← Quay lại trang sách

Bình Mông đại cáo

Bình Mông đại cáo

hiện Mông Cổ đang ra sức đấu với Chương còm. Những tiếng vỗ tay làm nó ngạc nhiên. Thiện Mông Cổ quay lại. Nó gặp bộ hạ của mình đứng cạnh địch thủ cười nói bi bô thì sợ muốn... chui vào ống đồng chạy về ngõ F.

Xếp Mông Cổ đấm Chương còm một trái rồi lùi về phía sau hai bước. Nó nghiến răng hỏi bộ hạ:

- Tụi mầy phản phé, hả?

Phong lùn xoa cằm:

- Ừ.

Bình sún lè lưỡi:

- Mầy mất dạy thấy mồ, chơi với mầy cả xóm ghét mặt à?

Xếp Mông Cổ nhăn nhó đáng thương. Nó rống một tiếng não nùng như con hổ bị trúng một phát đạn ghém:

- Trời ơi!

Dũng sĩ Phú Nhuận Tế mỉa:

- Hè hè. Thằng không tóc sắp vô vọng cổ rồi đó...

Thiện Mông Cổ buông thõng hai tay:

- Tao thua rồi, một chọi sao nổi bảy.

Nhưng Chương còm khuyến khích nó:

- Đừng lo, một mình tao đủ hạ mầy rồi Mông Cổ ạ! Nào, nhào đi!

Thiện Mông Cổ đang chần chừ thì Chương còm đã giục:

- Nhào đi, nếu mầy thắng tao, tao sẽ đưa mầy đi mua thuốc mọc tóc, Mông Cổ ơi.

Thiện Mông Cổ suýt phát khóc. Chương còm toan xô tới, Phong lùn nhanh hơn. Nó tiến tới trước mặt Thiện Mông Cổ gạ:

- Xem mầy bao nhiêu tài mà đòi làm xếp. Tao sẽ làm xếp khu này.

Phong lùn đấm giứ một trái. Thiện Mông Cổ đấm trả liền. Chương còm và đồng bọn đã dùng “Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp” tức là thế võ để hai kẻ thù đánh nhau, mình đứng ngoài làm khán giả. Phong lùn đánh Thiện Mông Cổ, Bình sún ngứa tay cũng xông vào trận. Rồi hai dũng sĩ Phú Nhuận nhào theo, Thiện Mông Cổ trở tay không kịp.

Phong lùn “hy sinh” chịu hai quả đấm khủng khiếp của Thiện Mông Cổ, ôm chặt lấy nó. Thiện Mông Cổ hết thời. Than ôi những ngày xua quân đi nhấn chuông điện, ăn cắp ổi, đập lá và chòng chó nay còn đâu. Chương còm chưa phải dùng hết sức mình đã hạ được Thiện Mông Cổ. Nó khoan khoái lắm.

Dũng sĩ Đakao ra lệnh:

- Trói tên Mông Cổ lại!

Tiến gầy đem sợi dây đến trói gô tên xếp Mông Cổ. Mỗi đứa dùng móng tay của mình gãi thật mạnh lên cái đầu nhẵn bóng của Thiện Mông Cổ. Xếp chúa Mông Cổ bèn khóc. Phong lùn chê:

- Giờ tao hết ngán mầy rồi. Mầy chỉ “trộ” là giỏi, cậy đông là giỏi. Tao và thằng Bình sún thừa sức hạ mầy.

Thiện Mông Cổ lặng thinh. Chưa có thứ quân nào hèn nhát như quân Mông Cổ. Ngày xưa khi bị quân nhà Trần chém chết, Ô Mã Nhi đã quỳ rạp xin tha mạng và khóc như ri. Ngày nay Thiện Mông Cổ câm như hến.

Phía “trận tuyến” đầu ngõ không có gì sôi nổi cả. Vì Hội lé là một thằng tầm thường. Nó bị bắt hai lần, bị làm nhục hai lần. Nó trông thấy Ba sứt môi đã hoảng hồn rồi. Huống chi bên cạnh Ba sứt môi còn có Bồn lừa, một dũng sĩ Tân Định nhiều hứa hẹn, một cầu thủ bóng tròn tương lai của nền túc cầu Việt Nam.

Sau một loạt ném lựu đạn ổi bị Mông Cổ nhặt ném lai, Ba sứt môi đổi chiến thuật. Nó dặn anh em rồi hô:

- Xung phong!

