Moria.”
Gimli dừng lại và rạp mình xuống đất. “Ta chẳng nghe thấy gì ngoài những câu chuyện đêm của cỏ và đá,” gã nói. “Đi thôi! Nhanh lên! Chúng ta lại mất dấu bọn họ rồi.”
Làn gió đêm mang đến cho đoàn người giá lạnh từ dưới thung lũng. Phía trước họ hiện ra một khoảng rộng xám xịt, và họ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc không ngớt như rừng dương trong cơn gió nhẹ.
“Lothlórien!” Legolas thốt lên. “Lothlórien đây rồi! Chúng ta đã đến bìa Rừng Vàng rồi. Than ôi, giờ lại là mùa đông!”
Trong bóng tối, những thân cây sừng sững cao vút ngay trước mắt họ, xõa cành thành vòm phía trên con đường và cả dòng suối bất đồ chảy dưới những tán cành rộng của chúng. Dưới ánh sao mờ ảo, những thân cây ánh lên màu xám, còn những chiếc lá xao động tỏa ra ánh vàng.
“Lothlórien!” Aragorn nói. “Tôi mừng vì lại được nghe tiếng gió thổi xào xạc này! Chúng ta mới chỉ cách Cổng Moria hơn năm lý, nhưng chúng ta không thể đi tiếp được nữa. Hãy dừng đây mà hy vọng đêm nay tài nghệ của người Tiên sẽ bảo vệ chúng ta khỏi mọi hiểm họa đeo bám phía sau.”
“Giả sử người Tiên vẫn còn sống ở đây trong cái thế giới càng thêm tăm tối này,” Gimli nói.
“Đã lâu lắm rồi kể từ khi tộc của tôi quay về đây thăm nơi chúng tôi đã ngao du từ ngàn đời trước,” Legolas nói, “nhưng tôi nghe nói Lórien vẫn chưa bị bỏ hoang, bởi ở đây có một quyền năng bí mật đẩy lui mọi điều xấu xa khỏi đất này. Dù sao cũng hiếm khi bắt gặp những người sống ở đây, có lẽ giờ họ đã chuyển vào sâu bên trong rừng, cách xa biên giới phía Bắc.”
“Đúng là họ sống sâu trong rừng,” Aragorn nói, và thở dài như thể ký ức nào đó vừa khuấy động trong chàng. “Đêm nay chúng ta sẽ phải tự lo. Chúng ta sẽ tiến lên thêm một đoạn ngắn nữa, cho đến khi cây cối bao kín xung quanh, rồi sẽ rẽ ngang khỏi đường mòn để tìm chỗ nghỉ.”
Chàng bước về phía trước; thế nhưng Boromir không bước theo mà vẫn đứng im do dự. “Còn con đường nào khác không?” gã hỏi.
“Anh muốn đường nào đẹp đẽ hơn sao?” Aragorn hỏi lại.
“Một con đường bình thường, dù nó có dẫn thẳng vào hàng rào gươm đao cũng được,” Boromir trả lời. “Hội Đồng Hành này đã bị dẫn theo quá nhiều con đường kỳ lạ, và cho đến giờ chỉ toàn đến những cảnh tang thương. Các vị đã không nghe lời tôi, chấp nhận đi qua bóng đêm Moria, để rồi ta phải chịu mất mát. Và giờ anh lại nói chúng ta phải đi qua khu Rừng Vàng. Nhưng ở Gondor tôi đã nghe kể về vùng đất đầy hiểm nguy này, và người ta nói có nhiều người đã đi vào nhưng chỉ rất ít đi ra được, và trong số ít ỏi đó không một ai còn lành lặn hết.”
“Đừng nói đến từ lành lặn, sẽ chính xác hơn nếu anh nói là như cũ,” Aragorn đáp. “Nhưng nếu trong thành phố của những người từng một thời sáng suốt mà giờ đây họ cũng nói xấu Lothrórien, thì chứng tỏ ở Gondor sự thông thái đã sa sút quá rồi, Boromir ạ. Anh muốn tin gì thì tùy, nhưng chẳng còn đường nào khác đâu - trừ khi anh một mình quay lại Cổng Moria, hay leo bừa qua dãy núi không lối đi, hay tự mình bơi qua Sông Cả.”
“Vậy thì cứ dẫn đường!” Boromir nói. “Nhưng rất nguy hiểm đấy.”
“Nguy hiểm, dĩ nhiên rồi,” Aragorn nói, “đẹp đẽ và nguy hiểm; nhưng chỉ kẻ tà ác mới sợ, hoặc là những kẻ mang chút tà ác trong mình. Hãy theo tôi!”
Họ mới tiến vào bên trong khu rừng khoảng hơn một dặm thì đến bờ sông một con suối khác ào ạt chảy xuống từ vách núi bị cây cối bao phủ, vách núi này bò ngược về Tây thẳng hướng dãy núi. Họ nghe thấy nó đổ ào xuống thành thác ở đâu đó trong bóng tối phía bên phải. Dòng nước xiết tối tăm chảy ngang qua con đường trước mặt họ, rồi hòa cùng dòng Mạch Bạc ở một xoáy nước gồm cơ man những vũng nước tối giữa những bộ rễ cây.
“Đây là dòng Nimrodel!” Legolas nói. “Về dòng nước này, từ thời xa xưa người Lâm Tiên đã sáng tác biết bao bài ca, đến giờ chúng tôi vẫn hát ở miền Bắc, nhớ về dải cầu vồng trên dòng thác, cả những cánh hoa vàng nổi trên bọt nước sông. Giờ đây tất cả đều tăm tối, cây Cầu Nimrodel cũng đã sụp đổ rồi. Tôi sẽ xuống khỏa chân, bởi người ta vẫn nói nước ở đây hóa giải mọi mệt nhọc.” Chàng tiến về phía trước, trèo xuống vách bờ dựng đứng rồi bước vào dòng nước.
“Theo tôi đi!” chàng hô lên. “Nước không sâu đâu. Ta cùng lội qua nào! Sang bờ bên kia ta sẽ nghỉ, tiếng dòng thác sẽ ru chúng ta ngủ, và quên đi mọi đau buồn.”
