← Quay lại trang sách

Quân Mông Cổ sang ngõ D lần thứ hai

Quân Mông Cổ sang ngõ D lần thứ hai

hiện Mông Cổ kéo đám bại quân về ngõ F. Nó không muốn về nhà nữa. Nó chỉ muốn kéo ngay quân sang ngõ D. thộp hết trọi bọn Chương còm. Đang cơn phẫn nộ, xếp Mông Cổ hét một câu... vọng cổ:

- Khát quá trời ơi!

Hội lé móc túi:

- Tao có mười đồng đây.

Phong lùn vội lãnh nhiệm vụ:

- Đưa đây tao đi mua mười cái đá nhận.

Thiện Mông Cổ nhăn nhó:

- Ức quá, ức quá, cho tao uống nước mía được không?

Bình sún đáp:

- Được, để tao chạy về lấy cái ly giấy nhé!

Mười phút sau, tại đầu ngõ F. bọn Mông Cổ vừa mút đá nhận vừa bàn mưu phục hận bọn Chương còm. Riêng xếp Mông Cổ uống nước mía bằng cái ly giấy. Bất chợt, nó xé đôi cái ly giấy:

- Tao sẽ xé rách... áo thằng sứt môi.

Hội lé hùa theo:

- Tao sẽ tước cái quần xà-lỏn của nó.

Trong khi ấy, ở sân nhà Hưng mập, hay tin phe Chương còm đắc thắng, nhóc tì Hải khuân sang một bọc ổi. Các dũng sĩ ngõ D. lấy muối ớt, chấm ăn tưng bừng. Sực nhớ tới món quà của dũng sĩ Tô Tô, Chương còm vỗ vào túi quần:

- Hay ghê, bọn Mông Cổ chưa tước đoạt.

Nó móc ra một gói, gói kỹ bằng giấy nhật trình rồi ném cho Hưng mập:

- Hai trăm thịt “bíp-tếch” của Tô Tô đó.

Ba sứt môi đùa:

- Ước gì tao được là Tô Tô...

Cả bọn cười rộ. Bồn lừa kể lại những việc nó và Ba sứt môi đã làm. Hưng mập và nhóc tì Hải lé mắt phục hai thằng.

Nhóc tì Hải hỏi:

- Thế anh bắt thằng Hội lé, anh có cần “xin bát cơm nguội” nó không hở, anh Bồn lừa.

Bồn lừa trả lời:

- Không, anh bắt nó bằng miếng “tắt đèn”...

Nhóc tì Hải há hốc miệng:

- Miếng “tắt đèn” là miếng gì?

Bồn lừa nhún vai:

- Miếng “tắt đèn” ghê lắm.

Nó bảo nhóc tì Hải:

- Em mở cổng ngó xem có thằng Hội lé không?

Chương còm, Tiến gầy, Bảo méo mồm, Ba sứt môi thừa hiểu Bồn lừa sắp nói đùa. Nhưng Hưng mập thì không hiểu gì. Nó chỉ hiểu bọn dũng sĩ Đakao và Tân Định thằng nào cũng “chì” hết trọi. Nhóc tì Hải đã biết hai miếng “xin bát cơm nguội” và “trả bát cơm nóng”. Bây giờ nó muốn biết thêm miếng “tắt đèn”.

Nhóc tì Hải ra mở cổng ngó ra đầu ngõ. Nó bô bô:

- Không có thằng Hội lé, anh ạ!

Bồn lừa toét miệng:

- Tốt, tốt, vô đây anh dạy em miếng “tắt đèn”.

Nhóc tì Hải khoanh tay rất lễ phép. Bồn lừa giảng giải:

- Miếng “tắt đèn” phải nhờ tới sức gió. Thí dụ muốn tắt ngọn nến em phải phù hơi một cái chứ gì?

- Dạ.

- Những thằng lé nhóc con, chính là ngọn nến đó.

- Dạ.

- Muốn hạ nó em dùng sức gió.

- Em phải phù hơi à?

- Không.

- Thế phải làm sao hở, anh?

- Đây nhé... Nó bị lé thì nó nhìn láo toét hết trọi. Nó nhìn thẳng hóa ra nhìn nghiêng, nhìn bên phải hóa ra nhìn bên trái. Nếu gặp thằng lé, em nhắm đúng cái mắt lé của nó vỗ hai tay bốp một cái. Sức gió trong ta phát ra, thằng lé... tắt đèn liền. Nó cũng chẳng biết em... tắt đèn nó nữa cơ. Vì nó tưởng em vỗ tay hoan hô nó. Em cho nó ăn miếng “tắt đèn” xong, đạp nó một cái vào bụng là nó ngã nhào. “Tắt đèn” là miếng võ làm cho địch thủ chớp mắt. Ta chờ nó chớp mắt uýnh luôn là nó nhào. Miếng “tắt đèn” tung ra, những thằng nhóc lé gục liền.

Nhóc tì Hải hỏi:

- Anh hạ con nhà Hội lé bằng miếng “tắt đèn” nó có chống lại không?

