Chương VIII CÁC CẦU THANG Ở CIRITH UNGOL
Gollum vừa giật áo choàng của Frodo vừa rít lên đầy vẻ sợ hãi và sốt ruột. “Chúng ta phải đi thôi,” gã nói. “Chúng ta không được đứng lại đây. Khẩn trương lên!”
Frodo miễn cưỡng quay người bỏ lại miền Tây sau lưng rồi bước theo kẻ dẫn đường chui vào bóng tối miền Đông. Họ rời vòng cây và chui lủi dọc theo con đường hướng về dãy núi. Con đường này chỉ chạy thẳng trong chốc lát, chẳng lâu sau nó vòng về phía Nam cho đến khi chạy tới ngay bên dưới vai núi đá khổng lồ họ đã thấy từ đằng xa. Nó hiện lên đen đúa đầy vẻ cấm đoán phía trên họ, và còn tối hơn cả bầu trời tối đằng sau. Con đường tiếp tục len lỏi bên dưới vùng bóng đen của dãy núi, vòng qua rồi lại tạt về Đông, rồi bắt đầu leo lên dốc đứng.
Frodo và Sam dấn bước trên đường lòng nặng trĩu, họ chẳng thể quá chú tâm vào mối nguy của mình nữa. Đầu Frodo cúi gằm; gánh nặng trên cổ lại đang kéo cậu trĩu xuống. Ngay khi họ đi qua Ngã Tư lớn, sức nặng của nó, gần như đã biến mất ở Ithilien, lại bắt đầu phát tác một lần nữa. Cậu mệt mỏi nhìn lên khi cảm giác con đường cứ dốc ngược lên dưới chân; và cậu nhìn thấy nó, đúng như Gollum đã nói trước đó: thành phố của đám Ma Nhẫn. Cậu co người tựa vào bờ đá.
Một thung lũng dốc nghiêng, tựa một cái vịnh sâu chứa đầy bóng tối, chạy ngược vào mãi trong dãy núi. Ở phía bên kia, giữa các nhánh thung, đứng sừng sững trên bệ đá đặt trên những đầu gối đen đúa của dãy Ephel Dúath là hệ thống tường thành và tòa tháp Minas Morgul. Tất cả đều tối đen khắp xung quanh nó, cả trời lẫn đất, nhưng bản thân nó lại được thắp sáng. Không phải do ánh trăng bị giam cầm tràn qua những bức tường cẩm thạch của Minas Ithil khi xưa, tòa Tháp Mặt Trăng, đẹp đẽ và rực rỡ trong thung lũng đồi bao. Ánh sáng của nó lúc này còn nhợt nhạt hơn cả ánh trăng ốm yếu trong cảnh nguyệt thực trì trệ nào đó, nó chập chờn, run rẩy như luồng hơi kinh tởm bốc ra từ thối rữa, một loại ánh sáng ma trơi, loại ánh sáng chẳng thể soi tỏ được bất cứ thứ gì. Có nhiều cửa sổ trổ ra trên những bức tường và tòa tháp, trông như vô số lỗ đen nhìn ngược vào sự trống rỗng bên trong; nhưng tầng tháp trên cùng thì xoay chầm chậm, lúc hướng này lúc hướng khác, như một cái đầu ma quái khổng lồ rướn mắt nhìn vào màn đêm. Ba kẻ đồng hành đứng đó suốt một lúc, chùn người, nhìn lên bằng những ánh mắt bất đắc dĩ. Gollum hoàn hồn trước tiên. Gã lại giật áo choàng họ vẻ thúc giục, song chẳng nói lời nào. Gã gần như lôi họ về phía trước. Mọi bước chân đều miễn cưỡng, còn thời gian thì dường như chậm lại, đến nỗi chỉ riêng việc nhấc chân lên rồi đặt chân xuống cũng đã trôi qua bao nhiêu phút ghê tởm.
Dần dần họ cũng đến được cây cầu trắng. Ở đây con đường sáng le lói chạy qua dòng nước giữa thung lũng, ngoằn ngoèo tiếp tục chạy lên phía cổng thành: một cái miệng đen há hoác giữa vòng ngoài bức tường phía Bắc. Nằm ở hai bên rìa là những khoảng đất rộng bằng phẳng, những vạt cỏ trong bóng tối đầy những bông hoa màu trắng nhợt. Những bông hoa này cũng phát sáng, đẹp đẽ song lại mang dáng hình ghê gớm, giống như những hình thù điên loạn trong cơn mơ bất an; và chúng còn tỏa ra một thứ mùi chết chóc đến lợm giọng; cả một bầu không khí nồng nặc mùi thối rữa. Cây cầu bắc từ bãi cỏ này qua bãi cỏ khác. Đứng ở mỗi đầu cầu là những bức tượng hình người rồi hình thú chạm khắc tinh xảo, nhưng tất cả đều xấu xí và kinh tởm. Dòng nước chảy dưới cầu lặng lẽ và bốc hơi, nhưng làn hơi nước dâng lên từ đó, cuồn cuộn và xoắn xuýt quanh cầu, lại lạnh ngắt. Frodo cảm thấy mọi giác quan quay cuồng còn tâm trí thì sầm tối. Rồi đột nhiên, như thể bị một thế lực nào đó điều khiển chứ không phải ý chí của bản thân, cậu bắt đầu vội vã, loạng choạng bước về phía trước, hai tay cậu quờ quạng, đầu ngả sang hết bên này lại bên kia. Cả Sam lẫn Gollum đều chạy theo sau. Sam chộp được cậu chủ của mình ở ngay đầu cầu đúng lúc cậu vấp chân suýt ngã xuống.
“Không phải đường đó! Không, không phải đường đó!” Gollum gắt thầm, thế nhưng hơi thở giữa những kẽ răng gã vẫn đủ xé tan bầu yên tĩnh nặng nề như một hồi còi, và gã sụp người xuống khiếp sợ.
“Bám lấy, cậu Frodo!” Sam thì thầm vào tai Frodo. “Quay lại! Không phải đường đó. Gollum nói không phải, và riêng lần này tôi đồng ý với gã.”
Frodo quệt tay qua trán và dứt ánh mắt khỏi thành phố trên đồi. Tòa tháp rực rỡ đã quyến rũ cậu, và cậu đã phải đấu tranh với nỗi khao khát được chạy trên con đường tỏa sáng dẫn đến cổng tháp. Cuối cùng, cậu cố gắng quay người lại, và trong lúc làm vậy, cậu cảm thấy chiếc Nhẫn cưỡng lại cậu, kéo sợi dây chuyền quanh cổ cậu, và cả mắt cậu nữa, khi cậu nhìn đi chỗ khác, dường như bị mù đi trong chốc lát. Bóng tối phía trước cậu chẳng thể bị chọc thủng.
