← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Trong lúc Trần kiên có vẻ hoang mang thì Thanh Vy lại khác. Cô nôn nóng chờ ngày trở về, giấc mơ về cái chế.t của cha mẹ luôn ám ảnh cô trong suốt 10 năm qua. Nhưng cũng chính sự nôn nóng của cô gái làm ông bà Asahi không yên tâm. Bà Yasu nói với chồng:

- Kẻ thủ ác vẫn đang ở trong bóng tối, với cách ra đòn nhanh gọn không để lại dấu vế như thế, thì nhất định võ công của hắn không phải tầm thường. Nếu vì quá nôn nóng dẫn đến chủ quan, mà con bé để lộ thân phận thì thật nguy hiểm. Không chỉ với kẻ thủ ác mà còn rắc rối bởi công an Việt nam. Chuyên án CT09 vẫn đang là một ẩn số…

- Anh muốn sang Việt nam một chuyến, cũng hơn 10 năm rồi…

Bà Yasu im lặng, bà hiểu chồng đang nghĩ gì, nhưng cho dù ông bà có đi du lịch thì cũng chỉ ít ngày phải trở về, và có khi mọi chuyện lại trở nên ồn ào bất lợi cho cô gái. Trong lúc đang bối rối chưa biết chọn cách nào làm phương án tối ưu, thì con trai lớn Asaki của họ về. Điều làm ông bà ngạc nhiên bởi Asaki mang rất nhiều thứ về nhà, giống như chuẩn bị cho một cuộc đi chơi xa lâu ngày. Linh tính như báo trước về một chuyến đi của con trai tới Việt nam, bởi không cần nói ra nhưng ông bà cũng hiểu con trai mình có tình cảm với cô gái Thanh Vy. Nếu thật sự Asaki muốn theo Thanh Vy về Việt nam thì ông bà vừa mừng lại vừa lo, mừng vì con trai sẽ bảo vệ được cô gái, dù sao Asaki cũng là một võ sư trẻ, anh đam mê võ thuật từ nhỏ và lớn lên thì theo nghiệp cha mẹ. Nhưng ông bà buồn vì phải xa con, hơn nữa chuyến đi lần này không kém phần nguy hiểm. Bởi kẻ thù ở trong bóng tối, còn mình ở ngoài ánh sáng, hơn nữa Asaki biết tiếng Việt chưa nhiều. Thấy cha mẹ im lặng như muốn chờ anh lên tiếng thì Asaki cười trấn an:

- Mama…Con muốn đi Việt nam với Misaki, con yêu cô ấy…

Thay vì ngăn cản, bà Yasu chỉ cười:

- Rồi con định làm gì ở đó?

- Làm vườn, con sẽ xin vào làm vườn ở chính ngôi biệt thự đó. Có như thế con mới tìm ra hắn…

Bà Yasu giật mình nhìn con trai. Làm vườn, tại sao bà lại không nghĩ ra điều đó chứ? với Trần Kiên rất dễ bị lộ, tuy rằng thời gian đã 10 năm thì gương mặt cũng đã già đi, nhưng còn ánh mắt. Nếu như kẻ thủ ác là người quen của ông Hoàng và biết Trần Kiên thì rất dễ bị phát hiện. Nếu Asaki có mặt và làm việc ở đó thì hay quá. Thứ nhất con trai hoàn toàn là người lạ, thứ hai võ thuật của Asaki đã ở hàng ngũ đẳng, thì sẽ hóa giải hoàn toàn sự lo lắng về an toàn của cô gái. Nhưng vấn đề anh là người Nhật, việc ở Việt nam thời gian dài thủ tục cũng không đơn giản. Thấy vợ lo lắng, ông Asahi lên tiếng:

- Ba sẽ lo thủ tục ở đại sứ quán cho con. Hãy đi làm nhiệm vụ và mang nàng dâu này về cho ta…

