Ngày thứ nhất Câu chuyện bắt đầu từ việc nói dối
Tên tôi là Akizuki Kazuya.
Tự mình nói ra thì cũng hơi kỳ, nhưng tôi là một kẻ nói dối. Mà lòng tự trọng lại cao, tôi chẳng thèm quan tâm đến việc bị người ta gọi là kẻ nói dối. Chính vì hai tính cách này nên tôi mới bị sa vào chuyện này. Mà lại chỉ có một mình…
Bước ra khỏi cổng, tôi nhìn vào chiếc đồng hồ có cái kim to quá khổ đang quay đều nơi cổ tay. Đúng năm giờ. Chắc là kịp chuyến bay lúc bảy giờ năm phút.
Cuối cùng thì tôi cũng kết thúc nhiệm vụ của mình, cảm giác thả lỏng sau khi thoát khỏi một ngày như là chơi trò Thưởng - Phạt, tôi buông một tiếng thở dài.
Chiều tối rồi mà ngoài cổng Disneyland vẫn thấy các đôi xếp thành hàng dài để mua vé vào cửa. Chắc có mỗi tôi là về vào giờ này mà thôi.
Mà, đâu chỉ có vậy, tôi để ý là chắc chắn hôm nay chỉ có tôi đi Disneyland một mình. Cho đến lúc ở quầy vé, bị chị bán vé mở to mắt nhìn mình mà hỏi “Em đi một mình à?” thì tôi chẳng để ý gì đến chuyện đó. Ngay khi chị tươi cười bảo tôi “Chúc em đi chơi vui vẻ” thì tôi thấy hối hận vì mình đã đến đây một mình. Đúng rồi, chỗ này đâu phải chỗ đến chơi một mình. Đã bao nhiêu lần phải nghĩ như thế rồi. Không đếm nổi luôn.
Cuối cùng thì cũng vật vã hết ngày với mong mỏi “Sao mà lâu đến giờ về thế chứ?”.
Kỳ nghỉ lễ Obon đã qua mà ánh mặt trời vẫn chói chang như giữa mùa hè. Lúc đứng xếp hàng tại quầy các trò chơi được ưa thích mà mồ hôi tôi đầm đìa vì nóng quá. Quần áo ướt đẫm dính vào người càng làm tăng cảm giác khó chịu. Không có tí gió nào, đã có mấy lần tôi muốn chạy trốn khỏi hơi nóng và mùi do quá đông người. Thế mà các cặp đôi và các nhóm đứng trước và sau tôi vẫn nói chuyện thật ầm ĩ, cứ như chẳng mảy may khó chịu gì, tôi lại càng cảm thấy sốt ruột.
Mỗi lần bị hỏi “Anh đi mấy người?” tôi đều giơ một ngón tay trỏ lên, thì thầm gần như không ra tiếng “Một người”. Dù chơi trò nào hay đi đâu, tôi đều không cảm thấy vui.
Đúng là đi chơi thì “đi đâu” không quan trọng bằng “đi với ai”.
Chắc cũng hiếm có ai mà cảm thấy Disneyland chẳng có gì vui. Tôi vừa nghĩ thầm vừa cười một cách ngốc nghếch.
Đây là lần đầu tiên tôi đến Tokyo, đi bằng tàu điện đến sân bay Haneda cũng khá rắc rối. Tôi không tự tin lắm với vụ đổi tàu. May mắn là, từ đây thì có thể lên xe bus đi thẳng đến sân bay nên tôi đi bằng xe bus đến đó.
Ngồi phía cuối xe bus vắng người, tôi chống tay lên khung cửa sổ, thẫn thờ nhìn thế giới của giấc mơ và phép mầu. Việc đến tận đây và về trong ngày, thực lòng tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà cuối cùng thì tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Lấy máy ảnh từ trong túi ngực ra, tôi kiểm tra mấy tấm ảnh đã nhờ người ta chụp. Trong ảnh là tôi với vẻ mặt cau có và chuột Mickey mỉm cười tươi tắn đang khoác vai nhau. Cho dù rõ ràng tôi tạo dáng mặt trông có vẻ nhăn nhó, nhưng mà nhìn kĩ thấy mình cũng đang hơi mỉm cười tôi lại tự thấy xấu hổ.
“Thôi thế này cũng được rồi.”
Tất cả đều là do một lời nói dối mà ra. Không phải là nói dối mà có lẽ là do muốn thể hiện.
Trường cấp ba của tôi quy định mùa thu năm thứ hai sẽ đi du lịch cuối khóa. Năm nay trường đã chọn địa điểm là Tokyo. Đứa nào cũng bàn tán về “Disneyland”, cả cái bọn lấc cấc chuyên quần thụng cạo tóc hình chữ M cũng bảo “Tao sẽ leo lên người con gấu Pooh”.
Chỉ cần tưởng tượng đến cái cảnh đấy thôi tôi cũng đủ cười đau khổ. Đến Disneyland nên tránh xa mấy đứa này thì hơn. Tất nhiên nếu nói là tôi hoàn toàn không hồi hộp gì cả thì là nói dối. Nhưng mà có mỗi chuyện như vậy mà đã thấy sung sướng thế rồi thì thật tầm thường. Mà đúng ra là tôi thấy nó không hợp với tính cách của mình… Tôi thích kiểu người trông lạnh lùng như là không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nên tôi cố tình tỏ ra không lấy gì làm hứng thú.
Trong ngày tựu trường giữa kỳ nghỉ hè, câu chuyện này lại được mang ra bàn tán.
“Tớ thích đi Disneyland. Mong đến ngày đi quá.”
Trong lúc mọi người đều đang phấn khích như vậy thì một mình tôi cười khẩy.
“Kazuya không thích à?”
“Có gì đâu.”
“Đừng có tỏ vẻ như thế?”
“Tớ thèm vào mà tỏ vẻ với cậu. Disneyland thì có gì lạ. Chỉ là một khu vui chơi thôi chứ gì.”
“Ô, cậu từng đến đấy rồi à?”
Tôi chẳng thèm suy nghĩ gì nhiều mà nói luôn:
“Ờ, đến rồi.”
“Ha. Ra là vậy…”
Nói vậy thì chắc là ai cũng sẽ tin. Nhưng Fumiya đã nói một câu làm tôi hăng tiết lên.
“Cậu nói dối.”
Tôi phản ứng lại ngay:
“Thật mà. Chuyện này tớ nói dối cậu thì được cái gì?”
“Cậu đi lúc nào?”
“Mùa hè năm ngoái…”
Nói xong tôi mới giật mình “Thôi chết rồi”. Ít nhất nói là một năm trước thì lúc đó chúng tôi học khác trường cấp hai nên có lẽ cậu ấy chỉ nói “Thế hả” là xong.
“Càng lúc càng đáng nghi. Hè năm ngoái có thấy cậu kể gì về chuyện này đâu?”
“Chả có gì thú vị thì kể làm gì?”
Fumiya có lẽ tin là tôi nói dối. Cậu ấy lại hỏi dồn tôi:
“Bằng chứng đâu? Đi Disneyland thì ít ra phải có một tấm ảnh chứ?”
“À, có chứ, tớ để ở nhà.”
“Mang cho tớ xem.”
“Được thôi, hôm tới tớ mang cho mà xem.”
“Thế thì ngày 1/9 mang đến nhé. Tớ chờ đấy!”
Cậu ta cười quả quyết rồi bỏ đi.
Tôi bực bội vì mình không được tin tưởng. Rõ ràng là mình nói dối, mà chính mình lại thấy tức giận vì người ta không tin mình.
“Tại cậu ấy cứ hỏi những câu đâu đâu nên mới thành ra thế. Cứ kệ thì có phải là không sao không.”
