Chương IV ĐỒNG CORMALLEN
Khắp quanh hai quả đồi, những đạo quân Mordor sôi sục. Các Thủ Lĩnh miền Tây chìm trong biển quân dần đông nghẹt. Mặt trời đỏ ối, và dưới cánh bọn Nazgûl, bóng tối chết chóc hắt lên mặt đất. Aragorn đứng dưới cờ hiệu, im lặng và nghiêm nghị, như đang trầm ngâm suy tư về những điều đã trôi qua từ lâu hoặc ở rất xa xôi; nhưng mắt chàng lóe lên như những ngôi sao đêm càng sâu lại càng sáng. Gandalf đứng trên đỉnh đồi, trông ông trắng tuyền lạnh lẽo và bóng tối không rơi lên ông. Cuộc tấn công của Mordor nổ ra như đợt sóng ập tới các quả đồi bị bao vây, những giọng nói gầm lên như đợt triều giữa cảnh hoang tàn và vũ khí va chạm.
Như thể có ảo cảnh nào đột nhiên xuất hiện trước mắt, Gandalf cựa mình; và ông quay nhìn về phía Bắc nơi bầu trời quang đãng và nhợt nhạt. Rồi ông đưa hai tay lên kêu to rền vang vượt trên tràng âm thanh hỗn loạn: Đại Bàng đang tới! Và nhiều giọng nói hô to đáp lời: Đại Bàng đang tới! Đại Bàng đang tới! Đám quân Mordor ngước lên, tự hỏi dấu hiệu này có nghĩa là gì.
Trên không bay đến Gwaihir Chúa Gió, và Landroval em trai ông, vĩ đại nhất trong số các Đại Bàng phương Bắc, hùng mạnh nhất giữa những hậu duệ của Thorondor xa xưa, đã xây tổ trên những đỉnh bất khả xâm phạm của dãy Vi Sơn khi Trung Địa còn non trẻ. Sau họ là các bề tôi từ những ngọn núi phía Bắc, nối hàng dài tăng tốc lao đi trong gió đang mạnh dần lên. Họ lao thẳng xuống lũ Nazgûl, đột ngột bổ nhào từ trên không cao vời vợi, và luồng gió dưới những đôi cánh lớn khi họ bay qua chẳng khác nào cuồng phong.
Nhưng bọn Nazgûl đã quay đầu trốn chạy, biến mất vào trong bóng tối Mordor, vì đột ngột nghe thấy tiếng gọi kinh hoàng từ tòa Tháp Tối; và ngay khoảnh khắc ấy, tất cả đám quân Mordor run lên, nỗi ngờ vực bóp lấy trái tim chúng, tiếng cười của chúng lặng đi, tay chúng run rẩy và tứ chi rời rã. Thế Lực vẫn thôi thúc chúng và bơm đầy căm hận cùng thịnh nộ vào lòng chúng giờ đang dao động, ý chí của hắn rời bỏ chúng và giờ khi nhìn vào mắt kẻ thù, chúng thấy ánh sáng chết chóc và chúng sợ hãi.
Rồi tất cả các Thủ Lĩnh miền Tây hô to, vì trái tim họ tràn ngập niềm hy vọng mới trong bóng tối. Từ hai quả đồi bị bao vây, đội quân kỵ Gondor, các Kỵ Sĩ Rohan, người Dúnedain phương Bắc, từng đội từng đội sát cánh đẩy lùi kẻ thù đang nao núng, chọc thủng hàng quân đuổi tới bằng những mũi giáo quyết liệt. Nhưng Gandalf giơ hai tay và lại một lần nữa hô lên bằng giọng rõ ràng:
“Giữ vị trí, hỡi Con Người phương Tây! Giữ vị trí và chờ đợi! Đây là thời khắc của định mệnh.”
Và ngay trong khi ông nói, mặt đất rung chuyển dưới chân họ. Rồi dâng nhanh lên cao, cao hơn những tòa Tháp ở Cổng Đen, cao vượt lên những ngọn núi, một bóng tối bao la vút đâm vào bầu trời, lập lòe ánh lửa. Mặt đất rên xiết rung chuyển. Hai ngọn Tháp Nanh lắc lư, lung lay rồi đổ xuống; thành trì hùng mạnh vỡ vụn; cổng Đen lật nhào tan nát; và từ xa, yếu ớt, rồi mạnh dần, rồi ngân tới tận mây trời, tiếng ầm ầm liên hồi vang lên, một tiếng rống, một chuỗi âm thanh đổ nát vang vọng kéo dài.
