← Quay lại trang sách

Chương X CỔNG ĐEN ĐÃ MỞ

Hai ngày sau, tất cả đội quân miền Tây đã tập hợp trên đồng Pelennor. Quân đoàn Orc và người phương Đông đã quay lại rời khỏi Anórien, nhưng bị người Rohirrim đột kích và cắt nhỏ, chúng không chống cự nhiều mà tan tác tháo chạy về phía Cair Andros; và khi hiểm họa đó đã đập tan và có thêm nhiều quân mới tới từ phía Nam, Kinh Thành được canh giữ không thể tốt hơn. Quân trinh sát báo cáo không còn kẻ thù nào trên những con đường về phía Đông cho tới tận Ngã Tư có Nhà Vua Lâm Nạn. Giờ tất cả đều sẵn sàng cho cú gieo xúc xắc cuối cùng.

Legolas và Gimli sẽ cưỡi chung ngựa đi cùng đoàn Aragorn và Gandalf, tiên phong với người Dúnedain và các con trai Elrond. Nhưng Merry thấy hổ thẹn vì không đi với họ.

“Cậu không đủ khỏe cho chuyến đi kiểu này,” Aragorn nói. “Nhưng đừng hổ thẹn. Cho dù không làm gì nữa trong cuộc chiến, cậu cũng đã giành được vinh quang lớn. Peregrin sẽ đi đại diện cho người Quận; và đừng ganh tỵ với cậu ấy cơ hội lao vào nguy hiểm, vì dù đã làm hết sức như vận mệnh cho phép, cậu ấy vẫn chưa làm được nhiều như cậu đã làm. Mà thực sự thì lúc này tất cả đều gặp nguy hiểm như nhau. Dù có thể số phận của chúng tôi là gặp kết thúc cay đắng trước cổng Mordor, nếu chúng tôi bị như vậy, thì cậu cũng sẽ bước vào trận chiến cuối, dù ở đây hay bất cứ nơi nào cơn triều đen bắt kịp cậu. Tạm biệt!”

Và thế là Merry giờ ỉu xìu đứng nhìn cuộc hội quân. Bergil đứng cùng cậu, cậu nhóc cũng chán nản; vì cha cậu cũng lên đường dẫn đầu một đội quân Người của Kinh Thành: anh còn chưa được gia nhập lại đội Túc Vệ cho tới khi được đưa ra xét xử. Trong đội quân đó, Pippin cũng đi; với tư cách chiến binh của Gondor. Merry nhìn thấy cậu cách đó không xa, một bóng hình nhỏ bé nhưng vươn thẳng giữa những người cao ráo của Minas Tirith.

* * *

Cuối cùng kèn đồng cũng vang lên và đoàn quân bắt đầu di chuyển. Từng tốp lại từng tốp, từng đoàn lại từng đoàn, họ vòng đi rồi lên đường về phía Đông. Và rất lâu sau khi họ đã biến mất khỏi tầm nhìn trên con đường cái lớn dẫn tới Đường Cao, Merry vẫn còn đứng đó. Ánh lấp lánh cuối cùng khi mặt trời buổi sớm tô điểm giáo và mũ trụ lóe lên rồi tắt, mà cậu vẫn đứng cúi đầu với trái tim nặng nề, cảm thấy cô độc không bè bạn. Tất cả những người cậu yêu quý đã đi xa vào trong bóng tối che lửng lơ trên bầu trời phía Đông xa xôi; và trong tim cậu chẳng còn bao nhiêu hy vọng rằng mình sẽ có bao giờ gặp lại họ.

Như thể bị nỗi tuyệt vọng réo gọi, cơn đau trên cánh tay quay lại, khiến cậu cảm thấy yếu ớt và già cỗi, còn ánh nắng dường như nhạt nhòa. Cậu tỉnh lại khi tay Bergil chạm vào cậu.

“Đi nào, chú Perian!” cậu nhóc gọi. “Cháu thấy chú vẫn còn đau. Cháu sẽ giúp chú trở lại chỗ các Y Sư. Nhưng đừng sợ! Họ sẽ quay lại. Người Minas Tirith sẽ không bao giờ bị đánh bại. Và lúc này họ đã có đức Ngọc Tiên, và cả Beregond đội Túc Vệ nữa.”

Trước buổi trưa, đoàn quân tới Osgiliath. Ở đó tất cả người lao động và thợ thủ công cắt cử được đều đang bận rộn. Một số người gia cố các con phà và cầu thuyền mà kẻ thù đã làm và đã phá hủy phần nào trên đường chạy trốn; một số người thu thập đồ dự trữ và chiến lợi phẩm; và những người khác ở bờ sông phía Đông đang xây nên những công trình phòng vệ vội vã.

Đội tiên phong đi qua những phế tích Gondor Cũ, và qua Sông Cả mênh mông, lên con đường dài thẳng tắp những ngày xa xưa từng được xây chạy từ Tháp Mặt Trời đẹp đẽ tới Tháp Mặt Trăng cao vời vợi, giờ là Minas Morgul trong thung lũng đáng nguyền rủa. Đi qua Osgiliath được năm dặm, họ dừng lại, kết thúc ngày hành quân đầu tiên.

