Chương III ĐỘI QUÂN URUK-HAI
Pippin nằm trong một giấc mơ tăm tối và bất an: dường như cậu có thể nghe được giọng nói bé nhỏ của chính mình vang vọng trong những đường hầm tối đen, cứ gọi Frodo! Frodo! Thế nhưng thay vì Frodo cậu lại thấy hàng trăm bộ mặt Orc gớm guốc nhăn nhở nhìn cậu từ trong bóng tối, hàng trăm cánh tay ghê tởm chộp lấy cậu từ khắp mọi hướng. Merry đâu rồi?
Cậu bừng tỉnh. Một luồng không khí lạnh thổi qua mặt. Cậu đang nằm dán lưng xuống đất. Đêm đang buông xuống và bầu trời phía trên bắt đầu mờ tối. Cậu quay người và nhận thấy giấc mơ chỉ tồi tệ hơn đôi chút so với hiện thực. Hai cổ tay, cẳng chân, mắt cá chân cậu đều bị trói chặt bằng thừng. Merry nằm bên cạnh, mặt trắng bệch, một miếng giẻ rách bẩn thỉu buộc ngang trán. Đứng ngồi khắp xung quanh họ là một đội quân Orc hùng hậu.
Dần dần trí nhớ bên trong cái đầu đau nhức của Pippin cũng ghép nối lại và tách biệt khỏi những cái bóng trong giấc mơ. Dĩ nhiên rồi: cậu và Merry đã bỏ chạy vào bên trong khu rừng. Không biết họ nghĩ gì mà làm vậy? Tại sao họ lại nhào đi như vậy, chẳng thèm để ý đến Sải Chân Dài? Họ đã vừa chạy vừa hò hét suốt một quãng dài - cậu chẳng nhớ nổi là bao xa và bao lâu nữa; và rồi đột nhiên họ đâm đầu thẳng vào một toán Orc: chúng đang đứng nghe ngóng, và hình như chúng không hề nhìn thấy Merry và Pippin cho đến tận khi họ gần như đã lao vào tay chúng. Thế rồi chúng gào thét và có thêm nhiều tên yêu tinh khác nhảy ra từ đám cây. Merry và cậu đã tuốt kiếm, nhưng lũ Orc không muốn giao chiến, mà chỉ tìm cách túm lấy họ, ngay cả khi Merry đã chém đứt vài cánh tay và bàn tay. Merry thật cừ!
Rồi Boromir xuyên qua đám cây lao đến. Gã đã buộc chúng phải ra tay. Gã giết rất nhiều tên khiến số còn lại phải tháo chạy. Thế nhưng họ chưa kịp đi xa trên con đường trở về thì lại bị tấn công, ít nhất một trăm tên Orc, một vài tên rất to lớn, và chúng vãi tên như mưa: luôn luôn là về phía Boromir. Boromir đã thổi chiếc tù và lớn đến nỗi cả rừng cây phải rung chuyển, khiến ban đầu lũ Orc nhụt chí và rút quân; thế nhưng khi chẳng có gì đáp lại ngoài những tiếng vọng, chúng lại tấn công dữ dội hơn bao giờ hết. Pippin không nhớ thêm mấy nữa. Hình ảnh cuối cùng trong cậu là Boromir dựa vào một thân cây, nhổ ra một mũi tên; rồi đột nhiên tất cả chìm vào bóng tối.
“Chắc là mình bị đánh vào đầu,” cậu nhủ thầm. “Không biết anh Merry tội nghiệp có bị đau nhiều không. Chuyên gì đã xảy ra với Boromir? Tại sao lũ Orc không giết bọn mình? Bọn mình đang ở đâu, và bọn mình đang đi đâu?”
Cậu không thể trả lời những câu hỏi đó. Cậu cảm thấy lạnh và mệt lử. “Ước gì ông Gandalf đã không thuyết phục để Elrond cho phép bọn mình đi,” cậu nghĩ. “Mình làm được gì đâu chứ? Chỉ là một nỗi phiền hà: một kẻ đi nhờ, một bịch hành lý. Và giờ mình đã bị cướp đi và mình chỉ là một bịch hành lý của lũ Orc. Mong sao Sải Chân Dài hoặc ai đó sẽ đến giành bọn mình lại! Nhưng mình có nên mong vậy không? Chẳng phải như vậy là công toi mọi kế hoạch sao? Giá mình có thể vùng thoát ra!”
Cậu thử vùng vẫy nhưng vô ích. Một tên trong số lũ Orc ngồi bên cạnh cười phá lên và nói gì đó với một tên khác bằng thứ ngôn ngữ ghê tởm của chúng. “Nghỉ ngơi đi trong lúc mày còn có thể, thằng nhãi ngu xuẩn!” hắn nói với Pippin sau đó, bằng Ngôn Ngữ Chung, nghe từ miệng hắn cũng gớm ghiếc gần như chính ngôn ngữ của hắn. “Nghỉ ngơi đi trong lúc mày còn có thể! Bọn tao sẽ khiến chân mày trở nên có ích sớm thôi. Mày sẽ ước chẳng có cái chân nào trước khi bọn tao về được đến nhà.”
“Nếu theo cách của tao, mày sẽ ước được chết ngay lúc này,” tên kia nói. “Tao sẽ khiến mày phải chí chóe lên, đồ chuột khốn nạn.” Hắn cúi xuống Pippin, gí hàm răng nanh vàng khè vào sát mặt cậu. Hắn cầm một con dao màu đen lưỡi dài răng cưa lởm chởm. “Nằm im, không tao sẽ cù mày bằng cái này,” hắn rít lên. “Đừng có gây phiền hà, không tao nhỡ tay trái lệnh đấy. Quỷ tha cái bọn Isengard đi! Uglúk u bagronk sha pushdug Saruman-glob búblosh skai”: hắn giận dữ chuyển sang ngôn ngữ của hắn nói một tràng dài rồi từ từ kết thúc trong tiếng lẩm bẩm gầm gừ.
Pippin kinh hãi nằm im, dù cơn đau nơi cổ tay và mắt cá chân đang dần trở nên nhức nhối, còn những viên đá dưới mình cậu đang dùi sâu vào lưng. Để gạt bỏ tâm trí khỏi nghĩ đến bản thân, cậu cố lắng nghe tất cả những gì có thể nghe được. Có rất nhiều giọng nói xung quanh, và dù tiếng Orc lúc nào cũng thù hận và giận dữ, thế nhưng rõ ràng đang xảy ra điều gì đó như một cuộc tranh cãi, mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Pippin ngạc nhiên nhận ra mình có thể hiểu được phần lớn cuộc nói chuyện; nhiều tên trong lũ Orc sử dụng ngôn ngữ thông thường. Rõ ràng phải có đến hai ba giống khác nhau có mặt ở đây, và chúng không hiểu tiếng Orc của nhau. Một cuộc tranh cãi gay gắt đang nổ ra liên quan đến việc bây giờ chúng sẽ phải làm gì: phải chọn đường nào và nên giải quyết tù nhân ra sao.
“Thời gian đâu mà giết chúng đúng kiểu,” một tên nói. “Chuyến này không có thời gian mà chơi bời đâu.”
“Điều đó thì rõ rồi,” tên khác nói. “Nhưng sao không giết quách chúng đi, giết ngay bây giờ? Vác theo chúng phiền bỏ bố còn chúng ta lại phải khẩn trương. Sắp tối rồi, và chúng ta buộc phải tiếp tục đi.”
“Mệnh lệnh đây,” giọng nói thứ ba gầm lên trầm đục. “Giết tất TRỪ những tên Tí Hon; chúng phải được mang về CÒN SỐNG càng nhanh càng tốt. Đó là mệnh lệnh cho tao.”
“Cần chúng vào việc gì chứ?” vài giọng khác hỏi. “Sao lại phải còn sống? Chúng có trò gì hay à?”
“Không! Tao nghe nói một tên trong số chúng có một thứ gì đó, một thứ gì đó mà Cuộc Chiến cần đến, một mánh lới Tiên thì phải. Dù thế nào thì cả hai chúng nó sẽ đều bị tra hỏi.”
“Mày chỉ biết có thế thôi sao? Tại sao chúng ta không lục soát chúng và tìm hiểu xem? Có thể chúng ta sẽ tìm ra gì đó có ích cho chúng ta.”
