← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Mải suy nghĩ nên ông không biết chàng trai đã đi vào sân nhà từ bao giờ. Sau khi quan sát một hồi thì anh ta quay trở ra gặp ông Hòa rồi hỏi:

- Căn nhà này có mấy phòng?

Ông Hòa suy nghĩ, rõ ràng trên cùng có phòng thờ, sân thượng, lầu một có phòng sách, phòng ngủ của khách và phòng của ông bà Hoàng, và phòng bé Út, dưới trệt là phòng khách và một phòng để trống. Nhưng tất cả đều để nguyên đồ đạc, nếu có người lạ vào ở thì sẽ bị xáo trộn. Nhưng đã lỡ gật đầu công nhận mình là chủ nhà rồi, bây giờ biết ăn nói như thế nào? Im lặng một hồi, ông cười ngượng:

- Thiệt tình tôi rất khó nghĩ khi để người lạ vào nhà ở, bởi trong nhà còn đồ đạc rất nhiều, mà như vậy thì quý khách cũng không thấy thoải mái...

- Ồ không sao...

- Hay là tôi tìm cho quý khách một ngôi nhà khác?

- Ở đâu? Có gần đây không?

Ông Hòa giật mình, tại sao cậu ta lại thích thuê nhà ở gần khu vực này? Có bao giờ cậu ta chính là cảnh sát chìm đang điều tra vụ án năm xưa không? Ông thăm dò:

- Thuê nhà chủ yếu là cần tìm căn nhà phù hợp với nhu cầu, tại sao lại cứ phải gần khu vực này chứ?

- Tôi thích khu vực này, phong thủy tốt...

Chợt ông Hòa nhìn chàng trai rồi hỏi:

- Cậu làm nghề gì?

- Tôi thích làm vườn...ông có thuê tôi không?

- Tôi tiền đâu mà thuê?

- Không cần tiền, cho ăn no là được rồi...

Câu trả lời của chàng trai người Nhật làm ông Hòa càng ngạc nhiên. Nhưng quả thật, từ ngày người làm vườn Trần Kiên bỏ trốn, thì vườn tược bị bỏ hoang và không ai chăm sóc. Nếu cậu thanh niên này muốn làm mà lại không lo tiền trả lương thì tốt quá. Ông lên tiếng:

- Tuy tôi hơi lấy làm ngạc nhiên, không hiểu một người thanh niên như cậu lại tự chọn cho mình một công việc mà chỉ những người trình độ thấp mới chịu làm.

- Trình độ thấp như ông nói là như thế nào? Chỉ đơn giản tôi đam mê làm vườn, trồng cây...

- Nếu không có lương, vậy cậu sống bằng gì?

- Có Mama gửi tiền rồi...

- À, hóa ra là có người nhà cung cấp, cậu ta đi khắp nơi chỉ là để thỏa đam mê...

- Đúng vậy, rất đam mê là đằng khác...vậy câu trả lời của ông là thế nào?

- Hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ...

- Được rồi...

Mặc dù nghe cậu thanh niên nói như vậy nhưng ông vẫn còn bán tín bán nghi. Ông Hoà cười trả lời nhưng cũng là đuổi khéo nguời khách không mời mà đến này:

- Thôi cũng trễ rồi, không làm phiền cậu nữa, xin lỗi vì chuyện thuê nhà...

Không ngờ anh ta nhìn vào mặt ông Hoà rồi nói:

- Không nên nói dối...

Ông Hoà ngạc nhiên:

- Ý cậu là gì?

Tay chỉ vào tấm băng rôn cho thuê nhà, chàng trai nói:

- Tại sao?

Thật tình ông Hoà không trả lời được câu hỏi này. Bởi ông còn không biết ai đã làm việc này thì làm sao có thể trả lời chứ. Thôi thì ông chỉ biết xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người.

Khi chàng trai nguời Nhật đã ra về rồi. Ông Hoà mang tấm băng rôn ném vào nhà kho và khoá cửa lại. Ông tự nhủ xem sáng mai có ai treo lên nữa không?

Tiếng điện thoại làm ông giật mình, khi nhận ra nguời gọi chính là chàng trai nguời Nhật mà ông mới gặp hôm qua rồi cho số điện thoại. Ông không hiểu mới sáng sớm mà anh ta đã gọi cho mình làm gì? Giọng vẫn còn ngái ngủ, ông lên tiếng:

- Alo, cậu gọi cho tôi có gì không?

Thay vì trả lời hoặc chúc sức khoẻ buổi sáng, thì chàng trai tỏ ra bực mình:

- Ông có vấn đề về thần kinh. Tại sao già rồi mà còn mất nết như vậy?

Quá bất ngờ và tỏ ra bực mình khi bị chàng trai nói những câu từ làm tổn thương. Ông cố gắng giữ hòa khí, nhưng trong giọng nói không tránh khỏi vẻ gay gắt:

- Này chàng trai. Tôi không biết cậu đang nói gì? Nhưng tôi chỉ nhắc nhở rằng cậu ăn nói cho cẩn thận...

- Ông không có nhà cho thuê. Vậy tại sao lại treo băng rôn hết lần này đến lần khác. Vậy không có vấn đề về thần kinh thì là gì?

