← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Nhưng Asaki không thể ngờ rằng nhà ông Hoàng có một lối thoát hiểm trên lầu đề phòng thoát thân khi xảy ra hoả hoạn. Đêm đó vì uống viên thuốc màu hồng nên Thanh Vy bị dị ứng, người bứt rứt khó chịu khiến cô không tài nào ngủ được. Đúng lúc cô đang cố gắng tìm giấc ngủ thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình thấy số lạ. Nhưng vốn đang không ngủ được nên cô định nói chuyện để bớt nghĩ đến nỗi khổ của dị ứng. Chợt cô giật mình khi nhận ra người gọi ở đầu dây bên kia là Trần Kiên. Tiếng anh có vẻ buồn làm cô áy náy: - Anh sao vậy? Sao giờ này không ngủ mà còn gọi điện cho em? - Anh không sao? Không ngủ được rồi đi lang thang. Mà sao em còn thức đến giờ này? - Em cũng không ngủ được - Vậy xuống đây đi với anh - Không đuợc đâu, mở cửa là Asaki la đó… - Em sợ hắn ta vậy sao? - Em không sợ, nhưng ảnh sang đây cũng vì em. Hơn nữa mối thù giế.t cha mẹ em chưa trả được... Chợt nhớ ra điều gì, Trần Kiên nói: - Mà cần gì phải mở cửa, em còn nhớ lúc anh cứu em thoát ra ngoài bằng đuờng nào không? - Làm sao mà em nhớ được, hồi đó em mới chín tuổi... - Bây giờ em hãy ra khỏi phòng rồi đi theo sự hướng dẫn của anh… Trần Kiên huớng dẫn cho cô đi về phía cuối hành lang, ở đó có một cửa thoát hiểm rồi từ đó đu qua tường vượt ra ngoài... Và lúc này cũng không khó để Thanh Vy thoát ra ngoài. Vừa ra khỏi bức tường thì cô thấy Trần Kiên đang đứng chờ sẵn bên ngoài thì ngạc nhiên: - Sao đêm hôm anh không ngủ ở khách sạn mà đến đây làm gì? Im lặng một hồi như đè nén cơn xúc động, giọng anh nghèn nghẹn: - Em đi rồi nên anh buồn lắm, em có biết không?... - Em xin lỗi, chẳng qua vì sư phụ cũng lo cho anh bị lộ nên mới phải làm như thế, anh có gắng một thời gian rồi sẽ ổn thôi... - Anh không nói ông ta mà anh muốn hỏi em. Chính anh là người đã cứu em ra khỏi cái đêm kinh hoàng đó. Vậy rồi khi ông ta xuất hiện thì anh có cảm giác mình trở thành là người thừa... Biết Trần Kiên đang xúc động nên cô im lặng, một hồi sau mới lên tiếng: - Em xin lỗi, hai nguời đều tốt và muốn giúp đỡ em trả thù cho ba mẹ, em cảm ơn rất nhiều... Thấy cô vừa nói vừa có vẻ bứt rứt khó chịu, Trần Kiên ngạc nhiên: - Em sao thế? Hình như em không ổn, hay em không khỏe? Lúc này Thanh Vy mới kể cho anh nghe về việc lúc sáng cô có ăn cary của bà Kim nấu. Đề phòng bà ấy nhận ra cô chính là cô chủ, nên Asaki cho cô uống thuốc dị ứng. Ngày mai khi bà Kim biết cô không phải là con ông bà chủ thì sẽ uống viên thuốc giải độc là xong. Nghe cô nói như vậy làm Trần Kiên tỏ ra tức giận: - Viên thuốc giải độc đâu? Em uống ngay cho anh.. - Asaki nói ngày mai mới được uống… - Không mai mốt gì cả, anh sợ em không chịu nổi đêm nay. Thuốc đâu? Chợt nhớ viên thuốc cô để trên bàn trong