Nhưng đoàn kỵ sĩ tiếp tục đi, trước chiều tối đã đến Ngã Tư và vòng cây lớn, và tất cả đều yên tĩnh. Họ không thấy dấu hiệu báo có kẻ thù, không nghe thấy tiếng kêu hay tiếng thét nào, không ngọn giáo nào lao ra từ những phiến đá bụi cây ven đường, thế nhưng suốt trên đường tiến về phía trước, họ luôn luôn cảm thấy sự theo dõi của miền đất tăng lên. Cây và đá, cỏ và lá đang nghe ngóng. Màn bóng tối đã bị xua tan, và xa về phía Tây hoàng hôn đang buông xuống ở Đồng Bằng sông Anduin, trong khi những đỉnh núi trắng ửng hồng trên nền trời xanh; nhưng vẫn còn cái bóng ảm đạm ủ ê trên dãy Ephel Dúath.

Rồi Aragorn cắt cử lính kèn theo bốn con đường chạy vào vòng cây, họ thổi điệu kèn vang vọng, và lính hiệu lệnh hô to: “Các vị Chúa Gondor đã trở về, chiếm lại tất cả miền đất này vốn thuộc về họ.” Cái đầu Orc ghê tởm đặt trên bức tượng đá bị xô xuống đập vỡ thành nhiều mảnh, cái đầu vị vua già được nâng lên trả về vị trí cũ, vẫn đội vành miện hoa trắng vàng, và người ta miệt mài lau rửa, cạo đi tất cả những chữ nguệch ngoạc ghê tởm mà bọn Orc đã bôi lên mặt đá.

Trước đó khi thảo luận, một vài người đã đề nghị chọn Minas Morgul làm đích tấn công trước, và nếu chiếm được hãy phá hủy nó hoàn toàn. “Và có lẽ,” Imrahil nói, “đường dẫn từ đó tới con đèo trên cao sẽ là đường tấn công Chúa Tể Hắc Ám dễ hơn cánh cổng phía Bắc.”

Nhưng Gandalf khẩn thiết phản đối điều này, bởi những điều ác sống trong thung lũng đủ khiến thần trí của người sống chìm vào kinh hoàng điên dại, và cũng bởi tin tức mà Faramir đưa tới. Vì nếu thực sự Người Mang Nhẫn đã chọn con đường ấy thì trên hết là không nên dụ Con Mắt Mordor tới đó. Vì thế ngày hôm sau, khi đoàn quân chính lên đường, họ đặt lực lượng canh gác mạnh ở lại Ngã Tư phòng thủ, trong trường hợp Mordor cử quân qua Đèo Morgul, hoặc đưa tới thêm nhiều quân từ phía Nam. Tại điểm gác này, họ chọn phần lớn là những cung thủ thông thạo đường Ithilien để ẩn mình trong rừng cây và triền dốc quanh nơi bốn con đường gặp nhau. Trong khi đó Gandalf và Aragorn đi cùng đội tiên phong tới ngõ vào Thung Lũng Morgul để ngó nhìn thành phố ác quỷ.

Nó tối tăm không sức sống; vì lũ Orc và những sinh vật thấp kém hơn của Mordor từng sống ở đó đã bị tiêu diệt trong trận đánh, còn bọn Nazgûl thì đương đi xa. Nhưng bầu không khí thung lũng vẫn nặng nề vì sợ hãi và thù hằn. Và rồi họ cho phá cây cầu tà ác, châm lửa đỏ lên những cánh đồng hôi thối rồi lên đường.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba kể từ khi rời khỏi Minas Tirith, đoàn quân bắt đầu di chuyển về phía Bắc dọc theo đường cái. Có tới vài trăm dặm trải dài từ Ngã Tư tới cổng Morannon, và điều gì sẽ xảy đến trước khi họ đến nơi, không ai biết cả. Họ đi công khai, nhưng thận trọng, quân trinh sát đi ngựa phía trước trên đường, và bộ binh ở hai bên đường, đặc biệt là sườn phía Đông; vì bên đó có những vệt cây rậm, và một vùng nhấp nhô những hẻm và vách núi đá; đằng sau chúng, những sườn dài u ám dải Ephel Dúath trùng trùng điệp điệp dâng lên. Thời tiết vẫn sáng sủa, và ngọn gió Tây vẫn thổi đều, nhưng không gì có thể xua đi bóng tối và màn sương mù ủ dột ôm lấy Dãy Núi Bóng Đêm; và đằng sau chúng, đôi lúc những cột khói lớn bốc lên lơ lửng trong những tầng gió cao.

Cứ thỉnh thoảng Gandalf lại cho thổi kèn, và lính hiệu lệnh lại hô to: “Các vị Chúa Gondor đã tới! Tất cả hãy rời khỏi miền đất này hoặc đầu hàng!” Nhưng Imrahil nói: “Đừng nói là Các vị Chúa Gondor. Hãy nói Vua Elessar. Vì đấy là sự thực, dù người còn chưa lên nhận ngai vàng; và Kẻ Thù sẽ phải nghiền ngẫm, nếu lính hiệu lệnh sử dụng cái tên đó.” Và từ lúc đó, ba lần một ngày những người lính hiệu lệnh lại tuyên bố bước tiến của Vua Elessar. Nhưng không ai đáp lại thách thức.