Cả nhà cùng cười, Asaki ôm vai cha tỏ vẻ biết ơn. Bỗng hai cha con ngạc nhiên khi thấy bà Yasu kẽ kéo vạt áo lau nhanh giọt nước mắt đang chảy xuống má. Asaki định lên tiếng động viên mẹ nhưng cha anh ngăn lại. Bởi ông hiểu tình cảm của vợ khi sắp phải xa con trai và cô gái, khi ngày chia tay sắp đến. Với cô gái Thanh Vy dù sao cũng đã hơn 10 năm, kể từ ngày bà đón cô bé mới 9 tuổi về nhà chăm sóc và yêu quý như con ruột. Và sau hơn 10 năm, nay cô bé ngày nào đã trở thành cô gái chuẩn bị bước sang tuổi 20 vô cùng xinh đẹp.

Lần trở về đợt này vô cùng nguy hiểm khiến bà lo lắng. Việc con trai Asaki muốn về Việt nam để bảo vệ người mình yêu khiến bà yên tâm phần nào. Biết rằng sẽ rất nhớ và thương con, nhưng bà cũng hiểu rằng đã đến lúc mình phải buông tay để con ra ngoài đời và trưởng thành. Thấy mẹ vẫn rơi nước mắt khi nghĩ đến ngày phải xa con. Asaki lại gần ôm lấy mẹ động viên:

- Con đi rồi mang con dâu về cho mẹ, đừng buồn nha Mama yêu dấu…

Bà Yasu cười gật đầu, bà sẽ không khóc nữa để con trai yên tâm lên đường. Bà chợt giật mình bởi nhớ rằng con trai đã gần 30 tuổi. Một lứa tuổi đã chín chắn trong suy nghĩ và hành động. Con bà đã trưởng thành và tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Chỉ còn mấy ngày để chuẩn bị cho các con lên đường. Vẫn biết rằng khi các con đi rồi thì căn nhà này sẽ buồn lắm. Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất vào lúc gần nửa đêm, trong cảm xúc bỡ ngỡ và có phần ngạc nhiên. Nhưng nguời xúc động nhất lại chính là Trần Kiên, 10 năm anh xa quê hương với bao thay đổi khi trở về. Ngắm nhìn bầu trời đầy sao với ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn, phố xá thật tấp nập với những toà nhà chọc trời. Anh tự nhủ: Đất nước mình nay đẹp quá...

Với Thanh Vy lại khác. Bởi lúc rời Việt Nam cô còn là cô bé mới 9 tuổi, nên trong ký ức cũng không nhớ được nhiều. Cô chỉ biết Thành phố rất đẹp chứ không hình dung được sự thay đổi như thế nào. Giờ cô đã về Việt nam và chỉ nôn nóng được trở về nhà.

Mới sáng sớm, người đi đường xúm lại trước cửa căn biệt thự của vợ chồng ông Hoàng bàn tán. Có người còn trèo hẳn lên cánh cửa cổng để quan sát rồi chụp hình. Quá tò mò, bà Kim giúp việc nói với chồng:

- Ông ra xem ngoài cổng có chuyện gì mà mọi người túm năm tụm ba bàn tán thế kia...

Theo tay chỉ của vợ thì ông Kim đi ra ngoài, vừa nhìn thấy ông thì có người nói to:

- Có người ra rồi...

Ông Kim không hiểu chuyện gì nhưng cũng không dám mở cổng mà đứng bên trong nói vọng ra:

- Các ông muốn tìm ai?

- Tôi muốn gặp người treo bảng này...

- Bảng nào?

- Ơ, cái ông này hỏi lạ chưa? thế ai treo bảng cho thuê nhà có kèm số điện thoại mà ông ngáo ngơ như không biết là sao hả?

- Mong anh thông cảm, thật tình tôi chỉ là người giúp việc được ông bà chủ giúp đỡ. Vợ chồng tôi chỉ biết ở đây coi nhà chờ cô chủ về, chứ thực tình chúng tôi không biết ai đã treo cái bảng đó...

- Ông nói chuyện như con nít, làm mất thời gian quá...