“Đó là ý kiến rất hay đấy,” một giọng nói chế nhạo cất lên, nhẹ nhàng hơn những giọng khác nhưng nham hiểm hơn. “Có lẽ tao phải báo cáo lên trên. KHÔNG được lục soát hay trấn lột tù nhân: đó là mệnh lệnh cho tao.”
“Cả tao nữa,” giọng trầm lại nói. “Bắt sống nguyên trạng; không cướp bóc. Đó là mệnh lệnh cho tao.”
“Nhưng không phải lệnh cho bọn tao!” một trong những giọng nói trước đó cất lên. “Bọn tao đã phải đi suốt từ Khu Mỏ đến đây để giết chúng, trả thù cho người của bọn tao. Tao muốn giết, rồi quay về phía Bắc.”
“Vậy mày có thể muốn lại lần khác,” giọng trầm đục nói. “Tao là Uglúk. Tao ra lệnh. Tao quay lại Isengard bằng đường ngắn nhất.”
“Saruman là chủ nhân hay Con Mắt Vĩ Đại là chủ nhân?” giọng nham hiểm nói. “Chúng ta nên quay lại Lugbúrz ngay lập tức.”
“Nếu chúng ta có thể vượt dòng Sông Cả thì vậy cũng được đấy,” một giọng khác cất lên. “Nhưng chúng ta không đủ người để xuống được chỗ có cầu.”
“Tao tới đây qua đường đó,” giọng nham hiểm nói. “Một tay Nazgûl bay đang đợi chúng ta ở phía Bắc bên bờ Đông,”
“Có lẽ, có lẽ! Rồi thì mày sẽ bay đi cùng bọn tù, và cứ việc cuỗm hết thưởng và những lời tán dương ở Lugbúrz, để bọn tao lại đây chạy bộ xuyên vùng đất Ngựa này chứ gì. Không được, chúng ta phải bám vào nhau. Những vùng này rất nguy hiểm: đầy bọn nổi loạn thối tha và quân cướp bóc.”
“Đúng, chúng ta phải bám vào nhau,” Uglúk gằn giọng. “Tao không tin lũ lợn con bọn mày. Bọn mày chỉ lợn cậy gần chuồng là giỏi. Không có bọn tao tất cả bọn mày đã chuồn hết cả rồi. Bọn tao là đội Uruk-hai thiện chiến! Bọn tao đã giết chết tên chiến binh giỏi. Bọn tao đã bắt tù nhân. Bọn tao là đầy tớ của Saruman Thông Thái, của Bàn Tay Trắng: Bàn Tay đã cho bọn tao thịt người để ăn. Bọn tao đến từ Isengard, và đã dẫn bọn mày đến đây, vậy nên bọn tao sẽ dẫn bọn mày quay lại theo con đường bọn tao chọn. Tao là Uglúk, tao đã nói vậy đấy.”
“Mày đã nói nhiều hơn mức cần thiết đấy, Uglúk,” giọng nham hiểm chế nhạo. “Tao tự hỏi bọn họ sẽ nghĩ gì về chuyện này ở Lugbúrz. Có thể họ sẽ nghĩ đôi vai của Uglúk cần được giải thoát khỏi cái đầu tự phụ. Có thể họ sẽ hỏi những ý tưởng điên rồ của hắn từ đâu ra. Phải chăng từ Saruman mà có? Hắn nghĩ hắn là ai chứ, tự gây dựng cõi riêng bằng những phù hiệu trắng bẩn thỉu đó sao? Có thể họ sẽ đồng ý với tao, với Grishnákh sứ giả đáng tin cẩn của họ; và tao Grishnákh nói điều này: Saruman là một thằng ngu, một thằng ngu xảo trá và bẩn thỉu. Và Con Mắt Vĩ Đại đang để ý đến hắn đấy.
“Lợn à? Bọn mày thấy thế nào khi bị lũ bới phân của một tên phù thủy nhỏ thó bẩn thỉu gọi là lợn? Tao dám cá chúng nó toàn ăn thịt Orc.”
Rất nhiều tiếng la hét bằng ngôn ngữ Orc cất lên đáp lại hắn, và cả tiếng vũ khí được rút ra loảng xoảng. Pippin thận trọng trở người, hy vọng nhìn thấy những điều sắp xảy ra. Đám lính canh cậu đã bỏ đi tham gia vào cuộc ẩu đả. Trong ánh chạng vạng cậu nhìn thấy một tên Orc to lớn đen trũi, hắn là Uglúk, đứng đối mặt với Grishnákh, một sinh vật chân vòng kiềng vai rộng với đôi cánh tay dài gần chạm đất. Vây quanh có rất nhiều yêu tinh kích cỡ nhỏ hơn. Pippin đoán đó chính là lũ Orc đen từ phía Bắc. Chúng đã rút sẵn dao kiếm, nhưng vẫn do dự chưa dám tấn công Uglúk.
Uglúk rống lên, một đám Orc khác gần kích cỡ hắn xông tới. Rồi đột nhiên, không một lời cảnh báo, Uglúk nhảy về phía trước, và bằng hai cú ra đòn chớp nhoáng đã chém bay đầu hai tên trong số quân chống đối. Grishnákh lẩn sang một bên, biến mất vào bóng tối. Những tên khác dạt ra tránh đường, một tên lui lại ngã lên thân hình nằm thượt của Merry và lớn tiếng chửi rủa. Thế nhưng có lẽ điều đó đã cứu sống hắn, bởi quân của Uglúk đã nhảy qua hắn và hạ gục một tên khác bằng những thanh kiếm rộng bản. Đó là tên lính gác nanh vàng. Xác hắn đổ vật xuống ngay người Pippin, tay vẫn nắm chặt thanh gươm răng cưa dài.
“Tra gươm vào vỏ!” Uglúk quát to. “Và đừng vớ vẩn thêm nữa! Từ đây chúng ta sẽ đi thẳng về phía Tây, xuống lối cầu thang. Từ đó lại đi thẳng đến dãy đồi, rồi men theo bờ sông đến khu rừng. Và chúng ta sẽ hành quân cả ngày lẫn đêm. Rõ chưa?”
“Bây giờ,” Pippin nghĩ bụng, “chỉ cần anh bạn xấu xa đó mất thêm chút thời gian để ổn định hàng ngũ, mình sẽ có cơ hội.” Một tia hy vọng le lói trong cậu. Lưỡi thanh kiếm đen đã cứa vào cánh tay cậu rồi trượt xuống cổ tay. Cậu cảm thấy máu đang rỉ xuống bàn tay, nhưng đồng thời cảm nhận được cả cái lạnh của thép trên da mình.
Lũ Orc đang thu xếp để tiếp tục hành quân, nhưng một vài tên miền Bắc vẫn chưa bằng lòng, và bè lũ Isengard giết thêm hai tên nữa trước khi những tên còn lại hoàn toàn khiếp vía. Cả một vùng rộ lên những tiếng chửi rủa và huyên náo. Trong giây lát Pippin không có ai canh giữ. Chân cậu bị trói rất chắc chắn, nhưng tay cậu chỉ bị buộc quanh phần cổ tay, và cả hai bàn tay đều ở đằng trước. Cậu có thể cử động cả hai tay một lúc, cho dù bị thít chặt đến tàn nhẫn. Cậu đẩy tên Orc chết qua một bên, và gần như không dám thở, cậu đưa nút thừng lên xuống dọc theo lưỡi dao. Dao rất sắc còn bàn tay chết lại nắm chặt. Đoạn thừng bị cắt đứt! Pippin nhanh chóng dùng ngón tay cầm lấy nó, buộc lại thành hai vòng dây lỏng và luồn tay vào. Rồi cậu nằm thật im.
“Nhặt bọn tù này lên!” Uglúk hét. “Đừng giở bất cứ trò gì với chúng! Nếu chúng không còn sống khi chúng ta về đến nơi, sẽ có đứa phải chết theo đấy.”
Một tên Orc tóm lấy Pippin như tóm một bao tải, chui đầu vào giữa hai tay bị trói của cậu, nắm lấy hai cánh tay cậu kéo xuống, cho đến khi mặt Pippin bị áp sát vào cổ hắn; rồi hắn xốc cậu lên. Một tên khác đối xử với Merry theo cách tương tự. Bàn tay tựa vuốt sắc của tên Orc xiết lấy cánh tay Pippin như sắt nhọn; những móng tay xuyên cả vào thịt cậu. Cậu nhắm mắt và lại chìm vào ác mộng.