Dù sao, tuy dường như họ hành quân yên ổn, trái tim của tất cả đội quân, từ người địa vị cao nhất tới thấp nhất đều trầm xuống, và cứ mỗi dặm họ đi về phía Bắc, linh tính về cái ác càng trở nên mạnh hơn. Gần cuối ngày thứ hai kể từ khi xuất phát từ Ngã Tư họ gặp cuộc xung đột đầu tiên. Một đội quân lớn gồm lũ Orc và bọn phương Đông tìm cách phục kích hạ gục những đội quân dẫn đầu; chính là nơi Faramir đã mai phục bọn người Harad, nơi con đường xẻ sâu qua sống đá trồi ra từ vùng đồi phía Đông. Nhưng những Thủ Lĩnh phương Tây đã được cảnh báo sớm nhờ quân trinh sát, những con người lão luyện từ Henneth Annûn được Mablung dẫn đầu; và thế là chính quân phục kích lại bị đánh bẫy. Vì đoàn quân kỵ đánh vòng rộng về phía Tây đã ập tới từ phía sườn và sau lưng kẻ thù, tiêu diệt hoặc đuổi chúng chạy về hướng Đông vào giữa vùng đồi.

Nhưng chiến thắng không làm những người chỉ huy vui vẻ hơn. “Đó chỉ là đòn nghi binh,” Aragorn nói; “và tôi cho rằng mục đích duy nhất là để dẫn dắt chúng ta đánh giá sai lầm về điểm yếu của Kẻ Thù hơn là làm chúng ta tổn thất gì to tát, chưa phải bây giờ.” Và từ chiều hôm đó trở đi, bọn Nazgûl tới bám theo nhất cử nhất động của đoàn quân. Chúng vẫn bay cao ngoài tầm mắt của tất cả mọi người, trừ Legolas, thế mà người ta vẫn cảm thấy sự hiện hữu của chúng làm cho trời tối đi và mặt trời mờ nhạt; và dù lũ Ma Nhẫn vẫn chưa bổ xuống thấp tấn công kẻ địch, và giữ im lặng không kêu lên một tiếng, nỗi sợ hãi chúng gây ra không thể xua tan đi được.

Và thời gian cùng chuyến đi vô vọng cứ tiếp tục. Tới ngày thứ tư từ Ngã Tư và cũng là ngày thứ sáu từ Minas Tirith, cuối cùng họ cũng đi hết những miền đất của ngươi sống, bắt đầu tiến vào vùng điêu tàn nằm trước cổng vào Đèo Cirith Gorgor; và họ nhìn thấy vùng đầm lầy và hoang mạc trải rộng về phía Bắc và phía Tây tới khu đồi Emyn Muil. Khung cảnh hoang vắng và nỗi kinh hoàng trùm lên họ sâu sắc đến nỗi một vài đạo quân nhụt chí, không đủ sức đi bộ hay cưỡi ngựa tiếp tục lên phương Bắc.

Aragorn nhìn họ, và đôi mắt chàng tỏ lòng thương xót hơn là tức giận; bởi đó là những chàng trẻ tuổi nước Rohan, từ Westfold xa xôi, hay nông dân từ Lossarnach, và với họ, Mordor đã là cái tên quỷ dữ từ thuở ấu thơ, mà cũng lại hư ảo, một truyền thuyết không có vai trò gì trong cuộc đời giản dị của họ; và giờ họ đi như đang chứng kiến cơn ác mộng ghê rợn trở thành hiện thực, và họ không hiểu cuộc chiến tranh này, cũng không hiểu tại sao số phận lại dẫn họ tới tình cảnh đó.

“Đi đi!” Aragorn nói. “Nhưng hãy giữ chút lòng kiêu hãnh mà các ngươi còn giữ được, và đừng bỏ chạy! Và còn một nhiệm vụ các ngươi có thể làm để không hoàn toàn mất danh dự. Hãy đi về phía Tây Nam cho tới khi đến Cair Andros, và nếu cồn đảo vẫn còn bị kẻ thù chiếm giữ, như ta nghĩ, hãy chiếm lại nó, nếu các ngươi có thể; và bảo vệ nó đến phút chót để phòng thủ Gondor và Rohan!”

Và một số người hổ thẹn trước lòng khoan dung của chàng đã vượt qua nỗi sợ mà đi tiếp, và những người khác bắt lấy hy vọng mới, nghe được về một hành động anh dũng trong khả năng của mình, bèn ra đi. Và vì thế, vì nhiều người đã được cắt lại ở Ngã Tư, chỉ có chưa đầy sáu ngàn quân theo những Thủ Lĩnh phương Tây cuối cùng cũng đến khiêu chiến với Cổng Đen và sức mạnh của Mordor.

