Kẻ tình nguyện
Kẻ tình nguyện
a sứt môi đứng lớ ngớ trước rạp chiếu bóng Casino Đakao. Mắt nó dán chặt vào tấm bích chương quảng cáo tuồng cao bồi “Dũng sĩ với đôi súng bá vàng”. Tuồng này chắc chắn hay tuyệt cú mèo. Vì có nhiều tay súng cừ khôi lắm. Này nhé: Henry Fonda (Hăng-ri Phỗng-đá), Anthony Quinn (Ăn-tô-ny Quỷnh), Richard Widmark (Rít-sa Dáo-mác). Ba thằng Phỗng-đá, Quỷnh, và Dáo-mác gặp nhau trong một tuồng miền Tây, cam đoan bắn nhanh như điện xẹt.
Bồn lừa đã quảng cáo với Ba sứt môi hết lời về tuồng này. Nó ba hoa rằng hễ dũng sĩ Phỗng-đá rút khẩu súng bá vàng là có hàng chục thằng chết. Nó ba hoa khiếp quá đến nỗi Ba sứt môi nuốt nước miếng ừng ực và bắt con nhà Bồn lừa đừng kể nữa. Kể nhiều nó điên mất.
Ba sứt môi thèm xem “Dũng sĩ với đôi súng bá vàng” lắm. Nhưng mấy hôm nay nó không xoay được tiền. Nó thèm ngấu nghiến. Ngày mai rạp lại đổi tuồng mới thì biết thuở nào nó mới được coi tuồng cao-bồi trứ danh như tuồng này.
Nó định tới rạp Casino tìm cách vào xem cọp. Ba sứt môi đang tính mưu kế vượt qua “bức rào kiểm soát”. Một người lớn từ trong rạp ra. Ba sứt môi tới gần, năn nỉ:
- Ông cho cháu xin cái vé ông ơi!
Người đàn ông móc túi cho Ba sứt môi cái vé liền. Nó cám ơn rối rít. Có một đồng còm, Ba sứt môi xẹt vô hàng kẹo, mua một đồng kẹo. Rồi nó hiên ngang bước lên thềm. Nó chìa cái vé cho người kiểm soát:
- Em mới vừa ra mua đồng kẹo, anh ạ!
Anh soát vé xua tay:
- Đừng vớ vỉn, ông lõi...
Ba sứt môi bóc kẹo cho vào miệng nhai rau ráu. Nó tả oán:
- Em đâu dám vớ vỉn, anh ơi!
Anh soát vé mím môi:
- Thôi cút đi ông lõi!
Ba sứt môi giả vờ tủi thân. Nó quệt cánh tay ngang mắt. Sao lúc này khó khóc thế. Ở nhà ba nó mắng nhẹ là nước mắt nó ra nhanh như chớp. Ba sứt môi đang định lủi, thì vô tình một con bọ cay phóng vào mắt nó. Ba sứt môi dụi lia lịa. Cuối cùng, không muốn khóc mà nước mắt cũng chảy ra. Ba sứt môi nhăn nhó:
- Em xin phép anh ra mua kẹo, anh bảo “ô kê”, giờ vô coi tiếp anh lại bảo vớ vỉn.
Anh soát vé nghe Ba sứt môi nói “xin phép” mình, lấy làm khoái quá. Anh ta ra cái thớ gì mà có kẻ xin phép? Anh ta vẫy tay gọi Ba sứt môi:
- Lại đây!
Ba sứt môi lại liền.
- Mầy nói thật hở, em?
- Dạ.
- Đứa nào nói dối thì sao?
- Chết.
- Vô đi!
- Dạ.
Ba sứt môi chìa chiếc kẹo biếu anh soát vé. Anh này vồ lấy, cám ơn rối rít. Ba sứt môi sắp phóng vô rạp. Bỗng có tiếng réo:
- Ba sứt môi!
Ba sứt môi ngoái lại gặp Chương còm đang vẫy tay rối rít. Ba sứt môi ra hiệu cho Chương còm mua vé vào xem. Chương còm lắc đầu nguầy nguậy. Nó muốn Ba sứt môi ra ngoài. Nhưng Ba sứt môi không muốn ra. Chương còm giậm chân:
- Có chuyện này hay lắm.
- Tuồng này hay hơn nhiều. Hăng-ri Phỗng-đá chớ bộ thường à!
- Ra đây.
- Vô đây.
- Tao không muốn vô.
- Tao không muốn ra.
- Quan trọng lắm.
- Mặc kệ, tuồng này tuyệt cú mèo!
Chương còm nổi dóa dọa:
- Mầy cũng học đòi nói tuyệt cú mèo?
Ba sứt môi chìa cái môi sứt của nó ra:
- Chứ sao.
