← Quay lại trang sách

Chương IX SÔNG CẢ

Frodo được Sam đánh thức. Cậu nhận thấy mình đang nằm đắp chăn tử tế dưới những thân cây cao vỏ xám trong một góc yên tĩnh của vùng rừng phía bờ Tây Sông Cả Anduin. Cậu đã ngủ cả đêm, và bình minh màu xám mờ mờ hửng lên giữa những cành cây trơ trụi. Ở ngay bên cạnh, Gimli đang bận rộn nhóm đống lửa nhỏ.

Trước khi trời sáng bảnh, họ lại lên đường. Không phải cả Hội Đồng Hành đều hăng hái xuôi gấp xuống phía Nam: họ hài lòng vì thời hạn họ phải đưa ra quyết định trước khi đến thác Rauros và đảo Hòn Chĩa vẫn còn vài ngày nữa; và họ cứ để mặc dùng Sông đưa đi theo tốc độ của nó, chẳng lòng nào vội lao tới những hiểm nguy đang chờ phía trước, bất kể cuối cùng họ chọn đường nào. Aragorn cũng để yên cho họ trôi dạt theo dòng nước như ý họ muốn, để dành sức cho những mệt nhọc sắp tới. Thế nhưng chàng nhấn mạnh rằng ít nhất họ phải xuất phát vào sáng sớm và đi cho đến tận đêm muộn; bởi trái tim chàng đang cảm thấy rõ ràng thời gian đang thúc ép, và chàng sợ rằng Chúa Tể Hắc Ám đã không ngồi yên trong suốt quãng thời gian họ nán lại Lórien.

Tuy nhiên họ chẳng hề thấy bóng dáng nào của kẻ thù trong ngày hôm đó, cả ngày hôm sau cũng không. Hàng giờ uể oải và buồn tẻ trôi qua mà chẳng có bất cứ sự chứng kiến nào. Đến ngày thứ ba trong cuộc hành trình, mặt đất bắt đầu thay đổi: cây cối thưa thớt dần rồi hoàn toàn biến mất. Ở phía bờ Đông bên tay trái, họ nhìn thấy những bờ dốc không ra hình dạng gì trải dài thăm thẳm hướng lên trời; chúng trông đều nâu sém và tàn tạ, như thể vừa bị lửa tràn qua, không để lại bất cứ mảng xanh nào của sự sống: một vùng đất hoang vu, thù địch, không có lấy một thân cây đổ hay một hòn đá để làm khuây khỏa bớt vẻ trống rỗng. Họ đã tới vùng Đất Nâu trải ra mênh mông tiêu điều giữa phía Nam Rừng Âm U và khu đồi Emyn Muil. Ngay cả Aragorn cũng không đoán nổi thứ dịch bệnh, hay chiến tranh, hay hành động ác độc nào của Kẻ Thù đã tàn phá vùng đất này đến vậy.

Ở phía Tây, bên tay phải họ, đất đai cũng không có bóng dáng cây cối, nhưng lại bằng phẳng, và màu xanh phủ lên nhiều nơi trên những đồng cỏ rộng. Ở phía này dòng sông, họ đi qua những cánh rừng sậy khổng lồ, cao đến nỗi ngăn trở toàn bộ tầm nhìn về phía Tây, bởi đoàn thuyền nhỏ bé trôi xào xạc sát và dọc theo dải bìa lá rập rờn của chúng. Thầm thì khẽ khàng và buồn bã, những bông sậy đen úa võng xuống đung đưa trong bầu không khí lạnh lẽo, rên lên khẽ khàng buồn bã. Bất chợt đây đó, qua những quãng hở, Frodo bắt gặp những thoáng đồng cỏ cuồn cuộn, và sau chúng rất xa là những ngọn đồi chìm trong tà dương, và tận cùng tầm mắt, một đường tối thẳm, đó chính là dải cực Nam của Dãy Núi Mù.

Không hề có dấu hiệu của sinh vật sống và động nào, ngoại trừ chim chóc. Những loại ấy thì có nhiều: những loài chim nhỏ cất tiếng huýt hò bên trong đám sậy nhưng chẳng mấy khi lộ diện. Một hai lần gì đó đoàn người nghe thấy tiếng vút cánh hối hả của thiên nga, ngước nhìn lên họ thấy một đàn khổng lồ trải một đường dài trên nền trời.

“Thiên nga!” Sam nói. “Mà lại to ghê gớm!”

“Đúng vậy,” Aragorn nói, “và còn là thiên nga đen nữa.”

“Vùng đất rộng lớn này trông mới trống trải thê lương làm sao!” Frodo nói. “Tôi vẫn luôn hình dung càng xuống phía Nam sẽ càng ấm áp và dễ chịu hơn, cho đến khi mùa đông bị bỏ lại đằng sau mãi mãi.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa xuống sâu phía Nam,” Aragorn trả lời. “Vẫn đang là mùa đông, và chúng ta còn cách xa biển. Thời tiết ở đây lạnh lẽo đến khi xuân tới đột ngột, và có thể chúng ta sẽ còn gặp lại tuyết. Xa tít ngoài Vịnh Belfalas, nơi dòng Anduin chảy ra biển, tiết trời may ra mới ấm áp và dễ chịu, đấy là nếu may mà không có Kẻ Thù. Thế nhưng tôi đoán hiện chúng ta ở không quá phía Nam Tổng Nam Quận của các cậu sáu mươi lý, cách đây hàng trăm dặm dài về phía đằng kia. Giờ các cậu đang nhìn về phía Tây Nam xuyên qua bình nguyên phía Bắc Riddermark, hay còn gọi là Rohan, đất nước của những Chúa Ngựa. Không lâu nữa chúng ta sẽ đến cửa dòng Lim Sáng chảy từ Rừng Fangorn xuống hòa vào Sông Cả. Nơi đó là biên giới phía Bắc Rohan; vào thời xa xưa tất cả đất đai nằm giữa Lim Sáng và Dãy Núi Trắng đều thuộc về người Rohirrim. Đó là một vùng đất màu mỡ êm đềm; cỏ ở đó thì không đâu sánh được; thế nhưng vào những ngày đen tối này, con người không sinh sống gần Sông Cả nữa, thậm chí đến bờ sông cũng chẳng cưỡi ngựa bén mảng. Dòng Anduin rộng là vậy, thế mà lũ Orc vẫn có thể bắn tên qua được bờ bên kia; và gần đây, người ta nói chúng còn cả gan vượt dòng nước tấn công các đàn chăn thả và trại ngựa ở Rohan.”

Sam băn khoăn hết nhìn bờ bên này lại đến bờ bên kia. Cây cối lúc trước có vẻ thù địch, cứ như thể đang ngụy trang đâu đó những con mắt bí mật hay những mối nguy hiểm ngấm ngầm; song lúc này chú mong giá gì vẫn còn cây thì hơn. Chú cảm thấy Hội Đồng Hành quá trần trụi, lênh đênh trên những chiếc thuyền nhỏ bé giữa chốn không nơi nương náu, trên một dòng sông vốn là tiền tuyến của chiến tranh.

