← Quay lại trang sách

Ngày thứ hai Ngẫu nhiên hay đương nhiên

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh giấc, chiếc đệm bên cạnh đã không còn ở đấy nữa.

“Thôi chết rồi.”

Cô đang đi lại như con thoi trong bếp.

“Cháu chào cô. Cháu đã định là dậy sớm nhưng mà… cháu xin lỗi.”

“À, chàng trai, dậy rồi đấy à. Hôm qua, cô nói cháu như thế mà sáng lại dậy muộn hơn cháu thì coi sao được. Tối qua chắc cháu không ngủ được mấy hả?”

“Không ạ, cháu không sao ạ.”

“Cháu đi rửa mặt đi. Bữa sáng xong rồi đây.”

Cô vui vẻ bày hai suất ăn sáng lên bàn. Trước mặt tôi là bao nhiêu món ăn. Bữa sáng thế này thì xa xỉ quá.

“Món này nữa là xong rồi.”

Cô vừa nói, vừa đặt phần cơm mà cô đã chuẩn bị trước mặt tôi, rồi cởi tạp dề và ngồi vào ghế.

“Nào, ăn thôi.”

Tôi không nói gì chỉ gật đầu nhẹ và chắp hai tay vào nhau.

“Cháu mời cô ạ.”

Chắc cô chuẩn bị bữa sáng này không phải cho tôi mà là cho con trai mình. Tôi chợt muốn mình trở thành con trai cô, dù chỉ trong giây phút này thôi.

“Cô ơi.”

“Sao?”

“Món trứng rán này rất ngon ạ. Cháu cảm ơn cô đã vì cháu mà đã kỳ công làm nhiều món như thế này.”

Cô dừng đũa, mỉm cười.

“Cháu chắc chưa bao giờ nói như vậy với mẹ mình nhỉ? Cháu phải nói điều đó với mẹ nhé. Tâm trạng mà mẹ cháu nấu cho cháu ăn, cũng giống như tâm trạng của cô nấu cho cháu ngày hôm nay vậy.”

Tôi gật đầu rõ mạnh. Tự dưng nước mắt trào ra. Để giấu những giọt nước mắt, tôi cắm cúi ăn các món được bày ra trước mặt. Cô sẻ cả phần của mình cho tôi, bắt phải ăn. Từ chối không được, tôi đành phải cố ăn. Ăn cho cả phần con trai cô nữa.

“Mà, tối qua cháu đã cọ cả nhà tắm và nhà vệ sinh hả. Cảm ơn cháu.”

“Không không, cháu cũng dùng mà nên tiện thể thì làm luôn thôi ạ.”

“Thử làm thấy thế nào?”

“Cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn là không làm gì cả ạ.”

“Cô đã nói mà. Thực ra, người cho ở nhờ cũng stress lắm đấy. Cho nên nếu mà không bằng cách nào đó làm việc có ích cho ai đó thì cháu sẽ không thể cảm thấy thoải mái được.”

“Cháu hiểu ạ. Mình làm việc gì đó giúp người khác thì mình mới có thể thoải mái với việc ở đấy được. Cô ơi, hôm qua cô định dạy cháu điều đó đúng không ạ?”

“Chắc là từ bé đến giờ cháu chưa bao giờ làm những việc như vậy đúng không? Nhưng mà, nơi mà cháu cảm thấy thích ở đó thì không được quyết định bởi việc những người xung quanh làm gì cho cháu mà quyết định bởi việc cháu làm gì cho những người xung quanh. Nhà, hay trường học, hay nơi làm việc, tất cả đều như vậy. Nếu cháu không suy nghĩ như vậy, mà vẫn cảm thấy hài lòng ở một mức nào đó thì là bởi vì ở nhà cháu luôn có người cho dù thái độ của cháu như thế nào họ vẫn hằng ngày làm việc gì đó cho cháu. Cháu không được quên điều đó.”

Đúng là như vậy. Tôi chưa một lần giúp mẹ làm việc nhà. Đổ rác, dọn dẹp ngoài phòng mình, dọn nhà vệ sinh, nhà tắm, chuẩn bị món ăn, dọn dẹp, tất cả những việc đó mẹ đều làm như một lẽ đương nhiên vậy. Tôi không làm gì cả mà vẫn không bị đuổi ra khỏi nhà vì đó là nhà của tôi, tôi được bố mẹ chiều chuộng. Ngoài nhà của mình thì không thể như vậy được.