“Triều đại của Sauron đã kết thúc!” Gandalf nói. “Người Mang Nhẫn đã hoàn thành Nhiệm Vụ.” Và khi các Thủ Lĩnh nhìn xuống phía Nam về Đất Mordor, họ thấy dường như tối thẫm trên nền mây khói, một cái bóng lớn tối tăm, đen đặc không gì xuyên thủng, ngọn viền trong sét, dâng lên tràn ngập cả bầu trời. Nó ngóc cái đầu mênh mông phía trên thế giới, và vươn một cánh tay lớn đầy đe dọa về phía họ, kinh khủng nhưng bất lực: vì đương khi nó chồm tới trên đầu họ, một ngọn gió lớn cuốn lấy nó, và nó bị thổi bay, bị mang đi mất; và rồi bốn bề tĩnh lặng.
Các Thủ Lĩnh cúi đầu; và khi họ ngước lên, thì kìa! kẻ địch đang trốn chạy và sức mạnh của Mordor tan tác khắp nơi như cát bụi tung trong gió. Và, cũng như khi cái chết bổ xuống cái vật phình căng ủ dột từng chiếm lĩnh đụn đất chúng vẫn bò mà nắm giữ chi phối chúng, cả tổ kiến sẽ lang thang mất trí không mục đích rồi yếu ớt chết đi, những sinh vật của Sauron cũng vậy, Orc hay quỷ khổng lồ hay lũ dã thú bị phép thuật nô dịch nay thất thần chạy hết đây lại đó; một vài tên tự chém mình hay quăng mình xuống những vực đen, hay rền rĩ bỏ chạy về trốn trong những hố giòi hoặc những nơi tối tăm không ánh sáng cũng chẳng còn hy vọng. Nhưng Con Người ở Rhûn lại và dưới Harad lên, người miền Đông và người phương Nam thì thấy thất bại đến với cuộc chiến của mình và vẻ uy nghi lẫn vinh quang của các Thủ Lĩnh miền Tây. Những kẻ đã phụng sự cái ác lâu nhất và sâu nhất, vì căm ghét phương Tây, nhưng vẫn là những con người kiêu hãnh và quả cảm, lúc này đến lượt mình tập hợp lại cho trận đánh tuyệt vọng cuối cùng. Song phần lớn đã bỏ chạy về Đông khi có cơ hội; một vài tên thì buông vũ khí thỉnh cầu khoan dung.
Rồi Gandalf, để lại tất cả trận chiến và quyền chỉ huy cho Aragorn và các vị chúa còn lại, đứng trên đỉnh đồi lên tiếng gọi con đại bàng lớn nhất, Gwaihir Chúa Gió, lướt xuống đậu trước mặt ông.
“Anh đã đưa tôi đi hai lần, Gwaihir bạn của tôi,” Gandalf nói. “Ba lần sẽ hoàn trả tất cả, nếu anh thuận ý. Anh sẽ không thấy tôi là gánh nặng nhiều hơn khi đưa tôi về từ Zirakzigil, nơi mạng sống cũ của tôi cháy tàn đâu.”
“Tôi sẽ chở ông tới đâu ông muốn,” Gwaihir trả lời, “dù ông có đẽo từ đá đi nữa.”
“Vậy thì đi thôi, và đưa em trai anh đi cùng, thêm cả người họ hàng nào bay nhanh nhất! Vì chúng ta sẽ cần tốc độ nhanh hơn mọi cơn gió, vượt trước những đôi cánh lũ Nazgûl.”
“Gió Bấc thổi, nhưng chúng ta sẽ bay nhanh hơn nó,” Gwaihir nói. Và ông nâng Gandalf dậy bay về phía Nam, vỗ cánh bên ông là Landroval và Meneldor trẻ trung nhanh nhẹn. Khi bay qua Udûn và Gorgoroth, họ thấy tất cả miền đất đổ nát và quằn quại trải ra bên dưới, còn phía trước, Đỉnh Định Mệnh đang cháy rực, phun trào lửa.
“Tôi thật mừng có cậu ở đây bên tôi,” Frodo nói. “Ở đây, nơi kết thúc tất cả mọi chuyện, Sam ạ.”
“Phải, tôi ở đây bên cậu, cậu chủ à,” Sam nói, nhẹ nhàng áp bàn tay bị thương của Frodo lên ngực. “Và cậu cũng đang ở đây bên tôi. Và cuộc hành trình này chấm dứt rồi. Nhưng sau khi đi được đến tận đây, tôi chưa muốn bỏ cuộc đâu. Làm thế không đúng tính tôi lắm, nếu cậu hiểu ý tôi.”
“Có lẽ là không, Sam ạ,” Frodo nói; “nhưng lại đúng với việc xảy ra trên thế giới này. Hy vọng lụi tàn. Hồi kết đến. Giờ chúng ta chỉ còn lại chút thời gian để chờ đợi. Chúng ta lạc giữa hoang tàn sụp đổ, và không có đường thoát nào hết.”
“Ừm, cậu chủ, chúng ta ít nhất có thể đi xa khỏi nơi nguy hiểm này, khỏi cái Khe Định Mệnh, nếu đó đúng là tên của nó. Chẳng lẽ không được? Đi nào, cậu Frodo, giá nào cũng hãy đi xuống đường mòn chứ!”