phòng, Thanh Vy ấp úng: - Em để trên bàn trong phòng... Trần Kiên chỉ biết kêu trời. Chợt nhớ ra điều gì, anh nói với cô: - Đi với anh lấy thuốc giải Bỗng cô hỏi: - Lấy thuốc ở đâu? Bộ về khách sạn hả? - Anh không ở khách sạn nữa mà thuê nhà ở gần đây… - Sao anh không nói với Asaki? ảnh biết lại giận anh đó… Không ngờ câu nói vô tình của cô đã làm anh tỏ tức giận: - Tại sao anh phải nói chứ? Anh ở đâu là quyền của anh, không ai có quyền kiểm soát cả... Thanh Vy thấy Trần Kiên đang hiểu nhầm Asaki nên cố gắng dàn hòa: - Không phải kiểm soát mà mình đã thống nhất với nhau từ đầu. Asaki cũng chỉ muốn an toàn cho anh thôi, anh đừng hiểu nhầm anh ấy... Không ngờ câu nói của cô khiến anh càng nổi giận hơn: - Em chỉ biết bênh hắn ta từ hồi nào vậy? Em nên nhớ người cứu em là anh. Còn hắn đã làm đuợc gì? Hay chỉ lùng quanh trong 4 bức tường với hai vợ chồng ông bà giúp việc và ông quản gia Hoà? Thấy anh ta đã chuyển xưng hô khi gọi sư phụ Asaki là hắn thì cô biết không nên bình luận về chuyện này nữa. Chắc thuốc dị ứng đã ngấm nên người cô lúc này bứt rứt khó chịu vô cùng, mà rõ ràng có nói thì anh ta cũng sẽ không bao giờ cho cô về phòng, cô cuời: - Thôi nào, toàn nói gì đâu không à. Thuốc giải đâu đưa cho em uống... Câu nói của cô đã kéo Trần Kiên ra khỏi sự bực tức, anh tỏ ra áy náy: - Anh xin lỗi, giờ em về chỗ anh ở uống thuốc, gần đây thôi... Hai nguời về chỗ Trần Kiên thuê ở. Cô ngạc nhiên khi nơi anh ở gần sát nhà mình mà không biết. Chợt như nhớ ra điều gì, cô hỏi anh: - Bóng đen em nhìn thấy khi lên phòng thờ đêm đó có phải là anh không? Trần Kiên gật đầu: - Anh buồn không ngủ được nên mới đến, nhưng không ngờ thấy em trong phòng thờ... - Trời, vậy mà Asaki đoán già đoán non, lại nghi ngờ ông Hoà... Trần Kiên không trả lời câu nói của Thanh Vy, anh đưa thuốc cho cô uống rồi nói: - Em nằm nghỉ chờ thuốc giải có tác dụng... Anh chưa nói hết câu thì Thanh Vy phản ứng: - Không đuợc, em phải về nhà... Trần Kiên cuời: - Em không nhớ sau khi uống thuốc giải phải nghỉ ngơi thời gian bao nhiêu thì thuốc mới có tác dụng không? Thanh Vy lúc này mới giật mình, đúng như lời Trần Kiên nói, cô vừa uống thuốc giải thì không nên vận động khiến thuốc mất tác dụng. Giờ biết làm sao khi điện thoại cô lại để quên trong phòng. Thôi thì Trần Kiên cũng không phải xa lạ gì, ảnh không những quá tốt mà còn là người ơn của cô. Nghĩ vậy cô trả lời: - Em quên, vậy phải ở lại đây rồi… Để Thanh Vy nằm nghỉ trong phòng còn Trần Kiên ra ngoài hút thuốc. Cũng lâu lắm rồi kể từ ngày cõng cô bé chạy trong đêm đến giờ là anh bỏ không hút thuốc lá, lý do đơn giản vì cô không chịu được mùi thuốc lá. Bây giờ anh lại phải dùng đến làn khói thuốc làm bạn trong những lúc cô đơn. Những tưởng chỉ hút một vài điếu cho đỡ buồn, ai