Từng người nối nhau trèo xuống đi theo Legolas. Frodo dừng lại ở gần bờ trong chốc lát để dòng nước chảy qua đôi bàn chân rã rời. Nước lạnh ngắt nhưng đem lại cảm giác thật sạch sẽ, và khi cậu bước ra xa rồi làn nước dâng lên đến tận gối thì cậu cảm thấy mọi cát bụi đường dài và toàn bộ ưu phiền đã được rửa trôi khỏi đôi chân mình.
Khi tất cả Hội Đồng Hành đều lên đến bờ bên kia, họ ngồi xuống nghỉ ngơi và ăn uống đôi chút, rồi Legolas kể cho họ nghe những câu chuyện về Lothlórien mà bất cứ người Tiên rừng Âm U nào cũng đều gìn giữ trong tim, về ánh mặt trời cùng ánh sao trên những bãi cỏ ven bờ Sông Cả trước khi thế giới trở nên toàn màu xám.
Cuối cùng bầu tĩnh lặng bao trùm, và họ nghe thấy giai điệu ngọt ngào của dòng thác trong bóng tối. Frodo gần như hình dung ra cậu nghe được một giọng hát, hòa vào tiếng của dòng nước.
“Các anh có nghe thấy tiếng ca của Nimrodel không?” Legolas hỏi. “Tôi sẽ hát cho các anh nghe một bài về trinh nữ Nimrodel, người con gái mang tên dòng suối cạnh nơi nàng sống cách đây lâu lắm rồi. Ca từ của nó rất hay nếu hát bằng ngôn ngữ vùng rừng chúng tôi; nhưng ở đây tôi sẽ hát bằng Tây ngữ, như hiện vẫn có vài người ở Thung Đáy Khe hát.” Bằng chất giọng êm dịu khó nghe được trong tiếng xào xạc của những tán lá trên đầu, chàng bắt đầu hát:
Có nàng Tiên nữ xinh tươi
Như sao ánh ả giữa trời ban mai:
Bạc xanh vuốt nếp đôi hài,
Vàng đan mép áo choàng dài trắng phau.
Mày ngài chớm đậu vầng sao,
Tóc mây lấp lánh khác nào ánh dương
Đùa trên óng ánh cành vàng
Giữa Lórien đất huy hoàng xưa xa.
Tóc mun vờn búp tay ngà,
Thênh thang tự tại tiên nga nguyệt trần;
Chùng chình gió cuốn bước chân
Êm như ngọn lá rập rờn cành đoan.
Có dòng suối mát chan chan
Nimrodel rót thác giữa làn cỏ xanh,
Bên dòng trỗi giọng thanh thanh
Bạc trong gieo xuống long lanh gương hồ.
Nhưng ai biết được bây giờ
Dưới trời nắng sáng hay mờ bóng đêm
Nơi nào đưa bước Nimrodel
Từ ngày lạc lối trong miền sơn khê.
Náu chân vách núi xa kia,
Con thuyền cảng xám nằm chờ buông neo.
Ngày trông tháng đợi xiết bao,
Biển gầm rợn rợn, người nào thấy đâu.
Bất đồ phương Bắc gió cao
Ầm ầm rú rít ào ào tới nơi
Bốc thuyền ném thẳng ra khơi,
Lừng lừng sóng đón, tơi bời triều xô.
Sớm mai hửng xám bơ phờ,
Nào chân núi nọ? Đâu bờ bến kia?
Nhác trông bọt nước tứ bề
Mịt mờ con mắt, tái tê cõi lòng.
Amroth dõi bể sóng cồn,
Ngoảnh trông bờ đất mỗi dồn mỗi xa,
Ngó thuyền thậm tệ nhiếc la
Tại mi bất tín đôi ta chia lìa!
Vốn vua Tiên tự thuở xưa
Rừng xanh núi biếc có thừa quyền oai,
Lá cành vàng óng nơi nơi
Lothlórien buổi đất trời sang xuân.
Trông kia: từ giữa khoang thuyền
Chàng bay như mũi tên huyền rời cung,
Như chim âu liệng tầng không
Nhắm nơi đáy nước trùng trùng gieo thân.
Gió lùa mái tóc lâng lâng,
Bọt tung trắng xóa vân vân quanh mình;
Trông xa dũng mãnh lung linh
Như thiên nga cưỡi sóng dềnh băng băng.
Nhưng rồi bặt tiếng Tây phương,
Bờ Bên Này cũng tuyệt đường tin đưa;
Dân Tiên từ bấy đến giờ
Nhớ Amroth luống trông chờ hoài công.
Giọng Legolas bỗng ngập ngừng, rồi bài ca ngưng bặt. “Tôi không thể hát thêm được nữa,” chàng nói. “Đó chỉ là một phần, bởi tôi đã quên nhiều rồi. Bài ca dài và sầu thảm, vì nó hát về chuyện nỗi buồn ập tới Lothlórien tức Lórien Hoa Nở, khi Người Lùn đánh thức cái ác bên trong dãy núi.”
“Nhưng Người Lùn không tạo ra cái ác,” Gimli nói.
“Tôi không nói vậy; nhưng cái ác đã đến,” Legoals buồn bã trả lời. “Rồi rất nhiều người Tiên cùng tộc với Nimrodel đã phải rời bỏ nơi sinh sống để ra đi, còn bản thân nàng thì mất tích ở miền Nam xa xôi, trên các đèo Dãy Núi Trắng; nàng đã không đến được con tàu nơi Amroth tình lang của nàng vẫn chờ đợi. Thế nhưng mỗi bận xuân về, khi gió luồn qua từng chiếc lá non, người ta vẫn nghe thấy giọng nàng vang vọng bên dòng thác mang tên nàng. Và khi cơn gió thổi xuống miền Nam, thì cũng là lúc giọng hát của Amroth vang đến từ ngoài biển; bởi dòng Nimrodel chảy vào Mạch Bạc, mà người Tiên gọi là Celebrant, rồi Celebrant hòa vào Sông Cả Anduin, rồi Anduin chảy ra Vịnh Belfalas, nơi người Tiên đất Lórien giương buồm ra khơi. Thế nhưng cả Nimrodel lẫn Amroth đều không bao giờ trở về.
