CHƯƠNG 15
Dùng thuật ẩn thân để theo dõi bà Kim. Asaki thấy bà ta có vẻ hoảng sợ, ánh mắt lúc nào cũng dõi theo Thanh Vy. Thời gian này thiếu tá Thuỳ Chi luôn bên cạnh như đôi bạn thân nên cho dù lấy cớ vào dọn phòng nhưng không có cách nào để bà tiếp cận được. Bà vô cùng hoang mang lo lắng nếu một ngày cô chủ phục hồi trí nhớ. Mặc dù bóng đen mà cô chủ nhìn thấy không phải bà mà lại là ông Kim. Bà muốn ông Kim ở cạnh bên lúc này hơn bao giờ hết. Nhưng không hiểu sao ông ấy cứ đi biền biệt, thậm chí có đêm còn không về nhà. Bà biết tính ông ta hay ghen nên lúc nào cũng tưởng tượng bên cạnh bà có nguời đàn ông khác. Cũng vì cái tính hay ghen đó nên mới xảy ra chuyện. Bỗng bà nghe tiếng động bên ngoài nên định mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi bà chưa kịp làm gì thì một bóng đen đã lẻn vào nhà. Quá bất ngờ nhưng bà trấn tĩnh lại ngay khi nhận ra người đó là ông Kim chồng bà. Bà ngạc nhiên: - Ủa, xe của ông đâu? Ông Kim giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu cho bà im lặng rồi nói nhỏ: - Bà nhỏ cái miệng giùm tôi, nếu không muốn ở nhà một mình... - Mấy ngày nay ông đi đâu? Tôi lo lắm...mà tại sao ông lại phải như thế chứ? ông cứ lúc ẩn lúc hiện làm tôi sợ lắm… - Tôi đi đâu thì bà hỏi làm gì? Mà vì ai mà tôi phải thế này hả? Bà Kim kéo vạt áo lau giọt nước mắt đang chực chảy xuống mặt nghẹn ngào: - Xin đừng bỏ tôi, tôi biết lỗi rồi nên tôi có nói gì đâu. Vì ông cứ để tôi một mình, tôi biết đối phó như thế nào? nếu có ai hỏi thì biết trả lời làm sao? - Hừm. Giờ nói câu đó còn có nghĩa gì chứ? Đ.M hơn 10 năm rồi, cứ tuởng mọi chuyện đã qua, ai ngờ... Bà Kim thấy ông ta nổi nóng văng tục thì im bặt không dám hé răng nói một lời nào. Như chợt nhớ ra điều gì, bà ghé tai ông nói nhỏ: - Cô chủ về rồi... Trên gương mặt lỳ lợm vốn có đã biến sắc. Điều mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Cô ta là nhân chứng duy nhất nhìn thấy hắn mặc dù chỉ là một cái bóng lúc trời mờ sáng. Xâu chuỗi lại các sự việc xảy ra gần đây, hắn có cảm giác mình đã bị nghi ngờ. Nhưng hắn vẫn phải hết sức cẩn thận và tuyệt đối không được để sơ xuất. Hắn hỏi vợ: - Tại sao bà biết nguời đó là cô chủ? Bà Kim kể cho hắn nghe khi mình gặp cô gái, cô ấy có vẻ rất sợ, còn gọi bà là con quỷ. Rất có thể trước lúc rời khỏi nhà thì cô ta đã nhìn thấy một cái gì đó. Rồi bà kết luận: - Nhưng cô ta bị mất trí nhớ, nghe cậu nguời Nhật nói cô ta lúc nhớ lúc quên và hiện nay đang điều trị... - Bà tin thằng đó à? - Thì tôi nghe cậu ta gọi tên cô gái thôi… - Rồi cậu ta có hỏi gì nữa không? - Cậu ta hỏi về cái đêm đó... Nghe đến đó thì ông Kim đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mặt bà Kim đang tái xanh rồi gằn từng tiếng: - Rồi bà trả lời làm sao? - Tôi nói không biết Ông Kim chỉ hừ một tiếng rồi không hỏi gì nữa mà đi vào phòng. Chỉ một lát sau thì ông ta lại quay trở ra, bà Kim thấy vậy thì hỏi: - Ông đi đâu? Tôi ở nhà một mình sợ lắm, hay cho tôi đi theo với… Nghe thấy thế thì ông ta quay lại, chỉ tay vào mặt bà ta mà rít lên: - Bà gây ra bấy nhiêu còn chưa đủ hay sao hả? - Tôi có làm gì đâu, tại ông… Câu nói còn chưa thoát ra khỏi cổ họng thì đã bị bàn tay cứng như gọng kìm siết chặt. Bà Kim lè lưỡi, trợn mắt ú ớ không thốt ra được câu nào nữa. Ông Kim nới bàn tay để cho bà ta thở nhưng vẫn chưa buông ra, giọng rít lên: - Đi đâu? Đi để mà chế.t à, chẳng phải thưa ông tôi ở bụi này hay sao? Bỗng như suy nghĩ điều gì. Ông ta