Sự bực bội của tôi nhằm vào Fumiya cứ sôi lên sùng sục.
Sau vài phút cơn bực bội lắng xuống, lúc đó tôi mới thấy cuống lên.
“Làm sao bây giờ?”
Cả ngày hôm đó tôi cứ nghĩ mãi chuyện phải làm sao đây. Bây giờ thì làm sao có thể nói “Thực ra là tớ chưa đi đâu”. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện nói với cậu ấy là ảnh chụp bị mất rồi, không mang đến cho cậu xem được, nhưng mà nếu thế lại bị vặn vẹo nữa thì tôi sẽ lộ tẩy mất.
Cho dù tôi có cố tình tiếp tục tảng lờ chuyện đi du lịch cuối khóa ở Disneyland đi chăng nữa, nó vẫn khiến tôi đau cả đầu.
Không hiểu vì sao tôi lại trả lời là “Đã từng đi rồi” nhỉ?
Bản thân tôi cũng thấy bất ngờ vì mình đột nhiên nói dối, nhưng tôi vẫn biết trong tôi có một kẻ nói dối như thế, tôi thấy hối hận vô cùng vì điều này.
Việc chưa đi bao giờ cũng đâu có gì phải xấu hổ. Trước đây tôi cũng hay nói dối để khoe mẽ. Đây là thói xấu của tôi.
Hồi tiểu học là tệ nhất. Gần đây thì ít hơn nhiều rồi nhưng sao lại vào lúc này chứ…
Thấy tôi chăm chăm nhìn màn hình tivi không chút cảm xúc, mẹ hỏi tôi:
“Không ăn gì à con? Con thấy không khỏe ở đâu à?”
“Dạ… vâng… con không sao ạ!”
Tôi trả lời lấy lệ, nói với mẹ bằng một giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy gì “Con ăn xong rồi ạ”, rồi buông đũa, đứng lên về phòng.
Tôi nằm ngửa trên giường, dán mắt vào trần nhà rồi buông một tiếng thở dài không biết là lần thứ bao nhiêu. Đúng lúc đó, tôi quyết định dường như chỉ trong một khoảnh khắc. “Đi thôi, đến Disneyland.”
Tôi nhảy ra khỏi giường, với lấy chiếc hộp tiết kiệm. Từ Tết đến giờ, tôi đã tiết kiệm tiền tiêu vặt được 32.000 yên. Tôi định dùng số tiền này để mùa đông mua cái áo khoác da nhưng tôi sẽ dùng nó cho danh dự của mình. Tôi không do dự một chút nào. Ngược lại, tim tôi nhảy lên vui sướng vì tôi đã quyết định dùng vào việc mà bản thân mình cũng không ngờ tới. Vấn đề là, chỗ này có đủ không.
Tôi nhớ trước đây có lần tôi cùng bạn đến Hakata chơi, mẹ đã cho tôi 10.000 yên tiền đi lại hai chiều Kumamoto, Hakata và tiền ăn uống ở đó. Lần này cũng dùng cách tương tự thôi.
Quyết định như vậy rồi tôi đi luôn về phòng khách. Mấy vụ trao đổi như thế này là phải xong trước khi bố về. Mẹ tôi vốn không hay cằn nhằn chuyện này lắm. Chỉ cần nói rõ với mẹ là đi với ai, làm gì là mẹ sẽ nói “Đi cẩn thận đấy” và cho đi.
Bố thì tùy vào tâm trạng của ngày hôm đó mà câu trả lời sẽ khác nhau nhưng hầu hết câu trả lời đều là “Việc đi thì tùy con, nhưng mà bố không cho tiền đâu đấy”. Tôi bị vài lần đi chơi mà không được cho tiền như vậy rồi.
Khác hẳn với lúc nãy, cái lưỡi tía lia của tôi vừa buôn chuyện linh tinh với mẹ nào là kỳ nghỉ hè sắp hết rồi, sắp phải nghĩ đến chuyện đi học thêm rồi… vừa tìm thời điểm để chuyển chủ đề.
“Mẹ ơi, mai con cùng ba đứa bạn lên Hakata để xem mấy trường đại học. Lên lớp 12 thì học hành liên miên chẳng có lúc nào rảnh mà làm được việc ấy…”
Tự tôi thấy đây là một lời nói dối xuất sắc.
“Ừ nhỉ. Nên đi xem một lần thì cũng tốt hơn.”
Mẹ nói mà mắt không rời khỏi chiếc đĩa đang rửa. Chắc mẹ đã đoán được câu hỏi tiếp theo là gì. Có vẻ mẹ hơi cười.
“Con muốn xin tiền ạ…”
“Ừ. Chờ mẹ chút. Để mẹ lấy cho.”
Mẹ tắt vòi nước, lau tay, rút ví ra và lấy 10.000 yên.
“Cả tiền ăn trưa chắc thế này là đủ nhỉ. Đi cẩn thận nhé.”
“Vâ…vâng… con cảm ơn mẹ.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của mẹ. Niềm vui vì xin được tiền đúng như dự kiến bị cái cảm giác tội lỗi vì nói dối mẹ lấn át. Trong một thoáng, tôi định bớt tiền lại nhưng thế có khi lại bị nghi ngờ hơn nên tôi từ bỏ luôn ý định đó.
Tôi cầm lấy 10.000 yên nhét luôn vào túi.
“Mẹ để con rửa bát cho!”
“Hả… thật là hiếm có đó!”
Làm một việc gì đó khác thường chắc sẽ bị nghi ngờ nhưng tôi không thể kìm mình với suy nghĩ cần phải làm việc gì đó cho mẹ. Cảm giác tội lỗi vì lại phải nói dối để che giấu một lời nói dối khiến tay tôi run lên.
Rửa bát xong, tôi vào phòng anh trai mượn máy tính để kiểm tra giá vé máy bay. Đắt hơn nhiều so với tôi dự tính. Thế này thì chả đủ tiền mà đi khứ hồi ấy chứ. Đang mải nghĩ thì anh về.
“Em đang tìm gì đấy?”
“Anh à, vé đến Tokyo đắt nhỉ!”
Anh vừa tháo cà vạt, vừa ngó vào màn hình.
“Mua thế thì đắt rồi. Nhưng mà mua tour thì rẻ hơn đó.”
Anh vẫn mặc cái áo sơ mi trắng, vừa đứng vừa truy cập vào trang web bán vé tour giá rẻ.
“Nhìn này, cái này là vé khứ hồi từ Kumamoto đi Haneda gồm cả vé vào cửa Disneyland có 32.000 yên thôi này.”
Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, vồ ngay lấy màn hình.
“Rẻ quá!”
“Mà em đi Tokyo ấy hả?”
“Không phải thế, em chỉ muốn biết là hết bao nhiêu tiền thôi.”
Anh thay đồ mặc ở nhà rồi nói:
“Cứ để máy đấy không cần tắt đâu. Tí anh dùng.”
Và đi ra phòng khách.
Tôi run run nhập tên và địa chỉ vào máy tính để đăng ký tour đó.
Sau khi nộp tiền mặt và nhận vé cho đến lúc đi tôi phải nói dối mẹ thêm lần nữa là tụi con bàn nhau mai không đi mà đổi sang sau bốn ngày nữa. Có vẻ đối với mẹ thông tin đó cũng không có gì là quan trọng nên chỉ nói mỗi câu “Ừ” rồi thôi.
Ngày hôm sau, sáng sớm tôi đã đến ngân hàng rút tiền rồi hôm sau nữa thì chờ vé được gửi đến. May sao mẹ đi làm thêm nửa ngày nên hôm vé được chuyển đến thì chỉ có mình tôi ở nhà. Vậy là cũng chuẩn bị xong xuôi.
