← Quay lại trang sách

Thiện Mông Cổ

Thiện Mông Cổ

hiện Mông Cổ mím môi đi đi lại lại. Nó đá tung cái lon sữa bò. Trông nó y hệt Tác-giăng nổi giận. Nó móc túi lấy trái ổi xanh, cắn một miếng là liệng đi liền.

- Ức muốn chết, ức muốn chết!

Thiện Mông Cổ lặp đi lặp lại sáu tiếng đó cơ hồ như tên phù thủy luyện phép mới. Chương còm chỉ là bộ xương cách trí mà sao ba tên đàn em của nó bị hạ một cách nhục nhã như thế. Thiện Mông Cổ muốn tóm Chương còm lôi về ngõ F. dần cho một trận, dứt hết tóc cho hả dạ.

Thiện Mông Cổ cáu kỉnh một lúc rồi lại dở cuốn “Lệnh Xé Xác” ra đọc. rồi chuyện hấp dẫn quá làm Thiện Mông Cổ quên khuấy mất Chương còm.

Đến khi Tâm mặt mụn, Hội lé, Bình sún và Phong lùn léo nhéo từ đàng xa, Thiện Mông Cổ mới gấp cuốn “Lệnh Xé Xác” lại và đứng lên. Bọn đàn em của nó vừa tới. Thiện Mông Cổ rất hách:

- Thế nào chúng mầy?

Tâm mặt mụn đáp:

- Thằng nhóc mới đến xóm này, không biết có phải ở ngõ D. không?

Thiện Mông Cổ gân cái cổ dài:

- Sao không tra khảo thằng nhóc tì Hải?

Bình sún xòe bàn tay:

- Nó đâu có dám ra.

Phong lùn tiếp lời:

- Cả con nhà Hưng mập nữa.

Hội lé dậm chân:

- Nghe bọn học Chu Mạnh Trinh bảo thằng còm nhom đấm ngã Hưng mập.

Thiện Mông Cổ hà hơi vào nắm đấm.

- Liệu nó nếm đủ trái đấm này không hay mới góc trái đã quay lơ.

Bình sún đã từng lọt vào tay Chương còm nên có vẻ ngài ngại:

- Mầy chưa gặp nó chứ nó “chì” không kém gì mầy đâu, Thiện ạ!

Thiện Mông Cổ đấm một trái vào không khí:

- À, mầy khen nó à?

Bình sún lùi về phía sau thủ thế:

- Khen gì, nó “tước” của tao con vụ, tao sẽ rứt nó vài sợi tóc trả thù cái tội nó cho dế cắn rốn tao.

Thiện Mông Cổ đang cáu bỗng phá lên cười:

- Sao, mầy nói sao?

Bình sún vạch áo lên:

- Nhìn kỹ vết con dế đá của Hưng mập cắn rốn tao đi, tao sẽ rứt ba mươi sợi tóc của thằng Chương còm.

Bọn Tâm mặt mụn, Hội lé sợ Bình sún trách mình nên đã không thuật chuyện này cho Thiện Mông Cổ nghe. Giờ được nghe, nó lấy làm thích thú lắm. Thiện Mông Cổ véo bụng Bình sún một cái:

- Tao sẽ thộp cổ thằng còm lôi nó về đây cho mầy rứt tóc nó. Thôi, chúng mình đi “tảo thanh” nó.

Năm tên Lệnh Xé Xác cười nói bi bô, băng xuống dốc giếng rồi bọc ngược lên ngõ D. Lúc ấy Chương còm, Hưng mập và nhóc tì Hải ngồi ăn dưa hấu. Hưng mập bắt Chương còm kể chuyện trường Đakao cho nó nghe.

Chương còm được dịp kể về trường nó, thầy nó, bọn Dzũng Đakao, Tiến gầy, Bảo méo mồm.