Ăn xong bữa sáng, tôi thở phù một hơi, rồi nhắm mắt, chắp tay trước mặt nói với cô:

“Cháu ăn no rồi ạ, cháu xin phép thôi ạ.”

Vậy là bữa sáng tôi cảm thấy biết ơn nhất trong cuộc đời mình cho đến bây giờ đã kết thúc. Bụng no căng rồi, tôi muốn lúc nào đó được ăn bữa sáng mẹ nấu với tâm trạng như bây giờ.

Mở mắt ra, tôi thấy khuôn mặt cô đang cười đầy thỏa mãn. Rồi tôi nói với cô điều tôi đã nghĩ suốt từ hôm qua:

“Cô ơi, hôm nay cháu sẽ đi gặp con trai cô.”

Lần đầu tiên từ khi gặp cô, tôi thấy cô hoảng hốt như vậy.

⚝ ♪ ⚝

Tôi đang chờ tàu điện tuyến Chuo ở nhà ga Shinjuku. Mặt trời đã ngả về phía tây, đồng hồ chỉ năm giờ chiều. Chắc chắn hôm nay tôi không thể ra khỏi Tokyo nổi. Cảm giác hào hứng đối với chuyến đi của ngày hôm qua đã bay đâu mất. Sân ga đầy người cũng đủ làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Chiếc áo cô cất công giặt cho tôi giờ đẫm mồ hôi. Cuối cùng, tôi cũng được lên chiếc tàu điện màu cam vừa đỗ bến để đi đến Kichijoji. Trong túi tôi, giờ chỉ còn vỏn vẹn vài chục yên. Tôi rời khỏi nhà cô, mất gần hai tiếng để đi từ Kawasaki đến một con phố ở Shizuoka mà con trai cô ở. Dựa vào địa chỉ mà cô cho tôi, tôi đến nhà chồng cũ của cô đúng giữa trưa.

Tôi cầm chiếc đồng hồ đeo tay cô đưa cho tôi và đứng chờ ở cửa. Tối hôm qua, cô kể tôi nghe chuyện năm nào sinh nhật anh cô cũng mua quà mà chưa một lần nào tặng cả. Cô cho tôi xem chiếc đồng hồ đeo tay là quà kỷ niệm cho năm nay, là năm anh ấy đón lễ thành nhân.

“Cô cũng không có ý định tặng đâu, nhưng mà nghĩ đến chuyện năm nay nó đón lễ thành nhân rồi nên lại tỉ mẩn lựa chọn.”

Tôi cứ ấn tượng mãi hình ảnh cô một tay cầm lon bia, mắt thì mải mê ngắm chiếc đồng hồ. Đúng vào khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định mình sẽ thay cô tặng món quà đó cho anh ấy. Nếu là Shizuoka thì cũng là trên đường tôi về. Vừa hay, vé tàu đi thỏa thích trong một ngày có thể lên tàu bao nhiêu lần cũng được. Đến đưa cho anh rồi đi luôn thì chắc là vẫn có thể kịp đi đến Okayama. Lúc đầu, cô cứ từ chối mãi, nhưng cô cũng không từ chối kịch liệt.

“Dù cô có nói thế nào, cháu cũng đã quyết là sẽ đi rồi. Mà nếu cháu không làm gì để đền ơn cô đã cho cháu ở nhờ như thế này thì cháu áy náy lắm ạ.”

Cuối cùng thì cô cũng chấp thuận.

“Vậy thì nhờ cháu nhé.”

Đến một câu như vậy cô cũng không nói. Sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ, cô quay lưng lại phía tôi, đi vào nhà trong, viết gì đó vào tờ giấy rồi quay trở lại, không nói gì mà đưa cho tôi. Trên tờ giấy là địa chỉ của nhà anh ấy. Trông cô có vẻ xấu hổ.

Tôi nhận chiếc đồng hồ đeo tay và phần cơm nắm cho một ngày. Khi cửa nàng trước nhà ga mở cửa, tôi mua vé “Thanh xuân 18” rồi lên tàu hướng về hướng tây.

Tôi đang nghĩ ra đón tôi sẽ là chú nhưng người bước ra từ ngôi nhà tĩnh mịch ấy là một người đã có tuổi, già hơn so với tôi tưởng tượng nhiều.

“Dạ, cho cháu hỏi có phải anh Yuta Tani sống ở đây không ạ?”

Ông ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nhìn mặt tôi và chậm rãi nói:

“Cháu là bạn của Yuta à?”