Ba sứt môi, Bồn lừa phóng người lên trước. Nhóc tì Hải và Hưng mập theo sau. Tuy được lệnh thôi không dùng lựu đạn nữa nhưng nhóc tì Hải vẫn thủ hai trái ở túi quần. Hội lé và Tâm mặt mụn nghe Ba sứt môi hô xung phong, sợ cuống cà kê. Chúng không còn đủ thì giờ để ngoảnh lại đằng sau xem xếp chúa Mông Cổ đối phó với Chương còm ra sao.

Ba sứt môi đánh võ... miệng:

- Bắt được thằng lé lần này, ông cho... kiến lửa bò vào tai mầy à...

Bồn lừa “vờn” Tâm mặt mụn:

- Tao lấy dao díp cậy những cái mụn của mầy ra, nhô con ạ!

Hội lé phưỡn ngực:

- Ra tay đi!

Ba sứt môi dùng ngón “trâu lăn” lăn xả vào cho Hội lé đấm. Chỉ nháy mắt nó đã tặng lai Hội lé một trái vào bụng. Hội lé ối một tiếng. Ba sứt môi mới ôm chầm lấy Hội lé nhanh như vượn khóa chặt lấy tay Mông Cổ hạng bét này. Nó cười hì hì:

- Phú Nhuận cù lần quá mới sản xuất ra thằng dở như mầy hé, Hội lé.

Bồn lừa gạt Tâm mặt mụn hai ba phút cũng thộp luôn được cổ thằng này.

Còn hai nhô Mông Cổ tép riu thử sức với Hưng mập và nhóc tì Hải.

Hưng mập biểu diễn bụng:

- Cho mầy đấm hai trái, tao đấm mầy lại nửa trái thôi. A lê hấp, đấm đi.

Mông Cổ tép riu vừa bước lại, nhóc tì Hải đã ném một trái lưu đạn vào trán nó. Thằng này ôm đầu khóc bù lu bù loa rồi vùng chạy. Nhóc tì Hải truy kích tặng thêm nó một trái vào lưng. Thằng nhóc quay lại lè lưỡi chửi.

Hưng mập hỏi Mông Cổ tép riu còn “sống sót”.

- Hàng chứ mầy?

Mông Cổ tép riu giơ hai tay thật cao. Hưng mập bước gần nó, búng khẽ một cái vào tai nó. Nhóc tì Hải hỏi:

- Đau không mầy?

Mông Cổ tép riu chớp mắt. Nó tủi thân quá xá. Nhóc tì Hải thấy nó sắp khóc lấy làm tội nghiệp lắm. Ở trường nó đã từng bị bắt nạt nên nó hiểu nỗi khổ sở của những thằng bị bắt nạt. Nhóc tì Hải nhếch miệng cười thân thiện:

- Tù binh, mầy tên gì?

Mông Cổ tép riu méo xệch cái mồm:

- Tên tao là Hồ.

Hưng mập nói:

- Thôi mầy bỏ tay xuống đi cho được việc.

Mông Cổ tép riu buông thõng tay xuống. Nhóc tì Hải cười rất tươi:

- Hồ à? Hồ dán giấy hay hồ ao hở, mầy? Mầy thua tụi tao có xin tha không?

- Xin tha.

- Nói làm sao?

- Chúng mầy tha cho tao đi...

- Dễ vậy mầy.

- Thế xin thế nào?

Hưng mập bảo Hồ Mông Cổ:

- Quỳ xuống lạy cơ...

Mông Cổ tép riu toan qùy xuống lạy. Nhóc tì Hải vội gạt đi:

- Đùa tí ti ông cụ đó, mầy ơi! Thôi mầy về nhà đi, đừng chơi với thằng Thiện Mông Cổ nữa nhé!

Mông Cổ tép riu gật đầu. Nhóc tì Hải giục:

- Vù đi!

Thế là kết thúc trận Vạn Kiếp ở ngõ D. Ba sứt môi muốn làm cho Chương còm lé mắt, vội vàng dẫn hai tên Ô Mã Nhi Hội lé và Thoát Hoan Tâm mặt mụn về “trung tâm hành quân” nhà Hưng mập.

Trong lúc ấy, bọn Chương còm vẫn say sưa chiến đấu với Thiện Mông Cổ. Phải nói trận thư hùng tại ngõ D. chỉ có Tiến gầy và Bảo méo mồm vất vả thôi. Thiện Mông Cổ và đồng bọn chưa xứng đáng uýnh nhau với phe Chương còm.