“Được rồi, Sam. Nếu cậu muốn đi, tôi sẽ đi,” Frodo nói; và họ đứng dậy chậm rãi đi theo con đường vòng vèo; và đương lúc họ đi ra phía chân Núi đang chấn động, một cột khói và hơi nước lớn ọe ra từ khe Sammath Naur, sườn chóp núi bị xé toạc, mửa ra dòng dung nham rừng rực khổng lồ, ầm ầm như sấm mà lăn chầm chậm xuống sườn núi phía Đông.
Frodo và Sam không thể đi xa hơn nữa. Chút sức lực tinh thần và thể xác cuối cùng của họ đang nhanh chóng đuối dần. Họ đã đi tới một đồi tro thấp chất đống dưới chân Núi; nhưng từ đây không còn đường thoát nữa. Giờ nó đã trở thành một hòn đào giữa cơn vật vã của Orodruin, khó mà trụ lại được lâu. Khắp xung quanh nó mặt đất nứt toác, từ những kẽ nứt và hố sâu khói và hơi nước bắn lên. Đằng sau họ, Ngọn Núi đang quằn quại. Những vết rách lớn toạc ra trên sườn núi. Những dòng sông lửa từ từ chảy xuống sườn dốc dài về phía họ. Chẳng bao lâu nữa họ sẽ bị nuốt trọn. Một cơn mưa tro nóng bỏng đang rơi.
Giờ họ đứng yên; và Sam vuốt ve bàn tay cậu chủ vẫn đang nắm trong tay mình. Chú thở dài. “Chúng ta đã rơi vào một câu chuyện thật đáng nể, phải không cậu Frodo?” chú nói. “Giá mà tôi được nghe người ta kể lại nó! Cậu có nghĩ người ta sẽ nói: Giờ đến câu chuyện về Frodo Chín Ngón và chiếc Nhẫn Định Mệnh không? Và rồi mọi người đều nín lặng, như chúng ta ở Thung Đáy Khe, khi họ kể với chúng ta câu chuyện về Beren Một Tay và viên Đại Ngọc. Giá mà tôi được nghe kể nhỉ! Và tôi tự hỏi chuyện tiếp tục thế nào sau phần của chúng ta.”
Nhưng đương khi chú nói, cố xua đuổi nỗi sợ hãi cho tới khoảnh khắc cuối cùng, mắt chú vẫn lạc về phương Bắc, về Bắc nhìn vào mắt gió, tới nơi bầu trời xa xôi trong xanh, khi luồng hơi lạnh mạnh lên thành cơn gió lớn đẩy lùi bóng tối và những đám mây nát tươm.
Và đôi mắt nhìn xa tinh tường của Gwaihir đã thấy họ như vậy, khi xuôi trận cuồng phong ông đến, và mạo hiếm lao vào mối nguy lớn trên bầu trời, ông lượn tròn trên không: hai chấm đen nhỏ bé, trơ trọi, tay trong tay trên một mỏm đồi nhỏ, trong khi cả thế giới rung chuyển dưới chân và rên xiết, và những dòng sông lửa trào đến gần. Và đương khi phát hiện ra họ và bổ nhào tới, ông thấy họ ngã gục, kiệt sức hay nghẹt thở vì khói và hơi nước, hay cuối cùng cũng chịu thua nỗi tuyệt vọng, nhắm mắt lại tránh nhìn cái chết.
Họ nằm bên nhau; và Gwaihir vụt lao xuống, Landroval và Meneldor nhanh nhẹn lao theo; và trong một cơn mơ, không biết gì về số phận đã tìm đến với mình, hai chàng lữ khách được nâng lên, mang đi xa khỏi bóng tối và lửa cháy.
Khi Sam thức giấc, chú thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái, nhưng phía trên đầu những cành sồi lớn nhẹ nhàng đong đưa, ánh sáng mặt trời lấp lánh qua tán lá non, xanh và vàng ươm. Cả bầu không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào trộn lẫn.
Chú còn nhớ mùi hương đó: mùi hương đất Ithilien. “Ôi trời!” chú suy nghĩ. “Mình đã ngủ bao lâu rồi?” Vì mùi hương đã đưa chú trở lại cái ngày mà chú nhóm đống lửa nhỏ bên bờ đất đầy nắng; và trong khoảnh khắc ấy mọi chuyện khác đều nằm ngoài ký ức tỉnh thức. Chú duỗi mình, thở sâu. “Sao nhỉ, mình đã có một giấc mơ thật là kỳ lạ!” chú lẩm bẩm. “Mình thật mừng là đã thức giấc!” Chú ngồi dậy và rồi thấy Frodo đang nằm bên cạnh, ngủ yên bình, một tay gối sau đầu, tay kia đặt trên chân. Đó là bàn tay phải, và ngón tay thứ ba đã mất.
