← Quay lại trang sách

Lọt ổ phục kích

Lọt ổ phục kích

e buýt bị kẹt ở Cầu Kiệu. Muốn di chuyển nhanh chóng, ba dũng sĩ Đakao cuốc bộ tới chợ Tân Định. Từ đây, ba ông nhóc đáp xe xuống Phú Nhuận. Con đường Võ Di Nguy luôn luôn bị kẹt xe. Khi thì kẹt ở đầu Cầu Kiệu cuối đường Hai Bà Trưng. Khi thì kẹt ở chợ Phú Nhuận. Khi thì kẹt ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ Phú Nhuận. Hôm nay xe bị kẹt ở Cầu Kiệu.

Chương còm cằn nhằn:

- Lại xích-lô máy ủi đít xe taxi đây mà. Chẳng ăn nhằm gì cả mà mấy bố cứ đôi co phải trái làm nghẽn đường. Xích-lô máy là vua chạy ẩu.

Bảo méo mồm bình luận:

- Vua chạy ẩu và vua chửi thề nữa!

Bộ xương cách trí cười khì:

- Sao tụi mầy thù mấy ông xích-lô máy thế?

Bảo méo mồm đáp:

- Phun khói ngập cả thành phố chịu sao nổi bồ tèo?

Chương còm lách ra cửa, thò đầu ngó. Nó thấy hàng cây số xe cộ dài lê thê. Ngữ này phải mấy tiếng đồng hồ mới đi nổi. Chương còm nóng ruột lắm rồi. Nó không hiểu trễ hẹn bọn Hưng mập có “chửi thầm” nó không. Và quân Mông Cổ đối xử với Hưng mập, nhóc tì Hải ra sao.

Chương còm cắn ngón tay suy nghĩ. Rồi nó bảo Tiến gầy và Bảo méo mồm:

- Xuống lội bộ, tụi bây ơi!

Bộ xương cách trí nhăn nhó:

- Lại lội bộ cuốc nữa?

Chương còm nheo mắt:

- Tập thể thao chạy cho bắp thịt đùi mầy nó nở kẻo chỉ tập tạ tay mầy sẽ to bằng đùi và mầy thành quái thai Tiến gầy ạ!

Bảo méo mồm về hùa với Chương còm:

- Đúng đó. Chạy bụng nó thon lại mới thành lực sĩ đẹp.

Tiến gầy bĩu môi:

- Mệt phờ râu ông cụ còn uýnh bọn Mông Cổ sao được.

Nói thế nhưng Tiến gầy vẫn lách người để bước xuống đường. Ba dũng sĩ Đakao thoăn thoắt băng qua cầu Kiệu. Tới đầu phố Võ Di Nguy, ba ông nhóc bắt đầu chạy.

Chẳng mấy đỗi, chúng nó đã tới gần ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Ngoái về phía sau, Chương còm khoe thành tích:

- Thấy chưa, không nghe tao, bây giờ hãy còn ở cầu Kiệu.

Bộ xương cách trí cười:

- Nói khoác gặp thời quá nhẻ?

Bảo méo mồm hỏi:

- Mầy có “kế hoạch” chưa hở, Chương còm?

- Rồi.

- Thế nào?

- Hễ không gặp bọn Mông Cổ tụi mình vô nhà Hưng mập. Nếu gặp bọn nó, tụi mình vừa úynh vừa nhử chúng tới cửa nhà Hưng mập gọi nó ra tiếp tay. Chả lẽ bốn thằng không chọi lại năm tên Mông Cổ à...

Ba ông nhóc đến hàng giò chả, rẽ về bên phải tức là dốc giếng. Tới hàng chạp phô, chúng nó rẽ bên trái thốc lê ngõ D. Lối này gần hơn đi lối cổng chính và chỉ dành riêng cho người đi bộ hoặc xe đạp. Xe ô-tô muốn đi lối này phải gắn chất “pờ lát môn” vào bánh và máy.