Bồn lừa xoa tay:

- Lé mà gặp miếng “tắt đèn” kể như chuột gặp mèo. Miếng “tắt đèn” còn gọi là miếng “tắt đèn pha đèn cốt”.

Nhóc tì Hải cười khì:

- Hèn chi em gọi Hội lé là đèn pha đèn cốt nó đuổi em chạy de. Hôm nọ đi xem cháy nhà nó nhìn thế nào mà nó cứ bảo không có cháy nhà, anh ạ!

Bồn lừa xoa đầu nhóc tì Hải. Nhóc tì Hải khoái lắm. Để Bồn lừa dạy nhóc tì Hải miếng “tắt đèn” xong, Chương còm nói:

- Thế nào Thiện Mông Cổ cũng trở lại bao vây tụi mình. Bọn nó đông quá mà chúng mình chỉ có sáu đứa.

Nhóc tì Hải xía vô:

- Em nữa là bảy. Cho em thử miếng “tắt đèn” với con nhà Hội lé các anh nhé!

Hưng mập nhìn Chương còm, cười hóm hỉnh:

- Mầy hỏi anh Chương còm của mầy xem sao!

Chương còm biết Hưng mập lôi chuyện con Hảo, chị thằng nhóc tì Hải, trêu mình. Nó không ngượng nhưng mà tai nó sao lại nóng ran. Chương còm vội lảng chuyện:

- Ừ, cho nhóc tì Hải đánh Mông Cổ.

Ba sứt môi bàn:

- Tụi mình phải chia làm ba phe quân.

Bồn lừa gật gù:

- Đúng.

Tiến gầy hỏi:

- Đúng ở cái khổ nào?

Bảo méo mồm ra cái điều giỏi “chiến lược”:

- Ừa, đúng ở cái khổ nào?

Chương còm chưa kịp giải thích, Ba sứt môi đã “thuyết trình”:

- Này nhé, bọn Mông Cổ tưởng chúng mình đóng quân tại nhà Hưng mập. Nó chưa biết Chương còm ở đâu. Giờ bọn mình chia ba nhóm: nhóm đóng tại nhà bác Chương còm, nhóm tại nhà nhóc tì Hải và nhóm tại nhà Hưng mập. Nhà Hưng mập ở giữa, Mông Cổ tới vây, tụi mình chận chúng nó lại mà đánh. Hay không?

Tiến gầy gật gù cái đầu húi móng lừa:

- Hay tuyệt cú mèo!

Bảo méo mồm cố nắn cái mồm cho đỡ méo rồi nói:

- Chia làm hai phe thôi.

Chương còm vỗ đùi:

- Đúng quá, tao cũng định nói thế. Tụi mình chỉ cần đóng quân ở nhà bác tao và nhóc tì Hải. Bọn Mông Cổ đến vây Hưng mập, tụi mình ùa ra hai đầu chắc chúng nó hết ngáp.

Hưng mập trổ tài thuộc lịch sử:

- Thiện Mông Cổ sẽ chui vào ống đồng như Thoát Hoan và chạy lủi về Tầu.

Nhóc tì Hải nhảy cỡn lên:

- Khoái quá ta!

Đang cười rộ bọn nhóc im hẳn. Ba sứt môi hỏi:

- Mông Cổ đến đí à?

Chương còm bĩu môi:

- Sắp đến chứ chưa đến. Chúng mầy mải lo cười hoài, Mông Cổ đến thì sao?

Hưng mập biết Chương còm “Tác giăng nổi giận” rồi, tít mắt, giơ tay:

- Thôi bỏ qua đi. Hàng ngũ sắp xếp vậy là chu quá xá! Chúng mình phục kích ngay.

Hưng mập huýt sáo. Dũng sĩ Tô Tô chạy ra ve vẩy cái đuôi. Phe Chương còm chia đôi, nửa theo nó sang nhà bác nó, nửa theo Hưng mập sang nhà nhóc tì Hải.

Bây giờ, phe Thiện Mông Cổ đã mút hết đá nhận. Nhưng xếp Mông Cổ vẫn còn khát. Nó thở dài:

- Giá có vài đồng nữa nhỉ?

Hội lé hỏi:

- Muốn mút đá nhận nữa à?

Xếp Mông Cổ đáp:

- Không! Làm một ly rau má.

Bình sún nhe hàm răng sún cười hì:

- Tao còn hai đồng thôi.

Ngay lúc đó, có một nhóc con Mỹ mang một lô đồ hộp đi qua. Thiện Mông Cổ sáng rực đôi mắt:

- Gút, gút... ve ri gút....

Hội lé ngơ ngác:

- Mầy nói gì thế?

Xếp Mông Cổ nuốt nước bọt:

- Sang năm học đệ thất nhớ theo ban Anh văn nghe mầy.

Hội lé hiểu ngay rằng xếp nó nói tiếng Ăng-lê. Nó hỏi:

- Mầy cần kim gút, hả?

Thiện Mông Cổ cáu tiết nhưng nhưng nó cười toe:

- Đúng, cần kim gút để chọc cái hộp táo của nhóc con Mỹ kia uống cho đỡ khát.