Toàn bộ ký ức ập trở về, và Sam kêu to lên: “Đó không phải là giấc mơ! Vậy thì chúng ta đang ở đâu?”
Và một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng chú: “Ở đất Ithilien, nhờ lòng hiếu khách của Nhà Vua; và ngài đang chờ cháu.” Nói xong, Gandalf đứng trước chú, mặc trắng tuyền, bộ râu của ông giờ sáng như tuyết tinh khiết dưới nắng trời chiếu qua cành lá. “Chà, cậu Samwise, cháu cảm thấy thế nào?” ông hỏi.
Nhưng Sam nằm lại xuống, mắt trợn trừng, mồm há hốc và trong một chốc, giữa cảm giác hoang mang và niềm vui mãnh liệt, chú không trả lời nổi. Cuối cùng chú thở hắt ra: “Gandalf! Cháu cứ tưởng ông đã chết rồi! Mà cháu tưởng cháu cũng chết rồi. Có phải là mọi chuyện đau buồn đều sẽ thành không thật không? Chuyện gì đã xảy ra với thế giới?”
“Một Bóng Đen kinh khiếp đã trôi qua,” Gandalf nói rồi ông phá lên cười, và âm thanh nghe như tiếng nhạc, hay như tiếng nước tại miền đất khô cằn; và khi lắng nghe, một ý nghĩ đến với Sam rằng chú đã không nghe thấy tiếng cười, cái âm thanh vui vẻ thuần khiết ấy, suốt nhiều ngày trời không đếm xuể. Nó lọt vào tai chú như tiếng vọng của tất cả những niềm vui mà chú từng nếm trải. Nhưng chính chú lại òa lên khóc. Rồi, như cơn mưa ngọt lành sẽ trôi qua theo gió xuân cho mặt trời bừng lên sáng sủa hơn, nước mắt ngừng rơi, và tiếng cười dâng lên trong cổ họng, và chú phá lên cười nhảy xuống khỏi giường.
“Cháu cảm thấy thế nào à?” chú kêu lên. “A, cháu không biết nên nói thế nào. Cháu cảm thấy, cháu cảm thấy” - chú vung vẩy cánh tay trong không khí - “cháu cảm thấy như xuân đến sau mùa đông, và ánh nắng trên cành lá; và như kèn đồng và đàn hạc và tất cả những bài ca mà cháu từng nghe!” Chú ngừng lời và quay lại cậu chủ. “Nhưng cậu Frodo thì sao rồi?” chú hỏi. “Không phải thật đáng tiếc cho bàn tay tội nghiệp của cậu ấy sao? Nhưng cháu mong là ngoài chuyện đó thì cậu ấy sẽ ổn. Cậu ấy đã trải qua một quãng thời gian khủng khiếp.”
“Ừ, ngoài chuyện đó thì tôi vẫn ổn,” Frodo nói, ngồi dậy và đến lượt mình cũng phá lên cười. “Tôi lại ngủ mất khi đang chờ cậu, Sam ạ, đồ sâu ngủ. Tôi đã dậy từ sáng sớm hôm nay, và giờ hẳn đã phải gần trưa rồi.”
“Trưa?” Sam nói, cố gắng tính nhẩm. “Trưa ngày hôm nào?”
“Ngày mười bốn của Năm Mới,” Gandalf nói; “hoặc nếu cháu thích, ngày mùng tám tháng Tư theo lịch Quận[2]. Nhưng ở Gondor, Năm Mới từ đây sẽ luôn luôn bắt đầu vào ngày mười lăm tháng Ba khi Sauron sụp đổ, cũng là ngày hai cháu được mang ra từ biển lửa và đưa tới chỗ Nhà Vua. Ngài đã chữa trị cho các cháu, và giờ ngài đang đợi các cháu. Các cháu sẽ ăn uống cùng ngài. Khi nào các cháu sẵn sàng, ta sẽ dẫn các cháu tới chỗ ngài.”
“Nhà Vua?” Sam hỏi. “Vua nào, và ông ta là ai?”
“Vua của Gondor và Chúa Tể các Miền Đất Phía Tây,” Gandalf nói; “và ngài đã giành lại tất cả vương quốc cổ xưa của mình. Ngài sắp lên đường đến lễ đăng quang, nhưng ngài đang đợi các cháu.”
“Chúng cháu nên mặc gì?” Sam hỏi; vì tất cả những gì chú thấy là mớ quần áo rách nát mà họ đã mặc trong chuyến đi, được gấp và đặt dưới đất bên giường họ.