Rồi cũng đến ngày hôm nay.
Tối qua, tôi hơi phấn khích nên ngủ không ngon. Rõ ràng không phải niềm phấn khích của việc được đi Disneyland. Là niềm phấn khích của lần đầu tiên đi Tokyo một mình. Tôi cũng có chút lo lắng và hồi hộp.
Năm giờ sáng tôi tỉnh giấc, chọn cho mình chiếc áo phông thích nhất trong đống quần áo. Gần sáu giờ thì tôi chuẩn bị xong.
Bản tin trên tivi dự báo hôm nay trên cả nước sẽ là một ngày nắng nóng do ảnh hưởng của khối áp suất khí quyển cao từ Thái Bình Dương thổi vào. Đúng lúc đó thì mẹ dậy.
“À, hôm nay con đi Hakata nhỉ? Con chuẩn bị đi đấy à?”
“Vâng… Con chuẩn bị đi đây ạ!”
Không hiểu sao tự dưng tôi thấy mình như không thể chịu đựng hơn được nữa, đứng phắt lên như muốn trốn khỏi mẹ.
“Con đi đây ạ!”
“Thế còn ăn sáng?”
“Con sẽ mua ở nhà ga.”
Cứ quay lưng lại với mẹ như vậy, tôi đi giày và bước ra khỏi cửa.
“Đi cẩn thận nhé!”
Giọng nói êm ái của mẹ cứ như cứa vào lưng tôi. Tôi thì thầm trong lòng “Vâng ạ”.
Tôi đến sân bay lúc bảy giờ hai mươi phút. Đúng tám giờ máy bay cất cánh rời sân bay Kumamoto. Tôi dõi tìm nhà mình trong khung cảnh nhìn từ cửa sổ máy bay. Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi máy bay.
Tôi từng nghe nói sẽ bị đau tai do áp lực không khí, nhưng mà tệ hơn tôi tưởng nhiều. Tôi tận mắt nhìn đường bờ biển đã thấy trên bản đồ, mải miết nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề có cảm giác mình đang đi đến Tokyo.
Tôi đến sân bay Haneda lúc chín giờ ba mươi phút. Trên máy bay, tôi cứ mải nhìn ra bên ngoài cửa sổ nên khi đến nơi thì cổ mỏi nhừ.
Ôi, tôi đang ở Tokyo đây. Một cảm giác thật khó tin. Và, cảm giác tội lỗi không bao giờ mất trong lòng tôi.
Chắc ai cũng trải qua kỳ nghỉ hè từa tựa như nhau.
Mấy ngày gần đây tôi chẳng làm gì mà toàn thức khuya đến tận nửa đêm, hai giờ sáng mới đi ngủ và mười rưỡi ngày hôm sau mới dậy. Nhưng bây giờ, tôi đang ở Tokyo. Vào cái giờ mà bình thường tôi vẫn chưa dậy, tôi lại đang đứng ở một thành phố cách xa Kumamoto hơn 1.000 kilômét.
Tôi cảm thấy, có nhiều việc tưởng như mình không thể làm được thì cứ thử làm lại hóa ra có thể làm được.
Hôm nay, tôi đã có mặt ở đây, Tokyo mà tôi vẫn cứ thấy như một thế giới xa vời nào đó. Trước đó chỉ vài giờ thôi tôi đang ở Kumamoto. Tôi nén cảm xúc giục giã đó lại, tìm xe bus đi Disneyland.
Xe bus đi thẳng đến Disneyland chẳng mấy chốc đã bon bon trên đường cao tốc. Trên con đường ba làn xe rộng rãi, càng lúc càng tấp nập.
Đúng là phong cảnh đầu tiên tôi được nhìn khi ở thành phố.
Đi qua đường hầm dài không biết xe chui vào tự lúc nào, phía bên trái tôi là mấy tòa nhà mà đã có lần tôi thấy trên ti vi. Từ câu chuyện nghe lỏm được của cặp đôi đi cùng xe, tôi biết đó là Odaiba.
Tôi đến Disneyland lúc mười giờ bốn mươi lăm phút. Câu chuyện từ lúc đó thì tôi đã kể ở phía trên rồi. Thế giới của giấc mơ và phép mầu, chỉ để lại trong tôi ấn tượng về một ngày dài mệt mỏi và lê thê.
Nhưng mà, cái cảm giác mình như được ở trong một giấc mơ là có thật.
Từ Kumamoto đến Tokyo xa xôi, trải qua một ngày trong Disneyland, tôi ngồi ngắm nhìn quang cảnh thành phố từ xe bus đi sân bay. Rõ ràng là chuyện đã tự mình trải qua, mà sao tôi cứ ngỡ như không phải là sự thật.
Mà chỉ sau bốn tiếng đồng hồ nữa thôi, tôi lại ở trong ngôi nhà của mình ở Kumamoto. Đó lại là một cảm giác lạ lẫm khác nữa.
Chắc là do qua một đêm gần như không ngủ, rồi lại đi một ngày dài nên tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngủ quên lúc nào không biết.
Lúc mở mắt ra, trong một khắc tôi không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, nhưng lập tức tôi đã nhớ ra. Nhìn qua cửa sổ, phía bên tay trái tôi thấy có chiếc đu quay. Tôi mang máng hiểu đây là Odaiba vì đã được biết trên đường đến đây, tôi có cảm giác thời gian đã trôi qua khá lâu nên nhìn đồng hồ.
Đồng hồ điện tử trên xe chỉ sáu giờ hai mươi phút.
Tôi vội nhìn đồng hồ trên tay mình. Đồng hồ của tôi chỉ nhanh hơn năm phút.
Thôi đúng rồi, bây giờ là sáu giờ hai mươi phút. Đã hơn một tiếng kể từ lúc tôi lên xe bus. Tôi mở to mắt, đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía trước của xe bus. Một hàng dài những chiếc xe đang tắc đường. Mà lại không hề có dấu hiệu di chuyển được.
“Đang là giờ cao điểm, nhưng cũng hiếm khi tắc đường mà không thể di chuyển được tí nào như thế này nhỉ!”
Người đi cùng xe quen lắm với con đường này mà cũng nói đây là chuyện lạ, tôi thấy mình cứ rối hết cả lên.
Năm, mười phút trôi qua, chiếc xe chỉ chậm chạp đi được thêm vài mét, tôi không hề thấy mình gần thêm sân bay được tí nào. Tôi lại nhìn đồng hồ. Sáu giờ ba mươi ba phút.
Ai đó nhìn về phía trước rồi nói:
“Có tai nạn. Đằng kia kìa.”
Tôi vụt đứng lên. Từ trong xe khá cao, tôi nhìn thấy phía trước khá xa, các xe ở làn bên phải và ở giữa đang lần lượt chuyển hướng sang làn bên trái trong cùng.
“Nhanh lên… nhanh lên…”
Trái ngược với tiếng gào thét trong lòng tôi, chiếc xe gần như chẳng tiến lên trước một tí nào.
“Làm sao đây, cứ thế này thì không kịp mất!”
Tôi không thể ngồi yên được.
Mất thêm mười phút xe mới đến chỗ bị tai nạn.
Có hai chiếc xe đang dừng như chắn hết cả hai làn đường, bên ngoài không thấy hề hấn gì, mà hai người lái xe lại đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Có vậy thôi thì đừng bắt người ta phải chờ chứ!”
Cơn tức giận của tôi lên đến đỉnh điểm.
Từ đây chắc mất khoảng mười lăm phút nữa thì sẽ đến sân bay. Máy bay cất cánh lúc bảy giờ năm phút. Hơi sát giờ nhưng nếu kịp chắc họ vẫn cho mình lên máy bay.
“Mình xin đấy, mình xin đấy… cầu mong mình vẫn kịp giờ.”