Thiện Mông Cổ nhảy bổ ra giữa đường chặn lối đi của nhóc con Mỹ. Nó chỉ trỏ vào món đồ hộp mà chú nhóc Mỹ ôm kè kè vào ngực, ba hoa:

- Ô kê, ô kê thanh kiu..

Nhóc con Mỹ lắc đầu:

- Oắt, oắt?

Thiện Mông Cổ liền đấu:

- Oắt i dờ dít? (Cái này là cái gì hả mầy?)

Nó liền chụp luôn hộp có vẽ hình trái lê rồi nói:

- Ô kê?

Nhóc con Mỹ thấy Thiện Mông Cổ vồ mất hộp lê đành trố cặp mắt xanh nhìn đối thủ. Bọn Mông Cổ vỗ tay ca ngợi xếp chúa, khiến nhóc con Mỹ ức hộc xì dầu mà không dám nổi máu Tếch-xa rút súng bắn nhanh như tài tử màn bạc.

Thiện Mông Cổ coi chừng “bắt địa” nhóc con Mỹ êm rồi, gật đầu lia lịa:

- Ô kê?

Nhóc con Mỹ gật đầu uể oải:

- Ô kê....

Hội lé thấy ngon xơi quá cũng bắt chước xếp Mông Cổ toan nhào tới vồ một hộp nhưng nhóc con Mỹ đã co giò đánh bài tẩu mã. Thiện Mông Cổ hả hê lắm. Nó bảo Hội lé:

- Kim gút đâu?

- Tao chưa về nhà.

- Vậy khỏi cần về nhà nữa. Mầy mang cái hộp lê này ra đầu ngõ nhờ thằng bán đá nhận khui giùm đi. Mua năm cắc đá bỏ vô nghe.

Hội lé ngoan ngoãn mang hộp lê đi. Một lát xếp Mông Cổ hét lớn:

- Chết rồi!

Bình sún hỏi:

- Chết cái gì?

Xếp Mông Cổ chìa khủyu tay cho đàn em, nhe hàm răng khấp khểnh:

- Cái cù kỳ ông sư.

Rồi nó co cẳng, vù ra ngõ. Vừa kịp lúc lão bán đá nhận sắp nhét đá vô hộp lê, Thiện Mông Cổ vươn tay chụp hộp lê:

- Khoan đã.

Nó nâng hộp lên nốc ừng ực. Hộp lê vơi mất hai đốt ngón tay nước. Uống gỡ chất ngọt xong, Thiện Mông Cổ lại đặt hộp lê xuống bàn của chiếc xe bán đá nhận, xi rô. Nó vỗ vai Hội lé:

- Tao sợ mầy ngu để phí chất bổ nên phóng ra uống dùm mầy đó.

Hội lé chỉ còn biết ca ngợi xếp:

- Mầy cừ thật.

Thiện Mông Cổ đền đáp câu khen của Hội lé bằng cách cho Hội lé uống trước một ngụm nước lê. Thiện Mông Cổ vỗ đùi đánh đét một cái rồi cầm hộp lê uống tưng bừng. Uống chán chê, nó đưa cho Hội lé. Thằng lé uống tiếp cho đến khi hộp lê chỉ còn trơ lại mấy miếng cùi lê.

Thiện Mông Cổ vỗ vai Hội lé:

- Đừng nói gì nhé!

- Ừ.

- Giờ mua thêm đồng đá bào nước đường, đổ thêm nước lạnh vào đem về cho tụi nó uống.

- Ừ.

Hai tên Mông Cổ khệ nệ bưng hộp lê về căn cứ. Thiện Mông Cổ phủ đầu:

- Tao và thằng Hội lé uống nước rau má rồi. Tụi tao nhường chúng mầy đó, uống mau lên rồi chúng minh xua quân sang ngõ D. làm thịt bọn Chương còm.

Thay phiên nhau uống nước đường pha cùi lê đã hết tinh túy, quân Mông Cổ nổi máu... xâm lăng. Bình sún giơ cao tay hét:

- Lên đường mau, quân ta!

Tâm mặt mụn phụ họa:

- Lên đường tiêu diệt Chương còm!

Phong lùn cười ha hả:

- Xé xác nó ra làm muôn mảnh.

Hội lé a dua:

- Treo cổ nó, bắt nó lên rừng kiếm sừng tê giác. Ha ha ha...

Thiện Mông Cổ la lớn:

- Quân ta!

Hàng chục cái mồm cùng há hốc ra:

- Dạ... dạ...

Cứ y như cái tuồng cải lương ấy. Thiện Mông Cổ hớn hở ra nét mặt:

- Tâp họp hai hàng dọc.

- Dạ... dạ...

- Trước khi lên đường quân ta hãy hát một bài. Chúng mầy thuộc bài “Ngọn gió chiều” không?

- Thuộc hết trơn.

- Có đứa nào không thuộc không?

- Không.

- Quân ta cừ quá xá..