“Y phục của các cháu trên đường tới Mordor,” Gandalf nói. “Frodo ạ, thậm chí cả mớ giẻ Orc cháu đã mặc trong vùng đất đen đó cũng sẽ được bảo tồn. Không lụa là gấm vóc, hay áo giáp sắc hiệu nào có thể danh giá hơn. Nhưng sau đó, có lẽ ta sẽ tìm một ít quần áo khác.”
Rồi ông chìa hai tay về phía họ, và họ thấy một trong hai bàn tay sáng lấp lánh. “Ông có gì đó?” Frodo kêu lên. “Chẳng lẽ lại là...?”
“Phải, ta mang đến hai báu vật của các cháu. Chúng được tìm thấy trên người Sam khi hai cháu được giải cứu; những món quà của Phu Nhân Galadriel: lọ nước của cháu, Frodo; và hộp của cháu, Sam. Hai người hẳn sẽ thấy vui mừng khi lại được giữ chúng an toàn.”
Sau khi đã tắm rửa, mặc đồ và ăn xong bữa nhẹ, hai chàng Hobbit đi theo Gandalf. Họ bước ra khỏi cụm rừng sồi nơi họ vừa nằm nghỉ, đi sang một trảng cỏ dài xanh mướt, tươi sáng dưới ánh mặt trời, viền quanh là hàng cây oai nghiêm lá sẫm trĩu đầy những bông hoa đỏ. Đằng sau, họ nghe thấy tiếng nước, và một dòng suối chảy xuống trước mặt họ giữa những bờ nước nở đầy hoa, cho tới khi đổ vào khoảng rừng xanh ở đầu kia thảm cỏ và chảy tiếp dưới một vòm cây, nhìn qua đó có thể thấy nước lấp lánh đằng xa.
Khi tới trảng cỏ giữa rừng, họ ngạc nhiên thấy rất nhiều kỵ sĩ mặc áo giáp sáng choang cùng lính gác mặc màu đen và bạc đang đứng đó, tất cả đều cất tiếng chào kính trọng và cùi đầu trước họ. Và rồi một người thổi chiếc kèn trômpet dài, và họ đi tiếp qua lối đi dưới vòm cây bên dòng nước róc rách. Rồi họ đến một khoảng đất rộng xanh cỏ; qua hết bãi đất là con sông mênh mông bàng bạc, có dải cồn đảo dài um tùm nằm giữa sông, và nhiều con tàu đậu bên bờ. Nhưng trên đồng cỏ nơi họ đứng, một đội quân lớn đang tập hợp, những hàng những đội lấp lánh dưới mặt trời. Và khi hai chàng Hobbit tới, kiếm được rút ra khỏi vỏ, giáo được rung lên, tù và cùng kèn trômpet thổi vang, và con người kêu lên bằng nhiều giọng nói và nhiều ngôn ngữ:
“Muôn năm những người Tí Hon! Dâng họ ngàn lời ca ngợi!
Cuio i Pheriain anann! Aglar’ ni Pheriannath!
Dâng họ ngàn lời ca ngợi, Frodo và Samwise!
Daur a Berhael, Conin en Annûn! Eglerio!
Ca lên!
Eglerio!
A laita te, laita te! Andave laituvalmet!
Ca lên!
Cormacolindor, a laita tárienna!
Ca lên! Những Người Mang Nhẫn, dâng họ ngàn lời ca ngợi!”
Và rồi, mặt đỏ lựng và mắt lấp lánh kinh ngạc, Frodo và Sam đi tiếp, thấy giữa đoàn quân rộn rã ấy là ba ghế ngồi cao đắp từ những miếng cỏ mặt xanh. Đằng sau ghế bên phải phấp phới lá cờ vẽ trắng trên nền xanh, một con tuấn mã đang tự do tung vó; bên trái là cờ hiệu hình bạc nền xanh biển, con tàu mũi thiên nga đang lướt sóng biển khơi; nhưng sau ngai cao nhất ở chính giữa là một ngọn cờ lớn đang phần phật trong gió, và trên đó, một thân cây trắng nở hoa trên nền đen tuyền dưới vương miện sáng chói và bảy vì sao lấp lánh. Trên ngai, một người mặc áo giáp đang ngồi, thanh kiếm lớn đặt ngang đùi nhưng không đội mũ trụ. Khi họ tới gần, người này đứng dậy. Và rồi họ nhận ra chàng, dù chàng đã khác xưa, gương mặt thật cao quý và hân hoan, khí chất vương giả, vị đế vương của Con Người, mái tóc sẫm và đôi mắt xám.
Frodo chạy tới gặp chàng, Sam theo sát cậu. “A, chẳng phải đây là niềm hạnh phúc tột cùng vượt qua tất cả!” chú nói. “Sải Chân Dài, nếu không ắt là tôi vẫn ngủ mơ!”
“Phải, Sam, Sải Chân Dài đây,” Aragorn nói. “Thật là một chặng đường dài, phải không, từ Bree, khi cậu không ưa bộ dạng của tôi? Một chặng đường dài cho tất cả chúng ta, nhưng của các cậu mới là con đường đen tối nhất.”