Chương còm đang ba hoa thì Thiện Mông Cổ xuất hiện trước cửa nhà. Cái cổng sắt đã gài kỹ. Chương còm hơi nhô đầu lên nhìn. Hưng mập ấn nó xuống. Chương còm nháy Hưng mập:

- Thiện Mông Cổ là thằng nào hở, mầy?

- Thằng không có tóc ấy.

- Nhưng chúng nó đội mũ cả.

Câu chuyện nhỏ to bị cắt đứt ngay vì bên ngoài cái cổng sắt Thiện Mông Cổ đang nói xỏ:

- Ngõ này nghe nói mới có thằng nào tới phải không?

Hội lé phụ họa:

- Ờ, thằng còm có vẻ đói cơm mầy ạ! Gió thổi chắc nó tung lên trời.

Bình sún hỉnh hỉnh mũi:

- Thằng còm nhom bị lở dạ dầy, tụi bay ạ! Nó mở miệng là có mùi thum thủm bay ra.

Tâm mặt mụn vỗ bụng cười ha hả:

- Nó lại xưng nó là Chương còm.

Phong lùn rướn người lên:

- Ghê quá hé!

Thiện Mông Cổ giơ tay:

- Bây giờ nó vác mặt ra đây, tao búng khẽ một cái là nó gẫy hết xương sườn.

Bọn Lệnh Xé Xác nói cười ba hoa. Trong nhà Hưng mập, nhóc tì Hải véo chân Chương còm:

- Bọn nó nói dóc ghê hả anh?

Chương còm đưa hai ngón tay đập mạnh vô miệng:

- Nói khẽ chứ nhóc tì Hải!

Nhóc tì Hải có vẻ tức tối lắm. Chương còm vỗ lưng Hưng mập:

- Thằng dọa búng tao gãy xương là Thiện Mông Cổ hở, mầy?

- Ừ.

- Thằng ấy to con nhẻ?

- Ừ.

- Mầy dám đụng tụi nó không?

Hội lé ba hoa:

- Thằng còm nhom đâu, nói lủi đâu rồi. Có giỏi chiềng mặt ra đây tao sẽ cho nó nếm ngón “trả bát cơm nóng”.

Bọn Lệnh Xé Xác phá ra cười. Chương còm giả vờ sợ hãi:

- Chết tao rồi....

Khiến nhóc tì Hải xanh mặt:

- Làm sao bây giờ?

Hưng mập nhăn mặt:

- Miếng “trả bát cơm nóng” ghê lắm hở, Chương còm?

- Ừ.

Chương còm bảo Hưng mập:

- Mầy đứng dậy đi!

- Làm gì?

- Thì cứ đứng dậy đi!

Hưng mập nghe lời Chương còm. Nó đứng thẳng người.

- Mầy quay mặt ra chỗ khác.

Nhóc tì Hải trố mắt nhìn đàn anh. Nó sắp học được hai thế võ bất hủ. Để mai mốt tới trường nó sẽ đem ra “khoe” bọn nhóc chơi. Hưng mập xoay lưng về phía Chương còm. Thình lình Chương còm đạp nhẹ vào khuỷu chân Hưng mập và nói:

- Xin bát cơm nguội!

Hưng mập khụyu người về đàng trước. Chương còm lợi dụng lúc địch thủ lung lay, tóm lấy tay Hưng mập bẻ ghì lại đàng sau và ba hoa:

- Bồi thêm trái nữa là mầy nhào! Đấy, “xin bát cơm nguội” như vậy đấy.

Nó buông Hưng mập ra. Nhóc tì Hải khen lấy khen để:

- Hay quá ta!

- Cừ ghê!

Chương còm xoa tay:

- Tao đã tóm thằng Hội lé bằng cách đó.

Hưng mập hỏi:

- Thế còn “trả bát cơm nóng” là gì?