Gollum, bò trên mặt đất như một con thú sợ sệt, sắp lẩn mất vào bóng đêm. Còn Sam vừa hỗ trợ và dẫn đường cho cậu chủ đang loạng choạng vừa cố bám theo sau gã nhanh hết sức mình. Không xa ở bờ bên này dòng nước có một khoảng mở trên vách đá bên đường. Họ chui qua chỗ này, và Sam nhận thấy họ đang đi trên một đường mòn hẹp lúc đầu còn tỏa sáng lờ mờ, giống con đường chính, cho đến khi trèo lên khỏi những vạt cỏ có loài hoa chết chóc nó bắt đầu mờ dần, trở nên tối tăm, và uốn lượn khúc khuỷu lên mặt phía Bắc thung lũng.
Hai chàng Hobbit lê bước bên nhau theo đường mòn, họ chẳng thể nhìn thấy Gollum ở phía trước, chỉ trừ những lúc gã trở lại ra hiệu cho họ theo. Những lúc đó mắt gã lóe lên ánh sáng màu xanh trắng, có lẽ là phản chiếu thứ ánh sáng Morgul gớm ghiếc, hoặc được nhen nhóm bởi tâm trạng tương ứng trong lòng gã. Frodo và Sam lúc nào cũng nhận thấy thứ ánh sáng ma quái và hai hốc mắt tối tăm đó, trong lúc liên tục liếc nhìn một cách sợ sệt qua vai họ, và liên tục đưa mắt trở lại tìm kiếm đường mòn mỗi lúc một tăm tối. Họ gắng gượng bước đi chậm chạp. Khi vượt ra khỏi vùng hôi thối và hơi bốc từ dòng nước độc họ mới thở dễ dàng hơn và đầu óc cũng vì thế mà tỉnh táo hơn; nhưng lúc này chân tay họ lại mỏi rã, cứ như họ đã bước đi cả đêm với gánh nặng trên lưng, hoặc đã bơi ngược dòng nước triều dâng suốt bao lâu. Cuối cùng họ chẳng thể tiếp tục đi nữa nếu không nghỉ.
Frodo dừng lại ngồi xuống một tảng đá. Lúc này họ đã trèo lên đỉnh một gò đá lớn trơ trọi. Phía trước họ có một hốc ăn vào bờ thung lũng, con đường mòn vòng qua đó rồi tiếp tục đi, chẳng hơn gì một gờ đá rộng nhìn ra vực sâu bên phải; lại tiếp tục bò lên xuyên qua mặt núi dốc đứng hướng về phía Nam, cho đến khi mất hút vào bức màn tăm tối phía trên.
“Tôi phải nghỉ một lát, Sam ạ,” Frodo thì thầm. “Tôi thấy nặng nề quá, Sam thân mến, nặng nề vô cùng. Tôi không biết có thể mang nó đi được bao xa nữa? Dù sao thì tôi cũng phải nghỉ ngơi trước khi ta mạo hiểm đi vào đó.” Cậu chỉ con đường mòn hẹp phía trước.
“Suỵtt! Suỵt!” Gollum vừa rít vừa vội vã chạy lại phía họ, “Suỵt!” ngón tay gã đặt lên môi và lắc đầu liên hồi. Một tay gã kéo áo Frodo, một tay chỉ về phía đường mòn; nhưng Frodo không nhúc nhích.
“Chưa đâu,” cậu nói, “chưa đâu.” Đang đè lên cậu lúc này là một thứ còn hơn cả sự mệt mỏi; như thể một lời nguyền nặng nề nào đó đã yểm lên tâm trí và thân thể cậu. “Ta phải nghỉ,” cậu lẩm bẩm.
Nghe đến đây Gollum trở nên sợ hãi và lo âu đến mức gã lại phải lên tiếng, những tiếng rít phát ra từ sau bàn tay che như để tránh khỏi rơi vào tai những kẻ nghe lỏm vô hình trong không khí. “Không phải ở đây, không. Đừng nghỉ ở đây. Ngốc! Những con mắt có thể thấy chúng ta. Khi ra đến cầu chúng sẽ thấy chúng ta. Đi thôi! Trèo, trèo nào!”
“Nào, cậu Frodo,” Sam nói. “Gã lại nói đúng đấy. Chúng ta không được ở lại đây.”
“Được rồi,” Frodo nói bằng một giọng xa xăm, như thể đang nói trong lúc nửa tỉnh nửa mê. “Tôi sẽ cố.” Cậu mệt mỏi đứng dậy.
Nhưng đã quá muộn. Ngay lúc đó nền đá rung chuyển dữ dội bên dưới bọn họ. Một tiếng ầm lớn, lớn chưa từng nghe thấy, rền vang trong lòng đất và vọng khắp dãy núi. Rồi đột nhiên một ánh chớp đỏ lóe lên. Từ tít bên kia dãy núi phía Đông nó tỏa lên trời và nhuộm đỏ những đám mây đang sà thấp một màu đỏ ruộm. Giữa thung lũng âm u chỉ có ánh sáng lạnh lẽo chết chóc, ánh chớp đó trông thật tàn bạo và dữ dội. Những chóp đá và sống núi như dao mẻ vụt hiện ra đen đúa trên nền lửa đang ngùn ngụt bốc lên ở Gorgorth. Rồi tiếp theo là một tiếng sấm lớn.
Và Minas Morgul trả lời. Một loạt ánh chớp trắng lóa lóe lên: những lưỡi lửa xanh đánh ra nhằng nhịt từ tòa tháp và từ vòng đồi bao quanh trúng vào những đám mây ủ rũ. Mặt đất rên xiết; rồi từ phía tòa thành một tiếng thét vang lên. Lẫn giữa những tiếng thét âm vực cao như tiếng chim săn mồi, và tiếng ngựa hí hoang dại vì điên giận và sợ hãi, là một tiếng lanh lảnh xé tan bầu không khí, run rẩy rồi nhanh chóng vút lên tới một âm vực chói lói vượt ra khỏi giới hạn của thính giác. Hai chàng Hobbit xoay mình về phía nó, rồi nằm xoài xuống, hai tay bịt chặt lấy tai.
Khi âm thanh khủng khiếp đó lắng xuống chỉ còn là tiếng rên rỉ bệnh hoạn rồi im bặt, Frodo mới từ từ ngẩng đầu lên. Bên kia thung lũng hẹp, giờ đây gần như ngang tầm mắt cậu, những bức tường của tòa thành xấu xa đứng đó, và cái cổng đen ngòm, hình thù như cái miệng há ra với hàm răng lấp lánh, đang mở rộng. Và từ trong cổng một đội quân tiến ra.
Cả đội quân đều trùm áo đen và tối như màn đêm. Trên nền bức tường thành mờ ảo và đá lát đường sáng rõ, Frodo nhìn thấy chúng, những hình thù nhỏ bé màu đen xếp thành hàng lối, đang hành quân nhanh chóng mà lặng lẽ, ào ra bên ngoài như một dòng chảy bất tận. Phía trước chúng là đội kỵ binh đông đảo di chuyển như những cái bóng chỉnh tề hàng lối, và dẫn đầu là một tên trông to lớn hơn tất thảy: một Kỵ Sĩ, toàn thân đen tuyền, chỉ trừ trên đầu đội mũ trùm của hắn là cái mũ trụ trông như vương miện, lập lòe một thứ ánh sáng nguy hiểm. Lúc này hắn đã tiến đến gần chiếc cầu bên dưới, và ánh mắt Frodo cứ đăm đăm dõi theo hắn, không thể chớp mắt ngoảnh đi. Phải chăng đó là Thủ Lĩnh Chín Kỵ Sĩ trở xuống mặt đất để dẫn đội quân kinh tởm của mình ra trận? Đây, đúng vậy, đây chính là tên vua ma quái đã hạ gục Người Mang Nhẫn bằng bàn tay lạnh lẽo mang lưỡi dao chết chóc. Vết thương cũ nhói lên đau đớn cùng cơn ớn lạnh lan đến tận trái tim Frodo.