Và rồi trước sự ngạc nhiên và cực kỳ bối rối của Sam, chàng quỳ gối trước mặt họ; và nắm lấy tay họ, Frodo bên phải và Sam bên trái, chàng dẫn họ tới bên ngai và để họ ngồi lên đó, rồi quay về phía các chỉ huy và quân lính đang đứng quanh và hô lớn, giọng vang vọng tới tất cả đội quân:
“Hãy dâng họ ngàn lời ca ngợi!”
Và khi tiếng reo hân hoan đã rộ lên rồi lại tắt, trước nỗi hài lòng hoàn toàn tuyệt đối cũng như niềm vui thích trọn vẹn của Sam, một ca công cung đình Gondor đứng lên trước và quỳ gối, xin phép hát. Và kìa! anh ta hát:
“Kìa! hỡi những lãnh chúa và kỵ sĩ, những chiến binh quả cảm không tì vết, những vì vua và hoàng tử, hỡi những con người đẹp đẽ Gondor, và những Kỵ Sĩ Rohan, và các con trai Elrond và người Dúnedain phương Bắc, và Tiên cùng với Người Lùn và những trái tim hào hiệp từ Quận, và tất cả những người dân tự do phương Tây, giờ hãy lắng nghe bài hát của tôi. Vì tôi sẽ hát cho các vị về Frodo Chín Ngón và chiếc Nhẫn Định Mệnh.”
Và khi Sam nghe thấy thế, chú phá lên cười trong niềm vui sướng tột cùng, và đứng dậy kêu lên: “Ôi vinh dự mới huy hoàng lớn lao làm sao! Và tất cả những ước muốn của tôi đã trở thành hiện thực!” Và rồi chú khóc.
Và tất cả đoàn quân đều cười và khóc, và giữa niềm vui và nước mắt, giọng hát trong vắt của ca công vang lên như bạc như vàng và mọi người đều nín lặng. Và anh ta hát cho họ nghe, lúc bằng tiếng tiên, lúc bằng ngôn từ phương Tây, cho tới khi trái tim họ đau nhức lên vì ngọt ngào, choáng ngợp, và niềm vui cắt ngọt như lưỡi kiếm, và trong ý nghĩ họ đã tìm về những miền đất nơi nỗi đau cùng với vui mừng hòa quyện vào nhau và nước mắt chính là rượu của hạnh phúc.
Cuối cùng, khi Mặt Trời lăn khỏi đỉnh trưa và bóng cây hắt dài hơn, anh ta kết thúc. “Dâng họ ngàn lời ca ngợi!” anh ta nói và quỳ gối. Rồi Aragorn đứng dậy, và tất cả đoàn quân đều đứng dậy, họ đi tới những nhà lều đã chuẩn bị sẵn sàng, để ăn uống và ca tụng trong khi ngày chưa chấm dứt.
Frodo và Sam được dẫn riêng đến một túp lều, ở đó những y phục cũ của họ được cởi ra, rồi được gấp lại và kính cẩn đặt sang bên; và trang phục mới được trao cho họ. Rồi Gandalf bước vào và trong tay, trước sự ngạc nhiên của Frodo, ông mang thanh kiếm cùng chiếc áo choàng tiên và áo giáp mithril đã bị cướp khỏi cậu ở Mordor. Cho Sam, ông mang đến một áo giáp mạ vàng và tấm áo choàng tiên đã được chữa lành khỏi bùn đất lẫn thương tích; rồi ông đặt trước mặt họ hai thanh kiếm.
“Cháu không muốn mang kiếm,” Frodo nói.
“Ít nhất tối nay cháu nên mang,” Gandalf nói.
Rồi Frodo cầm lấy thanh kiếm nhỏ từng thuộc về Sam, thanh kiếm đã nằm bên chú tại Cirith Ungol. “Thanh Mũi Đốt tôi trao cho cậu đấy, Sam,” cậu nói.
“Đừng, cậu chủ! Ông Bilbo đã trao nó cho cậu, nó đi cùng với cái áo bạc của ông ấy; giờ ông ấy sẽ không muốn ai khác đeo nó đâu.”
Frodo nhượng bộ, và Gandalf, như thể ông là hầu cận cho họ, quỳ xuống đeo đai lưng giắt kiếm cho họ, và khi đứng lên, ông đội những vành mũ bạc lên đầu họ. Chuẩn bị xong đâu đấy, họ đi tới bữa tiệc lớn; và họ ngồi xuống bàn của Nhà Vua cùng với Gandalf, cùng Vua Éomer đất Rohan, Hoàng thân Imrahil và tất cả những chỉ huy chính; còn có cả Gimli và Legolas nữa.
