CHƯƠNG 10
Thanh Vy trong hai ngày ở lại phòng của Trần Kiên, không hiểu sao cô vẫn thắc mắc về mùi cơ thể của anh, nhất là dạo này anh lại hút thuốc lá. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, mặc dù cô không muốn nghĩ đến nhưng nó vẫn xuất hiện trong đầu cô. Quay về phía Trần Kiên, Thanh Vy lên tiếng:
- Anh nói muốn ở gần em đúng không? vậy anh về nhà luôn đi…
Một thoáng giật mình, cô có cảm giác trong mắt anh lóe lên tia lo sợ. Rõ ràng cách đây ít giờ anh còn nói hai người bỏ anh lại khách sạn một mình. Vậy mà bây giờ cô muốn anh về ở cùng ba người thì Trần Kiên lại lưỡng lự. Thanh Vy tỏ vẻ không vui:
- Anh sao vậy? chính anh thắc mắc rằng tại sao em và võ sư Asaki bỏ anh lại khách sạn mà không cho anh đi theo. Bây giờ em nói anh về cùng thì anh lại lưỡng lự. Vậy là thế nào mà em không hiểu? có bao giờ anh đang giấu em chuyện gì không?
Trần Kiên im lặng, cho dù Thanh Vy có gặng hỏi thế nào thì anh cũng không nói, nhưng cuối cùng anh trả lời:
- Anh mong em hiểu rằng anh cứu em và luôn bảo vệ cho em. Còn mọi chuyện khác thì em hiểu thế nào cũng được. Bây giờ em đã là cô gái 20 tuổi chứ không còn là cô bé 9 tuổi như trước nữa...
- Vậy tại sao anh lại không trở về?
Trần Kiên định nói gì đó nhưng lại thôi khiến Thanh Vy càng thêm thắc mắc. Cô có cảm giác dường như anh ấy đang sợ một cái gì đó. Cái bóng đen đêm đó và ngay cả mùi cơ thể cũng là của anh ấy. Vậy chẳng nhẽ anh ấy chính là? Thật tình cô bỗng cảm thấy lo sợ và không dám nghĩ nữa...
Bỗng Trần Kiên quay lại nhìn Thanh Vy rồi nói:
- Anh không cần biết trong đầu em đang nghĩ gì, nhưng chỉ mong em hiểu rằng anh rất lo cho em và luôn bên cạnh để bảo vệ em. Em hãy về đi và hết sức cẩn thận...Bảo trọng...
Nói rồi anh quay mặt đi và không nói thêm một điều gì nữa. Thanh Vy thấy cũng đã đến lúc phải trở về, cô nói với anh:
- Em phải trở về, em cảm ơn những gì anh đã làm cho em...
Trần Kiên vẫn ngồi im mà không nói thêm một điều gì cho đến khi cô rời đi. Anh ngửa mặt nhìn trời như cố gắng nuốt những giọt nước mắt để khỏi bật ra tiếng khóc. Anh cũng không hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì và làm gì? Anh đang cố gồng mình lên để chịu đựng những gì đang xảy ra, anh hoàn toàn bất lực và bỗng cảm thấy mình hoàn toàn cô độc. Anh rất muốn làm một cái gì đó để cho cô hiểu mà không nói được. Giá như anh bị câm, điếc và thậm chí bị mù có khi còn cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng anh phải dừng lại, bởi nếu anh không đủ bản lĩnh để chịu đựng thì hậu quả sẽ khôn lường và cô gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Thanh Vy ra về và Trần Kiên cũng thu dọn đồ và rời khỏi phòng. Anh biết sau khi cô về thì nhất định sẽ báo cáo với Asaki, và lẽ tất nhiên anh ta sẽ đi gặp anh. Và rồi có mình Asaki hay còn những ai đang cần gặp anh nữa? Đúng như Asaki đã nói, nếu như anh bị bắt và vụ án 10 năm trước sẽ bị đào lại thì anh sẽ như thế nào? Anh sẽ làm được gì khi ngồi trong 4 bức tường lạnh lẽo. Anh rời đi không chỉ bảo vệ cho bản thân mình mà còn an toàn cho Thanh Vy. Bởi lúc đó thân phận của cô vẫn sẽ được an toàn...
Đúng như Trần Kiên nghĩ, vừa trở về nhà, Thanh Vy kể cho Asaki nghe về Trần Kiên và sự thay đổi của anh ấy. Nhưng cô không nói ra nỗi bực tức của anh với Asaki, bởi cô hiểu cả hai người đàn ông đều có cảm tình với cô, nhưng họ không hiểu rằng lòng cô đã nguội lạnh khi đủ lớn để hiểu về nỗi oan khuất của gia đình. Cha mẹ cô chế.t tức tưởi như thế mà cô có thể vui cười được hay sao?