ngờ nghiện lại... Nghe tiếng ho của cô trong phòng làm anh giật mình, có lẽ cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá, mặc dù anh đã cẩn thận đi ra ngoài. Dụi tắt mẩu thuốc đang hút dở, Trần Kiên vẫn ngồi suy nghĩ. Chắc hẳn giờ này Asaki đang hốt hoảng và lo lắng. Bỗng anh mỉm cười và chợt thấy vui, phải chăng đó là sự ích kỷ của một kẻ đang yêu. Đúng vậy, tại sao anh ta lại xuất hiện chứ? Anh ta có hiểu rằng anh rất đau lòng khi phải chứng kiến người đàn ông khác chăm sóc cô gái của mình. Anh có nên nói suy nghĩ của mình với Thanh Vy không? Khi mà trong lòng cô còn nhiều bão tố... Đúng như Trần Kiên dự đoán, đã hai ngày trôi qua mà Thanh Vy cũng chưa trở về, cũng như không có nổi một dòng tin nhắn. Viên thuốc gây dị ứng cô ấy đã uống, nhưng còn viên màu trắng dùng để giải độc thì lại để trên bàn trong phòng, khiến anh đứng ngồi không yên. Quan sát kỹ trên lầu thì hoàn toàn không có dấu hiệu vật lộn. Như vậy phán đoán việc cô ấy bị bắt cóc là không thể xảy ra. Vậy thì cô ấy đi đâu? Và đi khỏi nhà bằng lối nào khi cửa chính vẫn khóa trong, và chìa khóa để trong phòng? Asaki quyết định lên lầu và phòng thờ một lần nữa. Chợt anh giật mình khi phát hiện phía cuối hành lang có một lối thoát hiểm ra ngoài. Cánh cửa đã được mở, chỉ được cài bằng một cái chốt hờ hững. Asaki tỏ ra tức cho chính bản thân mình thiếu quan sát và có phần chủ quan. Nhưng anh thắc mắc liệu cô phải sử dụng lối này để ra ngoài thì đi đâu? Và đi với ai? tại sao lại phải giấu anh chứ? Chợt anh nhớ có lần nghe Trần Kiên nói anh cõng Thanh Vy đu người lên cành cây để trèo qua tường và bỏ trốn ra ngoài. Theo quan sát thì hiện nay cây đó không còn. Việc một người không có võ công, lại cõng một đứa trẻ 9 tuổi trên lưng vượt qua bức tường cao như thế này quả là hiếm thấy. Nếu anh ta đu cành cây thì cành cây đó cũng phải cao hơn bức tường, và cành cây cũng phải đủ lớn để chịu lực của anh ta và cô bé. Trong khi Trần Kiên lại là một người không có võ công. Việc này anh thấy có một điều gì đó không hợp lý lắm. Việc Thanh Vy vượt qua bức tường để ra ngoài thì không có gì khó hiểu khi cô có võ công, hơn nữa lại không phải mang vác theo một ai cả. Chợt nhìn thấy bà Kim đang quét dọn duới sân nên anh vội đi xuống. Mấy ngày không thấy cô gái ở nhà thì bà Kim cảm thấy lo lắng, nên khi vừa nhìn thấy Asaki thì vội đi lại gần hỏi thăm: - Tôi không thấy cô gái, tình hình cổ thế nào? Một thoáng bối rối, nhưng anh mỉm cười để bà Kim không lo lắng: - À, cô ấy bệnh dị ứng nên nằm điều trị - Có phải vì món cary không? - Đúng rồi, nhưng điều trị sẽ khỏi thôi nên bà đừng lo lắng... Bà Kim bỗng tỏ ra áy náy khó xử, cũng chỉ vì sự quan tâm quá mà dẫn đến làm khổ cô gái, thật tình bà rất muốn được đi thăm cô