Đột nhiên cậu lại bị ném xuống nền đá. Mới là hồi đầu đêm, nhưng mặt trăng gầy guộc đã lăn dần về phía Tây. Họ đang ở bên rìa một vách đá hình như nhìn ra một biển mù nhợt nhạt. Có tiếng nước đổ ở gần đó
“Rốt cục bọn trinh sát cũng đã quay lại,” một tên Orc ở ngay gần nói.
“Vậy ngươi đã phát hiện được gì?” giọng Uglúk gầm gừ.
“Chỉ có một tên cưỡi ngựa, và hắn bỏ chạy về phía Tây. Giờ thì tất cả đều ổn rồi.”
“Tao dám nói bây giờ thì ổn. Nhưng ổn đến bao lâu nữa? Đồ ngu! Lẽ ra ngươi phải bắn hắn. Hắn sẽ báo động. Bọn chăn ngựa đáng nguyền rủa sẽ biết tin về chúng ta vào sáng mai. Giờ chúng ta sẽ phải chạy nhanh gấp đôi.”
Một bóng đen cúi xuống Pippin. Đó chính là Uglúk. “Ngồi dậy!” tên Orc nói. “Người của tao đã quá mệt mỏi vì phải mang theo mày rồi. Chúng ta sắp trèo xuống, và mày sẽ phải dùng đến chân. Giờ hãy tỏ ra hữu ích. Không được hét, không được bỏ trốn. Bọn tao có nhiều cách thanh toán cho những trò đó mà mày sẽ không thích đâu, dù sẽ không ảnh hưởng gì đến sự hữu dụng của mày đối với Ông Chủ.”
Hắn cắt sợi dây buộc quanh chân và mắt cá Pippin, túm tóc nhấc cậu lên và dựng cậu đứng trên hai chân. Pippin ngã xuống, và Uglúk lại túm tóc nhấc cậu lên. Vài tên Orc cười phá. Uglúk tống một túi nước vào giữa hai hàm răng cậu và trút một thứ chất lỏng bỏng rát vào họng: cậu cảm thấy một dòng nước nóng rực chảy xuyên qua người. Cảm giác đau đớn ở chân và mắt cá biến mất. Cậu đã có thể đứng được.
“Giờ đến lượt thằng kia!” Uglúk nói. Pippin nhìn hắn đi về phía Merry, đang nằm bên cạnh, và đá vào cậu. Merry rên lên. Túm lấy cậu một cách thô bạo Uglúk kéo cậu ngồi dậy, và xé tấm băng ra khỏi đầu cậu. Rồi hắn bôi lên vết thương chất gì đó màu đen trong một chiếc hộp gỗ nhỏ. Merry hét lên rồi chống cự điên cuồng.
Lũ Orc vỗ tay hò hét. “Không chịu dùng thuốc cơ đấy,” chúng chế nhạo. “Chẳng biết thứ gì là tốt cho nó. Chà chà! Sau này chúng ta sẽ có trò vui đấy.”
Thế nhưng lúc này Uglúk không bận tâm đùa cợt. Hắn cần tốc độ nên buộc phải chiều lòng những kẻ đi theo thiếu thiện chí. Hắn vừa chữa trị vết thương cho Merry theo cách của Orc, và cách này mang lại hiệu quả nhanh chóng. Sau khi hắn tống vào cổ họng anh chàng Hobbit một ngụm chất lỏng từ chiếc túi, cắt dây trói chân, và kéo cậu lên, Merry đã có thể đứng được, trông cậu nhợt nhạt nhưng dữ tợn, thách thức, và đầy sức sống. Vết thương trên trán không còn làm phiền cậu nữa, nhưng cậu sẽ phải mang vết sẹo màu nâu đến cuối đời.
“Chào Pippin!” cậu nói. “Vậy ra em cũng tham gia vao cuộc hành trình này sao? Bọn mình hỏi đâu ra giường và bữa sáng đây?”
“Nào nghe đây!” Uglúk nói. “Không gì hết! Ngậm lưỡi lại. Không được nói chuyện với nhau. Mọi rắc rối sẽ được báo cáo tại đầu kia, và Ngài sẽ biết cách thanh toán với bọn mày. Bọn mày sẽ có giường và bữa sáng: nhiều hơn khả năng bọn mày nuốt trôi đấy.”
Băng Orc bắt đầu rẽ xuống khe núi hẹp dẫn xuống vùng đồng bằng mù mịt bên dưới. Merry và Pippin, bị chia tách bởi một tá Orc hoặc hơn, trèo xuống cùng chúng. Xuống đến đây chân họ giẫm lên mặt cỏ, khiến những trái tim Hobbit thổn thức.
“Giờ thì thẳng tiến!” Uglúk hét lên. “Về phía Tây và chếch một chút lên phía Bắc. Hãy theo Lugdush.”
“Nhưng chúng ta sẽ làm gì lúc trời sáng?” một vài tên trong đám miền Bắc hỏi.
“Tiếp tục chạy,” Ugluk trả lời. “Thế mày nghĩ gì? Ngồi trên cỏ và đợi bọn Da Trắng đến tham gia buổi dã ngoại sao?”
“Nhưng bọn tao không thể chạy lúc trời sáng.”
“Chúng mày sẽ chạy còn tao ở ngay đằng sau,” Uglúk nói, “Chạy đi! Bằng không chúng mày sẽ không bao giờ thấy lại những cái hốc thân yêu của chúng mày đâu. Có Bàn Tay Trắng chứng giám! Cử cái lũ giòi núi này đi thì có ích lợi gì chứ, chẳng được huấn luyện đến nơi đến chốn. Chạy đi, lũ khốn kiếp! Chạy đi khi trời vẫn còn tối!”
Rồi cả đội quân bắt đầu chạy bằng những sải nhảy dài của Orc. Chúng không giữ hàng lối nào, mà chèn ép, xô đẩy, chửi bới nhau; thế nhưng tốc độ của chúng lại rất cao. Mỗi chàng Hobbit có ba tên canh gác. Pippin ở xa mãi phía cuối hàng. Cậu tự hỏi mình còn tiếp tục được bao lâu nữa với đà này: cậu đã không ăn gì kể từ buổi sáng. Một trong số những tên lính gác cậu có cầm roi. Nhưng hiện tại thứ chất lỏng của lũ Orc vẫn nóng bừng bên trong cậu. Và cả lý trí cậu cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Thỉnh thoảng trong tâm trí cậu cứ tự dưng hiện ra hình ảnh khuôn mặt chăm chú của Sải Chân Dài đang cúi xuống nhìn dấu đường tối, rồi chạy, chạy theo ở phía sau. Nhưng kể cả một chàng Tuần Du cũng thấy gì được ngoài dấu đường rối rắm đầy những vết chân Orc? Những dấu chân nhỏ bé của cậu và Merry đã bị chôn vùi dưới sự giày xéo của biết bao chiếc giày sắt ở đằng trước, đằng sau và khắp xung quanh họ.
Họ mới chỉ rời vách đá được khoảng một dặm thì mặt đất thoải xuống thành một vùng trũng nông rộng lớn, đất trở nên mềm và ẩm ướt. Sương mù giăng đầy ở đó, sáng nhợt nhạt trong những tia sáng cuối cùng của vầng trăng lưỡi liềm. Những hình bóng tăm tối của lũ Orc phía trước mờ dần rồi như bị nuốt chửng
“Chà chà! cẩn thận nào!” Uglúk hét lên từ phía sau.
Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong tâm trí Pippin, và cậu hành động ngay lập tức. Cậu lạng vòng về bên phải, vùng ra khỏi tầm với của tên lính gác đang bám lấy cậu, lao đầu vào sương mù; cậu tiếp đất sõng soài xuống thảm cỏ
“Dừng lại!” Uglúk hét lên.
Mất một lúc hỗn loạn và bối rối. Pippin vùng dậy bỏ chạy. Thế nhưng lũ Orc đã đuổi theo sau. Vài tên đột nhiên hiện ra lù lù ở ngay phía trước cậu.