“Người ta kể rằng nàng có ngôi nhà dựng trên cành một cái cây mọc gần dòng thác; bởi sống trên cây chính là tập tục của người Tiên rừng Lórien, có lẽ đến giờ vẫn vậy. Vì thế họ được gọi là Galadhrim, những người trên cây. Sâu trong rừng của họ cây đều rất lớn. Người ở rừng này không đào vào trong mặt đất mà ở như Người Lùn, cũng chẳng xây cất nhà cửa kiên cố bằng đá trước khi Bóng Tối phủ xuống.”
“Và ngay cả những ngày về sau này sống trên cây có thể được cho là an toàn hơn ở trên mặt đất,” Gimli nói. Gã nhìn sang phía bên kia bờ suối, nơi có con đường dẫn ngược về Lũng Lạch Râm, rồi lại nhìn lên vòm cành cây sẫm màu phía trên.
“Lời anh nói lại là một lời khuyên hay đấy, Gimli,” Aragorn nói. “Chúng ta chẳng thể dựng nhà, thế nhưng đêm nay ta sẽ làm như người Galadhrim, tìm nơi trú ẩn trên ngọn cây, nếu có thể. Chúng ta đã ngồi đây, bên cạnh con đường, lâu hơn mức khôn ngoan rồi đấy.”
Hội Đồng Hành lúc này rời khỏi con đường để tiến vào bóng tối của rừng sâu, về phía Tây men theo dòng suối núi, bỏ lại sau lưng dòng Mạch Bạc. Cách thác Nimrodel không xa họ bắt gặp một cụm cây, vài cây mọc vươn ra tận phía trên dòng suối. Những thân cây vạm vỡ màu xám có chu vi hoành tráng, nhưng chiều cao thì khó mà có thể đoán được.
“Tôi sẽ leo lên,” Legolas nói. “Tôi như được về nhà ở giữa rừng cây, dù dưới gốc hay trên cành, cho dù những cây này đều thuộc loại lạ lẫm đối với tôi, chỉ trừ cái tên trong những bài ca. Chúng được gọi là Mellyrn, chính là những cây nở hoa vàng, nhưng tôi chưa bao giờ leo lên một cây loại này. Giờ tôi sẽ xem hình dáng cùng kiểu mọc của chúng ra sao.”
“Dù thế nào đi nữa.” Pippin nói, “chúng vẫn thật phi thường nếu có thể cung cấp bất cứ chỗ ngủ đêm nào, không tính đến lũ chim. Tôi chẳng thể ngủ được trên cành!”
“Thế thì chỉ còn cách đào lỗ dưới đất thôi,” Legolas nói, “nếu muốn làm theo phong tục của dân các cậu. Nhưng cậu phải đào thật nhanh và thật sâu, nếu muốn ẩn nấp với lũ Orc.” Chàng nhẹ nhàng nhảy lên bám lấy một cành cây đâm ra từ thân ở tít trên cao. Thế nhưng giữa lúc chàng còn đang đung đưa ở đó, một giọng nói từ bóng cây phía trên bỗng cất lên.
“Daro!” giọng nói như ra lệnh khiến Legolas vội thả người xuống đất bất ngờ và sợ hãi. Chàng nép sát người vào thân cây.
“Đứng yên!” chàng thì thầm với những người khác. “Đừng cử động hay nói gì hết!”
Một tràng cười khẽ vang phía trên đầu họ, và một giọng nói trong trẻo khác cất lên bằng một ngôn ngữ tiên. Frodo không hiểu được mấy những gì vừa được nói, bởi ngôn ngữ người Lâm Tiên phía Đông dãy núi sử dụng không giống ở miền Tây. Legolas nhìn lên rồi trả lời bằng chính thứ tiếng đó[12].
“Họ là ai, và họ nói gì vậy?” Merry hỏi.
“Họ là người Tiên,” Sam nói. “Cậu không nghe tiếng họ nói sao?”
“Đúng, họ là người Tiên,” Legolas trả lời; “và họ nói rằng cậu thở to đến nỗi họ có thể bắn trúng cậu ngay cả trong bóng đêm.” Sam hoảng hốt vội lấy tay che miệng. “Nhưng họ cũng nói cậu không cần phải sợ. Họ đã biết tới sự có mặt của chúng ta một lúc lâu rồi. Họ nghe thấy tiếng tôi từ phía bên kia dòng Nimrodel, và biết tôi thuộc họ hàng miền Bắc, vì thế họ không cản chúng ta lội qua; rồi sau đó họ nghe cả bài hát của tôi. Giờ họ muốn tôi trèo lên đó cùng Frodo; bởi hình như họ cũng có chút tin tức về cậu ấy và cuộc hành trình của chúng ta. Còn với những người khác, họ yêu cầu đợi dưới này một lát, và canh gác khu vực gốc cây, cho đến khi họ đưa ra quyết định sẽ làm gì tiếp.”
Từ trong bóng đêm bên trên, một chiếc thang được thả xuống: thang làm bằng thừng bện, màu bạc xám và phát sáng trong đêm; cho dù nhìn mỏng manh là vậy, nó vẫn đủ bền để chịu được nhiều người trèo lên. Legolas nhẹ nhàng chạy lên thang, Frodo chậm rãi bám theo; ở phía sau là Sam, cố gắng không phát ra tiếng thở to. Những cành cây mallorn gần như mọc thẳng ra từ thân cây rồi hướng vút lên trên; thế nhưng lên tới gần ngọn, thân cây tỏa ra thành một vành rất nhiều cành, và giữa những cành này họ nhìn thấy có dựng một bục gỗ, hoặc mộc lâu như ngày đó vẫn gọi: còn người Tiên gọi là talan. Muốn vào bên trong nó thì phải trèo qua một lỗ tròn ở chính giữa, nơi chiếc thang được thả xuống.