Một hai ngày sau đó, khi vẫn tiếp tục hành trình xuôi về phía Nam, cảm giác bất an này đã lan ra toàn Hội Đồng Hành. Suốt cả ngày họ lăm lăm tay chèo, vội vã lao về phía trước. Hai bờ sông cứ vùn vụt trôi qua. Chẳng lâu sau dòng sông bắt đầu mở rộng dần, nhưng cũng đã nông hơn; một bãi đá dài trải dọc bờ phía Đông, còn giữa dòng nước nổi lên khá nhiều cồn sỏi, nên họ phải lèo lái cẩn trọng hơn. Vùng Đất Nâu dâng lên thành những cao nguyên ảm đạm, tràn qua đó là luồng khí lạnh ngắt từ phía Đông. Ở phía bên kia, những đồng cỏ cũng bắt đầu chuyển thành đồi thấp nhấp nhô cỏ héo giữa một vùng đất chỉ toàn vũng lầy và cỏ bụi. Frodo rùng mình, nhớ đến bãi cỏ, suối nước, ánh nắng trong và mưa dịu dàng ở Lothlórien. Họa hoằn mới có tiếng nói chuyện và tuyệt nhiên không có tiếng cười đùa trên bất cứ thuyền nào. Mỗi thành viên Hội Đồng Hành đều bận rộn với những suy tính riêng tư.

Trái tim Legolas đang chạy nhảy trong trảng trống giữa những rừng sồi phương Bắc dưới bầu trời sao đêm hè; Gimli đang chạm tay lên vàng trong tâm trí và tự hỏi liệu vàng ấy có xứng để mạ lên hộp cất giữ món quà của Phu Nhân chăng. Cả Merry lẫn Pippin trên chiếc thuyền đi giữa đều thấy nhột nhạt, bởi Boromir cứ ngồi lẩm bẩm một mình, đôi khi cắn móng tay, cứ như thể đang bồn chồn hoặc nghi ngại điều gì đó, thỉnh thoảng lại guồng tay chèo tiến lên sát thuyền Aragorn. Rồi Pippin, đang ngồi trên mũi thuyền, quay lại nhìn và bắt gặp một ánh sáng đáng ngờ lóe lên trong mắt khi gã đang nhìn chòng chọc vào Frodo. Sam đã từ lâu tự nhủ rằng, tuy có thể thuyền không quá nguy hiểm như chú vẫn đinh ninh, song ngồi trên đó họ vẫn bất tiện hơn nhiều so với chú từng tưởng tượng. Chú cảm thấy tù túng và khổ sở, chẳng có gì để làm ngoại trừ nhìn ngắm những mảnh đất mùa đông trườn qua và mặt nước xám xịt ở cả hai bên chú. Ngay cả đến lúc sử dụng các mái chèo, họ cũng chẳng tin cậy mà đưa cho Sam cái nào.

Vào ngày thứ tư, khi màn đêm bắt đầu buông xuống, chú đang ngoái nhìn lại qua những mái đầu cắm cúi của Frodo và Aragorn cùng những thuyền đi sau; chú thấy buồn ngủ và nóng lòng được hạ trại để có thể cảm nhận mặt đất dưới những ngón chân. Đột nhiên thứ gì đó lọt vào tầm mắt chú; ban đầu chú nhìn lơ đãng, rồi ngồi thẳng dậy dụi mắt; thế nhưng khi chú nhìn lại thì chẳng còn thấy nó đâu nữa.

Đêm đó đoàn người hạ trại trên một cù lao nhỏ gần phía bờ Tây. Sam nằm cuốn trong chăn bên cạnh Frodo. “Tôi vừa mơ rất buồn cười tầm khoảng một hai tiếng gì đó trước khi ta đến đây, cậu Frodo ạ,” chú nói. “Hoặc cũng có thể không phải là mơ. Dù sao thì cũng rất buồn cười.”

“Vậy thì là gì?” Frodo hỏi, cậu biết Sam sẽ không chịu yên nếu chưa kể xong chuyện, cho dù là gì đi nữa. “Tôi vẫn chưa nhìn thấy hay nghĩ ra bất cứ điều gì có thể khiến tôi cười kể từ ngày rời khỏi Lothlórien.”

“Không phải buồn cười kiểu đó đâu. Kỳ quặc lắm. Nếu không phải là mơ thì hoàn toàn sai quấy nữa là khác. Và tốt nhất cậu nên nghe. Là thế này: tôi đã nhìn thấy một khúc gỗ có mắt!”

“Khúc gỗ thì không vấn đề gì,” Frodo nói. “Có rất nhiều gỗ trôi trên sông. Nhưng hãy bỏ qua vụ mắt đi!”

“Không bỏ đâu,” Sam nói. “Bởi chính vụ mắt mới khiến tôi phải ngồi bật dậy ấy chứ. Tôi thấy một thứ tôi nghĩ là khúc gỗ trôi sau thuyền Gimli lúc nhá nhem tối; nhưng chẳng để tâm nhiều. Rồi có vẻ như thể khúc gỗ đó dần dà bắt kịp chúng ta. Thật là kỳ khôi, cậu nghĩ vậy không, khi thấy cả ta lẫn nó cùng nhau trôi theo dòng nước. Đúng lúc bấy giờ tôi nhìn thấy đôi mắt: hai nốt mờ mờ, có vẻ long lanh, phía trên một cái bướu phía cuối thân gỗ. Mà lại nữa, không phải là thân gỗ, vì nó có chân vịt, gần giống như chân thiên nga ấy, chỉ có điều lớn hơn, cứ đạp lên đạp xuống mặt nước.

“Đó chính là lúc tôi ngồi dậy dụi mắt, đã định hét lên nếu dụi hết ra được cái buồn ngủ trong đầu thế mà nó vẫn còn ở đó. Bởi cái thứ là cái gì cũng được đó bỗng nhiên tăng tốc bám sát phía sau Gimli. Thế nhưng không biết là hai ngọn đèn đó đã nhìn thấy tôi chuyển động và quan sát nó, hay chỉ do tôi tỉnh khỏi cơn mơ. Khi tôi nhìn lại thì nó không còn ở đó nữa. Dẫu tôi nghĩ mình còn kịp thấy thoáng qua, ở khóe mắt như người ta nói ấy, một thứ gì đen sì phóng vụt vào dưới bóng bờ sông. Dù tôi không thấy thêm cặp mắt nào nữa.

“Tôi đã tự nhủ: ‘mày mơ nữa à, Sam Gamgee,’ tôi nói; và tôi không nói thêm gì nữa lúc ấy. Nhưng từ đó tôi cứ nghĩ suốt, mà giờ thì tôi cũng không chắc chắn lắm. Cậu nghĩ sao về việc này, thưa cậu Frodo?”

“Tôi sẽ không nghĩ gì cả ngoại trừ một khúc gỗ và trời tối và cơn ngủ trong mắt cậu, Sam ạ,” Frodo trả lời, “nếu đây là lần đầu tiên có ai thấy cặp mắt đó. Nhưng không phải. Tôi đã thấy chúng hồi vẫn còn ở phía Bắc, từ trước khi chúng ta đến được Lórien. Và tôi đã thấy một con vật kỳ lạ có đôi mắt sáng trèo lên mộc lâu đêm hôm đó. Haldir cũng nhìn thấy nó. Chưa kể, cậu còn nhớ báo cáo của những người Tiên đuổi theo toán Orc không?”

“A,” Sam nói, “tôi có; và tôi còn nhớ được nhiều hơn nữa cơ. Tôi không thích những suy nghĩ đó, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện này rồi còn chuyện kia, cả những câu chuyện của ông Bilbo nữa, tôi tưởng mình có thể gán được tên cho sinh vật này. Một cái tên ghê tởm. Gollum, phải vậy chăng?”