“Không có hy vọng trốn thoát rồi!” Pippin nghĩ bụng. “Nhưng vẫn còn hy vọng có thể để lại dấu vết gì đó của mình mà không bị mờ trên nền đất ướt.” Cậu lấy hai bàn tay bị trói mò mẫm cổ họng, tháo chiếc ghim cài áo choàng. Ngay khi bị những cánh tay dài cùng móng vuốt rắn chắc vồ lấy, cậu thả nó xuống. “Hẳn là nó sẽ nằm lại đó cho đến ngày tận thế,” cậu nghĩ. “Mình chẳng biết tại sao lại làm vậy nữa. Nếu những người khác thoát ra được, họ hẳn sẽ đều đi cùng Frodo.”
Một sợi roi xoắn lấy chân cậu, cậu bặm miệng để khỏi hét lên.
“Đủ rồi!” Uglúk chạy đến hét. “Nó vẫn còn phải chạy cả một quãng dài nữa. Hãy bắt cả hai đứa phải chạy! Chỉ cần lấy roi nhắc nhở là được rồi.”
“Nhưng chưa hết đâu,” hắn gầm gừ, quay về phía Pippin. “Tao sẽ không quên đâu. Việc thanh toán chỉ bị tạm hoãn thôi. Đi mau!”
Cả Pippin lẫn Merry đều không nhớ nhiều phần sau của cuộc hành trình. Những cơn ác mộng và thực tế ác nghiệt trộn lẫn thành một dòng khổ sở dài dằng dặc, còn hy vọng ngày càng phai nhạt ở phía sau. Họ chạy, rồi họ lại chạy, cố theo kịp bước chân của lũ Orc, thỉnh thoảng lại bị một sợi dây tàn bạo liếm lấy một cách khéo léo. Nếu dừng lại hoặc vấp ngã, họ sẽ bị tóm lấy và lôi đi một quãng.
Sức nóng của liều thuốc Orc đã hết. Pippin lại cảm thấy lạnh và mệt lử. Đột nhiên cậu ngã úp mặt xuống đất. Những bàn tay cứng rắn với móng tay xé thịt siết lấy và nhấc cậu lên. Một lần nữa cậu lại bị vác đi như một chiếc bao tải, và bóng tối trùm xuống khắp xung quanh cậu: đó là bóng tối của một đêm khác, hay sự mù lòa của đôi mắt, cậu chẳng thể phân biệt được.
Rồi cậu lờ mờ nhận biết được những giọng nói đang cất lên ầm ĩ: có vẻ như rất nhiều Orc đang la ó đòi nghỉ ngơi. Uglúk cũng đang hò hét. Cậu cảm thấy mình bị vứt xuống đất, và cậu nằm thẳng cẳng lúc rơi xuống, cho đến khi những giấc mơ tăm tối đưa cậu đi. Thế nhưng cậu không thoát khỏi nỗi đau đớn được lâu; cú xiết sắt đá của đôi bàn tay nhẫn tâm lại tóm lấy cậu. Trong suốt thời gian dài cậu bị quăng quật và rung lắc, rồi bóng tối cũng dần trôi qua, và cậu lại trở về với thế giới thức tỉnh và nhận ra đang là buổi sáng. Có tiếng thét to ra lệnh, thế là cậu bị ném thô bạo xuống mặt cỏ.
Cậu nằm đó một lúc, đấu tranh cùng nỗi tuyệt vọng. Đầu cậu choáng váng, nhưng từ hơi ấm đang có trong người cậu đoán mình vừa được cho uống một ngụm thuốc nữa. Một tên Orc cúi xuống trên mình cậu, quẳng cho cậu ít bánh mì và một rẻo thịt sống sấy khô. Cậu ăn ngấu nghiến miếng bánh mì xám đã chớm ôi, nhưng không đụng đến miếng thịt. Cậu đã đói lả nhưng không đến mức phải ăn cả thịt ném cho từ tay một tên Orc, thứ thịt mà cậu không dám đoán thuộc về loài nào.
Cậu ngồi dậy và nhìn xung quanh. Merry ở cách đó không xa. Họ đang ở bên bờ một con sông nhỏ chảy xiết. Núi non phía trước hiện ra sừng sững: một đỉnh núi cao bắt lấy những tia nắng mặt trời đầu tiên. Khu rừng tối mờ nằm trải ra trên những triền thấp phía trước mặt.
Có rất nhiều tiếng quát tháo tranh cãi giữa lũ Orc; một cuộc cãi lộn dường như lại sắp nổ ra giữa những tên miền Bắc và lũ ở Isengard. Vài tên chỉ ngược về phía Nam, vài tên lại chỉ về phía Đông.
“Tốt thôi,” Uglúk nói. “Vậy thì để chúng lại cho tao! Không được giết, như ta đã nói với chúng mày lúc trước; còn nếu chúng mày muốn vứt bỏ những gì mà chúng ta đã đi suốt cả chặng đường để có được, thì cứ việc! Tao sẽ chăm sóc chúng. Cứ để đội Uruk-hai thiện chiến làm nhiệm vụ, như thường lệ. Nếu chúng mày sợ hãi bọn Da Trắng, cứ việc chạy đi! Chạy đi! Khu rừng ngay đấy,” hắn hét, chỉ về phía trước. “Vào đó đi! Đó là hy vọng tốt nhất của chúng mày đấy. Đi đi! Nhanh lên, trước khi tao lại chém bay vài cái đầu nữa, để tiếp thêm chút trí tuệ cho những đứa khác.”
Có một hồi chửi rủa và xô xát, rồi toàn bộ những tên miền Bắc vội vã phá bỏ hàng ngũ, trên một trăm tên, chạy nháo nhào dọc bờ sông hướng về dãy núi. Hai chàng Hobbit bị bỏ lại cho đám Isengard: một băng Orc đen tối và tàn ác, đông ít nhất tám mươi tên, da ngăm đen, mắt xếch với những cây cung lớn và kiếm ngắn lưỡi rộng bản. Vẫn còn một số ít những tên miền Bắc to lớn và gan lì hơn ở lại với chúng.
“Giờ chúng ta sẽ đối phó với Grishnákh,” Uglúk nói; thế nhưng ngay cả một vài tên quân của hắn cũng đang lo lắng nhìn về phía Nam.
“Ta biết,” Uglúk gầm lên. “Lũ cưỡi ngựa đáng nguyền rủa đã đánh hơi được chúng ta. Nhưng tất cả là lỗi của ngươi, Snaga. Ngươi và mấy tên trinh sát khác đáng bị xẻo tai. Thế nhưng chúng ta là quân thiện chiến. Chúng ta sẽ mở tiệc thịt ngựa, hay thứ gì đó ngon lành hơn.”
Đến lúc này Pippin mới hiểu được tại sao vài tên trong đội quân cứ chỉ trỏ về phía Đông. Từ hướng đó giờ cất lên những tiếng hét trầm đục, và Grishnákh lại xuất hiện, sau lưng có vài chục tên trông cũng giống hắn: những tên Orc tay dài chân cong. Trên khiên chúng có vẽ hình con mắt màu đỏ. Uglúk bước lên phía trước đón chúng.
“Vậy là mày đã quay lại ư?” hắn nói. “Suy tính lại rồi hả?”
“Tao quay lại để đảm bảo Mệnh Lệnh được thi hành và tù nhân vẫn an toàn,” Grishnákh trả lời.
“Thế cơ đấy!” Uglúk nói. “Thật phí công. Tao sẽ đảm bảo mệnh lệnh đã được thi hành dưới sự chỉ huy của tao. Vậy mày còn quay lại vì điều gì khác? Mày đã bỏ đi vội vã. Mày bỏ quên gì sao?”
“Tao đã bỏ lại một thằng ngu,” Grishnákh gầm gừ. “Thế nhưng cùng với hắn có vài anh bạn rắn rỏi không thể bỏ lại. Tao biết mày sẽ đưa họ vào một mớ bòng bong. Tao đến đây để giúp họ.”
“Hay lắm!” Uglúk cười phá. “Thế nhưng mày đi nhầm đường rồi đấy, trừ khi mày có gan chiến đấu. Lugbúrz là đường của mày. Bọn Da Trắng đang đến. Chuyện gì đã xảy ra với tên Nazgûl yêu quý của mày vậy? Lại một con khác dưới mông hắn bị xơi tên ư? Giờ mà mày mang hắn theo, may ra còn có ích đấy - nếu lũ Nazgûl này cũng được như chúng luôn ra vẻ.”