- Là nhè lúc thằng “xin bát cơm nguội” đứng lớ ngớ không để ý, thằng bị “xin bát cơm nguội” sẽ đạp nhẹ vào khuỷu chân mình trả miếng. Lối trả thù ấy, gọi là “trả bát cơm nóng”. Vậy “xin bát cơm nguội” thằng nào xong, phải đề phòng ngay kẻo nó “trả bát cơm nóng”

Nhóc tì Hải lè lưỡi. Hưng mập gật gù. Chương còm lên mặt:

- Thằng Hội lé mà đòi “trả bát cơm nóng” tao? Còn khuya.

Nhóc tì Hải nói:

- Sao lúc nãy anh bảo “chết tao rồi”?

Chương còm véo tai nhóc tì Hải:

- Anh giả đò mà.

Nhóc tì Hải vỗ nhẹ lưng Chương còm:

- Thế mà làm em sợ hết hồn.

Bên ngoài Thiện Mông Cổ khiêu khích hăng hơn. Nó quay mặt vào nhà Hưng mập, bi bô:

- Ông “cân” tú.

Thiện Mông Cổ đã khều Hưng mập vô vòng chiến. Nó dọa “cân” tú là dọa đánh Hưng mập lẫn nhóc tì Hải. Được chúa đảng đầu têu, Hội lé cay cú bài học dạy bơi của Chương còm. Con dế vô địch của Hưng mập cắn nó hãy còn vết răng ở rốn. Thù này nó phải trả. Nó hy vọng Thiện Mông Cổ sẽ tóm được Chương còm cho nó đè thằng bộ xương cách trí này ra, bắt con dế chó cắn nó vài miếng. Hội lé cười hề hề:

- Đố chúng mầy biết thằng còm nhom lủi đâu?

Bình sún đáp:

- Ở bụng thằng mập.

Tâm mặt mụn bĩu môi:

- Sai rồi, nó núp ở nách thằng mập!

Phong lùn lắc đầu:

- Sai luôn, nó nằm co dưới gậm giường với con Tô Tô nhà thằng mập.

Thiện Mông Cổ góp lời:

- Nó nhỏ hơn con Tô Tô tao sợ nó núp ở bụng con Tô Tô!

Hội lé lớn tiếng:

- Đâu có, nó giả vờ đi cầu. Hí hí, tụi mình cầm tù binh Chương còm trong cầu tiêu. Chúng mầy biết không, tụi mình đứng đây đến tối là thằng còm chết ngạt.

Bên trong Hưng mập cáu tiết:

- Tụi nó nói khoác quá hé, Chương còm?

Nhóc tì Hải mím môi:

- Ước gì em lớn hơn.

Chương còm nói:

- Tao có thể hạ được thằng Thiện Mông Cổ. Bọn nó năm thằng, Hưng mập chọi nổi bốn đứa không?

- Không.

- Nhóc tì Hải coi như bỏ đi rồi. Giờ làm cách nào tao gặp riêng thằng Thiện Mông Cổ là tụi nó ngán liền.

Nhóc tì Hải thấy Chương còm coi thường mình quá. Bèn nổi máu anh hùng:

- Em “xí” thằng Phong lùn cho.

Chương còm gật đầu:

- Ừa.

Nghĩ môt lát nó bảo Hưng mập:

- Mầy đem giấy bút cho tao mượn đi.

- Làm gì?

- Tao viết thư hẹn ngày giao chiến.

Hưng mập lấy cập sách. Nó lôi cuốn tập và cây bút chì nguyên tử ra. Chương còm ngồi khom lưng thảo một cái thư. Xong đâu đó, nó gấp chiếc tầu bay, gài lá thư lên mình chiếc tầu bay giấy rồi nhờ Hưng mập phóng ra cửa sổ.

Chiếc tầu bay bay ra ngoài và rơi xuống đúng chỗ bọn Thiện Mông Cổ. Hội lé nhặt lên. Thiện Mông Cổ giằng vội. Nó xé chiếc tầu bay, chỉ cầm bức thư giở ra coi xong, nó đọc ầm ĩ cho đàn em nghe.