Chúng nó đã đi vào đến địa phận ngõ D. nghĩa là đã lọt ổ phục kích của quân Mông Cổ. Ba dũng sĩ Đakao đứng hàng một nhìn suốt ngõ D. Vắng hoe. Đồng hồ nhà ai “đánh đàn” một khúc ngắn rồi điểm bốn tiếng boong boong boong boong...

Chương còm xoa tay:

- Biết lắm mà, bọn Mông Cổ chạy de rồi.

Bộ xương cách trí ưỡn ngực.

- Nghe tên tao tụi nó sợ đến gẫy răng.

Bảo méo mồm ngoạc cái miệng méo:

- Còn nghe tên tao tụi nó làm sao đây?

Chương còm vỗ lưng bạn:

- Nghe tên mầy tụi nó... méo mồm hết trọi!

Ba dũng sĩ Đakao cười nói huyên thuyên. Các ông nhãi đâu biết Thiện Mông Cổ đang hau háu nhìn các ông nhãi. Trời ơi, quân Mông Cổ đông gấp ba quân Chương còm. Bọn nó mà lùa mẻ này thì kể như đời Chương còm lúa... vàng. Trong các bờ tường, trên cành các cây ổi lớn, quân Mông Cổ núp im phăng phắc. Những sợi dây thung chắp đôi và những “viên đạn” chế bằng bìa cứng sẵn sàng nhả đạn. Bọn Chương còm lững thững tiến dần vào ổ phục kích. Qua nhà bác Chương còm, bọn nó không thèm vô, mà bước thẳng tới nhà Hưng mập. Đến chiếc xe vận tải nhỏ của người Mỹ đậu gần nhà Hưng mập, một loạt đạn giấy bắn ra rào rào.

Chương còm thất kinh:

- Chết rồi!

Bảo méo mồm hỏi:

- Đứa nào bắn đó?

Thiện Mông Cổ nhảy vèo từ cành ổi xuống, cười ha hả:

- Chương còm, tưởng mầy độn thổ rồi chứ?

Chương còm nói khẽ:

- Thiện Mông Cổ đó!

Không đợi Tiến gầy và Bảo méo mồm “chiêm ngưỡng” mình, Thiện Mông Cổ nói kháy:

- Chà bảnh dữ, thằng còm “bốc” thêm hai thằng còm hơn nó...

Chương còm trả đũa:

- Mầy giỏi gì, hãy gọi bọn Lệnh Xé Xác của mầy chường mặt ra coi.

Thiện Mông Cổ hô:

- Phơ!

Hàng loạt đạn... giấy tới tấp nhắm cái đích khạc đạn. Và, chớp mắt, những Tác-giăng từ các cây ổi đu người nhảy xuống. Những tên khác nấp ở các khe, các xó cũng xuất hiện một lượt. Chương còm đảo mắt đếm vừa vặn mười tên. Nó hơi ngạc nhiên không thấy Hội lé. Bọn Chương còm bị vòng đai Mông Cổ bao quanh. Chương còm thúc thủ, nói nhỏ với Tiến gầy:

- Nguy rồi, tính sao hở, mầy?

Thiện Mông Cổ cười ha hả:

- Liệu mầy địch nổi bọn tao không?

Chương còm bĩu môi:

- Một chọi một nhé!

Thiện Mông Cổ búng tay tách một cái. Quân Mông Cổ giuơng súng bắn rào rào, khiến ba dũng sĩ Đakao phải chụm tay che kín mặt. Thiện Mông Cổ nói:

- Hai thằng kia ta tha, chỉ bắt thằng còm kia thôi. Khôn hồn về Đakao đi hai ông lõi.

Nhưng Tiến gầy đã nắm trái đấm cương quyết:

- Có giỏi vào bắt đi!

Bảo méo mồm tiếp lờì:

- Bắt được các ông, chúng mầy cũng nhừ đòn Mông Cổ ạ!

Nằm dưới gầm xe vận tải nhỏ của người Mỹ, Bồn lừa khẽ véo Ba sứt môi, nói thầm:

- Thằng méo mồm anh hùng dữ đa!