Khi Frodo lên được đến nền mộc lâu, cậu thấy Legolas đã ngồi sẵn ở đó cùng ba người Tiên khác. Họ đều mặc áo màu xám thẫm, khó có thể nhận biết giữa màu những thân cây, trừ khi họ chuyển động bất ngờ. Họ đứng dậy, một người trong số họ tháo bỏ cái chụp chiếc đèn nhỏ làm phát ra một tia sáng bạc rất hẹp. Người này giơ đèn lên, nhìn vào khuôn mặt Frodo rồi đến Sam. Rồi ông ta lại tắt đèn, và nói lời chào mừng bằng ngôn ngữ của người Tiên. Frodo ấp úng nói lời đáp lễ.
“Xin chào mừng!” người Tiên chậm rãi nói lại bằng Ngôn Ngữ Chung. “Bọn ta hiếm khi sử dụng ngôn ngữ nào khác ngoài tiếng nói riêng của mình; vì giờ đây bọn ta sinh sống trong trái tim của khu rừng và không có giao thiệp với bất cứ giống người nào khác. Ngay cả các họ hàng miền Bắc cũng đã tách ra khỏi bọn ta. Nhưng vẫn có một vài người trong chúng ta vẫn ra bên ngoài để thu thập tin tức và theo dõi kẻ thù, và họ biết nói ngôn ngữ của những vùng đất khác. Ta là một trong số đó. Haldir là tên ta. Đây là những người em của ta, Rúmil và Orophin, họ không nói được nhiều ngôn ngữ của các cậu.
“Nhưng bọn ta có nghe đồn về việc các cậu sẽ tới, bởi người đưa tin của Elrond đã ghé qua đây trên đường về nhà qua Bậc Lạch Râm. Bọn ta ở đây không được nghe nói về - Hobbit, người tí hon, từ lâu lắm rồi, thậm chí không biết rằng họ vẫn còn sinh sống ở Trung Địa này. Các cậu nom không có vẻ người xấu! Và vì các cậu đi cùng một người Tiên thuộc dòng dõi bọn ta, hơn nữa cũng là điều Elrond yêu cầu, nên bọn ta sẵn lòng làm thân và giúp đỡ các cậu; cho dù dẫn người lạ qua lãnh địa này không phải là thói quen của bọn ta. Nhưng các cậu sẽ phải ở lại đây đêm nay. Các cậu có bao nhiêu người?”
“Tám,” Legolas nói. “Tôi, bốn Hobbit; và hai con người, một trong số đó, Aragorn, là người gốc Tây Châu và là một Bạn Tiên.”
“Danh tiếng Aragorn con trai Arathorn đã được biết đến ở Lórien,” Haldir nói, “và anh ta có được thiện ý của Phu Nhân. Tất cả đều ổn. Nhưng anh mới chỉ đề cập tới bảy người.”
“Thứ tám là một Người Lùn,” Legolas nói.
“Một Người Lùn sao!” Haldir thốt lên. “Vậy thì không ổn rồi. Chúng tôi không còn quan hệ gì với Người Lùn kể từ Những Ngày Đen Tối. Họ không được phép vào vùng đất của chúng tôi. Tôi không thể cho hắn đi qua.”
“Nhưng anh ấy đến từ Ngọn Cô Độc, là một trong số bộ tộc đáng tin dưới quyền Dáin, và thân thiện với Elrond,” Frodo phân trần. “Chính Elrond đã lựa chọn anh ấy vào hội đồng hành, và anh ấy đã tỏ ra rất dũng cảm và trung thành.”
Những người Tiên thì thầm nói chuyện với nhau, và tra hỏi Legolas bằng ngôn ngữ riêng của họ. “Rất tốt,” cuối cùng Haldir lên tiếng. “Chúng tôi sẽ làm thế, dù trái với mong muốn của chúng tôi. Nếu Aragorn và Legolas canh chừng hắn, và bảo lãnh cho hắn, hắn sẽ được phép qua; nhưng hắn sẽ phải chịu bịt mắt khi đi qua Lothlórien.
“Giờ chúng ta không nên bàn cãi nữa. Người của anh không nên lưu lại dưới mặt đất nữa. Chúng tôi đã canh chừng phía hai dòng sông sau khi thấy một đạo quân Orc lớn hành quân lên phía Bắc, dọc theo rìa dãy núi, hướng tới Moria từ nhiều ngày trước. Lũ sói cũng đang tru tréo ở vùng bìa rừng. Nếu đúng là các anh đến từ Moria, mối nguy hiểm chắc không thể ở quá xa phía sau. Ngay sớm mai các anh sẽ phải lên đường.
“Bốn Hobbit sẽ trèo lên đây nghỉ đêm với chúng tôi - chúng tôi không sợ họ! Còn một talan nữa ở cây bên kia. Những người còn lại phải nghỉ tại đó. Anh, Legolas, phải chịu trách nhiệm về bọn họ trước chúng tôi. Nếu có gì không ổn, anh phải gọi chúng tôi ngay! Và nhớ để mắt đến tên Người Lùn!”
Legolas ngay lập tức trèo xuống thang truyền thông điệp của Haldir; và chẳng lâu sau Merry và Pippin cũng trèo lên mộc lâu ở trên cao. Cả hai đều thở không ra hơi và trông có vẻ sợ sệt.
“Đây!” Merry hổn hển nói. “Bọn em đã mang chăn lên, cho cả bọn anh nữa. Sải Chân Dài đã giấu tất cả hành lý của chúng ta sâu dưới lớp lá rụng.”
“Các cậu không cần phải mang nặng lên đây,” Haldir nói. “Vào mùa đông ở trên ngọn cây rất lạnh, dù ngọn gió đêm nay đang ở tận miền Nam; nhưng bọn ta có đồ ăn và thức uống có thể xua tan cái lạnh ban đêm, rồi cũng có cả da thú và áo choàng dự trữ.”