“Đúng, tôi cũng đã sợ là gã từ ít lâu nay,” Frodo nói. “Kể từ cái đêm trên mộc lâu. Tôi cho rằng gã lẩn núp ở Moria và bám theo chúng ta từ đó; nhưng tôi đã mong sao việc ta ở lại Lórien đã cắt đuôi được gã. Sinh vật khốn khổ đó chắc hẳn đã trốn trong rừng bên sông Mạch Bạc để rình lúc chúng ta lên đường!”

“Thì chúng là vậy,” Sam nói. “Tốt hơn là chúng ta nên tự cảnh giác đi, nếu chúng ta không muốn cảm nhận những ngón tay ghê tởm vòng quanh cổ một đêm nào đó, ấy là nếu còn thức dậy được để mà cảm nhận điều gì. Và chính điều đó là chuyện tôi định nói đây. Đêm nay vẫn chưa cần phải phiền đến Sải Chân Dài hay những người khác. Tôi sẽ canh gác. Tôi có thể ngủ bù vào ngày mai, vì đằng nào tôi cũng chẳng hơn gì một túi hành lý trên thuyền, cậu có thể nói vậy đấy.”

“Có thể,” Frodo nói, “và tôi cũng có thể nói ‘túi hành lý có mắt’. Cậu sẽ canh chừng đêm nay; nhưng với điều kiện cậu hứa đánh thức tôi dậy vào giữa đêm trước khi trời sáng, nếu không có gì xảy ra trước đó.”

Trời còn tối đen khi Frodo chợt tỉnh dậy khỏi giấc ngủ như chết mà nhận thấy sam đang lay gọi cậu. “Thật xấu hổ phải đánh thức cậu,” Sam thì thầm, “nhưng cậu đã dặn tôi vậy mà. Chẳng có gì đáng nói cả, đúng hơn là chẳng có nhiều. Tôi nghĩ mình đã nghe thấy vài tiếng nước bì bõm, và một tiếng khụt khịt, nhưng những âm thanh kỳ lạ kiểu đó ta rất hay nghe thấy được ở bên sông vào ban đêm.”

Chú nằm xuống, còn Frodo ngồi dậy, co ro trong những lớp chăn, cố chống lại cơn buồn ngủ. Hàng phút, hay hàng giờ trôi qua chậm chạp mà chẳng có gì xảy ra. Frodo vừa định đầu hàng cám dỗ mà nằm xuống thì bất chợt một bóng đen gần như lần trong đêm tối trôi lại gần một trong ba chiếc thuyền đang neo đậu. Có thể thấy lờ mờ một cánh tay trăng trắng vươn ra nắm lấy mép thuyền; hai con mắt nhợt như bóng đèn ánh lên lạnh lẽo khi nhòm vào trong thuyền, rồi chúng ngước lên nhìn chòng chọc vào Frodo trên cù lao. Đôi mắt chỉ cách không quá một hai thước, và Frodo nghe thấy tiếng rít thở khe khẽ. Cậu đứng dậy, tuốt thanh Mũi Đốt ra khỏi bao, nhìn thẳng vào cặp mắt. Ngay lập tức đôi đốm sáng tắt phụt. Có một tiếng rít nữa rồi thêm tiếng nước oặp, rồi hình thù như khúc gỗ tối tăm lao xuống dòng nước, biến vào bóng đêm. Aragorn cựa mình trong giấc ngủ, xoay người lại, rồi ngồi dậy.

“Gì thế?” chàng thì thầm, đoạn bật dậy đến bên Frodo. “Tôi cảm thấy có gì đó trong lúc ngủ. Tại sao cậu lại rút kiếm?”

“Gollum,” Frodo trả lời. “Hoặc ít nhất là tôi đoán vậy.”

“À!” Aragorn nói. “Vậy ra cậu cũng biết kẻ rình mò nhỏ bé của chúng ta phải không? Gã đã rón rén theo chúng ta qua suốt Moria xuống tận Nimrodel. Từ khi chúng ta đi thuyền gã đã nằm lên khúc gỗ rồi chèo theo bằng cả tay lẫn chân. Tôi đã thử bắt gã một hai lần trong đêm tối; nhưng gã còn láu hơn cáo, và trơn hơn cá. Tôi hy vọng cuộc hành trình trên sông sẽ hạ gục gã, nhưng gã là một kẻ đi thuyền quá thành thạo.

“Ngày mai chúng ta sẽ cố đi nhanh hơn. Giờ cậu nằm xuống đi, tôi sẽ gác nốt từ giờ đến sáng. Ước gì tôi có thể tóm được gã khốn khổ đó. Chúng ta vẫn có thể khiến gã trở nên có ích. Nhưng nếu tôi không bắt được, chúng ta sẽ phải cố mà cắt đuôi gã. Gã rất nguy hiểm. Kể cả nếu không tự thân toan tính hạ sát chúng ta trong đêm, gã còn có thể khiến bất cứ kẻ thù nào xung quanh lần theo vết chúng ta.”

Buổi đêm qua đi mà bóng dáng Gollum không xuất hiện thêm lần nữa. Từ đó Hội Đồng Hành luôn thận trọng theo dõi, nhưng không còn thấy Gollum xuất hiện trong suốt cuộc hành trình đường sông. Nếu vẫn còn bám theo, gã quả là cảnh giác và xảo quyệt. Theo yêu cầu của Aragorn, giờ đây họ chèo thuyền theo những đợt dài hơn. Hai bên bờ sông vùn vụt trôi qua. Nhưng họ nhìn thấy được rất ít cảnh trí vùng đất, bởi họ thường lên đường vào ban đêm hoặc buổi chạng vạng tối, nghỉ ngơi vào ban ngày, và cố gắng ẩn náu tùy vào điều kiện địa hình. Và cứ thế thời gian trôi đi mà không có sự kiện gì cho đến ngày thứ bảy.

Thời tiết vẫn xám xịt và ảm đạm cùng những cơn gió thổi đến từ phía Đông, tuy nhiên khi buổi tối chuyển về đêm, bầu trời phía Tây trở nên trong trẻo, những vùng sáng nhẹ, vàng và lục nhạt, mở ra dưới những bờ mây xám. Ở đó có thể thấy mảnh cong màu trắng của trăng non đang le lói trên những hồ xa. Sam nhìn nó và cau mày.

Ngày hôm sau, cảnh vật hai bên thay đổi chóng vánh. Bờ sông bắt đầu vươn cao lổn nhổn đá. Không lâu sau họ trôi vào một vùng đất gò đồi toàn đá, và cả hai bên bờ đều có những sườn dốc dựng đứng phủ những bụi gai và mận gai, bị cây mâm xôi và thân leo bám chằng chịt. Vươn lên phía sau họ là những vách núi thấp đổ nát, và cả những khe đá dãi dầu xương gió chăng đầy thường xuân; đằng sau nữa là những sống núi cao trên đó mọc thành hàng những cây linh sam ngả bạt vì gió. Họ đang tiến xuống gần vùng đồi xám Emyl Muil, biên giới phía Nam của Vùng Đất Hoang.

Có rất nhiều chim chóc xung quanh những bờ vách và khe đá, và tít trên cao những đàn chim cứ lượn vòng cả ngày, đen kịt cả bầu trời nhợt nhạt. Khi họ hạ trại ngày hôm đó, Aragorn nhìn lên lũ chim với vẻ nghi ngại, tự hỏi phải chăng Gollum đã giở ra trò quỷ nào, và giờ thì tin tức về cuộc hành trình của họ đã lan khắp cả vùng hoang dã. Một lúc sau, khi mặt trời bắt đầu lặn và Hội Đồng Hành lại nhúc nhích sửa soạn lên đường, chàng phát hiện thấy một chấm đen trên nền sáng dần phai: một con chim khổng lồ ở tít xa phía trên cao, lúc lượn, lúc bay, chậm rãi hướng về phía Nam.