* * *

Giờ họ tiến lên chậm rãi, chờ đợi câu trả lời cho lời khiêu chiến tới bất cứ giờ khắc nào, và tất cả đi chung với nhau, vì sẽ chỉ lãng phí nhân lực nếu cử quân trinh sát hay những đội nhỏ tách khỏi đoàn quân chính. Khi đêm xuống vào ngày thứ năm sau khi xuất phát từ Thung Lũng Morgul, họ hạ trại lần cuối cùng, và nhóm lửa quanh trại bằng tất cả số gỗ chết và cỏ khô tìm được. Họ thức trắng qua những giờ đêm và ý thức được nhiều thứ lờ mờ thấp thoáng đi rình mò quanh mình, và nghe thấy tiếng chó sói tru. Gió đã ngừng thổi và tất cả bầu không tĩnh lặng. Họ không nhìn thấy gì nhiều, vì dù trời không mây và trăng non đang ở đêm thứ tư, có khói mù bốc lên từ mặt đất và vầng trăng khuyết trắng bị che phủ trong sương mù Mordor.

Trời trở lạnh. Khi buổi sáng tới, gió lại bắt đầu xào xạc, nhưng giờ đến từ phương Bắc, và nhanh chóng nổi mạnh dần. Những sinh vật buổi đêm đã đi mất, miền đất trông có vẻ hoang vắng. Ở phía Bắc giữa các hố đất hôi thối là những đống đầu tiên toàn xỉ, đá vỡ và đất bị nổ bạt, bãi nôn của giống giòi bọ Mordor; nhưng phía Nam và giờ sừng sững rất gần là thành lũy khổng lồ Cirith Gorgor, có Cổng Đen chính giữa, hai ngọn Tháp Nanh cao và tối sẫm ở hai bên. Bởi trong chặng hành quân cuối cùng các Thủ Lĩnh đã rời khỏi con đường cũ khi nó quành về phía Đông, tránh mối nguy hiểm của những ngọn đồi lẩn khuất, và giờ họ tiến tới Morannon từ phía Tây Bắc, đúng như Frodo đã làm.

Hai cánh cửa thép khổng lồ ở cổng Đen đóng chặt dưới mái vòm lừng lững. Không thấy có gì trên tường châu mai. Tất cả đều im lặng nhưng cảnh giác. Cuối cùng họ đã đi đến hồi kết kế hoạch điên rồ của mình, tới đứng trơ trọi và lạnh lẽo trong ánh sáng xám đầu ngày trước những ngọn tháp và thành lũy mà đạo quân dẫn theo không có chút hy vọng nào tấn công, kể cả nếu họ có mang tới đây những cỗ máy hùng mạnh mà Kẻ Thù chỉ có đủ lực lượng bảo vệ cổng và tường thành. Nhưng họ cũng biết rằng tất cả những ngọn đồi ụ đá quanh Morannon đều tràn ngập kẻ thù náu mình, và hẻm núi hẹp tăm tối bên kia cổng bị đục khoét và đào rãnh chứa những đám sinh vật ác độc nhung nhúc. Và khi đứng đó, họ thấy tất cả bọn Nazgûl đã tụ tập, bay lượn trên hai ngọn Tháp Nanh như lũ kền kền; và họ biết mình đang bị theo dõi. Nhưng Kẻ Thù vẫn không tỏ dấu hiệu gì.

Họ không có lựa chọn nào ngoài việc đóng vai trò của mình cho tới khi kết thúc. Vì thế, giờ Aragorn dàn quân theo cách tốt nhất chàng thấy, cho đội quân chính rút lên hai ngọn đồi lớn toàn đất đá vỡ lũ Orc chất lên sau hàng năm trời lao khổ. Trước mặt họ về phía Mordor, như một hào nước, là một bãi lầy lớn toàn bùn hôi thối và hố bốc mùi. Khi đã ổn định quân ngũ, các Thủ Lĩnh tiến về phía Cổng Đen với một đội kỵ sĩ lớn đi bảo vệ, cùng với cờ và lính hiệu lệnh cùng lính kèn. Ở đó có Gandalf là người truyền tin chính, và Aragorn với các con trai Elrond, và Éomer đất Rohan, và Imrahil; và Legolas và Gimli và Peregrin cũng được mời đi, để tất cả kẻ địch của Mordor có đại điện chứng kiến.

Họ tiến vào trong tầm gọi của Morannon, và giương cờ lên, thổi hồi kèn; và những người lính hiệu lệnh đứng ra phía trước hô to cho vọng lên tận tường phòng hộ Mordor.

“Ra đây!” họ kêu lên. “Hãy gọi Chúa tể Vùng Đất Đen ra đây! Hắn sẽ được nếm mùi thực thi công lý. Bởi hắn đã gây ra cuộc chiến phi lý với Gondor và giành giật đất đai của họ. Vì thế, Vua Gondor ra lệnh cho hắn phải đền lại những hành động ác độc của mình, và rời khỏi đây vĩnh viễn. Ra đây!”

