← Quay lại trang sách

Sau đó…

Ba ngày sau kỳ nghỉ hè kết thúc.

Tôi gặp lại những người bạn quen thuộc ở trường, bắt đầu một ngày với những cuộc hội thoại cũ rích.

“Nghỉ hè hết rồi mới thấy nó nhanh nhỉ?”

“Thật đấy nhỉ? Không được gặp các cậu thì buồn chết, nhưng mà cứ nghĩ đến lại bắt đầu ngày nào cũng học với học là lại thấy chán.”

Tôi đang nghe các bạn buôn chuyện.

“Nhỉ, Kazuya.”

Tôi quay lại nói lớn:

“Tớ đã quyết sẽ chăm chỉ học hành, đi học đại học. Thực ra là tớ đã rất mong chờ ngày khai giảng.”

Tôi đã thay đổi.

Các bạn tôi nhận ra sự thay đổi của tôi ngay lập tức. Có đứa thì hoài nghi, có đứa lại đồng tình.

Có đứa bảo:

“Này, tự dưng sao thế? Giờ có cố cũng chả kịp đâu.”

Có đứa lại nói:

“Bắt đầu sớm thế này có khi lại hết hơi đây.”

Tôi hiểu tâm lý của từng đứa như trong lòng bàn tay. Tôi cũng đã từng nói như vậy. Nếu có đứa nào bảo sẽ học hành chăm chỉ thì mình lại thấy bất an. Cách tốt nhất để giải quyết cho nỗi bất an đó là làm cho đứa kia không học nữa.

Càng có nhiều đứa đứng yên tại chỗ không làm gì thì càng yên tâm. Dù đứa nào cũng hiểu điều đó không có ý nghĩa gì cả. Cho nên, cũng có những đứa nói:

“Ừ nhỉ. Nếu mà Kazuya học hành chăm chỉ thì tớ cũng phải học theo thôi.”

Có một bạn hỏi tôi:

“Sao tự dưng lại muốn học thế hả?”

Tôi cười trả lời:

“Trước đây thì tớ thấy nếu mình cố gắng hết sức mà không làm được thì xấu hổ lắm nên không cố gắng làm gì. Nhưng bây giờ, tố thấy sợ thua mà bỏ chạy còn xấu hơn. Tớ thấy cứ thẳng thắn mà đối diện với nó sẽ tốt hơn nhiều. Kết quả không liên quan gì đến việc điểm chênh lệch có tăng lên hay không, tớ cũng sẽ không bỏ chạy mà sẽ đương đầu với nó.”

“Cậu định thi vào trường nào?”

“Chả mấy khi nên tớ định thi vào trường đại học Tokyo.”

Tôi không muốn ai tin vào những lời đó. Mọi người chỉ nghĩ đơn giản là chuyện đùa thôi nên đều cười. Tôi cũng cười. Nhưng tôi đã quyết định mình sẽ không chạy trốn mà đối mặt.

“Ái dà, lại có đứa nào chém gió rồi!”

Từ cuối lớp, Fumiya đi lên.

“Ô, Fumiya. Có thể là chém gió nhưng mà tớ nghiêm túc đấy. Tất cả những điều này là nhờ vào cậu đấy.”

Fumiya có vẻ hơi bối rối.

“Nhờ tớ á…? Chả hiểu gì cả, mà thôi bỏ đi. Mà còn chuyện đó, cậu nhớ chứ hả? Có mang bằng chứng đã đi Disneyland đến không đấy?”

“À, chuyện đó hả?”

“Ừ, chuyện đó đó.”

“Chuyện đó, là tớ nói dối đấy.”

“Đấy, tớ đã bảo mà, cậu bốc phét.”

Fumiya nói lớn như thể cậu ấy vừa lột được lốt một con quỷ.

“Không, chuyện đó thành chuyện lớn rồi. Vì lời nói dối đó cuộc đời của tớ đã thay đổi.”

“Cái gì, cái gì, có chuyện gì cơ?”

Mọi người vây xung quanh tôi.

Không biết chuyện tôi sẽ kể đây các bạn ấy tin đến mức độ nào.

“Các cậu nhìn đây.”

Tôi chìa cho các bạn xem tấm ảnh chụp tôi mặt đang cau có với chú chuột Mickey.