Những chàng Hobbit mừng rỡ chấp thuận bữa tối thứ hai (ngon lành hơn rất nhiều). Sau đó họ quấn chăn cho ấm người, không chỉ bằng những tấm áo choàng lông thú của người Tiên, mà còn bằng cả chăn của họ, rồi cố ngủ. Thế nhưng dù mệt nhọc đờ đẫn, chỉ mỗi mình Sam thấy ngủ là dễ. Hobbit không thích độ cao, và kể cả nhà ai có tầng thì cũng không ngủ ở những tầng trên. Mộc lâu hoàn toàn không phải căn phòng ngủ lý tưởng theo ý họ. Nó không có tường, thậm chí không có cả lan can; ở một phía chỉ có mỗi một tấm bình phong bện nhẹ có thể tháo ra đặt vào những chỗ khác nhau tùy hướng gió.
Pippin nói chuyện thêm một lúc. “Em hy vọng là nếu ngủ được trên cái gác xép này em sẽ không lăn nhào xuống dưới,” cậu nói.
“Một khi đã vào giấc ngủ thì tôi sẽ ngủ tiếp, bất kể có lăn hay không lăn,” Sam nói. “Và nói càng ít, thì tôi sẽ thiếp đi càng sớm, nếu các cậu hiểu ý tôi.”
Frodo thao thức thêm một lúc, nhìn lên những vì sao lấp lánh xuyên qua lớp mái lá xao động ở phía trên. Ở bên cạnh, Sam đã ngáy từ rất lâu trước khi cậu nhắm mắt. Cậu lờ mờ thấy bóng xám của hai người Tiên đặt tay lên đầu gối, ngồi im phăng phắc, thì thầm với nhau. Người còn lại đã trèo xuống một cành thấp hơn để nhận phiên canh gác. Cuối cùng, như được ru bởi làn gió rì rào qua những cành trên cao cùng tiếng róc rách ngọt ngào của dòng thác Nimroldel phía dưới, Frodo chìm sâu vào giấc ngủ trong khi bài hát của Legolas vẫn văng vẳng trong tâm trí.
Đến khuya cậu chợt thức giấc. Các chàng Hobbit kia đều đang ngủ say. Những người Tiên đã đi đâu mất. Mặt Trăng lưỡi liềm sáng mờ mờ qua những kẽ lá. Gió lặng hẳn. Cách đó không xa cậu nghe thấy rộ lên tràng cười the thé và tiếng rất nhiều bước chân dưới đất. Còn cả tiếng kim loại loảng xoảng. Những âm thanh lắng xuống dần ở phía xa, và dường như đang hướng về phía Nam, vào sâu trong khu rừng.
Một cái đầu bỗng trồi lên qua lỗ giữa mộc lâu. Frodo vùng dậy cảnh giác và nhận ra đó là đầu một người Tiên trùm mũ xám. Anh ta nhìn sang các Hobbit.
“Chuyện gì vậy?” Frodo hỏi.
“Yrch!” người Tiên khẽ trả lời rít qua kẽ răng, rồi ném lên trên mộc lâu chiếc thang thừng đã cuốn lại.
“Orc à!” Frodo nói. “Chúng đang làm gì vậy?” thế nhưng người Tiên đã bỏ đi.
Chẳng còn thêm âm thanh nào nữa. Cả những chiếc lá cũng im lìm, và chính dòng thác cũng nín thinh. Frodo ngồi run rẩy bên trong những lớp chăn. Cậu thầm biết ơn là bọn họ đã không bị bắt gặp dưới mặt đất; thế nhưng cậu vẫn cảm giác những thân cây này không bảo vệ được gì nhiều, ngoại trừ giúp ẩn náu đơn thuần. Người ta vẫn nói lũ Orc giỏi đánh hơi như chó săn, và chúng còn leo trèo được nữa. Cậu rút thanh gươm Mũi Đốt ra và thấy nó lóe lên, lấp lánh như một ngọn lửa xanh; thế rồi nó lại nhạt dần và trở lại màu xám xịt. Cho dù ánh sáng trên thanh kiếm đã tắt, nhưng cảm giác về nguy hiểm cận kề vẫn không chịu buông tha Frodo, thậm chí nó càng trở nên thôi thúc. Cậu trở dậy, bò đến lỗ hổng rồi nhìn xuống. Cậu gần như tin chắc mình nghe thấy những chuyển động lén lút ở gốc cây tít phía dưới.
Không phải người Tiên; bởi những người sống trong rừng hoàn toàn không gây ra tiếng động khi di chuyển. Rồi cậu thoáng nghe thấy một âm thanh như tiếng khịt mũi; và dường như có cái gì đó đang cào lên lớp vỏ cây. Cậu căng mắt nhìn xuống bóng đêm, nín thở.
Vật đó giờ đang chầm chậm trèo lên, hơi thở của nó biến thành tiếng rít khẽ qua hàm răng nghiến chặt. Rồi khi nó lên cao dần, áp sát vào thân cây, Frodo nhìn thấy hai con mắt nhợt nhạt. Chúng dừng lại và nhìn trừng lên không nháy mắt. Bất chợt chúng quay đi, tiếp sau đó một bóng đen vội vã trượt xuống quanh thân cây rồi biến mất.
Gần như ngay sau đó cậu thấy Haldir vun vút leo lên giữa những cành cây. “Có thứ gì đó trên cây này ta chưa từng nhìn thấy trước đây,” anh nói. “Nó không phải một tên Orc. Ngay khi ta chạm tay vào thân cây, nó chạy biến mất. Nó có vẻ rất cảnh giác và rất có kỹ năng leo trèo, nếu không ta đã nghĩ đó là một Hobbit như các cậu.
“Ta không bắn, vì không dám khuấy động lên bất cứ tiếng hét nào: chúng ta không thể mạo hiểm để phải chiến đấu. Một đội quân Orc hùng hậu vừa đi qua. Chúng băng dòng Nimrodel - mạo phạm dòng nước trong bằng những bàn chân hôi thối! - rồi tiếp tục đi xuống con đường cổ ven sông. Có vẻ như chúng đã đánh hơi thấy gì đó, vì chúng sục sạo khắp khu vực gần nơi các cậu dừng chân. Ba chúng ta không thể đương đầu cả trăm đứa chúng, vì thế bọn ta đã vượt lên phía trước, giả giọng mà nói, dẫn chúng vào sâu trong rừng.