Rồi nó vén tấm màn, lách vô. Chương còm đành xì năm đồng mua vé vào coi.
Rạp Casino Đakao không hẳn là rạp dành riêng cho bọn nhóc nhưng khán giả ở đây hầu hết là nhóc.
Các ông nhóc nhộn kinh khủng. Các ông ấy tự do vỗ tay hoan hô, đả đảo các nhân vật màn ảnh. Hồi còn chào cờ, các ông nhãi hát theo nhạc hát rất hùng hồn. Chào cờ xong màn ảnh chiếu quảng cáo. Các ông nhãi nói chuyện rầm trời. Tới phim thời sự Việt Nam các ông cười rộ. Phim tuần sau vừa dứt, tới phim chính, các ông nhãi vỗ tay muốn bể rạp. Đoạn nào bọn cướp đánh đập dân lành, các ông nhãi huýt sao, la ó. Nhưng đoạn hiệp sĩ phóng ngựa tới đánh bọn cướp, các ông nhãi cổ võ sôi nổi lắm. Ai bảo phim cao-bồi đầu độc con nít.
Rạp hát xô bồ như thế nên vừa vén màn bước vô là Chương còm đã gọi ơi ới:
- Ba sứt môi ơi!
Ba sứt môi ngồi chưa nóng chỗ. Biết Chương còm sục sạo kiếm mình.
- Ba sứt môi ơi!
Trên màn ảnh đang tới đoạn bọn cướp của Rít-sa Dáo-mác đòi xem khẩu súng bá vàng của dũng sĩ Hăng-ri Phỗng-đá. Rất hồi hộp và gay cấn. Các khán giả nhóc sững cồ, thổi sáo, suỵt ầm ỹ.
- Ba sứt môi ơi!
Có tiếng đáp:
- Có Ba sứt mũi thôi.
Vô số tiếng cười. Chương còm hỏi:
- Thằng nào vừa nói đó?
- Tao đây.
- Tên mầy là gì?
- Ba sứt tai.
Lại cười rộ. Chương còm không nhận được mặt kẻ đùa bỡn mình. Nó phớt lờ mọi tiếng suỵt, gọi tiếp:
- Ba sứt môi ơi!
Khán giả nhóc nhao nhao phản đối.
- Cứ làm như ở nhà ấy.
- Bộ tưởng mất năm tì vô đây làm cha thiên hạ à?
- Im đi.
Chương còm gọi lần chót:
- Ba sứt môi ơi!
Rồi nó mới im. Ba sứt môi biết Chương còm cáu mình lắm. Nó lẳng lặng rời hàng ghế, bước tới chỗ Chương còm đứng. Nó đưa tay bịt mắt Chương còm:
- Đố ai?
- Ba sứt môi hở?
- Mầy la um sùm làm tao ngượng quá, cứ réo sứt môi hoài.
Chương còm cười khì:
- Tao quên. Vì thế mầy không thèm trả lời, hở?
- Chứ sao!
- Tao có chuyện cần nhờ mầy.
- Cóc nhờ vả bây giờ. Để coi tưồng cao-bồi này đã. Mầy coi chưa?
- Chưa.
- Chao ôi, thằng Bồn lừa nó bảo hay nhất thế giới.
- Bồn lừa ở đâu?
- Nó đang dượt bóng tròn. Hội của trường nó sắp đấu với hội của trường Tân Định.
- Tao cần nhớ nó và mầy.
- Đã bảo coi tuồng đã mầy.
- Ừ, thì coi.
Hai ông nhóc vốn là hai kẻ đã tranh sống mái ở sân Hoa Lư, giờ đây là đôi bạn thân thiết. Kể từ ngày Dzũng Đakao và nhóc con Hùng lên Ban Mê Thuột đánh nhau với khỉ để bảo vệ bắp cho các búp-bê Ra-Đê, bọn Bồn lừa, Ba sứt môi không còn trò gì hứng thú để giải trí cả. Ba sứt môi rất thích Chương còm. Chương còm bảo nó hoặc nhờ nó làm gì nó sẽ làm vừa ý Chương còm ngay. Nhưng tuồng “Dũng sĩ với đôi súng bá vàng” hay quá, Ba sứt môi cần phải coi đã rồi hạ hồi tính sau.
Liếc thấy Chương còm không có vẻ khoái coi tuồng, Ba sứt môi vỗ đùi Chương còm:
- Nghĩ gì vậy, mầy?
- Bọn Mông Cổ.