Thiện Mông Cổ làm ra bộ quan trọng:

- Ối giời ơi!

Hội lé giật mình:

- Cái gì?

Thiện Mông Cổ phá lên cười:

- Cái cù kỳ ông sư!

Bọn Lệnh Xé Xác khoái chí, nói xỏ Chương còm đủ thứ cốt sao Chương còm cáu tiết ló mặt là chúng nó sẽ xé xác Chương còm. Thiện Mông Cổ vẫy tay tập họp đàn em:

- Chúng mầy lại đây.

Nó đọc:

Chúng mầy hạng bét. Năm thằng bao vây một mình tao. Tao khỏi có ngán chúng mầy đi. Nhưng như thế hèn lắm, không xứng đáng quân Mông Cổ tí ti ông cụ nào. Có giỏi cút hết đi, rồi một chọi một tao cho chúng mầy ngã hết.

CHƯƠNG CÒM

(Đại tướng Đakao)

CHƯƠNG CÒM

(Đại tướng Đakao)

Thiện Mông Cổ đọc hết “thông điệp” của Chương còm lấy làm tức vô cùng. Nó nghiến răng ken két. Bốn thằng đàn em nó cũng nghiến răng tạo thành một khúc nhạc nghiến răng. Chúng nó nghiến răng ken két đến nỗi bọn Chương còm nghe rõ.

Chương còm bảo Hưng mập:

- Không ổn rồi.

- Sao mầy biết?

- Chúng nó đang “làm cậu ông giời!”!

Hưng mập hiểu ý Chương còm toét miệng cười:

- Mầy nói xỏ chúng nó, mầy coi chúng nó hơn... cóc.

Bên ngoài, Thiện Mông Cổ bi bô:

- Nó dám xưng là Đại tướng Đakao.

- Nó là đại tướng à? Vậy tao là đại đại tướng. Đakao là cái thớ gì? À, nó dọa nó ở Đakao. Dân Phú Nhuận chúng ông sẽ ăn gỏi mầy, lõi tì Đakao ạ!

Bình sún nói:

- Nó gầy quá, quăng nó cho chó gặm xương.

Phong lùn vỗ tay đôm đốp:

- Đúng, đúng không chịu được.

Tâm mặt mụn nhăn mặt:

- Thịt nó chắc hôi lắm nhỉ?

Thiện Mông Cổ kiễng chân phóng thanh vào nhà Hưng mập:

- Còn khuya ông mới rút lui. Mầy phải ra đây lạy tao ba lạy và nộp đủ ba chục sợi tóc, Chương còm ạ!

Hưng mập nói:

- Giờ tính sao?

Chương còm cắn tay suy nghĩ một lát. Bỗng mắt nó sáng ngời:

- Nhà mầy có con chó Tô Tô, hở?

- Ừ.

- Khôn không?

- Khôn ra gì. Tao liệng cục gạch bảo nó tha về, nó tha về liền.

- Tốt quá xá!

Hưng mập chưa hiểu Chương còm định nhờ vả con chó Tô Tô thân mến của nó vào việc gì thì nhóc tì Hải đã hỏi:

- Anh tính nhờ Tô Tô đuổi giặc?

Chương còm nheo mắt. Hưng mập khoái chí:

- À, Tô Tô của tao sẽ như con chó của Tintin. Hì hì... nó sẽ cứu chủ...

Hôm nay nhằm ngày má Hưng mập đi vắng. Các ông anh đi học cả. Ba Hưng mập mở tiệm thuốc tây ở mãi Cái Dầu, An Giang cơ. Thành thử, nhà Hưng mập vắng hoe. Chứ không anh Hà nó xách roi ra thì bọn Thiện Mông Cổ chạy có cờ. Thủ lãnh Lệnh Xé Xác biết thế nên nó làm tàng lắm. Nó xé nát bức “thông điệp” của Chương còm và lè nhè:

- Hè hè, một chọi một... ừa được rồi. Tao sẽ chọi mầy lủng đầu thằng đại tướng Chương còm ạ!

