Chương 4 MƯỜI THÁNG MƯỜI NGÀY
Các cơn đau chuyển dạ vẫn cách nhau chừng hai mươi phút nên họ chưa cho cháu vào phòng chờ sinh. Nên chúng ta nói chuyện ở đây được không ạ? Phòng đợi này thật tối tăm rùng rợn, nhưng sẽ không có ai làm phiền khi chúng ta trò chuyện, vì thế để nói về vụ án đó, như thế này trái lại sẽ tốt hơn. Vả lại ở đây còn có máy bán hàng tự động nữa… Mà cô đã từng uống cà phê lon bao giờ chưa?
Ồ, cô thích món đó à? Ngạc nhiên thật.
Tối nay ngoài cháu ra còn có năm sản phụ nữa, hình như các cơn đau chuyển dạ của họ giờ chỉ cách nhau mười phút, hẳn vì bận rộn nên các cô y tá tỏ vẻ khó chịu ra mặt bảo cháu: “Lẽ ra chị không cần tới đây sớm thế…” Cháu cũng đâu có định tới sớm thế này, vả lại cháu cũng chỉ ghé vào để chào hỏi thôi, cô thấy họ như thế có bất lịch sự không? Cháu vẫn nghĩ sinh nở là một việc thiêng liêng, đáng được mọi người trân trọng và biết ơn cơ đấy. Bởi gần đây, tình trạng thiếu trẻ em đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng mà.
Mỗi lần tới khám đều không đông như thế này, vậy mà đúng vào hôm nay lại đông đúc, rốt cuộc là sao thế nhỉ. Cuộc đời cháu lúc nào cũng giống như một “vai phụ”, nhưng cháu chưa từng nghĩ ngay cả lúc đi sinh con mà mình cũng bị đối xử như một công đoạn trên băng chuyền thế này. Hẳn là từ khi sinh ra số cháu đã đen đủi rồi.
Còn vài ngày nữa mới tới ngày dự sinh, thậm chí trong buổi khám tuần trước bác sĩ còn bảo chắc sẽ sinh muộn hơn ngày dự sinh đó, nhưng có lẽ vì hôm nay hiếm hoi lắm cháu mới ra ngoài vào buổi tối, nên bào thai trong bụng đã bị ánh trăng tác động. Chúng ta vẫn hay nghe chuyện đó nhỉ.
Ngày dự sinh là ngày 14 tháng Tám.
Cô có nghĩ, một năm có tới ba trăm sáu mươi lăm ngày, tại sao rơi vào đúng ngày này không? Chỉ cần lệch đi một ngày là đủ. Nhưng bác sĩ đã nói là ngày đó rồi, đâu có thể làm gì khác được.
Hình như có nhiều người không biết cách tính ngày dự sinh hơn chúng ta tưởng. Dù vốn dĩ, việc khoảng thời gian mang thai sẽ kéo dài trong “mười tháng mười ngày”(*) đã là một kiến thức sai lầm…
Theo cách tính của người Nhật, mười tháng mười ngày là khoảng thời gian mang thai của người mẹ.
Ví dụ, nếu bác sĩ thông báo ngày dự sinh là ngày mùng 10 tháng Mười, nhiều người sẽ tính đơn giản là trừ đi mười tháng mười ngày và nghĩ rằng ngày họ có quan hệ thân mật là ngày mùng 1 tháng Một. Nhưng thực tế không phải như vậy. Ngày dự sinh không phải là mười tháng mười ngày tính từ ngày giao hợp, mà là bốn mươi tuần, tức hai trăm tám mươi ngày kể từ ngày bắt đầu kỳ kinh nguyệt cuối cùng. Nghe có vẻ rắc rối, nhưng ta có thể tính bằng cách khác là lấy tháng có ngày bắt đầu kỳ kinh nguyệt cuối cùng trừ đi 3, nếu không trừ được thì cộng thêm 9, ngày thì cộng thêm 7 là ra.
Thế nên, trong trường hợp này, ngày bắt đầu kỳ kinh nguyệt cuối cùng sẽ là ngày mùng ba tháng Một. Vì kỳ kinh kéo dài khoảng một tuần, và trứng sẽ rụng sau đó khoảng một tuần, nên ngày giao hợp dẫn đến việc mang thai khả năng cao sẽ rơi vào khoảng từ ngày 15 đến ngày 19 tháng Một.
Chuyện này nói với một người đã có kinh nghiệm sinh nở như cô cũng chẳng để làm gì nhỉ. Hầu hết mọi người sẽ không để ý xem đứa bé được thụ thai vào ngày nào, nhưng cô bạn thân Yamagata hồi cấp ba của cháu nghe nói đã suýt rơi vào cảnh ly hôn chỉ vì chuyện đó.
Cụ thể là, sau khi kết hôn với một anh chàng đứng đắn và chăm chỉ, Yamagata thấy xuất hiện dấu hiệu mang thai, sau khi khám ở bệnh viện, cô được thông báo mình đã mang thai ba tháng, bèn vui mừng báo tin cho chồng. Chồng cô cũng rất vui và hỏi ngày dự sinh rồi ấn một dấu tròn rất mạnh lên cuốn lịch, rồi đột nhiên anh ta thắc mắc đứa bé đã được thụ thai ngày nào. Vậy là anh bèn giở lại lịch xem mười tháng mười ngày trước đấy, thì thấy đó là ngày mình đi công tác nên đâm ra nghi ngờ.
Anh ta hỏi ngay lúc ấy: “Có đúng là con của anh không? Hay đứa con này là do em đi ngoại tình với thằng nào trong lúc anh đi công tác mà có?” Rồi anh ta dồn ép Yamagata và làm ầm ĩ lên: “Em nói sự thật đi. Đưa điện thoại cho anh xem mau!” Yamagata cũng chỉ nghe bác sĩ thông báo ngày tháng như vậy, vì không biết cách tính nên không biết giải thích với chồng ra sao, chỉ biết khăng khăng nói, “Em không ngoại tình.” Dần dần, cô đâm nghi anh chồng làm gì khuất tất nên mới nghi ngờ mình như vậy, và đã hét thẳng vào mặt chồng nghi vấn đó, cuộc nói chuyện trở thành một cuộc cãi vã lớn.
Đôi bên không bên nào chịu nhượng bộ, cuối cùng anh chồng tuyên bố nếu biết đứa trẻ không phải con anh ta, anh ta sẽ ly hôn ngay lập tức. Cái thai mới ba tháng, chẳng biết có thể kiểm tra được điều đó không, nhưng ngày hôm sau hai vợ chồng đã tới bệnh viện và yêu cầu xét nghiệm DNA.
Lúc đó họ mới được cô y tá chỉ cho cách tính ngày dự sinh và biết mình đã hiểu nhầm tai hại cỡ nào. Đứa trẻ đó được kết tinh trong một đêm mặn nồng sau khi người chồng đi công tác hai tháng trở về. Thật là một đôi vợ chồng bộp chộp. À mà cô bạn Yamagata đó đang làm trong công ty chế tạo máy Adachi đấy… nhưng chuyện này không liên quan gì nhỉ. Nếu cặp đôi nào cũng có thể giống như đôi vợ chồng đó, suy nghĩ gì trong lòng đều nói hết cho nhau nghe thì tốt biết bao. Bởi chỉ trong một ngày họ đã có thể giải tỏa mọi nghi hoặc trong lòng. Nếu vì ngày dự sinh mà nỗi nghi ngờ bạn đời ngoại tình cứ âm ỉ trong lòng, thì chắc chẳng ai có thể chịu được.
Nhưng ngược lại, cũng có người thở phào nhẹ nhõm vì kết quả tính toán sai đó.
Như người anh rể, chồng chị gái cháu vậy.
Trừ mười tháng mười ngày từ ngày 14 tháng Tám, sẽ ra ngày mùng 4 tháng Mười một. Ngày có quan hệ thân mật là ngày 21 tháng Mười một, nên đó không phải là con mình. Hình như anh ta đã nghĩ, đúng hơn là đã nhắc đi nhắc lại với chính mình như vậy.
Cháu chưa từng nói với anh rể rằng đó là con của anh, cũng không thể thú thực danh tính cha của đứa bé với bố mẹ và chị gái được, nên đã nói bừa bố đứa bé là cấp trên của cháu và anh rể cháu thì tin điều đó.
Đứa bé trong bụng cháu chắc chắn là con của anh rể. Nhưng cháu không thể trách cứ gì anh ấy. Bởi chính cháu đã dụ dỗ anh. Bốn năm trước, lần đầu tiên chị gái dẫn anh về nhà, cháu đã thích anh rồi.