“Gì thế kia, Legolas?” chàng vừa hỏi vừa chỉ tay về bầu trời phía Bắc. “Có phải một con đại bàng như tôi nghĩ không?”

“Đúng vậy,” Legolas trả lời. “Đó là một con đại bàng, một con đại bàng săn. Tôi tự hỏi đó là điềm gì. Dãy núi cách đây rất xa mà.”

“Chúng ta sẽ không vội lên đường chừng nào trời chưa tối hẳn,” Aragorn nói.

Đêm thứ tám của cuộc hành trình đã trùm xuống. Không gian im ắng và lặng gió; ngọn gió phương Đông xám xịt đã lặng tắt. Mảnh Trăng lưỡi liềm mỏng manh sớm rơi xuống hoàng hôn nhợt nhạt, nhưng bầu trời phía trên vẫn thoáng đãng, và dù xa về phía Nam vẫn còn những rặng mây trùng điệp hửng sáng, sao trời lấp lánh ở phía Tây.

“Đi thôi!” Aragorn nói. “Chúng ta sẽ đi thêm một đêm nữa. Chúng ta sắp đến đoạn sông mà tôi không biết tường tận lắm; bởi tôi chưa từng đến những vùng này bằng đường sông, từ đây đến ghềnh Sarn Gebir. Tuy vậy nếu tôi tính đúng, nơi đó vẫn còn cách đây nhiều dặm. Nhưng cả trước khi đến đó chúng ta vẫn còn gặp phải những chốn nguy hiểm: đá ngầm bên dưới và cù lao đá giữa dòng nước. Chúng ta phải quan sát kỹ và đừng cố chèo nhanh quá.”

Sam trên chiếc thuyền dẫn đầu được phân trách nhiệm người quan sát. Chú nằm nhòm thẳng vào bầu không u ám phía trước. Trời đêm trở nên tối đặc, nhưng những vì sao bên trên lại tỏa sáng kỳ lạ, khiến cả mặt sông loang loáng ánh sao. Gần nửa đêm, khi đoàn người đang để thuyền tự trôi trong chốc lát, gần như không đụng đến mái chèo, thì bỗng Sam hét lên. Cách họ chỉ một vài thước về phía trước, những hình thù tối đen nổi lên giữa dòng nước và chú nghe thấy tiếng nước cuộn xoáy. Có một luồng nước xiết tạt về phía bên trái phía bờ Đông, nơi lòng sông khá trống trải. Bị quét sang bên, đoàn người giờ mới thấy, ở rất gần, những cuộn nước trắng đục vùng vẫy táp vào những dải đá sắc nhọn chĩa ra tận giữa sông trông như một hàm răng lởm chởm. Đoàn thuyền rúc vào nhau túm tụm.

“Ô này, Aragorn!” Boromir quát lên khi thuyền gã đâm vào chiếc dẫn đường. “Thật là điên rồ! Chúng ta không thể đương đầu với Ghềnh Đá vào ban đêm! Và cho dù đêm hay ngày, thì cũng chẳng thuyền nào trụ được qua Sarn Gebir.”

“Lùi lại, lùi lại!” Aragorn hét lên. “Quay vòng! Hãy quay vòng nếu các anh làm được!” Chàng vục mái chèo xuống dòng nước, cố giữ thăng bằng chiếc thuyền và điều khiển nó vòng lại.

“Tôi tính sai mất rồi,” chàng nói với Frodo. “Tôi không biết chúng ta đã đi xa đến vậy: dòng Anduin chảy nhanh hơn tôi tưởng. Sarn Gebir chắc gần đây lắm rồi.”

Bằng nỗ lực phi thường họ đã dừng được những chiếc thuyền và khiến chúng từ từ quay đầu lại; thế nhưng ban đầu họ chẳng thể chèo ngược dòng nước được bao xa, đã vậy còn luôn bị đẩy dần về phía bờ Đông. Phía bờ tối tăm và hung gở hiện ra trong màn đêm.

“Tất cả cùng chèo nào!” Boromir hét to. “Chèo đi! Nếu không chúng ta sẽ bị đẩy vào đá ngầm đấy.” Gã chưa kịp dứt lời thì Frodo đã cảm thấy phần con thuyền bên dưới vừa chà lên đá.

Ngay lúc đó vang lên hàng loạt tiếng búng dây cung: vài mũi tên bay vút qua đầu họ, một số lao xuống ngay giữa đoàn thuyền. Một mũi tên lao thẳng vào giữa hai bả vai Frodo, cậu hét lên một tiếng và chúi người về phía trước, buông rơi mái chèo: thế nhưng mũi tên chạm phía tấm giáp giấu dưới áo nảy bật ra. Một mũi tên khác xuyên qua mũ trùm của Aragorn; mũi thứ ba cắm phập vào rìa mạn chiếc thuyền thứ hai, ngay sát tay Merry. Sam nghĩ chú thấy những bóng đen lờ mờ chạy đôn đáo suốt dọc những dải đá cuộn bên dưới bờ phía Đông. Chúng dường như đang ở rất gần.

“Yrch!” Legolas buột miệng bằng thứ ngôn ngữ mẹ đẻ.

“Orc!” Gimli hét lên.

“Tôi dám chắc là Gollum đã gây ra chuyện này,” Sam nói với Frodo. “Và gã chọn nơi thích hợp gớm. Dòng sông hình như đang đưa thẳng chúng ta vào tay chúng!”

Tất cả đều rướn người về phía trước ra sức chèo, thậm chí Sam cũng góp một tay. Tất cả đều chắc mẩm có thể bị những mũi tên cài lông đen bắn trúng vào bất cứ lúc nào. Tên réo vù vù đầy phía trên, hoặc lao xuống mặt nước bên cạnh, thế nhưng không có thêm phát nào trúng đích nữa. Trời tối, nhưng không quá tối đối với những cặp mắt quen nhìn đêm của lũ Orc, và trong ánh sao mờ ảo họ hẳn đã phơi mình ra trước kẻ thù xảo quyệt, trừ khi những bộ áo choàng xám ở Lórien và cả những chiếc thuyền tiên đóng bằng gỗ xám đã đánh bại ác tâm của đám cung thủ Mordor.

Từng nhịp từng nhịp họ dốc sức chèo. Trong bóng đêm thật khó có thể đảm bảo họ thật sự có đang di chuyển hay không; thế nhưng tiếng nước xoáy đã dần dà lắng xuống, và bóng đen của bờ phía Đông cũng nhòa dần vào đêm. Cuối cùng, cứ như họ thấy, họ đã lại được tới giữa dòng sông và lùi được thuyền lại một đoạn phía trên ghềnh đá. Rồi họ quay nửa vòng thuyền guồng sức chèo về phía bờ Tây. Dưới bóng những tán cây bụi mọc vươn ra mặt nước, họ dừng lại thở phào.

Legolas đặt mái chèo xuống lấy ra cây cung mang theo từ Lórien. Rồi chàng nhảy xuống bờ sông và leo vài bước lên bờ. Lên dây cung và tra một mũi tên, chàng quay lại, nheo mắt nhìn qua sông vào sâu trong bóng đêm. Phía bên kia dòng nước ré lên những tiếng la hét, nhưng họ chẳng hề thấy gì.