Thế rồi, sau Phút Mặc Niệm, rượu được mang lên, hai lính hầu cận bước vào để phục vụ các vì vua; hoặc ít nhất thì trông họ như vậy: một người mặc chế phục đen và bạc của Túc Vệ Quân Minas Tirith, còn người kia màu trắng và xanh. Sam tự hỏi những cậu bé măng trẻ thế này làm gì trong đội quân toàn những người đàn ông hùng mạnh. Và rồi đột nhiên khi họ đến gần đủ nhìn rõ được, chú kêu lên:
“Trời, nhìn kìa cậu Frodo! Nhìn kìa! Ô, không phải đây là Pippin sao? Tôi nên nói là cậu Peregrin Took chứ, và cậu Merry nữa! Họ đã lớn lên nhiều quá! Ôi trời! Nhưng tôi thấy còn có nhiều chuyện đáng nghe kể hơn chuyện chúng ta đấy!”
“Đúng như thế,” Pippin quay về phía chú. “Và chúng tôi sẽ bắt đầu kể ngay khi bữa tiệc kết thúc. Trong lúc chờ đợi, cậu có thể bắt chuyện với Gandalf đi. Ông ấy không còn kín miệng như trước nữa, dù giờ ông ấy cười nhiều hơn là nói chuyện. Trong lúc này, tôi và Merry bận rồi. Chúng tôi là những hiệp sĩ của Kinh Thành, và của đất Mark, như tôi mong là cậu đã thấy.”
* * *
Cuối cũng ngày vui kết thúc; và khi Mặt Trời lặn và vầng Mặt Trăng tròn thong thả leo lên trên những màn sương sông Anduin và lấp lánh qua tán lá rung rinh, Frodo và Sam ngồi dưới bóng cây rì rầm trong mùi hương xứ Ithilien tươi đẹp; và họ nói chuyện tới đêm khuya cùng Merry, Pippin và Gandalf, rồi một lúc sau, cả Legolas lẫn Gimli cũng nhập đội. Frodo và Sam được biết phần lớn những chuyện đã xảy ra với Hội Đồng Hành sau khi đoàn hộ Nhẫn tan vỡ trong ngày tai nghiệt đó ở trảng Parth Galen cạnh Thác Rauros; và lúc nào cũng còn có nhiều chuyện để hỏi han, nhiều điều để kể.
Orc, cây biết nói, những đồng cỏ dài nhiều lý, những Kỵ Sĩ phi nước đại, những hang động lấp lánh, những tòa tháp trắng, những cung điện vàng, những trận chiến và những con tàu cao giương buồm, tất cả những điều này lướt qua tâm trí Sam cho tới khi chú ong ong cả đầu. Nhưng giữa bao nhiêu những điều đáng kinh ngạc đó, chú luôn luôn quay trở lại trầm trồ vì chiều cao của Merry và Pippin, và bắt họ đứng so lưng cùng Frodo và mình. Chú gãi đầu. “Không thể hiểu được ở tuổi của các cậu!” chú nói. “Nhưng đúng là thế đấy: các cậu cao hơn bảy phân so với lẽ thường, hoặc nếu không thì tôi đúng là người lùn.”
“Cái đó thì rõ ràng là không phải,” Gimli nói. “Nhưng ta đã nói gì rồi? Người phàm tục không thể xơi thức uống Ent mà lại cho rằng nó sẽ chẳng có tác dụng gì nhiều hơn một vại bia đâu.”
“Thức uống Ent?” Sam hỏi. “Đấy anh lại nói về Ent rồi; nhưng tôi vẫn không hiểu được họ là gì. Sao chứ, sẽ phải mất hàng tuần lễ chúng tôi mới hiểu hết những chuyện này!”
“Đúng là hàng tuần đấy,” Pippin nói. “Và rồi Frodo sẽ phải bị khóa và nhốt lại trong một ngọn tháp ở Minas Tirith để viết tất cả ra. Nếu không thì anh ấy sẽ quên mất một nửa, và bác Bilbo già tội nghiệp sẽ thấy thất vọng kinh khủng.”
Cuối cùng Gandalf đứng dậy. “Bàn tay Nhà Vua là bàn tay y sư, các bạn của ta,” ông nói. “Nhưng các cháu đã đến bên bờ cái chết trước khi ngài gọi các cháu lại, sử dụng tất cả sức mạnh của mình và đưa các cháu vào sự quên lãng êm đềm của giấc ngủ không mộng mị. Và dù đúng là các cháu đã ngủ thật lâu và hạnh phúc, giờ vẫn đến lúc đi ngủ lại rồi.”