Bỗng nó hét:

- Còn khuya.

Hội lé ghé sát tai nó thầm thì. Thiện Mông Cổ có vẻ phân vân. Nhưng nghĩ sao nó nói:

- Gần tối anh nó mới về. Tụi mình cứ bao vây chơi.

Nó không hay rằng nhóc tì Hải đang bò từ cửa sau ra cổng để mở chốt cổng và hé cổng ra một chút. Chỉ cần một chút thôi, Tô Tô dũng sĩ đủ lách mình ra ngoài thi hành nhiệm vụ của chủ. Nhóc tì Hải đã nằm ép ở cổng. Chương còm hiên ngang đứng trên giường, hai tay bám vào hai song sắt cửa sổ. Nó hỏi:

- Mông Cổ, mầy dám một chọi một không?

Thiện Mông Cổ nhìn rõ mặt đối thủ. Nó gật gù một lát rồi giả bộ ôm mặt:

- Cháu sợ ông quá ông còm ạ! Ông tha cháu làm phúc. Ông to quá, ông uýnh cháu chết mất ông còm ơi!

Khiến cả bọn Lệnh Xé Xác cười rũ rượi. Chương còm cũng cười, nó cười rất ngạo mạn.

Chương còm vẫn phớt tỉnh:

- Ông tha cho cháu, cháu về xoa mỡ bò lên đầu cho nó mọc tóc nghe cháu.

Thiện Mông Cổ bị xỏ ngọt giận sùi bọt mép:

- Pẹ mầy, Chương còm..

Nó giậm chân cứ y như Thành Cát Tư Hãn:

- Ra đây, có giỏi ra đây!...

Chương còm lắc đầu:

- Ừ, ông tha cho cháu, Mông Cổ ạ! Tao không muốn uýnh thằng đầu nhẵn thín.

Nó cù cưa đấu võ miệng với Thiện Mông Cổ cốt để nhóc tì Hải bớt run, rướn người lên mở chốt cổng. Bọn “Lệnh Xé Xác” đâu có biết âm mưu của Chương còm. Hội lé cay Chương còm ra mặt. Nói hỏi khẽ Phong lùn:

- Mầy có sợi thung nào không?

- Có.

- Cho tao đi.

- Mầy làm gì?

- Làm “Anh Hùng Xạ Điêu”.

Phong lùn đưa dây cao su cho Hội lé. Thằng bé giục rối rít:

- Làm cho tao vài cái bì.

Phong lùn đã hiểu rõ tài nghệ “bắn bì” của Hội lé. Nó chắc mẩm thằng lé sẽ bắn một viên đạn... giấy trúng mũi Chương còm. Nó dặn:

- Nhớ bắn vào mồm nó nhé.

- Yên chí.

Viên bì thứ nhất vo một cách vội vàng. Hội lé đỡ lấy, nạp vào sợi thung giơ tay lên là bắn liền. Nó sử dụng “súng dây thung” thiện nghệ như cao-bồi miền Tây Hoa Kỳ ấy. Rút súng khỏi bao là khạc đạn liền. Và trúng phong phóc.

Viên bì của Hội lé đã trúng má bên trái Chương còm. Chương còm giật mình. May mà viên bì vo lỏng lẻo nên cũng chẳng lấy gì làm đau đớn. Nhưng Chương còm tức quân bắn lén lắm. Nó đảo mắt biết ngay Hội lé bắn nó. Chương còm vờ như không rõ. Nó nói nhỏ:

- Hưng mập cho tao sợi thung.

Hưng mập kiếm liền cho Chương còm “khẩu Colt”. Hội lé đã rút súng bắn phát thứ hai. Chương còm giơ tay tóm viên bì. Nó nạp đạn nhanh như chớp, trả miếng Hội lé. Chó ngáp phải ruồi thế nào viên bì giấy trúng đúng con mắt lé của Hội. Nó “buông súng” ôm mặt xuýt xoa. Chương còm cười hả hê:

- Tao chữa mắt cho mầy đó!