Vừa nghe đến hai chữ Băng rôn là ông Hoà giật mình, nhìn chùm chìa khoá vẫn còn ở trên bàn trong phòng. Ông vội lao xuống nhà kho thì vô cùng ngạc nhiên khi tấm băng rôn ông cuộn gọn gàng và nhét trong khe kẹt đã không cánh mà bay.

Lần này thì ông Hoà không thể bình tĩnh. Rõ ràng hôm qua ông đã khoá cửa nhà kho, chùm chìa khoá còn để nguyên trong phòng. Vậy ai có thể lấy được tấm băng rôn mang ra ngoài? Chợt ông hoảng sợ khi nghĩ đến một điều kinh khủng, đó là bà chủ Hà Vân. Chỉ cần nghĩ thôi mà da ông đã nổi gai ốc. Đúng rồi, giờ ông mới nhớ trên tấm băng rôn có ghi số điện thoại của bà ấy...

- Ông chủ...

Tiếng nói sau lưng của ông Kim làm ông Hoà giật mình làm rơi chùm chìa khoá xuống đất, thấy ông Hoà mặt tái xanh thì ông Kim càng ngạc nhiên:

- Ông chủ có khỏe không?

Ông Hoà lắp bắp:

- Tôi...tôi không sao...

- Mặt ông chủ tái xanh rồi nè...

Ông Hoà im lặng, chợt nhớ ra tấm băng rôn, ông hỏi ông Kim:

- Sáng nay ông có mở cửa nhà kho không?

Đến lượt ông Kim ngạc nhiên:

- Ông chủ cần gì ở nhà kho để tôi đi lấy...

Ông Hòa lắc đầu:

- Tôi đang hỏi ông, bởi rõ ràng hôm qua tôi cất tấm băng rôn vào trong kho, vậy mà không hiểu sao ai đó lấy ra treo ngoài cổng...

- Không lẽ nhà này có ma?

Câu nói vô tình thốt ra từ miệng ông Kim làm cả hai bỗng rùng mình. Ông Hòa chợt nhớ lại cái đêm mà ông vào ngủ trong căn phòng của hai vợ chồng ông Hoàng, không hiểu sao khi tỉnh dậy thì lại thấy mình nằm ở chân cầu thang. Có bao giờ? Có bao giờ lời nói vô tình của ông Kim lại là sự thật không? Ông quay sang nhìn ông Kim với khuôn mặt tái mét, hay là ông ấy đã nhìn thấy gì mà không nói ra? Nhưng ông vội trấn tĩnh mình, nếu bây giờ ông cũng tỏ ra sợ hãi thì vợ chồng ông Kim sẽ như thế nào? Nhớ tới băng rôn ngoài cổng, ông nói với ông Kim:

- Ông ra gỡ tấm băng rôn cho thuê nhà vào và giữ giúp tôi...

Ngập ngừng một hồi, ông Kim rụt rè nói:

- Hay là,...

Ông Hòa thấy ông Kim nói giữa chừng rồi ngừng thì tỏ ra sốt ruột:

- Tại sao ông đang nói lại ngưng? Ý ông là gì?

Thật tình không cần hỏi thì ông cũng biết ý ông Kim muốn nói gì? Nhưng dù sao ở căn nhà này thì ông vẫn là chủ. Có một điều mà ông thắc mắc, đó là tại sao suốt 10 năm qua không hề xảy ra chuyện gì? Vụ án cũng rơi vào bế tắc, cô chủ và tên Kiên vẫn còn là một ẩn số. Hắn đi đâu và làm gì? Còn sống hay đã chế.t? không chỉ cơ quan chức năng mà chính ông cũng đang muốn biết điều đó...

Ông Kim ấp úng:

- Hay là...hay là...

Ông Hoà tỏ ra bực mình:

- Ông sao vậy hả? Nói gì thì nói đại ra đi, cứ ấp úng như ngậm hột thị vậy hả?

- Ý tôi hay là ông chủ cho người ta thuê, dù sao có thêm nguời cũng vui...

Ông Hoà đắn đo:

- Nhưng toàn đồ của ông bà chủ, rồi họ vào ở làm đảo lộn hết thì sao? Nếu tìm thấy cô chủ thì không nói làm gì, nhưng đằng này...

- Theo tôi chỉ cho thuê tầng dưới, ngăn phòng khách thêm được một phòng ngủ, lắp cánh cửa lối đi lên cầu thang là ổn. Như vậy phòng sách và hai phòng ngủ trên lầu vẫn để nguyên...

- Tôi sẽ suy nghĩ xem sao...

Bầu trời mùa thu mưa rả rích cũng như lòng người u buồn khi ngồi trên tầng cao của khách sạn nhìn về hướng nhà mình mà không được vào. Trước khi về Việt nam, võ sư Asahi đã gặp 3 người và yêu cầu Trần Kiên và Thanh Vy phải chấp hành kế hoạch mà ông đặt ra. Tuyệt đối phải nghe lời Asaki bởi chỉ một sai sót nhỏ cũng sẽ làm lớn chuyện. Chính vì thế mấy ngày nay Trần Kiên nhận nhiệm vụ, anh đột nhập vào nhà và vô cùng xúc động khi mọi thứ vẫn như cũ. Điều đáng mừng nhất là mấy ổ khóa vẫn còn sử dụng mà chưa thay đổi. Chính vì thế nên việc anh đột nhập vào nhà và lấy băng rôn của ông Hòa là việc bình thường.