Thích ở điểm nào ư? Không hẳn là vẻ ngoài hay tính cách, đó là cảm giác… à không, chính là vì nghề nghiệp của anh ấy. Vì anh ấy là cảnh sát nên cháu đã thích. Từ bé cháu đã thích phim hình sự, nhưng thời điểm cháu mang cảm tình đặc biệt đối với những người trong ngành cảnh sát lại là sau ngày Emily bị giết.
Chắc cô cũng nghe từ ba người kia rồi, ngày hôm đó, theo phân công của Maki, cháu đã chạy tới đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát nằm trên đường đi học, ngày nào cháu cũng đi qua, nhưng đó là lần đầu tiên cháu bước chân vào đó. Bởi cháu chưa từng nhặt được đồ rơi hay làm chuyện xấu xa gì.
Nhưng Emily đã từng coi cháu là kẻ trộm đấy. Cô không biết chuyện đó ư?
Xin lỗi cô, bụng cháu đau quá, cô đợi cháu năm phút nhé…
Maki cũng đã kể về trò chơi thám hiểm rồi. Kinh khủng thật, những chuyện cậu ấy nói ở buổi họp phụ huynh bất thường đó đã được công bố nguyên xi trên mạng. Có vẻ một vị phụ huynh nào đó đã mang máy ghi âm theo. Lúc này không phải cô cũng đang ghi âm đấy chứ? Mà thôi, sao cũng được…
Người nhận ra việc có thể vào căn biệt thự bỏ hoang đó là cháu. Nhà cháu chuyên trồng nho, nhưng trên đời này cháu ghét nhất là phải phụ giúp việc trồng trọt. Nếu sinh ra trong một gia đình có bố mẹ làm công ăn lương, cháu sẽ không phải làm những việc đó. Nhưng chẳng màng tới ý muốn của cháu, chỉ vì sinh ra trong gia đình nhà nông mà cháu phải làm không công những việc ấy, trên đời này liệu còn có nỗi bất công nào hơn thế. Nhưng cũng không hẳn toàn chuyện khó chịu. Bởi ở đó có căn biệt thự kia. Phía sau cánh đồng nhà cháu là khu đất của biệt thự, nên những lúc bị bắt ra đồng làm, cháu thường tranh thủ giờ nghỉ để đi quanh khu biệt thự như thể nó là vật sở hữu của nhà mình, vẻ ngoài ngôi nhà rất đẹp, chắc bên trong cũng phải đẹp lắm. Nghĩ thế, cháu đã nhiều lần thử đi tìm một khe hở nào đó để nhìn vào trong, nhưng cả cửa sổ lẫn cửa ra vào đều bị bịt kín bởi những tấm ván lớn.
Nếu mang bánh kẹo hoặc cơm hộp tới ăn dưới gốc cây bạch dương trồng cạnh căn biệt thự, chẳng phải sẽ rất giống bữa tiệc trà của một cô bé ngoại quốc sao? Người nghĩ ra điều này là chị cháu. Chị hơn cháu ba tuổi, rất giỏi nghĩ ra những trò chơi khiến tâm trạng trở nên vui vẻ, thời gian đó cháu rất thích chị mình.
Dù sao cũng mất công tới đó, phải mang theo thứ gì hợp với ngôi biệt thự ấy mới được. Thế rồi, đêm trước khi ra đồng, chị cháu sẽ nướng bánh quy hoặc làm những chiếc bánh sandwich rất đẹp cho cháu. Nói là đẹp nhưng nhân bên trong rất bình thường. Bởi siêu thị chốn thôn quê chẳng bao giờ bày bán những món thịt nguội hay pho mát hiếm lạ. Chỉ có trứng, giăm bông, dưa chuột… Và chị đã gói chiếc bánh sandwich bình thường đó vào những tờ giấy bọc rất dễ thương, bọc lại như những chiếc kẹo hoặc cắt thành hình trái tim cho cháu. Rồi chị sẽ gói bánh thêm một lần nữa bằng chiếc khăn tay họa tiết dâu tây có bèo ở mép vải và đặt vào giỏ là hoàn tất.
Chị cháu bị hen suyễn nặng nên rất ít khi bị bố mẹ bắt ra đồng làm việc, nhưng chị luôn làm những món đó cho cháu. Cô không nghe nhầm đâu, là hen suyễn đó. Dù ở thị trấn có không khí trong lành nhất Nhật Bản hay ở bất cứ nơi đâu, thì người mắc bệnh vẫn cứ mắc thôi.
Một ngày đầu tháng Sáu, vào giờ giải lao, cháu mang theo bánh quy chị nướng cho, một mình tiến về phía tòa biệt thự. Đi từ phía cánh đồng thì sẽ tới mặt sau của tòa nhà, và ngày hôm đó mặt sau tòa nhà ấy có chút khác thường. Mọi khi cánh cửa phía sau nhà sẽ bị tấm ván lớn che kín không nhìn thấy, nhưng hôm đó cánh cửa hiện ra rõ ràng trước mắt cháu. Cánh cửa làm bằng gỗ màu nâu đen, trên cửa có gắn tay nắm cửa màu vàng kim.
Biết đâu cửa không khóa cũng nên. Vừa háo hức nghĩ thế, cháu vừa vặn tay nắm cửa, thì thấy cửa đã bị khóa. Cháu hơi thất vọng, nhưng nhìn thấy lỗ khóa với phần trên tròn và phần dưới hình thang bên dưới nắm cửa, cháu nhớ ra đã từng xem trên ti vi cảnh có người dùng kẹp tăm nhét vào ổ khóa này và mở ra được. Cháu bèn tháo kẹp tăm đang kẹp tóc mái của mình xuống, làm thử với không mấy hy vọng, nhưng khi di chuyển kẹp tăm lần theo các nấc bên trong lỗ khóa, cảm thấy kẹp tăm bị mắc vào chỗ nào đó, cháu bèn giữ nguyên vị trí kẹp và chầm chậm xoay thì chợt ổ khóa kêu tách một tiếng và cửa được mở ra. Toàn bộ quá trình không mất tới một phút.
Khẽ khàng mở cánh cửa nặng trịch, trước mắt cháu là phòng bếp. Ở đó chỉ bày những món đồ mô phỏng đại khái, không có bát đũa xoong chảo gì, nhưng phía bên trong có một thứ giống như quầy bar bằng gỗ, cháu chợt có cảm giác như thể mình vừa lạc tới một đất nước xa lạ nào đó vậy.
Nhưng cháu không có can đảm bước vào bên trong một mình. Đầu tiên cháu nghĩ hay là kể cho chị nghe, nhưng rồi lại lưỡng lự về việc dẫn chị tới nơi đầy bụi bặm này. Bệnh tình chị trở nặng thì sẽ phiền phức lắm. Vì thế ngày hôm sau cháu kể cho Maki nghe. Bởi tuy chưa được bằng chị cháu, nhưng Maki cũng đã đề xuất rất nhiều trò chơi vui cho cả nhóm.
Có những trò cần rất nhiều người chơi, nhưng nếu việc lẻn vào khu biệt thự bị các anh chị lớp trên hoặc người lớn biết thì nguy, nên chúng cháu quyết định sẽ đi thành nhóm nhỏ, cuối cùng chỉ rủ các bạn cùng lớp ở khu phía Tây thị trấn. Đó đồng thời cũng là những thành viên đã có mặt trong ngày xảy ra vụ án.
Cháu mở khóa và ngay khi cả năm đứa nín thở bước vào bên trong, cả bọn bắt đầu hét tướng lên vì thích thú. Đó là lần đầu tiên cháu nhìn tận mắt lò sưởi, giường công chúa và bồn tắm gắn bốn chân hình chân mèo. Ở nhà Emily cũng có nhiều thứ lần đầu tiên cháu nhìn thấy trong đời, nhưng không có gì khiến lòng cháu trống trải bằng việc thấy một món đồ xinh đẹp thuộc sở hữu của người khác. Đương nhiên, căn biệt thự đó không phải của cháu, nhưng nó cũng không thuộc về ai trong số năm đứa chúng cháu cả. Vả lại, ngay cả Emily cũng nói đó là lần đầu tiên bạn ấy nhìn thấy lò sưởi. Căn biệt thự trở thành lâu đài, và là căn cứ bí mật của tất cả chúng cháu.