Mông Cổ tâng bốc nhau ghê quá. Giữa lúc đó, ở căn cứ ngõ D. Chương còm hỏi bộ xương cách trí:

- Mầy liệu sức “công” được mấy ngoe Mông Cổ?

Tiến gầy đáp:

- Để cái thằng sún răng cho tao.

Chương còm ngó Bảo méo mồm:

- Còn mầy?

Bảo méo mồm vò đầu:

- Tao hả... Để thằng đầu không tóc cho tao.

Chương còm lắc đầu:

- Không được, thằng đầu không tóc của tao.

- Vậy tao xí thằng lùn.

- Ừa.

Chương còm hé cửa nhìn ra ngõ. Chưa thấy tên Mông Cổ nào xuất hiện. Nhưng nó thấy cái “phuy” ét-xăng đã đục thủng một đầu nằm chình ình gần cửa. Chương còm nảy ra một ý lạ. Nó lẩm bẩm:

- Cho bọn Mông Cổ thưởng thức xe hồ lô (hủ lô) mới được.

Nó gọi to:

- U Đoàn ơi!

Vú già hỏi:

- Gì đó chú còm?

- Cái “phuy” của nhà mình hả u?

- Ừ, ông mua thay cái “phi” nước trên nóc nhà tắm đó.

Chương còm vỗ tay:

- Tốt lắm!

Vú già nói:

- Lại sắp giở trò gì hở, chú còm?

- Không đâu, em không có trò gì đâu.

Bảo méo mồm nháy Chương còm:

- Có táo không, mầy?

Chương còm mở tủ lạnh:

- Có ba trái thôi.

Bảo méo mồm gạ:

- Nhậu chăng?

Tiến gầy lắc đầu:

- Để hạ xong bọn Mông Cổ ăn mừng chiến thắng có phải thú không. Thôi sửa soạn nghênh chiến.

Chương còm đóng cửa tủ lạnh đánh rình một cái. Vú già mắng yêu:

- Hễ gặp chú là chú nghịch. Nghịch hoài hèn chi còm nhom à...

Chương còm không để ý. Nó ngoắt tay ra hiệu cho hai thằng bạn tới cửa. Bộ xương cách trí hỏi:

- Có mưu mẹo gì chưa?

Chương còm cười toe:

- Rồi rồi... chúng mình sẽ mở cuộc hành quân hồ lô.

Khi đó bên nhà nhóc tì Hải một “cuộc” ăn ổi cũng xảy ra. Bốn ông nhô vừa nhai ổi xanh đến sái cả quai hàm vừa bàn kế hoạch. Nhóc tì Hải và Hưng mập chưa có mấy “kinh nghiệm chiến trường” nên không có “ý kiến” gì cả. Hai thằng ngồi thộn mặt nghe hai dũng sĩ Tân Định “thảo luận”.

Ba sứt môi pha trò:

- Này Bồn, mầy nổi tiếng lừa banh trên sân cỏ, mầy có thể lừa nổi bọn Mông Cổ lần nữa không?

Bồn lừa đáp:

- Bọn Mông Cổ đâu có đá banh. Tụi nó đá chân, đấm tay không à... Vậy mầy lừa nó đi.

Ba sứt môi suy nghĩ một lát rồi hỏi nhóc tì Hải:

- Bẻ hết ổi xanh được không?

Nhóc tì Hải trố mắt:

- Làm gì?

- Bẻ hết được không đã?

- Được mà. Ba em còn cầu cho ổi đừng có trái để bọn Mông Cổ khỏi phá.

Ba sứt môi thở phào:

- Tốt tốt. Chúng mầy đi bẻ ổi đi, mỗi thằng bẻ vài chục trái. Cứ bẻ đi, ta nói chuyện này cho mà nghe.

Trừ Hưng mập, mập quá không leo nổi, ba ông nhãi thoăn thoắt như ba con sóc. Không đầy mười phút chúng nó bẻ ngót trăm trái ổi xanh trên hai cây ổi.

Ba sứt môi ra lệnh:

- Nhét đầy túi quần, nhét cả vào cạp quần nữa.

Nhóc tì Hải vỗ tay:

- Em biết rồi, chúng mình cho quân Mông Cổ nếm... lựu đạn ổi!

Ba sứt môi xoa đầu nhóc tì Hải:

- Đúng quá. Ê, chúng mầy nhắm bụng và lưng Mông Cổ mà ném nghe. Chớ có ném vào mặt nó. Ổi xanh là đau lắm đó...

Ba sứt môi vừa dứt lời, đã nghe tiếng nguyền rủa của Thiện Mông Cổ. Thế là quân Mông Cổ sau lần thảm bại thứ nhất tại ngõ D. lại kéo quân sang phục thù lần thứ hai.

Khí thế quân Mông Cổ rất hung hăng. Chúng nó có cả thảy mười tên. Đó là Thiện Mông Cổ, Hội lé, Bình sún, Phong lùn, Tâm mặt mụn và năm tên lính tốt đen.