hỏi lại: - Với một con bé mất trí nhớ, tay chân yếu như cọng bún mà bà cũng không biết làm gì à? Sao mà bà vô dụng đến thế? - Nhưng bên cạnh cô ta lúc nào cũng có cậu trai người Nhật, giờ lại thêm một cô bạn nữa… - Bà sợ đến thế kia à? Uổng công tôi dạy võ cho bà… Nói xong ông ta lẳng lặng đi ra ngoài mà bà Kim cũng không dám hé răng nói một lời nào. Ra đến sân, chợt ông ta dừng lại, rõ ràng có nguời bám theo dõi nhưng nguời này thân thủ rất nhanh. Hắn sử dụng phép ẩn thân của Ninja nên nguời ngoài không thể nhìn thấy. Chính ông cũng muốn được học môn này nhưng không có điều kiện. Vậy hắn là ai? Và tại sao lại theo dõi ông? Chợt nhớ đến tên thanh niên nguời Nhật, có bao giờ là hắn không? Việc hắn đến đây thuê nhà nhằm mục đích gì? Mối quan hệ giữa hắn và cô chủ là như thế nào? Trước tiên ông thấy rằng phải điều tra tên nguời Nhật, rồi mới nói đến chuyện khác. Chính vì nghĩ như thế nên ông ta không đi ra ngoài nữa mà quay vào. Bà Kim vô cùng ngạc nhiên khi thấy chồng hết đi ra rồi lại đi vào thì thắc mắc: - Ơ, tôi tưởng ông đi rồi chứ? Ông Kim tỏ ra bực mình: - Bà có thể im lặng được không? Nhức cả đầu, đúng là đàn bà mà... Biết tính ông Kim, một khi mà ông ấy như vậy thì chứng tỏ rằng ông ta đang rất căng thẳng. Mỗi lần như thế thì bà Kim thường im lặng, bà cho rằng vợ chồng nhường nhau một chút cũng chẳng sao. Nhất là trong lúc này, nhưng có một điều bà thắc mắc và có phần tủi thân, khi ông không bao giờ nói cho bà biết bất cứ chuyện gì? phải chăng sự hiện diện của bà với ông không còn cần thiết nữa… Vậy là bà im lặng, ngay cả khi ông ấy có nhà hay đi đâu thì bà cũng chẳng hỏi, trừ phi ông ấy hỏi thì trả lời. Dọn cơm bày lên bàn xong bà cũng không ăn mà đi ra ngoài. Rồi không hiểu sao mà bà lại đi lên nhà, nghe tiếng cười khúc khích của hai cô gái trên lầu, bà Kim cầm cây lau nhà và bước lên. Bỗng bà giật mình khi nhìn thấy hai cô gái đang đi trước mặt và quay lưng về phía bà, có điều là cả hai đều ăn mặc giống nhau, ngay cả mái tóc cũng đã được cắt gọn gàng. Bà Kim vẫn chăm chỉ làm việc xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn hai cô gái xinh đẹp rồi lại nghĩ đến lời mà ông Kim đã từng nói khiến bà cảm thấy lo ngại. Bà muốn mọi việc được dừng ở đây nhưng như ông Kim nói. Nếu một ngày mà cô chủ nhớ lại và nhận ra ông. Thì rõ ràng xem như cuộc đời ông đã là dấu chấm hết và chắc chắn ông ta sẽ không chấp nhận điều đó. Mải suy nghĩ nên Asaki đến ngay sau lưng mà bà không hề biết, cho đến khi anh lên tiếng thì bà mới giật mình: - Dì Kim công nhận hai cô gái trông giống hai nàng tiên không? Giật mình quay lại thì bà thấy Asaki đang đứng ngay sau lưng nên nở nụ cười: - À…ừ…hai cô đẹp quá… Asaki lại hỏi tiếp: - Dì có nhận ra ai là cô Thanh Vy không? Bà Kim lắc đầu: - Không, tôi không nhận ra… Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà buột miệng nói: - Tôi nhớ ra rồi, cô chủ có cái bớt màu hồng nơi cổ tay…rất đẹp… Tuy thoáng giật mình nhưng Asaki cười rất tươi: - Vậy chỉ khi mà cô ấy mặc đầm hoặc áo ngắn để lộ cánh tay thì mới thấy. Đằng này cô ấy lại thích mặc đầm dài, việc nhầm lẫn giữa hai cô gái thật là khó đoán… Nụ cười của Asaki vụt tắt khi anh không thấy bà Kim đâu nữa. Rõ ràng bà ấy vừa ở đây mà giờ chạy đi đâu nhanh thế? Anh định đuổi theo xem bà ấy làm gì thì chợt giật mình. Có bao giờ việc biến mất đột ngột khi đang nói chuyện, chỉ là một phép thử không? Anh kịp dừng lại rồi nhìn trước ngó sau giả bộ gọi lớn: - Dì Kim ơi… Không có tiếng trả lời, đúng lúc đó hai cô gái nghe thấy tiếng gọi thì lại gần hỏi: - Có chuyện gì vậy ạ? Asaki cố ý nói thật to: - Các cô có thấy Dì Kim đâu không? rõ ràng Dì ấy đứng nói chuyện với tôi. Bà ấy còn khen các cô đẹp, và cô chủ Thanh Vy còn có một cái bớt màu hồng nơi cổ tay. Vậy mà thoắt một cái dì ấy đi đâu mất rồi… Thiếu tá Thùy Chi nhìn ra ngoài rồi lắc đầu, chợt cô cầm cổ tay của Thanh Vy lên xem thì quả nhiên ở cổ tay có một cái bớt màu hồng rất đẹp. Thùy Chi cười: - Thợ xăm hình lại có việc làm rồi… - Chứng tỏ trí nhớ của bà ta quá tốt…tôi thấy anh cũng đã bị nghi ngờ… - May mà vừa rồi không đuổi theo… Asaki suy nghĩ, rất có thể ông ta đã phát hiện ra anh, điều đó chứng tỏ trình độ võ thuật của ông ta cũng không phải là tồi. Anh quay sang nhìn hai cô gái rồi đi vào phòng. Qua mấy ngày vừa rồi thì việc theo dõi và thậm chí tấn công bà Kim không khó. Vấn đề cần biết là bà ta có biết về thân nhân của hắn không? anh có cảm giác bà ta rất sợ chồng. Thậm chí còn bị hắn đánh thâm hết mặt mày. Thật ra lúc Bà Kim đang nói chuyện với Asaki thì phát hiện ra ông Kim đang theo dõi. Sợ ông ấy lại ghen tưởng bà có tình ý gì với chàng trai người Nhật, nên rất nhanh, bà đi xuống cầu thang mà không kịp báo cho anh biết. Nhưng khi vừa bước vào phòng thì ông Kim đã ngồi sẵn ở đó làm bà ngạc nhiên thốt lên: - Ơ, sao ông lại ở đây rồi? - Tôi không ở đây thì ở đâu? Mà sao cứ hễ rảnh là bà lại đến gặp thằng đó vậy? tôi nói cho bà biết bây giờ bà cũng đã già rồi, không còn hấp dẫn như 10 năm về trước đâu… Dường như không chịu nổi cái tính hay ghen bóng ghen gió của ông ta nữa. Bà Kim vừa khóc vừa nói: - Ông đang nói vớ vẩn gì vậy hả? chẳng thà cậu ta lớn tuổi cho cam, đằng này chỉ bằng con cháu mình… Ông Kim chỉ mâm cơm rồi gằn giọng: - Bà giải thích cho tôi nghe lọt lỗ tai xem, tại sao nấu cơm xong không ăn mà chạy đến gặp chàng trai để tâm sự. Thử hỏi có thằng chồng nào mà chịu nổi không? hả? Bà Kim lại một lần nữa cắn răng chịu đựng. Nếu bà nói không muốn ăn cơm cùng với ông ta thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra. Thôi đành một lần nữa phải chịu đựng cho êm nhà êm cửa, mọi chuyện vừa xảy ra còn chưa đủ đau đầu hay sao? Nhưng với ai chứ ông Kim lại khác. Với ông thì im lặng tức là đồng ý, thấy bà Kim không trả lời thì ông nghĩ rằng nhất định bà ta đã có chuyện gì xảy ra với tên thanh niên người Nhật. Rõ ràng khi ông bắt quả tang nên bà ta không chối cãi được mà phải im lặng. Ông gầm lên: - Đúng rồi phải không? bị bắt quả tang nên không còn chối cãi được nữa chứ gì? đồ đàn bà đĩ thõa, liệu bà không tha cho bất cứ đứa nào được hay sao?…lần này thì không chối cãi được nữa nhé… Bà Kim ngán ngẩm cứ thế đi vào nhà mà không thèm trả lời. Nhưng chính thái độ đó lại càng làm cho ông ta sôi máu. Túm tóc bà ta kéo ngược lại, ông giơ tay lên định đánh thì không hiểu sao vội dừng lại. Ánh mắt bà Kim như lo lắng, van xin và đau đớn giống như ánh mắt của ông Vũ Hoàng ngay trong cái đêm kinh hoàng cách đây hơn 10 năm trước. Ông ta buông tay ngồi bất lực xuống giường. Ngay chính bây giờ ông còn không hiểu mình đã, đang và làm những gì nữa. Giờ đây ông chỉ còn người đàn bà này ở bên, nhưng không hiểu trong đầu bà ta đang nghĩ gì? bà ta hoàn toàn im lặng như một nguời đàn bà câm khi có ông ở nhà. Nhưng bà ta lại nói cười rất tươi mỗi khi đối diện với trai trẻ. Thử hỏi có người đàn ông nào mà có thể chịu đựng được như ông không?