Sự im lặng kéo dài, và từ sau tường thành và cổng không thấy tiếng kêu nào, hay tiếng động nào vang lên đáp lại. Nhưng Sauron đã thiết lập xong kế hoạch, và hắn có ý định trước hết hãy vờn lũ chuột này một cách tàn nhẫn trước khi ra đòn kết liễu. Và vì thế, đương khi các Thủ Lĩnh định quay đi, sự im lặng đột nhiên bị phá vỡ. Có một tràng tiếng trống dài như sấm giữa những ngọn núi, rồi tiếng tù và inh ỏi làm cả đá cũng rung lên và tai người ù đi. Và ngay sau đó hai cánh cửa Cổng Đen mở ra với một tiếng keng lớn, và đi ra khỏi cổng là một phái đoàn của tòa Tháp Tối.

Ở đầu đoàn vươn lên một hình thù cao và ma quỷ, ngồi trên lưng ngựa, nếu đó là ngựa; vì nó to lớn và xấu xí, và mặt nó như một thứ mặt nạ kinh sợ, giống đầu lâu hơn là đầu sinh vật sống, trong hốc mắt và lỗ mũi bập bùng ngọn lửa. Kẻ cưỡi ngựa mặc áo dài màu đen và mũ trụ sừng sững trên đầu hắn cũng màu đen; nhưng đây không phải là Ma Nhẫn mà là một người sống. Hắn là Phó Tướng ở Tháp Barad-dûr, và tên hắn không được ghi lại trong bất cứ câu chuyện kể nào; vì chính hắn đã quên mất nó, và hắn nói: “Ta là Miệng Sauron.” Nhưng người ta kể hắn là một kẻ phản trắc, xuất thân từ chủng tộc vốn gọi là người Númenor Đen; vì họ xây dựng nơi sống ở Trung Địa trong những năm tháng Sauron thống trị, và họ thờ phụng hắn, vì say mê những tri thức ác độc. Hắn đã đi theo tòa Tháp Đen khi nó mới nổi lên trở lại, nhờ có tính quỷ quyệt hắn càng lúc càng được Chúa Tể ưu ái; hắn đã học được phép ma thuật mạnh, và biết nhiều về suy nghĩ của Sauron; và hắn độc ác hơn bất cứ tên Orc nào.

Đấy là kẻ đi ra khỏi cổng, và theo hắn chỉ có một đội quân nhỏ mặc áo đen, cùng một cây cờ duy nhất màu đen nhưng trên nền thêu đỏ Con Mắt Ác. Giờ dừng lại vài bước cách những Thủ Lĩnh miền Tây, hắn nhìn họ từ trên xuống dưới và phá lên cười.

“Có ai trong đám tàn quân này đủ thẩm quyền thương thuyết với ta?” hắn hỏi. “Hay, thật thế, đủ trí thông minh hiểu được ta? Ít ra thì không phải là mày!” Hắn nhạo báng, quay nhìn Aragorn vẻ khinh miệt. “Để tạo ra bậc đế vương cần có nhiều hơn một mẩu thủy tinh Tiên, hay đám ô hợp như thế này. Sao chứ, bất cứ lũ cướp rừng nào cũng có thể khoe đám tùy tòng khá khẩm bằng vậy!”

Aragorn không nói gì đáp lại, nhưng chàng vững vàng nhìn vào mắt đối phương, và trong thoáng chốc họ giao tranh như vậy; nhưng rất nhanh, dù Aragorn không động cựa hay đưa tay đến vũ khí, đối phương đã nao núng lùi lại như thể bị đe dọa tấn công. “Ta chỉ là người truyền tin và sứ giả, ta không thể bị tấn công!” hắn kêu lên.

“Nơi nào có luật đó,” Gandalf nói, “thì theo tục lệ, sứ giả cũng phải ít xấc xược hơn. Nhưng chưa ai đe dọa ngươi cả. Ngươi không có gì phải sợ chúng ta, cho tới khi nhiệm vụ đưa tin kết thúc. Nhưng trừ phi chủ nhân ngươi có những nhận thức sáng suốt mới, thì cũng như tất cả bề tôi của hắn, ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm trầm trọng.”

“Thế đấy!” tên Sứ Giả nói. “Vậy mày là người phát ngôn sao hả thằng râu bạc? Chẳng lẽ chúng ta còn chưa nghe đủ chuyện về mày, về những chuyến lang bạt của mày, an toàn ấp ủ những âm mưu quỷ quái từ xa? Nhưng lúc này mày đã nhúng mũi quá sâu, ông mãnh Gandalf ạ; và mày sẽ thấy điều gì đến với kẻ tung tấm lưới ngu xuẩn ra trước bước chân của Sauron Đại Đế. Ta có những tín vật mà ta được lệnh trao cho mày - đặc biệt cho mày, nếu mày dám tới.” Hắn ra hiệu cho một tên cận vệ, và kẻ này tiến lên, cầm theo một cái gói bọc vải đen.

Tên Sứ Giả mở bọc ra, và rồi trước sự kinh ngạc và hoảng sợ của tất cả các Thủ Lĩnh, hắn giơ lên đầu tiên thanh kiếm ngắn mà Sam đã mang, tiếp theo là tấm áo choàng xám gài chiếc ghim tiên, và cuối cùng là áo giáp mithril mà Frodo mặc, bọc trong áo quần rách bươm của cậu. Mắt họ tối sầm, và trong một thoáng im lặng, họ tưởng như thế giới đứng yên, nhưng trái tim họ đã chết và hy vọng cuối cùng tắt ngấm. Pippin đang đứng sau Hoàng thân Imrahil nhảy bật lên phía trước với tiếng kêu đau đớn.

