← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Thấy hai người cương quyết không chịu dời đi nên bà Kim đành đi ra mở cửa. Suốt đêm qua ông Kim không về, mà điện thoại lại tắt nên bà hiểu rằng sắp có chuyện xảy ra. Tất cả đều là lỗi của bà, nếu như ngày ấy mà bà không để xảy ra chuyện, thì bây giờ đâu phải khổ như thế này. Khi cánh cửa vừa mở và nhìn thấy gương mặt của bà Kim sưng vù thì hai người vô cùng ngạc nhiên. Chẳng cần phải hỏi thì ai cũng biết bà vừa bị ông Kim đánh, nhưng cho dù là chuyện gì xảy ra thì với một người chồng cũng không nên đánh vợ mình như thế. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của vợ chồng người ta, anh nhìn dì Kim rồi tỏ vẻ tức giận: - Tại sao lại xảy ra nông nỗi này? ổng đánh Dì phải không? Bà Kim lắc đầu: - Không phải, do tôi té… Thanh Vy tỏ ra bức xúc: - Trời ơi, bị ổng đánh cho bầm hết mặt như này mà còn bênh ổng nữa chứ? Bà Kim năn nỉ: - Hai người về đi, tôi không có sao hết… - Vậy ông Kim đâu rồi? - Chắc ổng đi làm từ sáng… Thấy tình hình cho dù có nói gì đi chăng nữa thì bà ta cũng vẫn nhất quyết nói lỗi tại mình. Asaki kéo tay Thanh Vy rồi nói: - Thôi mình về đi em, để cho dì ấy nghỉ, chuyện vợ chồng người ta nên mình cho dù có thương thì cũng không làm gì được… Hai người vừa quay đi thì điện thoại của Asaki đổ chuông. Anh dừng lại và nói chuyện, không hiểu đầu dây bên kia nói những gì mà chỉ thấy anh reo lên vui mừng: - Ôi cậu Dương tìm thấy giấy tờ rồi à? May quá, chúc mừng nhé… Thanh Vy thấy thế thì thắc mắc: - Là sao hả anh? Giấy tờ gì? - Cậu Dương tìm thấy giấy tờ của mình rồi, cũng mừng cho cậu ấy không bị kỷ luật… - Hay quá, vậy không phải lo làm lại nữa… Bà Kim định quay vào phòng thì nghe thấy chàng trai người Nhật nói vậy nên dừng lại. Nhưng thấy hai người không chú ý đến thái độ của bà thì bà lại đi vào. Bà nhớ lại, cũng vì chuyện này mà ông Kim đánh bà, còn ghen và vu oan cho bà nữa. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra thì bà vẫn phải báo tin cho ông ấy biết. Lấy điện thoại ra nhắn tin cho chồng, mặc dù biết ông chưa sẵn sàng xem: - Anh về đi, nghe nói cậu Dương tìm thấy giấy tờ rồi… Vẫn im lặng không thấy phản hồi, nhưng dù sao thì bà cũng đã báo cho ông biết rồi tùy ông quyết định. Cũng may mà khi hai người hỏi thì bà trả lời là bị té chứ nếu không lại lớn chuyện ra… Nhưng bà đâu có biết rằng khi thấy bà vẫn chối mà không khai ra việc bị chồng đánh, hơn nữa hiện nay tên chồng đã bỏ trốn nên việc truy lùng sẽ gặp nhiều khó khăn. Asaki nhắn tin xin lệnh của Sếp Hải thay đổi kế hoạch, bởi anh biết sở dĩ hắn bỏ trốn là sợ lộ tung tích khi phải làm lại giấy tờ, và được Sếp Hải đồng ý. Thật ra tiếng chuông điện thoại là của Sếp Hải và anh cố tình nói lớn tiếng để bà Kim báo cho hắn trở về chứ chẳng có cậu Dương nào ở đây cả. Trong tình huống này đành phải tương kế tựu kế thôi. Quả nhiên việc thay đổi kế hoạch của võ sư Asaki đã có tác dụng. Tên Kim sau khi về miền tây, hắn nằm ở chòi vịt suy nghĩ và thấy rằng, việc bỏ đi không phải là một kế hay. Việc hắn lang thang hay ở chòi vịt thì trước sau cũng sẽ bị lộ. Hơn nữa hắn cũng không thể về quê ngay lúc này khi mọi chuyện cũng chưa phải là hết cách. May sao lại nhận được tin nhắn của vợ hắn. Cuối cùng hắn quyết định đón xe đò về lại Thành phố, đến ga tàu lấy xe gắn máy mà hôm qua hắn đã gửi ở đó. Lấy xe xong hắn chạy đến công viên và ngồi ở đó, nhưng vẫn chưa trở về nhà bởi hắn cần thời gian suy nghĩ… Khoảng 