“Orophin giờ đã khẩn trương quay lại nơi cư ngụ của bọn ta để đánh động mọi người. Sẽ không tên Orc nào có thể ra khỏi Lórien này. Và cũng sẽ có rất nhiều người Tiên đến mai phục ở bìa rừng phía Bắc trước tối mai. Nhưng các cậu sẽ phải đi theo con đường xuống phía Nam ngay khi trời sáng rõ.”
Ngày hé rạng từ phía Đông. Ánh sáng hửng dần soi qua lớp lá mallorn vàng ruộm khiến những chàng Hobbit ngỡ như nắng sớm của một sáng hè mát lành đang tỏa xuống. Những vệt trời xanh nhạt lọt qua các cành cây lay động. Qua khoảng ở phía mặt Nam mộc lâu Frodo thấy toàn bộ thung lũng sông Mạch Bạc trải ra như biển vàng gợn sóng bồng bềnh trong làn gió nhẹ.
Buổi sáng vẫn còn tinh mơ và lạnh lẽo khi Hội Đồng Hành tiếp tục lên đường, giờ được Haldir và người em Rúmil dẫn đường. “Vĩnh biệt Nimrodel ngọt ngào!” Legolas kêu lớn. Frodo quay lại thấy một dải bụi nước trắng mờ giữa những gốc cây xám. “Vĩnh biệt!” cậu nói. Cậu tưởng như mình sẽ không bao giờ được nghe lại tiếng nước chảy đẹp đẽ này, như thể mãi mãi hòa trộn muôn vàn nốt nhạc trong một giai điệu trầm bổng bất tận.
Họ quay lại con đường chạy tiếp dọc bờ Tây dòng Mạch Bạc, và một lúc lâu họ đi theo nó hướng về phía Nam. Vết chân lũ Orc vẫn để lại trên mặt đất. Nhưng chẳng mấy chốc Haldir rời con đường, rẽ vào rừng cây, rồi dừng lại bên bờ sông dưới tầng bóng đổ.
“Có một người của chúng tôi ở phía bờ bên kia,” anh nói “dù các anh có thể không nhìn thấy anh ấy.” Anh cất tiếng gọi nghe như tiếng chim hót khẽ, và từ phía trong bụi cây non một người Tiên bước ra, mặc áo choàng xám nhưng đã hất mũ trùm về phía sau; mái tóc anh ánh lên như vàng trong nắng sớm. Haldir khéo léo quăng một cuộn thừng xám qua dòng nước, anh ta bắt lấy rồi buộc một đầu vào một cái cây gần bờ.
“Các anh thấy đấy, dòng Celebrant đến đây đã rất mạnh,” Haldir nói, “nó chảy vừa xiết, vừa sâu, vừa lạnh vô cùng. Chúng tôi không bao giờ chạm chân xuống nó tít trên đầu Bắc này, trừ phi buộc phải làm vậy. Thế nhưng chúng tôi cũng không muốn làm cầu trong những ngày cần phải đề cao cảnh giác này. Đây là cách chúng tôi qua sông! Hãy theo tôi!” Anh buộc chắc đầu thừng của mình vào một thân cây khác, và nhẹ nhàng chạy trên dây, qua phía bên kia bờ sông rồi lại chạy về, cứ như thể anh đang ở trên đường.
“Tôi có thể đi được như vậy,” Legolas nói; “nhưng những người khác không có kỹ năng này đâu. Liệu họ có phải bơi không?”
“Không!” Haldir trả lời. “Vẫn còn hai sợi thừng nữa. Chúng ta sẽ buộc lần lượt cao dần, một sợi ở quãng vai, một sợi ở quãng hông, bám vào chúng cẩn thận, những người lạ mặt có thể qua phía bên kia được.”
Sau khi cây cầu mảnh khảnh được bắc xong, Hội Đồng Hành bắt đầu đi qua, người cẩn thận và chậm chạp, người khác lại thấy dễ dàng hơn. Trong số những chàng Hobbit, Pippin chứng tỏ là người cừ nhất bởi cậu rất chắc chân, cậu đi qua nhanh chóng, chỉ bám bằng một tay; nhưng cậu hướng thẳng mắt về phía bờ bên kia mà không liếc xuống. Sam lết từng bước một, bám chặt vào sợi dây, mắt thì dán xuống dòng nước xoáy trắng nhợt như thể đó là vực sâu trên núi.
Chú thở phào nhẹ nhõm khi sang được bên kia bờ. “Sống và học hỏi! ông bõ già của tôi vẫn từng nói vậy. Dù ông chỉ nghĩ đến việc làm vườn thôi, chứ không phải đậu trên cây như chim, hay cố bước trên dây như nhện. Ngay cả cậu Andy tôi cũng chưa từng làm trò gì như thế cả!”
Khi rốt cuộc tất cả Hội Đồng Hành lại tập trung cùng nhau ở phía bờ Đông dòng Mạch Bạc, những người Tiên tháo thừng và cuộn lại hai sợi. Rúmil, ở lại bờ bên kia, thu về sợi cuối quàng lên vai, rồi đi mất sau một cái vẫy tay, để quay lại dòng Nimrodel tiếp tục canh gác.
“Bây giờ, thưa các bạn,” Haldir nói, “các anh đã tới Naith Lórien, hay là Mũi Lórien theo ngôn ngữ của các anh, bởi đây là mảnh đất nằm như một mũi giáo giữa hai dòng Mạch Bạc và Anduin Sông Cả. Chúng tôi không cho phép người lạ mặt do thám những bí mật ở Naith. Thật sự chỉ có rất ít người được phép đặt chân lên đây.
“Như đã thỏa thuận từ trước, từ đây tôi sẽ bịt mắt Gimli Người Lùn. Những người khác có thể bước đi thoải mái một lúc cho đến khi đến gần nơi sinh sống của chúng tôi, Egladil, tại Góc Nhọn nơi hai dòng nước gặp nhau.”
