Chương X ĐOÀN HỘ NHẪN TAN VỠ
Aragorn dẫn bọn họ rẽ vào nhánh phải dòng sông. Bên phía bờ Tây này, dưới bóng hòn Tol Brandir, thảm cỏ xanh mượt chạy suốt từ chân Amon Hen xuống tận bờ nước. Phía sau thảm cỏ, dựng lên thoai thoải những sườn đồi đầu tiên phủ đầy cây cối, và cây tiếp tục trải về phía Tây, dọc theo bờ hồ uốn lượn. Một con suối nhỏ đổ xuống dưới tắm cho thảm cỏ.
“Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ lại đây,” Aragorn nói. “Đây là thảm cỏ Parth Galen: một nơi tươi đẹp vào những ngày hè xa xưa. Chúng ta hãy hy vọng những điều xấu xa vẫn chưa đặt chân lên đây.”
Họ kéo thuyền lên bờ cỏ xanh, và hạ trại ngay cạnh đó. Họ cử người canh gác, nhưng không phát hiện ra bóng dáng hay tiếng động nào của kẻ thù. Nếu Gollum vẫn xoay xở bám theo họ, gã vẫn đang biệt tăm tích. Tuy vậy đêm dần qua mà Aragorn càng cảm thấy bất an, liên tục trở mình cả khi ngủ lẫn thức. Quãng một hai giờ sáng chàng dậy và đến chỗ Frodo đang trong phiên thức gác.
“Sao anh lại dậy lúc này?” Frodo hỏi. “Không phải phiên gác của anh mà.”
“Tôi chẳng biết,” Aragorn trả lời; “nhưng bóng tối và nỗi sợ cứ dâng lên trong giấc ngủ của tôi. Tốt hơn là cậu thử rút kiếm ra xem.”
“Sao vậy?” Frodo hỏi. “Kẻ thù đang đến à?”
“Để xem thanh Mũi Đốt cho chúng ta thấy điều gì,” Aragorn trả lời.
Frodo rút thanh kiếm tiên ra khỏi vỏ. Cậu sợ hãi khi thấy lưỡi kiếm mờ sáng trong đêm tối. “Bọn Orc!” cậu thốt lên. “Chưa quá gần, nhưng có vẻ cũng là gần quá mức rồi.”
“Đúng như tôi lo sợ,” Aragorn nói. “Nhưng có thể chúng không ở bên này sông. Ánh sáng trên thanh Mũi Đốt khá mờ, và có thể chỉ là không khác gì ngoài gián điệp của Mordor đang lang thang trên các sườn đồi Amon Lhaw. Tôi chưa bao giờ nghe nói lũ Orc mò lên được Amon Hen. Thế nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra vào những ngày tăm tối này, vì Minas Tirith không còn bảo vệ an toàn được con đường Sông Cả nữa. Ngày mai chúng ta sẽ phải đi cẩn thận.”
Ngày mới đến giống như lửa và khói. Ở chân trời phía Đông, những cột mây đen bốc lên trông như khói từ một đám cháy lớn. Mặt trời mọc chiếu sáng chúng từ phía dưới bằng những quẩng lửa màu đỏ ối; nhưng chẳng lâu sau nó đã vượt lên cao giữa bầu trời thoáng đãng. Đỉnh hòn Tol Brandir như được bịt vàng. Frodo nhìn về phía Đông, ngắm hòn đảo sừng sững. Các vách của nó như nhảy dựng lên khỏi dòng nước xiết. Tít trên những vách đá cao là những sườn dốc đứng, nơi cây cối đè lên ngọn nhau mà leo lên; và ở trên chúng nữa lại tiếp tục có những mặt đá xám xịt không thể vượt qua, và chụp trên cùng là một chóp đá lớn nhọn hoắt. Rất nhiều chim chóc đang bay vòng xung quanh, nhưng không còn thấy thêm dấu hiệu của sinh vật nào nữa.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Aragorn gọi Hội Đồng hành ngồi lại cùng nhau. “Ngày đó cuối cùng đã tới,” chàng nói; “ngày đưa ra lựa chọn mà chúng ta đã trì hoãn từ lâu. Giờ Hội Đồng hành sẽ tiếp tục thế nào sau cả chặng đường dài trong tình bằng hữu? Chúng ta sẽ đi về hướng Tây với Boromir và tới tham chiến cùng Gondor; hay hướng về phía Đông để giáp mặt Nỗi Sợ Hãi cùng Bóng Tối; hay chúng ta sẽ chia rẽ Hộ Đồng Hành để đường ai nấy đi tùy sở nguyện? Dù chúng ta chọn lối nào thì cũng phải chọn sớm. Không thể dừng lại đây lâu. Chúng ta đều biết kẻ thù đang ở bờ phía Đông; thế nhưng tôi sợ lũ Orc đã sang được cả bờ bên này dòng nước.”
Bầu không khí im lặng bao trùm, không ai nói lời nào hay cử động suốt một lúc lâu.
“Vậy thì Frodo,” cuối cùng Aragorn lên tiếng. “Tôi sợ rằng gánh nặng giờ đã đặt lên vai cậu. Cậu là Người Mang Nhẫn được Hội Đồng chỉ định. Chỉ có cậu là tự chọn được con đường cho mình. Tôi không thể khuyên gì cậu trong vấn đề này. Tôi không phải là Gandalf, và cho dù tôi đã cố lãnh trách nhiệm của ông ấy, tôi lại không hề biết ông ấy có ý định hay hy vọng gì trong giờ phút này, đấy là nếu có. Nhưng dường như là kể cả ông ấy ở đây bây giờ, việc lựa chọn vẫn sẽ trông chờ vào cậu. Đấy là số mệnh của cậu.”
Frodo không trả lời ngay. Rồi cậu chậm rãi nói. “Tôi biết chúng ta phải khẩn trương, nhưng tôi lại chưa thể lựa chọn. Gánh này quá nặng nề. Hãy cho tôi thêm một giờ, rồi tôi sẽ nói. Hãy để tôi ở một mình!”
Aragorn nhìn cậu đầy trắc ẩn. “Được lắm, Frodo con trai Drogo,” chàng nói. “Cậu sẽ có một giờ, và cậu sẽ được ở một mình. Chúng tôi sẽ ở lại đây trong thời gian đó. Nhưng đừng đi xa quá tầm gọi.”
Frodo cúi đầu ngồi trong chốc lát. Sam nhìn cậu chủ đầy lo âu, rồi chú lắc đầu lẩm bẩm: “Rõ ràng như ban ngày rồi còn gì, nhưng chẳng hay ho gì nếu giờ Sam Gamgee chõ mồm vào.”