14 giờ, khi bà Kim đang nằm trong phòng thì nghe tiếng chân người rồi tiếng gõ cửa. Bà vẫn cứ nằm yên giả vờ ngủ, nhưng chỉ ít phút sau thì tiếng cảnh sát khu vực Dương cất lên: - Dì Kim ơi… Không còn cách nào khác, bà Kim từ trong phòng nói vọng ra: - Có gì không chú Dương, nay tôi không khỏe… - Dạ, con gửi lại Dì giấy tờ tùy thân ạ… Bà Kim đâm lâm vào thế khó xử. Nếu bây giờ mở cửa và chú Dương nhìn thấy mặt bà sưng húp thế này thì thế nào cũng nghi ngờ ông Kim đánh. Nhưng nếu không mở cửa gặp chú Dương để nhận giấy tờ thì cũng không được. Thôi thì cứ trình bày thử xem có được không? Nghĩ như vậy nên bà nói: - Chú Dương gửi bên cậu người Nhật cho tôi được không? - Dạ không được ạ, khi con nhận giấy tờ của cô chú đều phải ghi biên nhận, bây giờ con giao lại thì cô chú cũng phải ký vào giấy chứ ạ, không thì rắc rối lắm... - Giờ chú đi vắng, cô ký nhận thay được không? Cảnh sát Dương hỏi lại: - Chú đi đâu à cô, cô cứ ký nhận của cô trước. Khi chú về đến công an phường nhận cũng được ạ... Bà Kim im lặng suy nghĩ, nếu bây giờ một mình bà ký nhận trước, rồi khi ổng trở về thế nào cũng có chuyện, nên bà trả lời: - Chú thì đi vắng còn Dì cũng chưa khỏe, nên sẽ nhận lại sau cũng được... - Dạ, vậy con xin phép về cơ quan. Tiếng bước chân của cảnh sát Dương đi xa rồi mà bà Kim vẫn còn ngồi suy nghĩ. Bà không biết bây giờ phải làm thế nào, chỉ còn cách nhắn tin báo cho ông ấy biết xem thế nào. Bỗng điện thoại của bà có tin nhắn, vừa nhìn thoáng qua thì bà vô cùng ngạc nhiên, bởi đó là tin nhắn của ông Kim chồng bà: - Cậu Dương đang quay lại. Lấy kính và mang khẩu trang ra ký nhận đi... - Tôi định chờ anh... - Tôi gặp cậu ta ở cổng nên nhận luôn rồi... Nói xong ông ta cúp máy mà không để cho bà hỏi thêm một lời nào. Từ hôm qua đến nay, bà cứ tưởng ổng giận rồi bỏ đi luôn, hóa ra ổng vẫn còn ở đây. Suốt đêm qua ổng ngủ ở đâu? Tại sao lại không về nhà chứ? Mải suy nghĩ nên tiếng gọi của cảnh sát Dương làm bà giật mình: - Dì Kim ơi... Tiếng bà Kim trả lời từ trong phòng: - Chờ chút, tôi ra ngay... Xuất hiện trước mặt cảnh sát Dương là bà Kim mang kính mát, mặt đeo khẩu trang lớn che gần hết khuôn mặt. Anh ngạc nhiên: - Dì bị sao thế ạ? Có cần cháu giúp gì không? Bà Kim lắc đầu: - Tôi chỉ bị té nên xưng phần mềm, xức dầu mấy ngày là khỏi thôi... Nói rồi bà ký tên và nhận giấy tờ. Cảnh sát Dương cũng không nói gì mà chào tạm biệt rồi ra về. Như mọi lần thì bà Kim đều đi theo ra khóa cổng, nhưng lần này thì khác. Lúc cảnh sát Dương đi ra rồi kéo cánh cổng lại khép hờ mà thôi... Như vậy chứng tỏ tên Trần Huy Bình thường gọi là Kim cũng chưa đi đâu xa mà vẫn quanh quẩn ở đây. Thiếu tá Hải cùng võ sư Asaki lên kế hoạch nhử hắn lộ diện để bắt quả tang. Kế hoạch đó chỉ còn cách đó là cô gái Thanh Vy năm nào lộ diện. Lúc này tất cả các mũi đều tập trung vào tên Bình, nhưng không hiểu sao võ sư Asaki vẫn chú ý đến bà Kim. Có điều anh thắc mắc nếu bà ta cũng có võ, thì tại sao lại chấp nhận để ông ta đánh đến xưng hết mặt mà không chống cự hoặc thậm chí là tự vệ? Anh nghĩ với một người như tên Bình lúc ẩn lúc hiện và thường vắng nhà thì quả thật là rất khó. Vậy tại sao không tấn công bà Kim, rồi từ đó có thể biết được tung tích tên Bình. Nhưng thiếu tá Hải cân nhắc nếu như kế hoạch này bị lộ thì tên Bình sẽ bỏ trốn, trong khi bà Kim biết được những gì về ông ta? Vì khuôn mặt còn sưng nên bà Kim cứ ở trong nhà, bà hạn chế ra ngoài trừ phi có việc gì đó cần