Khi có được căn cứ bí mật trong tay rồi, Emily bèn đề xuất một trò chơi rất thú vị. Cậu ấy nói, chúng mình hãy giấu báu vật vào trong lò sưởi đi. Không chỉ vậy, hãy giả như vật báu ấy là di vật của ai đó rồi giấu cùng bức thư gửi cho người ấy. Vốn đang trong độ tuổi nói dối một cách hồn nhiên, chúng cháu say mê với trò chơi, mỗi đứa mang một bộ gồm vật báu và giấy viết thư đến, rồi ngồi viết thư trong phòng khách của căn biệt thự. Cháu quyết định giả như chị mình đã chết.
Chị ơi, cảm ơn chị đã luôn tốt với em. Em sẽ cố gắng để bố mẹ không quá đau khổ, chị hãy yên nghỉ nơi thiên đường chị nhé.
Cháu nhớ nội dung bức thư dạo đó kiểu như vậy. Trong lúc viết, tâm trạng cháu giống như chị gái thực sự đã chết, nước mắt dâng lên. Cháu bỏ bức thư ấy cùng tấm thiệp có gắn hoa khô ép được chị gái mua cho nhân chuyến du lịch tham quan cuối khóa vào trong một chiếc hộp rất xinh - nghe nói ban đầu đựng bánh quy - do Emily mang từ nhà đến.
Chúng cháu nhét thư vào phong bì dán kín, nhưng báu vật thì có cho nhau xem. Báu vật của Sae là một chiếc khăn tay, Maki là bút chì kim, Akiko là móc khóa, nói chung đều là những thứ rất trẻ con, chỉ riêng báu vật của Emily là khác. Đó là một chiếc nhẫn màu bạc có gắn viên đá đỏ. Ngay cả mấy đứa trẻ quê mùa như chúng cháu cũng biết đó không phải đồ chơi. Cháu đã quen nhìn những món đồ quý giá của Emily, nhưng vẫn bị chiếc nhẫn đó thu hút ngay lập tức.
“Tớ đeo thử được không?” Cháu vô tư đưa tay ra, nhưng Emily nói một câu như thể câu thoại của nàng công chúa trong truyện cổ tích: “Chiếc nhẫn này ngoài tớ ra không ai được phép đeo cả.” Rồi Emily cẩn thận cất nó vào hộp trước mắt chúng cháu.
Nếu thế thì còn đem đến đây làm gì. Lời lầm bầm gần như khó chịu cháu nói phía sau lưng Emily đang lúi húi cất chiếc hộp chứa báu vật của mọi người vào trong lò sưởi, hình như đã bị Emily nghe thấy.
Khoảng một tuần sau đó, Emily tới nhà tìm cháu.
Quá trưa ngày Chủ nhật, vì trời mưa suốt từ sáng đâm cháu nghĩ chắc hôm nay mọi người không tới biệt thự đâu. Nhưng trong lúc cháu nằm trong phòng đọc truyện tranh thì Emily tới. Chúng cháu không thân nhau lắm, nên cháu đã rất ngạc nhiên khi thấy Emily một mình đến nhà mình như vậy. Khi cháu ra cửa gặp, Emily thì thầm nhưng điệu bộ vô cùng hoảng hốt.
“Mẹ tớ đang đi tìm cái nhẫn. Yuka đi cùng tớ tới biệt thự lấy về được không?”
Chiếc nhẫn chính là báu vật của Emily. “Cậu lén giấu mẹ mang nó tới đó hả?” Cháu hỏi, thì nhận được câu trả lời phức tạp: “Tuy nó được cất trong tủ đồ của mẹ nhưng nó là đồ của tớ.” Ở nhà cháu, mẹ cháu cũng hay nói khi nào chúng cháu lớn lên thì mẹ sẽ cho chị cháu chiếc nhẫn cưới của mẹ, còn cháu sẽ được nhận chiếc nhẫn của bà, nên cháu nghĩ chắc chiếc nhẫn này của Emily cũng như vậy.
Cháu ngay lập tức hiểu ra lý do Emily tới tìm mình. Bởi chỉ có mình cháu mở được khóa cửa biệt thự bằng kẹp tăm. Nhìn cháu tháo chiếc kẹp tăm đang kẹp tóc mái của mình xuống và mở khóa, đứa nào cũng nói muốn làm thử. Vì thế cả bọn lần lượt thử mở, nhưng không hiểu sao chẳng đứa nào mở được. Cùng một chiếc kẹp tăm ấy. Chỉ cần đưa kẹp tăm vào một ngách bên trong lỗ khóa rồi vặn thôi, nhưng dù cháu có giải thích thế nào, mấy đứa cũng không tìm được cái ngách ấy. Akiko ngốc nghếch không tính, nhưng cháu ngạc nhiên khi ngay cả Maki và Emily - những đứa dễ dàng làm được mọi bài tập trên lớp - cũng không thể mở được. Lúc đó Sae chợt cất tiếng nói:
“Vì Yuka rất khéo léo mà.”
Một đứa làm gì cũng chỉ ở mức trung bình như cháu chưa bao giờ nghĩ bản thân mình khéo léo, nhưng nghĩ kỹ đúng là từ nhỏ cháu đã giỏi mấy thứ kiểu cảm nhận thế này. Lực bàn tay yếu nhưng cháu vẫn mở được nắp những chai lọ vặn chặt, cháu còn rất giỏi gỡ những sợi dây đã rối tung và lắp ghép những mô hình được tặng kèm các cuốn tạp chí truyện tranh nữa.
Cháu cùng Emily tới biệt thự, mở cửa sau một cách dễ dàng, tiến vào phòng khách nơi có lò sưởi. “Cảm ơn cậu nhé. Cậu chờ tớ chút nhé.” Vừa nói Emily vừa chui đầu vào trong lò sưởi, rồi một lúc sau, cậu ấy nói “Không thấy”, đoạn ngoảnh mặt lại phía cháu.
Cháu thò đầu nhìn vào, nhưng cũng không thấy chiếc hộp vốn đặt ở góc phía trước bên phải đâu. “Đúng là không có thật.” Vừa nói cháu vừa thò đầu ra khỏi lò sưởi, thì thấy Emily đang nhìn mình chằm chằm.
“Là cậu lấy đúng không?”
Ban đầu cháu không hiểu cậu ấy đang nói gì, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy, cháu hiểu ra mình đang bị nghi ngờ. Lòng bứt rứt vì không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cháu hét lên đáp trả: “Không phải tớ.” Tức thì Emily cũng nói với giọng đanh thép.
“Chắc chắn là cậu. Bởi chỉ có cậu mới mở được cánh cửa nhà này. Cậu giận vì tớ không cho cậu đeo thử nên đã làm thế đúng không? Cậu làm thế là ăn trộm đấy. Vả lại, tớ biết tỏng ra rồi, rằng ngoài ra cậu còn ăn trộm những thứ khác nữa. Cậu đã ăn trộm cục tẩy của Sae đúng không? Tớ đã thấy cậu lén lút dùng cục tẩy mà Sae đánh mất. Nếu cậu không chịu trả lại nhẫn, tớ sẽ mách bố tớ.”
Nói xong, Emily khóc váng lên. “Trả lại nhẫn cho tớ đi. Đồ ăn trộm, đồ ăn trộm…” Vừa khóc cậu ấy vừa gào lên như thế. Có nhiều câu cháu muốn đáp trả, nhưng cháu nghĩ, dù nói gì chắc cũng vô ích thôi.
Cháu muốn đáp trả gì ư? Ví dụ như chuyện cục tẩy. Cục tẩy mà Sae đánh mất là thứ mà mọi cô bé ở khu phía Tây thị trấn đều có. Bởi đấy là quà tặng cho tất cả mọi người dự buổi tiệc Giáng sinh cho trẻ em năm trước đó mà. Sau khi biết Sae bị mất cục tẩy, tình cờ Emily lại thấy cháu dùng một cục tẩy y hệt, mọi chuyện chỉ có thế. Vả lại, cháu đâu có dùng lén lút gì.
Giờ nghĩ lại, nếu người dùng cục tẩy đó là Maki hay Akiko, chắc Emily cũng sẽ nghĩ họ là kẻ trộm thôi.
Theo cô, một đôi mắt “hau háu” là một đôi mắt như thế nào? Từ hồi nhỏ, cháu đã thường xuyên bị mẹ nói rằng mình có một đôi mắt như thế. Chị gái và cháu đều có mắt một mí, nhưng chỉ mình cháu bị mẹ nói vậy.