Khi Chương còm kết thúc chiến trường nó ngạc nhiên không thấy Ba sứt môi đâu. Tuy vậy nó cứ dẫn độ xếp Mông Cổ về nhà Hưng mập. Tới nơi nó mới hiểu quân mình đã chiến thắng toàn diện.

Chương còm khoái quá, hát rống:

- “Đây Bạch Đằng giang sông hùng dũng của nòi giống Tiên Rồng, giống Lạc Hồng Nam Bắc Trung...”

Hát hỏng xong, Chương còm hỏi tội Thiện Mông Cổ:

- Chào xếp chúa Mông Cổ, mầy thấy tụi tao khỏe hơn tụi mầy chưa?

Thiện Mông Cổ trợn mắt nhìn Chương còm:

- Chưa chắc!

Hội lé bỗng giở chứng:

- Chưa chắc gì nữa, mầy dóc quá trời. Mầy bảo chắc ăn tụi nó nên chúng tao mới theo mầy. Giờ mới biết, mầy không bằng cái móng tay nó.

Phong lùn tiếp lời Hội lé:

- Đúng vậy, mình tao cũng hạ nổi Thiện không tóc nữa là. Thế mà “đàn em” Chương còm bắt tao như bỡn. Tao theo tụi nó liền.

Hội lé cười khè khè:

- Tao theo với.

Ba sứt môi cởi trói cho Hội lé. Tâm mặt mụn thấy xếp chúa thất thế vội hùa theo Hội lé:

- Tao cũng theo với.

Thế mới biết quân Mông Cổ hèn “ba chê”. Ngày xưa chắc chúng nó cũng hèn vậy. Chỉ có Việt Nam anh hùng thôi. Chẳng gì ông Trần Bình Trọng cũng dám nhổ nước miếng vào mặt tướng Mông Cổ mắng rằng: “Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm Hoàng đế nước Tầu phù của mầy”. Bồn lừa cởi trói cho Tâm mặt mụn nhưng lòng nó khinh tên Mông Cổ này lắm.

Thiện Mông Cổ ngao ngán nhìn bộ hạ của mình đầu hàng Chương còm một cách khiếp nhược. Nó tỏ chí khí:

- Bắt được tao làm gì thì làm đi, còn lâu ông mới hàng.

Hội lé “lấy điểm” Chương còm:

- Cho dế cắn rốn nó đi, Chương còm!

Thiện Mông Cổ bĩu môi:

- Đồ phản làng!

Hội lé ưỡn ngực:

- Ừ đấy, phản làng đấy, mầy làm gì tao?

Thiện Mông Cổ giục Chương còm:

- Tra tấn đi!

Ba sứt môi hỏi chúa xếp Mông Cổ:

- Mầy có muốn mọc tóc không?

Thiện Mông Cổ không đáp. Bồn lừa “thẩm vấn”:

- Tại sao đầu mầy không có tóc hở, mầy?

Các dũng sĩ Đakao, Tân Định, Phú Nhuận cười rống khiến chúa Mông Cổ nổi khùng:

- Cười kí gì?

Bồn lừa vờ co rúm người lại:

- Cười kí đầu không tóc của mầy chứ cười “kí rì bi rờ”?

Hưng mập đề nghị:

- Lấy mỡ bò bôi lên đầu nó may ra tóc mọc ầm ầm.

Thiện Mông Cổ căm lắm. Nhưng hiện nó đang là con cá nằm trên thớt chờ nhát dao của Chương còm. Đệ nhị dũng sĩ Đakao huơi “lưỡi dao”:

- Mầy hàng không?

Thiện Mông Cổ gân... cổ:

- Còn lâu.

- Vậy chúng tao phải xử bắn mầy.

Hưng mập tự nhiên thấy khỏe hẳn lên. Nó không còn ngán Thiện Mông Cổ nữa. Muốn ra oai với địch thủ. Hưng mập đề nghị:

- Mầy đấm bụng tao không?

- Sợ gì nhỉ?

Hưng mập bảo Chương còm:

- Cởi trói cho nó thi thố tài năng.

Xếp chúa Mông Cổ được cởi trói ngay. Nó đứng lên vươn vai cho giãn xương cốt. Hưng mập giao hẹn:

- Cho mầy đấm tao hai trái, nếu tao sụm thì mầy muốn làm gì mặc mầy. Nhưng nếu tao không sụm mầy nghe lời tao. Chịu không?

- Chịu liền.

Hưng mập cởi phăng áo ra. Nó lên gân bụng:

- Đấm đi!