Những suy nghĩ khiếp đảm đó còn chưa thôi giày vò cậu và trói buộc cậu như thể bằng phép thuật thì đột nhiên tên Kỵ Sĩ dừng lại, ngay trước đầu cầu, và đằng sau hắn, cả đoàn quân cũng đứng im. Tất cả đều ngưng trệ trong bầu tĩnh lặng chết chóc. Có lẽ chiếc Nhẫn đã cất tiếng gọi tên Ma Chúa, và trong chốc lát hắn bồn chồn, cảm thấy một quyền năng khác ngay bên trong thung lũng của hắn. Cái đầu đen chụp mũ hình vương miện quay hết bên này đến bên khác trong sợ hãi, quét qua vùng bóng tối bằng cặp mắt không ai trông thấy. Frodo chờ đợi, cựa quậy cũng không còn nổi như chú chim thấy con rắn đang lao tới. Và trong lúc chờ đợi, cậu cảm thấy thôi thúc hơn bất cứ khi nào, một mệnh lệnh bắt cậu phải đeo chiếc Nhẫn vào. Nhưng dù sức ép lớn đến đâu, giờ đây cậu lại thấy không hề muốn khuất phục nó. Cậu biết rằng chiếc Nhẫn sẽ chỉ phản bội cậu, và cậu không có, chưa có đủ quyền năng để đối đầu với tên vua Morgul ngay cả nếu có đeo nó vào. Nhưng ý chí cậu không còn đáp lại mệnh lệnh đó nữa, cho dù vẫn đang thất thần vì sợ hãi, và cậu chỉ cảm thấy một quyền năng thật lớn lao từ bên ngoài không ngớt táp lên mình. Nó túm lấy bàn tay Frodo, và trong lúc tâm trí cậu theo dõi nó, không mong muốn nhưng hồi hộp chờ xem (như thể cậu đang xem một câu chuyện cổ xa xôi nào đó), nó dịch chuyển bàn tay từng chút một về phía sợi dây chuyền đeo trên cổ cậu. Rồi ý chí cậu thức tỉnh; nó từ từ đẩy bàn tay lại và đặt nó lên một thứ khác, một thứ đang nằm ẩn mình gần ngực cậu. Thứ đó có vẻ lạnh và cứng khi cậu nắm lấy: lọ nước của Galadriel, được trân quý từ bao lâu nay, và suýt bị lãng quên cho đến tận giờ phút đó. Khi cậu chạm vào nó, trong chốc lát toàn bộ ý nghĩ về chiếc Nhẫn đều bị xua ra khỏi tâm trí cậu. Cậu thở hắt rồi gục đầu xuống.
Ngay lúc đó tên Vua Ma quay đi rồi thúc ngựa phi qua cầu, toàn bộ đội quân đen tối của hắn bám theo sau. Có lẽ những chiếc áo choàng tiên đã lừa được con mắt vô hình của hắn, còn tâm trí mới được củng cố của kẻ thù nhỏ bé của hắn cũng đã gạt đi ý nghĩ của hắn. Nhưng hắn lại đang vội vã. Thời khắc đã điểm, theo mệnh lệnh của Chủ Nhân vĩ đại, hắn buộc phải hành quân tuyên chiến về phía Tây.
Chẳng bao lâu sau hắn đã đi qua, như một bóng đen hòa vào bóng đêm, rồi xuống con đường quanh co, và phía sau hắn triền miên những hàng ngũ đen đúa băng qua cây cầu. Chưa khi nào, kể từ thời đại oai hùng của Isildur, thung lũng đó xuất đi một đội quân hùng hậu đến vậy; chưa một đội quân nào ác liệt và được trang bị mạnh mẽ đến vậy từng đánh vào khúc cạn dòng Anduin; thế nhưng Mordor mới chỉ xuất ra một đội, mà vẫn chưa phải đội quân hùng mạnh nhất của Mordor.
Frodo rùng mình. Đột nhiên trái tim cậu nhớ lại Faramir. “Rốt cục cơn bão đã bùng ra,” cậu nghĩ thầm. “Dàn gươm giáo khổng lồ này đang tiến về phía Osgilliath. Liệu Faramir có ngăn chặn kịp thời không? Anh ấy đã đoán trước, nhưng anh ấy có biết vào lúc nào không? Và giờ đây ai có thể bảo vệ khúc cạn khi đích thân Vua của Chín Kỵ Sĩ xung trận? Và cả những đội quân khác nữa cũng sẽ xung trận. Mình đến quá muộn rồi. Mất hết rồi. Mình đã mắc kẹt quá lâu trên đường. Mất hết rồi. Ngay cả nếu nhiệm vụ của mình được hoàn thành, sẽ chẳng có ai biết đến. Sẽ chẳng còn ai nghe mình kể. Rồi việc này sẽ trở nên vô nghĩa.” Không thể chịu đựng nổi phút yếu lòng, cậu khóc. Đội quân của Morgul vẫn rầm rập băng qua cây cầu.
Rồi từ mãi xa xôi, như thể xuất hiện từ những ký ức thời ở Quận, một sáng sớm có chút nắng vừa hé rạng, khi ngày mới cất tiếng gọi và những cánh cửa mở rộng, cậu nghe thấy giọng Sam cất lên. “Dậy đi, cậu Frodo! Dậy đi!” Nếu giọng nói có thêm vào: “Bữa sáng của cậu xong xuôi rồi,” chắc cậu cũng khó mà cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng dĩ nhiên là Sam đang thúc giục. “Dậy đi, cậu Frodo! Chúng đi rồi,” chú nói.
Một tiếng rầm khô khốc vang lên. Những cánh cổng Minas Morgul đã đóng lại. Hàng giáo cuối cùng cũng đã biến mất dưới con đường. Tòa tháp vẫn ngạo nghễ bên kia thung lũng, nhưng ánh sáng thì đã mờ dần bên trong. Cả tòa hành lại rơi vào một vùng tối tăm và im lìm. Song nó vẫn toát ra vẻ đầy cảnh giác.
“Dậy đi, cậu Frodo! Chúng đi rồi, và chúng ta cũng phải đi thôi. Vẫn còn thứ gì đó đang sống trong đó, thứ gì đó có mắt, hoặc có tâm trí biết nhìn, nếu cậu hiểu ý tôi; và chúng ta càng lưu lại lâu ở một nơi thì nó sẽ càng sớm phát hiện ra chúng ta. Đi thôi, cậu Frodo!”