Tôi lo lắng quá đâm ra bụng đau quặn lên.
Phần đường bị hẹp lại lúc nãy, bây giờ đi qua được chỗ bị tai nạn lại rộng rãi như cũ. Vậy là từ đây… tôi đang tràn đầy hy vọng, thì xe bus lại chẳng thấy tăng tốc lên tí nào. Bây giờ thì lại bị tắc đường vì các xe từ bên phía trái hòa vào cùng làn đường. Tôi nhìn thấy hàng dài những chiếc xe bất động từ đường trên cao bên trái chờ đi vào.
“Tệ thật…”
Bụng dưới đau dữ dội hơn. Có thể nghe thấy tiếng kêu ục ục.
Bây giờ thì không phải là vấn đề có kịp giờ bay không, mà là vấn đề có kịp đi vệ sinh không. Tôi nhìn thấy chiếc đu quay ở phía trước.
“Ơ… kia là Odaiba à?”
Chiếc đu quay mà lúc nãy tôi nhìn thấy có vẻ như không phải là chiếc đu quay của Odaiba. Tôi vừa ôm cái bụng đau vừa khóc ròng trong lòng.
“Mình xin mà. Mình xin đấy, nhanh lên nào…”
Qua điểm giao cắt đấy thì cuối cùng xe cũng dần dần tăng tốc. Tôi nhìn đồng hồ mà lòng đầy thất vọng. Chiếc đồng hồ lạnh lùng chuyển sang bảy giờ. Cái bụng đau do quá lo lắng giờ quặn lên. Xe bus đến sảnh sân bay lúc đồng hồ của tôi chỉ sang bảy giờ mười ba phút. Đồng hồ của tôi chỉ nhanh hơn bình thường một chút. “Biết đâu máy bay bị trễ.”
Tôi cố vịn vào khả năng nhỏ nhoi này, lao thẳng vào sân bay. Mặt tôi tái xanh, nơi đầu tiên tôi lao đến là… nhà vệ sinh.
Hình như cơ thể con người bị chi phối lớn bởi cảm xúc.
Nỗi lo có thể không kịp lên máy bay càng lớn thì bụng tôi càng đau quặn hơn, gần như không thể chịu nổi nữa.
Có một điều may mắn là lúc tôi lao vào nhà vệ sinh chỉ còn duy nhất một phòng trống. Tôi chạy như bay vào đó, gần như đụng cả vào nửa người của chú vừa đi ra. Tay tôi run bắn lúc cỡi thắt lưng, may mà vẫn kịp.
“An toàn rồi.”
Tôi tự thấy giận mình vì trong hoàn cảnh này mà lại nghĩ như vậy. Không chờ nước chảy hết, cũng không rửa tay, tôi lao ra ngoài. Chạy đến bàn làm thủ tục lên máy bay, đập vào mắt tôi là dòng chữ “19:25 - Đi Itami” trên dòng đầu tiên của bảng điện tử về các chuyến bay xuất phát.
Tôi lao như bay vào quầy làm thủ tục chìa vé và hỏi tiếp viên:
“Chị ơi, em đi Kumamoto, chuyến bay Kumamoto lúc bảy giờ năm phút ạ.”
Chị ấy lịch sự cúi đầu chào tôi, lúc này mồ hôi đang vã ra như suối và nói:
“Xin lỗi quý khách. Chuyến bay này đã làm thủ tục xong và đang cất cánh khỏi sân bay Haneda.”
“Ôi… thật sao…”
Quá thất vọng, tôi hỏi chị như bấu víu:
“Em… em phải làm gì bây giờ ạ?”
Chị ấy hơi nhíu mày, nghiêng nhẹ đầu và nói:
“Phải làm như thế nào nhỉ? Dù quý khách có hỏi phải làm thế nào thì…”
“Tiền, có thể trả lại cho em được không ạ?”
“Xin lỗi quý khách, như đã ghi rõ tại đây vé này không đổi, không trả trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
Sau đó, hình như tôi đã hỏi rất nhiều lần “Làm thế nào bây giờ ạ”. Tôi cũng chẳng nhớ chị ấy đã trả lời mình thế nào. Có thể là chẳng nói gì cả mà cứ im lặng chờ đến khi tôi tự đi. Tôi không nhớ nữa.
Tôi cứ đứng như phỗng ở sảnh đi của sân bay.
“Phải làm sao đây?”
Một đứa lớp 11 như tôi lại sắp khóc như một đứa trẻ con bị lạc.
Thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, tôi cũng không biết. Tôi ngồi bất động giữa mênh mông hàng ghế ở sảnh đi, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cầm tay.
Chuyến bay cuối cùng trong ngày đi Kumamoto đã cất cánh rồi. Tôi chẳng làm gì được. Dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể về nhà trong hôm nay được. Mà không chỉ có vậy. Tôi chỉ còn 3.400 yên. Với số tiền này thì dù tối nay tôi ngủ ở đây đi chăng nữa, thì làm thế nào tôi có thể về được Kumamoto…?
Tôi hết cách rồi.
Dù vậy, phải gọi điện về nhà. Tôi không về, mọi người chắc sẽ lo lắng. Nhưng gọi điện thì biết nói gì đây?
“Bây giờ, con đang ở Tokyo…”
Tự dưng khai ra, không biết mẹ sẽ nói gì nhỉ?
Số chuyến bay còn lại càng ít, số người trong sân bay càng ít đi. Khi thủ tục của chuyến bay cuối cùng kết thúc thì chỉ còn lại mỗi mình tôi ngồi trên ghế xếp hàng hàng lớp lớp.
Mỗi lần người làm việc ở sân bay kết thúc giờ làm, đi về ngang qua tôi, họ đều liếc nhìn tôi. Tôi không biết phải làm gì, chỉ biết ngồi nhìn. Có thể là tôi đang chờ ai đó gọi mình. Nhưng mà, chẳng có ai gọi, chỉ có thời gian là cứ trôi.
Đúng lúc chẳng có cách nào khác, tôi định từ bỏ, quyết định gọi điện về nhà.
“Này… chàng trai!”
Tôi quay đầu lại phía có tiếng gọi giật giọng ấy.
Phía đó có một cô đang đứng hai tay chống hông khinh khỉnh nhìn tôi.
“Cháu… cháu ấy ạ?”
“Làm gì có ai nữa đâu. Là cậu đó. Đây. Này.”
Cô ấy nói vậy rồi chìa ra một vật hình vuông.
“Cái gì đấy ạ… Đây là…”
Trong khi tôi đang sửng sốt thì cô nói giật giọng:
“Thôi nào, nhìn này!”
Thứ cô ấy chìa ra cho tôi là một cái gương nhỏ dùng để trang điểm. Tôi vừa cầm chiếc gương đang được dúi vào tay vừa nói:
“… Nhưng mà, đây không phải đồ của cháu!”
“Biết rồi. Cái này là của cô. Cháu nhìn mặt mình đi. Vác bộ mặt rầu rĩ, ngồi ngẩn ra đấy là làm sao?”
Vừa liếc qua mặt mình, tôi cũng phải ngạc nhiên với bộ mặt thảm hại trong gương.
“… Xin lỗi…”
Tôi không biết mình xin lỗi ai, vì sao phải xin lỗi. Nhưng câu đầu tiên thốt ra lại là câu này.
“Chắc cháu nhỡ chuyến bay và đang không biết đi đâu đúng không?”
“Sao cô biết chuyện đó…?”
“Cô biết chứ. Cô ở đây nhìn mọi người đi đi về về suốt ngày.”
Người phụ nữ đó chỉ về phía cửa hàng bán đồ lưu niệm.