Bình sún nhe răng... sún:

- Chữa cái con tôm khô!

Chương còm lắc đầu:

- Đâu có.... chữa cái mắt lé của thằng Hội.

Thiện Mông Cổ ức muốn hộc tàu vị yểu... thuốc chuột. Nó gầm thét:

- Ra đây cho tao học cách trí, thằng bộ xương người.

Nhóc tì Hải đã làm xong “công tác” hé cổng. Hưng mập cũng đã hé mở cửa trước. Nó vuốt ve Tô Tô nựng nựng gã dũng sĩ:

- Đớp rách da chúng nó nghe Tô Tô. Sủa ầm lên nhé!

Dũng sĩ Tô Tô vẫy đuôi tưng bừng, lè lưỡi liếm tay Hưng mập. Nó giơ cao hai chân chồm lên ôm lấy mặt Hưng mập.

Hưng mập dỗ dành:

- Rán nhé! Có gì chiều nay ăn bíp-tếch.

Dũng sĩ Tô Tô ấm ứ ở cổ họng. Mãi nó mới sủa ẳng một tiếng. Hưng mập đét nhẹ vào lưng nó:

- Nhào ra đi... xùy... xùy... xùy....

Dũng sĩ Tô Tô nhe răng. Hưng mập liệng viên sỏi ra cổng. Tô Tô băng theo liền. Nó xông vô chiến trận sủa ỏm tỏi. Chương còm vênh mặt bảo Thiện Mông Cổ:

- Tụi mầy thử đấu võ với Tô Tô xem ăn nổi nó không?

Thiện Mông Cổ không còn thì giờ đánh võ miệng với Chương còm nữa. Tô Tô xông xáo dữ. Nó sủa ầm ĩ. Nó lăn xả vào chân Thiện Mông Cổ. Thiện Mông Cổ tránh né. Nó đá Tô Tô mấy cái nhưng đều hụt. Tô Tô tỏ ra một dũng sĩ biết... binh pháp dương đông kích tây liên hồi. Táp... không khí thằng này vài miếng, dọa thằng khác vài miếng. Bọn Lệnh Xé Xác không làm gì được nó. Chương còm, Hưng mập và nhóc tì Hải nãy giờ đã đứng hết ở cửa sổ quan sát chiến trường. Chương còm mỉa Thiện Mông Cổ:

- Đẹp quá ta, Mông Cổ đánh chó!

- Pẹ mầy!

Chương còm dọa:

- Nó mà cắn khẽ vào chân mầy là mầy đi viện Pasteur.

- Củ kiệu!

- Ờ, mà điên thì mầy sẽ ăn cả của kiệu lẫn tôm khô. Con Tô Tô là chó dại đó.

Thiện Mông Cổ thừa hiểu bọn Chương còm dọa mình. Nó ra lệnh:

- Tụi mầy đi kiếm cây và gạch đá đi!

Thiện Mông Cổ chợt nhớ ra một nhân vật kiếm hiệp lừng danh. Nó la lớn:

- Kiếm cho tao cây “Đả Cẩu bổng”.

Chương còm ngơ ngác hỏi Hưng mập:

- “Đả Cẩu bổng” là gì hở, mầy?

Hưng mập liếm mép:

- Mầy không đọc “Anh Hùng Xạ Điêu” à?

- Không.

- Không thích đọc kiếm hiệp luôn?

- Ừ.

- Hèn chi mầy cóc biết “Đả Cẩu bổng”.

- Là gì vậy mầy?

- Là gậy đánh chó!