Nói rồi người đàn ông đó bỏ đi. Ông Kim cũng chẳng biết phải làm sao mà chỉ biết cúi đầu đi vào. Bỗng tiếng quản gia Hòa vang lên phía sau:

- Có chuyện gì đó chú Kim?

- May quá, có ông chủ ở đây thì may quá...

Thấy ông Kim gọi mình là ông chủ thì quản gia Hòa nở nụ cười, vỗ vai ông Kim lên giọng bề trên:

- Chú cứ gọi như thế người ngoài lại dễ hiểu lầm. Thế có chuyện gì?

- Từ khi ông bà chủ qua đời, chỉ còn ông chủ là người trong dòng họ, nếu cô chủ...

Ông nói đến đó thì dừng lại, Thấy thế quản gia Hòa cũng tỏ ra buồn bã:

- Không biết con bé bây giờ thế nào? Còn sống hay đã chế.t...

Ngừng một giây, quản gia nói tiếp:

- Cái thằng Kiên thật tàn ác quá, không biết nó bắt cóc con bé đi đâu?

Ông Kim lén quay đi đưa ống tay áo lên lau giọt nước mắt đang chảy xuống. Ông nói với chính mình:

- Cô chủ số lớn mạng lớn lại được ông bà phù hộ, nhất định sẽ không sao?

Quản gia Hòa nghe vậy thì tỏ ra bực mình:

- Hơn 10 năm rồi, nếu mạng lớn như ông nói thì đã trở về. Tôi mà bắt gặp thằng Kiên thì nhất định không tha cho hắn...

Nói xong quản gia Hòa đi nhanh về phía cổng, thấy vậy ông Kim nói với theo:

- Vừa rồi có ông kia hỏi thuê nhà mà tôi không biết?

Đang bước đi, nghe thấy thế thì quản gia Hòa vội dừng lại:

- Ông vừa nói cái gì? Ai thuê nhà? Mà tại sao lại đến hỏi chứ? Đúng là vô duyên mà...

Đến lượt ông Kim ngạc nhiên:

- Ơ, tôi cứ tưởng quản gia treo bảng cho thuê nhà chứ?

- Tôi treo bảng hồi nào?

Ông Kim im lặng không nói gì mà vội quay lưng đi vào. Quản gia Hòa mặc dù trách mắng ông Kim nhưng sự tò mò làm cho ông cũng đi ra ngoài, ông muốn biết kẻ nào dám chơi xỏ treo bảng cho thuê nhà ngay trước cửa. Khi cánh cửa cổng được mở ra thì phía trước ngôi nhà không phải chỉ một tấm bảng nhỏ như mọi nhà cho thuê vẫn làm. Mà là một tấm băng rôn màu đỏ thật bự in dòng chữ:

NHÀ CHO THUÊ GIÁ RẺ, Liên hệ điện thoại:..........

Thay vì tức giận, quản gia Hòa đang thắc mắc không biết ai đã làm việc này. Chợt ông tái mặt khi nhìn thấy số điện thoại ghi trên tấm băng rôn chính là số điện thoại của bà chủ Hà Vân. Quá hoảng sợ và thắc mắc, quản gia Hòa vội vàng cuộn tấm băng rôn rồi mang vào để sát ngay cổng. May mà lúc này ngoài đường vắng người, nếu không khi mọi người hỏi thì ông cũng không biết phải trả lời như thế nào?

Cứ tưởng mọi chuyện vậy là xong, sáng nay chú Kim lại hớt hải chạy vào hỏi:

- Ông chủ ơi...

- Có chuyện gì? Chú từ từ nói tôi nghe coi...

- Lại có người đến hỏi thuê nhà, hôm qua tôi cứ tưởng ông chủ gỡ xuống rồi chứ?

- Chú cứ bình tĩnh đi, để tôi ra xem có chuyện gì?