Có lần, đang đi cùng mẹ trên phố thì cháu gặp đứa bạn cùng lớp đang cầm que kem trên tay. Cháu chỉ vẫy chào nó một cách bình thường, vậy mà mẹ thốt lên một câu vẻ chán nản: “Đừng nhìn món đồ của người khác với vẻ thèm thuồng như thế nữa. Trông con thật là hèn kém.” Hôm đó quả thật trời rất nóng, nên nhìn chiếc kem cháu đã nghĩ, có kem ăn thích thật. Nhưng cháu cũng không thèm muốn đến thế.
Cháu nghĩ, nếu thế sao mẹ không sinh ra con với một đôi mắt to rõ hơn đi. Năm lớp ba, lớp bốn, thị lực của cháu giảm sút nghiêm trọng, cháu thường xuyên phải đeo kính với độ cận không phù hợp, vừa nheo mắt vừa nhìn mọi vật, chắc vì thế nên người ngoài nhìn sẽ thấy đôi mắt cháu có vẻ hau háu ấy.
Xin lỗi cô, cháu lạc đề mất rồi. Chúng ta đang nói dở chuyện ăn trộm nhỉ.
Nổi giận vì Emily cứ khóc mãi, cháu nói, “Mặc kệ cậu đấy”, rồi ra khỏi biệt thự về nhà.
Tối đó Emily cùng bố đến nhà cháu. Người tiếp họ là mẹ cháu. Cháu vùi mình trong nhà vệ sinh, lo lắng không yên nghĩ không lẽ cậu ấy thực sự mách người lớn rằng cháu đã ăn trộm, thì chợt nghe mẹ gọi bằng một giọng dịu dàng đến không ngờ.
Vào phòng khách, cháu bắt gặp ánh mắt của người ngoài hành tinh mắt to tròn. Là chồng của cô đấy ạ. Đám trẻ con ở thị trấn này đều lén gọi chú ấy như vậy cả. Cô đừng cười, chúng cháu cũng từng gọi cô như thế đó. Ôi, xin lỗi cô, cháu kể tiếp đây.
Hai người đó tới để trả lại báu vật cho cháu. Nghe nói khi bị cháu bỏ lại một mình ở biệt thự, Emily đã rất bối rối không biết làm sao. Bởi nhẫn đã mất, cửa cũng không khóa được. Nếu để lộ chuyện mình lén đem nhẫn ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ bị mẹ giận, thế nên cậu ấy không dám nói với mẹ, mà dùng điện thoại công cộng gần biệt thự để gọi tới công ty chế tạo máy Adachi, nhờ bố đang đi làm trong ngày nghỉ ở đó giúp.
Bố cậu ấy vội từ công ty đến đón. Hai bố con đang đứng trước của biệt thự nghe Emily kể đầu đuôi mọi chuyện cho tới lúc ấy, thì một chiếc xe của văn phòng bất động sản ở thị trấn bên cạnh ghé tới. Ông chú bên văn phòng bất động sản đó buổi sáng đã dẫn một vị khách muốn xây một trường học tự do từ Tokyo tới tham quan nơi này, buổi chiều họ còn đi một chỗ khác nữa. Sau khi đưa khách ra ga, ông quay lại đây để lắp một chiếc khóa thật chắc chắn vào cửa sau, đề phòng kẻ gian xâm nhập bất hợp pháp.
Nghe nói vị khách đó đã tìm thấy hộp kho báu. Ông chú bên văn phòng bất động sản nói, “Lần sau cháu không được tự ý vào đây nữa nhé”, rồi đưa trả nó cho Emily. Emily đưa cho cháu tấm bưu thiếp mà trước đó cháu bỏ vào hộp, còn đưa thêm một hộp bánh lớn từ một tiệm bánh kiểu tây nổi tiếng trên Tokyo. Cậu ấy tươi cười nói, “Bánh này ngon lắm, cậu ăn thử nhé”, nhưng không xin lỗi về việc đã đối xử với cháu như với kẻ trộm. Chắc cậu ấy nghĩ mình là đứa khổ sở nhất, nên dù có lỡ lời điều gì cũng sẽ được tha thứ, chỉ cần thời gian trôi qua thì đối phương cũng sẽ quên đi mọi chuyện thôi. Thật đúng là mẹ nào con nấy.
Chuyện này cháu chẳng kể với ai. Bởi cháu có cảm giác món bánh nhận được từ Emily giống như quà hối lộ để bịt miệng vì đã coi cháu là kẻ trộm. Lúc đầu, cháu nói thẳng rằng mình không cần hộp bánh đó. Cháu cũng muốn ăn thử món bánh được gói trong lớp vỏ đẹp đẽ ấy, nhưng đã quyết sẽ không nhận cho tới khi Emily chịu mở lời xin lỗi. Nhưng mẹ cháu lại giơ tay ra nhận.
“Bác trai cũng đã cất công tới tận nhà ta thế này, đừng vô lễ thế con.” Nói rồi, mẹ quay sang phía Emily và bố Emily, cúi đầu nói: “Xin lỗi anh và cháu, đứa trẻ nhà tôi cục mịch vậy đó, nhưng mong cháu hãy tiếp tục đối xử tốt với nó nhé.” Hai người có vẻ hài lòng ra về, nhưng trong lòng cháu đầy cảm giác bất bình. Vậy mà sau đó cháu còn bị quở trách thêm nữa.
Không phải vì chuyện chúng cháu lén vào biệt thự đã bị Emily để lộ ra. Mà bởi vì chị cháu nói, “Chị cũng muốn thử vào căn biệt thự ấy. Sao em không cho chị đi cùng?” Cháu trả lời: “Vì bên trong nhiều bụi bặm lắm”, thế là chị bật khóc: “Đằng nào chị chẳng bị hen suyễn rồi.”
Mẹ mắng cháu: “Sao con lại khoe khoang chuyện đó trước mặt chị?”, nhưng cháu nào có khoe khoang gì. Mà bởi vì sau khi bố con Emily ra về, chị từ tầng hai đi xuống hỏi có chuyện gì, thì mẹ cháu kể, “Mấy đứa trẻ này lẻn vào căn nhà hoang ở phía sau cánh đồng nhà mình đấy.”
Cháu đang định cãi lại thì chị cháu đã nói.
“Không phải lỗi tại Yuka ạ. Lẽ ra con phải kiềm chế mình hơn, không nên muốn tới những nơi như thế.”
Nghe vậy, mẹ cháu liền nói, “Không phải lỗi tại con đâu Mayu”, rồi mẹ đưa hộp bánh vừa nhận được từ Emily ra cho chị chọn trước.
Từ xưa, mẹ đã luôn áy náy với chị vì không thể sinh ra chị với một cơ thể khỏe mạnh, và áy náy với bố cháu vì đã không thể sinh cho ông một cậu con trai, nhưng có vẻ mẹ chẳng hề áy náy khi sinh ra cháu bị cận thị thế này.
Cháu nghĩ cận thị là do di truyền từ đằng nội, mẹ cũng không có lỗi gì với chị hay bố cháu cả. Cháu cũng chưa từng nghe hai người trách móc gì mẹ bao giờ. Cháu nghĩ chẳng qua mẹ thích kiểu nói như tự trách móc bản thân. Kiểu như một người thích khổ dâm vậy.
Dù thế, nhưng thấy con gái bị liên lụy tới một vụ giết người mà mẹ cháu vẫn không chạy tới xem thế nào, cô thấy có quá đáng không?… À, cuối cùng chúng ta đã trở lại chuyện vụ án rồi nhỉ.
Nhưng mà trước đó, cô đợi cháu thêm năm phút nữa nhé.
Hôm đó, sau khi ra khỏi cổng sau của trường và chia tay Akiko, cháu chạy đến đồn cảnh sát. Nghe nói cứ khoảng hai, ba năm lại thay cảnh sát trực đồn một lần, dạo đó cảnh sát trực đồn ở thị trấn này là chú Ando, một cảnh sát trẻ tuổi, to cao, nhìn như một cái chiếu tatami, có vẻ rất hợp với bộ đồ tập judo. Dù Maki đã dặn là phải trình báo với cảnh sát về vụ án, nhưng khi cháu bước vào trong với tâm trạng lo sợ không biết một đứa trẻ một thân một mình vào đồn có bị cảnh sát mắng không thì thấy chú cảnh sát đang tiếp chuyện một bà lão với vẻ thân thiện nên yên tâm hẳn.
Tới để trình báo về vụ giết người, nên lẽ ra cháu phải thông báo ngay khi vào, dù có phải chen ngang câu chuyện giữa họ đi chăng nữa. Nhưng đó là lần đầu tiên tới đồn cảnh sát, nên cháu bẽn lẽn ngồi vào một góc đợi tới lượt, giống như ở phòng chờ bệnh viện vậy. Thấy dáng vẻ cháu như thế, chú cảnh sát chắc đã nghĩ cháu tới đó chẳng vì việc gì ghê gớm. Bằng giọng nói dịu dàng không phù hợp với vẻ ngoài lắm, chú chỉ cho cháu chiếc ghế bên cạnh bà lão và bảo: “Cháu ngồi đây đợi một chút nhé.”