Frodo đứng dậy rồi bỏ đi; và Sam nhận thấy trong khi những người khác đều kìm nén và tránh không nhìn thì cặp mắt Boromir cứ dán vào Frodo một cách chăm chú, cho đến tận khi cậu mất hút trong đám cây dưới chân đồi Amon Hen.
Ban đầu chỉ lang thang vô định giữa cây cối, nhưng rồi Frodo nhận thấy đôi chân đang dẫn cậu lên sườn đồi. Cậu bắt gặp một lối đi, tàn tích của một con đường cổ. Ở những nơi dốc cao, đường được đẽo thành bậc vào mặt đá, nhưng giờ tất cả đều đã nứt nẻ mòn vẹt, nhiều chỗ còn bị rễ cây làm vỡ. Cậu cứ thế trèo lên, không quan tâm mình đi đến đâu, cho tới khi cậu đến một nơi cỏ mọc đầy. Thanh lương trà mọc khắp xung quanh nó, và ở giữa có một phiến đá phẳng rộng. Bãi cỏ nhỏ ở trên cao nhìn về phía Đông và giờ đây tràn đầy nắng sớm. Frodo dừng chân, nhìn ra phía Sông Cả xa xôi dưới chân, nhìn về phía Tol Brandir cùng lũ chim lượn vòng trong bầu không rộng lớn giữa cậu và hòn đảo chưa một vết chân. Giọng Rauros dội hành tiếng gầm dũng mãnh xen lẫn những tiếng đập trầm vang.
Cậu ngồi xuống phiến đá, hai tay ôm lấy cằm, dõi mắt về phía Đông nhưng chẳng nhìn thấy gì nhiều. Tất cả những gì xảy ra từ lúc Bilbo rời Quận đều duyệt qua tâm trí cậu và cậu nhớ lại, suy tư từng lời nói của Gandalf mà cậu còn nhớ được. Thời gian cứ thế trôi, mà cận vẫn chưa tiến đến gần một lựa chọn nào.
Bất chợt cậu thức tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man: một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cậu, dường như có gì đó ở phía sau, có cặp mắt thù địch đang dõi theo cậu. Cậu bật dậy và quay lại; thế nhưng cậu ngạc nhiên chỉ thấy có Boromir đang đứng đó, nở một nụ cười thật tử tế.
“Tôi thấy lo cho cậu, Frodo ạ,” gã nói trong lúc tiến đến gần. “Nếu Aragorn nói đúng là lũ Orc đang ở gần đây, thì không ai trong chúng ta nên lang thang một mình, nhất là cậu: có quá nhiều thứ đang phụ thuộc vào cậu. Và cả trái tim tôi cũng đang nặng trĩu. Vì tôi đã tìm ra cậu, tôi có thể ngồi đây nói chuyện một lát được không? Điều đó sẽ làm tôi thanh thản. Ở nơi có quá nhiều ý kiến, cuộc tranh luận sẽ chẳng đi đến đâu; nhưng nếu chỉ có hai cùng nhau có lẽ lại tìm ra điều sáng suốt.”
“Anh thật tốt,” Frodo trả lời. “Nhưng tôi chẳng nghĩ có ý kiến nào giúp được tôi. Bởi tôi biết mình nên làm gì, nhưng lại sợ phải làm điều đó, Boromir ạ: tôi sợ.”
Boromir đứng lặng. Rauros vẫn gầm lên không ngừng. Gió rì rào giữa những cành cây. Frodo rùng mình.
Đột nhiên Boromir tiến lại gần ngồi xuống bên cậu. “Cậu có chắc không phải cậu đang khổ sở vô ích không?” gã nói. “Tôi mong được giúp cậu. Cậu cần được khuyên bảo trong lựa chọn khó khăn này. Cậu không muốn nghe lời khuyên của tôi sao?”
“Tôi nghĩ tôi đã biết lời khuyên anh định đưa ra rồi, Boromir ạ,” Frodo trả lời. “Đấy có vẻ là điều sáng suốt nên làm, nếu không trái với lời cảnh báo của trái tim tôi.”
“Cảnh báo sao? Cảnh báo về điều gì chứ?” Boromir gay gắt nói.
“Về sự trì hoãn. Về con đường có vẻ dễ dàng hơn. Về sự chối bỏ gánh nặng đã đặt lên tôi. Về - chà, nếu buộc phải nói ra, về cả niềm tin đặt vào sức mạnh và chân lý của Con Người.”
“Nhưng chính sức mạnh đó đã luôn bảo vệ cậu ở mãi tận quê hương nhỏ bé của cậu đấy, cho dù cậu chẳng cần biết.”
“Tôi không nghi ngờ lòng quả cảm của con người các anh. Nhưng thế giới này đang thay đổi. Thành lũy Minas Tirith có thể vững vàng, nhưng vẫn không đủ vững. Nếu chúng sụp đổ, thì sẽ thế nào đây?”
“Thì chúng tôi sẽ anh dũng hy sinh ngoài chiến trường thôi. Nhưng vẫn còn hy vọng chúng sẽ không sụp đổ.”
“Không có hy vọng ấy nếu chiếc Nhẫn vẫn còn,” Frodo nói.
“A! Chiếc Nhẫn!” Boromir nói, mắt gã sáng lên. “Chiếc Nhẫn! Chẳng phải số mệnh quá đỗi kỳ lạ bắt chúng ta phải chịu đựng biết bao sợ hãi và hoài nghi vì một thứ quá nhỏ bé như vậy sao? Quá nhỏ bé! Và tôi mới nhìn thấy nó trong một khắc khi còn ở nhà Elrond. Liệu tôi có thể nhìn nó thêm lần nữa hay chăng?”
Frodo nhìn lên. Trái tim cậu đột nhiên lạnh ngắt. Cậu bắt gặp ánh sáng kỳ lạ trong đôi mắt Boromir, nhưng khuôn mặt gã vẫn tử tế và thân thiện. “Tốt nhất là không nên để lộ nó ra,” cậu trả lời.
“Tùy cậu thôi. Tôi không quan tâm,” Boromir nói. “Thế nhưng lẽ nào tôi thậm chí còn không thể nói về nó? Bởi cậu dường như chỉ nghĩ đến quyền năng của nó trong tay Kẻ Thù: đến những mục đích xấu xa, thay vì những mục đích tốt đẹp. Cậu nói thế giới đang thay đổi. Minas Tirith sẽ sụp đổ, nếu chiếc Nhẫn còn tồn tại. Nhưng tại sao chứ? Dĩ nhiên sẽ như vậy, nếu chiếc Nhẫn nằm trong tay Kẻ Thù. Nhưng tại sao, khi nó đang ở với chúng ta?”
“Anh không tham gia cuộc họp Hội Đồng sao?” Frodo trả lời. “Bởi vì chúng ta không thể sử dụng nó, tất cả những gì làm nên nhờ nó sẽ trở nên xấu xa.”