Nghe Thanh Vy kể lại, thái độ của Asaki vẫn không hề thay đổi làm cô ngạc nhiên. Cô cứ tưởng anh sẽ giận hay trách móc cô, nhưng không phải vậy. Anh vẫn ngồi im một hồi rồi hỏi:
- Em có nhớ cái bóng đen và cơ thể có mùi thuốc lá, hắn vào phòng lật tung mùng mền để tìm kiếm em, thì có dáng người như thế nào? Dáng người to cao như anh hay như Trần Kiên?
Thanh Vy nhớ lại, nếu nói nhìn mặt người đó thì cô không thấy vì hắn mang khẩu trang. Nhưng nhìn qua khe tủ thì cô có thể nhìn thấy dáng người hắn. Cô trả lời:
- Vì thời gian lâu quá rồi nên em cũng không nhớ lắm, hơn nữa hắn mang khẩu trang màu đen nên chỉ chừa hai con mắt. Dáng hắn không cao, người gầy thì phải...hơn nữa hắn rất nhanh, chỉ vào một loáng rồi quay ra ngay.
Asaki lẩm nhẩm trong miệng:
- Dáng không cao, người gầy...nhưng 10 năm rồi...
Mười năm, một khoảng thời gian cũng không phải là ngắn, nó có thể làm thay đổi tất cả. Nếu thật sự hung thủ sau khi gi.ết ông bà Vũ Hoàng còn đủ thời gian quay lại tìm con gái của họ thì thân phận của Thanh Vy vô cùng nguy hiểm nếu như để lộ. Bỗng anh vòng tay ôm chặt lấy cô làm Thanh Vy vô cùng lo lắng và chẳng hiểu vì sao?
- Anh đang làm gì vậy?
Asaki vẫn không buông tay, anh thì thầm:
- Em ngồi yên, anh căng thẳng quá...
Thanh Vy cười:
- Anh giỏi quá há? Bộ cứ căng thẳng là ôm người ta sao?
Chợt cô nhớ ra chuyện gì liền đẩy anh ra rồi nói:
- Bóng đen hôm em lên phòng thờ chính là anh Kiên...
Buông cô ra khỏi vòng tay, anh nhìn vào mắt cô rồi hỏi:
- Anh Kiên tự nói với em hay em hỏi rồi anh ấy công nhận?
Thanh Vy thắc mắc:
- Bộ hai chuyện đó khác nhau hay sao?
- Khác chứ...
- Em thì nghĩ khác vì cuối cùng đáp án cũng giống nhau thôi...
- Hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, nếu tự anh Kiên nói ra thì anh cần biết chẳng nhẽ anh ấy biết mình đã phát hiện ra mà tự thú hay sao? Còn nếu em hỏi thì cho dù không phải là mình nhưng vì một lý do nào đấy mà anh ấy đồng ý. Rất có thể anh ấy không muốn cho em lo lắng, hoang mang rồi để lộ thân phận...
- Anh Kiên bị sao thế nhỉ?
Im lặng một hồi, Asaki khẳng định:
- Bóng đen hôm đó dáng người nhỏ và di chuyển rất nhanh. Còn anh Kiên cũng ốm nhưng ảnh cao chứ không thấp bé. Hơn nữa nếu là ảnh thì việc gì phải bỏ chạy chứ? Anh đã nghi ngờ một người...
- Em cầu mong người đó không phải là anh Kiên...
Thấy Thanh Vy có vẻ lo lắng, Asaki hỏi tiếp:
- Em lo cho anh Kiên đến thế à?
- Dù sao anh ấy cũng cứu em...
- Nhỡ may đó lại là một lý do để anh ta thoát khỏi sự vây bắt của cơ quan điều tra thì sao? Em nên nhớ bọn tội phạm tinh vi lắm. Chúng có thể núp dưới vỏ bọc người lương thiện, đại gia, thậm chí là nhà từ thiện.
Thanh Vy giật mình:
- Anh nói gì lạ vậy? Mà tại sao hai người cứ nói nhau gay gắt như vậy?
- Anh có nói gì đâu? Chắc anh Kiên nói xấu anh hả?
Thanh Vy sợ to chuyện nên ấp úng:
- Dạ không có gì?
Cô vội dừng lại sợ rằng nhỡ may buột miệng ra, nói Trần Kiên kêu sư phụ là hắn thì lại còn rắc rối nữa. Thấy cô đang nói thì ngưng nên Asaki lên tiếng:
- Thôi anh không bận tâm đến chuyện anh ta nói anh những gì? Nếu anh ấy có nói xấu anh thì anh cũng không nghe, nên em ráng mà nghe nhé. Giờ anh phải đi gặp anh Kiên một lát.
Miệng nói nhưng chân anh đã bước ra cửa, Thanh Vy cũng định đi lên phòng nghỉ thì đúng lúc bà Kim vừa đến. Không chờ cô lên tiếng thì bà Kim đã nói trước:
- Tôi xin lỗi cô, cũng vì cái món cary mà cô phải nhập viện vì dị ứng. Lần sau tôi phải chú ý...
Nghe bà Kim nói như vậy thì cô hiểu rằng mấy ngày cô đi vắng, Asaki nói dối mọi người rằng cô nhập viện điều trị vì dị ứng. Cô cúi đầu lễ phép:
- Dạ, không có gì...