“Và không chỉ Sam và Frodo đâu,” Gimli nói, “mà cả ngươi nữa, Pippin. Ta yêu mến ngươi, dù chỉ vì những khốn khổ mà ngươi đã gây ra cho ta, những chuyện ta sẽ không bao giờ quên. Ta cũng sẽ không quên đã tìm thấy ngươi trên đồi trong trận chiến cuối cùng. Nếu không nhờ có Người Lùn Gimli, ngươi hẳn đã bỏ mạng. Nhưng ít nhất giờ thì ta biết bàn chân của người Hobbit trông như thế nào, dù đó là tất cả những gì nhìn thấy được dưới cả núi thi thể. Lúc ủn cái xác khổng lồ đó ra khỏi ngươi, ta đã tin chắc là ngươi chết rồi. Ta hẳn đã có thể bứt trụi cả râu mình. Vậy mà mới chỉ một ngày trôi qua kể từ lúc ngươi tỉnh lại và rời giường được thôi đấy. Giờ ngươi về giường đi. Và ta cũng vậy.”
“Còn tôi,” Legolas nói, “sẽ tản bộ trong những vạt rừng trên vùng đất tươi đẹp này, như thế là đủ nghỉ ngơi rồi. Trong những ngày tới, nếu chúa Tiên của tôi cho phép, một vài người tộc tôi sẽ lui tới đây sống; chúng tôi sẽ mang đến phúc lành cho vùng đất, trong một thời gian. Trong một thời gian: một tháng, một đời, một trăm năm của Con Người. Nhưng dòng Anduin ở gần bên, và dòng Anduin dẫn ra Biển. Ra Biển Khơi!
Ra Biển, ra Biển Khơi! Mòng trắng nôn nao gọi,
Bọt trắng xốn xang bay, gió muối cồn cào thổi.
Về Tây, hút về Tây, vầng dương chìm đỏ ối.
Tàu xám, tàu xám ơi, có nghe ngàn tiếng nói
Tự bao đời tiếp nối trước ta từng lên đường?
Ta sẽ đi, đi khỏi cánh rừng quê thân thương;
Vì ngày đang cạn dần, vì năm đang chảy hết.
Ta lẻ loi một buồm sẽ vượt ngàn cõi nước.
Sóng vỗ bờ sóng tràn, Bờ Cuối dài sóng biếc,
Ngàn tiếng gọi reo vang vẫy gọi về Đảo Mất,
Nơi chân người không bước, Quê Tiên Eressëa,
Nơi lá không bén đất: muôn đời gia hương ta!”
Và vừa hát như vậy, Legolas vừa đi xuống đồi.
Rồi những người khác cũng rời đi, và Frodo cùng Sam trở về giường ngủ. Vào buổi sáng, họ lại thức dậy trong hy vọng và yên bình; và họ ở lại Ithilien suốt nhiều ngày. Vì Đồng Cormallen, nơi đạo quân đóng trại, ở gần Henneth Annûn, và có thể nghe thấy trong đêm tiếng dòng suối chảy từ con thác trào qua ô cửa đá và trôi qua những cánh đồng hoa cỏ tới hòa cùng những con sóng dòng Anduin bên Đảo Cair Andros. Những người Hobbit vẩn vơ đây đó và tới thăm những nơi từng đi qua trước kia; Sam luôn hy vọng có thể bắt gặp thoáng qua, biết đâu đấy, con Khổng Tượng trong bóng râm rừng rậm hay trảng rừng vắng người nào đó. Và khi biết rằng trong cuộc vây hãm Gondor đã xuất hiện rất nhiều con thú đó nhưng đều bị giết, chú cho rằng đó là một mất mát đáng buồn.
“Chậc, đồng ý là một người không thể cùng lúc ở khắp nơi,” chú nói. “Nhưng dường như mình bỏ lỡ khá nhiều thứ.”
Trong lúc đó, đạo quân chuẩn bị trở về Minas Tirith. Những người mệt mỏi nghỉ ngơi và những người bị thương được chữa lành. Vì nhiều người đã vất vả chiến đấu với đám tàn quân người phương Đông và miền Nam, cho tới khi tất cả bị đánh bại. Còn trở về muộn nhất là những người đã tiến vào Mordor phá hủy những thành trì phía Bắc miền đất.
Nhưng rồi cuối cùng khi tháng Năm kề cận, các Thủ Lĩnh miền Tây lại lên đường; họ lên tàu cùng với tất cả đoàn quân, giương buồm từ Cair Andros xuôi theo dòng Anduin tới Osgiliath, và nghỉ lại đó một ngày; rồi ngày hôm sau họ tới những cánh đồng xanh Pelennor và lại thấy những ngọn tháp trắng dưới đỉnh Mindolluin cao vợi, Kinh Thành của Người Gondor, ký ức cuối cùng gợi nhớ về Tây Châu, đã đi qua bóng tối và lửa đỏ tiến vào ngày mới.
Và giữa cánh đồng nơi đó, họ dựng lều hạ trại chờ đợi bình minh; vì đó là Đêm Trước tháng Năm, và Nhà Vua sẽ tiến vào cổng thành khi Mặt Trời lên.