Boromir đứng dậy, đi đi lại lại bồn chồn. “Cậu cứ nói hoài như thế,” gã hét lên. “Gandalf, Elrond - tất cả bọn họ đã dạy cậu nói vậy. Đối với bản thân họ thì chắc là đúng đấy. Những người tiên, á tiên, và phù thủy này, họ thì chắc sẽ đi đến suy bại. Nhưng tôi vẫn luôn nghi ngờ liệu họ đúng là thông thái hay chỉ đơn thuần hèn nhát. Nhưng loài nào cũng cư xử theo kiểu của mình thôi. Con Người chân chính không bao giờ trở nên đồi bại. Người Minas Tirith chúng tôi đã kiên cường trong suốt những năm dài thử thách. Chúng tôi không thèm khát quyền năng của các chúa phù thủy, mà chỉ cần sức mạnh để tự phòng vệ, sức mạnh chỉ với lý do đó thôi. Và hãy xem! Thời cơ đã đưa ra ánh sáng chiếc Nhẫn Quyền Năng đúng khi chúng tôi lâm vào nguy khốn. Đấy là một món quà, tôi dám nói; một món quà cho những ai chống lại Mordor. Thật điên rồ nếu không sử dụng nó, sử dụng sức mạnh của Kẻ Thù chống lại chính hắn. Những ai không biết sợ, những ai không biết xót thương, chỉ họ mới có thể dành chiến thắng. Có gì mà một chiến binh không làm được trong giờ phút này, một chỉ huy vĩ đại? Có gì mà Aragorn không được làm? Mà nếu anh ta từ chối, thì tại sao không phải là Boromir? Chiếc Nhẫn sẽ cho ta sức mạnh Chỉ Huy. Ta sẽ đánh bại đội quân của Mordor, và cả loài người sẽ tập trung dưới ngọn cờ của ta!”
Boromir hết bước lên lại bước xuống, nói càng lúc càng to. Dường như gã đã quên mất sự hiện diện của Frodo, mà mải mê nói về thành trì và vũ khí và tập hợp con ngươi; và gã vạch kế hoạch cho những liên minh vĩ đại cùng những chiến thắng huy hoàng sẽ tới; và chính gã sẽ san bằng Mordor, rồi bản thân sẽ trở thành một vị vua quyền năng, nhân từ và thông thái. Rồi đột nhiên gã ngừng lời và vung tay.
“Vậy mà họ bảo chúng ta phải vứt nó đi!” gã thét lên. “Đó là chưa nói chuyện phá hủy nó. Điều đó có thể cũng tốt thôi, nếu lý trí khả dĩ cho thấy có hy vọng làm được vậy. Đằng này lại không hề. Kế hoạch duy nhất đề xuất cho chúng ta là một gã tí hon sẽ mù quáng bước thẳng vào Mordor và dâng lên Kẻ Thù cơ hội sờ sờ đoạt lại nó về cho hắn. Thật ngu xuẩn!
“Chắc chắn cậu hiểu điều đó phải không, người bạn của tôi?” gã chợt quay lại với Frodo. “Cậu nói rằng cậu sợ. Nếu đúng như vậy, ngay cả người gan dạ nhất cũng phải thông cảm cho cậu. Nhưng phải chăng đấy là lương thức của cậu đang lên tiếng phản đối?”
“Không, đấy là tôi sợ,” Frodo nói. “Chỉ đơn giản là sợ thôi. Nhưng tôi mừng vì anh đã nói ra tất cả. Giờ tôi đã vỡ lẽ ra nhiều rồi.”
“Vậy cậu sẽ tới Minas Tirith?” Boromir hét lên. Đôi mắt gã sáng rực còn khuôn mặt không giấu nổi vẻ háo hức.
“Anh hiểu nhầm ý tôi rồi,” Frodo nói.
“Nhưng cậu sẽ tới, ít ra là trong chốc lát chứ?” Boromir cố nài. “Thành phố của tôi không còn xa nữa; mà cũng chỉ cách Mordor xa hơn một chút so với từ đây. Chúng ta đã lang thang trong vùng hoang dã quá lâu rồi, và cậu cần có tin tức về việc Kẻ Thù đang làm gì trước khi cậu hành động. Hãy đi với tôi Frodo,” gã nói. “Cậu cần nghỉ ngơi trước khi lên đường tiếp, nếu cậu vẫn buộc phải đi.” Gã đặt tay lên vai chàng Hobbit để tỏ ý thân thiện; nhưng Frodo thấy tay gã run rẩy trong cơn kích động bị kiềm chế. Cậu vội vã bước tránh ra, và hướng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Con Người cao gần gấp đôi và mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều lần.
“Tại sao cậu lại cách xa quá vậy?” Boromir nói. “Tôi là một con người trung tín, không phải trộm cắp cũng không phải gián điệp. Tôi cần chiếc Nhẫn của cậu: giờ cậu biết rồi đấy; nhưng xin hứa với cậu là tôi không mong giữ làm của riêng. Chẳng lẽ cậu không để tôi ít nhất cũng thử kế hoạch của mình sao? Cho tôi mượn chiếc Nhẫn đi!”
“Không! Không!” Frodo hét. “Hội Đồng đã giao phó cho tôi mang nó.”
“Vậy nếu Kẻ Thù đánh bại ta thì đó là do sự ngu xuẩn của chính chúng ta đấy,” Boromir hét lên. “Thật đáng tức giận làm sao! Đồ ngu! Đồ bướng bỉnh ngu xuẩn! Cố tình đâm đầu vào cái chết và phá hỏng bét cả đại sự. Nếu có bất cứ người trần nào xứng đáng được sở hữu chiếc Nhẫn, thì đó phải là con người ở Númenor chứ không phải người Tí Hon. Nó chẳng thuộc về ngươi nếu không phải chỉ do ngẫu nhiên đen đủi. Nó đã có thể thuộc về ta. Nó phải thuộc về ta. Đưa nó cho ta!”
Frodo không trả lời, nhưng cậu dịch ra xa cho tới lúc phiến đá lớn chắn giữa họ. “Nào, nào, anh bạn!” Boromir dịu giọng nói. “Tại sao không vứt nó đi? Tại sao không tự giải thoát mình khỏi hoài nghi và sợ hãi? Nếu muốn, cậu có thể đổ lỗi cho tôi. Cậu có thể nói tôi quá khỏe nên đã dùng sức tước đoạt mất. Bởi ta quá khỏe so với ngươi, đồ tí hon,” gã hét lên; rồi đột nhiên gã lao qua phiến đá, chồm về phía Frodo. Khuôn mặt đẹp đẽ thân thiện của gã biến dạng một cách ghê tởm; ngọn lửa cuồng nộ bừng lên trong mắt gã.