Thiện Mông Cổ nắm trái đấm, giơ lên miệng hà hơi nóng vào trái đấm. Các dũng sĩ hồi hộp đợi chờ. Nó làm bùa làm phép một lát rồi bất thần dang tay ra giáng một trái vào đúng rốn Hưng mập. Chương còm và nhóc con Hải đã hiểu “bức tường đồng bụng” Hưng mập nên không lo. Chứ bọn Ba sứt môi, Bồn lừa, Tiến gầy, Bảo méo mồm, Hội lé, Bình sún, Phong lùn, Tâm mặt mụn, Chí và Tế lè lưỡi kinh ngạc, tưởng tượng Hưng mập sẽ phải sụm.

Nhưng Hưng mập cười hề hề:

- Mầy còn một trái nữa thôi nghe, Mông Cổ!

Thiện Mông Cổ lùi lại đằng sau vài bước. Rồi như máy bay phóng pháo, nó lao cái đầu không tóc trúng bụng Hưng mập. Hưng mập chẳng thèm tránh. Thiện Mông Cổ há hốc miệng:

- Bụng mầy bằng đồng thật à?

- Chứ sao.

- Tao chịu thua mầy. Thế mà tao cứ tưởng tao vô địch cư xá Chu Mạnh Trinh.

Nó giở giọng kiếm hiệp:

- Trên đời còn nhiều cao thủ võ lâm giỏi hơn Dương Chí Tôn này. Xin bái phục, bái phục.

Ba sứt môi khôi hài:

- Mầy cướp nghề kiếm hiệp của tao à?

Thiện Mông Cổ cúi thấp đầu thi lễ:

- Tại hạ đâu dám... Xin cáo biệt. Lần sau sẽ gặp.

Hưng mập nói:

- Khoan khoan, tao chưa trả nợ mầy hai trái đấm.

- Tại hạ chịu thua rồi mà...

Chương còm hỏi:

- Chịu thua mãi mãi hay còn tính ngày phục hận.

Thiện Mông Cổ buồn bã rất... hiệp sĩ thất thế:

- Trời đất rộng bao la. Đến nay tại hạ mới hiểu quý vị là những cao thủ võ công cả bao bố mà tài nghệ tại hạ chỉ bằng một hạt gạo. Từ này tại hạ rửa tay gói kiếm, thề không chọc chó, đập ổi, xì lốp xe và cạo sơn ô-tô nữa. Tại hạ sẽ chăm chỉ học hành, chọn bạn tốt kết nghĩa huynh đệ. Xin cáo biệt...

Thiện Mông Cổ lầm lũi bỏ đi. Bọn Chương còm không ngăn cản. Những ông nhô nhìn theo một ông nhô, hơi ái ngại một chút nhưng vui mừng vì đã dìu được ông nhô đó về với tuổi thơ nghịch ngợm nhưng không độc ác và làm phiền lòng người lớn.

Chương còm bắt Hưng mập cho mượn bút nguyên tử và tờ giấy. Nó viết ngay cái bố cáo như sau:

BỐ CÁO

Từ nay, nhô con trong cư xá Chu Mạnh Trinh không lo đứa nào bắt nạt nữa. Thiện Mông Cổ đã bị đánh thua. Nó hối hận và thề không trêu nhô con, chọc chó, đập ổi, xì lốp xe, cạo sơn ô-tô. Nhô con khỏi sợ hãi Thiện Mông Cổ.

Nay bố cáo,

CHƯƠNG CÒM,

HƯNG MẬP.

Nay bố cáo,

CHƯƠNG CÒM,

HƯNG MẬP.

Chương còm lấy tấm bìa lịch dán lên, rồi cả bọn kéo nhau ra cổng cư xá đóng đinh vào cột. Nhờ cái bố cáo chiến thắng Mông Cổ của Chương còm vang lừng khắp cư xá. Bọn nhô nghe danh Chương còm đều chớp mắt nể phục. Thiện Mông Cổ ngày ngày qua cổng cư xá không dám nhìn bố cáo. Kể từ đó, nhô con trong cư xá Chu Mạnh Trinh sống hồn nhiên vui vẻ không hề xảy ra vụ đứa lớn bắt nạt đứa bé.

Ít lâu sau, Chương còm khăn gói quả mướp giã từ ngõ D. Hưng mập ở lại với cái bụng bọc đồng và tiếp tục dùng bụng mình làm trò giải trí.

Viết xong tại Phú Nhuận, Gia Định

tháng 8 năm 1965

tháng 8 năm 1965

HẾT

Đánh máy: Lê Thy
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2016