Ba sứt môi khen Tiến gầy:

- Bộ xương cách trí cũng hách lắm đí chứ.

Trong khi đó, Chương còm ghé sát tai Tiến gầy:

- Tao nhảy xổ lại ôm thằng Thiện Mông Cổ vật lộn. Chúng mầy cố chống đỡ với bọn nó và gọi Hưng mập nghe.

- Ừa.

Chương còm khích Thiện Mông Cổ:

- Thằng đầu không tóc kia, giỏi đấu tay đôi không? Hay quân Mông Cổ chỉ cậy đông bắt nạt con nít?

Thiện Mông Cổ phớt tỉnh lời khiêu khích đó. Nó lại hô:

- Phơ!

Đạn giấy rào rào bay. “Hỏa lực” của Mông Cổ mạnh quá xá. Rõ ràng là “tác phong” Mông Cổ. Ngày xưa tụi Mông Cổ kéo đại binh sang uýnh Việt Nam cũng thế thôi. Nghĩa là không dám đấu tay đôi, chỉ cậy đông như bầy thú vật ào ào tấn công bừa bãi.

Vòng vây của Mông Cổ khép dần dần. Hai lối thoát thân của bọn Chương còm bị Mông Cổ chận hết. Đằng trước Mông Cổ, đằng sau Mông Cổ. Bên trái là tường, bên phải là tường. Chương còm thất thế rồi.

Dưới gầm ô-tô, Ba sứt môi cố ngước mắt ngắm bộ mặt thiểu não của Chương còm. Thiện Mông Cổ thị uy:

- Ô lê manh!

Tiến gầy bĩu môi:

- Ô lê manh là kí gì? Mông Cổ mà không biết nói tiếng ba tầu à?

Thiện Mông Cổ nghiến răng:

- Thằng cá mắm kia, khôn hồn cút về Đakao đi!

Tiến gầy xổ tiếng Tầu:

- Ngộ sắp tả cắng sải nị, ngộ cố chẻm nị lớ... lớ...

Bảo méo mồm trong cơn nguy khốn bỗng ôm bụng ré cười.

Thiện Mông Cổ quát:

- Mầy chửi tiếng Tầu tao hả, thằng cá mắm?

Bảo méo mồm tuông luôn một tràng tiếng Ấn Độ:

- O nha que ra an cai banh ran cary cay qua chay nuoc mat ra dang mui ra dang tai.

Ba sứt môi và Bồn lừa cố bụm miệng. Phong lùn cáu tiết giục Thiện Mông Cổ:

- Bắt nó hàng đi mầy!

Thiện Mông Cổ hét:

- Ô lê manh!

Tiến gầy giả vờ không hiểu gì:

- Ngô hổng có biết tiếng Tây lớ, coi chừng ngộ cố chẻm cái nị lớ...

Thiện Mông Cổ hạch:

- Cố chẻm hả, mầy bảo cố chẻm tao hả? Cố chẻm là gì?

Phong lùn thông ngôn:

- Cố chẻm là tiếng chửi tục đó.

Thiện Mông Cổ nổi giận:

- Mầy chửi tiếng Tàu ông hả? “Bông giơ toa”. Mầy biết “bông giơ toa” là gì không? Mầy chửi tiếng Tầu thì ông chửi tiếng Tây.

Tiến gầy muốn kéo dài thì giờ đánh võ miệng để Chương còm còn nghĩ mưu kế nên xổ một câu tiếng Tầu thật dài:

- Ngộ sực hủ tíu, pán pao, pán pò, pán rán, dầu cháo quẩy, phàn xôi phá xang cái nị thèm nhỏ rải lớ.

Thiện Mông Cổ vênh mặt:

- Mầy bảo mầy ăn hủ tíu, bánh bao ông thèm nhỏ rải hả?

Nó xổ một tràng:

- Bông giơ toa, bông giơ toa, bông giơ toa.