Frodo lách ngay sang một bên, để phiến đá vẫn chắn giữa đôi bên. Cậu chỉ còn làm được duy nhất một điều: cậu run rẩy lấy chiếc Nhẫn đang treo trên sợi xích rồi vội vã đeo vào ngón tay, vừa lúc Boromir lại chồm về phía cậu. Gã thở hổn hển, nhìn sững kinh ngạc, rồi chạy điên dại xung quanh, tìm kiếm chỗ này chỗ kia giữa những tảng đá và gốc cây.
“Đồ làm xiếc khốn nạn!” gã quát lên. “Đợi đến lúc ta tóm cổ ngươi! Giờ ta hiểu thấu lòng dạ ngươi rồi. Ngươi sẽ mang chiếc Nhẫn đến cho Sauron và bán đứng tất cả bọn ta. Người chỉ đợi thời cơ bỏ tất cả bọn ta lại trong hoạn nạn. Trời tru đất diệt ngươi và cả giống người tí hon của ngươi đi!” Rồi vấp phải một hòn đá, gã ngã sóng soài úp mặt xuống đất. Gã câm lặng trong chốc lát như thể lời nguyền rủa vừa giáng lên chính đầu gã; rồi đột nhiên gã bật khóc nức nở.
Gã đứng dậy, rồi lấy tay gạt nước mắt. “Tôi vừa nói gì thế này?” gã hét lên. “Tôi đã làm gì thế này? Frodo, Frodo!” gã gọi to. “Quay lại đi! Cơn điên khùng vừa giáng xuống tôi, nhưng nó đi khỏi rồi. Quay lại đi!”
Không có tiếng trả lời. Frodo còn không nghe thấy tiếng gọi của gã. Cậu đã ở cách xa lắm rồi, đang mù quáng trên con đường dẫn lên đỉnh đồi. Khiếp hãi và buồn đau khiến cậu chấn động, in hằn trong trí cậu khuôn mặt điên loạn của Boromir cùng cặp mắt rực lửa.
Chẳng bao lâu sau cậu đã một mình lên đến đỉnh Amon Hen, và dừng chân, thở hổn hển. Cậu nhìn thấy, như qua làn sương mỏng, một khoảng bằng phẳng và tròn trịa, lát những phiến đá lớn, bao quanh là dải tường thành đổ nát; ở ngay chính giữa, đặt trên bốn cột trụ chạm trổ, là một vọng đài cao, có rất nhiều bậc thang dẫn lên. Cậu leo lên rồi ngồi xuống chiếc ghế cổ xưa, cảm giác như một đứa trẻ lạc đường vừa trèo lên ngai vàng của các bậc sơn vương.
Ban đầu cậu không nhìn thấy gì nhiều. Cậu như đang ở trong một thế giới mù sương chỉ toàn những bóng mờ: chiếc Nhẫn vẫn đeo trên ngón tay cậu. Rồi sương mù tan dần ở đây đó và cậu bắt đầu nhìn thấy nhiều ảnh tượng: nhỏ và rõ như được bày lên bàn trước mắt cậu, nhưng cũng vẫn xa xăm. Không hề có âm thanh, chỉ có những hình ảnh sống động và sáng sủa. Thế giới dường như đã thu nhỏ lại và rơi vào im lặng. Cậu đang ngồi trên chiếc Đài Viễn Vọng, trên đỉnh đồi Amon Hen, Đồi Nhỡn của Con Người ở Númenor. Nhìn về phía Đông, cậu thấy những vùng đất rộng lớn không được họa hình, những đồng bằng không đặt tên và những khu rừng không ai khám phá. Nhìn về phía Bắc, cậu thấy dòng Sông Cả bên dưới trải ra như dải ruy băng, và Dãy Núi Mù dựng lên bé nhỏ rắn rỏi như hàm răng vỡ. Nhìn về phía Tây, cậu thấy những đồng cỏ mênh mông của Rohan; và Orthanc, tòa tháp chính giữa Isengard, như ngọn giáo đen. Nhìn về phía Nam, cậu thấy ở ngay dưới chân cậu Sông Cả đang cuộn sóng trào qua thác Rauros đổ xuống vực thẳm mờ mịt; một dải cầu vồng lấp lóa trong làn hơi nước. Và cậu thấy Ethir Anduin, châu thổ bao la của dòng Sông Cả, cùng vô vàn chim biển đang quay cuồng như những bụi trắng dưới ánh mặt trời, và bên dưới chúng là biển khơi xanh lục và bạc, lan những dải sóng dài đến bất tận.
Thế nhưng mọi nơi cậu thấy đều hiện diện những dấu hiệu chiến tranh. Dãy Núi Mù nhung nhúc như một gò kiến: lũ Orc đang tuôn ra qua hàng nghìn lỗ thủng. Bên dưới những tán rừng Âm U là cuộc chiến ác liệt giữa Người và Tiên chống lại bầy dã thú tàn bạo. Vùng đất của con cháu Beorn chìm trong lửa; mây kéo đến phủ kín Moria; và khói bốc lên từ phía bìa rừng Lórien.
Các kỵ sĩ đang phi nước đại trên đồng cỏ Rohan; lũ sói túa ra từ Isengard. Từ những bến cảng dưới Harad, từng đoàn thuyền chiến căng buồm ra biển; và Con Người đang hành quân không ngừng ra khỏi miền Đông: những kiếm thủ, thương thủ, tiễn thủ cưỡi trên lưng ngựa, rồi những chiến xa chỉ huy, những đoàn xe hậu cần nặng trĩu. Toàn bộ lực lượng của Chúa Tể Hắc Ám đang chuyển động. Quay về phía Nam, một lần nữa cậu nhìn về Minas Tirith. Thành phố dường như ở rất xa, và đẹp đẽ: với tường trắng cùng rất nhiều tòa tháp, nó kiêu hãnh và diễm lệ ở trên móng núi; những tường thành lấp lánh kim khí, những tháp canh bừng sáng biết bao cờ xí. Hy vọng lại càng dâng lên trong cậu. Thế nhưng đối chọi lại Minas Tirith còn có một thành trì khác, hùng vĩ và mạnh mẽ hơn. Đôi mắt cậu chẳng muốn mà vẫn bị hút về phía Đông. Qua những cây cầu gãy đổ giữa Osgiliath, những cánh cổng rộng ngoác của Minas Morgul, và Dãy Núi ma ám, ánh mắt cậu hướng lên Gorgoroth, thung lũng khủng khiếp trong Đất Mordor. Ở đó bóng đêm nằm ngay dưới Mặt Trời. Lửa bùng lên trong khói. Đỉnh Định Mệnh đang bốc cháy, khói đang cuồn cuộn dâng lên. Rồi cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại: tường tiếp theo tường, thành tiếp theo thành, tất cả đều đen, kiên cố vô chừng, một tòa núi sắt, một đôi cổng thép, một tòa tháp kim cang, và cậu nhìn thấy nó: Barad-dûr, Thành Trì của Sauron. Toàn bộ hy vọng trong cậu đều sụp đổ.