Frodo ngước lên nhìn chàng Tiên đứng cao vời phía trên, đang chăm chú nhìn vào bóng đêm để tìm kiếm mục tiêu. Cái đầu tối sẫm của chàng như được chụp vương miện là những vì sao trắng lấp lánh trên ao trời đen thẳm. Thế nhưng từ phía Nam những đám mây lớn đang ùn ùn kéo đến, xua toán kỵ sĩ sẫm tràn lên cánh đồng sao lấp lánh. Nỗi kinh hãi bất chợt trùm lấy cả Hội Đồng Hành.

“Elbereth Gilthoniel!” Legolas nhìn lên thở dài. Ngay lúc đó một hình thù đen thẫm, trông như một đám mây, nhưng không phải là mây vì nó bay quá nhanh, xuất hiện từ trong nền trời đen đặc phía Nam và hướng thẳng về phía Hội Đồng Hành, che kín toàn bộ ánh sáng khi tiến lại gần. Không lâu sau nó định hình là một con vật có cánh khổng lồ, đen hơn cả những vực thẳm trong đêm tối. Những tiếng gào thét đón mừng nó cất lên từ phía bờ bên kia. Frodo đột nhiên cảm thấy như có cơn lạnh chạy suốt cơ thể rồi bóp nghẹt trái tim cậu; vai cậu tê cóng, như thể ký ức của vết thương cũ lại hiện về. Cậu cúi rạp mình xuống, như để lẩn trốn.

Bỗng nhiên cây cung Lórien reo vang. Mũi tên rít lên vụt khỏi sợi dây tiên. Frodo nhìn lên. Gần như ngay phía trên đầu cậu, hình thù có cánh chao đảo. Có tiếng thét chát chúa cất lên khi nó rơi khỏi không trung, biến mất trong màn đêm trên bờ phía Đông. Bầu trời lại trở nên trong trẻo. Trong bóng tối phía xa, rộ lên những tiếng kêu gào, nguyền rủa, oán thán, rồi tất cả im bặt. Đêm đó họ không còn nghe thấy tiếng gào thét hay tên bắn nào từ phía Đông nữa.

Một lúc sau Aragorn dẫn đoàn thuyền quay lại ngược dòng nước. Họ men dọc phía gần bờ sông thêm một quãng, cho đến khi gặp một vịnh nhỏ và nông. Lác đác có vài cây thấp mọc ngay gần mặt nước, ở đằng sau bờ sông lởm chởm đá dựng lên thẳng đứng. Hội Đồng Hành quyết định ở lại đây đợi đến sáng: mọi nỗ lực tiếp tục hành trình trong đêm đều sẽ vô ích. Họ không hạ trại, không đốt lửa, chỉ nằm túm tụm trong mấy chiếc thuyền neo sát vào nhau.

“Hoan hô cây cung của Galadriel, cả tay và mắt Legolas nữa!” Gimli vừa nói vừa nhai một miếng bánh lembas. “Đó là một phát bắn trong đêm cực kỳ đấy, anh bạn ạ!”

“Nhưng ai biết nó đã bắn trúng thứ gì?” Legolas nói.

“Tôi thì không rồi,” Gimli trả lời. “Nhưng dù thế nào tôi cũng lấy làm mừng vì bóng đen đó không đến gần hơn. Tôi chẳng thích nó chút nào. Nó khiến tôi liên tưởng quá nhiều đến bóng đen trong Moria - bóng của tên Balrog,” đến đây gã thì thầm.

“Không phải là Balrog đâu,” Frodo nói, cậu vẫn run rẩy trong cơn lạnh chưa ngớt. “Nó là một thứ gì đó lạnh hơn. Tôi nghĩ nó là…” Rồi cậu ngưng bặt và im lặng.

“Cậu nghĩ nó là gì?” Boromir háo hức hỏi, rướn hẳn người khỏi thuyền, như thể gã muốn được nhìn thấy khuôn mặt của Frodo.

“Tôi nghĩ - Không, tôi không nói đâu,” Frodo trả lời. “Dù nó là gì, thì cú rơi đó cũng khiến kẻ thù của ta mất hết nhuệ khí.”

“Có vẻ như thế,” Aragorn nói. “Thế nhưng chúng ta còn không biết chúng ở đâu, chúng có bao nhiêu, và chúng sẽ làm gì sắp tới. Đêm nay tất cả chúng ta đều phải thức! Hiện giờ bóng tối còn đang ngụy trang chúng ta. Thế nhưng ai biết ngày mai sẽ có gì? Hãy đặt vũ khí trong tầm tay!”

Sam ngồi gõ chuôi kiếm, cứ như thể cậu đang tính trên những ngón tay, và nhìn lên bầu trời. “Thật lạ quá,” chú lẩm bẩm. “Mặt Trăng ở Quận hay Vùng Đất Hoang đều như nhau, hoặc là đúng phải như thế. Nhưng hoặc là nó chạy nhầm đường, hoặc là tôi tính sai bét cả rồi. Cậu nhớ không, thưa cậu Frodo, Mặt Trăng đang khuyết cái đêm ta nằm trên mộc lâu trên ngọn cây đó: tôi nhớ khi đó là một tuần sau kỳ trăng tròn. Và đến đêm qua thì chúng ta đã lên đường được một tuần, rồi bỗng mọc ra Trăng Non mỏng như đầu móng tay, cứ như là chúng ta chưa từng lưu lại đất Tiên một ngày nào ấy.

“Chắc chắn là tôi nhớ được ba đêm ở đó, và có vẻ còn nhớ thêm vài đêm nữa, nhưng tôi thề là không đến cả tháng trời. Ai cũng phải chẳng nghĩ là thời gian không trôi đi ở đó!”

“Có thể đúng là như vậy,” Frodo nói. “Có lẽ khi ở vùng đất đó chúng ta đã rơi vào quãng thời gian mà ở bên ngoài đã trôi qua từ lâu rồi. Và tôi nghĩ chỉ đến khi dòng Mạch Bạc đưa ta tới Sông Cả Anduin thì chúng ta mới trở lại dòng thời gian chảy qua thế giới trần tục ra Đại Dương. Tôi cũng chẳng nhớ có thấy trăng ở Caras Galadhon, dù non hay già: chỉ nhớ sao sáng vào ban đêm và mặt trời vào ban ngày.”

Legolas cựa mình trong lòng thuyền. “Không phải, thời gian không nán lại bao giờ,” chàng nói; “thế nhưng thay đổi và sinh trưởng không phải giống nhau đối với vạn vật và nơi chốn. Đối với người Tiên thế giới vẫn vận động, nhưng nó vận động vừa nhanh lại vừa chậm. Nhanh, bởi chính họ ít thay đổi, nên mọi thứ khác vụt bay qua: và đó chính là điều tiếc nuối của họ. Chậm, bởi họ không bao giờ đếm năm tháng trôi, không đếm cho chính mình. Bốn mùa trôi qua chỉ là những gợn nước không ngừng lặp lại trên dòng chảy dài dằng dặc. Nhưng dưới Mặt Trời tất cả mọi điều rồi sẽ bị bào mòn cho đến ngày cùng.”

“Thế nhưng sự bào mòn ở Lórien thật chậm chạp,” Frodo nói. “Đó là nhờ quyền năng của Phu Nhân. Mỗi giờ đều đầy ắp, dù có vẻ ngắn ngủi biết mấy, ở Caras Galadhon nơi Galdriel nắm giữ chiếc Nhẫn Tiên.”