“Im lặng!” Gandalf nghiêm khắc nói, đẩy cậu lại; nhưng tên Sứ Giả đã cười phá lên.

“Vậy ra các ngươi vẫn có một tên tiểu quỷ nữa ở đây!” hắn kêu lên. “Ta không thể đoán nổi ngươi thấy chúng có gì hữu dụng; nhưng cử chúng tới do thám Mordor thì vượt cả sự điên rồ thường lệ của ngươi rồi đấy. Dù sao, ta cũng biết ơn nó, vì rõ ràng là ít nhất thằng nhóc này đã thấy những vật này trước đây, và giờ thì ngươi chẳng thể phủ nhận chúng nữa.”

“Ta đâu có muốn phủ nhận chúng,” Gandalf nói. “Quả đúng là ta biết tường tận về chúng và lịch sử của chúng, và bất chấp sự khinh miệt của ngươi, cái Miệng thối của Sauron, ngươi không thể tự nhận như vậy được. Nhưng ngươi mang chúng tới đây làm gì?”

“Áo giáp bọn lùn, áo choàng bọn tiên, lưỡi dao của phương Tây tàn lụi, và gián điệp từ Quận nhà lũ chuột cống - không, đừng giật mình! Bọn ta biết rõ nơi đó - đây là dấu hiệu cho thấy một âm mưu. Xem nào, có lẽ sử dụng những thứ này là một kẻ mà các ngươi sẽ không thương tiếc nếu mất đi, hay có thể ngược lại: có lẽ một kẻ mà các ngươi yêu mến? Nếu thế, hãy suy nghĩ cho chóng với chút trí tuệ nhỏ bé còn lại trong đầu. Vì Sauron không yêu quý lũ gián điệp, và số phận của nó sẽ phụ thuộc vào lựa chọn lúc này của các ngươi.”

Không ai đáp lời hắn; nhưng hắn thấy gương mặt họ xám lại vì sợ hãi, thấy nỗi kinh hoàng trong mắt họ, và lại phá lên cười, vì hắn nghĩ trò đùa của mình trúng đích. “Tốt, tốt!” hắn nói “Nó được các ngươi yêu mến, ta thấy rồi. Hay nhiệm vụ của nó là thứ nhiệm vụ các ngươi không mong thất bại? Nó đã thất bại rồi. Và giờ nó sẽ phải chịu tra tấn chậm rãi hàng năm trời, dài lâu và chậm rãi với những gì tài năng của tòa Đại Tháp nghĩ ra nổi, và không bao giờ được thả ra, có lẽ trừ khi nó đã biến đổi và suy sụp, để nó có thể đến cho các ngươi thấy mình đã gây ra hậu quả gì. Điều này chắc chắn sẽ xảy ra trừ phi các ngươi chấp nhận điều kiện của Chúa Tể ta.”

“Nêu điều kiện đi,” Gandalf vững vàng nói, nhưng những người xung quanh thấy nỗi đau đớn trên gương mặt ông, và giờ ông giống như một ông già héo hon và nhăn nheo, bị nghiền nát, cuối cùng cũng bại trận. Họ không nghi ngờ là ông sẽ chấp nhận.

“Đây là điều kiện,” tên Sứ Giả nói và cười khi đưa mắt nhìn từng người họ. “Đám ô hợp Gondor và những đồng mình bị mê hoặc phải rút lui ngay lập tức sang bên kia dòng Anduin, sau khi thề sẽ không bao giờ dùng vũ lực tấn công Sauron Đại Đế, dù công khai hay bí mật. Mọi vùng đất ở về phía Đông dòng Anduin sẽ thuộc về Sauron và duy nhất mình Sauron vĩnh viễn. Phía Tây Anduin cho tới Dãy Núi Mù Sương và Cửa Núi Rohan sẽ xưng thần với Mordor, và người ở đó không được mang vũ khí, nhưng sẽ được cho tự cai quản lấy công việc của mình. Nhưng chúng phải hỗ trợ xây dựng lại Isengard mà chúng đã tùy tiện phá hủy, và tòa tháp sẽ là của Sauron, và là nơi phó tướng của ngài sẽ ở: không phải Saruman mà một người đáng tin cậy hơn.”

Nhìn vào mắt tên Sứ Giả, họ đọc được suy nghĩ hắn. Hắn sẽ là viên phó tướng đó, và thâu tóm tất cả những gì còn lại ở miền Tây dưới thế lực của mình; hắn sẽ là tên bạo chúa, và họ là nô lệ.