“Không ạ… Không phải là bạn mà là… Cháu được cô Tanaka Masami cho ở nhờ, cô có đồ muốn gửi anh Yuta nên cháu đến đây ạ.”

Ông lẩm bẩm:

“Của Masami…”

Rồi chẳng nói gì mà gật đầu mấy cái liền, chừng như nhớ ra ông mới cất lời, mời tôi vào trong nhà.

“Đứng đây nói chuyện cũng không tiện, cháu vào nhà đi. Mời cháu dùng chén trà nhé.”

Hình như con trai cô đi vắng, trong nhà cũng yên ắng, có vẻ không có ai khác cả. Ông chậm rãi, cẩn thận pha trà. Tôi muốn rời đi càng sớm càng tốt, lên tàu đi về phía tây. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Không chờ ông mang trà ra, tôi hỏi ông đang đi lại trong bếp:

“Anh Yuta về muộn ạ?”

Ông không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi lại:

“Masami đang sống ở đâu hả cháu?”

“Kawasaki ạ.”

“Ồ, vậy hả. Thế cháu là người Kawasaki à?”

“Không ạ. Cháu là người Kumamoto. Cháu đến Tokyo, đúng lúc gặp rắc rối thì tình cờ được cô giúp ạ. Cũng không phải là trả ơn, nhưng cháu nhận nhiệm vụ sẽ chuyển món quà mà cô mua cho ngày lễ thành nhân của anh Yuta.”

“Vậy là giờ cháu sẽ về Kumamoto hả?”

“Vâng. Vì vậy, cháu muốn đi càng sớm càng tốt ạ…”

“Cái đó, lại khó rồi…”

Cuối cùng, ông cũng pha xong trà và mang ra. Ông từ từ ngồi xuống trước mặt tôi. Bỗng dưng tôi thấy có dự cảm không tốt.

“Yuta không sống ở đây cháu ạ.”

Tôi sững sờ. Câu chuyện của ông như thế này:

Anh Yuta và bố không hợp nhau. Anh đã vào học một trường cấp ba khá nổi tiếng ở vùng này nhưng bố vì muốn anh đỗ đại học nên bắt anh học quá nhiều. Bố càng ép anh càng không muốn về nhà nữa. Cuối cùng, vào mùa hè năm lớp 11, anh đã bỏ nhà đi. Lúc đó, bố anh cũng chán không ép anh vào đại học nữa, chỉ buông một câu “Mày muốn làm gì thì làm” rồi để mặc anh đi.

Nghe nói anh Yuta bây giờ đang làm thợ cắt tóc ở Kichijoji Tokyo. Ông bảo không biết địa chỉ cụ thể của quán mà chỉ biết quán tên là K. Có một lần anh gọi về đã nói cho ông biết như vậy.

“Thế nên, xin lỗi cháu, gần bốn năm nay ông không gặp nó rồi.”

“Vậy ạ…”

Tôi lẩm bẩm không ra hơi.

“Vậy ông cho cháu gửi lại quà của cô Masami ở đây, lúc nào anh Yuta về nhà thì ông đưa cho anh ấy…”

Ông chẳng đợi tôi nói hết câu đã lắc đầu thật mạnh.

“Thật đáng tiếc chắc chẳng có ngày đó đâu. Yuta chẳng có kỷ niệm nào vui ở nơi này. Chắc chắn nó sẽ không quay lại đây đâu. Mà nếu gửi bố nó thì có khi lại vứt đi không biết chừng. Cũng có thể là sẽ giữ cẩn thận. Ông cũng không biết là bố nó sẽ phản ứng thế nào. Mà gửi ông để cho một ngày nào đó nó quay lại đây thì không phải là một ý kiến hay. Vì không biết ông còn sống được bao lâu nữa. Xin lỗi cháu, chàng trai. Chắc chỉ có cách nhờ cháu mang nó về thôi.”

Tôi cúi chào ông thật lâu rồi ra khỏi ngôi nhà đó. Ông đứng ở cửa tiễn tôi, mỉm cười và nói:

“Ông rất hiểu vì sao Masami lại đối xử tốt với cháu như vậy. Cháu giống hệt Yuta mà.”