“Không nên nhắc tới điều đó ở ngoài Lórien, cho dù là nói với tôi,” Aragorn nói. “Đừng nói thêm nữa! Nhưng đúng là như vậy đấy, Sam: ở vùng đất đó cậu đã mất mạch thời gian. Ở đó thời gian trôi qua nhanh đối với chúng ta, cũng như đối với người Tiên. Trong khi chúng ta nán lại đó, trăng già đã lặn xuống, trăng non lại tròn rồi khuyết ở thế giới bên ngoài. Và tối hôm qua một vầng trăng non nữa lại mọc lên. Mùa đông sắp qua rồi. Thời gian đang dần trôi đến một mùa xuân vô vọng.”

Buổi đêm lặng lẽ trôi qua. Họ không nghe thấy thêm giọng nói hay tiếng hò hét nào ở phía bên kia dòng nước. Các lữ khách co ro trong lòng thuyền cảm nhận sự thay đổi của thời tiết. Không khí ấm dần và im phắc dưới những đám mây khổng lồ trĩu hơi nước trôi đến từ phía Nam và những biển xa. Tiếng Sông Cả cuồn cuộn qua dải ghềnh đá dường như ồn ào và gần hơn. Những cành cây phía trên họ bắt đầu nhỏ nước.

Lúc ngày sang tâm trạng của thế gian xung quanh họ trở nên ủy mị và buồn bã. Bình minh chậm rãi hửng lên ánh sáng nhợt nhạt, tản mạn và không hắt bóng. Mù giăng trên mặt sông, còn sương trắng phủ kín lấy bãi sông; và bờ bên kia thì chẳng ai thấy được.

“Tôi không chịu nổi sương mù,” Sam nói; “nhưng sương này thì có vẻ lại may. Có lẽ giờ chúng ta có thể lên đường mà không bị lũ yêu tinh đáng nguyền rủa trông thấy.”

“Có thể thế,” Aragorn nói. “Nhưng sẽ khó mà tìm thấy đường, trừ phi lát nữa sương mù tan bớt đi. Và chúng ta buộc phải tìm đường, nếu muốn vượt Sarn Gebir để đến Emyn Muil.”

“Tôi vẫn không hiểu sao chúng ta lại phải vượt qua Ghềnh Đá, hay cứ phải đi theo Sông Cả tiếp nữa,” Boromir nói. “nếu Emyn Muil đã nằm ngay trước mặt, thì chúng ta có thể vứt bỏ mấy cái xuồng này được rồi, và đi về phía Tây rồi phía Nam, tới lúc chúng ta gặp Luồng Ent và vượt vào vùng đất quê tôi.”

“Có thể làm vậy, nếu chúng ta quyết định đến Minas Tirith,” Aragorn nói, “nhưng điều đó vẫn còn chưa được nhất trí. Và đi đường đó có thể nguy hiểm hơn anh nói. Hai bờ Luồng Ent vừa trống trải, vừa lầy lội, và sương mù ở đó vốn dĩ là mối nguy chết người cho bất cứ ai phải lội bộ mang theo gánh nặng. Tôi sẽ không vứt bỏ thuyền chừng nào chúng ta chưa bị buộc phải làm vậy. Sông Cả ít ra vẫn là một lối đi không bao giờ sợ lạc.”

“Nhưng Kẻ Thù nắm giữ bờ phía Đông,” Boromir phản đối. “Và ngay cả nếu vượt được qua Cổng Argonath và lành lặn đến được Hòn Chĩa, thì anh sẽ làm gì tiếp đây? Nhảy xuống Thác rồi hạ xuống vùng đầm lầy sao?”

“Không!” Aragorn trả lời. “Nói đúng hơn là ta sẽ vác thuyền đi theo con đường cổ xuống chân Rauros, từ đó chúng ta sẽ lại tiếp tục xuôi dòng. Anh không biết sao, Boromir, hay anh đã quyết định lãng quên Cầu Thang Bắc, và đài vọng cao ở Amon Hen, xây dựng vào thời những vị vua vĩ đại? Trước khi quyết định phải đi đường nào tiếp, ít ra tôi vẫn có ý nguyện đứng ở nơi đồi cao đó lần nữa. Ở đó có thể chúng ta sẽ thấy dấu hiệu chỉ dẫn cho mình.”

Boromir khăng khăng phản đối lựa chọn đó hồi lâu; nhưng khi thấy rõ ràng là Frodo sẽ theo Aragorn đến bất cứ nơi nào, gã mới chịu nhượng bộ. “Con Người ở Minas Tirith không có thói quen từ bỏ bạn bè lúc hoạn nan,” gã nói, “các anh sẽ cần đến sức mạnh của tôi, nếu các anh vẫn muốn đến Hòn Chĩa. Tôi sẽ đến hòn đảo cao đó, nhưng không xa hơn nữa đâu. Từ đó tôi sẽ trở về quê hương, một mình, nếu sự giúp đỡ của tôi không xứng đáng nhận được người bạn đồng hành nào làm phần thưởng.”

Trời đã sáng hơn, và màn sương cũng đã tan đi được một chút. Họ thống nhất để Aragorn và Legolas ngay lập tức đi trước theo đường ven bờ sông, trong khi những người còn lại ở chỗ đậu thuyền. Aragorn mong tìm thấy một lối nào đó mà họ có thể vác theo được cả hành lý lẫn thuyền đến vùng nước lặng hơn sau Ghềnh Đá.

“Thuyền của người Tiên có thể sẽ không chìm,” anh nói, “nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ sống sót qua được Sarn Gebir. Chưa người nào làm được điều đó. Con Người ở Gondor không xây dựng đường nào trong khu vực này, vì ngay cả vào những ngày huy hoàng, vương quốc của họ cũng không vượt quá khu đồi Emyn Muil mà đến tận dòng Anduin; nhưng vẫn có một lối mòn vận tải ở đâu đó phía bờ Tây, nếu tôi có thể tìm ra. Nó chưa thể biến mất được; bởi thuyền nhẹ từng đi từ Vùng Đất Hoang xuống Osgiliath, và cho đến tận vài năm trước đây vẫn vậy, khi lũ Orc ở Mordor bắt đầu sinh sôi nảy nở.”

“Cả đời tôi hiếm khi nào thấy thuyền bè từ miền Bắc xuống, còn lũ Orc lúc nào cũng lởn vởn ở phía bờ Đông,” Boromir nói. “Nếu các anh đi về phía đó, nguy hiểm sẽ tăng lên theo từng dặm, ngay cả nếu anh tìm ra được lối mòn.”

“Nguy hiểm chờ phía trước trên bất cứ con đường xuống Nam nào,” Aragorn trả lời. “Hãy đợi chúng tôi một ngày. Nếu chúng tôi không về kịp, thế nghĩa là những điều tệ hại đã xảy ra. Các anh sẽ phải chọn ra người dẫn đường mới và cố gắng mà đi theo người ấy.”

Frodo nhìn Aragorn và Legolas trèo lên bờ sông dựng đứng rồi biến mất vào màn sương mà nghe tim nặng trĩu; thế nhưng nỗi lo sợ của cậu hóa ra không có cơ sở. Chỉ hai ba giờ sau, còn chưa đến buổi trưa, họ đã lại thấy bóng hai nhà thám hiểm lờ mờ hiện ra.