“Nazgûl, Nazgûl,” Grishnákh nói, đoạn rùng mình liếm môi, như thể chữ đó có vị hôi thối mà hắn đang phải nhấm nháp một cách đau đớn. “Mày đang nói về điều vượt quá tầm những giấc mơ mụ mị của mày đấy, Uglúk,” hắn nói. “Nazgûl! A! Được như chúng luôn ra vẻ! sẽ có ngày mày ước gì chưa từng nói điều đó. Quân thối tha!” hắn gầm gừ một cách dữ tợn. “Mày cần phải biết họ chính là đồng tử của Con Mắt Vĩ Đại. Còn Nazgûl bay: chưa đâu, chưa đâu. Ngài sẽ không để họ hiện hình tại vùng Sông Cả, không sớm vậy đâu. Họ được để dành cho Cuộc Chiến - và những mục đích khác.”
“Mày có vẻ biết nhiều đấy,” Uglúk nói. “Tao đoán là nhiều hơn cả những gì có lợi cho mày. Có lẽ những kẻ ở Lugbúrz phải tự hỏi tại sao, và bằng cách nào. Nhưng trong lúc đó quân Uruk-hai ở lsengard cứ đi làm những việc khổ ải, như thường lệ. Đừng có đứng nhỏ dãi ra đó! Hãy tập trung bọn nhố nhăng của mày lại! Bọn lợn còn lại đang chạy hết vào rừng đấy. Tốt hơn là mày nên chạy theo. Mày sẽ không còn sống mà trở lại được Sông Cả đâu. Hãy đi khỏi đây! Ngay bây giờ! Tao sẽ theo bén gót mày.”
Quân Isengard lại túm lấy Merry và Pippin, đèo họ sau lưng. Rồi đoàn quân bắt đầu lên đường. Chúng chạy hết giờ này qua giờ khác, chỉ thỉnh thoảng dừng lại để chuyển hai chàng Hobbit sang lưng những tên Orc mới. Có thể bởi chúng nhanh hơn và mạnh mẽ hơn, hoặc cũng có thể bởi một kế hoạch nào đó của Grishnákh, đội quân Isengard dần dần chạy vượt qua lũ Orc từ Mordor, và quân của Grishnákh theo sát phía sau. Không lâu sau chúng đã rút ngắn khoảng cách với lũ miền Bắc chạy trước. Khu rừng hiện ra mỗi lúc một gần.
Cả người Pippin bầm giập và tàn tạ, cái đầu đau nhức bị chà xát vào cái má dơ dáy và cái tai lông lá của tên Orc đang mang cậu. Ngay phía trước là những tấm lưng cúi thấp, những cẳng chân cuồn cuộn và chắc nịch đi lên rồi xuống, lên rồi xuống, không ngơi nghỉ, như thể làm bằng dây sắt và sừng, cứ tích tắc từng giây ác mộng trong một quãng thời gian bất tận.
Xế trưa đội quân của Uglúk đuổi kịp những tên miền Bắc. Bọn kia đang lả đi trong cái nắng chói chang, cho dù khi đó mặt trời mùa đông đang tỏa sáng trên bầu trời trong mát; đầu chúng gục xuống còn lưỡi thì chảy cả ra ngoài.
“Lũ giòi!” quân Isengard chế nhạo. “Bọn mày chín rồi đấy. Lũ Da Trắng sẽ bắt bọn mày mà ăn thịt. Chúng đang đến đấy!”
Tiếng thét của Grishnákh đã chứng tỏ điều này không chỉ là giễu cợt. Những kỵ binh, đang phóng rất nhanh, quả đã hiện trong tầm mắt: vẫn còn xa ở đằng sau nhưng đang tiến lại gần lũ Orc, tiến lại gần như cơn thủy triều chực cuốn lấy những kẻ đang sa trong cát lầy.
Quân Isengard bắt đầu chạy với tốc độ gấp đôi lúc trước khiến Pippin phải kinh ngạc, chúng vọt lên khủng khiếp dù chúng đã ở chặng cuối cuộc đua. Rồi cậu thấy mặt trời đang chìm dần, lặn xuống phía sau Dãy Núi Mù Sương; bóng tối lan ra khắp vùng đất. Đám quân từ Mordor rướn đầu lên và cùng bắt đầu tăng tốc. Khu rừng tối đen gần sát. Chúng đã vượt qua một vài cây lớp ngoài. Đất bắt đầu dốc lên, mỗi lúc một dựng đứng; nhưng lũ Orc không hề dừng chân. Cả Uglúk lẫn Grishnákh đều hò hét, thúc giục chúng tiếp tục đến nỗ lực cuối cùng.
“Chúng sẽ làm được. Chúng sẽ thoát được,” Pippin nghĩ bụng. Rồi cậu cố xoay cổ lại, đủ để liếc một mắt qua vai về phía sau. Cậu thấy đội kỵ binh ở phía Đông, giờ đã ngang với lũ Orc, đang sải vó trên đồng bằng. Hoàng hôn mạ bóng những mũi giáo, mũ trụ của họ, làm ánh lên những mái tóc sáng màu đang tung bay. Họ đang vây lấy lũ Orc, dồn chúng lại, xua chúng dọc theo dòng sông.
Cậu hết sức băn khoăn không hiểu họ là giống người nào. Giờ cậu ước gì đã học hỏi nhiều hơn lúc còn ở Thung Đáy Khe, chịu khó tìm hiểu bản đồ và mọi thứ; thế nhưng vào những ngày đó kế hoạch cho cuộc hành trình có vẻ như đã được đặt vào những bàn tay tài giỏi hơn, và cậu không bao giờ có thể ngờ sẽ bị tách khỏi Gandalf, hoặc khỏi Sải Chân Dài, thậm chí là khỏi Frodo. Tất cả những gì cậu có thể nhớ về Rohan chỉ là con ngựa của Gandalf, Bờm Bóng, đến từ vùng đất đó. Nếu chỉ có vậy thì nghe cũng thật đáng hy vọng.
“Nhưng làm sao bọn họ biết được mình không phải là Orc?” cậu nghĩ bụng. “Mình không nghĩ ở dưới này bọn họ từng nghe tới người Hobbit đâu. Lẽ ra mình nên lấy làm mừng vì lũ Orc quái ác có vẻ sắp bị tiêu diệt, thế nhưng mình mà được cứu thì vẫn tốt hơn.” Rất có thể cậu và Merry sẽ bị giết chết cùng những kẻ bắt cóc, thậm chí trước cả khi những Con Người Rohan biết là có họ.
Một vài người trong đội ky binh là cung thủ, có thể bắn tên từ ngay trên lưng ngựa đang phi. Phóng thật nhanh vào tầm bắn, họ vãi tên vào những tên Orc tụt lại phía sau, khiến nhiều kẻ trong số chúng gục xuống; rồi đội kỵ binh vòng lại thoát ra khói tầm tên trả đũa của kẻ thù, chúng bắn bừa bãi và chẳng dám dừng lại. Cứ như vậy thêm nhiều lần nữa, và có lần tên đã bay tới tận toán Isengard. Một trong số chúng, chạy ngay phía trước Pippin, đổ nhào và chẳng đứng dậy được nữa.
Buổi đêm buông xuống mà các Kỵ Sĩ vẫn chưa chịu áp sát để giao chiến. Rất nhiều tên Orc đã gục xuống, thế nhưng vẫn còn tới hai trăm tên khác. Lũ Orc đến được một quả đồi nhỏ khi trời vẫn còn chạng vạng. Hiên rừng đã rất gần, có lẽ không xa hơn ba sải, nhưng chúng không thể đi thêm được nữa. Đội kỵ binh đã vây tròn quanh chúng. Một toán Orc không tuân lệnh Uglúk vẫn tiếp tục chạy về phía khu rừng: chỉ có ba tên quay lại được.
“Vậy là chúng ta đến đây rồi,” Grishnákh chế nhạo. “Quả là lãnh đạo tài tình! Tao hy vọng Uglúk vĩ đại sẽ lại dẫn dắt chúng ta ra.”
“Đặt bọn Tí Hon xuống!” Uglúk ra lệnh mà chẳng thèm đế ý đến Grishnákh. “Mày, Lugdush, lấy thêm hai tên nữa ra canh gác chúng! Không được để chúng chết, trừ phi lũ Da Trắng bẩn thỉu tấn công vào. Hiểu không? Chừng nào tao còn sống, tao còn cần có chúng. Nhưng không được để chúng hò hét, và không được để ai giải thoát chúng. Buộc chân chúng lại!”