Frodo ngẩng đầu lên, rồi đứng dậy. Nỗi tuyệt vọng vẫn chưa nguôi, nhưng giờ khắc yếu đuối thì đã qua. Cậu thậm chí còn hé ra một nụ cười dữ dội, giờ đây cậu cảm thấy cũng rõ ràng như lúc trước vừa cảm thấy điều ngược lại, rằng việc gì phải làm, thì cậu sẽ phải làm, nếu có thể và rằng dù Faramir hay Aragorn hay Elrond hay Galadriel hay Gandalf hay bất cứ ai khác có biết về việc này hay không thì đấy cũng không phải là mục đích. Cậu cầm lấy cây gậy bằng một tay, còn tay kia nắm lọ nước. Khi nhìn thấy ánh sáng trong veo đang tỏa qua kẽ ngón tay, cậu nhét nó vào ngực áo và giữ nó áp vào trái tim. Rồi quay người khỏi tòa thành Morgul, giờ không hơn gì một quầng xám le lói phía bên kia vực thẳm tối tăm, cậu chuẩn bị đi theo con đường dẫn lên trên.
Có vẻ như Gollum đã bò theo gờ đá mà lẩn vào bóng đêm khi cổng Minas Morgul mở ra, bỏ lại hai chàng Hobbit nằm đó. Lúc này gã mon men quay lại, hai hàm răng đập vào nhau lộp cộp còn những ngón tay thì bật răng rắc. “Ngu xuẩn! Ngờ nghệch!” gã rít lên. “Khẩn trương nào! Họ chớ nghĩ nguy hiểm đã qua. Chưa đâu. Khẩn trương nào!”
Họ không trả lời, chỉ theo gã trèo lên gờ đá cheo leo. Cả hai bọn họ đều chẳng lấy gì làm thích thú, nhất là sau khi đã đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy khác; thế nhưng quãng trèo cũng không lâu. Chỉ chốc lát con đường mòn dẫn đến một góc quành gấp nơi mặt núi lại nhô ra, và tới đó nó đột nhiên đi vào một khe đá hẹp. Họ đã đến cầu thang đầu tiên mà Gollum nói tới. Màn đêm đã gần như buông kín, và họ chẳng hề thấy gì ngoài tầm với tay; thế nhưng cách vài bộ ở phía trên, đôi mắt Gollum lóe lên nhàn nhạt khi gã quay về phía họ.
“Cẩn thận!” gã thì thầm. “Bậc thang. Nhiều lắm. Cẩn thận đấy!”
Dĩ nhiên họ cần phải cẩn thận. Thoạt tiên Frodo và Sam cảm thấy dễ chịu hơn vì giờ có vách đá ở hai bên, thế nhưng lối cầu thang lại gần dốc đứng như một chiếc thang dựng, và càng đi lên họ càng ý thức được rõ ràng hơn cú rơi vời vợi đang chực sẵn phía sau. Những bậc thang đều rất hẹp, khoảng cách không đều, hơn nữa lại rất khó lường: mép bậc đều mòn nhẵn thín, nhiều bậc vỡ vụn, nhiều bậc vừa đặt chân lên đã nứt toác. Hai chàng Hobbit vẫn gắng sức tiến lên, cho đến khi rốt cục phải dùng những ngón tay tuyệt vọng bám vào bậc thang phía trước, và buộc đầu gối đang đau đớn phải co rồi duỗi; dải bậc thang càng ăn sâu vào sườn núi dựng đứng, những bức tường đá trên đầu họ càng vươn lên cao mãi.
Cuối cùng, ngay khi cảm thấy không chịu đựng thêm được nữa, họ lại thấy cặp mắt Gollum đang ngó xuống họ chăm chú. “Chúng ta lên được rồi,” gã thì thầm. “Đã qua cầu thang đầu tiên. Hobbit thông minh trèo được cao, thông minh lắm. Chỉ vài bậc thấp bé nữa là xong, phải.”
Sam và Frodo, lúc này đang choáng váng và vô cùng mệt mỏi, tiếp tục bám theo gã, trèo lên bậc thang cuối cùng, rồi ngồi phịch xuống xoa bóp chân cẳng và đầu gối. Họ đang ở trên hành lang tối tăm dường như vẫn tiếp tục đi lên phía trước, cho dù thoải hơn và không có bậc thang nào. Gollum chẳng để họ nghỉ ngơi lâu.
“Vẫn còn một cầu thang nữa,” gã nói. “Một cầu thang dài hơn nhiều. Hãy nghỉ khi ta đến đỉnh cầu thang tới. Chưa nghỉ bây giờ.”
Sam rên rỉ. “Ngươi vừa nói dài hơn hả?” chú hỏi.
“Phải, phải, dài hơn,” Gollum nói. “Nhưng không khó lắm đâu. Hobbit đã leo Cầu Thang Thẳng. Sắp tới là Cầu Thang Xoắn.”
“Và sau đó là gì nữa?” Sam hỏi.
“Rồi chúng ta sẽ biết,” Gollum nói nhỏ. “Ồ phải, rồi chúng ta sẽ biết!”
“Ta tưởng ngươi nói có một đường hầm,” Sam nói. “Chẳng có đường hầm nào cho chúng ta chui qua sao?”
“Ồ có chứ, có một đường hầm,” Gollum nói. “Nhưng Hobbit có thể nghỉ trước khi đến đó. Nếu họ qua được, họ sẽ lên gần đến đỉnh. Rất gần, nếu họ qua được. Ồ phải!”
Frodo rùng mình. Chặng leo thang khiến cậu vã mồ hôi, thế nhưng giờ đây cậu lại cảm thấy rét và nhớp nháp, đã vậy dọc theo hành lang tăm tối còn có cơn gió lạnh từ những tầng cao vô hình phía trên thổi xuống. Cậu đứng dậy giũ mình. “Vậy thì tiếp tục thôi!” cậu nói. “Đây không phải chỗ để nghỉ.”
Hành lang dường như còn đi thêm hàng dặm nữa, và lúc nào luồng khí lạnh cũng thổi qua họ, họ càng đi nó càng mạnh đến độ biến thành cơn gió lạnh thấu xương. Dãy núi dường như đang cố phả hơi thở chết chóc khuất phục họ, đẩy lui họ khỏi những bí ẩn ở trên cao, hoặc thổi bay họ vào bóng tối bên dưới. Họ chỉ biết mình đã đến điểm kết thúc khi đột nhiên tay phải họ không còn sờ thấy vách đá nữa. Họ chẳng nhìn thấy gì nhiều. Tất cả chỉ là những khối đen không hình không dạng khổng lồ và những cái bóng màu xám thẫm hiện ra lù lù phía trên và khắp xung quanh, nhưng thỉnh thoảng lại có ánh đỏ lờ mờ lóe lên dưới những đám mây đang sà xuống, và trong chốc lát họ thấy những đỉnh núi cao chót vót, ở phía trước và cả hai bên, như những cột trụ đỡ lấy tấm trần khổng lồ đang trĩu xuống. Có vẻ như họ vừa mới trèo hàng trăm bộ và lên đến một thềm đá rộng. Bên trái họ là vách đá, còn bên phải họ là vực sâu.