“Tất cả đều ổn,” Aragorn vừa nói vừa trèo xuống bờ sông. “Có một lối đi, nó dẫn đến một bến thuyền vẫn còn sử dụng được. Quãng đường không quá xa: đoạn bắt đầu Ghềnh Đá chỉ ở dưới chúng ta nửa dặm, và kéo dài hơn một dặm chút ít. Qua đó không xa, dòng nước lại thoáng đãng và êm dịu, cho dù chảy khá xiết. Công việc khó khăn nhất của chúng ta là sẽ đưa thuyền cùng đống hành lý đến lối mòn vận tải cũ. Chúng tôi đã tìm ra, thế nhưng nó nằm cách khá xa bờ nước này, chạy dưới một dải tường đá dùng để chắn gió, cách bờ sông khoảng hai ba trăm mét. Chúng tôi không thấy bến thuyền mạn Bắc nằm ở dâu. Nếu nó vẫn còn, hẳn chúng ta đã vượt qua nó đêm qua. Muốn tới đó chúng ta có thể phải chèo ngược dòng khá xa, mà dễ vẫn không thấy do sương mù. Tôi e rằng chúng ra phải rời Sông Cả ngay bây giờ, và gắng hết sức mà đi từ đây đến lối mòn vận tải.”

“Chẳng dễ dàng đâu, ngay cả khi tất cả chúng ta đều là Con Người,” Boromir nói.

“Kể cả có thế thì chúng ta vẫn sẽ thử,” Aragorn nói.

“Phải, chúng ta sẽ thử,” Gimli nói. “Chân Con Người sẽ mỏi trên con đường khó đi, trong khi Người Lùn vẫn bước như thường, cho dù gánh gấp đôi khối lượng chính hắn, thưa cậu Boromir!”

* * *

Nhiệm vụ thật sự rất khó khăn, nhưng rốt cục cũng được hoàn thành. Tất cả hành lý được đưa ra khỏi thuyền và chuyển lên bờ cao, nơi có một khoảng bằng phẳng. Rồi những chiếc thuyền được lôi khỏi mặt nước vác lên vai. Chúng nhẹ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ. Chúng được đóng từ loại cây nào mọc trên đất tiên thì ngay cả Legolas cũng không biết, song chất gỗ bền và còn nhẹ đến kinh ngạc. Một mình Merry và Pippin cũng có thể mang theo thuyền họ thoải mái trên đường bằng. Tuy vậy vẫn cần đến sức mạnh của cả hai Con Người mới nâng và kéo được chúng qua khoảng đất mà Hội Đồng Hành giờ đây phải vượt qua. Nó dốc ngược lên xa dần bờ sông, một vùng hoang vu và ngổn ngang với đá vôi xám, với rất nhiều hố khuất dưới cỏ và bụi rậm; có những bụi mâm xôi gai rậm rạp cùng những lũng nhỏ vách dựng đứng; đây đó còn có những ao lầy lấy nước qua những dòng chảy nhỏ giọt xuống từ vùng đất ở sâu trong nội địa.

Chiếc này rồi chiếc khác Aragorn và Boromir vác thuyền đi trước, trong khi những người khác nhọc nhằn lê bước theo sau cùng đống hành lý. Cuối cùng tất cả cũng được chuyển và đặt xuống lối mòn vận tải. Rồi với một tí chút trở ngại, ngoại trừ những bụi thạch nam bò chằng chịt và vô số đá rơi, tất cả bọn họ lại cùng nhau tiến bước. Sương vẫn giăng màn trên dải tường đá đổ nát; bên trái họ, mù vẫn bao phủ dòng sông: họ nghe tiếng nó cuộn nước và sủi bọt nơi những dải đá ngầm sắc nhọn và hàm răng đá ở Sarn Gebir, nhưng chẳng thể nhìn thấy nó. Họ đi hai chuyến mới đưa được tất cả xuống bến thuyền phía Nam một cách an toàn.

Ở đó lối mòn vận tải, lại rẽ xuống bờ nước, chạy thoai thoải đến rìa nông của một cái ao nhỏ. Dường như cái ao bị khoét vào bờ sông không phải bằng tay người, mà bằng dòng nước từ Sarn Gebir xoáy vào mỏm đá, bờ sông dựng đứng thành vách đá xám, và ở đó không còn lối qua cho kẻ đi bộ nữa.

Buổi chiều ngắn ngủi đã kịp trôi qua, và hoàng hôn nhập nhoạng mây mù đang kéo tới. Họ ngồi bên cạnh bờ nước, lắng nghe tiếng nước cuộn gào hỗn độn qua Ghềnh Đá ẩn mình trong sương mù; họ mệt mỏi, buồn ngủ, và trái tim họ cũng ảm đạm như ngày đang tàn.

“Vậy là chúng ta đã ở đây rồi, và phải ở lại đây thêm một đêm nữa,” Boromir nói. “Chúng ta cần ngủ, và ngay cả nếu Aragorn vẫn còn ý muốn vượt Cổng Argonath ngay trong đêm thì chúng ta đều đã qua mệt mỏi rồi - dĩ nhiên là trừ anh bạn Người Lùn cường tráng.”

Gimli không trả lời: gã đang vừa ngồi vừa gà gật.

“Giờ chúng ta hãy nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt,” Aragorn nói. “Ngày mai chúng ta sẽ lại đi vào ban ngày. Trừ phi thời tiết thay đổi thêm lần nữa để lừa gạt, chúng ta sẽ có cơ hội lẻn đi mà không bị con mắt nào phía bờ Đông phát hiện. Nhưng đêm nay hai người một sẽ phải thay phiên nhau canh gác: ba tiếng nghỉ một tiếng gác.”

Chẳng có gì xảy ra đêm hôm đó tệ quá cơn mưa phùn ngắn trước bình minh một tiếng. Ngay khi trời sáng rõ họ bắt đầu lên đường. Màn sương đã đang mỏng dần. Họ cố gắng đi thật sát bờ Tây, và họ có thể thấy hình thù mở ảo của các vách đá thấp vươn lên cao mãi, như những bức tường sẫm bóng thả chân xuống dòng nước xiết. Vào lúc nửa buổi, mây sà xuống thấp hơn, trời bắt đầu mưa nặng hạt. Họ phủ bạt da lên thuyền để tránh ngập nước, và vẫn tiếp tục xuôi dòng; họ chẳng thể nhìn thấy gì nhiều ở cả phía trước cũng như xung quanh qua màn mưa xám xịt.

Tuy nhiên cơn mưa lại không kéo dài. Bầu trời dần trở nên sáng sủa hơn, và những đám mây chợt tách ra, rồi trôi dần lên phía Bắc ngược dòng sông, kéo lê đằng sau những lằn mép sũng bẩn. Sương và mù đã tan biến. Phía trước các lữ khách hiện ra một hẻm núi rộng với hai mặt đá vĩ đại mà bám vào đó, trên các vách và theo những khe nứt hẹp, một vài thân cây mọc vặn vẹo. Lòng sông hẹp dần và dòng chảy cũng xiết hơn. Giờ họ để mặc cho thuyền vùn vụt trôi mà chẳng hy vọng có thể hãm hoặc vòng được đi đâu, cho dù ở phía trước họ có là gì. Trên đầu họ là dải trời xanh nhạt, xung quanh họ là dòng sông tối rợp bóng núi, còn ở phía trước họ, những ngọn đồi Emyn Muil đen sẫm đang chặn hết ánh mặt trời, không kẽ hở nào lộ ra được.