Rồi đột nhiên cậu cảm thấy Con Mắt. Có một con mắt không bao giờ ngủ bên trong tòa Tháp Tối. Cậu biết nó đã nhận thấy cái nhìn của cậu. Một ý chí háo hức hung tợn nằm ở đó. Nó lao về phía cậu; cậu cảm thấy nó rõ như một ngón tay, đang lùng sục cậu. Chẳng bao lâu nữa nó hẳn sẽ phát hiện ra cậu, biết rõ cậu đang ở đâu. Nó chạm đến Amon Lhaw. Nó liếc lên Tol Brandir - cậu sợ hãi lao mình ra khỏi đài, cúi rạp xuống đất, trùm chiếc mũ xám lên đầu.
Cậu nghe thấy mình đang gào lớn: Không bao giờ, không bao giờ! Hay đấy là: tôi đến đây, tôi đến với người đây? Cậu chẳng còn biết nữa. Rồi như một tia chớp lóe lên từ nguồn quyền lực nào khác, một ý nghĩ khác hiện ra trong đầu cậu: Tháo nó ra! Tháo nó ra! Đồ ngu, tháo nó ra! Tháo chiếc Nhẫn ra!
Hai thế lực vật lộn trong cậu. Trong chốc lát, tuyệt đối cân bằng giữa hai mũi đấu tranh sắc lẹm, cậu quằn quại, dằn vặt. Rồi đột nhiên cậu lại nhận thức được bản thân mình. Frodo, không phải Giọng Nói cũng không phải Con Mắt: tự do lựa chọn, và có một khoảnh khắc duy nhất còn lại để lựa chọn. Cậu tháo chiếc Nhẫn ra khỏi ngón tay. Cậu đang quỳ gối dưới ánh mặt trời sáng rỡ phía trước vọng đài cao. Một bóng đen dường như trôi vụt qua tựa một cánh tay ở phía trên cậu; nó trượt qua Amon Hen mà dò dẫm về phía Tây, và tan biến. Bầu trời trở lại màu xanh trong, chim hót líu lo trên từng tán cây.
Frodo đứng lên. Cậu thấy mệt nhọc khủng khiếp, thế nhưng tinh thần lại vững vàng và trái tim nhẹ nhõm hẳn đi. Cậu nói to với chính bản thân. “Giờ ta sẽ làm điều phải làm,” cậu nói. “Ít ra ta cũng đã hiểu rõ một điều: dã tâm của chiếc Nhẫn thậm chí đã ảnh hưởng cả tới Hội Đồng Hành, và chiếc Nhẫn sẽ phải tránh xa họ trước khi nó gây thêm nguy hại nào nữa. Ta sẽ đi một mình. Vài người ta không tin tưởng được, còn những ai đáng tin lại quá quý báu với ta: chú Sam tội nghiệp, cùng với Merry và Pippin. Cả Sải Chân Dài nữa: trái tim anh ấy mong mỏi được đến Minas Tirith, và anh ấy cần ở đó, một khi Boromir đã quy hàng cái ác. Ta sẽ đi một mình. Ngay tức khắc.”
Cậu vội vã men xuống theo con đường và trở lại bãi cỏ nơi Boromir tìm ra cậu. Tới đó cậu dừng chân, nghe ngóng. Cậu nghĩ mình vừa nghe thấy những tiếng hét, tiếng gọi từ phía khu rừng gần bờ sông bên dưới.
“Họ sẽ truy tìm mình,” cậu tự nhủ. “Không biết mình đã đi bao lâu rồi. Cứ cho là vài giờ đi.” Cậu ngập ngừng. “Mình có thể làm gì đây?” cậu lẩm bẩm. “Mình phải đi ngay bây giờ, hoặc sẽ không bao giờ đi được. Sẽ không còn cơ hội nào nữa. Mình không muốn phải rời xa bọn họ, càng không muốn ra đi thế này mà không có một lời giải thích. Nhưng chắc chắn họ sẽ hiểu thôi. Sam sẽ hiểu. Và mình còn có thể làm gì nữa đây?”
Cậu chậm rãi lấy chiếc Nhẫn ra rồi lại đeo vào ngón tay. Cậu biến mất và đi xuống chân đồi, lặng lẽ hơn cả tiếng xào xạc của gió.
* * *
Những người còn lại chờ đợi một lúc lâu bên bờ sông. Lúc đầu họ im lặng, bồn chồn đi lại không ngừng; nhưng giờ đây họ ngồi chụm lại thành vòng tròn, nói chuyện. Thỉnh thoảng họ cố gắng nói về những chuyện khác, về con đường dài trải biết bao cuộc phiêu lưu; họ hỏi han Aragorn về vương quốc Gondor và lịch sử cổ xưa của nó, về dấu vết những công trình vĩ đại của nó vẫn còn nhìn thấy ngay ở vùng biên giới Emyn Muil lạ lẫm này: những vị vua đá, những vọng đài trên Lhaw và Hen, và cả Cầu Thang khổng lồ bên thác Rauros. Nhưng bao giờ suy nghĩ cùng lời nói của họ cũng lại lạc đến Frodo và chiếc Nhẫn. Frodo sẽ quyết định đi đường nào? Tại sao cậu lại lưỡng lự như vậy?
“Tôi nghĩ cậu ấy đang cân nhắc xem con đường nào tuyệt vọng hơn,” Aragorn nói. “Mà như vậy cũng đúng thôi. Giờ còn vô vọng hơn bao giờ hết nếu Hội Đồng Hành đi về phía Đông, bởi chúng ta đã bị Gollum lần theo, và phải sợ rằng bí mật của cuộc hành trình của chúng ta đã bại lộ. Thế nhưng Minas Tirith thì cũng chẳng gần Ngọn Lửa nơi tiêu hủy Gánh Nặng.
“Chúng ta có thể lưu lại đó một thời gian và cố cầm cự; thế nhưng Lãnh Chúa Denethor cùng quân đội ông ấy không thể hy vọng làm được điều mà ngay Elrond còn cho là quá khả năng mình: hoặc là giữ bí mật về Gánh Nặng, hoặc chống lại được cuộc tấn công tổng lực của Kẻ Thù khi hắn đến cướp lại nó. Nếu bất cứ ai trong chúng ta là Frodo, ta sẽ chọn con đường nào? Tôi không biết nữa. Giờ đây chúng ta thật sự nhớ Gandalf hơn lúc nào hết.”