thiết, xong là lại quay trở vào và đóng cửa lại. Chính vì thế nên mọi việc bên ngoài bà cũng không để ý đến. Sáng nay bà dậy sớm để bắt đầu công việc hàng ngày, thì bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cô gái đang chạy tập thể dục, thay vì hàng ngày chỉ có một người. Trong lúc bà còn chưa hết thắc mắc thì bỗng nghe tiếng của chàng trai người Nhật gọi cô gái: - Thanh Vy, em chưa khỏe thì chạy vừa thôi... Thanh Vy. Cái tên này làm sao bà quên được, bởi đó chính là tên của cô chủ. Bà bỗng run toàn thân và vô cùng xúc động. Nếu như bà nghe không lầm thì cô chủ đã về. Bà Kim từ từ tiến lại gần cô gái nhưng thật kỳ lạ, khi bà chỉ còn cách cô gái một đoạn ngắn thì cô hét lên: - Đứng lại, đồ ác quỷ... Trong lúc bà Kim chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Asaki lại gần ôm lấy cô gái: - Thanh Vy, em đừng sợ, đây là dì Kim rất hiền lành và chu đáo... Nhưng cho dù anh có giải thích như thế nào thì cô gái vẫn không chịu lại gần bà Kim. Cuối cùng chính bà Kim xua tay: - Không sao, đừng sợ nhé cô chủ, dì nhớ con lắm biết không? Nhưng thay vì tỏ ra vui mừng hay chí ít cũng tò mò, thì cô gái Thanh Vy lại luôn tỏ ra sợ hãi. Sau khi đưa cô gái vào nhà thì Asahi đi đến chỗ bà Kim đang làm việc tỏ ra áy náy: - Cô gái tinh thần không bình thường, lúc nhớ lúc quên, mong dì thông cảm... Bà Kim cười gượng: - Không sao, tôi biết mà... - Nhưng cháu thắc mắc tại sao khi vừa nhìn thấy dì thì cô ấy lại hét lên là Ác quỷ. Ngay cả gặp quản gia Hòa mà cũng không đến nỗi như thế... Bà Kim im lặng nhưng khuôn mặt đã tỏ lên vì tức giận. Bà ta cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt rồi nói: - Tôi cũng tủi thân lắm khi nghe người khác chê mình xấu. Nhan sắc là cha mẹ cho thì cho dù xấu hay đẹp thì cũng phải chịu thôi... Biết bà ta cố ý nói về nhan sắc, nhân cơ hội này Asaki nói bâng quơ: - Nhiều gia đình mà hai chị em ruột rất giống nhau, chỉ có tính nết thì lại khác hoàn toàn... Câu nói chẳng ăn nhập gì với câu chuyện mà hai người đang nói, nhưng bà Kim vẫn làm thinh không nói gì. Mãi sau bà ta lên tiếng: - Đời mà cậu, nhưng biết làm sao? Bỗng Asaki nhìn thẳng vào mặt bà ta hỏi: - Dì Kim ở đây lâu chưa? - Lâu rồi cậu ơi, từ ngày cô chủ mới 6 tuổi... - Vậy có nghĩa Dì chứng kiến cái đêm mà ông bà chủ Vũ Hoàng bị sát hại? Im lặng như cố nhớ ra một chuyện gì, một lúc sau bà nghẹn ngào nói: - Tôi ngủ say nên không biết gì chú ơi. Sáng mai thấy công an đến thì mới biết... - Vậy ai là người phát hiện ra và báo công an? - Tôi không nhớ, hình như là quản gia Hòa... Vẫn chiếu tia nhìn sắc lạnh về phía bà Kim, Asaki nói - Ác độc quá, hắn có thể thoát được pháp luật nhưng tòa án lương tâm và luật nhân quả sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, cho dù là 10 hay 20 năm... Bà Kim im lặng đi làm việc, bỗng chân bà khựng lại một nhịp khi nghe câu nói cuối cùng của Asaki: - Tôi sẽ giúp cô gái nhận ra kẻ thủ ác, cho dù chỉ là một cái bóng nhìn thoáng qua... Nói xong không cần chờ bà Kim trả lời, anh cũng nhanh chóng đi về phòng. Sau khi quét sân xong thì bà Kim đến ngôi nhà cho thuê để dọn vệ sinh. Khi lên tầng hai thì bà nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai cô gái. Như vậy chứng tỏ hai cô ngủ chung một phòng. Bà lấy làm thắc mắc tại sao ông Hòa lại cho thêm người vào ở mà bà không biết gì? Rồi bà chợt nhớ mấy ngày nay bà không ra khỏi nhà nên cũng không gặp ông ấy. Cô chủ đã trở về, bà sẽ làm gì đây?