Chương còm “à” môt tiếng. Dũng sĩ Tô Tô xông vào trận chiến tả xung hữu đột. Nhào vô bám lấy Thiện Mông Cổ, một lát nó quay ngoắt tấn công Hội lé. Nó đúng là một dũng sĩ nhiều mưu mô. Bọn Lệnh Xé Xác không kịp đi kiếm gậy gộc, gạch đá nữa. Tô Tô dồn Thiện Mông Cổ sát tới góc tường. Nó đớp trúng quần Phong lùn khiến thằng này khóc hu hu. Tô Tô khoái chí dọa thêm Phong lùn vài... sủa chưởng. Phong lùn xanh mặt chạy dài. Tô Tô đuổi theo. Phong lùn hoảng quá vấp té nhào.

Bấy giờ, các bạn hữu của Tô Tô trong ngõ D. ào ra tiếp... mõm với Tô Tô sủa tưng bừng. Thấy đông người bắt nạt một mình Tô Tô, máu anh hùng... chó bèn nổi dậy. Và tất cả ùa ra cùng lúc tấn công bọn Lệnh Xé Xác bằng ngón... sủa chưởng khiếp độc. Các dũng sĩ trong ngõ D. quên hết hận thù riêng tây, đoàn kết chặt chẽ thành một lực lượng chó đáng kể, quyết ăn thua với lũ Lệnh Xé Xác.

Chương còm không ngờ kế mọn của nó thành công quá xá. Kết quả đảo ngược ý muốn của nó. Chương còm chỉ tính xua Tô Tô ra để nó sủa om sòm. Hàng xóm láng giềng sốt ruột sẽ mở cửa ra coi có chuyện gì. Gặp một dũng sĩ chó Việt uýnh nhau với năm dũng sĩ Mông Cổ, tất nhiên người lớn sẽ la lối bọn Mông Cổ. Bởi vì, Thiện Mông Cổ đã quá quen mặt ở ngõ này.

Hưng mập khen Chương còm:

- Mầy “kền” quá!

Chương còm lắc đầu:

- Dũng sĩ Tô Tô mới kền... Nó thích ăn gì hở mầy?

- Thịt bò.

- Tao sẽ về Tân Định mua cho nó hai trăm thịt bíp-tếch.

Nó quay ra bọn Mông Cổ:

- Thấy chưa Mông Cổ, chó của Đức Trần Hưng Đạo đí. Tụi nó xé xác chúng mầy...

Thiện Mông Cổ lo chống đỡ không còn hơi đâu trả miếng Chương còm. Lát sau bọn Lệnh Xé Xác đành rút lui. Trước khi về sào huyệt Thiện Mông Cổ gân cổ:

- Rồi mầy sẽ biết ông. Ông “cân” tú.

Các dũng sĩ không thèm đuổi. Họ vẫy đuôi rối rít mừng chiến công. Từng dũng sĩ thay phiên nhau tới gần dũng sĩ Tô Tô lè lưỡi liếm lưng Tô Tô bày tỏ sự ngưỡng mộ lòng can đảm của Tô Tô.

Hưng mập cười híp cả mắt. Nó cao hứng:

- Phải khao các dũng sĩ mí được...

Hưng mập bỏ xuống bếp. Lát sau nó bê lên một tô thịt bò đã thái từng miếng nhỏ. Nó giao công tác cho nhóc tì Hải:

- Em ra khao tụi nó đi!

Nhóc tì Hải nheo mắt lãnh công tác một cách hả hê. Nó mở bung cửa hiên ngang bước ra cổng. Rồi mở bung cổng bước ra ngõ. Nhóc tì Hải tung thịt bò. Các dũng sĩ nhai ngấu nghiến. Một cuộc liên hoan mừng chiến công bằng những cú vẫy đuôi ngoe nguẫy. Các dũng sĩ sủa yêu nhau trong chốc lát rồi giải tán.

Dũng sĩ Tô Tô theo chân nhóc tì Hải vào nhà. Hắn được Chương còm bế vào lòng, vuốt ve, khen ngợi. Chương còm hứa hẹn:

- Nhất định tao sẽ đãi mầy hai trăm thịt bít-tếch mua tại quán Thanh Thế ở Tân Định, Tô Tô thân mến ạ!