Mệnh lệnh cuối được thi hành một cách tàn nhẫn. Thế nhưng đây là lần đầu tiên Pippin được nằm cạnh Merry. Lũ Orc gây náo động ồn ào khủng khiếp, chúng hò hét rồi khua đập vũ khí, giúp hai chàng Hobbit tranh thủ thì thầm với nhau được một hồi.
“Anh chẳng thấy chuyện này sáng sủa gì,” Merry nói. “Anh lử cò bợ ra rồi. Không nghĩ anh có thể bò được xa, ngay cả nếu anh thoát được.”
“Lembas!” Pippin thì thầm. “Lembas: em còn một chút đây. Anh có không? Em không nghĩ chúng lấy đi thứ gì ngoài kiếm của bọn mình.”
“Có, anh vẫn còn một gói trong túi,” Merry trả lời, “nhưng chắc đã bị đập vỡ tan nát rồi. Dù thế nào thì anh cũng chẳng thể thò được mồm vào túi!”
“Anh không cần phải làm vậy. Em đã...” nhưng ngay lúc đó một cú đá dã man cảnh báo Pippin rằng tiếng ồn ào đã lắng xuống, và lũ lính gác đang theo dõi họ.
* * *
Buổi đêm lạnh lẽo và tĩnh mịch. Khắp xung quanh gò đất nơi lũ Orc đang tập trung, những ngọn lửa canh bùng lên, đỏ rực trong đêm tối, cả một vòng khép kín. Chúng nằm trong tầm bắn của cung dài, nhưng những kỵ sĩ không hề lộ diện trong vùng sáng, khiến lũ Orc tốn rất nhiều tên bắn vào những ngọn lửa, đến khi Uglúk ngăn chúng lại. Đội kỵ sĩ không gây ra bất cứ tiếng động nào. Đến đêm khuya, khi mặt trăng ló ra khỏi sương mù, thì thi thoảng họ mới thấp thoáng hiện ra, bóng dáng đôi lúc lóe lên trong ánh sáng trắng khi họ di chuyển thành vòng canh chừng không nghỉ.
“Chúng đang đợi Mặt Trời, quỷ tha ma bắt chúng đi!” tên lính gác gầm lên. “Tại sao chúng ta không hợp nhau lại tấn công phá vây? Tao muốn biết lão già Uglúk nghĩ lão đang làm gì?”
“Tao dám nói rồi mày sẽ biết,” Uglúk từ phía sau bước lên gầm gừ. “Ý mày là ta không nghĩ ngợi gì, phải không hả? Quỷ tha ma bắt mày đi! Mày cũng chẳng hơn gì lũ tiện dân kia: lũ giòi bọ và lũ vượn Lugbúrz. Rủ chúng tấn công chẳng ích lợi gì. Chúng chỉ biết to mồm rồi bỏ chạy, và cái bọn cưỡi ngựa bẩn thỉu kia thừa số quân để có thể quét sạch chúng ta rồi.
“Lũ giòi bọ này chỉ giỏi làm mỗi một việc này: chúng có thể nhìn như khoan vào đêm tối. Thế nhưng theo tất cả những gì nghe được thì những tên Da Trắng này có mắt nhìn đêm tốt hơn tất thảy bọn Người khác; và cũng đừng quên lũ ngựa của chúng! Chúng có thể nhìn thấy cả gió đêm, nghe đồn đại là như vây. Thế nhưng vẫn còn một điều những anh bạn tốt bụng đó không biết: Mauhúr và lính của hắn đang trong rừng, và họ có thể tới đây bất cứ lúc nào.”
Lời lẽ của Uglúk có vẻ như đã đủ làm yên lòng toán Isengard; thế nhưng lũ Orc còn lại vừa nản lòng vừa muốn nổi loạn. Chúng cắt một vài lính canh, số còn lại đều nằm dài ra đất, nghỉ ngơi trong màn đêm dễ chịu. Quả thật trời đã tối đen trở lại; bởi mặt trăng đã dạt về phía Tây vào vùng mây dày, và Pippin chẳng thể nhìn xa quá một vài bộ. Những ngọn lửa không mang chút ánh sáng nào đến quả đồi. Tuy nhiên đội kỵ binh lại chẳng chịu đợi bình minh và để kẻ thù ngơi nghỉ. Một tiếng hét bất chợt từ mạn Đông gò đất đã cho thấy điều gì đó không ổn. Có vẻ như vài Người đã phi vào gần, lặng lẽ xuống ngựa, trườn tới rìa khu trại và giết vài tên Orc, và rồi lại rút êm vào đêm tối. Uglúk phải đích thân lao ra để ngăn chặn chúng chạy loạn.
Pippin và Merry ngồi dậy. Những tên lính gác, quân Isengard, đã đi cùng Uglúk. Thế nhưng giả như hai chàng Hobbit có nảy ra bất cứ ý định trốn thoát nào, thì cũng nhanh chóng bị phá sản. Một cánh tay dài bờm xờm lông lá bỗng tóm lấy cổ từng người và dồn họ lại gần nhau. Họ lờ mờ nhận ra cái đầu to lù cùng khuôn mặt ghê tởm của Grishnákh ở ngay giữa; hơi thở hôi thối của hắn phả ra ngay má họ. Hắn bắt đầu sờ soạng và kiểm tra. Pippin rùng mình khi những ngón tay cứng rắn và lạnh lẽo lần mò xuống lưng cậu.
“Những cậu bé của ta!” Grishnákh thì thầm nói. “Nghỉ ngơi đã rồi chứ? Hay là chưa? Có lẽ vị trí hơi bất tiện một chút nhỉ: kiếm và roi ở một bên, còn những cây giáo bẩn thỉu thì ở bên kia! Người Tí Hon thì không nên can thiệp vào những chuyện quá lớn lao đối với mình.” Những ngón tay hắn vẫn tiếp tục mò mẫm. Hai đốm lửa mờ nhưng nóng bỏng bùng lên trong mắt hắn.
Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong tâm trí Pippin, cứ như thể đã nắm bắt được từ chính suy nghĩ gấp gáp của kẻ thù: “Grishnákh biết về chiếc Nhẫn! Hắn đang tìm kiếm nó, trong khi Uglúk bận rộn việc khác: có lẽ hắn muốn chiếm làm của riêng.” Nỗi sợ hãi làm lạnh ngắt trái tim Pippin, thế nhưng cũng ngay lúc đó cậu tự hỏi có thể lợi dụng gì từ sự thèm khát của Grishnákh.
“Ta không nghĩ ngươi có thể tìm ra nó bằng cách đó,” cậu thì thầm. “Không dễ tìm ra đâu.”
“Tìm ra nó?” Grishnákh nói: những ngón tay hắn ngừng mò mẫm mà chuyển sang bóp lấy vai Pippin. “Tìm cái gì? Mày đang nói gì thế, cậu bé?”
Pippin im lặng trong chốc lát. Rồi đột nhiên trong đêm tối cậu phát ra một âm thanh từ cổ họng: gollum, gollum. “Không có gì, bảo bối ạ,” cậu nói thêm.
Hai chàng Hobbit cảm nhận được những ngón tay Grishnákh đang máy giật. “Ô hô!” tên yêu tinh rít nhẹ. “Ý nó là vậy, phải không? Ô hô! Rất-rất nguy hiểm đấy, những cậu bé của ta.”
“Có lẽ “ Merry nói, giờ cậu đã tỉnh hẳn và hiểu được ý của Pippin. “Có lẽ vậy; nhưng không chỉ với riêng bọn ta đâu. Ngươi biết rõ nhất về kế hoạch của chính ngươi. Ngươi muốn nó hay không nào? Và ngươi sẽ trả gì cho nó đây?”
“Tao có muốn nó không? Tao có muốn nó không?” Grishnákh nói, như thể không hiểu gì hết; nhưng hai cánh tay hắn lại run lên. “Tao sẽ trả gì cho nó? Ý chúng mày là gì?”
“Ý của bọn ta,” Pippin nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “là chẳng hay ho gì việc mò mẫm trong đêm tối. Bọn ta có thể giúp ngươi tiết kiệm thời gian và rắc rối. Nhưng ngươi phải cởi trói chân ta trước, bằng không bọn ta sẽ chẳng làm gì hết, và chẳng nói gì hết.”