ấy, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Thấy bà Kim cứ ấp úng thì Asaki cũng chẳng khó để biết ý định của bà. Anh chỉ tay về phía bức tường rồi hỏi: - Nghe nói ở sát bức tường có trồng một cây gì đó mà giờ không thấy? Bà Kim một thoáng giật mình, bà nhìn anh tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói: - Cũng may mà có cây mít ở đó nên cậu Kiên mới cứu được cô chủ đó. Rồi hai đứa mất tích luôn, không biết bây giờ thế nào? Asaki ngạc nhiên, anh hỏi tiếp: - Cây mít có nhiều trái không mà sao chặt bỏ nó. Tiếc quá Bà Kim huớng ánh mắt về phía cửa rồi trả lời với giọng đẫm nước mắt. - Hồi đó nó cũng còn nhỏ, mới ra bói đuợc mấy trái. Loại mít thái ngon lắm. Nhưng không hiểu sao tự nhiên nó héo rồi chế.t. Tôi chỉ thương cô chủ không biết bây giờ ở đâu? Bà mải nói mà không thấy anh trả lời thì quay lại nhìn, hoá ra Asaki đang đi về phía bức tường. Anh quan sát nếu từ trên lầu đi xuống theo lối thoát hiểm và chạy về phía cây mít rồi đu cành cây để trèo qua tường ra ngoài. Nhưng với một cây mít còn chưa truởng thành, mới ra trái thì chiều cao là bao nhiêu? Trong khi trên lưng anh ta còn cõng một bé gái 9 tuổi. Anh cảm thấy có điều gì đó vô lý. Quan sát một hồi, thấy bà Kim vẫn đứng nhìn theo mình và duờng như muốn hỏi điều gì, anh tiến lại chỗ bà rồi thắc mắc: - Con thấy người ta bàn tán về cái chế.t của chủ ngôi nhà này. Tội nghiệp ông bà ấy quá… Liếc mắt về phía phòng ông quản gia, bà Kim lén lau giọt nước mắt đang chực chảy xuống, bà hạ giọng nói thật nhỏ chỉ đủ hai người nghe: - Nói để chú biết nhưng đừng nói cho ai, vợ chồng cậu Hoàng và cô Vân tuy giàu có nhưng sống nhân đức lắm. Ngay tôi đây chẳng phải bà con dòng họ gì, nhưng thấy tôi nghèo khổ mà đưa về đây rồi tạo việc làm. Nhưng thật không ngờ cô cậu ấy lại vắn số. Thật oan uổng quá… - Cháu thắc mắc khi nhà đông người mà kẻ gian lọt vào sát hại cả hai vợ chồng, chẳng nhẽ không ai biết? Bà Kim như cố gắng nhớ lại nói tiếp: - Lúc đó gần sáng nên ai cũng ngủ rất say. May sao cậu Kiên lại dậy đi tiểu nên kịp thời cứu cô chủ… - Anh ta kể cho dì nghe như vậy hay sao? - Mà tôi có gặp nó đâu, từ ngày đó là nó cũng biệt tăm luôn… - Thế sao dì nói anh ta cứu cô chủ? cứu hay là bắt cóc… Bà thở dài: - Thì tôi cũng nghe công an nói lại, họ nói cậu Kiên bắt cóc cô gái rồi đu cây vượt tường ra ngoài, chứ mắt tôi có nhìn thấy đâu, thậm chí từ hôm đó đến nay còn không biết cậu ta ở đâu? Asaki thở dài, như vậy tất cả cũng chỉ là những lời đồn miệng chứ không ai nhìn thấy cả, ngay cơ quan chức năng cũng chỉ căn cứ vào những dấu vết trên hiện trường mà tạm thời kết luận. Không hiểu sao chính anh cũng cứ suy nghĩ, và rồi vẫn đi vào bế tắc mà chưa có lời giải. Nhất định anh phải tìm bằng được Thanh Vy, hy vọng sẽ tìm ra manh mối tuy rằng rất mong manh…