Tôi vừa đi ra ga, vừa suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Chắc chắn là tôi đã đi đúng đường lúc vào đây mà không nhớ nổi mình đã đi như thế nào. Lúc để ý thì đã thấy mình đến trước cửa soát vé. Tôi vẫn chưa quyết định được mình nên làm thế nào đây. Cứ thế này mà đi về phía tây ư… Hay là sẽ quay lại Tokyo để tìm con trai cô… Tôi nhìn đồng hồ. Đã hơn một rưỡi chiều rồi. Không có thời gian để mà vẩn vơ nữa. Phải quyết định rồi. Cuối cùng, tôi quyết định lên tàu đi về thành phố.

Tôi quay ngược lại đường cũ để tìm con trai của cô. Giờ mà đi về phía tây thì cũng chẳng có chỗ mà ở lại qua đêm. Nếu là hướng về Tokyo thì tôi có thể xin ngủ nhờ một đêm nữa ở nhà cô. Tôi nghĩ vậy và quyết định.

Đến ga Kichijoji, việc đầu tiên tôi làm là tìm đồn cảnh sát. Hiệu tóc K dễ tìm hơn tôi tưởng. Mà từ ga đi bộ chỉ mất vài phút là đến. Tôi rảo bước nhanh gần như chạy đến đó mà trống ngực cứ đập thình thịch. Đến trước cửa hàng, tôi quan sát bên trong qua cửa kính.

Có bốn người đang chờ đến lượt. Nhìn từ đây vào, tôi thấy có sáu nhân viên tất cả. Có thể anh ấy ở bên trong. Đẩy cửa bước vào, tôi nghe thấy tiếng:

“Yassamase (1) .”

Phải mất vài giây tôi mới hiểu từ này có nghĩa là “Xin mời vào”. Trong cửa hàng chạy máy điều hòa nên một lúc sau tôi đã ráo hết mồ hôi. Một nhân viên nữ giơ tay về phía tôi và nói, ý là để cô ấy cất chiếc túi giúp tôi.

“Quý khách có hẹn chưa ạ?”

“Không, không phải ạ…”

“Hiện quán đang đông khách nên quý khách sẽ phải chờ khá lâu…”

Chưa nói hết câu, mắt cô ấy chuyển đến cái đầu trọc lóc của tôi thì hiểu ra tôi không phải là khách hàng.

“Vậy quý khách đến đây có việc gì ạ?”

“Dạ, ở đây có ai tên là Tani Yuta không ạ?”

“Tani à? Có đấy… Nhưng hôm nay anh ấy nghỉ làm.”

Haizza, mọi chuyện sao cứ không suôn sẻ nhỉ?

“Vậy ạ.”

Tôi trả lời không còn hơi sức nào.

“Có việc gì vậy em?”

“Mẹ anh Yuta nhờ em…”

Chắc là nghe thấy tiếng tôi, một trong số những nhân viên đang làm việc, vẻ như là chủ cửa hàng dừng tay đi về phía tôi.

“Em nói là của mẹ Yuta gửi ấy hả, có thật không?”

“Vâng, thật ạ.”

“Ồ…”

Anh ấy vẫn tay cầm kéo, tay cầm lược đưa lên sờ cằm dáng vẻ suy nghĩ.

“Vậy nhờ em chờ anh chút được không?”

“Dạ… vâng…”

Tôi ngồi trong phòng chờ của cửa hàng cắt tóc, nhìn đường phố đang tối dần. Ngày hôm qua tôi không để ý, nhưng ở đây trời tối sớm hơn so với ở Kumamoto. Nói thế mới nhớ, tối qua lúc bắt đầu ngủ được tôi thấy trời tảng sáng mà nhìn đồng hồ tôi ngạc nhiên thấy vẫn đang còn rất sớm.

Trong cửa hàng, có đến vài người còn rất trẻ đã đi làm rồi. Cô gái trạc tuổi tôi tiến đến.

“Anh có thích tạp chí nào không? Tôi lấy mấy tờ cho anh đây, anh thích loại nào thì cứ nói nhé. Trà thì tôi đặt ở đây nhé. Lạnh nên ngon lắm đấy.”

“A… cảm ơn chị.”

Bạn ấy mời người ngồi ngay cạnh tôi ra bàn gội đầu, vừa nói chuyện vui vẻ, vừa nhanh nhẹn quàng khăn và áo choàng ni lông của cửa hàng quanh cổ khách. Sao mà trông ngầu thế.