Từ sáng đến giờ anh vẫn đang chờ lệnh của Asaki, nhưng có vẻ cậu ấy lại có kế hoạch khác. Đúng như anh dự đoán, Asaki vào gặp Thanh Vy rồi nói:

- Tối nay đến nhiệm vụ của em...

Thanh Vy tỏ vẻ vui mừng:

- Anh đồng ý cho em về nhà ạ?

- Em đi làm nhiệm vụ xong phải quay về ngay...theo như anh biết thì ông Hòa có một điểm yếu đó là mê tín. Ông ta có vẻ hoang mang gì đó, vấn để kẻ sát nhân là ai chúng ta cũng chưa biết, trong 10 năm qua hắn đã ẩn thân rất kỹ mà ngay cả công an cũng không thể tìm ra manh mối. Hắn là ai? Có thể là ông Hòa, ông Kim và có thể là một người nào đó. Việc Trần Kiên bỏ trốn đang là mục tiêu mà công an và dư luận truy lùng. Hắn chưa thể xuất hiện khi con gái duy nhất của ông Vũ Hoàng chưa xuất hiện. Mục đích của hắn là gì và tại sao hắn lại sát hại cả hai vợ chồng thì chúng ta vẫn chưa biết.

- Vậy em phải làm gì? Chẳng nhẽ lại gặp ông ta?

- Đêm nay, em dùng thuật ẩn thân giả làm con ma áo trắng hù ông ta chơi. Em làm được không?

- Hay, em sẽ múa cho ông ta xem, chỉ sợ ổng sợ chế.t giấc thôi...

Im lặng một hồi, Asaki trầm ngâm nói:

- Anh muốn biết thật ra ông ta là ai? Có biết võ thuật không rồi tính tiếp. Theo như Ba Asahi nói thì sát thủ phải là người có võ thuật, bởi hắn ra tay gọn nhẹ và không để lại dấu vết. Mục tiêu tiếp theo sẽ là ông Kim...

Vừa nghe nhắc đến tên ông Kim thì Trần Kiên lên tiếng:

- Tôi tin rằng ông Kim không bao giờ là sát thủ...

- Cơ sở nào mà anh khẳng định như vậy?

- Tôi về ở nhà ông bà chủ được 3 năm thì xảy ra chuyện, tôi thấy hai ông bà đều hiền lành. Hơn nữa họ còn mang ơn ông bà chủ đã cưu mang, giúp đỡ...

- Không thuyết phục, anh không thấy nhiều cao thủ sống trong vỏ bọc rất kín, nhiều khi công an còn không tìm ra...

- Nhưng...

- Bây giờ chúng ta chưa tiến hành đến mục tiêu thứ hai, mục tiêu thứ nhất đang tập trung vào nhân vật quản gia. Phải hết sức cẩn thận và quyết liệt, nhất là những tình huống bất ngờ, chắc chắn một điều để thoát thân thì hắn sẽ lộ sơ hở...

Thanh Vy cố nhớ lại cái đêm hôm xảy ra tai nạn. Nhìn qua khe tủ hẹp, cô chỉ nhìn thấy một bóng đen, nhưng cô có thể khẳng định đó là nam giới vì ở khoảng cách gần cô vẫn ngửi thấy mùi hôi của cơ thể và nếu không lầm thì có cả mùi thuốc lá. Sở dĩ cô nói như vậy vì ngày cô còn bé thì Ba Hoàng những lúc làm việc căng thẳng cũng thường ra ngoài hút thuốc. Sau đó vì mẹ cằn nhằn nên Ba nói bỏ hút thuốc vì con gái. Cái mùi hôi của thuốc lá luôn dị ứng đối với cô từ ngày còn bé và ngay cả bây giờ cũng vậy...

Bây giờ được trở về chính ngôi nhà của mình, cô bỗng nhớ cha mẹ. Cô nhớ về 9 năm tuổi thơ được cha mẹ cưng chiều. Cha mẹ cô là một người hiền từ hay giúp đỡ người nghèo, nhất là những người ở quê. Vậy cha mẹ cô sống tốt như thế mà tại sao lại bị người ta hãm hại? Cô muốn biết người đó là ai mà lại độc ác như thế?

Mặc dù giao băng rôn cho ông Kim cất giữ, nhưng đêm nay ông Hòa vẫn cảm thấy không yên. Ông muốn biết ai đã làm được việc này? Thậm chí ông còn nghi ngờ cả ông Kim, bởi ông ta có chìa khóa của tất cả các phòng, thậm chí là nhà kho. Có thể sáng mai ông cho gọi thợ sửa khóa đến và cho thay tất cả các ổ khóa trong tòa nhà, xem ông ta còn làm được những gì? Còn nếu không phải ông ta thì là ai?