“Mất mát mới đau đớn làm sao,” Legolas nói. “Thế nhưng chúng ta phải quyết định mà không cần ông hỗ trợ. Tại sao chúng ta không quyết định, và từ đó giúp Frodo? Hãy gọi cậu ấy về rồi ta sẽ biểu quyết! Tôi muốn biểu quyết cho Minas Tirith.”
“Tôi cũng muốn vậy,” Gimli nói. “Tất nhiên chúng ta chỉ được cử đi để hỗ trợ Người Mang Nhẫn trên đường, và không phải đi xa hơn nếu không muốn đi tiếp, cũng không ai trong chúng ta đã thề nguyền hay bị ra lệnh phải tìm đường đến Đỉnh Định Mệnh. Cuộc chia ly ở Lothlórien đã quá nặng nề với tôi. Vậy mà tôi vẫn tiếp tục, nên hãy cho tôi nói điều này: giờ đã đến lúc ta phải đưa ra lựa chọn cuối cùng, tôi nhận ra rõ một điều là mình không thể bỏ rơi Frodo. Tôi muốn chọn con đường đến Minas Tirith, nhưng nếu cậu ấy không đồng ý, tôi vẫn sẽ đi theo cậu ấy.”
“Và tôi cũng sẽ đi theo cậu ấy,” Legolas nói. “Giờ đây sẽ thật bất trung nếu nói lời từ biệt.”
“Sẽ thực sự là phản bội nếu tất cả chúng ta cùng từ bỏ cậu ấy,” Aragorn nói. “Nhưng nếu cậu ấy đi về phía Đông, thì chúng ta không nhất thiết tất cả phải đi theo cậu ấy; mà tôi cũng nghĩ tất cả là không nên. Cuộc hành trình đó là vô vọng: tám, hay ba, hay hai, hay chỉ một mình thì cũng vậy mà thôi. Nếu các anh cho phép tôi chọn, tôi sẽ chỉ ra ba người đồng hành: Sam, vì cậu ấy sẽ không chịu khác đi; Gimli; và tôi. Boromir sẽ trở về thành phố của anh, nơi cha và người của anh đang mong chờ, và những người khác nên đi theo anh ấy, hoặc ít nhất là Meriadoc và Peregrin, nếu Legolas không đành bỏ lại chúng tôi.”
“Như thế không xuôi tí nào!” Merry hét lên. “Chúng tôi không thể bỏ rơi Frodo! Pippin và tôi đã nguyện theo đến bất cứ nơi nào anh ấy đi, và bây giờ vẫn vậy. Nhưng chúng tôi đã không hiểu rõ điều đó nghĩa là thế nào. Khi còn xa xăm đến thế ở Quận hay ở Thung Đáy Khe, điều đó xem ra khác hẳn. Thật điên rồ và tàn nhẫn nếu để cho Frodo đến Mordor. Tại sao chúng ta không cản anh ấy lại?”
“Chúng ta sẽ phải cản anh ấy lại,” Pippin nói. “Và đó chính là điều làm anh ấy lo lắng, em chắc đấy. Anh ấy biết chúng ta sẽ không đồng ý để anh ấy đi về phía Đông. Và anh ấy không thích phải yêu cầu ai đi cùng, tội nghiệp. Tưởng tượng xem: một thân một mình đi đến Mordor!” Pippin rùng mình. “Nhưng anh chàng Hobbit ngốc nghếch thân yêu đó phải biết rằng anh ấy đâu nhất thiết phải mở mồm ra yêu cầu. Anh ấy phải biết rằng nếu chúng ta không cản được anh ấy, thì chúng ta vẫn sẽ không bỏ rơi anh ấy.”
“Tôi mong cậu bỏ quá cho,” Sam nói. “Tôi nghĩ cậu chẳng hiểu gì cậu chủ tôi hết. Chẳng phải cậu ấy đang lưỡng lự phải chọn con đường nào đâu. Dĩ nhiên là không! Mà Minas Tirith thì có ích gì chứ? Ý tôi là đối với cậu ấy; mong anh bỏ quá cho, Boromir,” chú nói thêm và quay người lại. Chỉ đến khi đó họ mới phát hiện ra Boromir, ban đầu ngồi trầm ngâm ngoài vòng, đã không còn ở đó nữa.
“Giờ thì anh ta đi đâu rồi?” Sam hét lên, lộ rõ vẻ lo lắng. “Cứ như tôi thấy, gần đây anh ta khá bất thường. Nhưng dù thế nào anh ta cũng đâu liên quan gì đến việc này. Anh ta về quê là chắc rồi, như anh ta vẫn luôn mồm nói; và không cần phải trách cứ gì anh ta hết. Nhưng cậu Frodo thì biết là sẽ phải tìm đường đến Khe Định Mệnh đó, nếu có thể. Nhưng mà cậu ấy sợ. Giờ đã đến lúc phải giáp mặt nó, thì cậu ấy sợ khiếp vía, có thế thôi. Rắc rối của cậu ấy là ở đó. Dĩ nhiên cậu ấy đã được rèn luyện ít nhiều, có thể nói thế - tất cả chúng ta đều vậy - từ khi chúng ta rời nhà đi, nếu không thì cậu ấy đã sợ đến mức ném chiếc Nhẫn xuống Sông Cả rồi chạy biến. Nhưng cậu ấy vẫn quá sợ chưa bắt đầu nói. Và cậu ấy cũng chẳng lo lắng về chúng ta đâu, chuyện chúng ta cùng đi hay không ấy. Cậu ấy biết chúng ta sẽ đi. Đó cũng lại là một thứ khiến cậu ấy phiền lòng. Đến lúc có đủ quyết tâm đi, cậu ấy sẽ muốn đi một mình. Cứ nhớ lấy lời tôi! Chúng ta sẽ gặp rắc rối khi cậu ấy quay lại. Bởi cậu ấy sẽ quyết như đóng đinh vào cột cho xem, chắc như việc cậu ấy mang họ Bao Gai ấy.”
“Tôi tin cậu nói khôn ngoan hơn bất cứ ai trong số chúng ta, Sam ạ,” Aragorn nói. “Vậy chúng ta sẽ làm gì, nếu điều cậu nói là đúng?”
“Cản anh ấy lại! Đừng để anh ấy đi!” Pippin hét lên.
“Có nên chăng?” Aragorn nói. “Cậu ấy là Người Mang Nhẫn, và số phận của Gánh Nặng là ở nơi cậu ấy. Tôi không nghĩ việc của chúng ta là hướng cậu ấy đi đường này hay đường khác. Nếu chúng ta cố làm vậy, tôi cũng không nghĩ chúng ta sẽ thành công. Có những quyền năng khác mạnh mẽ hơn rất nhiều cũng đang can thiệp.”