Gollum dẫn đường sát bên dưới vách đá. Lúc này họ không phải trèo lên nữa, nhưng giờ đây mặt đất nứt vỡ và nguy hiểm hơn trong bóng đêm, thêm vào đó đá lở cũng đã dựng lên rất nhiều trở ngại trên đường. Họ đi chậm chạp và thận trọng. Cả Sam lẫn Frodo đều chẳng còn đoán được bao nhiêu giờ đã trôi qua kể từ khi họ bước chân vào Thung Lũng Morgul. Đêm dường như dài đến vô tận.
Cuối cùng một lần nữa họ nhận thấy một bức tường lù lù hiện ra, và một lần nữa những bậc thang mở ra trước mặt họ. Họ lại dừng, và họ lại bắt đầu leo lên. Đó thực sự là một cuộc leo dốc dài và mệt mỏi; nhưng lối bậc thang này không được đào thẳng vào sườn núi. Ở đây mặt vách đá khổng lồ dốc ngược vào trong, còn con đường uốn lượn vòng vèo như rắn quấn lấy vách đá. Có chỗ nó còn trườn ngay sát bờ vực thẳm tăm tối, Frodo liếc xuống bên dưới nhìn thấy khe núi khổng lồ ở đầu Thung Lũng Morgul trông như một vực thẳm mênh mông. Dưới những đáy sâu, le lói như ánh đom đóm, con đường ma quái trải dài từ thành phố chết đến con đường Đèo Không Tên. Cậu vội vã quay đi.
Cầu thang vẫn tiếp tục uốn éo trườn lên, cho đến khi vượt qua dải thang cuối cùng, ngắn và thẳng, nó dẫn lên một tầng cao khác. Con đường đã chuyển hướng khỏi đường đèo chính ở khe núi lớn, giờ đây nó theo đuổi một hướng đi riêng đầy hiểm nguy dưới đáy một khe đá thấp giữa những phần cao hơn của dãy Ephel Dúath. Hai chàng Hobbit có thể lờ mờ phân biệt được những cột đá cao và đỉnh nhọn lởm chởm ở cả hai bên, giữa chúng là những vết nứt vỡ lớn còn đen hơn cả bóng đêm, nơi những mùa đông bị lãng quên thả sức ăn mòn và đục khoét những vách đá không hề biết đến ánh mặt trời. Và lúc này dãy ánh sáng đó trên bầu trời dường như mạnh hơn; dù họ không biết là do buổi sáng khủng khiếp cuối cùng cũng đến với vùng đất bóng tối, hay những gì họ thấy chỉ là ánh lửa của một đòn bạo liệt nào đó của Sauron trong nỗi thống khổ mang tên Gorgoroth bên kia núi. Vẫn còn xa phía trước, và vẫn còn cao phía trên, Frodo nhìn lên và thấy, như đã đoán lúc trước, điểm cao nhất của con đường cay đắng này. Trên nền đỏ thẫm của bầu trời phía Đông in hằn dấu một khe nứt trên sống núi cao nhất, cắt sâu xuống giữa hai vai núi đen; và trên mỗi vai núi mọc lên một chiếc sừng đá.
Cậu dừng lại nhìn chăm chú hơn. Sừng bên trái cao và mảnh hơn; và ánh sáng đỏ bùng cháy trong đó, hoặc nếu không thì là ánh sáng đỏ ở vùng đất phía sau tỏa xuyên qua một cái lỗ. Giờ cậu thấy: đó là một tòa tháp màu đen nằm chặn ngay đèo ngoài. Cậu chạm vào tay Sam rồi chỉ.
“Tôi chẳng thích cái vẻ của nó!” Sam nói. “Vậy là rốt cục con đường bí mật của ngươi cũng bị canh gác,” chú vừa càu nhàu vừa quay về phía Gollum. “Chắc ngươi đã biết từ lâu rồi phải không?”
“Mọi con đường đều bị theo dõi, phải,” Gollum nói. “Dĩ nhiên rồi. Nhưng Hobbit vẫn phải thử. Đây có thể là nơi ít bị theo dõi nhất. Biết đâu chúng ra hết chiến trường rồi, biết đâu đấy!”
“Biết đâu,” Sam lẩm bẩm. “Chà, có vẻ như vẫn còn cả một quãng đường dài phía trước và phía trên trước khi chúng ta đến được đó. Và vẫn còn con đường hầm nữa. Tôi nghĩ cậu phải nghỉ ngơi thôi, cậu Frodo. Tôi không biết bây giờ là mấy giờ sáng hay tối, nhưng chúng ta đã đi liên tục hàng giờ rồi.”
“Phải, chúng ta phải nghỉ ngơi,” Frodo nói. “Hãy tìm một góc khuất gió nào đó, và tập trung sức lực - cho chặng cuối cùng.” Vì cậu cảm thấy đây đúng là chặng cuối. Những cực hình ở vùng đất phía trước, và công việc phải hoàn thành ở đó có vẻ xa xôi, hãy còn quá xa chưa khiến cậu phải lo lắng. Toàn bộ tâm trí cậu đều dồn cả vào việc làm sao để đi qua, hay vượt qua bức tường và sự canh gác không thể chọc thủng này. Một khi cậu làm được việc bất khả thi ấy thì nhiệm vụ hình như đã được hoàn tất, hoặc ít ra cậu cảm thấy vậy vào giờ khắc tối tăm mệt mỏi đó, trong khi vẫn cực nhọc trong bóng đá bên dưới Cirith Ungol.
Họ ngồi xuống trong một khe tối giữa hai cột đá lớn: Frodo và Sam ở khá sâu bên trong, còn Gollum khom mình gần miệng khe. Ở đó hai chàng Hobbit ăn bữa họ cho sẽ là bữa cuối trước khi đi xuống Vùng Đất Không Tên, có lẽ cũng là bữa cuối cùng họ ăn cùng nhau. Họ ăn ít thức ăn Gondor, và vài lát bánh mì đi đường của người Tiên. Họ cũng uống đôi chút. Nhưng nước thì họ uống dè sẻn, chỉ đủ làm ướt những đôi môi khô khốc.
“Tôi tự hỏi đến khi nào mình mới lại tìm thấy nước?” Sam nói. “Nhưng tôi cho rằng ở đó chúng cũng phải uống chứ? Lũ Orc ấy, phải không?”
“Phải, chúng cũng uống,” Frodo nói. “Nhưng đừng nói chuyện đó nữa. Thứ nước đó không dành cho chúng ta.”
“Vậy thì càng cần phải lấy thêm nước,” Sam nói. “Thế nhưng chẳng có tí nước nào ở trên này hết: tôi chẳng hề nghe thấy tiếng nước chảy hay thậm chí là tiếng nhỏ giọt. Và dù sao thì Faramir cũng đã nói chúng ta không được uống nước ở Morgul.”