Bà lão đang nói về vụ trộm búp bê Pháp. Nghe bà lão dùng thứ phương ngữ chỉ còn người già cả dùng tới khẳng định rằng kẻ trộm búp bê chắc chắn là người Tokyo, cháu nghĩ chẳng biết bao giờ câu chuyện mới kết thúc, thì đột nhiên nhớ ra bà lão này là người nhà nào. Đứa bé nhà đó đã tự hào khoe với mọi người xung quanh là đợt nghỉ Obon này cả nhà sẽ đi chơi công viên Disneyland, nên chắc bà lão ở nhà một mình buồn lắm. Cháu có chút thương cảm bà lão.
Phải, đó là những suy nghĩ của cháu ngay sau khi Emily bị giết. Cô thấy bất mãn vì cháu không tỏ ra sợ hãi như những đứa trẻ khác ư? Nhưng quả thật, lúc đó cháu vẫn chưa thấy sợ. Không phải vì cháu là một người lạnh lùng thờ ơ, càng không phải vì cháu còn hận Emily vì đã coi mình là kẻ trộm, cháu nghĩ đơn giản là vì mình đã không nhìn rõ gì cả.
Mấy hôm trước đó, trong lúc đang tổng vệ sinh nhà cửa để đón họ hàng về chơi, cháu vô ý giẫm phải cặp kính của mình, nên đành đeo kính cũ, vì thế ngày hôm ấy càng không nhìn rõ.
Cháu nghĩ vì chỉ mờ mờ nhìn thấy hình dáng Emily nằm sõng soài trong phòng thay đồ mờ tối nên cháu không bị sợ hãi hoảng loạn. Chỉ tới khi trở lại bể bơi, cháu mới bắt đầu cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vụ việc.
Sau khi bà lão ra về, chú cảnh sát dịu dàng hỏi cháu: “Xin lỗi đã bắt cháu phải chờ nhé. Cháu tới có việc gì thế?” Cháu đã trả lời đúng theo những gì chính mắt mình nhìn thấy: “Bạn cháu nằm bất tỉnh cạnh bể bơi của trường ạ.”
“Chuyện quan trọng như vậy sao cháu không nói sớm?” Nói đoạn chú cảnh sát lập tức gọi xe cứu thương. Có lẽ chú ấy nghĩ là đuối nước hoặc gì đó. Ngay sau đấy, chú cho cháu lên xe cảnh sát rồi lái xe tới trường tiểu học.
Có lẽ chú cảnh sát chỉ nhận ra rằng một chuyện khủng khiếp đã xảy ra khi tới bể bơi và nhìn thấy cô. Cô ngồi sụp xuống giữa phòng thay đồ nam, ôm Emily vào lòng, luôn miệng gọi tên cậu ấy. Nhìn dáng vẻ đó của cô, cháu mới thực sự cảm nhận được rằng Emily đã chết rồi.
Có lẽ, để giữ nguyên hiện trường, cô không nên ôm lấy thi thể như vậy. Nhưng chắc cô chẳng thể nghe thấy được những lời nhắc nhở khéo của chú cảnh sát.
Ở hiện trường còn có thêm Sae nữa, nhưng Sae đang ngồi quỳ gối ngoài cửa phòng thay đồ, mắt nhắm, hai tay bịt kín tai, dù chúng cháu có gọi, cũng không ngẩng đầu lên. Vì thế cháu đành đứng ra trình bày diễn biến sự việc.
“Lúc chúng cháu đang chơi bóng chuyền trong bóng râm của nhà thể chất thì một chú mặc bộ đồ bảo hộ lao động tới gần, bảo muốn nhờ một đứa trong số bọn cháu giúp mình kiểm tra chiếc quạt thông gió trong phòng thay đồ ở bể bơi, rồi dẫn Emily đi. Bọn cháu chơi thêm một lúc nữa, nhưng tới sáu giờ, khi bản nhạc Greensleeves vang lên mà Emily vẫn chưa trở lại, bọn cháu bèn đi xem tình hình thế nào thì thấy Emily đang nằm bất tỉnh trong phòng thay đồ nam ạ.”
Chú cảnh sát lắng nghe, ghi chép vào cuốn sổ tay những điều cháu nói với vẻ mặt chăm chú.
Một lúc sau, xe cứu thương đến, xe cảnh sát tỉnh đến, người dân quanh đó tới xem tình hình… Khu vực quanh bể bơi lập tức trở nên hỗn loạn. Mẹ Sae hoảng hốt chạy đến, sau đó cõng Sae về. Hai người vừa về khỏi thì mẹ Akiko và mẹ Maki cũng đến xem. Cháu còn nhớ khi đó mẹ Akiko kêu ầm ĩ lên rằng Akiko đã về nhà với vết thương chảy máu trên đầu. Mẹ Maki vừa đi tìm vừa gọi tên con gái rất to. Nhưng xung quanh ồn ào tới mức hai bác ấy to tiếng như vậy mà vẫn chẳng hề nổi bật giữa đám đông chút nào.
Giữa cảnh đó, đột nhiên cháu bị bỏ mặc một mình. Cháu là người liên quan trực tiếp tới vụ án, vậy mà chẳng có ai quan tâm đến cháu cả. Chú cảnh sát trực đồn đang thuật lại những điều cháu nói cho những chú cảnh sát tỉnh.
Kiểu này nếu hung thủ trà trộn trong đám đông và dẫn cháu đi mất, chắc cũng chẳng ai nhận ra. Xung quanh có rất nhiều người, nhưng không ai ra tay cứu giúp… Còn chuyện gì đáng sợ hơn thế không ạ?
Để được chú ý tới, cháu gắng hết sức nghĩ thêm xem còn chi tiết nào có thể trình bày với chú cảnh sát không. Cháu đi lấy quả bóng chuyền vẫn đang để ở trước cửa nhà thể chất, rồi đưa cho chú cảnh sát, bảo rằng có thể có dấu vân tay hung thủ trên đó. Cháu còn vào phòng thay đồ nữ bên cạnh, tái hiện tư thế nằm của Emily khi chúng cháu phát hiện ra thi thể cậu ấy.
Trong lúc cố hết sức như vậy, cảnh sát từ Sở cảnh sát tỉnh cũng tới hỏi cháu chi tiết về hung thủ. Vui sướng vì được để ý tới, cháu đã cố gắng nhớ ra, nhưng những chi tiết nhỏ, đặc biệt là khuôn mặt thì đành chịu. Không phải là không nhớ ra, mà như đã nói lúc trước, cháu hầu như không nhìn rõ cái gì cả. Người đầu tiên làm rơi quả bóng khi đang chuyền liên tục 100 quả là cháu, người khiến quả bóng lăn về phía hung thủ cũng là cháu. Cháu cay đắng nghĩ, nếu đeo chiếc kính mọi ngày, có thể không thấy được nốt ruồi hay những vết sẹo nhỏ nhưng chí ít cũng nhận ra những đặc điểm đại khái.
Cháu thật giận mẹ đã lấy lý do chị không làm được mà sai cháu trèo lên ghế lau dọn kệ đồ đầy bụi. Và giận mẹ vì người dân trong thị trấn đã đổ dồn về đây cả, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng mẹ đâu. Nhưng có thể vì nhà cháu tuy ở khu phía Tây nhưng khá xa trường nên mẹ biết về vụ việc này muộn hơn những người khác. Chắc mẹ sắp tới đón mình rồi. Cháu vừa đợi vừa hy vọng như vậy. Bởi tuy giận, nhưng cháu cũng rất yêu mẹ.
Cuộc điều tra vẫn tiếp tục được tiến hành tới nửa đêm, nhưng khoảng chín giờ, chú cảnh sát đã đưa cháu về nhà. Vừa mở cửa nhà, nhìn thấy chú cảnh sát, mẹ cháu liền tỏ vẻ ngượng ngùng khó xử.