“Bọn ngốc nhỏ bé dịu dàng của ta,” Grishnákh rít lên, “tất cả những gì chúng mày có, và tất cả những gì chúng mày biết, sẽ bị moi ra vào thời điểm thích hợp: tất cả! Chúng mày sẽ mong có thêm nhiều điều nữa để khai làm thỏa lòng Người Tra Khảo, chắc chắn vậy rồi: sớm thôi. Không cần phải vội khai đâu. Ôi không cần đâu! Chúng mày nghĩ chúng mày được để cho sống làm gì? Những anh bạn nhỏ bé thân mến ơi, làm ơn hãy tin khi tao nói nó không xuất phát từ lòng tốt đâu; tính xấu đó thậm chí Uglúk còn không có nữa kìa.”
“Ta thấy cũng dễ tin thôi,” Merry nói. “Thế nhưng ngươi vẫn chưa mang được con mồi về nhà mà. Và có vẻ mồi ấy không đi theo đường của ngươi, cho dù điều gì xảy ra đi nữa. Nếu bọn ta đến Isengard, sẽ không phải là Grishnákh vĩ đại hưởng lợi đâu: Saruman sẽ chiếm tất cả những gì hắn thấy. Nếu ngươi muốn có gì đó cho bản thân thì giờ là lúc để thương lượng đấy.”
Grishnákh bắt đầu mất bình tĩnh. Có vẻ như cái tên Saruman đặc biệt dễ khiến hắn nổi điên. Thời gian đang trôi qua và sự huyên náo dần lắng xuống. Uglúk hoặc quân Isengard có thể quay lại vào bất cứ phút nào. “Chúng mày có nó không - một trong hai đứa?” hắn gầm gừ.
“Gollum, gollum!” Pippin nói.
“Cởi dây trói chân cho bọn ta!” Merry nói.
Họ có thể cảm nhận được đôi tay tên Orc đang run lên dữ dội. “Quỷ tha ma bắt chúng mày đi, đồ sâu mọt tí hon bẩn thỉu!” hắn rít. “Cởi dây trói chân chúng mày à? Ta sẽ cởi từng sợi dây trong cơ thể chúng mày. Chúng mày nghĩ ta không thể lục soát chúng mày đến tận xương à? Lục soát chúng mày! Tao sẽ xé chúng mày thành nhiều mảnh vẫn còn run rẩy. Tao không cần chân chúng mày hỗ trợ mới có thể đem chúng mày đi - và giữ cả hai bọn mày cho riêng tao!”
Đột nhiên hắn nắm lấy họ. Sức mạnh của đôi tay dài và bả vai của hắn thật khủng khiếp. Hắn nhét mỗi người vào một nách, và kẹp chặt họ vào hai bên sườn; hai bàn tay lớn bịt lấy mồm họ. Rồi hắn nhảy về phía trước, người khom thấp. Hắn đi nhanh chóng và lặng lẽ, cho đến khi đến tận rìa gò. Ở đó, lọt qua khoảng hở giữa vòng lính canh, hắn vượt qua như một cái bóng quỷ quyệt hòa vào màn đêm, trượt xuống triền đất rồi nhắm về phía Tây tới dòng sông chảy ra từ khu rừng. Hướng đó có cả một vùng đất trống rộng mà chỉ có một ngọn lửa.
Đi được hơn chục thước hắn dừng lại, nhìn ngó và nghe ngóng. Chẳng nghe chẳng thấy bất cứ gì. Hắn lại chậm rãi trườn đi, người khom gần sát đất. Rồi hắn lại ngồi xổm xuống và nghe ngóng. Rồi hắn đứng lên, như thể đang thử liều một cú nước rút bất ngờ. Đúng lúc đó một hình bóng kỵ sĩ đen thẫm hiện ra ngay trước mắt hắn. Một con ngựa khịt mũi chồm lên. Một người cất tiếng hô lớn.
Grishnákh quăng người xuống mặt đất, kéo hai chàng Hobbit xuống bên dưới mình; rồi hắn tuốt kiếm. Không nghi ngờ gì nữa hắn thà giết chết tù nhân còn hơn cho phép họ trốn thoát hoặc được cứu thoát; nhưng chính điều đó đã làm hại hắn. Thanh kiếm khẽ vang lên, và lóe sáng do đống lửa phía bên trái hắn. Một mũi tên từ trong bóng đêm rít gió lao tới: hoặc do được ngắm rất điệu nghệ, hoặc đã được số phận dẫn đường, tên găm trúng bàn tay phải hắn. Hắn thét lên đánh rơi thanh kiếm. Có tiếng vó ngựa dồn dập, Grishnákh vừa định vùng lên bỏ chạy thì đã bị đè xuống cùng một ngọn giáo đâm xuyên thấu người. Hắn thét lên một tiếng khủng khiếp rồi nằm vật xuống bất động.
Hai chàng Hobbit vẫn nằm bẹp dưới đất, y như khi Grishnákh bỏ họ lại. Một kỵ sĩ khác phi ào đến hỗ trợ đồng đội. Không rõ bởi sự nhạy bén đặc biệt của thị giác, hay của loại giác quan nào khác, mà con ngựa nhảy lên và nhẹ nhàng phóng qua họ; còn người cưỡi lại không hề nhìn thấy họ đang nằm trùm kín những tấm áo choàng tiên, lúc này đang mất vía, và quá hoảng sợ không dám cử động.
* * *
Cuối cùng Merry cũng cựa người rồi khẽ thì thầm: “Đến giờ vẫn ổn; thế nhưng chúng ta làm gì để tránh bị đâm xuyên táo đây?”
Họ có được câu trả lời gần như tức thì. Tiếng thét của Grishnákh đã khuấy động lũ Orc. Qua những tiếng gào thét vang lên từ phía gò đất hai chàng Hobbit có thể đoán ra việc mình biến mất đã bị phát hiện: có lẽ Uglúk đang chém rụng thêm vài cái đầu nữa. Rồi đột nhiên có nhiều tiếng Orc thét lên đáp trả từ bên phải, bên ngoài vòng lửa canh, từ phía khu rừng và dãy núi. Rõ ràng là Mauhúr đã tới và đang tấn công những kẻ bao vây. Có tiếng ngựa phi dồn. Đội Kỵ Sĩ siết chặt vòng vây xung quanh gò đất, bất chấp những loạt tên của lũ Orc, như để loại trừ bất cứ cuộc tẩu thoát nào, trong khi một toán khác phóng đi giải quyết những kẻ mới đến. Đột nhiên Merry và Pippin nhận thấy giờ đây họ đã ở bên ngoài vòng vây mà chưa cần phải động chân: chẳng còn gì chắn giữa họ và con đường thoát nữa.
“Giờ,” Merry nói, “chỉ cần chân tay được cởi, chúng ta đã có thể chạy đi rồi. Nhưng anh không thể chạm tới nút buộc, mà cũng chẳng cắn được.”
“Không cần cố đâu,” Pippin nói. “Em đang định nói với anh: Em đã lo xong việc cởi trói tay. Mấy vòng dây này chỉ để ra vẻ thôi. Tốt hơn anh nên làm một miếng lembas trước đã.”
Cậu tuột đoạn thừng khỏi cổ tay và móc ra một gói nhỏ. Những chiếc bánh đã vỡ, nhưng vẫn tốt, vẫn được gói trong lớp lá. Mỗi chàng Hobbit ăn lấy hai ba mẩu bánh. Vị bánh mang lại cho họ ký ức về những khuôn mặt đẹp đẽ, tiếng cười đùa, và những món ăn ngon lành vào những ngày bình yên giờ đã cách xa. Họ trầm ngâm ăn một chập lâu, ngồi trong bóng tối, chẳng buồn để tâm đến những tiếng gào thét hay âm thanh trận chiến ở gần đó. Pippin là người đầu tiên trở về với thực tại.
“Chúng ta phải chuồn thôi,” cậu nói. “Nhưng đợi một lát đã!” Thanh kiếm của Grishnákh nằm ngay tầm tay cậu, nhưng quá nặng và vướng víu khó sử dụng; nên cậu bò về phía trước, tìm thấy xác một tên yêu tinh, rút từ bao kiếm của hắn ra một con dao dài và sắc. Con dao giúp cậu cởi dây trói cho cả hai.
“Giờ thì đến lúc rồi!” cậu nói. “Khi nào nóng người hơn một chút, có lẽ chúng ta sẽ lại có thể đứng, và đi được. Nhưng dù thế nào thì tốt hơn đầu tiên chúng ta cứ bò đã.”