Bọn Mông Cổ vừa vào tới ngõ D. là vung “Đả Cẩu bổng” đập nhiều lá trên cây. Lá rơi xuống ngõ tơi tả. Lần này, chúng bớt “càn quét” vặt vãnh. Chắc là để dành sức chiến đấu với quân Chương còm. Tới nhà Hưng mập, xếp Mông Cổ hô:

- Bao vây!

Mười tên Mông Cổ, mỗi đứa chỉ huy một đứa. Ông tướng Mông Cổ điều khiển một tên lính Mông Cổ rải người ra vây lấy tổng hành dinh của phe Chương còm.

Xếp Mông Cổ tuyên chiến:

- Bọn cắc ké Chương còm sứt môi méo mồm xương cách trí mập ú đâu, hãy thò cái mặt chuột của chúng mầy ra coi tài anh hùng Phú Nhuận đây.

Vẫn cái “truyền thống” Mông Cổ cũ rích. Là cứ tưởng nước mình to lắm. Tưởng nước mình to nên làm tàng và ăn nói mất dạy nữa. Mông Cổ Bình sún nhại giọng Chương còm:

- Các ông nội Mông Cổ đã đến đí à?

Hội lé trả lời:

- Ừa, các ông đến đây, mau mau trói tay ra hàng gấp đi.

Phong lùn vờ khóc hu hu:

- Xin các ông tha cho các cháu làm phúc. Cháu xin về Đakao ngay bi giờ.

Quân Mông Cổ cười ré. Chúng nó đang bao vây căn cứ không có địch mà cứ tưởng bở. Phía đầu ngõ D., Ba sứt môi bò ra tường nhà nhóc tì Hải quan sát. Dũng sĩ Tân Định nói thầm:

- Đừng lo nhô con, các ông sẽ bắt chúng mầy về Đakao luôn.

Phía cuối ngõ D. Chương còm cũng ló đầu ra cửa quan sát. Nó quay vào ngay bảo vú già:

- U Đoàn ơi, mẹ cháu nói mẹ cháu thương u lắm cơ.

Vú Đoàn mắng Chương còm:

- Chú chỉ bịa thôi.

Tuy mắng thế nhưng vú Đoàn rất vui trong bụng. Vú hỏi:

- Chú nói thật hay chú bịa?

- Cháu nói thật mà. Đứa nào bịa thì... Mông Cổ chết!

Vú Đoàn có biết Mông Cổ là cái khỉ khô gì đâu. Chương còm gạ gẫm:

- U ơi, u đẩy cái “phuy” nước lại gần cửa cho em đi.

- Chú lại nghịch gì đó?

- Đâu có, em nấp mấy thằng bạn đó, u ạ!

Vú Đoàn chiều Chương còm liền. Khi cái đầu thủng của “phuy” nước đã sát cửa, Chương còm giục Tiến gầy và Bảo méo mồm

- Chúng mầy chui vào đi?

Bảo méo mồm trố mắt:

- Đòn gì đó?

- Hành quân hủ lô mà.

Tiến gầy hỏi:

- Hai thằng chui vào đâu được?

Chương còm gắt:

- Được là cái chắc.

Hai dũng sĩ Đakao chui ngay vào “phuy” nước chưa... có nước. Chương còm dặn:

- Khi nghe tao hô “nhào ra” là chúng mầy nhào ra liền nghe. Nhớ phóng ra khỏi “phuy” thì chộp lấy chân tụi Mông Cổ ngay.

Và Chương còm xuất hiện. Nó đẩy cái “phuy” ra giữa lối đi. Bảo méo mồm la ới ới. Chương còm suỵt suỵt luôn miệng. Tiến gầy sợ Bảo méo mồm tiết lộ kế hoạch bèn véo cảnh cáo Bảo méo mồm một cái.

Quân Mông Cổ có đứa trông thấy Chương còm hét lớn:

- Nó kia kìa...

Xếp Mông Cổ đang ba hoa chích chòe quay về cuối ngõ. Chương còm toét miệng:

- Chào các bồ, tưởng các bồ thua rồi chứ?

Thiện Mông Cổ bĩu môi:

- Còn lâu mới thua. Mà ai thèm bồ với mầy?

Chương còm vừa vần “phuy” nước tiến tới vừa khiêu khích:

- Không bồ thì sọt vậy. Tao sẽ cho cái “phuy” này nghiền nát chúng mầy, Mông Cổ ạ!

Thiện Mông Cổ gầm lên:

- Xung phong bắt sống nó đi quân ta!

Quân Mông Cổ hướng hết về mục tiêu Chương còm. Thiện Mông Cổ vừa kịp nghĩ tới mưu kế phục kích của bọn địch thì phía sau lưng Ba sứt môi, Bảo méo mồm ném lựu đạn ổi xanh vào lưng Mông Cổ.

Thiện Mông Cổ hét:

- Quân ta chia làm hai toán gấp. Tụi mình bị bao vây rồi.

Chương còm tiếp tục đẩy cái “phuy”. Lựu đạn ổi xanh của bọn Bồn lừa trúng “phuy” kêu ghê rợn. Bảo méo mồm bảo Tiến gầy:

- Hì hì... tụi mình có lá chắn.