“Ôi, xin lỗi anh. Tôi đang định đi đón con bé. Tôi nghe chị Shinohara gọi điện báo là ở trường đã xảy ra vụ việc nghiêm trọng, nhưng hôm nay con bé lớn nhà tôi bị ốm từ sáng. Vâng, con bé bị hen suyễn nặng lắm. Thành thử chẳng ăn uống được gì, nó nói bữa tối chắc có thể ăn xúp rau củ, nên tôi đang làm món đó cho nó đây. Vâng, đó là món xúp rau củ nguội của riêng tôi, dù con bé có khó chịu trong người thế nào, nó vẫn ăn được món này. Vả lại, chồng tôi là con trai trưởng, nên ngày hôm nay thực sự bận rộn lắm…”
Nhìn mẹ vẫn cười giả lả kể những chuyện tầm phào này khi có một người vừa bị giết, nước mắt cháu chợt trào ra. Không hiểu vì xấu hổ hay là vì buồn nữa… Cháu nhớ lại hình ảnh cô ôm lấy thi thể Emily gào khóc. Cháu nghĩ, nếu là chị cháu, mẹ sẽ ôm lấy chị và khóc, nhưng nếu là cháu, thì dù cháu bị giết chắc mẹ cũng chẳng tới hiện trường đâu.
Bố cháu ạ? Nghe nói bố cháu đã ngồi nhậu cùng các chú bác trong họ từ trưa, đến chiều thì say quắc cần câu và nằm bẹp một chỗ rồi. Nhưng dù bố có tỉnh, cháu cũng không chắc bố có đến đón mình không. Có thể bố sẽ kêu phiền và không tới. Một người nối dõi gia tộc lớn lên trong sự bảo bọc như bố chẳng có vẻ gì là quan tâm tới một đứa trẻ không được chọn để tiếp gót ông, đặc biệt là cô con gái út không được như kỳ vọng của ông. Dù tài sản của ông có được mấy đồng đâu chứ.
Thấy cháu khóc, mẹ lại nói thêm một câu như muốn giội thêm một cú đấm:
“Yuka đã học lớp bốn rồi còn gì. Con có thể tự về một mình mà.”
Tôi như nghe thấy tiếng nói trong lòng mẹ, rằng Nếu con tự về thì mẹ đâu cần phải xấu hổ với chú cảnh sát thế này. Đối với mẹ, tôi có cũng được, không cũng chẳng sao. Bố mẹ mà còn như thế này, thì giống tầm nhìn bị mờ ấy, dù là người có thị lực tốt đến đâu cũng không thể nhìn thấy hình dáng của cháu.
Giữa lúc cháu nghĩ thế thì chú cảnh sát đứng bên cạnh đã nói:
“Là do chúng tôi đã giữ cháu lại đấy ạ. Rất xin lỗi chị.”
Và rồi, nhìn sang cháu, chú cúi thân hình to lớn của mình xuống và nhẹ nhàng xoa đầu cháu.
“Cảm ơn cô bé nhé, rõ ràng rất sợ mà vẫn kể lại ngọn ngành cho bọn chú. Những chuyện còn lại hãy yên tâm giao cho bọn chú, hôm nay phải đi ngủ sớm đấy nhé.”
Đôi bàn tay chú to, thô ráp và ấm áp như bao phủ toàn bộ mái đầu cháu. Đến lúc này, cháu vẫn chưa quên cảm giác ấy. Có lẽ từ ngày ấy, cháu đã luôn luôn kiếm tìm một bàn tay như thế.
Sau vụ án, thứ thay đổi nhiều nhất chính là thái độ của chị đối với cháu.
Có lẽ cảm thấy có lỗi vì đã không đi đón cháu, mẹ bắt đầu đối xử với cháu ân cần hơn hẳn. Không có gì ghê gớm lắm, chỉ là mẹ hỏi cháu có bị chán ăn không, có thích ăn món gì không, để mẹ sang thị trấn bên cạnh thuê cho mấy cuốn băng đĩa hay hay nhé; nhưng đây là lần đầu tiên mẹ hỏi cháu những chuyện đó.
“Thế thì con muốn ăn món gratin(*) ạ.”
Gratin là một cách chế biến thức ăn mà trong đó nguyên liệu chính được phủ một lớp vỏ nướng giòn từ vụn bánh mì, phô mai bào, hoặc trứng/bơ. Gratin vừa có thể là món mặn, lại vừa có thể là một món tráng miệng.
Cháu đã dặn mẹ như thế, vậy mà món ăn trên bàn tối hôm đó lại là mì lạnh và salad thịt gà hấp. Mẹ viện cớ, vì chị bảo ăn các món ăn nóng vào sẽ bị khó chịu. Vậy đấy. Chuyện băng đĩa cũng thế, mẹ nói băng đĩa hoạt hình ồn ào chị sẽ không thích, nên cuối cùng không thuê cho cháu cuốn băng nào.
Rốt cuộc lúc nào cũng chỉ chị thôi. Mọi người đều mong con bị giết quách đi cho rảnh chứ gì.
Không thể chịu đựng nổi, cháu hất tung bát mì và hét lên. Đó là lần đầu tiên cháu có thái độ như vậy. Trước giờ cháu đều nhẫn nhịn vì chị gái sức khỏe yếu, nhưng lúc đó, cháu đã nghĩ rõ ràng mình phải chịu đựng nhiều hơn chị ấy. Thấy vậy, chị cháu khóc lóc ầm ĩ.
“Lỗi của con. Tất cả là tại con. Nếu con khỏe mạnh hơn, thì Yuka đã không gặp phải chuyện không vui này. Thấy Yuka buồn bực, lẽ ra con có thể nấu món gratin cho em, thế mà con lại không làm được. Giá như con không phải sinh ra trong cơ thể này… Sao chỉ mình con phải chịu đựng những chuyện khổ sở như thế này hả mẹ? Mẹ cho con biết đi.”
Thấy chị khóc lóc kêu than như vậy, mẹ liền ôm chặt lấy chị và khóc to, “Mẹ xin lỗi, Mayu, cho mẹ xin lỗi.” Đây là chuyện ngay sau hôm xảy ra vụ án mạng.
Sau ngày hôm đó, mỗi lần mẹ phải đi cùng cháu tới các buổi thẩm vấn nhân chứng, sức khỏe của chị cháu chắc chắn sẽ có vấn đề gì đó, nên mẹ thường nhờ mẹ Maki dẫn cháu đi. Mỗi khi trên ti vi đưa tin về vụ án giết Emily, bố quay sang hỏi cháu rằng ở phòng thẩm vấn họ đã hỏi cháu những gì, chị sẽ buông đũa không ăn nữa vì cả nhà nói tới chuyện ghê rợn khiến chị không nuốt nổi. Dần dần, vì chị mà trong nhà cháu việc nhắc đến vụ án bị coi là một điều cấm kỵ. Giống như từ trước đến nay, người được mọi người quan tâm chiều chuộng chỉ có chị cháu, còn cháu hoàn toàn bị lờ đi.
Cháu bỏ cuộc vì biết dù có phàn nàn cũng không thay đổi được gì nhưng không có nghĩa là cháu bình thản với chuyện ấy. Chẳng những vậy, ngày qua ngày, nỗi lo lắng của cháu càng lúc càng dâng lên. Bởi cháu đã tin rằng cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy điều đó cả. Có thể theo một nghĩa nào đó, đấy là do lỗi của chúng cháu. Vì vụ án có tới bốn nhân chứng dù là trẻ con, vậy mà cả bốn đều nói không nhớ mặt hung thủ. Sae nhút nhát, Akiko ngày thường đầu óc lơ đãng, lại còn bị thương ở đầu, hai người đó không nhớ thì đã đành. Vậy mà ngay cả Maki cũng nói không nhớ, thật không thể tin nổi. Bởi ngay cả cháu, nhìn thấy gì sẽ nhớ cái đó, nữa là Maki.
Nhưng cháu nghĩ đó không phải lý do duy nhất khiến việc điều tra gặp khó khăn. Như việc hôm đó là ngày lễ Obon chẳng hạn. Giả sử hung thủ tới đây bằng ô tô, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ có người để ý một chiếc xe lạ chạy trong thị trấn. Nhưng nếu là ngày Obon, mọi người có gia đình cùng về sẽ không đi tàu điện mà lái xe, thành thử trên mọi ngóc ngách trong thị trấn sẽ xuất hiện những chiếc xe thuê hoặc xe có biển số ở tỉnh khác. Vì thế sẽ chẳng mấy ai trình báo về việc trông thấy xe đáng ngờ cả.
Ngoài ra, dù thấy những người lạ đi bộ trên đường, thì miễn người đó không có gì quá đặc biệt như máu chảy đầy người, mọi người sẽ chỉ nghĩ đó là họ hàng thân thích của ai đó thôi. Nếu tên hung thủ thay bộ đồ lao động ra, cất vào túi du lịch xách đi, người ta cũng chỉ nghĩ hắn ta đang về thăm quê là cùng.