“Không uống nước chảy ra từ Imlad Morgul, là những gì anh ấy nói,” Frodo nói. “Giờ chúng ta vẫn chưa đến thung lũng đó, và nếu chúng ta gặp dòng suối nào thì đó cũng chỉ chảy vào đó chứ không chảy ra từ đó.”
“Tôi không tin thứ nước nào hết,” Sam nói, “cho đến khi nào tôi sắp chết vì khát. Nơi này cho cảm giác thật xấu.” Chú hít mạnh. “Tôi cho rằng có cả mùi nữa. Cậu có để ý thấy không? Một thứ mùi thật quái đản, ngột ngạt. Tôi chẳng thích nó đâu.”
“Còn tôi thì chẳng thích thứ gì ở đây hết,” Frodo nói, “dù bậc thang hay vách đá, dù gió hay xương. Đất, nước và không khí ở đây xem ra đều bị nguyền rủa. Thế nhưng đường chúng ta đi nằm về phía này.”
“Phải, đúng là như vậy,” Sam nói. “Nếu biết rõ hơn ngay từ đầu chúng ta đã chẳng đi đến đây. Nhưng tôi cho rằng mọi thứ đều vậy cả thôi. Những thứ đẹp đẽ trong truyện cổ và thơ ca, cậu Frodo ạ: những thứ mà tôi từng gọi là phiêu lưu. Tôi đã từng nghĩ đấy là thứ mà những con người tuyệt vời trong các câu chuyện ra đi tìm kiếm, bởi họ muốn trải qua, bởi phiêu lưu thì thú vị còn cuộc sống thì hơi nhàm chán, một hình thức tiêu khiển như người ta vẫn nói. Nhưng đối với những câu chuyện thực sự đáng kể hoặc đối với những chuyện còn đọng lại trong tâm trí, mọi việc thường lại không theo cách đó. Người ta dường như bị đẩy vào các câu chuyện đó, thường là thế - đường họ đi nằm về phía ấy, như cậu vừa nói. Nhưng tôi cho rằng họ đều có rất nhiều cơ hội, giống như chúng ta, có thể quay lại, chỉ có điều họ không làm vậy. Mà nếu họ làm vậy, chúng ta đã chẳng biết, bởi họ sẽ bị lãng quên. Chúng ta chỉ toàn nghe về những người tiếp tục dấn thân - và không phải tất cả đều có kết thúc có hậu, xin lưu ý cậu; ít nhất là đối với những người ở trong câu chuyện chứ không nằm ngoài nó. Cậu biết đấy, nghĩa là về nhà, và nhận thấy mọi thứ vẫn ổn, cho dù không hẳn giống như xưa - như ông Bilbo già chẳng hạn. Thế nhưng đó không phải lúc nào cũng là những câu chuyện nghe hay nhất, cho dù có lẽ bị đẩy vào những chuyện đó thì thú nhất! Và tôi tự hỏi chúng ta đã rơi vào loại chuyện nào đây?”
“Tôi cũng tự hỏi điều đó,” Frodo nói. “Nhưng tôi không biết. Và đấy mới là kiểu của một câu chuyện có thật. Cứ thử nghĩ lại chuyện nào cậu thích mà xem. Cậu có thể biết hoặc đoán được một câu chuyện thuộc thể loại nào, kết thúc có hậu hay không có hậu, thế nhưng chính những con người trong đó lại không biết. Và cậu không muốn họ biết.”
“Không, thưa cậu, dĩ nhiên là không. Đơn cử Beren, chàng không bao giờ nghĩ mình sẽ lấy được viên Silmaril trên Vương Miện Sắt ở Thangorodrim, song chàng đã làm được, và đó là nơi còn tồi tệ, tối tăm, nguy hiểm hơn nơi này. Nhưng dĩ nhiên đó là một câu chuyện dài, và còn đi tiếp qua hạnh phúc đến khổ đau cùng những điều khác nữa - và viên Silmaril vẫn đi tiếp rồi đến với Eärendil. Mà, thưa cậu, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ về ánh sao mà Phu Nhân đưa cho! Mà, nghĩ cho kỹ, chúng ta đang ở trong chính câu chuyện đó! Nó vẫn đang tiếp diễn. Lẽ nào những câu chuyện vĩ đại không bao giờ kết thúc?”
“Không, bản thân câu chuyện thì không bao giờ kết thúc,” Frodo nói. “Thế nhưng những con người trong chuyện thì đến và đi khi vai trò của họ kết thúc. Vai trò của chúng ta cũng sẽ kết thúc sau này - hoặc sắp rồi.”
“Khi đó chúng ta sẽ được nghỉ ngơi và ngủ đôi chút,” Sam nói. “Chú cười nhạt. “Và ý của tôi chỉ là như vậy thôi, cậu Frodo ạ. Ý tôi là nghỉ ngơi và ngủ theo đúng nghĩa, rồi thức dậy bắt tay vào công việc buổi sáng ngoài vườn. Tôi e rằng đó là tất cả những gì tôi hy vọng bấy lâu nay. Tất cả những kế hoạch lớn lao đều không hợp với cái loại tôi. Song tôi vẫn tự hỏi liệu có khi chúng ta đang ở trong một câu chuyện; nhưng ý tôi là: bằng lời lẽ ấy, cậu biết đấy, rồi được kể bên đống lửa, hoặc được đọc lên từ một quyển sách cỡ đại chữ màu đen và đỏ, hết năm này qua năm khác. Và mọi người sẽ nói: ‘Hãy nghe câu chuyện về Frodo và chiếc Nhẫn!’ Và họ sẽ nói: ‘Phải rồi, đó là một trong những câu chuyện con thích nhất. Frodo rất dũng cảm, phải vậy không cha?’ ‘Đúng thế, con trai ạ, người nổi tiếng nhất trong số các Hobbit, mà thế nghĩa là rất đáng kể đấy.’ ”
“Vậy là kể hơi nhiều quá rồi đấy,” Frodo nói, rồi cậu cười, một tràng cười dài và trong trẻo xuất phát từ tận trái tim. Âm thanh như vậy đã không ai nghe thấy ở nơi này kể từ khi Sauron đến Trung Địa. Đột nhiên Sam tưởng như tất cả đất đá đều đang lắng nghe và những vách đá cao cũng đang ngả về phía họ. Thế nhưng Frodo chẳng màng đến chúng; cậu lại cười. “Ôi, Sam,” cậu nói, “nghe cậu nói không hiểu sao tôi thấy vui như thể câu chuyện đã được viết ra. Nhưng cậu đã quên mất một trong những nhân vật chính: Samwise trái tim cứng cỏi. ‘Con muốn được nghe thêm về Sam, cha ạ. Sao người ta không đưa vào thêm những gì anh ấy nói hả cha? Đó là thứ con thích, nó khiến con cười. Và Frodo chẳng đi được xa nếu không có Sam, phải vậy không cha?’ ”
“Này, cậu Frodo,” Sam nói, “cậu đừng trêu vậy chứ. Tôi nghiêm túc mà.”