Xếp Mông Cổ ra lệnh cho lính nhặt ổi xanh để ném lại địch. Nó cũng biết dùng ngón “gậy ông đập lưng ông” của môn phái Mộ Dung Cô Tô. Bao nhiêu lựu đạn của nhóm Ba sứt môi tung ra chúng nó đều dùng lưng và bụng để đỡ. Và rồi chộp luôn ném lại địch thủ. Ba sứt môi là đứa đầu tiên bị chính những trái lưụ đạn của nó “đáp lễ”. Nó bảo Bồn lừa:

- Không xong rồi.

Và dặn “đồng chí”:

- Thôi đừng ném lựu đạn.

Quân Mông Cổ toan ào tới bắt Chương còm. Nhưng xếp của chúng nó e ngại lọt bẫy. Nên chưa quyết định. Chương còm ngừng lăn chiếc “phuy”. Nó đứng cách quân Mông Cổ năm thước. Thình lình, Chương còm dùng hết sức vào chân phải, đạp mạnh chiếc “phuy”. Chiếc “phuy” lăn tròn con ngõ tráng xi-măng. Quân Mông Cổ trổ tài xếp hàng ngang để “tốp” chiếc xe hủ lô lại.

Bình sún và Phong lùn ba hoa:

- Ông sẽ bóp bẹp cái xe hồ lô của mầy!

Hai đứa mím môi sửa soạn bắt xe hồ lô. Chiếc “phuy” lao tới với tốc độ khá nhanh. Bọn Mông Cổ “phanh” nó lại chẳng khó khăn gì. Nhưng chiếc “phuy” vừa đứng sựng thì Bảo méo mồm và Tiến gầy vội phóng ra chụp lấy chân Bình sún và Phong lùn.

Hai tên Mông Cổ bị vồ bất ngờ, cuống cà kê, la oai oái. Bảo méo mồm và Tiến gầy đánh ngã Bình sún và Phong lùn rất dễ dàng. Như ăn cà-rem vậy. Tiến gầy ngồi trên lưng địch thủ “nhong nhong ngựa ông đã về” ầm ĩ. Còn Bảo méo mồm thì cứ phát vào mông... Mông Cổ. Bình sún hô hoán:

- Quân ta không cứu tới à?

Lập tức, đám lính Mông Cổ ô hợp kéo nhau bao vây hai dũng sĩ Đakao. Nhờ vậy, Phong lùn và Bình sún suýt mấy lần vùng dậy được.

Tiến gầy dọa:

- Thằng nào lớ ngớ đến gần, tao cấu rốn con nhà lùn này.

Bảo méo mồm phụ họa:

- Còn tao, tao rứt hết tóc thằng sún nhô, nghe chưa!

Hai tên lính “đơ dèm cùi bắp” Mông Cổ đâm ra hoảng. Mới nghe dọa đã hoảng rồi. Thế mới biết Mông Cổ ngày nay giống như Mông Cổ ngày xưa như hệt. Ngày xưa, nghe tiếng Đức Trần Hưng Đạo sang sảng đọc bài “Hịch Các Tướng Sĩ”, bọn Mông Cổ sợ toát xì cấu, hết cả tinh thần... xâm lăng nên mới thua xiểng liểng. Ngày nay, nghe Tiến gầy và Bảo méo mồm dọa hai nhô con Mông Cổ cũng rụng rời.

Phong lùn thấy bộ hạ của mình hèn quá bèn khóc rưng rức. Tiến gầy cười hề hề:

- Mầy muốn xin tha hở, Mông Cổ lùn!

Phong lùn rình cơ hội đắc ý của Tiến gầy phóng lên mặt dũng sĩ Đakao một tảng nước bọt. Tảng nước bọt, ngón võ chuyên nghiệp của Mông Cổ, ngón võ rất ư là mất vệ sinh mà chỉ có bọn Mông Cổ ưa dùng, trúng mắt Tiến gầy. Dũng sĩ Đakao hét ầm:

- Chết rồi!

Và tự động tháo thế khóa ra. Phong lùn được tự do đôi tay, chụp luôn lấy cổ Tiến gầy kéo xuống. Nó dùng hai chân quặp chặt lấy chân Tiến gầy. Đang bại, Mông Cổ dùng ngón “tắt đèn” bằng nước bọt để chuyển bại sang thắng. Thế võ tuy bẩn thật đấy nhưng trong bất cứ một cuộc chiến tranh nào, muốn chiến thắng, người ta cần dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu nhất để hạ địch thủ. Mông Cổ dùng ngón “tắt đèn” Tiến gầy, tức nhiên, nó đã áp dụng binh pháp của Tôn Tử, một ông tổ quân sự của dòng giống Hán, một dòng giống mà người Việt Nam thề không đội trời chung.

Phong lùn ghì chặt cổ Tiến gầy, nghiêng mình, nghiêng mình. Bộ hạ của nó cổ võ:

- Rán lên, rán lên!