Rồi hỏi Tiến gầy:

- Mầy biết “bông giơ toa” là gì không?

Bộ xương cách trí nhún vai. Thiện Mông Cổ giải nghĩa:

“Bông giơ” là ông sư, “toa” là mầy. “Bông giơ toa” là sư mầy.

Nó khoái chí cười hinh hích:

- “Bông giơ toa”!

Bảo méo mồm đâu chịu, cũng trổ tài tiếng Tây:

- Mầy biết “pe rơ” là gì không?

Thiện Mông Cổ đáp liền:

- Là bố.

Bảo méo mồm xài luôn:

- “Pe rơ toa”!

Thiện Mông Cổ cáu lắm. Nó gầm lên:

- Phơ!

Quân Mông Cổ tới gần quá nên đạn của chúng không uổng một phát nào. Bách phát bách trúng. Tiến gầy khẽ hỏi Chương còm:

- Dọt chăng?

Chương còm lắc đầu. Thình lình, nó lao đầu húc vào Thiện Mông Cổ như một chiếc phi cơ phóng pháo. Thiện Mông Cổ kêu “ối” ngã ngửa. Nhưng nó ôm chặt lấy Chương còm. Quân Mông Cổ ào vào thộp cổ Bảo méo mồm và Tiến gầy.

Phong lùn thay Thiện Mông Cổ chỉ huy. Nó hét:

- Trói gô hai thằng lõi lại. Rồi tính chuyện thằng còm sau.

Ba sứt môi véo đùi Bồn lừa. Hai đứa rút khăn mùi xoa buộc mặt y hệt hai hiệp sĩ Zorro. Chúng nó chui khỏi gầm xe. Bọn Mông Cổ tưởng chắc ăn Chương còm không để ý gì nữa. Ba sứt môi và Bồn lừa lừng lững bước tới, rẽ vòng vây Mông Cổ.

Ba sứt môi lên tiếng:

- Chào các bạn, hai thằng tôi là hai đứa lạ mặt đã báo cho các bạn biết giờ giấc Chương còm xuống Phú Nhuận.

Bọn Mông Cổ trố mắt nhìn hai đứa. Ba sứt môi không muốn chúng nó ngạc nhiên lâu, bước nhanh đến chỗ Chương còm và Thiện Mông Cổ đang vật nhau. Nó đá phốc một cái vào mông Chương còm, giận dữ:

- Chương còm, lần này mầy hết trốn, ôn con nhé!

Đoạn nó cố tình kéo mạnh Thiện Mông Cổ buông Chương còm ra:

- Bạn Thiện Mông Cổ, bạn để tôi trị tội thằng này giùm bạn.

Ba sứt môi nắm chặt hai bàn tay cơ hồ sắp giáng xuống Chương còm những trái đấm khốc liệt nhưng nó chỉ cúi xuống bẹo tai Chương còm và lôi thằng còm dậy. Nó dìu Chương còm vào cổng sắt nhà Hưng mập. Thiện Mông Cổ phủi áo, đứng ngắm người bạn vô danh. Ba sứt môi chắc mẩm lừa được Thiện Mông Cổ rồi. Nó khoái lắm. Giả vờ bợp tai Chương còm một cái khá đau để gây tin tưởng. Ba sứt môi chìa tay với Thiện Mông Cổ:

- Mời bạn Thiện Mông Cổ tới đây để chúng tôi được “hân hạnh giới thiệu” tên tuổi.

Thiện Mông Cổ tưởng bở, hiên ngang bước tới. Bồn lừa theo gót nó. Tới cổng nhà Hưng mập, Bồn lừa giận dữ:

- Phải lôi thằng Hưng mập ra đây để chịu đòn một thể.

Nó phân trần:

- Thưa các bạn Lệnh Xé Xác, chúng tôi xin phép các bạn “tẩn” con nhà Chương còm một trận rồi sẽ trao nó cho các bạn.