Ba sứt môi miệng hỏi, mắt không rời màn bạc. Trời ơi! Sao lại có cuốn phim cao-bồi hay đến thế. Con nhà Rít-sa Dáo-mác bị găm dao vào mu bàn tay ghê rợn quá. Bọn cao-bồi lộng hành quá trời! Rít-sa Dáo-mác bị khép tội “phản thùng” và bị cư xử tàn nhẫn. Nó mang cánh tay đẫm máu rời khỏi sào huyệt bọn cao-bồi.
Dân thị trấn thương Dáo-mác. Dũng sĩ Phỗng-đá khuyến khích Dáo-mác tập rút súng. Dáo-mác kiên nhẫn rút súng, mặc dù tay hắn chưa hết đau đớn. Cuối cùng hắn rút súng nhanh như gió. Dáo-mác đã hạ hết bọn cao-bồi, được dân thị trấn bầu lên làm quận trưởng. Ăn-tô-ny Quỷnh giở chứng khùng đòi “sực” Dáo-mác. Phỗng-đá bắn chết bạn. Dáo-mác trở mặt đòi đuổi Phổng-đá.
Phỗng-đá thách Dáo-mác. Dân thị trấn lúc này thấy Dáo-mác cừ khôi, bèn khinh Phỗng-đá, hết niềm nỡ như mấy hôm đầu tiếp Phỗng-đá và Ăn-tô-ny từ Oác-Lóc (Warlock) tới giữ an ninh giùm mình.
Phỗng-đá y hẹn giờ đấu súng với Dáo-mác. Chàng đeo hai khẩu súng. Vừa tầm đạn, Phỗng-đá rút súng bắn tay phải khẩu súng bá vàng! Bây giờ chàng mới đeo hai khẩu súng bá vàng. Chàng rút súng nhanh gấp ngàn lần Dáo-mác. Dân thị trấn nghẹt thở toát mồ hôi, tưởng súng bá vàng, khẩu súng nổi tiếng giang hồ bắn vỡ sọ Dáo-mác. Nhưng khẩu súng bá vàng bên phải chàng dũng sĩ đã rơi xuống đất. Dáo-mác đang nhớn nhác thì khẩu súng bá vàng bên trái đã rút khỏi bao mà Dáo-mác vẫn chưa kịp rút súng.
Dũng sĩ Phỗng-đá lại rớt khẩu súng bắn tay trái. Chàng không thèm nhặt hai khẩu súng vàng ánh “huyền sử” như hai thanh kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long. Phỗng-đá khinh bỉ tất cả. Người bạn của chàng đã chết. Chàng chẳng muốn chi nữa. Chàng lặng lẽ bước chân lên lớp cát nóng bỏng của miền Tây tới chỗ con ngựa đang hí hí chờ chàng. Dũng sĩ Phỗng-đá lên ngựa giật cương đi nước kiệu. Chàng không thèm ngoảnh lại nhìn cái thị trấn vô ơn.
Cuốn phim diễn biến thật sôi nổi hấp dẫn khiến cho Ba sứt môi muốn ngồi đến chiều xem cho đã mắt. Đèn rạp đã bật sáng. Chương còm mua cà-rem. Hai đứa mút kem thích vô cùng. Ba sứt môi gạ:
- Ngồi xem nữa mầy?
Chương còm lắc đầu:
- Ăn hết cây cà-rem này tao đi tìm thằng Bồn lừa.
- Chi vậy?
- Tại tao đang bị bọn Thiện Mông Cổ bao vây. Tao đi cầu cứu Bồn lừa.
Ba sứt môi ném cái que gỗ đi, hỏi dồn:
- Thiện Mông Cổ là thằng nào?
Chương còm đứng dậy:
- Thôi, mầy ở đây coi tuồng cao-bồi nhé! Tao đi rủ Bồn lừa cứu bạn tao.
Ba sứt môi nóng ruột:
- Đánh thằng Thiện Mông Cổ hả?
Chương còm toét miệng:
- Ừ, thằng này đầu nó chả có tí ti ông cụ tóc nào cả.
Nó vỗ vai Ba sứt môi:
- Tụi nó lập một đảng lấy tên Lệnh Xé Xác.
Chương còm mới nói tới đó, Ba sứt môi đã gật gù:
- Pẹ, nó học đòi làm Dương Chí Tôn chăng?
- Đúng.
- Nó có mấy thằng?
- Năm.
- Mầy biết tên không?
- Thiện Mông Cổ, Hội lé, Phong lùn, Bình sún, Tâm mặt mụn.
Ba sứt môi lè lưỡi:
- Hà hà, để thằng Bính sún cho tao.
Chương còm bỏ nhỏ:
- Thôi, mầy ở lại coi tuồng cao-bồi.
Ba sứt môi biết Chương còm mỉa mình. Nó chép miệng:
- Ờ, cũng được tao ở lại coi tuồng cao-bồi.