Phong lùn đang phởn phơ. Nó sắp lật được Tiến gầy rồi. Bảo méo mồm nghe Tiến gầy kêu cứu hai tiếng “chết rồi” hiểu ngay bạn mình bị Mông Cổ “úm”. Nó ghì siết Bình sún lùi dần, lùi dần về phía Tiến gầy. Bộ hạ của Phong lùn mới kịp hét “Coi chừng nó!” thì Bảo méo mồm đã với tay sang đấm vào bụng Phong lùn một cú. Nhô con Mông Cổ đau điếng người. Đôi tay đang ghì chặt cổ Tiến gầy buông lỏng ra. Tiến gầy nhờ đó lấy lại tư thế cũ. Nó chụp vội lấy đôi tay Phong lùn, lấy hết sức bình sinh ghìm đôi tay Phong lùn xuống nền xi-măng.

Tiến gầy hỉ hả:

- Mông Cổ, phen này mầy hết ngáp nghe, nhô con.

Quay sang Bảo méo mồm, Tiến gầy cười toe:

- Tố chề lớ...

Phong lùn trộ:

- Ông mắc bệnh lao đó, truyền đời cho mầy hay, vi trùng “cốc” đầy mặt mầy rồi.

Tiến gầy giả vờ hoảng:

- Thế hả?

Phong lùn tưởng bở:

- Ừ.

Hai lính quèn nổi máu... Mông Cổ xông vào vòng chiến. Bảo méo mồm thừa sức hạ Bình sún. Nó vờn Bình sún như mèo vờn chuột, tuy nằm trên người tên xếp nỏ Mông Cổ mà nó vẫn chú ý tới chiến hữu của nó.

Khi thấy hai lính quèn Mông Cổ chạy vô, Bảo méo mồm buông Bình sún ra, dùng ngón chưởng ngáng té nhào một chú nhãi. Tiện đà, nó vùng dậy đá vào trúng bụng tên lính khác.

Nhân dịp này, Bình sún thoát thân. Nó nhảy bổ vào Bảo méo mồm gỡ danh dự:

- Thằng méo mồm, thằng đánh sau lưng, đánh lén, hãy coi tao.

Bảo méo mồm đánh gỡ hai tên lính quèn Mông Cổ mấy cú liên tiếp rồi mới tiếp đón Bình sún:

- Sún răng, chắc thuở bé mầy hay ăn vụng kẹo hả?

Bình sún phóng sang một trái đấm búa bổ. Bảo méo mồm nhảy tránh. Bị hụt Bình sún phóng trái đấm thứ hai nhưng vẫn bị hụt. Cáu quá nó đá vào mông tên lính quèn Mông Cổ. Cú đá “phản làng” làm tên lính quèn Mông Cổ đau điếng. Nó nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng ken két. Bất thần nó đấm véo một quả vào cạnh sườn Bình sún.

Bình sú sững cồ gân cổ hạch:

- Mầy dám đánh xếp à?

Lính quèn Mông Cổ chìa khuỷu tay:

- Xếp cái này.

Nó chạy phắt về phía Bảo méo mồm:

- Cho tao về phe mầy nhé!

Bảo méo mồm khoái quả, nhảy cỡn lên:

- Ừa. Tên mầy là gì?

- Chí.

- Chí gì?

- Chí thôi.

- Tốt lắm, hoan hô mầy. Giờ giúp tao bắt sống thằng sún rồi tụi mình đè nó ra nhét thuốc sâu răng vào răng nó.

Chí Mông Cổ quèn - giờ phải gọi nó là dũng sĩ Phú Nhuận vì nó đã quy chánh tức là nó dám bỏ hàng ngũ Mông Cổ - kêu gọi bạn:

- Tế ơi!

Mông Cổ Tế đang lăm le cứu Phong lùn vội đáp:

- Gì vậy?

- Bỏ bọn Tầu phù này đi theo phe Chương còm khoái hơn.

Tế Mông Cổ quèn hỏi:

- Bọn nó ở đây lâu không?

Bảo méo mồm nhanh nhẩu trả lời:

- Bọn tao đóng đô ở đây. Bọn tao sẽ chiến thắng tụi Mông Cổ.

Tế Mông Cổ dang đôi tay rộng:

- Thế thì tao theo phe mầy.

Bảo méo mồm ba hoa:

- Tao thay mặt Chương còm phong hai đứa mầy làm dũng sĩ Phú Nhuận. Nào, giúp tao trói gô hai tên lùn và sún này lập chiến công đi.

Dũng sĩ Tế và dũng sĩ Chí nhào vô ôm chặt lấy Bình sún. Xếp nhô Mông Cổ một phút cáu giận làm mất lòng... lính quèn và đã bị lính quèn cho một đòn... đá hậu. Bình sún cố vùng vẫy. Vô ích. Dũng sĩ Chí quật cường hơn cả Thiện Mông Cổ. Hai đứa ăn thua đủ với Bình sún. Bảo méo mồm vỗ tay khuyến khích:

- Hay đa, tụi mầy giỏi thế mà để thằng sún chỉ huy thì uổng quá xá!