Nhưng Gandalf nói: “Thế này là đòi hỏi quá nhiều để giao trả một tên hầu: rằng Chủ Nhân ngươi sẽ nhận được những gì mà hắn phải đánh nhiều trận mới giành được! Hay chiến trường Gondor đã hủy diệt hy vọng của hắn về chiến tranh, khiến hắn phải xuống nước tới mức cò kè? Và nếu thực chúng ta coi trọng tên tù nhân này đến thế thì cái gì đảm bảo Sauron, Bậc Thầy Đê Tiện và Phản Trắc sẽ giữ lời về phần mình? Tên tù nhân này đâu? Hãy mang hắn ra đây nộp cho chúng ta, rồi thì chúng ta sẽ cân nhắc những đòi hỏi đó.”

Trước mắt Gandalf, đang theo dõi hắn chăm chú như người đang đấu gươm chí tử với kẻ thù, dường như trong khoảnh khắc ngắn như hơi thở, tên Sứ Giả đã hoang mang; nhưng hắn nhanh chóng lại cười phá lên.

“Đừng xấc láo đấu võ mồm với Miệng Sauron!” hắn kêu lên. “Ngươi nài xin được đảm bảo! Sauron không đảm bảo bao giờ. Nếu ngươi cầu mong được nhận lòng khoan dung của ngài, đầu tiên ngươi phải thực hiện những gì ngài dạy. Đây là điều kiện của ngài. Nhận lấy hoặc từ bỏ!”

“Cái này thì ta nhận!” Gandalf đột nhiên thốt. Ông hất áo choàng sang bên và ánh sáng trắng chiếu ra phía trước như lưỡi kiếm trong nơi tối tăm đó. Trước bàn tay ông giơ ra, tên Sứ Giả xấu xa chùn lại, và Gandalf vút tới giật lấy mà cướp đi những tín vật hắn cầm, áo giáp, áo choàng và kiếm. “Cái này thì ta nhận để tưởng nhớ người bạn của chúng ta,” ông kêu lớn. “Nhưng còn về những điều kiện của ngươi, chúng ta hoàn toàn từ chối. Đi đi, vì vai trò sứ giả của ngươi chấm dứt rồi, và cái chết cận kề ngươi. Chúng ta không đến đây để lãng phí ngôn từ thương thuyết với Sauron, kẻ lật lọng đáng nguyền rủa; càng không phải với một tên nô lệ của hắn. Cút đi!”

Và tên Sứ Giả Mordor không cười nữa. Gương mặt hắn méo mó kinh ngạc và tức giận trông như con dã thú đúng khi thu mình định vồ mồi thì bị quật vào mõm bằng cây roi đau nhói. Cơn thịnh nộ tràn ngập hắn, miệng hắn nhỏ nước dãi, và những âm thanh tức giận không thành lời đè nén trong họng hắn thoát ra. Nhưng hắn nhìn những gương mặt dữ dằn của các Thủ Lĩnh và các đôi mắt ác liệt, và nỗi sợ hãi át mất cơn tức giận. Hắn thét lớn một tiếng và quay lại, nhảy lên thú cưỡi, dẫn đội lính lao điên cuồng trở về Cirith Gorgor. Nhưng vừa khi chúng đi, quân của hắn thổi tù và theo hiệu lệnh từ lâu thỏa thuận; và khi chúng còn chưa tới cổng, Sauron đã tung ra cái bẫy của mình.

Trống dồn dập và lửa bùng lên. Hai cánh cửa lớn đóng Cổng Đen bật mở rộng. Một đạo quân lớn tràn ra khỏi cổng, nhanh như nước xoáy khi cửa cổng nhấc lên.

Các Thủ Lĩnh lại lên ngựa quay lại, và từ đạo quân Mordor rống lên tiếng hét nhạo báng. Bụi bốc lên khiến không trung ngột ngạt, khi từ gần đó tiến tới một đạo quân phương Đông vẫn đứng chờ hiệu lệnh trong bóng tối dãy Ered Lithui đằng sau ngọn Tháp xa hơn. Vô số Orc tràn ra từ dưới chân vùng đồi hai bên cổng Morannon. Đội quân miền Tây đã sa bẫy, và chẳng mấy nữa, khắp xung quanh hai gò đá xám họ đang đứng, quân số gấp mười lần và hơn cả mười lần họ sẽ bao lấy họ trong biển kẻ thù. Sauron đã cắn miếng mồi dâng lên miệng bằng hàm sắt.

Aragorn không còn nhiều thời gian bày trận. Chàng đứng trên một quả đồi cùng Gandalf, nơi lá cờ Cây và Sao giương lên đẹp đẽ và tuyệt vọng. Trên ngọn đồi bên kia là cờ hiệu của Rohan và Dol Amroth, Ngựa Bạch và Thiên Nga Bạc. Và quanh mỗi quả đồi, một vòng quân được dàn quay mặt về mọi hướng, lởm chởm thương và kiếm. Nhưng ở hàng tiền quân hướng về phía Mordor nơi đòn tấn công dữ dội đầu tiên sẽ đến, các con trai Elrond đứng bên trái với người Dúnedain bao quanh, và bên phải là Hoàng thân Imrahil với những con người cao ráo và đẹp đẽ Dol Amroth, cùng với những người được chọn đi từ Tháp Canh.