“Tôi cũng nghiêm túc,” Frodo nói, “và tôi vẫn đang nghiêm túc đây. Chúng ta đi hơi nhanh quá rồi đấy. Cậu và tôi, Sam ạ, vẫn đang mắc kẹt ở những phần tồi tệ nhất trong câu chuyện, và ngay tới điểm này rất có thể ai đó sẽ nói: ‘Gập sách lại đi cha, chúng con không muốn đọc thêm nữa đâu.’ ”
“Có lẽ vậy,” Sam nói, “nhưng tôi sẽ không phải là người nói điều đó. Không hẳn những gì đã được hoàn tất và đã qua, và những gì được đưa vào những câu chuyện vĩ đại, đều giống nhau. Mà, ngay cả Gollum cũng có thể là một nhân vật tốt trong một câu chuyện nào đó, dù sao cũng tốt hơn trong câu chuyện của cậu. Và bản thân gã cũng đã từng thích nghe truyện, theo chính lời gã kể. Tôi tự hỏi liệu gã nghĩ mình là anh hùng hay kẻ xấu?
“Gollum!” chú gọi. “Ngươi có muốn làm anh hùng không, mà gã lại đi đâu nữa rồi?”
Chẳng thấy bóng dáng gã ở cả miệng khe trú ẩn lẫn trong bóng tối gần đó. Gã đã từ chối thức ăn của họ, cho dù, như thường lệ, vẫn chấp nhận một ngụm nước; và rồi có vẻ gã đã cuộn người lại ngủ. Họ đã cho rằng ít nhất một trong những lý do cho lần gã vắng mặt dài hôm trước là đi tìm loại thức ăn gã thích; và giờ rõ ràng gã đã lại lẩn đi trong lúc họ đang nói chuyện. Nhưng lần này là để làm gì?
“Tôi chẳng thích cái kiểu lén lút chuồn mất mà chẳng thèm nói trước của gã,” Sam nói. “Nhất là lần này. Gã chẳng thể tìm được thức ăn ở đây, trừ khi gã thèm ăn đá. Nghĩ xem, thậm chí còn chẳng có lấy chút rêu nào!”
“Lo chuyện gã lúc này thì có ích gì đâu,” Frodo nói. “Không có gã, chúng ta thậm chí còn chẳng thể thấy được con đèo này, đừng nói đến việc đi xa đến vậy, vậy nên chúng ta sẽ phải chịu đựng các thói xấu của gã thôi. Nếu gã tráo trở thì vẫn sẽ tráo trở.”
“Vậy cả thôi, tôi thà thấy gã trong tầm mắt,” Sam nói. “Và nếu gã tráo trở thì càng nên như vậy. Cậu có nhớ là gã chẳng bao giờ nói con đèo này có bị canh gác hay không không? Giờ thì chúng ta đã thấy ngọn tháp đằng kia - có thể nó đã bị bỏ hoang, nhưng cũng có thể không. Cậu có nghĩ gã đang đi tìm chúng không, lũ Orc hay bất cứ loài nào ở đó ấy?”
“Không, tôi không nghĩ vậy,” Frodo trả lời. “Ngay cả nếu gã định giở trò, mà tôi nghĩ cũng không phải không có khả năng. Nhưng tôi không nghĩ là trò đó: không phải đi tìm lũ Orc, hay bất cứ tay sai nào của Kẻ thù. Tại sao lại phải đợi đến lúc này, sau khi phải leo trèo khổ sở, và đến quá gần vùng đất gã sợ? Đã nhiều lần gã có cơ hội giao nộp chúng ta cho lũ Orc kể từ khi chúng ta gặp gã. Không đâu, nếu có là gì thì đó sẽ là một mánh khóe nào đó của riêng gã - mà gã nghĩ là khá bí mật.”
“Chà, tôi cho rằng cậu nói đúng, cậu Frodo ạ,” sam nói. “Nhưng không phải vì thế mà tôi thoải mái hơn tí nào. Tôi không nhầm đâu: tôi không nghi ngờ việc gã sẽ khoan khoái giao tôi cho lũ Orc cũng y như khoái hôn tay mình vậy. Nhưng tôi quên mất - Bảo Bối của gã. Không, tôi cho rằng từ đầu đến cuối vẫn là Bảo Bối cho Sméagol tội nghiệp. Đó là ý tưởng xuyên suốt trong tất cả các mánh mung của gã, nếu gã có ý tưởng nào. Thế nhưng đưa chúng ta lên đây mà lại ích gì cho âm mưu đó thì tôi chẳng thể đoán được.”
“Rất có thể chính gã cũng chẳng thể đoán được,” Frodo nói. “Và tôi không nghĩ gã chỉ có một âm mưu đơn giản trong cái đầu mê muội của gã. Tôi nghĩ một phần gã đang thực sự cố gắng cứu Bảo Bối khỏi tay Kẻ Thù, đến chừng nào gã còn có thể. Bởi nếu Kẻ Thù có được nó, đó cũng sẽ là thảm họa cuối cùng của chính gã. Về phần còn lại, có lẽ gã chỉ muốn kéo dài thời gian để chờ thời cơ.”
“Phải đấy, thằng Lủi và thằng Hủi, như tôi từng nói trước đây,” Sam nói. “Nhưng càng đến gần vùng đất của Kẻ thù, thằng Lủi sẽ càng trở nên giống thằng Hủi hơn. Hãy ghi nhớ lời tôi: nếu chúng ta có bao giờ đến được con đèo, gã sẽ không để chúng ta cầm thứ bảo bối đó qua miệng thung lũng mà không gây ra rắc rối nào đâu.”
“Chúng ta vẫn chưa đến đó mà,” Frodo nói.
“Chưa, nhưng tốt hơn là vẫn phải mở to mắt cho đến lúc đó. Nếu chúng ta bị phát hiện đang nằm ngủ, thằng Hủi sẽ hiện nguyên hình rất nhanh đấy. Nhưng không có nghĩa là cậu không được an toàn nếu chợp mắt một lúc, cậu chủ à. Nếu cậu nằm cạnh tôi, cậu sẽ được an toàn. Tôi sẽ vui mừng được thấy cậu ngủ. Tôi sẽ canh gác cho cậu; chừng nào cậu còn nằm trong vòng tay tôi, chừng đó sẽ chẳng có ai mó máy được vào cậu mà Sam của cậu không hay biết.”
“Ngủ!” Frodo nói rồi thở dài, như thể vừa nhìn thấy ảo ảnh xanh mát giữa sa mạc. “Phải, ngay cả ở đây tôi cũng có thể ngủ.”
“Vậy thì ngủ đi, cậu chủ! Hãy gối đầu lên lòng tôi.”
Gollum tìm thấy họ như vậy vài giờ sau đó, khi gã bò xuống theo đường mòn đi ra từ bóng tối phía trước. Sam đang ngồi tựa lên vách đá, đầu chú gục sang một bên còn hơi thở thì nặng nhọc. Gối trong lòng chú là đầu Frodo, đang chìm sâu trong giấc ngủ; đặt trên vầng trán trắng trẻo của cậu là bàn tay sạm nâu của sam, bàn tay kia thì đặt nhẹ trên ngực cậu chủ. Cả hai gương mặt họ đều thật yên bình.