“Mặt biến sắc chạy vào sân bay như cháu, mỗi ngày cũng có vài người. Lúc đầu cũng cố gắng nài nỉ, sau đó hiểu ra là không được thì thường gọi điện thoại luôn, hoặc bỏ về. Nhưng mà cháu thì không. Tức là tối nay cháu không có chỗ ngủ, cũng không có tiền về. Cháu cứ nhìn vào cái điện thoại như vậy, tức là cháu biết phải gọi về nhà nhưng có việc gì đó khó nói. Chắc là như vậy đúng không?”
Bị nói trúng phóc, tự dưng tôi lại thấy yên tâm. Cái cảm giác yên tâm vì tìm được một người hiểu chuyện của mình. Nước mắt rưng rưng.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy ạ.”
“Mười bảy tuổi thì đã là một chàng trai thực thụ rồi. Một chàng trai mà có một, hai hôm không về được nhà lại trưng cái bộ mặt thảm hại như vậy thì không được. Thôi nào. Con trai là khi gặp phải tình huống không mong muốn thì phải thẳng thắn đối diện với nó.”
“Nhưng mà, cháu không về được nhà. Tiền cũng không có.”
“Chính những lúc như vậy con trai mới không được thiểu não như thế. Cháu hiểu không. Quan trọng là phải dũng cảm để có thể mỉm cười vượt qua hoàn cảnh mà mình vướng vào.”
“… Nhưng…”
“Trông không ra làm sao cả, đừng có lúc nào cũng chỉ nói “nhưng mà” đi. Cháu không hề có ý muốn về sao?”
“Không phải là như vậy…”
“Nếu thế thì chẳng phải là lúc nào đó sẽ về được sao? Có thể đi bộ cũng về được cơ mà. Ngày xưa ai cũng đi bộ cả. Giờ không có chuyện các cháu không làm được như vậy.”
“Nhưng cháu phải về nhà sớm…”
Cô làm ra vẻ rất ngạc nhiên rồi cười khổ sở:
“Thế này nhé, chàng trai. Dù cháu có nóng vội thế nào đi nữa thì ngày mai máy bay mới bay, tiền thì cũng không sinh ra được. Cháu hiểu không? Thay vì nghĩ đến chuyện đấy, hãy tận hưởng hiện tại. Đúng chưa? Có thể đây là việc cả đời chỉ gặp một lần. Cháu là học sinh cấp ba nhỉ? Mười bảy tuổi, tức là học lớp 11 rồi nhỉ? Cháu từ đâu đến? Hả, từ Kumamoto? Cũng xa đấy nhỉ. Mà thôi không sao. Giờ cô cũng chưa biết là sẽ về đến Kumamoto đấy như thế nào, nhưng bằng cách này hay cách khác thì cũng về được thôi. Vậy thì đây sẽ là một chuyến đi để đời.”
Không hiểu sao nói chuyện với cô ấy tôi lại thấy chuyện mình gặp phải ngày hôm nay không có gì là rắc rối cả. Thử nghĩ thì thấy đúng là như vậy. Chỉ là, không biết phải giải thích với bố mẹ như thế nào… tôi chỉ băn khoăn chuyện này thôi. Nhờ cô ấy mà tôi gần như không thấy lo lắng các chuyện khác nữa.
“Cháu hiểu chưa? Hiểu rồi thì cười lên cái nào.”
Tôi cười gượng gạo.
Chừng như cô không hài lòng, liên tục lắc đầu rồi lại nghiêm mặt bảo tôi:
“Cháu này, lúc nãy cô cũng nói với cháu rồi. Cho dù cháu có khóc, có cười, có hối hận về việc đã qua, có bất an về những việc sẽ xảy ra đi chăng nữa thì việc hôm nay cháu không thể về Kumamoto là việc không thể thay đổi được. Vì thế, mình phải hài lòng với hiện tại. Cháu hiểu không?”
Tôi gật đầu mấy lần, rồi trả lời lí nhí “Vâng”.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, tôi chợt nở nụ cười.
“Đúng rồi, như thế có hơn không. Nào, đứng lên!”
“Ơ?”
“Có ngồi ở đây thì cũng đâu có làm được gì. Tối nay cô cho ngủ nhờ ở nhà cô.”
“Nhưng… nhưng mà… cô ơi…”
“Nếu không thích thì thôi. Cháu cứ ở đây đi.”
“Cháu đi ạ. Nhờ cô ạ.”
Tôi vội khoác ba lô lên vai, nhanh chóng đứng dậy.
Cô thoáng nở nụ cười rồi gật đầu nhẹ, khoát tay bảo đi theo cô và rảo bước. Người cô nhỏ mà cô đi rất nhanh. Tôi gần như chạy theo sau cô.
Tôi lên tàu cùng cô. Vé tàu cô mua cho tôi. Tôi đổi tàu một lần, nhưng không biết là đổi ở đâu, bây giờ, tôi không biết mình đang đi về đâu.
Cuối cùng tôi cũng xuống ga.
“Từ đây mình đi bộ một chút.”
“Đây có phải là Tokyo không ạ?”
“Đây là Kawasaki.”
Nhà cô ở tầng hai của chung cư cách nhà ga khoảng hai mươi phút đi bộ. Nhìn qua thì thấy đây là nhà chung cư cũ, cầu thang bằng sắt, mỗi lần bước lên lại vọng tiếng rầm rầm trong cả tòa nhà. Nhìn biển tên là một miếng gỗ trang trí màu nâu được dán trên cánh cửa tôi mới biết tên cô là Tanaka. Mà nói vậy, cô và tôi còn chưa chào hỏi nhau.
“Cô ơi, cô tên là Tanaka ạ?”
“Đúng rồi, cô là Tanaka Masami. Thế còn cháu?”
“Cháu là Akizuki Kazuya ạ.”
“Ra là thế, nào Kazuya, mời cháu vào nhà. Không phải ngại, cô sống một mình thôi.”
Cô nói vậy rồi mở khóa, mở cửa ra.
Tôi bước vào phòng một phụ nữ độc thân. Kinh nghiệm kiểu này lần đầu tiên trong đời tôi lại là với cô. Thật là một cảm giác kỳ dị.
Trong nhà rất gọn gàng, không có một hạt bụi. Có vẻ rất ít đồ. Tôi đi qua bếp và bàn ăn ngay bên phải khi bước vào từ cửa nhà, đi vào căn phòng kiểu Nhật ở phía trong. Có một chiếc bàn trà nhỏ đặt trong phòng tám chiếu này. Tôi ngồi xuống đó và nhìn xung quanh.
Cô đi thẳng đến bếp, vừa hỏi tôi “Cháu vẫn chưa uống được bia nhỉ?” vừa đi khuất dạng về phía bồn rửa mặt.
“Cháu cảm ơn cô… không sao đâu ạ.”
Tôi không thể duỗi chân ra được, cứ nhấp nha nhấp nhổm. Có cảm giác tiếng kim phút của đồng hồ nghe to hơn. Nói thế mới để ý trong nhà không có tivi. Cô mang vào một lon bia cho mình và một lon nước hoa quả cho tôi.
Cô nói “Nào” rồi ngồi xuống.
“Cô ơi…”
“Sao nào?”
“Cô ơi, cháu cảm ơn cô ạ!”
“Không cần đâu. Thực ra thì cô cũng đâu có gì để cháu phải cảm ơn. Cháu thấy đấy, cô không giàu có nên cũng chẳng có gì để đãi cháu cả.”
“Không phải như vậy đâu ạ. Cô cho cháu ngủ nhờ là quá đủ rồi ạ.”