Bọn Mông Cổ vỗ tay tán thưởng. Chương còm, Tiến gầy, Bảo méo mồm tái mét mặt. Ba đứa sợ đến nỗi quên mất cả giọng nói và dáng người của Ba sứt môi và Bồn lừa.

Bồn lừa réo lớn:

- Hưng mập!

Hưng mập từ nãy vẫn theo dõi cảnh Mông Cổ bắt sống Trần Bình Trọng Chương còm. Biết thằng gọi nó là Bồn lừa thì mừng lắm. Bèn nhô đầu hẳn lên cửa sổ. Bồn lừa ra lệnh:

- Ra mở cổng!

Hưng mập ngoan ngoãn bước ra. Bồn lừa quát:

- Mở then ngay!

Hưng mập mở then. Cánh cổng hé mở thì thình lình Ba sứt môi ôm chặt lấy Thiện Mông Cổ. Bồn lừa kéo vội cái khăn che mặt xuống. Tiến gầy, Bảo méo mồm “à” một tiếng kinh ngạc. Bồn lừa đẩy cổng để Tiến gầy xô Thiện Mông Cổ vào trong. Hưng mập đóng sầm cánh cổng, gài then lại. Bọn Mông Cổ ngơ ngẩn chưa biết đầu đuôi ra sao. Ba sứt môi vẫn khóa chặt Thiện Mông Cổ, trong khi Bồn lừa cười ha hả:

- Mông Cổ hạng bét, chúng mầy mắc mưu bọn tao rồi, sáng mắt ra chưa?

Nó giới thiệu:

- Tao là Bồn lừa, bạn thân của Chương còm đây. Tao tóm cổ thằng Mông Cổ Dương Chí Tôn đầu không một sợi tóc của chúng mầy rồi. Đổi tù binh không?

Chương còm được thưởng thức một sự ngạc nhiên, khoái quá reo to:

- Ba sứt môi, không ngờ mầy “cừ” quá xá!

Bồn lừa vênh mặt:

- Còn tao?

- Mầy cũng “cừ” luôn.

Chương còm lên nắm quyền chỉ huy. Nó phụ với Ba sứt môi ghì Thiện Mông Cổ lại. Phe Mông Cổ tức muốn hộc xì-dầu. Bồn lừa hách dịch:

- Trả tụi tao Tiến gầy và Bảo méo mồm, tao sẽ trả tụi mầy thằng Thiện Mông Cổ.

Phong lùn giậm chân:

- Một đổi một thôi.

Bồn lừa cười:

- Thằng lùn đừng có tàng.

Phong lùn phóng chân đá Tiến gầy một cú. Lúc đó, Tiến gầy và Bảo méo mồm đã bị quân Mông Cổ bẻ ghì cánh khỉ dưới sự “săn sóc” của Bình sún và Tâm mặt mụn. Tiến gầy ức lắm. Nó chỉ chờ cơ hội là trả thù cú đá hèn hạ của Phong lùn.

Bồn lừa cười khinh bỉ:

- Hay quá, tụi mầy coi đây!

Nó xoắn tai Thiện Mông Cổ một cái đau thấu trời. Thiện Mông Cổ gan lì nhất định không kêu ca. Bồn lừa dọa:

- Hễ còn động tới hai thằng bạn tao, tao sẽ lấy vôi bôi lên đầu thằng xếp của tụi mầy.

Bảo méo mồm khoái quá cười khúc khích. Phong lùn bước tới trước mặt nó:

- Cười gì?

Bảo méo mồm gặp cơ hội bằng vàng bèn tung ra một bãi nước miếng trúng mắt Phong lùn. Bồn lừa vỗ tay:

- Đáng mặt dũng sĩ Đakao lắm...

Phong lùn toan giơ tay tát Bảo méo mồm thì Chương còm đã hét:

- Thiện Mông Cổ!

Phong lùn rút tay về. Chương còm tiếp:

- Tao nói lần chót, hễ còn ti toe với bạn tao, tao sẽ cho dế cắn rốn thằng xếp của tụi mầy.