Gió thổi, kèn ngân vang, tiếng tên rền rĩ; nhưng mặt trời giờ đang lên về phương Nam bị che lấp trong làn khói hôi thối Mordor, và nó sáng rực qua màn sương đe dọa, màu đỏ xa cách và ảm đạm, như thể ngày đang hết, hay có thể là kết thúc của mọi thế giới thuộc về ánh sáng. Và bay ra từ trong cảnh u ám đang đặc dần, bọn Nazgûl tới với những tiếng lạnh lùng rít lên lời báo tử; và rồi tất cả hy vọng đều bị dập tắt.

Pippin đã cúi đầu, tan nát vì kinh hãi khi nghe thấy Gandalf từ chối điều kiện và đẩy Frodo vào cảnh tra tấn trong tòa Tháp; nhưng cậu đã chế ngự được mình, và giờ đứng cạnh Beregond ở hàng tiền quân Gondor cùng với người của Imrahil. Vì có vẻ với cậu, tốt nhất là chết sớm và bỏ lại câu chuyện cay đắng của đời mình, vì tất cả đều đã vỡ nát.

“Mình ước giá mà Merry ở đây,” cậu nghe thấy mình nói thế, và những ý nghĩ vội vã lao qua trong đầu, ngay giữa khi nhìn kẻ thù lao tới tấn công. “Chà, chà, giờ thì ít nhất mình cũng hơi hơi hiểu được cụ Denethor tội nghiệp. Bọn mình có thể chết cùng nhau, Merry với mình, và vì bọn mình đằng nào cũng chết thì tại sao lại không chứ? Chậc, vì anh ấy không có ở đây, mình hy vọng anh ấy sẽ có cái kết dễ dàng hơn. Nhưng giờ thì mình phải làm hết sức.”

Cậu rút kiếm nhìn lại nó, nhìn những hình thù đỏ vàng quấn lấy nhau; và những chữ cái Númenor bay bướm lấp lánh như lửa trên lưỡi kiếm. “Nó được làm ra cho thời khắc như thế này,” cậu nghĩ. “Giá như mình có thể đâm tên Sứ Giả xấu xa kia một nhát, thì gần như mình được ngang hàng với anh Merry. Hừ, mình sẽ đâm được vài tên mọi rợ này trước khi kết thúc. Mình ước gì còn được thấy ánh mặt trời mát mẻ và thảm cỏ xanh lần nữa!”

Rồi trong khi cậu còn đang nghĩ những điều này, đợt tấn công đầu tiên ập đến họ. Lũ Orc bị cản trở bởi bãi lầy nằm trước hai quả đồi, dừng lại vãi tên vào hàng phòng thủ. Nhưng cắt qua đội ngũ chúng, chân sải dài, gầm lên như thú, một đoàn quân lớn toàn bọn quỷ đồi từ Gorgoroth tràn ra. Chúng cao và to hơn bất cứ Con Người nào, và chỉ mặc áo lưới bó sát làm từ vảy cứng, hoặc có thể đó là lớp da kinh tởm của chúng; nhưng chúng mang khiên tròn lớn màu đen và vung búa nặng bằng bàn tay nổi cục. Chúng liều lĩnh nhảy vào những hố nước và lội qua, vừa tới gần vừa rống lên. Như bão tố chúng phá vỡ hàng quân Gondor, đập lên mũ trụ và đầu, tay và khiên, như thợ rèn quai búa xuống sắt nóng uốn cong. Ở bên cạnh Pippin, Beregond choáng váng và ngã xuống; và tên quỷ thủ lĩnh to lớn đã đánh ngã anh nay cúi xuống, giơ vuốt ra định chộp; vì những sinh vật ghê tởm này ưa cắn cổ những ai bị chúng hạ gục.

Thế là Pippin đâm ngược lên, và lưỡi kiếm viết chữ Tây Châu đâm xuyên qua lớp da dày cắm sâu hơn vào những cơ quan quan trọng của con quỷ đồi, làm máu đen ồng ộc đổ ra. Nó ngã về phía trước, đổ xuống như một tảng đá rơi, đè bẹp những ai đứng dưới. Bóng tối và mùi hôi thối cùng cơn đau kinh khủng ập tới Pippin, và tâm trí cậu rơi vào màn đêm thăm thẳm.

“Vậy là đã kết thúc y như mình nghĩ,” ý nghĩ của cậu nói, ngay trong lúc vỗ cánh bay đi; và nó bật cười đôi chút bên trong cậu trước khi bay đi, gần như là hớn hở khi cuối cùng cũng được quẳng đi tất cả nghi ngờ, lo lắng và sợ hãi. Và rồi đương khi đập cánh tiến vào quên lãng, nó nghe thấy nhiều giọng nói, dường như đang kêu lên từ thế giới quên lãng nào đó rất xa trên cao:

“Đại Bàng đang tới! Đại Bàng đang tới!”

Thêm một khoảnh khắc, ý nghĩ của Pippin lưu lại. “Bilbo!” nó nói. “Nhưng không! Cái đó nằm trong những câu chuyện của bác ấy, rất lâu trước đây. Đây là câu chuyện của mình, và giờ nó đã kết thúc. Tạm biệt!” Và ý nghĩ cậu bay vù đi xa, và mắt cậu không còn thấy gì nữa.