Và họ bò. Lớp đất mặt khá dày và mềm, điều đó có lợi cho họ; thế nhưng có vẻ như đó là một công việc lâu la chậm chạp. Họ vòng tránh ngọn lửa canh một đoạn khá xa, rồi trườn lên phía trước từng tí một, cho tới khi đến được dòng sông đang cuộn chảy ùng ục trong màn đêm bên dưới những bờ sâu. Rồi họ quay lại nhìn.
Tiếng huyên náo đã lắng xuống. Rõ ràng Mauhúr và “lính” của hắn đã bị tiêu diệt hoặc bị đuổi đi. Đội Kỵ Binh đã quay lại phiên gác đêm lặng lẽ đến đáng sợ của họ. Thế nhưng nó sẽ không kéo dài thêm lâu nữa. Đêm đã tàn. Ở phía Đông, bầu trời không mây đang bắt đầu sáng dần.
“Chúng ta phải ẩn nấp đi thôi,” Pippin nói, “hoặc không chúng ta sẽ bị phát hiện. Cũng chẳng tốt đẹp gì nếu mấy tay kỵ sĩ này nhận ra chúng ta không phải là Orc sau khi ta đã chết rồi.” Cậu đứng dậy và giậm chân. “Mấy sợi thừng này siết đau như cắt vậy; nhưng bàn chân em bắt đầu ấm lại. Em đã có thể chập chững đi được rồi. Anh thì sao, Merry?”
Merry đứng dậy. “Được rồi,” cậu nói, “anh xoay xở được. Lembas đã thực sự tiếp thêm năng lượng! Và cả cảm giác phấn chấn hơn nhiều thứ thuốc nóng của lũ Orc. Không biết thuốc ấy làm bằng gì. Nhưng có lẽ tốt hơn là không biết. Hãy làm một ngụm nước để trôi đi mọi suy nghĩ về nó!”
“Không phải ở đây, bờ sông dốc quá,” Pippin nói. “Tiến lên phía trước nào!”
Họ đổi hướng và chậm rãi bước đi bên nhau dọc theo dòng sông. Đằng Đông đang hừng lên phía sau họ. Họ vừa đi vừa đối chiếu những sự kiện, nói chuyện vui tươi theo phong cách của người Hobbit về những gì đã xảy ra kể từ khi bị bắt. Từ lời lẽ của họ chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng họ đã bị đối xử tàn nhẫn, đã phải trải qua những cơn nguy khốn, phải đi trong tuyệt vọng thẳng vào nơi chỉ có đau đớn và chết chóc; hoặc rằng ngay lúc này, như họ biết rõ, họ chẳng có nhiều cơ hội tìm thấy bạn bè hay bình an được nữa.
“Có vẻ như em đã làm tốt đấy, cậu Took ạ,” Merry nói. “Em sẽ được dành gần hết một chương sách của ông già Bilbo, nếu anh có cơ hội được kể lại cho ông ấy. Tốt lắm: nhất là chuyện đoán ra được âm mưu của tên côn đồ lông lá đó mà chơi lại hắn ta. Nhưng anh tự hỏi liệu có ai thấy được dấu đường của em và tìm thấy cái ghim cài đó không. Anh chắc sẽ bực lắm nếu để mất cái của anh, nhưng anh sợ cái của em đã ra đi mãi mãi rồi.
“Anh sẽ phải chải lại ngón chân, nếu còn muốn ngang hàng với em. Thực tình anh họ Hươu Bia Rum giờ sẽ đi lên trước đây. Đến lượt cậu ta chứng tỏ rồi. Anh cho rằng em chẳng hình dung được ta đang ở đâu; may mà anh biết tận dụng thời gian ở Thung Đáy Khe hơn em. Bọn mình đang đi về phía Tây dọc theo sông Luồng Ent. Điểm cuối Dãy Núi Mù Sương đang ở trước mắt và cả Rừng Fangorn nữa.”
Cậu còn chưa kịp dứt lời thì vùng bìa rừng đen sậm đã hiện ra lù lù ngay trước mặt. Màn đêm có vẻ như vẫn nán lại dưới những tán cây lớn, cố trườn khỏi buổi Bình Minh đang đến.
“Dẫn đường đi, cậu Hươu Bia Rum!” Pippin nói. “Hoặc lùi bước! Chúng ta đã được cảnh báo về Fangorn. Nhưng anh chàng biết tuốt hẳn không quên tuốt.”
“Anh không quên,” Merry trả lời, “nhưng anh thấy khu rừng có vẻ là hơn, dù thế nào thì cũng hơn là quay lại để rơi vào trận chiến.”
Cậu dẫn đường vào bên dưới những cành cây khổng lồ. Chúng có vẻ cổ thụ đến mức chẳng thể đoán nổi tuổi. Những chùm địa y lớn buông xuống như những chòm râu, phất phơ trong gió nhẹ. Từ trong bóng tối hai chàng Hobbit lại ló ra, nhìn xuống triền dốc vừa bỏ lại phía sau: những hình thù nhỏ bé trốn nấp trong ánh sáng mờ tối ấy trông như những đứa bé Tiên từ sâu thẳm ngàn xưa nơi Rừng Hoang lạ lẫm ngắm nhìn buổi Bình Minh đầu tiên trong đời.
Xa tít bên kia Sông Cả, bên kia miền Đất Nâu, hàng lý rồi hàng lý xám xịt, Bình Minh đang lên, đỏ rực như lửa. Những hồi tù và của thợ săn cất lên ồn ã đón chào. Những Kỵ Sĩ Rohan đột nhiên bừng tỉnh. Tù và đáp lại tù và vang vọng.
Trong bầu không khí lạnh lẽo, Merry và Pippin nghe thấy rõ ràng những tiếng hí của ngựa chiến, và cả những tiếng hát của rất nhiều người đột nhiên vang lên. Vầng Mặt Trời hé lên, một lưỡi liềm lửa đỏ trên lằn ranh thế giới. Rồi cất tiếng thét đồng thanh dũng mãnh, đội Kỵ Sĩ bắt đầu tiến công từ phía Đông; ánh sáng đỏ lấp lánh trên giáp trụ và mũi giáo của họ. Lũ Orc gào thét và bắn tất cả số tên còn lại. Hai chàng Hobbit nhìn thấy nhiều kỵ sĩ ngã xuống; nhưng đội ngũ của họ vẫn dấn tiếp lên đỉnh quả đồi, vượt qua đồi rồi quay lại tấn công lần nữa. Phần lớn những tên Orc còn sống bèn phá đội hình, chạy túa ra các hướng, từng tên đều bị truy sát. Thế nhưng vẫn còn một băng Orc, co cụm thành một mũi hình nêm đen đúa, quyết tâm nhằm hướng khu rừng mà đi. Chúng tiến lên triền dốc đánh thẳng vào đội quân canh gác. Giờ chúng đã tiến vào rất gần, và có vẻ như chúng chắc chắn sẽ thoát được: chúng đã hạ sát ba Kỵ Sĩ chắn đường.
“Chúng ta xem quá lâu rồi đấy,” Merry nói. “Đó là Uglúk! Anh không muốn gặp lại hắn đâu.” Hai chàng Hobbit quay người rồi chạy sâu vào bóng tối của khu rừng.
Và như vậy họ đã không kịp chứng kiến cuộc cầm cự cuối cùng, khi Uglúk bị đuổi kịp và bị dồn vào bước đường cùng ở ngay tại bìa khu rừng Fangorn. Ở đó hắn đã bị hạ sát dưới tay Éomer, Đệ Tam Thống Chế đất Mark, đã xuống ngựa đấu kiếm tay đôi với hắn. Và trên khắp những cánh đồng rộng lớn những Kỵ Sĩ mắt tinh đã truy sát nốt vài tên Orc tẩu thoát được vẫn còn đủ sức chạy.
Rồi sau khi đặt những đồng đội tử trận xuống một ngôi mộ chung và hát những bài ngợi ca, đội Kỵ Sĩ đốt một đống lửa khổng lồ và vung vãi tro cốt kẻ thù của họ. Và như vậy cuộc tấn công đã kết thúc, không một tin tức nào lọt ra đến được Mordor hay Isengard; nhưng đám khói từ đống lửa đã bốc lên tận trời và không thể tránh khỏi nhiều con mắt dò xét.