Tôi định học tiếp lên đại học. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa tích cực học hành gì cả. Tôi vẫn nghĩ những người tốt nghiệp cấp hai, cấp ba mà phải đi làm luôn thì thật là đáng thương. Vì đi làm thì làm gì có nghỉ hè, mà đi làm rồi chả xin được bố mẹ cái gì nữa. Lại còn phải nộp thuế. Nhưng những người đang làm việc trước mắt tôi đây họ đều có trách nhiệm và hưởng thụ cuộc sống của mình hơn tôi nhiều. Vừa rất người lớn, vừa hoạt bát. Tôi đến cả việc được bắt chuyện rồi mà cũng không biết trả lời thế nào cho nên hồn, tự dưng thấy chỉ có mình là trẻ con, thật là xấu hổ.

Chờ khoảng một tiếng thì anh chủ cửa hàng gọi.

“Xin lỗi, xin lỗi. Anh bận quá, mãi không có lúc nào rảnh ra được.”

Anh dẫn tôi vào phòng nhân viên ở phía trong.

“Về chuyện mẹ Yuta nhờ em…”

“Vâng, đúng ra thì không phải là cô ấy nhờ em, mà em đề nghị cô ấy được làm việc này…”

“Chờ chút, em là em trai hay là gì của Yuta?”

“Không, không phải như vậy. Em hoàn toàn không quen anh ấy…”

Tôi kể lại một hồi về chuyện của mình cho anh chủ cửa hàng nghe.

“Ồ, ra là vậy đấy. Em thú vị quá.”

“Với em thì không phải là chuyện buồn cười tí nào.”

“À không, đây đúng là một kinh nghiệm tuyệt vời đấy. Ngày mai Yuta đi làm nên anh định cầm rồi đưa cho cậu ấy, nhưng nghe xong chuyện của em thì anh nghĩ em nên tự mình đưa thì hơn.”

“Không được anh ơi. Bây giờ, em phải lên tàu đi về phía tây được chừng nào hay chừng đấy. Nếu không sẽ không dùng được vé tàu nữa…”

“Giờ em mà đi thì tối em ở đâu? Tối nay ngủ ở nhà anh rồi mai em tự mình đưa cho bạn ấy. Giờ em có đi về phía tây hay ở đây thì cũng không khác nhau là bao. Chi bằng cứ giải quyết vấn đề trước mắt là chỗ ngủ tối nay cái đã.”

Tôi nhìn ra ngoài trời đã tối om. Giờ mà đi cho đến hết ngày hôm nay thì chắc là đến được Shizuoka. Nhưng mà đến đó thì đúng như anh chủ cửa hàng nói, không có chỗ nào để ngủ lại cả.

“Em không muốn tự mình đưa à?”

Đã vậy rồi, tôi quyết định không đi nữa. Lúc từ Shizuoka quay lại đây, tôi đã có dự cảm về việc này rồi.

“Em hiểu rồi, vậy em nhờ anh ạ.”

Anh chủ cửa hàng quay ra làm việc. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy rồi nhìn một lượt khắp căn phòng. Phòng nhân viên rất lộn xộn và cần phải được dọn dẹp. Cửa sổ có vẻ mấy năm rồi chưa được lau rửa. Tôi chợt mỉm cười.

Tôi thấm thía lời dạy của cô về cách làm thế nào để có thể sống vui vẻ ở một nơi mà mình không biết. Nếu mà chẳng làm gì cả, cứ ngồi chờ đến lúc đóng cửa hàng thì sau này lại thấy áy náy. Chắc bản thân mình cũng thấy khó coi. Nhưng bây giờ tôi biết cách làm thế nào để có thể vui vẻ sống được rồi. Âm thầm dọn dẹp. Làm cho mọi thứ sáng bóng lên khiến cho mọi người cảm thấy hài lòng.

Cửa hàng có vẻ bận rộn nên không có ai vào phòng nhân viên cả, tôi mải mê lau dọn gần hai tiếng đồng hồ. Việc dọn dẹp quên giờ giấc thật là vui. Điều mà khiến cho tôi cảm thấy yên lòng trong hoàn cảnh này tôi chưa bao giờ nghĩ đến lại là chuyện dọn dẹp, nhưng mà lạ lùng là tôi cảm thấy vui hơn. Tôi chưa bao giờ làm nghiêm túc vào giờ dọn dẹp ở trường học, mà bây giờ lại thấy vui thích với việc dọn dẹp cứ như một người khác như thế này, thật là buồn cười.

Lúc anh chủ cửa hàng rồi mọi người bước vào phòng nhân viên là lúc tôi đang tẩy một vết bẩn trên tường bằng khăn lau.

“Em đang làm gì thế?”