Miệng nói nhưng chân quản gia đã đi ra đến cổng. Thật kỳ lạ, rõ ràng cuộn băng rôn hôm qua ông để nơi chân cột cổng phía trong sân, mà nay ai lại lấy treo lên chứ? Nhìn chùm chìa khóa trong tay, quản gia vô cùng thắc mắc. Ông ta khẳng định việc này chỉ có vợ chồng ông bà Kim làm, bởi ngoài ông ra thì chỉ ông bà ấy có chìa khóa. Vừa ngạc nhiên xen lẫn tức giận, ông quản gia đi vào gọi ông Kim:

- Ông Kim đâu rồi?

Bà Kim đang quét dọn ngoài vườn, nghe tiếng quản gia gọi thì giật mình:

- Có chuyện gì đấy ông chủ?

Đang sẵn bực mình, nghe bà Kim nói như thế thì quản gia càng quát to:

- Bà gọi ông chồng bà ra đây? Ai tối qua đã mở cổng treo tấm biển ra ngoài?

Hai ông bà ấp úng:

- Ông chủ bớt giận, vợ chồng tôi không ai mở cửa, mà tôi cứ tưởng ông chủ đã tháo xuống rồi chứ?

Định nói rằng chính tay ông ta đã tháo xuống, vậy mà không hiểu sao sáng nay ai lại treo lên. Nhưng ông kịp kìm mình lại, bởi nếu nói ra như thế thì sẽ mất sỹ diện, hơn nữa ông bà Kim lại hoang mang. Chính vì nghĩ như thế nên ông trả lời:

- Thôi không bàn về chuyện này nữa, ông bà đi làm việc đi...

Lần này thì quản gia Hòa sau khi cuộn tấm băng rôn xong thì mang vào trong nhà, và không để ở ngoài cổng nữa. Nhất định đêm qua có đứa trèo qua tường để lấy mang ra treo lên chứ chẳng phải ai. Nhưng chúng làm như vậy để làm gì? Đêm nay nhất định ông sẽ canh chừng để bắt quả tang, xem kẻ đó là ai?

Nói là làm, suốt đêm ông Hòa canh chừng mà không ngủ. Ông ngồi ngoài trời ngay sát cổng để chỉ cần một tiếng động nhỏ thì ông cũng sẽ biết. Nhưng từ tối cho đến canh 5 mà vẫn không thấy ai ra vào hay một tiếng động nào. Để chắc chắn, ông đi về phòng nơi cất tấm băng rôn thì giật mình bởi nó đã được mang đi từ hồi nào. Lật đật chạy ra ngoài mở cổng thì thấy có vài người đang đứng đọc rồi bàn tán về ngôi nhà. Vừa thấy ông Hòa đi ra ngoài, thì một người đàn ông tiến lại gần nhìn ông rồi chỉ vào tấm băng rôn rồi hỏi:

- Ông là chủ ngôi nhà này?

Thấy chàng trai tầm 30 tuổi nói tiếng Việt lơ lớ thì ông yên tâm gật đầu. Sở dĩ ông trả lời bởi ông nghĩ cậu ta là người nước ngoài. Nên rất có thể không biết về vụ việc xảy ra cách đây 10 năm tại ngôi nhà này. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ngôi nhà đã bỏ không có người ở đã lâu nên cũng lạnh lẽo lắm. Từ ngày vợ chồng ông Hoàng qua đời, và tên Kiên bắt cóc bé Vy bỏ trốn thì công an giao cho ông và vợ chồng ông bà Kim trông coi ngôi nhà này. Có một điều ông bán tín bán nghi nhưng cũng không dám nói với ai. Đó là có lần ông đã đến phòng ngủ của vợ chồng ông Hoàng và bà Vân để ngủ qua đêm. Nhưng không hiểu sao khi tỉnh dậy thì ông thấy mình đang nằm ngay chân cầu thang, trong khi rõ ràng đêm qua ông đã vào phòng và ngủ ngon lành. Và kể từ hôm đó ông không dám đến căn phòng đó thêm một lần nào nữa.