Nó tuyên dương Tô Tô:

- Mầy “chì” hơn con Tintin trên màn bạc nhiều. Mầy chiến đấu đáng đồng tiền bát gạo lắm. Mầy là anh hùng vô địch của loài chó. Tiếc rằng tao không có huy chương.

Hưng mập bốc thêm:

- Mầy là nghĩa khuyển, Tô Tô ạ!

Nhóc tì Hải nói leo:

- Mầy nấu rựa mận ngon số dách!

Hưng mập phát khẽ nhóc tì Hải:

- Còn lâu. Tô Tô của tao đâu phải chó để quạt chả, thuôn dồi. Chó Tô Tô nổi tiếng dũng sĩ mà.

Ba ông nhãi cười tươi. Chúng nó hết bị bao vây. Hơn thế nữa chúng nó còn cho Thiện Mông Cổ thưởng thức một thất bại đau đớn. Ôi, Thiện Mông Cổ chỉ mới đánh nhau với chó của Hưng mập đã thua rồi. Còn mong chi hạ Chương còm nữa.

Hưng mập được đà, ba hoa:

- Nó ớn tụi mình rồi.

Chương còm xua tay:

- Đừng tưởng bở. Nó sẽ kéo nhiều quântới. Lần này nó mang theo cả lô “Đả Cẩu bổng” thì Tô Tô hết át giọng nổi nó.

Hưng mập đã phục mưu mô của Chương còm. Bèn vò đầu:

- Tính sao giờ?

- Phải mộ thêm lính.

- Mộ ở đâu?

- Sang trường Chu Mạnh Trinh.

- Tụi Chu Mạnh Trinh cù lần lắm, mầy ơi!

- Cần đông thôi. Tao về Đakao rủ thằng Ba sứt môi và thằng Bồn lừa tới là tụi nó chạy dài.

Hưng mập hỏi:

- Sao không rủ thằng Dzũng Đakao?

- Nó đang đánh nhau với khỉ trên Ban Mê Thuột cùng nhóc con Hùng. Tao nói với mầy rồi. Mà cần gì Dzũng Đakao. Để Ba sứt môi chọi con nhà Bình sún. Bồn lừa chọi con nhà Hội lé, nhóc tì Hải chọi con nhà Phong lùn, mầy đem bụng húc vỡ tay con nhà Tâm mặt mụn là tao rảnh tay thộp Mông Cổ đầu nhẵn.

Hưng mập khoái chí:

- Bao giờ mầy về Đakao?

- Tối nay.

- Bao giờ mầy tới đây?

- Sáng mai.

- Chắc không?

- Chắc. Vắng tao, tụi mầy ở lì trong nhà, đừng ra ngoài tụi nó xé xác nghe.

Hưng mập vỗ bụng:

- Xé nổi cái tường đồng này không?

Chương còm nhe răng cười. Nó xoa đầu nhóc tì Hải:

- Nhớ nhé em, đừng lớ ngớ ra ngoài ngõ, em nhé!

Nhóc tì Hải nói:

- Nhỡ chị Hảo bắt em đi mua thịt bò viên thì sao?

- Thì bảo nhịn ăn đi. Bộ không ăn thịt bò viên, chết à?

Nhóc tì Hải dọa:

- Em bảo là anh Chương còm nói thế nhé?

- Ừ.

Chương còm bước ra tới cổng, ngoái lại:

- Nhóc tì Hải ơi, đừng bảo anh nói. Bảo anh Chương còm tới, chị Hảo em hãy ăn thịt bò viên.

Nhóc tì Hải vẫy tay. Hưng mập vỗ vai nó:

- Nó “mết” chị mầy rồi đó, nhóc tì Hải!

Đánh máy: Lê Thy
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2016