“Vậy thì tôi mong Frodo sẽ ‘đóng đinh’ và trở về, và chúng ta làm cho xong đi,” Pippin nói. “Chờ đợi thật là khủng khiếp! Mà đã hết giờ rồi đúng không nhỉ?”
“Đúng rồi,” Aragorn nói. “Một giờ đó đã trôi qua lâu rồi. Đã sắp hết buổi sáng. Phải gọi cậu ấy về thôi.”
Ngay lúc đó Boromir lại xuất hiện. Gã từ đám cây đi ra và tiến về phía họ mà chẳng nói năng gì. Khuôn mặt gã trông chán nản và buồn bã. Gã dừng lại như thể tính đếm những người có mặt, rồi ngồi xuống cách xa, mặt cúi gằm xuống đất.
“Anh vừa đi đâu vậy, Boromir?” Aragorn hỏi. “Anh có thấy Frodo không?”
Boromir lưỡng lự trong giây lát. “Có, và không,” gã chậm rãi trả lời. “Có: tôi tìm thấy cậu ấy ở phía trên quả đồi, và tôi đã nói chuyện với cậu ấy. Tôi hối thúc cậu ấy hãy đến Minas Tirith chứ đừng đi về phía Đông. Tôi nổi điên lên và cậu ấy đã bỏ đi. Cậu ấy biến mất dạng. Tôi chưa từng thấy điều gì như vậy từ trước đến nay, dù đã nghe thấy trong cổ tích. Chắc hẳn cậu ấy đã đeo chiếc Nhẫn vào. Sau đó tôi không tìm thấy cậu ấy nữa. Tôi cứ nghĩ cậu ấy đã quay lại đây với các anh.”
“Đó là tất cả những gì anh có thể nói đấy hẳn?” Aragorn vừa nói vừa nghiêm khắc nhìn xoáy vào Boromir.
“Phải vậy,” gã trả lời. “Lúc này tôi sẽ không nói gì nữa.”
“Thật quá tồi tệ!” Sam vừa hét vừa nhảy chồm lên. “Tôi không thể hiểu Con Người này định làm gì nữa. Tại sao cậu Frodo phải đeo thứ đó vào chứ? Cậu ấy đâu phải làm vậy; còn nếu đã phải đeo, thì hẳn có trời mới biết điều gì đã xảy ra!”
“Nhưng anh ấy không đeo mãi đâu,” Merry nói. “Anh ấy sẽ tháo ra khi nào lánh được những người khách không mời, như bác Bilbo vẫn thường làm.”
“Nhưng anh ấy đi đâu? Và giờ anh ấy ở đâu?” Pippin hét lên. “Anh ấy đã đi mất từ đời nào rồi.”
“Lần cuối cùng anh gặp Frodo cách đây bao lâu rồi, Boromir?” Aragorn hỏi.
“Có lẽ khoảng nửa giờ,” gã trả lời. “Hoặc cũng có thể là một giờ. Tôi đi vơ vẩn thêm ít lâu sau đó. Tôi không biết nữa! Tôi không biết nữa!” Gã đưa tay ôm đầu, và ngồi như thể đang trĩu nặng đau khổ.
“Cậu ấy đã biến mất một giờ rồi sao!” Sam hét to. “Chúng ta phải tìm cậu ấy ngay lập tức. Đi thôi!”
“Khoan đã nào!” Aragorn quát lên. “Chúng ta phải chia ra làm các cặp, và chia đường - này, khoan đã! Chờ đã!”
Chẳng có ích gì. Họ chẳng buồn chú ý đến chàng. Sam đã kịp lao đi trước tiên, theo sau là Merry và Pippin, và họ cũng đã biến mất về phía Tây sau những rặng cây, hét lên những giọng Hobbit lanh lảnh: Frodo! Frodo! Legolas và Gimli cũng chạy đi nháo nhác. Dường như sự hoảng loạn hoặc điên cuồng nào đó vừa thình lình đổ xuống cả Hội Đồng Hành.
“Rồi chúng ta sẽ tan tác và lạc hết thôi,” Aragorn rên rỉ. “Boromir! Tôi không biết anh đóng vai gì trong chuyện không hay này, nhưng giờ hãy giúp chúng tôi! Hãy đi theo hai cậu Hobbit trẻ tuổi, dù không tìm thấy Frodo thì ít nhất cũng bảo vệ họ. Lập tức quay lại nơi này nếu các anh tìm thấy cậu ấy, hay bất cứ dấu vết nào của cậu ấy. Tôi sẽ trở lại sớm thôi.”
Aragorn lao vụt đi và đuổi theo Sam. Ngay khi đến được bãi cỏ giữa đám thanh lương trà, chàng đã đuổi kịp chú, đang ì ạch leo lên đỉnh đồi, vừa thở hồn hển vừa gọi Frodo!
“Đi với tôi, Sam!” chàng nói. “Chúng ta đừng ai đi một mình. Tai ương lẩn quất quanh đây. Tôi cảm thấy thế. Tôi định lên đỉnh đồi, đến Đài Amon Hen, xem có thể thấy gì trên đó. Và nhìn này! Đúng như tôi đoán, Frodo đã đi theo lối này. Hãy theo tôi, và mở to mắt!” Nói rồi chàng tăng tốc lên đồi.
Sam cố hết sức, nhưng vẫn không thể theo kịp chàng Tuần Du Sải Chân Dài, và sớm bị bỏ lại sau. Chú chẳng đi được bao xa thì Aragorn ở phía trước đã khuất khỏi tầm mắt. Sam dừng lại thở dốc. Đột nhiên chú vỗ tay lên đầu.
“Ôi chao, Sam Gamgee!” chú nói to. “Nếu chân mi quá ngắn, thì hãy sử dụng cái đầu! Để xem nào! Boromir không nói dối, anh ta không quen thế; nhưng không kể ra tất cả. Có điều gì đó đã khiến cậu Frodo sợ hết hồn. Cậu ấy đóng đinh tức khắc vào cột. Và rốt cục đã ra quyết tâm - ra đi. Đi đâu? Về phía Đông. Mà không đưa Sam theo cùng sao? Phải rồi, không thèm đưa ngay cả Sam của cậu. Điều này nặng nề đây, nặng nề đến tàn nhẫn.”
Sam đưa tay qua mắt, gạt đi những giọt lệ. “Bình tĩnh đi, Gamgee!” chú tự nhủ. “Nghĩ đi, nếu mi còn nghĩ được! Cậu ấy không thể bay qua sông, cũng không thể nhảy xuống thác. Cậu ấy không có phương tiện gì. Vậy nên cậu ấy sẽ phải quay lại chỗ thuyền. Quay lại chỗ thuyền! Quay lại chỗ thuyền, Sam ạ, nhanh như chớp!”