Rõ ràng Gimli chẳng hề thích vậy chút nào. “Thỏa thuận được đưa ra mà không có sự đồng ý của ta,” gã nói. “Ta sẽ không bước đi mà bị bịt mắt như kẻ ăn mày hay tù nhân vậy đâu. Ta không phải là gián điệp. Dân tộc ta chưa từng quan hệ với bất cứ tay sai nào của Kẻ Thù. Chúng ta cũng chưa từng làm tổn hại đến người Tiên. Ta ít nguy cơ phản bội các người cũng ngang như Legolas, hay bất cứ người bạn đồng hành nào của ta.”
“Ta không nghi ngờ gì ngươi,” Haldir nói. “Nhưng đây là luật của chúng ta. Ta không phải là người đề ra luật, và không thể bỏ nó qua một bên được. Ta đã quá chiếu cố khi để ngươi bước chân qua Celebrant rồi đấy.”
Gimli vẫn ngoan cố. Gã dạng chân thủ thế, tay đặt sẵn lên cán rìu. “Ta sẽ bước đi đường hoàng,” gã nói, “hoặc ta sẽ quay lại tìm về quê hương của ta, nơi lời nói của ta được tin tường, cho dù có phải bỏ mạng một mình giữa chốn rừng hoang.”
“Ngươi cũng không được quay lại,” Haldir nghiêm giọng nói. “Giờ đã đi tới tận đây, ngươi phải được đưa đến trước mặt Lãnh Chúa và Phu Nhân. Các ngài sẽ phán xét xem nên giữ hay nên để ngươi đi, tùy ý các ngài. Ngươi không thể qua sông một lần nữa, và nay đã có những lính canh bí mật phía sau không để ngươi qua. Ngươi sẽ bị tiêu diệt trước khi kịp nhìn thấy họ.”
Gimli rút phẳng cây rìu từ thắt lưng. Haldir và đồng đội cũng giương cung. “Trời tru đất diệt giống Người Lùn cứng cổ!” Legolas nói.
“Thôi nào!” Aragorn nói. “Nếu tôi vẫn còn dẫn dắt Hội Đồng Hành này, thì các anh phải làm theo ý tôi. Quả là bất công cho anh Người Lùn nếu phải một mình chịu sự đối xử đó. Tất cả chúng ta sẽ bịt mắt, kể cả Legolas. Vậy là tốt nhất, cho dù cuộc hành trình sẽ vì thế mà chậm trễ và chán ngắt.”
Gimli bỗng cười vang. “Chúng ta sẽ trông như một đội những thằng ngố tươi cười! Liệu Haldir có buộc dây dẫn cả đám chúng ta, như đoàn ăn mày mù chỉ có một con chó không? Nhưng tôi sẽ chấp nhận nếu chỉ một mình tên Legolas này chịu cảnh mù lòa với tôi.”
“Ta là người Tiên và còn là người nhà ở đây,” giờ đến lượt Legolas tức giận nói.
“Giờ thì chúng ta hãy hô: ‘Trời tru đất diệt giống ngươi Tiên cổ cứng!’ ” Aragorn nói. “Nhưng Hội Đồng Hành sẽ chia sẻ số phận của nhau. Haldir, hãy bịt mắt chúng tôi lại!”
“Ta sẽ đòi bồi thường cho từng cú ngã và từng ngón chân vấp đau, nếu ngươi không dẫn bọn ta đi tử tế,” Gimli nói trong khi họ quấn băng vải quanh mắt gã.
“Sẽ chẳng có bồi thường nào cho ngươi hết,” Haldir đáp lại. “Ta sẽ dẫn đường tử tế, đường đi cũng rất thẳng và bằng phằng.”
“Chao ôi, những ngày này mới điên rồ làm sao!” Legolas than vãn. “Chúng ta đây đều là kẻ thù của Kẻ Thù chung duy nhất, vậy mà tôi lại phải nhắm mắt bước đi, trong khi ánh mặt trời đang vui vẻ đùa giỡn trên miền rừng dưới những tán lá vàng!”
“Trông qua thì có vẻ điên rồ,” Haldir nói. “Thực tế thì quyền năng của Chúa Tể Hắc Ám thể hiện không ở đâu rõ hơn ở trong sự bất hòa đang chia rẽ tất cả những người vẫn còn chống lại hắn. Vậy mà chúng tôi thấy được quá ít niềm tin và sự trung thành từ thế giới bên ngoài Lothlórien, ngoại trừ có lẽ chỉ Thung Đáy Khe, vậy nên chúng tôi không dám để niềm tin của mình biến thành mối đe dọa cho quê hương. Giờ chúng tôi đang phải sống trên một ốc đảo giữa vô vàn hiểm nguy, và bàn tay chúng tôi thường xuyên đặt lên dây cung hơn là dây đàn.
“Những dòng sông đã từ lâu che chở chúng tôi, nhưng giờ chúng không còn là trạm gác chắc chắn nữa; bởi Bóng Đêm đã tràn lên phía Bắc khắp quanh chúng tôi. Nhiều người đã bàn đến chuyện ra đi, nhưng ngay cả việc đó xem ra cũng đã quá muộn. Dãy núi phía Tây đang dần trở nên tà ác; ở phía Đông đất đai đã bị bỏ hoang và đầy rẫy những sinh vật phụng sự Sauron; và còn có tin đồn rằng chúng tôi giờ đây cũng không còn an toàn nếu đi về phía Nam qua Rohan, rồi các cửa Sông Cả cũng đã bị Kẻ Thù canh chừng. Ngay cả trong trường hợp ra được bờ Đại Dương, chúng tôi cũng sẽ không tìm được một nơi cư ngụ. Người ta nói vẫn còn các hải cảng của người Thượng Tiên, nhưng tất cả đều xa tít về phía Bắc và Tây, bên kia miền đất của người Tí Hon. Nhưng đất ấy là đâu, may ra chỉ có Lãnh Chúa và Phu Nhân mới biết, chứ tôi thì không.”