Ba sứt môi nói khẽ với Chương còm:

- Tụi tao tóm được thằng Hội lé nữa.

Chương còm hớn hở:

- Thế à, đâu?

Hưng mập không cần đợi Ba sứt môi nhờ vả, lẳng lặng đi vào mé trong dẫn tù binh Hội lé ra. Hội lé gặp Chương còm, nhớ lại những lời khoác lác hôm trước, sợ co rúm cả người.

Chương còm đặt tay lên đầu Hội lé:

- Mầy đòi rứt tóc tao phải không? Tao không tha mầy, mầy ba hoa ghê quá. Mầy đòi úynh nát người tao.

Chương còm tống một trái đấm vào... không khí. Hội lé nhắm mắt loạng choạng:

- Tao “nạy” mầy!

Ba sứt môi cười rống:

- Ối giời ơi! Thằng “né lói” ngọng.

Hội lé tỉnh người vì câu xỏ ngọt của Ba sứt môi. Nó lấy lại chí khí:

- Ông “lói” ngọng đấy, mầy “nàm” gì?

Ba sứt môi cười rống:

- Tao “nạy” mầy, tao đâu dám “nàm” gì, mầy “né” tao ngán mầy “nắm”.

Thiện Mông Cổ đau điếng người. Bên ngoài đám quân của nó còn đau điếng hơn. Phong lùn muốn “tra tấn” Tiến gầy và Bảo méo mồm nhưng ngại tụi Chương còm đánh Thiện Mông Cổ. Nên Phong lùn, Tâm mặt mụn, Bình sún và bọn lau nhau Mông Cổ chỉ còn biết phóng vào sân nhà Hưng mập những tia mắt căm tức. Và muốn cứu Thiện Mông Cổ, Phong lùn đành xuống nước:

- Đổi tù binh đi!

Bồn lừa đã cởi hẳn cái “mặt nạ” lòng thòng trên cổ nó. Nó hất hàm:

- Đổi hả?

Phong lùn đáp:

- Ừ.

Chương còm lên mặt anh hùng:

- Thả thằng xếp Mông Cổ ra kể thì tiếc thật. Nhưng bọn tao cũng cứ thả. Rồi bọn tao lại bắt nữa. Bắt tụi mầy dễ ợt.

Ba sứt môi đùa:

- Mầy thêm vào câu nhờ có tao và thằng Bồn lừa chứ mầy...

Chương còm nói luôn:

- Mông Cổ, tụi mầy thấy các dũng sĩ Đakao và Tân Định chưa?

Nó nhe răng:

- Vô địch Sàigòn, Chợ Lớn, Phú Nhuận thuộc Gia Định chỉ là mỡ tép thôi, ôn con ạ!

Bình sún cáu tiết:

- Này, đừng có ba hoa.

Chương còm không thèm chú ý. Nó bảo Ba sứt môi:

- Thả tụi nó nghe, mầy?

- Thả thì thả.

Thiện Mông Cổ và Hội lé bị trói ghì hai tay về đằng sau. Muốn hành hạ quân Mông Cổ, Ba sứt môi tròng thêm một sợi dây dài vào chỗ trói của mỗi đứa. Sợ Thiện Mông Cổ tiết lộ bí mật thì đàn em của nó sẽ không tha Tiến gầy và Bảo méo mồm, nó “hy sinh” hai cái mặt nạ, buộc chặt miệng Thiện Mông Cổ và Hội lé. Xong xuôi nó hô Hưng mập mở rộng cửa.

Thiện Mông Cổ thấy quân mình sắp mắc mưu Ba sứt môi song nó không thể nói được. Ba sứt môi dõng dạc tuyên bố:

- Đếm từ một tới ba, hai bên đều phải thả tù binh.

Phong lùn thấy xếp và “đồng chí” của mình bị trói, liền bày kế hoãn binh:

- Khoan đã.

Ba sứt môi át giọng kẻ thù:

- Khoan ký gì?

- Khoan để tao kiếm dây trói hai thằng lõi của tụi mầy đã!