Frodo hướng mắt nhìn ra trước, thấy hai khối đá khổng lồ đằng xa đang tiến lại: trông chúng như những đỉnh tháp nhọn hay cột đá sừng sững. Chúng vươn thẳng đứng, cao lớn và đầy đe dọa ở hai bên bờ dòng chảy. Một khe hẹp hiện ra ở giữa chúng, và Sông Cả cuốn họ thẳng về phía đó.

“Hãy nhìn Argonath, Đôi Cột Hai Vua!” Aragorn kêu lớn. “Chúng ta sắp đi qua chúng. Hãy giữ thuyền thẳng hàng, cách nhau càng xa càng tốt! Hãy lái vào giữa dòng chảy!”

Frodo được dòng nước cuốn về phía chúng, và hai cây cột vươn lên như những tòa tháp để đón chào. Cậu có cảm giác chúng như những người khổng lồ, những đại hình nhân xám xịt và tịch mịch nhưng đầy vẻ hăm dọa. Rồi cậu nhận ra đúng là chúng được chạm khắc và tạo hình: quyền năng và tài khéo ngày xa xưa đã được chạm trổ trên chúng, và chúng vẫn còn gìn giữ được, qua bao mưa nắng của những năm tháng bị lãng quên, vẻ uy nghi xưa mà theo đó chúng được đẽo tạc. Trên hai bệ đá khổng lồ đặt thẳng xuống dòng nước sâu, đứng sừng sững hai vị vua bằng đá: hai cặp mắt không còn rõ nét và cặp lông mày nứt nẻ vẫn hướng cái nhìn nghiêm khắc về phương Bắc. Tay trái mỗi vị đều giơ lòng bàn tay ra ngoài với điệu bộ cảnh cáo; ở mỗi tay phải có một cây rìu; trên mỗi đầu vị là mũ trụ cùng vương miện đã vỡ. Họ vẫn mang dáng vẻ vương giả và quyền uy, những người giám hộ lặng lẽ của vương quốc đã suy tàn từ lâu. Nỗi kinh sợ dâng lên trong lòng Frodo, cậu co người lại, nhắm mắt không dám nhìn lên khi thuyền tiến đến gần. Ngay cả Boromir cũng cúi đầu khi đoàn thuyền lao vụt qua, như những chiếc lá mong manh nghiêng ngả, dưới cái bóng vĩnh cửu của hai ngươi hộ vệ của Númenor. Và họ đã đi vào vực tối bên trong Cổng.

Những vách đá đáng sợ ở hai phía vươn lên dựng đứng chẳng biết cao ngần nào. Xa tít phía trên là bầu trời mờ ảo. Dòng nước đen gầm rú rồi vang vọng, và một cơn gió gào thét xung quanh họ. Frodo khom người sát hai đầu gối, nghe thấy Sam phía trước lẩm bẩm và rên rỉ: “Nơi gì đây! Nơi gì mà khủng khiếp! Chỉ cần ra khỏi thuyền này, tôi sẽ không bao giờ nhúng chân xuống vũng nước nào nữa, chứ đừng nói gì đến sông!”

“Đừng sợ!” một giọng nói lạ lẫm cất lên phía sau. Frodo quay lại và thấy Sải Chân Dài, nhưng không phải Sải Chân Dài; bởi chàng Tuần Du dãi dầu sương gió không còn đó nữa. Ở phía đuôi tàu là Aragorn con trai Arathorn, ngồi kiêu hãnh và ngay thẳng, điều khiển chiếc thuyền bằng những nhát chèo điệu nghệ; mũ trùm lật ra sau khiến mái tóc sẫm màu của chàng bồng bềnh trong gió, ánh mắt chàng rực sáng: một vị vua từ chốn lưu đày đang trở lại vương quốc mình.

“Đừng sợ!” chàng nói. “Từ lâu ta đã mong được nhìn lên dung mạo của Isildur và Anárion, tổ tiên xa xưa của ta. Dưới bóng họ, Elessar Ngọc Tiên, con trai Arathorn dòng dõi Valandil con trai Isildur, người kế vị Elendil, không có gì phải sợ hãi!”

Rồi ánh sáng trong mắt chàng lụi dần, và chàng tự nói với mình: “Giá như có Gandalf ở đây! Trái tim tôi mong nhớ Minas Anor cùng những bức tường thành phố của tôi xiết bao! Nhưng giờ tôi sẽ phải đi đâu?”

Cái vực dài và tối mịt, ầm vang tiếng của gió và nước xiết và đá vọng. Nó hơi chếch về phía Tây nên ban đầu toàn bộ phía trước đều là tối đen; nhưng chẳng lâu sau Frodo đã thấy một kẽ hở cao lớn dần ở trước mặt. Kẽ sáng tiến đến mỗi lúc một gần, rồi đột nhiên đoàn thuyền lao xuyên qua, tiến vào một vùng sáng bừng rộng rãi.

Mặt trời, dẫu quá trưa từ khá lâu, vẫn tỏa nắng trên bầu trời lộng gió. Dòng nước bị kìm hãm nay chảy túa vào một hồ nước dài hình bầu dục, Nen Hithoel trắng nhợt, được bao quanh bởi những đồi xám dốc đứng sườn phủ đầy cây cối, nhưng ngọn thì trần trụi, lấp lánh lạnh lẽo trong ánh nắng. Ở tận cùng phía Nam mọc lên ba đỉnh. Đỉnh chính giữa gần hơn và tách biệt khỏi hai đỉnh còn lại, một hòn đảo giữa dòng nước, và Sông Cả chia hai nhánh lấp loáng ôm lấy nó. Xa xăm và sâu thẳm, một tiếng gầm gào theo gió vọng đến nghe như tiếng sấm rền từ xa ngái.

“Hãy nhìn Tol Brandir!” Aragorn nói, chỉ tay về phía đỉnh núi cao. “Ở phía trái là Amon Lhaw, còn bên phải là Amon Hen, chúng chính là Đồi Viễn Thính và Đồi Viễn Vọng. Vào thời của những vị vua hùng mạnh, trên đó có những vọng đài cao, và thường đặt cả người canh. Nhưng tương truyền chưa từng có dấu chân người hay thú nào đặt được lên Tol Brandir. Chúng ta sẽ đến đó trước khi bóng đêm buông xuống. Tôi đã nghe thấy âm thanh bất tuyệt của Rauros giục giã rồi.”

Giờ thì Hội Đồng Hành nghỉ ngơi chốc lát, để mặc dòng nước chảy qua giữa hồ cuốn trôi về Nam. Họ ăn một chút, rồi lại vội vã guồng tay chèo theo con đường đã định. Sườn dãy đồi phía Tây dần chìm vào bóng tối, còn Mặt Trời trở nên tròn vành và đỏ rực. Đây đó đã xuất hiện những ngôi sao mờ tỏ. Ba đỉnh núi sừng sững trước mặt họ, đen sẫm trong buổi chạng vạng. Rauros đang gầm lên với âm thanh mãnh liệt. Màn đêm đã phủ xuống dòng nước chảy khi đoàn người rốt cuộc cũng đến được dưới bóng dãy đồi.

Ngày hành trình thứ mười của họ đã kết thúc. Vùng Đất Hoang đã ở đằng sau họ. Họ không thể đi tiếp nếu không lựa chọn được rẽ về phía Đông hay phía Tây. Chặng cuối cùng của Nhiệm Vụ giờ đã ở ngay trước mặt.