“Từ lúc thấy chúng tôi, ít ra anh cũng phải đoán chứ,” Merry nói. “Có nhiều cảng Tiên ở phía Tây quê hương chúng tôi, là Quận, nơi người Hobbit sinh sống.”
“Thật hạnh phúc khi được sống gần bờ biển như người Hobbit!” Haldir nói. “Lâu lắm rồi chẳng có ai trong số người của chúng ta được thấy biển, dầu chúng ta vẫn nhớ đến qua những bài ca. Hãy kể về những bến cảng ấy trong lúc chúng ta cùng đi đường.”
“Tôi chịu thôi,” Merry nói. “Tôi chưa bao giờ thấy chúng. Trước đây tôi chưa bao giờ bước chân ra khỏi Quận. Phải chi tôi biết trước thế giới bên ngoài là thế nào, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ dám cả gan rời bỏ đó mà đi.”
“Kể cả để chiêm ngưỡng Lothrórien tươi đẹp này sao?” Haldir hỏi. “Đúng là thế giới đầy rẫy những hiểm nguy và có rất nhiều nơi tăm tối; nhưng bên cạnh đó vẫn còn nhiều điều đẹp đẽ, và cho dù ở khắp mọi nơi tình yêu giờ đã pha trộn với đau buồn, thế nhưng có lẽ nó còn đâm chồi nảy lộc hơn khi trước.
“Vẫn có người trong số bọn ta hát rằng Bóng Đêm sẽ rút đi, và hòa bình sẽ lại về. Nhưng ta không tin thế giới xung quanh chúng ta sẽ lại được như trước, hay ánh Mặt Trời sẽ lại như nó của ngày xưa. Với người Tiên, ta sợ rằng, điều tốt nhất là một hòa ước để cho họ thuận đường tới đuợc Đại Dương rồi rời bỏ Trung Địa mãi mãi. Ôi Lothlórien mà ta muôn vàn yêu quý! Cuộc sống sẽ rầu rĩ biết bao ở vùng đất chẳng có cây mallorn nào sống. Và cũng chưa có ai từng báo lại rằng ở phía bên kia Đại Dương có sự hiện diện của cây mallorn cả.”
Trong khi họ nói chuyện, Hội Đồng Hành nối nhau chậm rãi men theo những con đường rừng, dẫn đầu là Haldir, trong khi người Tiên kia đi sau cùng. Họ cảm nhận được sự bằng phẳng và mềm mại của con đường dưới chân, nên chẳng lâu sau họ đã bước đi thoải mái hơn mà không sợ vấp hay ngã. Bị tước đi thị giác, Frodo nhận ra thính giác và những giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Cậu ngửi thấy mùi cây cối và cỏ bị giẫm lên. Cậu nghe được những nốt nhạc khác nhau trong âm thanh xào xạc của lá trên đầu, con sông thầm thì xa xăm ở bên tay phải và tiếng chim khẽ khàng thánh thót trên trời. Cậu cảm nhận được nắng tỏa trên mặt và hai tay cậu, khi bọn họ đi qua một trảng đất thoáng đãng.
Ngay khi đặt chân lên bờ bên kia dòng Mạch Bạc, cậu đã có một cảm giác kỳ lạ, và nó càng trở nên sâu sắc khi cậu dấn bước vào trong mũi Naith: cậu tưởng như mình vừa bước qua cây cầu thời gian vào một góc nhỏ từ thuở Cựu Niên, và ngay lúc này đây đang bước đi trên một thế giới không còn tồn tại nữa. Ở Thung Đáy Khe vẫn còn ký ức về những thứ cổ xưa; thế nhưng ở Lórien những thứ cổ xưa vẫn tiếp tục sống trong thế giới thức tỉnh. Những thứ xấu xa đã được nhìn thấy, được nghe thấy ở nơi ấy, những phiền muộn đã được nếm trải; người Tiên sợ hãi và mất niềm tin vào thế giới bên ngoài: lũ sói vẫn tru lên ở phía ngoài bìa rừng; nhưng trên mảnh đất Lórien này hoàn toàn không có bóng tối lan đến.
Hội Đồng Hành bước đi suốt cả ngày hôm đó, đến tận khi họ cảm thấy buổi tối lạnh lẽo trùm xuống và nghe thấy từng đợt gió đêm xì xào giữa những tán lá. Rồi họ nghỉ ngơi và ngủ ngay trên mặt đất mà chẳng phải sợ sệt gì; bởi những người dẫn đường không cho phép họ tháo băng bịt mắt, nên họ không trèo được cây. Sáng hôm sau đoàn người lại đi tiếp, cất bước nhưng chẳng vội vã. Đến trưa họ dừng chân, và Frodo nhận thấy họ đã đến một nơi đầy ánh nắng Mặt Trời. Đột nhiên cậu nghe thấy rất nhiều giọng nói xung quanh mình.
Một đội quân Tiên vừa lặng lẽ tiến đến: họ đang vội vã hành quân đến bìa rừng phía Bắc để phòng chống mọi cuộc tấn công từ Moria; và họ cũng mang theo tin tức, một số trong đó Haldir đã thuật lại. Lũ Orc cướp phá đã rơi vào trận địa mai phục và bị tiêu diệt gần hết; số còn tháo chạy về phía Tây hướng tới dãy núi, và đang bị truy đuổi. Họ cũng phát hiện ra một sinh vật kỳ lạ, chạy gập cả lưng và đôi tay gần chạm đất, di chuyển như thú hoang, nhưng lại chưa hẳn mang lốt thú. Vật đó đã trốn thoát mà không bị bắt, và họ không bắn nó, vì không biết nó tốt hay xấu, và hiện đã mất dạng về phía Nam dòng Mạch Bạc.
“Họ cũng mang tin từ Lãnh Chúa và Phu Nhân của người Galadhrim.” Haldir nói. “Tất cả các anh sẽ được đi lại thoải mái kể cả Người Lùn Gimli. Có vẻ như Phu Nhân đã biết rõ ai là người thế nào với mỗi thành viên trong Hội Đồng Hành của các vị. Vừa