Vả lại, cháu cho rằng, nếu là năm trước đó, thì dù đang trong đợt Obon, chỉ cần có người lạ xuất hiện, sẽ có người thắc mắc không biết đó là người ở đâu, nhưng kể từ khi có nhà máy của công ty chế tạo máy Adachi, thì đường phố đã toàn những người lạ mặt, do vậy sẽ có ít người để ý tới những người lạ hơn. Chắc hẳn sự thờ ơ của người thành phố chính là nguyên do gây ra việc này trước nay chưa từng có.
Nếu đã quen với sự thờ ơ, có lẽ người ta sẽ cảm thấy dễ chịu với nó, nhưng cháu, dù làm cách nào vẫn không thoát khỏi cảm giác muốn được ai đó quan tâm đến mình. Lúc đó, người hiện lên trong đầu cháu chính là chú Ando, chú cảnh sát trực đã đưa cháu về nhà sau khi xảy ra vụ án mạng. Nếu là chú Ando, chắc chắn chú ấy sẽ chăm chú lắng nghe câu chuyện của cháu, và sẽ bảo vệ cháu khỏi tên hung thủ. Cháu bắt đầu cố gắng tìm lý do để tới đồn gặp chú.
Cũng đúng thôi. Một người có vẻ dễ mến và giỏi giao tiếp như cô hẳn sẽ nghĩ tại sao lại cần lý do mới tới đó được. Nếu là cô, chắc cô sẽ dễ dàng tươi cười bước vào, tự nhiên mà kể chuyện ở trường, rồi chuyện vô thưởng vô phạt trên trời dưới đất. Nhưng cháu hồi ấy thì chịu. Cháu nghĩ, nếu bước vào và bị chú ấy hỏi, “Có chuyện gì vậy” mà mình không trả lời được, chắc chắn cháu sẽ bỏ chạy khỏi đó. Chỉ trừ chị cháu, nhà cháu làm nông nên bất kể thứ Bảy Chủ nhật, từ khi cháu bắt đầu hiểu chuyện, mọi người đã xua cháu đi chơi và nói, “Bố mẹ bận lắm, con ra kia chơi đi.” Không ai dạy cháu rằng chúng ta không cần lý do gì để làm nũng hay yêu cầu người khác quan tâm đến mình cả.
Ban đầu, cháu tới đó để trình báo những việc có thể dùng làm manh mối phá án, ví dụ tuy không nhớ khuôn mặt nhưng giọng nói của hung thủ có vẻ giống nghệ sĩ nào đó; hoặc những thông tin không mấy hữu ích như trong khu phía Tây của thị trấn có tới hai mươi mấy nhà có búp bê Pháp, nhưng những con búp bê Pháp bị trộm trong đêm hội đều là những con thuộc top mười con đẹp nhất trong bảng xếp hạng của chúng cháu…
Một vài lần cháu đến để đưa những đồng xu rơi bên lề đường. Nhưng mọi người không làm rơi nhiều đến thế, nên về sau mỗi lần cháu lại lấy đồng một trăm yên từ trong ví của mình đem tới. Giờ nghĩ lại, nếu phải trả tiền để được gặp và tâm sự với một người nào đó, thì thật chẳng khác gì tìm tới trai bao cả. Thực ra, khoảng mười năm sau, có một dạo cháu đã chìm đắm vào dịch vụ ấy, nhưng đến giờ cháu mới nhận ra bản chất của việc mình làm năm xưa.
Thật lòng mà nói, cháu rất ghét cô, ngay cả lúc này cũng khó mà nói được rằng cháu cảm thấy thoải mái. Nhưng khi nói chuyện với người khác, chúng ta sẽ phát hiện những điều mà nếu chỉ có mình mình sẽ không nhận ra được. Sau vụ án, bốn đứa chúng cháu không còn chơi với nhau nữa, cũng chưa từng thảo luận về vụ án cùng nhau. Giá như bốn đứa cháu nói chuyện với nhau nhiều hơn, có lẽ đã không xảy ra những chuyện khác thường thế này.
Chuyện khác thường, trong trường hợp của cháu… Lần đầu tiên cháu ăn trộm là nửa năm sau ngày xảy ra vụ án.
Ui da, đau quá… Cô chờ cháu khoảng năm phút nhé…
Những người bạn thường chơi cùng như một thói quen hằng ngày bỗng trở nên xa cách, người chị từng rất dịu dàng giờ nhìn mình bằng ánh mắt thù địch, tái xác nhận việc bản thân không được bố mẹ yêu thương, những lý do đến đồn cảnh sát cũng cạn kiệt, thật là những ngày tháng cô đơn cùng cực… Đúng lúc đó, cháu cần một cây bút chì 4B dùng để vẽ bóng trong giờ học vẽ ở trường, cháu phải đi mua mới, nhưng trong ví cháu lại chỉ còn ba mươi yên.
“Con cần bút chì cho giờ học vẽ ạ…” Nghe cháu nói vậy, mẹ bảo, “Vừa hôm trước mẹ cho con tiền tiêu vặt rồi còn gì. Lấy tiền đó ra mua đi.” Cháu không dám kể thật với mẹ, đành nắm chặt ba mươi yên đến cửa hàng văn phòng phẩm, ở đó một chiếc bút chì 4B có giá năm mươi yên.
Trong cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ gần trường chỉ có một bà lão trông hàng. Cháu cầm lấy cây bút chì đặt trong hộp nhựa bằng một tay, còn đang vừa nắm chặt vừa nghĩ phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây… thì tay cháu đã nhét nó vào ống tay áo khoác khóa kéo tự khi nào. Không thể tin nổi việc mình đang làm, cháu đứng quay người về phía cửa để tránh ánh mắt của bà lão. Đúng lúc đó, thiếu chút nữa thì cháu giật mình kêu lên. Phía trước tấm kính trong suốt, chị cháu đang đứng đó, mặt hướng về phía cháu.
Chị cháu bước vào cửa hàng và nói.
“Em tới mua bút chì 4B hả? Chị có bút đó mà, sao em không lấy mà dùng. Em mua rồi à?”
Cháu im lặng lắc đầu.
“May quá. Chị tới để mua bút chì kim, để chị mua cho Yuka luôn nhé? Ở trường tiểu học chắc không có học sinh nào dùng loại bút này đâu. Em có thể tự hào khoe với các bạn đấy. Phải rồi. Chị mua hai chiếc cùng kiểu khác màu nhé. Màu hồng và xanh dương, em thích màu nào hơn?”
Chị cháu nói vậy rồi cầm lấy hai cây bút chì kim rất xinh, mỗi cây có giá tới ba trăm yên, đoạn tươi cười đưa ra trước mặt cháu. Bối rối trước nụ cười đầu tiên chị dành cho mình kể từ sau vụ án, cháu chỉ im lặng nhìn chúng. Tại sao hôm nay chị lại tốt với mình như vậy? Chị có chuyện gì vui ư? Cháu lo lắng đưa tay ra định cầm lấy chiếc bút màu xanh dương, thì chợt một vật cứng ngắc chọc vào cánh tay cháu. Chính là cây bút chì vẫn còn nguyên trong tay áo.
Có lẽ chị đã nhìn thấy cháu trộm đồ. Chắc chị định về mách với mẹ. Nếu chuyện ăn trộm bị lộ ra, chị gái sẽ ngày càng được mẹ cưng hơn, còn cháu sẽ ngày càng bị xa lánh. Chắc chắn chị sung sướng vì chuyện ấy lắm. Hay là mình lấy bút chì ra, bảo với chị rằng mình không cần bút chì kim, thay vì thế hãy mua cho mình cây bút chì mềm này? Nhưng cháu không chắc nếu cháu lấy nó ra từ tay áo chị gái cháu sẽ nói gì nữa.
Trong lúc cháu còn đang rối bời vì những suy nghĩ đó thì chị ấy vui vẻ xem cục tẩy và bút bi màu, nhưng không chịu nổi cảm giác có lỗi, chính xác hơn là cảm giác tuyệt vọng khi bị chị chứng kiến tận mắt chuyện mình ăn trộm, cháu bỏ chạy khỏi cửa hàng. Cháu không thể về nhà, cũng không có đứa bạn nào để tìm đến trong những lúc như vậy, khi định thần lại, đôi chân cháu đã đang bước về phía đồn cảnh sát. Chắc cô sẽ nghĩ cháu vừa mới ăn trộm mà còn dám mặt dày đến đồn, nhưng lúc đó cháu có cảm giác ngoài nơi ấy ra sẽ không còn nơi nào chấp nhận mình nữa.