Thấy thế bà Kim nhiệt tình:
- Cô ăn gì chưa? tôi nấu cho cô tô cháo thịt bằm nhé...
Nghe nói đến cháo thịt bằm là cô đã rất thích rồi. Còn nhớ hồi nhỏ, cứ mỗi lần cô bị bệnh là mẹ lại nói dì Kim nấu cháo thị bằm nêm hành lá ăn vào giải cảm. Chợt nhớ vì tô cary mà cô bị phạt uống thuốc dị ứng, cô khẽ lắc đầu:
- Cảm ơn dì, con không có đói...
Bà Kim định nói thêm gì đó, nhưng vừa nhìn ra cổng thì vội quay về mà không kịp từ biệt. Thanh Vy lấy làm lạ nhìn ra thì đó là ông Kim vừa về. Nhưng có một điều cô thắc mắc là tại sao bà ấy lại sợ chồng đến thế? Có bao giờ bà ấy đến thăm cô mà chưa nấu cơm cho ổng ăn không? Chẳng nhẽ người phụ nữ như dì Kim lại sợ chồng đến thế hay sao?
Trở lên phòng, cô định ngả lưng một chút thì chuông điện thoại kêu, nhìn màn hình lưu tên Asaki thì cô hơi thắc mắc, bởi anh mới vừa đi ra khỏi nhà, có chuyện gì mà điện chứ. Nhưng với ai chứ với sư phụ thì cô phải chấp hành:
- Alo...
Tiếng Asaki từ đầu dây bên kia nghe giọng nói nhỏ và rất ồn, có lẽ anh đang ở ngoài đường:
- Định vị chỗ anh Kiên ở em đưa cho anh có chính xác không?
- Em ngồi trong nhà bấm định vị mà lại không chính xác hay sao?
- Sao thế nhỉ? Anh đến đúng chỗ này, nhưng có phòng nào có người ở đâu...chẳng nhẽ anh ấy lại rời đi để tránh mặt mình...
- Anh đừng nghĩ tiếng ác cho anh ấy, mới mấy tiếng trước em đang còn ở đó...
- Chỉ cần 30 phút là đủ rồi, cần gì mấy tiếng...
Thanh Vy im lặng, cô bỗng thấy mệt mỏi với hai người đàn ông này. Tất cả cũng đều ích kỷ nhưng cả hai người đều là ân nhân, và cũng vì cô nên mới trở nên như thế. Bỗng cô cảm thấy lo lắng khi Asaki nói rằng Trần Kiên đã rời đi. Anh ấy đi đâu chứ? Hèn chi lúc đó cô thấy anh rất lạ, ngay cả khi cô nói cũng im lặng không nói gì, sau đó đuổi cô về. Có bao giờ anh ấy làm điều gì dại dột không? Chính thái độ của anh ấy mà chính cô đã có lúc cũng đã nghi ngờ anh ấy là thủ phạm. Tại sao mùi cơ thể ám hơi thuốc của kẻ lục tìm cô trong cái đêm hôm đó, khi cô hỏi thì anh cũng nhận đó là mình. Rồi bóng đen xuất hiện vào cái đêm cô lên phòng thờ, khi cô hỏi thì anh cũng nhận đó là mình. Chợt nhớ ra cái số điện thoại mà anh đã gọi cho cô, cô gọi lại số đó nhưng thật kỳ lạ cả hai cuộc đều ngoài vùng phủ sóng.
Gọi điện cho anh không được mà thắc mắc cũng không tự trả lời. Thanh Vy không thể nào ngủ nổi, cô ra khỏi phòng rồi xuống phòng khách ngồi chờ. Chợt cô nhìn thấy quản gia Hòa đang đi đến phòng mình. Chẳng nhẽ cô phải đứng dậy đi lên lầu mục đích tránh mặt ông ta, nhưng làm vậy thật không nên khi ông ấy đã nhìn thấy cô. May sao lúc đó Asaki cũng vừa về tới, vừa nhìn thấy anh, ông Hòa lên tiếng:
- Nghe tin cô gái mới ra viện, tôi ghé thăm một chút...
Asaki cười:
- Phụ nữ mà, mong ông thông cảm...
- Cậu nói vậy là sao?
Asaki cười rồi chỉ vào trong:
- Ý tôi nói phụ nữ không muốn ai nhìn thấy mặt xấu của mình. Cô ấy mới đỡ thôi chứ chưa hoàn toàn khỏi hẳn...
- Tôi hiểu rồi, cái món dị ứng nó lặn lâu lắm, có người còn bị rỗ mặt nữa đó...
- Hèn gì trên mặt, cổ vẫn còn...
Ông Hòa nghe nói như thế thì cười rồi quay lưng bước đi. Thanh Vy thật ngạc nhiên không hiểu Asaki nói với ông ấy những gì mà ông ta không vào nữa. Nhưng với cô lúc này là muốn câu trả lời Trần Kiên đi đâu? Tại sao lại phải tránh mặt cô và Asaki còn mọi vấn đề đều không cần thiết?