“A, mọi người làm việc vất vả quá ạ. Em muốn làm việc gì đó giúp mọi người nên dọn dẹp một chút ạ. Em đã cố gắng không chạm vào những đồ không được chạm vào.”

“Ôi, thật là cảm động đấy. Cái gì trông cũng long lanh lên kìa. Phòng này trở nên sạch thế này cơ à.”

Không phải chỉ mình anh chủ cửa hàng, mọi người đều vui. Mới vừa lúc nãy tôi thấy mình vẫn như trẻ con, thì bây giờ đã thấy tự tin hơn rất nhiều rồi. Ở bất cứ đâu tôi cũng có thể sống được.

Lúc này tự dưng tôi lại có suy nghĩ mạnh mẽ như vậy.

Tôi cũng tham gia vào việc dọn dẹp cửa hàng sau khi đóng cửa và làm quen được với rất nhiều người. Cô gái đưa tạp chí cho tôi lúc đầu hóa ra hơn tôi những ba tuổi.

⚝ ♪ ⚝

Anh chủ cửa hàng ở một chung cư cách ga Kichijoji vài ga trên tuyến Inokashira.

“Anh Kihara bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Anh á, ba mươi hai tuổi.”

“Ba mươi hai tuổi mà anh đã có cửa hàng riêng, sống ở chung cư đẹp như thế này, anh giỏi thế ạ.”

“Giỏi gì đâu em ơi, cửa hàng thì anh vay để làm, nhà này thì thuê. Hahaha.”

Anh Kihara vừa mở cửa bước vào nhà đã đến ngay tủ quần áo lấy ra một cái áo phông và quần soóc.

“Chắc em mặc vừa đấy nhỉ? Mặc vào đi. Anh tặng em đấy. Anh đi tắm chút rồi em cũng vào tắm đi nhé. Sau đó, mình ra ngoài kiếm cái gì ăn.”

Anh lái xe đưa tôi đến một cửa hàng Ramen. Theo lời anh Kihara thì quán này rất nổi tiếng, hay được lên tivi nhưng mà ở Kumamoto thì tôi chưa bao giờ xem chương trình nào về nó cả. Ăn xong thì nhân dịp chẳng mấy khi tôi được lên Tokyo, anh đưa tôi đi ngắm thành phố ban đêm.

“Lúc nãy anh đi tắm em rửa hộ anh chỗ bát đũa trong bồn rửa hả?”

“Anh cho em ở nhờ mà, việc đấy thì có đáng gì ạ.”

“Hahaha. Em đi đâu cũng sẽ được cho ở nhờ đấy. Mà cái đầu cạo trọc của em trông rất hay. Ra dáng thanh niên nhà quê.”

“Cảm ơn anh.”

“Anh thực ra cũng từ quê lên đây làm ăn. Lúc học cấp hai đầu cũng cạo trọc như vậy đấy.”

“Quê anh ở đâu ạ?”

“Quê anh á. Ishikawa. Anh không thích nơi chỉ toàn đồng ruộng. Để đi được thì chỉ có cách nhanh nhất là vào đại học. Thế là anh cố gắng học dù không thích lắm. Cuối cùng cũng đậu được vào trường đại học hạng ba ở Tokyo và đàng hoàng lên thủ đô.”

“Thế là anh tốt nghiệp đại học thì bắt đầu công việc bây giờ ạ?”

“Không. Anh bỏ học lúc đang còn là sinh viên năm thứ nhất. Anh không đến trường mà cứ đi chơi loanh quanh thì chỉ toàn kết bạn với những người ngoài trường học, trong trường chẳng có bạn bè nào nữa. Đại học là cái chỗ nếu mà em không có bạn bè thì sẽ khó mà học lên được. Em cũng hiểu điều đó mà. Mà các bạn ở ngoài trường học thì toàn những người hay đi chơi thâu đêm. Anh không đến trường mà đi làm thêm, dùng tiền đó để ăn chơi. Rồi đến lúc tiền không đủ thì anh lấy cả tiền học phí bố mẹ gửi lên để tiêu xài. Anh đúng là một học sinh thất bại điển hình đấy. Cuối cùng, anh chẳng còn muốn đến trường nữa. Không trả được học phí nữa thì anh bí mật nộp đơn nghỉ học mà không cho bố mẹ biết. Và thế là nghỉ học êm đẹp.”

“Anh không bị phát hiện à?”