Cháu đã tới cửa đồn, nhưng quả nhiên vẫn lưỡng lự không biết có nên bước vào trong không. Đang như vậy thì chú Ando ở bên trong nhìn thấy và cất tiếng gọi.
“Yuka đó à. Hôm nay lạnh quá, cháu mau vào đây cho ấm đi.”
Chú ấy không hỏi cháu đến có việc gì, cháu bị làm sao, đã có chuyện gì xảy ra, mà chỉ nói trời lạnh quá. Cháu lấy bút chì từ trong tay áo ra, vừa nói vừa khóc nức nở: “Cháu vừa mới ăn trộm ạ. Cháu xin lỗi!” Cháu không định hèn nhát cầu xin sự tha thứ. Chú ấy nổi giận với cháu cũng được, trái lại, thực lòng cháu còn muốn chú ấy làm như thế.
Nhưng chú Ando đã không nổi giận. Chú đưa cháu tới ngồi bên chiếc ghế cạnh máy sưởi, rồi mở ngăn kéo bàn, lấy ra một bịch ni lông trong suốt. Trong bịch đó có khoảng ba mươi đồng một trăm yên.
“Số tiền này không phải cháu nhặt được đúng không? Yuka nóng lòng muốn biết tình hình điều tra nên mới giả vờ đem tiền nhặt được tới nộp phải không? Xin lỗi cháu nhé, bọn chú mãi chưa bắt được hung thủ, để cháu phải sợ hãi rồi. Cháu không cần phải làm thế này nữa đâu, lần sau cứ thoải mái tới đây bất cứ khi nào cháu muốn nhé. Giờ cháu cầm lấy số tiền này và đi trả tiền đi. Nếu cháu nói cháu để quên ví nên về lấy thì người của cửa hàng cũng sẽ tha thứ cho cháu thôi.”
Chú Ando vừa nói vừa đặt bịch ni lông vào tay cháu. Bàn tay to lớn bao trọn cả bịch tiền lẫn bàn tay cháu ấy vẫn vững chãi như ngày xảy ra vụ án, khiến cháu cảm thấy mình không còn đơn độc nữa. Cháu cảm ơn chú Ando rồi quay lại cửa hàng văn phòng phẩm, thì bà lão nói chị cháu đã trả tiền rồi. Nghe nói bà lão không nhận ra cháu ăn trộm, chị cháu đã kể ra tất cả với bà và xin lỗi thay cháu. Bà khen, “Cháu có người chị gái thật tốt bụng.”
Về đến nhà, mẹ cháu đã chờ sẵn ngoài cửa và không cho cháu vào trong. Mẹ nói, “Những đứa trẻ ăn trộm phải ở trong phòng chứa đồ cho tới sáng” rồi nhốt cháu trong đó. Trong phòng không có đèn điện cũng không có chăn nệm, nhưng khi cháu lấy những đồng xu trong bịch tiền ra và nhớ lại cảm giác ấm áp từ bàn tay chú Ando thì cháu không còn thấy sợ hãi hay buồn khổ gì hết.
Điều khiến cháu buồn khổ lại là việc tháng sau đó chú Ando không còn trong thị trấn nữa. Nghe nói chú thi đỗ, được chuyển lên làm ở trụ sở Sở cảnh sát tỉnh. Đó là một chuyện đáng mừng, nhưng cháu lại đau khổ quá mức. Ngày chia tay, cháu chẳng nói được lời cảm ơn cho tử tế, chỉ đứng cúi đầu bên ngoài đồn cảnh sát. Thấy thế, chú Ando bảo cháu: “Chú cảnh sát sắp về đây có nhiều kinh nghiệm hơn chú nữa. Nếu có chuyện gì lo lắng trong lòng, cháu cứ tới kể với chú ấy nhé.” Nhưng người cảnh sát mới là một ông chú dẫn theo gia đình, lưng hơi gù, có vẻ không trông cậy được gì, vì thế từ đó dù có chuyện gì cháu cũng không tới đồn cảnh sát nữa.
Thế nên, nói thế này nghe giống như lời ngụy biện, từ đó thỉnh thoảng cháu lại ăn trộm vặt. Không phải vì thích thú gì, cũng không phải vì thiếu tiền tiêu vặt. Chỉ đơn giản là cháu muốn ai đó quan tâm đến mình. Bố mẹ cháu đã không tới đón khi cháu tình cờ chứng kiến vụ án mạng, nhưng nếu cảnh sát gọi tới, không phải họ sẽ buộc phải tới đón cháu hay sao? Nhưng không biết có phải khéo quá hóa vụng không, mà cháu hầu như chẳng bao giờ bị nhân viên cửa hàng phát hiện. Giữa lúc cháu như vậy, một nhóm học sinh cấp hai thường chơi bời lang thang tới đêm khuya đã bắt chuyện làm quen với cháu. Cuối cùng cháu cũng có bạn.
Chuyện đó xảy ra khoảng một năm sau vụ án mạng. Hai năm sau đó cô mới hẹn chúng cháu đến nhà.
Ba năm sau vụ án, cô gọi bốn cô bé mười ba tuổi tới và nói những điều không thể tin nổi. Những đứa trẻ ở tuổi đó bình thường đã mang đầy nghi hoặc và bất an đối với sự tồn tại của bản thân mình rồi, vậy mà cô còn quăng vào chúng cháu hai tiếng “sát nhân” nữa. Lại còn nói hoặc chúng cháu tìm ra hung thủ, hoặc chuộc tội theo cách cô chấp nhận được, nếu không cô sẽ trả thù.
Phải chăng cô chỉ biết trút lên chúng cháu những cảm xúc nhất thời nảy sinh vào lúc đó, mà không hề nghĩ bọn trẻ chúng cháu đón nhận điều đó như thế nào? Phải chăng sau khi chuyển về Tokyo, chưa tới ba ngày cô đã quên béng những gì mình nói hay sao?
Cô và Emily ngoại hình tuy khác nhau nhưng tính cách thật giống nhau, đã vậy còn giống hệt chị cháu nữa.
Chị cháu trở lại thành người chị dịu dàng khoảng hai tháng trước khi cô hẹn gặp chúng cháu. Lý do đơn giản tới mức thảm hại. Chị ấy lên cấp ba và có người yêu. Chị và người bạn trai coi chị như một công chúa ngày thường đều gặp nhau ở trường, vậy mà tối về vẫn nói chuyện điện thoại với nhau tới tận đêm khuya, ngày nghỉ còn hay đi chơi xa cùng nhau. Vừa cho cháu xem những bức ảnh chụp từ loại máy ảnh dùng một lần, chị vừa sung sướng kể mình đã leo lên tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí tới năm lần liên tiếp, nhưng cháu không biết nên phản ứng như thế nào.
Mẹ cháu vui sướng nói, “Lớn lên rồi con cũng khỏe mạnh hơn hẳn nhỉ”, nhưng vẫn rất quan tâm tới chị. Con có bị khó thở không? Bữa trưa con đã ăn gì? Tuần sau đừng đi chơi nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho thong thả con nhé.
Những câu nói từng như thoại hằng ngày này hình như đã trở nên khó chịu đối với chị cháu ngay sau khi chị có bạn trai. Cho tới lúc đó, cháu đã tưởng chị là kiểu người thích được mọi người quan tâm chiều chuộng, nhưng hóa ra không phải, chị chỉ muốn độc chiếm một ai đó cho riêng mình.
Bị chị cháu xa lánh, mẹ cháu quay ra chăm lo cho cháu hơn trước. Tuy thấy mẹ thật tùy tiện, cháu không hẳn là khó chịu, nhưng đã rất ngạc nhiên khi mẹ nói “Mẹ dẫn con tới khám bác sĩ tâm lý nhé.” Bởi cháu nghĩ, đã ba năm kể từ vụ án mạng, giờ sao tự nhiên mẹ lại đề xuất như vậy? Vả lại vụ án đó không gây ảnh hưởng gì tới cuộc sống thường ngày của cháu cả.
Thấy cháu nói không cần phải làm thế, mẹ liền nước mắt lưng tròng bảo:
“Mẹ nghĩ Yuka ăn trộm vặt và hay đi chơi đêm đều là do vụ án đó cả. Bởi trước đấy đã bao giờ con làm như thế đâu. Con vốn ngoan ngoãn, mẹ đã nghĩ sau khi vụ án trôi qua một thời gian con sẽ trở lại bình thường, nhưng hung thủ không bị bắt, khiến tình trạng của con ngày càng tồi tệ. Trước giờ mẹ vẫn i