Gollum nhìn họ. Một biểu hiện kỳ lạ hiện ra trên khuôn mặt gầy guộc và đói khát của gã. Ánh sáng mờ đi trong đôi mắt gã, giờ chúng trở nên mờ nhạt, già nua và mệt mỏi. Một cơn đau thắt dường như đang xoắn lấy gã, và gã quay đi, nhìn lại về phía con đèo, đoạn lắc đầu, như thể đang lâm vào một cuộc đấu tranh tư tưởng. Rồi gã quay lại, chậm rãi giơ cánh tay run rẩy về phía Frodo, chạm vào đầu gối cậu rất thận trọng - nhưng cú chạm lại gần giống như cái vuốt ve. Trong giây phút ngắn ngủi đó, nếu một trong hai người đang ngủ nhìn thấy gã, họ sẽ tưởng mình đang nhìn một lão già Hobbit mệt mỏi, teo tóp bởi những tháng năm đã đưa lão đi quá xa khỏi tuổi thọ thông thường, khỏi bạn bè và họ hàng, khỏi những cánh đồng và dòng suối tuổi trẻ, một kẻ đáng thương hại, già nua và đói khát.
Nhưng cú chạm đó đã khiến Frodo rùng mình rồi khẽ kêu lên trong giấc ngủ, và ngay lập tức Sam tỉnh dậy. Thứ đầu tiên chú nhìn thấy là Gollum - “đang mó máy cậu chủ,” như chú tưởng.
“Này ngươi!” chú cộc cằn nói. “Ngươi định giở trò gì?”
“Không gì cả, không gì cả,” Gollum khẽ nói. “Chủ Nhân dễ thương!”
“Dám lắm,” Sam nói. “Nhưng ngươi vừa ở đâu vậy - lén lút đi rồi lại lén lút về hử, lão già xấu xa?”
Gollum co người lại, một tia sáng xanh lóe lên dưới đôi mi sụp. Giờ trông gã gần giống như một con nhện, khom người trên tứ chi gập lại, đôi mắt lồi ra. Giây phút ngắn ngủi hồi nãy đã trôi qua, chẳng còn mong trở lại. “Lén lút, lén lút!” gã rít lên. “Hobbit lúc nào cũng lịch sự, phải rồi. Hỡi những Hobbit dễ thương! Sméagol đưa họ lên những đường bí mật chẳng ai tìm được. Gã mệt, gã khát, phải khát lắm; gã dẫn họ đi, rồi phải tìm đường nữa, và giờ họ nói lén lút, lén lút. Quả là những bạn dễ thương, phải rồi bảo bối ạ, quả là dễ thương.”
Sam cảm thấy hối hận đôi chút, cho dù không tin tưởng hơn. “Xin lỗi,” chú nói. “Ta xin lỗi, nhưng ngươi đã làm ta giật mình tỉnh ngủ. Lẽ ra ta không nên ngủ, và điều đó khiến ta hơi cáu. Nhưng còn cậu Frodo, cậu ấy mệt vậy cơ mà, ta bảo cậu ấy chợp mắt một chút, và đó là kết quả đấy. Xin lỗi. Nhưng ngươi đã đi đâu vậy?”
“Đi lén lút,” Gollum nói, và ánh sáng xanh vẫn không rời cặp mắt gã.
“Ồ tốt thôi,” Sam nói, “ngươi thích nói vậy thì cứ việc! Ta chẳng nghĩ điều đó khác xa thực tế lắm đâu. Và giờ tốt hơn là chúng ta sẽ lén lút cùng nhau. Thế mấy giờ rồi? Đang là hôm nay hay ngày mai vậy?”
“Ngày mai rồi,” Gollum nói, “hay đúng hơn đã là ngày mai khi Hobbit ngủ. Thật ngu xuẩn, thật nguy hiểm - nếu Sméagol tội nghiệp không lén lút gác xung quanh.”
“Ta nghĩ bọn ta rồi sẽ sớm phát mệt với từ đó thôi,” Sam nói. “Nhưng không sao. Ta sẽ đánh thức cậu chủ.” Chú nhẹ nhàng vuốt ngược tóc khỏi trán Frodo, rồi cúi xuống khẽ nói với cậu.
“Dậy thôi, cậu Frodo! Dậy thôi!”
Frodo cựa mình mở mắt, rồi cậu thấy khuôn mặt Sam đang cúi xuống mình và mỉm cười. “Gọi tôi sớm vậy, Sam?” cậu nói. “Trời vẫn tối mà!”
“Vâng ở đây thì lúc nào cũng tối cả,” Sam nói. “Nhưng Gollum quay lại rồi, cậu Frodo, và gã nói giờ đã là ngày mai rồi. Nên chúng ta phải đi tiếp thôi. Chặng cuối cùng.”
Frodo hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy. “Chặng cuối cùng!” cậu nói. “Chào Sméagol! Có tìm thấy thức ăn không? Ngươi đã nghỉ ngơi chút nào chưa?”
“Không thức ăn, không nghỉ ngơi, chẳng có gì cho Sméagol cả,” Gollum nói. “Gã chỉ là kẻ lén lút.”
Sam tặc lưỡi, nhưng cố tự kiềm chế.
“Đừng đặt tên xấu cho bản thân ngươi, Sméagol,” Frodo nói. “Dù đúng hay sai thì cũng đều không khôn ngoan đâu.”
“Sméagol phải nhận những gì cho gã,” Gollum trả lời. “Đặt cho gã cái tên đó chính là Chủ Nhân Samwise tốt bụng, một Hobbit cái gì cũng biết.”
Frodo nhìn Sam. “Vâng thưa cậu,” chú nói. “Đúng là tôi đã dùng từ đó, vì tôi bất ngờ tỉnh giấc và phát hiện ra gã ở ngay gần. Tôi đã nói xin lỗi, nhưng sắp sửa chẳng còn thấy vậy nữa đâu.”
“Nào, thế thì bỏ qua đi,” Frodo nói. “Nhưng giờ có vẻ như chúng ta đã đến lúc cần bàn bạc, ngươi và ta, Sméagol ạ. Cho ta biết liệu bọn ta có thể tự tìm ra quãng đường còn lại hay không? Chúng ta đã nhìn thấy con đèo, thấy lối vào, và nếu bây giờ bọn ta mà tìm được đường, thì ta nghĩ cam kết của chúng ta có thể coi là đã chấm dứt. Ngươi đã hoàn thành điều ngươi hứa, nên ngươi được tự do: tự do quay về với thức ăn và nghỉ ngơi, hay bất cứ đâu ngươi muốn đi, chỉ trừ đến với tay sai của Kẻ thù. Có thể một ngày nào đó ta sẽ thưởng cho ngươi, ta hoặc những người còn nhớ đến ta.”
“Chưa, chưa, chưa đâu,” Gollum rên rỉ. “Ôi không! Họ làm sao tự tìm đường được chứ, phải không? Ôi chắc chắn rồi. Còn đường hầm nữa mà. Sméagol phải tiếp tục. Không nghỉ. Không ăn. Chưa đâu.”