“Mẹ anh thì biết hết đấy. Bà giấu bố cho anh. Chắc chắn là không có chuyện không bị phát hiện, nhưng mà anh đã nghĩ là mình không bị lật tẩy. Sau này nghe nói thì anh mới biết, chuyện anh không đến trường, anh không nộp học phí, anh gửi đơn xin thôi học, tất cả đều được thông báo về nhà. Chỉ có anh là không biết. Sau đó hai nám, anh vẫn giả vờ là mình đi học, bố mẹ vẫn gửi tiền cho anh. Xấu hổ vì vẫn nhờ bố mẹ gửi tiền học phí cho mình nên anh cố gắng đi làm thêm để có thêm chi phí. Nói cho có vẻ vậy thôi chứ cuối cùng thì anh làm tự do, chỉ rong chơi suốt ngày.”

“Mẹ anh không nói gì ạ?”

“Ừ, mẹ không nói gì cả.”

“Thế lúc nào thì anh biết là bố mẹ anh biết hết rồi?”

“Hai năm sau khi bỏ học. Mẹ anh ôm phải nhập viện, lúc đó anh mới về quê và được nghe từ bố. Bố bảo dù anh có chuyện gì đi nữa thì mẹ vẫn tin tưởng ở anh. Nên mẹ không nói gì cả. Mẹ anh đã luôn tin là một lúc nào đó anh sẽ giải thích với bà. Thế mà anh lại toàn lừa mẹ.”

“Mẹ anh…”

“Mẹ anh không sao. Vẫn đang còn sống. Nhưng mà do đi chứng nên bà không nói được mấy và đi lại cũng khó khán.”

Tôi nhìn ánh sáng đèn chiếu rọi trên những chung cư cao tầng, chợt nhớ đến khuôn mặt tươi cười của mẹ.

“Hôm nay em thấy không khí làm việc trong cửa hàng thế nào?”

“Em thấy mọi người làm việc rất hoạt bát, rất vui vẻ. Mà ai cũng dễ mến, ấm áp.”

“Khẩu hiệu của của hàng là ‘Biết ơn’. Làm việc với tâm thế biết ơn mọi thứ trong đời.”

“Em đã cảm thấy được điều đó ạ.”

“Biết ơn khách hàng. Biết ơn duyên gặp gỡ. Biết ơn vì được làm việc. Tên của cửa hàng là K cũng là chữ K (2) trong chữ “Biết ơn” đấy.”

“Thế mà em cứ tưởng là K trong tên của anh Kihara cơ. Đúng là một cửa hàng rất tuyệt vời ạ.”

“Một đứa bất hiếu như anh, không cần biết bố mẹ thế nào, suốt ngày đi chơi loanh quanh mà cũng nói đến ‘Biết ơn’ thì nghe có vẻ chán nhỉ? Nhưng cho dù người khác có nói thế nào đi chăng nữa, lúc đó anh đã quyết định thay đổi bản thân. Cho cả người mẹ đã luôn tin tưởng anh nữa. Có thể là muộn, nhưng anh chỉ có thể làm như vậy thôi. Rồi anh theo học trường về thẩm mỹ và bước vào thế giới này. Bây giờ, bố mẹ đều công nhận anh rồi. Vì thế, anh luôn nói với các nhân viên của mình là phải biết quý trọng bố mẹ mình, ở cửa hàng của anh mọi người được nghỉ hôm sinh nhật bố mẹ. Chắc là không có chỗ nào khác như vậy đâu. Hôm đấy sẽ là ngày mà mọi người nói vổi bố mẹ lòng biết ơn của mình, hoặc viết thư và gửi cho bố mẹ, biến cảm xúc của mình thành hành động biết ơn.”

“Em cảm thấy biết ơn bố mẹ mình, nhưng mà xấu hổ lắm nên chẳng làm được những việc như vậy.”

“Ai cũng thế mà em. Nhiều người muốn trở thành nhà tạo mẫu tóc đến làm việc ở đây, lúc còn trẻ toàn chơi bời lêu lổng làm phiền lòng bố mẹ. Nhưng anh đã nói với họ nếu như không có dũng khí để thay đổi thì không thể làm việc gì được. Cấp ba chưa có dũng khí đấy thì cũng vẫn chưa sao. Nhưng khi đã ra xã hội rồi mà vẫn vậy thì không được. Người mà không nhận ra được cái sai của mình, không thành thực xin lỗi, không biết biết ơn, không biết lễ nghĩa thì sẽ không thể hạnh phúc được.”