Sam quay lại rồi hộc tốc chạy dọc lối xuống. Chú vấp ngã sây sát cả hai đầu gối. Chú lại vùng dậy chạy tiếp. Chú xuống đến rìa bãi cỏ Parth Galen bên bờ sông, nơi ba chiếc thuyền được kéo lên khỏi nước. Không có ai ở đó cả. Dường như có vài tiếng la thét vừa cất lên trong khoảng rừng phía sau, nhưng chú không để ý. Chú đứng nhìn một hồi, im đét, mồm há hốc. Một chiếc thuyền đang tự mình trượt xuống bờ sông. Sam hét toáng và dốc sức chạy băng qua bãi cỏ. Chiếc thuyền trườn xuống nước.
“Tôi đến đây, cậu Frodo! Tôi đến đây!” Sam gọi, rồi lao người ra khỏi bờ sông, níu lấy con thuyền đang rời bờ. Chú nhảy hụt mất một thước. Với một tiếng hét và một tiếng tõm, chú rơi đập mặt xuống dòng nước vừa sâu vừa xiết. Chú chìm dần dưới mặt nước ùng ục, và Sông Cả khỏa lấp luôn mái tóc xoăn của chú.
Có tiếng hét hoảng hốt từ con thuyền trống rỗng. Mái chèo xoáy xuống mặt nước và chiếc thuyền quay lại. Frodo vừa kịp nắm lấy tóc Sam lúc chú cố ngoi lên, vùng vậy và sủi bong bóng. Nỗi sợ hãi trân trối trong đôi mắt nâu của chú.
“Lên đây nào, anh chàng Sam của tôi!” Frodo nói. “Giờ thì nắm lấy tay tôi!”
“Cứu tôi với, cậu Frodo!” Sam hổn hển. “Tôi chìm mất. Tôi không nhìn thấy tay cậu đâu cả.”
“Đây này. Đừng cấu, chàng trai! Tôi không bỏ cậu đâu. Đạp nước đi và đừng vùng vẫy, nếu không cậu sẽ làm lật thuyền đấy. Được rồi, giờ hãy bám lấy mạn thuyền, và để tôi sử dụng mái chèo!”
Frodo lái được thuyền quay lại bờ sông bằng vài nhát chèo, và Sam bò lên được, ướt như chuột nước. Frodo tháo chiếc Nhẫn rồi lại bước lên bờ.
“Trong tất cả những thứ phiền hà rắc rối, cậu là tệ nhất đấy, Sam ạ!” cậu nói.
“Ôi, cậu Frodo, gì mà tàn nhẫn thế!” Sam run rẩy nói. “Cậu quá tàn nhẫn mới định bỏ tôi mà đi như vậy. Nếu tôi không đoán trúng, thì giờ cậu đã ở đâu rồi?”
“Đã an toàn trên đường rồi.”
“An toàn sao!” Sam nói. “Một thân một mình mà không có tôi giúp đỡ sao? Tôi sẽ không chịu được đâu, điều đó khiến tôi chết mất.”
“Đi cùng tôi hẳn mới khiến cậu chết, Sam ạ,” Frodo nói, “và tôi sẽ không chịu đựng được điều đó.”
“Nhưng không chết chắc như bị bỏ lại đằng sau đâu,” Sam nói.
“Nhưng tôi sẽ đến Mordor.”
“Tôi biết rõ mà, cậu Frodo. Tất nhiên là cậu sẽ đến đó rồi. Và tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Nào Sam,” Frodo nói, “đừng cản tôi! Những người kia có thể quay lại đây bất cứ lúc nào. Nếu họ tóm được tôi ở đây, tôi sẽ phải tranh cãi và giải thích, và rồi tôi sẽ chẳng còn tâm trạng và cơ hội mà ra đi nữa đâu. Nhưng tôi phải đi ngay lập tức. Đó là cách duy nhất.”
“Tất nhiên là thế rồi,” Sam trả lời. “Nhưng không phải một mình. Tôi cũng sẽ đi, nếu không sẽ không có ai đi hết. Trước tiên tôi sẽ đục lỗ vào tất cả các thuyền.”
Frodo gần như phì cười. Cảm giác ấm áp và mừng rỡ bỗng dâng lên trong tim cậu. “Hãy chừa lại một chiếc!” cậu nói. “Vì chúng ta sẽ cần đến nó. Nhưng cậu không thể cứ thế này đi không mang theo dụng cụ, hay thức ăn, hay bất cứ thứ gì.”
“Đợi một lát thôi, tôi sẽ đi lấy đồ!” Sam háo hức kêu lên. “Tôi xếp sẵn sàng cả rồi. Tôi đã nghĩ có thể chúng ta sẽ lên đường ngay hôm nay.” Chú chạy vội đến khu trại, lôi túi của mình ra khỏi đống hành lý của Hội Đồng Hành mà Frodo vừa đổ đầy ra đất để lấy thuyền, lấy thêm một tấm chăn, cùng vài gói thức ăn dự phòng, rồi chạy lại.
“Vậy là tất cả kế hoạch của tôi đều phá sản!” Frodo nói. “Cố trốn khỏi cậu chẳng ích gì. Nhưng tôi lại mừng, Sam ạ. Tôi không diễn tả nổi là mừng đến mức nào đâu. Đi thôi! Rõ ràng là số mệnh muốn chúng ta đi cùng nhau. Chúng ta sẽ đi, và mong những người khác sẽ tìm thấy con đường an toàn! Sải Chân Dài sẽ lo cho họ. Tôi không nghĩ là ta còn có thể gặp lại họ đâu.”
“Có thể vẫn còn, cậu Frodo ạ. Có thể lắm chứ,” Sam nói.
Và như vậy Frodo và Sam đã cùng nhau bắt đầu vào giai đoạn cuối cùng của Nhiệm Vụ. Frodo chèo thuyền ra khỏi bờ sông, và Sông Cả chảy xiết lập tức cuốn họ ra xa, hướng theo nhánh phía Tây, rồi vượt qua những vách đá giận dữ của hòn Tol Brandir. Tiếng gầm của dòng thác lớn mỗi lúc một to dần. Ngay cả khi Sam cố hết sức hỗ trợ, khó khăn lắm họ mới băng ngang dòng nước xiết đầu phía Nam hòn đảo và lái thuyền hướng về đằng Đông tới phía bờ xa.
Cuối cùng họ lại cập được vào bờ bến dưới những triền phía Nam đồi Amon Lhaw. Tới đó, họ phát hiện ra một bãi thoai thoải, họ kéo thuyền lên, cách rõ xa mặt nước, và họ giấu nó kỹ càng sau một tảng đá lớn. Rồi, khoác lên vai những gánh nặng mang theo, họ khởi hành, tìm kiếm con đường sẽ đưa họ vượt qua vùng đồi xám Emyn Muil, và đi xuống Vùng Đất Bóng Tối.
Hết Tập Một