Chương còm bị “hố”, nói vuốt:
- Giá có mầy, bọn Mông Cổ sẽ ngán lắm đó, Ba ạ!
Ba sứt môi xua tay:
- Thôi, bỏ tao đi!
Nó nói thêm:
- Mầy ở Phú Nhuận chỗ nào?
- Ở cư xá bác tao.
- Cư xá Chu Mạnh Trinh hả?
- Ừ.
- Nhà bác mầy vẫn ở chỗ cũ hả?
- Ừ.
Nó ngoác đầu:
- Thôi mầy đi đánh tụi nó đi.
Chương còm hơi hơi buồn:
- Mầy không giúp tao à?
- Mầy nhờ thằng Bồn lừa chứ có nhờ tao đâu! Mà xa lắm tao chả đi nổi....
Chương còm tả oán:
- Bọn tao có ba ngoe: tao, Hưng mập và nhóc tì Hải.
- Nhóc tì Hải “cừ” bằng nhóc con Hùng không?
Chương còm chán nản:
- Thua xa!
Nhưng Ba sứt môi không xiêu lòng. Nó đuổi khéo Chương còm:
- Mầy đi kiếm thằng Bồn lừa đi. Nó đang lừa bóng ở sân Hoa Lư ấy. Còn tao, tao nhất định không đi đâu.
Chương còm đành giã từ Ba sứt môi. Đi được một quãng, nó chạy trở lại:
- Tao nhờ mầy, mầy đi không hả, Ba?
- Không.
Thấy Ba sứt môi cương quyết quá, Chương còm lủi thủi bước ra khỏi rạp. Nó ven theo vỉa hè, vừa đi vừa chạy xuống miệt sân Hoa Lư.
Ba sứt môi chờ Chương còm đi một lát cũng rời rạp hát. Nó không chạy xuống sân Hoa Lư mà chạy về phía trường Văn Hiến. Vì Ba sứt môi biết chắc con nhà Bồn lừa sáng này bám sát đội bóng tròn trường Văn Hiến tập dượt để buổi chiều đấu với trường Pétrus Ký tranh giải học sinh toàn quốc.
Ba sứt môi tới sân tập là gặp ngay Bồn lừa. Ông vua tí hon của nền túc cầu tương lai đang theo dõi quả da. Nó học những cái hay của đàn anh để “chọc” bọn nhãi trên sân Hoa Lư. Bồn lừa nổi tiếng là thằng lừa bóng giỏi. Nó “chọc” ngón nào, bọn nhãi phải phục lăn ngón ấy.
Nền túc cầu của Việt Nam rạng rỡ không phải vì Việt Nam có huấn luyện viên quốc tế dìu dắt. Mà chính là nhờ những thứ Bồn lừa, Vinh, Dậu, Ngôn, Thuận, Đực, Rạng, Tam Lang hay bất cứ một cầu thủ trứ danh nào đều học lừa banh trên... vỉa hè chật hẹp. Vỉa hè chật hẹp nhưng óc tưởng tượng bao la. Nhờ đó những Vinh, Rạng, Tam Lang đã làm khán giả hoan hô bằng cả tấm lòng chân thành. Mỗi cầu thủ bóng tròn Việt Nam là một thiên tài. Thiên tài tự học đá bóng trên vỉa hè, trên bãi tha ma. Bồn lừa đang là một thiên tài trong bọn nhãi. Mai mốt, nó sẽ làm cho khán giả nhớ tên tuổi nó.
Bồn lừa đang bình phẩm cú sút của đàn anh thì Ba sứt môi sà tới.
- Có chuyện này hay lắm.
Bồn lừa hất hàm:
- Gì?
- Chương còm bị bọn Mông Cổ ở Phú Nhuận bắt nạt.
Bồn lừa nghiến răng:
- Thật sao?
- Thật. Nó đang tìm mầy ở sân Hoa Lư.
- Mầy chỉ bậy hả?
- Ừ.
- Sao mầy lại xỏ nó?
- Nó mời tao giúp nó, tao từ chối. Tao muốn tụi mình cho nó một ngạc nhiên cơ.
Bồn lừa véo Ba sứt môi một cái:
- Mầy giờ cũng mưu mô quá nhỉ? Đã coi “Dũng sĩ với đôi súng bá vàng” chưa?
- Rồi.
- Năm đồng hả?
- Coi cọp.
- Chà, mầy bảnh dữ. Giờ thử bàn mưu mô của mầy, tao nghe êm tai là tao tình nguyện liền.
Ba sứt môi ghé miệng vào tai Bồn lừa. Chẳng biết nó nói gì mà con nhà Bồn lừa gật đầu lia lịa...
Đánh máy: Lê Thy
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2016