“Cô lúc đầu cũng không định cho cháu ngủ nhờ đâu. Nhưng mọi người trong quán cứ bàn tán về chuyện của cháu. Họ bảo cháu đáng thương, bảo không biết phải làm sao. Nhưng mà chẳng ai làm gì cả. Cô mới bực mình nên bảo tại các cô cứ nói người ta là đáng thương, đáng thương nên mới thành ra người đáng thương đấy. Cậu ấy chẳng đáng thương chút nào. Đối với cậu thanh niên đó, đây cũng là cơ hội để cho cậu ta trưởng thành hơn, là kỷ niệm đáng nhớ cả đời đấy. Vì mấy người đó chỉ biết nói mà chẳng nghĩ xem mình có thể làm gì cho người ta. Nào, cụng ly nào.”
“À… vâng…”
Cô và tôi cùng mở lon.
“Zô…”
Cách cô nói chuyện cứ cụt lủn, nhưng mà nụ cười mới dễ thương làm sao. Có lẽ đây mới đích thực là người dễ tính. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhấp một ngụm nước cam cô mang cho.
“Vậy là đại khái là cô hiểu chuyện rồi. Cháu nói dối thì không tốt, rơi vào hoàn cảnh này rồi thì cũng phải chịu thôi. Nhưng mà…”
Cô liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.
“Đến lúc không gọi điện thoại về là không được rồi.”
“Vâng ạ. Hơi khó khăn nhưng cháu sẽ làm như vậy.”
“Không phải lo lắng đâu. Dù có bị mắng một chút thì vài năm nữa tất cả sẽ thành kỷ niệm đẹp. Nếu cô mà là mẹ cháu cô sẽ coi đây là cơ hội để cháu được lăn lộn một mình trong vài ngày.”
“Cô sẽ trở thành một người mẹ tốt đấy ạ!”
“Haha… Đấy là chuyện đùa không thể cười được. Một người mẹ tốt thì không sống một mình ở chỗ này làm gì đúng không? Mà thôi, bỏ đi, đây chính là lúc mà mình được trau dồi bản lĩnh đàn ông của mình đấy. Cháu hãy nghĩ đây là cơ hội trời cho để cháu có thể trưởng thành hơn.”
“Vâng. Nhờ cô mà cháu đã nghĩ được như vậy rồi ạ.”
“Để làm được như thế, thì trước hết phải nói thật hết với mẹ.”
“Vậy cháu ra ngoài nói chuyện chút ạ.”
“Không được, cháu gọi luôn ở đây đi.”
“Ở… ở đây ấy ạ?”
Tiếng tôi vẳng lại. Tôi không muốn bị người khác nghe chuyện mình nói với bố mẹ. Mà lại càng không muốn khi nội dung câu chuyện lại là thế này.
“Đúng rồi. Nếu mà cháu nói chuyện bên ngoài, đúng chỗ quan trọng cháu lại nói dối để không bị gặng hỏi. Nếu mà cứ như thế, chỉ làm cho tình hình xấu hơn thôi. Nếu cháu không có ý định nói dối để giữ thể diện thì hãy gọi điện ở đây.”
Tôi hơi giật mình. Đúng là như cô nói. Ban đầu, tôi cũng không định nói dối, nhưng nếu gọi điện ở bên ngoài, chắc là tôi sẽ lại nói dối để bảo vệ mình. Tôi đã hiểu phần nào đó rồi.
“Nếu mà cháu hiểu rồi thì nhanh lên nào. Cô sẽ trông chừng đấy nên gọi nhanh lên.”
“Cháu hiểu rồi ạ.”
Tôi từ từ nhắm mắt, hít thở một hơi thật sâu rồi mở mắt, lấy điện thoại ra. Hơn mười giờ đêm. Là lúc mà bố mẹ cũng sắp về nhà. Cô vẫn đang cầm lon bia trên tay, mỉm cười nhìn tôi. Giây phút đó, tôi có cảm giác ấm áp như cô là người mẹ đang bảo vệ đứa con của mình vậy. Trong làn gió đêm thổi vào từ cửa sổ mở tung, tôi cảm thấy một sự sảng khoái mà Kumamoto không có.
Tôi run run gọi điện về nhà. Mẹ nghe máy. Tôi ghé sát đầu vào điện thoại, không biết bao nhiêu năm rồi tôi mới nói nhiều như vậy, lắp bắp giải thích cho mẹ về tình hình từ đầu đến giờ, vì sao tôi lại gặp phải chuyện này.
“Con xin lỗi…”
Mẹ, lúc đầu là ngạc nhiên, rồi sau đó tôi tưởng mẹ sẽ đổi sang giọng mắng mỏ nhưng lại trở nên ôn hòa ngay và sau một lúc thì không phải là mắng mỏ mà là rất sốc. Rồi mẹ thở dài, nói bằng giọng vui vẻ rằng mẹ muốn nói chuyện với cô Tanaka đang chăm sóc tôi.
“Cô ơi, mẹ cháu muốn nói chuyện với cô ạ.”
“Đưa cho cô.”
Cô cười không hề bối rối, cầm lấy điện thoại của tôi.
“Vâng, vâng… không không, không có gì đâu. Vâng… vâng… Không sao đâu mà. Cô không cần phải áy náy đâu… Vâng.”
Tôi không nghe được câu chuyện, nhưng đại khái có thể hình dung được mẹ nói gì. Nói chuyện một hồi lâu, cô mới đưa máy cho tôi.
“Mẹ bảo muốn nói chuyện với cháu đấy.”
“A, cháu cảm ơn cô.”
Tôi cầm lấy điện thoại. Có vẻ mẹ đang cười. Tôi cảm thấy biết ơn cô thật lòng.
“May mà con gặp được người tốt đấy. Mẹ phải gửi quà cảm ơn cho cô, con nhớ hỏi địa chỉ và số điện thoại của cô ấy nhé.”
“Vâng, con biết rồi ạ… Vâng, con sẽ về, mẹ đừng lo nhé.”
Tôi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Tắt điện thoại, tôi lại nhìn thấy cô đang cười với tôi như trước khi gọi điện. Từ cửa sổ để ngỏ, tôi nghe thấy tiếng tàu chạy hối hả xa dần. Cô cất tiếng như phá vỡ sự yên lặng:
“Vậy, bây giờ cháu định về như thế nào?”
“Làm… làm thế nào bây giờ…?”
Trước hết, yên tâm vì đêm nay có chỗ ngủ rồi, nhưng câu nói ấy làm tôi chợt nhớ ra câu hỏi quan trọng nhất vẫn còn chưa có câu trả lời. Cho dù bố mẹ có gửi tiền cho tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng không mang theo thẻ ngân hàng. Chắc chỉ có cách vay thôi, hay là…
“Này cháu, lúc này đang nghĩ là hay là cô cho cháu vay tiền hả?”
“Không ạ, làm gì…”
“Hahaha… Không phải giấu, nó hiện lên trên mặt cháu kìa.”
Tôi đoán là mặt tôi đỏ như gấc chín. Trúng tim đen rồi. Vay tiền của cô rồi trả là mọi việc êm đẹp. Tôi định hỏi vay cô, cơ mà chưa kịp nói đã bị nói trúng phóc rồi, đâm ra nói ra cũng khó khăn.
Tôi yên lặng suy nghĩ, thì cô lại nói một điều tôi không ngờ đến:
“Lúc đầu, cô gọi cháu là vì tức giận với thói đạo đức giả của mọi người xung quanh. Họ đều nói “Đáng thương thế” rồi trình bày lý do này lý do kia mà chẳng làm gì. Nhưng mà cô thì chỉ muốn cho họ thấy họ sai rồi. Không phải vì ai cả mà vì chính mình thôi. Nên cô đã định cho cháu ngủ nhờ một đêm, rồi cho cháu mượn tiền để mai về.”
“Vâng.”
Tôi hơi ngẩng mặt lên.