Chưa đầy ba phút, Bình sún bị ghì chặt. Tuy nó đấm đá hai dũng sĩ Phú Nhuận tơi bời, song cuối cùng vẫn thất thủ. Bảo méo mồm rút từ túi ra một sợi dây. Nó thong thả trói đôi tay Bình sún giật về đằng sau. Bình sún vừa toan há miệng, Bảo méo mồm đã nhanh tay bịt chặt miệng nó. Con nhà Mông Cổ sún răng ú a ú ớ. Bảo méo mồm bảo Tế:

- Móc túi thằng sún lôi cái mùi-xoa ra.

Dũng sĩ Phú Nhuận làm liền. Nó thọc tay vào túi quần Bình sún. Không có mùi-xoa. Chỉ có hai chiếc kẹo bạc hà. Dũng sĩ Phú Nhuận nộp “chiến lợi phẩm” cho Bảo méo mồm. Và nheo mắt:

- Kẹo này chắc ngon lắm, nhãn hiệu em bé sún.

Bảo méo mồm cười hề hề:

- Lát nữa mới chén. Nó có mùi-xoa không?

- Không.

- Mầy có không?

- Có.

- Lấy mùi-xoa của mầy bịt mồm thằng sún được không?

- Được chứ.

- Thế lấy ra đi.

Đệ nhị dũng sĩ Phú Nhuận Tế rút chiếc mùi-xoa ra. Chiếc mùi-xoa đã ba tuần không thèm giặt. Bình sún nom thấy muốn khóc. Nhưng Bảo méo mồm bịt miệng nó chặt quá. Nó định dùng miếng cẩu quyền đớp tay Bảo méo mồm. Khốn nỗi, vỏ quýt dầy, móng tay nhọn. Bảo méo mồm đã biết trước mà đề phòng rồi. Bây giờ, Bảo méo mồm làm hề cho tù binh Mông Cổ coi chơi trong khi các chiến hữu Bồn lừa, Chương còm, Hưng mập đang giao đấu kịch liệt với anh em Hốt Tất Liệt. Bảo méo mồm diễu hay quá. Phong lùn nhe răng cười. Tiến gầy híp mắt cười theo. Bảo méo mồm cũng cười và Tế, Chí, hai dũng sĩ Phú Nhuận “thà là bồ với Chương còm chứ không thèm làm xếp chúa Mông Cổ” cũng lại cười nốt. Phong lùn cáu quá, đang cười bỗng thắng lại. Tiến gầy toan dùng ngón tay út có móng dài sử dụng “Nhất Dương chỉ” điểm cái huyệt cười vào nách Phong lùn thì Phong lùn đã gầm lên:

- Ông không cười nữa đâu. Bắt được ông có giỏi thì đánh ông đi.

Bảo méo mồm đâm ra cảm động. Nó không ngờ Phong lùn có “chí khí” ghê thế. Bảo méo mồm lấy cánh tay gạt Tiến gầy sang một bên. Nó cúi xuống nắm tay Phong lùn kéo lên. Phong lùn mím môi:

- Định giở trò khỉ, hả?

Bảo méo mồm đáp:

- Không, tụi tao xin lỗi mầy. Anh em mí nhau mà. Tao ghét thằng Thiện Mông Cổ chứ đâu ghét mầy.

Bảo méo mồm nói:

- Mầy cởi trói cho thằng Bình sún đi.

Tiến gầy tuân lệnh. Bình sún được cởi trói, mở mắt thao láo nhìn Bảo méo mồm. Dũng sĩ Đakao bèn chiêu hồi:

- Cả xóm người ta ghét thằng Thiện Mông Cổ. Tụi mày chơi với nó hư thân đi. Chả tin mầy hỏi Hưng mập thì rõ.

Phong lùn và Bình sún thộn người ra một lát. Ở nhà, ba má chúng nó vẫn khuyên chúng nó chọn bạn tốt mà chơi. Nhưng xóm này toàn những đứa hiền khô, chỉ có Thiện Mông Cổ là nghịch tinh. Trẻ con dễ bị quyến rũ vào những cuộc chơi có phá phách. Bình sún và Phong lùn đã theo Thiện Mông Cổ phá hết ngõ này sang ngõ khác. Bây giờ chúng nó mới thấy trẻ con bị người lớn ghét là trẻ con vô giáo dục. Vả lại, chúng nó còn thấy bọn Chương còm tốt hơn Thiện Mông Cổ. Xếp chúa Mông Cổ bắt được địch thủ đâu có tha mà bọn Chương còm lại tha.

Bình sún chìa tay bắt tay Bảo méo mồm:

- Mầy nói đúng.

Phong lùn bước gần Tiến gầy:

- Bộ xương cách trí mầy chơi với tao không?

Tiến gầy gật đầu:

- Chơi mạnh đi chứ.

Thế là sáu đứa trẻ vừa đánh đấm nhau lúc nãy, giờ đã trở thành những đứa bạn. Sáu đứa xếp hàng ngang đứng ngó Thiện Mông Cổ và Chương còm trổ tài cao thấp. Chúng nó vỗ tay cổ võ cho hai con gà nòi.

Đánh máy: Lê Thy
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2016