“Anh nói làm em chột dạ quá ạ.”

“Chuyến đi này là một cơ hội tốt. Em đã nói dối làm mẹ em lo lắng đúng không? Tối nay, em hãy viết một lá thư xin lỗi và biết ơn tới mẹ đi. Chắc chắn mẹ em sẽ giữ nó cẩn thận, coi như bảo bối cả đời của bà đấy.”

“Vâng, em sẽ viết ạ.”

“Hahaha… Rất là thẳng thắn. Mẹ em có lo lắng một chút cũng không sao đâu mà. Trải qua kinh nghiệm đó, em trở về nhà và trưởng thành hơn hẳn lúc xưa thì mẹ em chắc chắn sẽ rất vui. Nói vậy thôi, đây đúng là kiểu lý tưởng chỉ biết đến mình của tụi con trai nhỉ? Mà chắc em cũng không thể tưởng tượng mình sẽ cùng một ông anh trai không quen biết lái xe ngắm thành phố ở một nơi như thế này đúng không? Nào, nhìn sang bên trái đi. Tháp Tokyo đấy.”

Từ đường cao tốc của thành phố vào buổi đêm nhìn ra, tháp Tokyo trông lớn hơn nhiều so với trên tivi, nhấp nháy màu cam. Bao xung quanh là một rừng các tòa nhà cao tầng, Tokyo toàn cảnh trông như những con sóng các tòa nhà đang xô đẩy nhau. Không nhìn thấy mặt đất ở đâu nữa. Đúng là thành phố lớn có khác.

“Yuta luôn được mọi người và khách hàng biết ơn, nó rất thích làm mọi người vui lòng. Nhưng mà cứ mỗi lần nhắc đến bố mẹ là lại không chịu mở lòng gì cả. Bố thì lúc nào cũng bảo là không muốn gặp nên ‘Không đi gặp ông ấy còn hơn’, mẹ thì không có. Nên lúc em nói “Đây là đồ mà mẹ anh Yuta nhờ mang tới”, anh đã rất ngạc nhiên đấy.”

“Vậy ạ. Em nghĩ cô chưa bao giờ quên anh Yuta đâu ạ. Năm nào cô cũng mua quà sinh nhật cho anh ấy nhưng rồi cứ giữ mà không gửi đi.”

“Anh chắc là Yuta cũng vui lắm đây. Anh nghĩ nó biết mẹ có lý do nào đó mới gửi nó sang chỗ bố. Chính vì thế, nghĩ đến hạnh phúc của mẹ nên nó không muốn làm gánh nặng cho mẹ mà quyết định sang ở với bố. Nhưng, cho dù biết đó là nói dối đi chăng nữa, người đã nói ra “Mẹ muốn sống cuộc đời của riêng mẹ” là mẹ của nó. Nên nó không có lý do nào để đi gặp mẹ cả. Chỉ có thể chờ lúc nào đó mẹ sẽ liên lạc với mình thôi.”

“Cô thì lại nói với em điều ngược lại. Cô không có lý do nào để có thể tự mình đi gặp đứa con mà mình đã bỏ rơi.”

“Vấn đề là cả hai đều quá suy nghĩ cho cảm xúc của người kia nhỉ?”

“Vâng…”

“Thế là ngẫu nhiên em xuất hiện như là thần tình yêu Cupid. Mà không phải là ngẫu nhiên. Anh có cảm giác chuyện này từ ban đầu đã là chuyện định sẵn như vậy rồi.”

Tôi chột dạ khi nghe những lời anh Kihara nói. Tôi đã nghĩ, mọi việc xảy ra với mình tất cả chỉ là ngẫu nhiên tình cờ mà thôi.

Thế nhưng, nếu như có một gia đình đang sống ly tán, mà cả hai đều nghĩ cho nhau, lúc nào cũng muốn được gặp gỡ nhau bình thường, muốn sống cùng với nhau, vậy thì cái cớ để điều đó xảy ra không phải là tình cờ mà là có thể tất nhiên chứ nhỉ? Vậy là đối với họ, việc tôi có mặt lại là điều tất nhiên?

Ngày hôm đó, khi trở về nhà anh Kihara, tôi nhận một tờ giấy viết thư từ tay anh và viết cho mẹ tôi. Không biết khi lá thư này đến nơi thì tôi đang ở đâu…

(1) Tiếng nhân viên chào khách bước vào quán.

(2) Trong tiếng Nhật chữ “Biết ơn” là Kansha.