“Nhưng mà cô lại thích cháu rồi. Cô thấy hơi áy náy nếu chỉ làm như vậy.”
“Ý cô là như thế nào ạ?”
Tôi đang mong chờ được ưu ái hơn, tự nhiên mặt dãn ra.
“Cô đã quyết định rồi. Cháu hãy tự dùng sức mình để tìm đường về nhà. Cô sẽ không cho vay tiền.”
Tôi không nói được lời nào. Tôi không hiểu cô đang nói gì.
“Sao cơ ạ, mặt cô trông lạ lắm ạ.”
Cô lấy thêm lon bia thứ hai và cười to. Uống ừng ực. Chả lẽ cô lại say vào đúng cái lúc này.
“À không, tại cô nói là chỉ cho vay tiền thôi thì thấy áy náy nên…”
“Cậu nói gì thế chàng trai?” Cô tự nhiên lớn tiếng. “Cháu là thanh niên Kyushu, tưởng là phải có khí phách một chút chứ xem ra là thỏ đế nhỉ? Này. Động não đi chứ. Cơ hội như thế này không có lần thứ hai đâu. Không có kỷ niệm nào thảm như thế này nữa đâu. Nhưng, hãy tìm cách nào đó tự mình về nhà đi. Nó sẽ là kỷ niệm cả đời không thể quên của cháu đấy. Là đấng nam nhi phải tin vào bản thân mình chứ nhỉ.”
“Cô nói thế thì cháu cũng thấy vậy…”
“Cô đã nghĩ đến một cách khác. Với đàn ông, việc đưa ra quyết định rất quan trọng. Đầu tiên hãy quyết định mình sẽ làm như thế. Cuộc đời, không ai biết trước tương lai như thế nào đâu. Cho nên có băn khoăn lo lắng thì cũng vậy thôi. Đầu tiên nhanh chóng quyết định điều mình sẽ làm. Đây sẽ là mùa hè mà không bạn nào có được trải nghiệm giống cháu đâu. Nào, bây giờ thì nói là ‘Tôi sẽ làm’ xem nào.”
Tôi cảm thấy trong lòng trỗi dậy một cái gì đó sục sôi. Đúng rồi. Ngày xưa mọi người toàn đi bộ. Không thể có chuyện tôi bây giờ không làm được.
“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ tìm cách về nhà.”
“Đúng thế, chàng trai. Nào, nói hay lắm. Nói lại một lần nữa nào.”
“Dù có phải đi bộ cháu cũng sẽ trở về nhà.”
“Một lần nữa.”
“Cháu chắc chắn sẽ về nhà cho cô xem!”
“Hahaha.”
Cô và tôi cùng cười vang. Không hiểu sao tự dưng tôi lại có cảm giác mình có thể làm được.
“Trông mặt cháu rất vui đấy. Con người ta ấy mà, khi mình đã tự quyết định rằng ‘Chắc chắn tôi sẽ làm’ thì sẽ không ai cản được đâu cháu ạ.”
Tôi gật đầu. Có lẽ chỉ cần đầu tiên mình suy nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ làm, thì các việc khác tất sẽ thành. Tôi bắt đầu có một chút hứng thú với chuyến đi không chuẩn bị trước mà tôi sắp bước vào này.
“Nếu đã quyết định vậy rồi thì cô sẽ tặng cháu một thứ còn quan trọng hơn cả tiền với cháu lúc này.”
“Thứ còn quan trọng hơn cả tiền ạ?”
“Đúng vậy. Cháu bây giờ mới là con số 0. Như thế này thì cháu sẽ trải qua rất nhiều khó khăn mới về được đến nhà.”
“Số 0… ạ?”
Tôi không biết cô đang nói về cái gì, nhưng tôi không cảm thấy tức giận, mà lại lắng nghe cô nói.
“Cháu cứ như thế này mà rời khỏi đây thì chắc là bằng một cách nào đó cháu sẽ về được đến nhà, nhưng sẽ chỉ đọng lại là ‘Chuyện này sẽ không bao giờ có lần thứ hai’ mà thôi. Có thể cháu sẽ chỉ thấy mất lòng tin với con người, thấy người thành phố thật lạnh lùng và cứ mang những hiểu nhầm ấy vào cuộc sống của mình mất.”
“…”
Tôi không biết nói gì, nhưng phải chấp nhận những lời cô nói là đúng. Có thể sẽ đúng là như vậy. Tôi bây giờ không có một phần của sự tự tin rằng mình sẽ hào hứng với hoàn cảnh này, sẽ làm cho nó trở thành một kỷ niệm đáng quý trong đời.
“Đối với cháu bây giờ, thứ quan trọng hơn tiền bạc là gì ạ?”
“Phải hành động trước mọi người, thể hiện mình là người có ích với người ta.”
“…”
“Cháu ấy, không phải là bởi vì cô mời cháu mà cháu cứ an tâm ngồi đấy rồi hưởng trà cô pha cho là được đâu. Vì cháu đâu phải là khách, cháu là người ở nhờ cơ mà.”
Tôi thu chân đang duỗi thẳng, ngồi co người lại.
“Vâ… vâng…”
“Hôm nay thì không sao. Nhưng mà, nếu cháu cứ cư xử như là lúc còn đang ở nhà thì không ai muốn cháu ở cùng đâu. Người mà không mắng mỏ cháu, cứ kệ cháu như vậy chỉ có mẹ cháu thôi. Mẹ cháu cứ thử làm như vậy với cháu xem sao. Không quá ba ngày là cháu không chịu nổi đâu.”
“Vâ…ng.”
“Cháu ấy. Khi cháu ở nhà người nào đó, thì dù là việc gì cũng phải làm thật tốt. Từ dọn bàn sau khi ăn xong, bỏ chăn xuống và gấp gọn gàng sau khi dùng, dọn nhà tắm cho đến dọn nhà vệ sinh, thức dậy sớm nhất nhà đi vứt rác, dọn phòng và hành lang, dọn cầu thang, dọn lối ra vào trước cửa nhà. Dù chủ nhà có nói với cháu là, thôi cháu cứ ngồi đấy đi, hoặc người ta không cho làm nữa, cháu cũng vẫn phải làm. Cháu hiểu không?”
“Cháu… cháu hiểu rồi ạ.”
Tôi cảm thấy rất căng thẳng. Tất nhiên việc người ta cho ở nhờ là quá tốt rồi nhưng tôi hoàn toàn không có ý niệm nào về việc mình phải làm những việc đó cả. Từ khi đến ngôi nhà này, tôi tự dưng dò xét lại cách bản thân mình sống bấy lâu nay. Đúng là con số 0 thật.
“Nếu cháu mà làm được như vậy nhé, thì cháu đi đến đâu trên thế giới này cháu cũng có thể ở nhờ nhà họ được. Còn ngược lại nếu mà lúc nào cũng bị nói cứ ở yên đấy. Mà lại… mà thôi, không cần nói nữa. Những việc còn lại cháu cứ làm thử là sẽ biết. Dù thế nào thì cứ làm được những gì như cô nói thì không cần phải sợ gì cả.”
Tôi chỉ còn biết lo lắng mà gật đầu thôi. Ngày mai có vẻ tôi sẽ phải dậy sớm hơn cô và làm rất nhiều việc đây.
“Thôi, quyết như vậy rồi nhé. Cháu đi tắm đi.”
Giờ mới nhớ hôm nay là một ngày từ sáng đến tối người không lúc nào ráo mồ hôi. Nếu mà là tôi của ban ngày thì đã không ngần ngại mà trả lời “Vâng ạ”, nhưng giờ thì tôi nhường cô tắm trước.