Ba sứt môi quát:

- Không được.

Bình sún quát lại:

- Tại sao không được. Bộ mầy tưởng dân Gia Định là mỡ tép cả hả, thằng sứt môi kia!

Ba sứt môi mím cái môi sứt trông buồn cười hơn là tức giận:

- Nè, thằng sún, lát nữa tao bẻ răng mầy nghe chưa, ôn con!

Bình sún chìa khuỷu tay:

- Này này, sứt môi...

Một thằng trong bọn Mông Cổ đã xoáy được một dây kẽm. Thiện Mông Cổ và Hội lé im lặng chịu nhục. Xếp Mông Cổ nghĩ thầm rằng sẽ “thịt” bọn Chương còm khi nó thoát nạn.

Ba sứt môi, Bồn lừa, Chương còm và Hưng mập không muốn giằng co, sợ bọn Mông Cổ biết mưu mô của chúng nên để mặc Mông Cổ trói ghì Tiến gầy và Bảo méo mồm.

Bây giờ quyền chỉ huy đã về tay Chương còm. Nó hô:

- Một...

Hai bên sửa soạn trao đổi tù binh. Bồn lừa ngứa tay hích vào mạng mỡ Thiện Mông Cổ một cái. Xếp Mông Cổ mồm bị bịt kêu không được. Nó nhìn Bồn lừa mắt tóe lửa hờn.

- Hai...

Bốn tù binh bắt đầu bước.

- Ba...

Cổng nhà Hưng mập mở rộng. Thiện Mông Cổ và Hội lé từ từ thoát khỏi “trạm giam”. Phía ngoài Tiến gầy và Bảo méo mồm cũng từ từ bước vào.

Thình lình, Tiến gầy và Bảo méo mồm chạy vọt ôm chầm lấy Thiện Mông Cổ và Hội lé. Ba sứt môi và Bồn lừa cầm hai sợi dây ròng tù binh vội vàng kéo mạnh vào trong. Quân Mông Cổ ngơ ngác. Thế là “tong” mất rồi.

Nhưng Chương còm đã đứng cách cổng vài thước, kiêu hãnh nói:

- Tao tha thằng xếp Mông Cổ mà.

Thiện Mông Cổ, Hội lé bị ngã nhào đã lồm cồm bò dậy. Ba sứt môi và Bồn lừa lại xua đuổi chúng. Lần này hai đứa chạy. Gần đến phe mình, hai đứa đứng sựng. Vì hai đầu dây vẫn nằm trong tay phe dũng sĩ Chương còm.

Ba sứt môi nói:

- Trả tụi tao hai sợi dây chứ?

Phong lùn lầm lủi cởi nút. Ba sứt môi và Bồn lừa giật mạnh một cái. Ba tên Mông Cổ ngã lăn. Phe Chương còm cười hỉ hả.

Bồn lừa tung sợi dây sang phía Mông Cổ:

- Thôi tặng tụi mầy làm kỷ niệm.

Tiến gầy và Bảo méo mồm đã được cởi trói. Bồn lừa móc trong túi ra năm cây súng bắn bột. Nó trao cho anh em mỗi người một khẩu. Chương còm nhào ra bắn tới tấp vào quân Mông Cổ. Bụi đạn mù cả ngõ. Quân Mông Cổ rút về sào huyệt. Thiện Mông Cổ gầm lên:

- Rồi chúng mầy biết ông!

Ba sứt môi bắt chước Bảo méo mồm, xổ tiếng Tây:

- “Pe rơ toa”! Chúng ông biết mầy rồi Mông Cổ ơi! Ngộ sẽ tá cẳng sải nị, tao sẽ đá sái cẳng mầy. Ngộ cố chẻm nị, tao chém cổ mầy nghe, Mông Cổ. Đồ Tầu mà không biết tiếng Tầu.

Quân Mông Cổ rút lui hết, vừa vặn khói bột tan.

Đánh máy: Lê Thy
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2016