Trong lúc chờ đợi, tôi đi rửa chén, lau bàn, làm bất cứ việc gì mà mình nghĩ ra. Cô bước ra từ phòng tắm trông thấy việc tôi làm đã nói giọng cảm kích:
“Hành động nhanh đấy nhỉ? Cứ thế nhé.”
Trong phòng tắm có sàn và tường lát gạch được đặt một bồn tắm nhỏ và sâu bằng thép không gỉ. Nó gợi cho tôi nhớ đến cái không khí khi tôi về nhà bà ngoại từ lâu lắm rồi. Bước vào bồn tắm, tôi lại bần thần suy nghĩ chuyện vì sao mình lại đang ở đây.
“Bằng giờ này tối qua, mình không thể tưởng tượng là bản thân lại tắm ở một chỗ như thế này…”
Rồi từ mai là những ngày mà mình không thể đoán được sẽ đến. Tim tôi nảy lên một chút. Khi bước ra khỏi nhà tắm, tôi đã kì cọ cho bồn tắm sáng bóng lên mà không cần ai phải nhắc.
Ở chỗ thay quần áo, tôi không thấy bộ quần áo mình cởi ra ở đâu nữa, thay vào đó là chiếc áo phông, quần lót và quần thể thao được chuẩn bị sẵn. Các đồ cũ này có vẻ đã lâu không có ai dùng. Chúng có mùi thuốc chống gián. Nhưng may quá chiếc áo phông có vẻ là đồ mới. Tôi thay quần áo, vừa lau đầu bằng khăn tắm, vừa quay lại phòng khách.
“Cháu thay đồ này rồi ạ.”
“Cô chuẩn bị đồ đấy cho cháu mà. Đồ của cháu thì đang giặt. Giờ mà phơi thì mai chắc sẽ khô.”
“Quần áo này…”
“À, là của con trai cô.”
“Cô có con trai ạ?”
“Nhưng mà mấy năm rồi cô không gặp.”
“Vậy ạ…”
Thật là một chuyện nhạy cảm, tôi muốn tránh nên nhìn quanh phòng để tìm chủ đề khác. Tôi và cô lại ngồi trong phòng khách lúc nãy.
“Bây giờ, mình sẽ nói về từ ngày mai định như thế nào nhỉ?”
“Vâng ạ.”
Chúng tôi lại cụng ly.
Những ngày tới sẽ thế nào đã được quyết định nhanh chóng.
Theo như lời cô nói thì có một loại vé tàu có tên là “Vé thanh xuân 18”. Bình thường họ sẽ bán một bộ năm vé nhưng có cửa hàng bán vé cho mua rời ở trước cửa nhà ga. Chắc chắn sẽ mua được một vé với giá khoảng hai nghìn mấy trăm yên. Dùng vé đó thì có thể lên bất cứ chuyến tàu thường nào của hãng tàu JR trong một ngày. Nếu đi từ sáng sớm thì có thể đi đến được Okayama. Thật ra tôi có chú sống ở đó. Nếu đi đến được đấy thì chắc là sẽ ổn.
Câu chuyện đã được chốt ở đoạn tôi đến được Okayama thì chắc sẽ ổn.
Cô cứ nhắc đi nhắc lại là “Cô muốn cháu cố gắng làm sao mà không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của chú ở Okayama mà vẫn về được. Vì chuyện như thế này sẽ rất khó có thể có được.”
Tôi muốn trả lời một câu nửa vời thế nào cũng được. Lòng thầm nghĩ, “Cô ơi là cô, chuyện người khác mà cô cứ thích nói thế nào thì nói”.
Sau đó, chúng tôi chuyển sang nói chuyện con trai cô.
Cô có một người con trai năm nay hai mươi tuổi. Năm anh ấy học cấp hai thì cô ly hôn, nuôi con một mình nhưng sau đó cô bị ốm không làm việc được nữa mà lại đúng lúc anh ấy vào cấp ba. Cô đã rất vất vả mà chồng cũ lại đòi nuôi con nên nghĩ cho tương lai của anh, cô quyết định sống một mình để con đi theo bố.
Bộ quần áo mà tôi đang mặc là đồ của anh ấy mặc khi còn học lớp 9. Nhìn độ dài của ống quần thể thao mà đoán thì có vẻ hơi khó tưởng tượng cô nhỏ con thế này mà anh lại rất cao lớn. Tôi vẩn vơ nghĩ có lẽ chồng cũ của cô rất to cao.
Cô tươi cười kể cho tôi nghe chuyện của mình, chắc cô vừa nhìn tôi vừa nghĩ đến anh ấy.
“Cô không gặp anh ấy ạ?”
“Ừ, từ lúc đó cô chưa gặp lại lần nào.”
“Cháu nghĩ chắc là muốn gặp cô lắm. Anh ấy ý ạ.”
“Có thể nhỉ? Nhưng mà cho dù lý do là gì đi chăng nữa, người ta chẳng thể nói ra rằng muốn gặp một người mẹ đã bỏ rơi mình. Lớp 9, đúng là lúc mà tâm lý con người ta rất phức tạp. Chắc nó ghét cô lắm. Cô đã phải nói lời không thật với lòng mình.”
“Cô đã nói dối ạ?”
“Ừ, nói mãi nó không chịu cứ muốn ở với cô, thế nên cô bảo với nó là ‘Mẹ muốn sống một mình. Mẹ không muốn sống cùng con, mà sống cuộc đời của riêng mình’. Thế rồi, trong ngày hôm đó nó gọi điện cho bố bảo đến đón nó đi… vậy là nó đi mất. Không thể quay lại được nữa rồi. Cũng giống như cháu bây giờ vậy. Bây giờ, nó đang sống với bố ở Shizuoka.”
Trông cô có vẻ như đang cười, nhưng mắt thì ngấn nước.
“Chiếc áo này…”
“Cái áo đó là áo cô mua cho làm quà sinh nhật cho nó đấy. Cô định gửi cho nó. Nhưng mà cô không thể gửi được.”
“Chắc năm nào cô cũng mua ạ?”
“Ừ, nhưng mà cuối cùng thì cô cũng có gửi đi được đâu. Cô chẳng đủ tư cách để mà dạy dỗ cháu ấy chứ. Chính cô mới là người không có chút lòng dũng cảm nào.”
“Gửi cho anh ấy đi ạ.”
“Không được. Nếu như bây giờ nó đang sống vui vẻ, thì cô không được làm phiền nó, đúng không?”
“Nhưng cũng có thể là anh ấy đang chờ cô đấy ạ.”
“Giờ chẳng có cách nào để kiểm chứng được việc đó nữa rồi. Nhưng cô tin chắc sẽ có một ngày cô có thể đưa được cho nó. Cái ngày mà nó muốn và đến gặp cô ấy. Cô sẽ chờ ngày ấy.”
Tôi chẳng biết nói gì hơn.
“… À, cô ơi, mình chụp chung một kiểu ảnh nhé ạ. Chắc chắn đây sẽ là kỷ niệm để đời đấy ạ.”
Tôi lôi máy ảnh từ trong túi ra.
“Đúng rồi, thế được rồi ạ.”
Khuôn mặt cười hết cỡ của chúng tôi được lưu vào khung hình.
Tôi trải đệm nằm cạnh cô. Rõ ràng là rất mệt mà mắt tôi cứ chăm chăm nhìn trần nhà, không tài nào ngủ nổi. Các mắt gỗ trên trần nhà sao lại giống cô và con trai cô thế.
Khuôn mặt nhìn nghiêng khi ngủ của cô trông vừa hiền hòa lại như một đứa trẻ con. Hóa ra là một khuôn mặt lúc ngủ trông hiền hòa nhường này lại có thể có nhiều tâm sự như vậy. Lòng tôi cứ rối bời, lúc thì nhìn trần nhà, lúc thì nhìn gương mặt cô say ngủ.