CHƯƠNG 21
Chờ cho bà ta viết xong thì ông đi vào, vẫn ngồi vào chiếc ghế đối diện và nhìn vào mặt bà ta chằm chằm. Bà Kim bỗng giật mình cúi xuống né tránh ánh mắt của người cảnh sát. Một lúc sau ông Hải cầm tờ giấy mà bà ta viết lời khai lên đọc. Bỗng ông chau mày tỏ vẻ khó chịu rồi ngẩng lên hỏi bà ta:
- Bà viết xong chưa? Kể ra cũng ghê gớm thật đấy…
Bà ta nghe nói thế thì tỏ ra ngạc nhiên:
- Cán bộ nói thế là có ý gì ạ?
Ông Hải gằn từng chữ:
- Bà không nhớ hay cố tình thì tôi cũng nhắc lại. Tại sao sợi dây chuyền của ông Hoàng lại có trong tay bà? Sau khi giết ông Hoàng và nghe tiếng động bên phòng bà Hà Vân, thì ông Kim yêu cầu bà rời khỏi hiện trường mang theo ly sữa. Nhưng bà còn cố tình tháo sợi dây chuyền trên cổ ông ấy rồi mới thoát ra ngoài. Việc làm này chính ông Kim cũng không biết, kể cả khi bà tặng sợi dây mà ông ta cũng không biết rằng đó chính là sợi dây của ông chủ đã qua đời…
Bà ta im lặng và nguyền rủa tại sao ông Kim lại khai ra bà. Bởi vậy mới nói, lúc bình thường thì lúc nào cũng tỏ ra này nọ, nhưng khi đã gặp nguy nan thì sẵn sàng đổ tội cho người khác. Rồi bà giật mình, chính bà cũng đang kết tội ông ấy đấy thôi. Bà cũng có kém cạnh gì đâu, việc giết hại vợ chồng ông bà chủ là do ông ta làm, còn bà chỉ mang tội che dấu tội phạm thôi. Giỏi lắm ngồi tù mấy năm rồi trở về. Ai ngờ…
- Tôi không hiểu cán bộ đang nói gì? tôi không tặng ông ấy gì cả. Mà tại sao hồi đó cán bộ không nói gì, bây giờ…
Ông Hải chiếu tia mắt sắc lạnh nhìn về phía bà ta rồi gằn từng câu:
- Vậy bà giải thích thế nào về một cây vàng của bà Hà Vân được bà mang ra bán cho tiệm vàng KB sau khi vụ án mạng xảy ra hai tháng?
- Tôi không biết, nhưng tôi nhớ trong hồ sơ ghi rõ tài sản của vợ chồng ông bà chủ vẫn còn nguyên. Vậy tại sao bây giờ ông lại nói tôi lấy hộp nữ trang của bà chủ?
Ông Hải cười mỉa mai:
- Tôi chỉ biết tiệm vàng báo cáo rằng có mua của bà một cây vàng, chứ tôi có nhắc đến hộp nữ trang nào đâu? Đấy là do bà tự khai đấy chứ?
Bà ta cứng họng không nói được một lời nào. Mặt bà ta đang tái dần đi, ánh mắt gian xảo luôn đảo dọc ngang không chớp. Bà ta im lặng cúi đầu suy nghĩ nhưng trước những lời lẽ buộc tội đanh thép của cơ quan điều tra, bà ta không còn có thể bào chữa được nữa…Thấy bà ta cứ im lặng, khuôn mặt trở nên lỳ lợm thì ông Hải nhận thấy cũng không nên kéo dài thêm nữa. Ông đập mạnh tay xuống bàn rồi quát:
- Bà không nói được đúng không? bằng chứng đã quá rõ ràng thì còn chối cãi gì nữa. Chưa dừng lại ở đó, thấy thời gian 10 năm mà không ai nhắc đến, hai ông bà nổi lòng tham muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản của vợ chồng ông Vũ Hoàng. Nhưng còn ông Hòa vô tình lại là mục tiêu cản trở mục đích đó. Nên ông bà bàn nhau tiêu diệt ông ấy bằng chất độc xyanua theo nhiều cách. Dẫn đến tình trạng bệnh nhân bị nhiễm độc nặng, nếu như không mang cấp cứu kịp thời thì không biết sẽ như thế nào?
Bà Kim nghe đến đó thì xỉu ngay tại chỗ, ông Hải cho gọi nhân viên y tế đến chăm sóc rồi đưa về phòng. Bước ra khỏi căn phòng lấy lời khai mà tâm trạng ông thật nặng nề. Giờ đây ông muốn gặp ông quản gia, ông ta chính là người thứ ba trong vụ án này. Nghĩ như thế thay vì về phòng nghỉ ngơi như thường lệ sau mỗi cuộc hỏi cung, thì ông lại ra xe đi đến bệnh viện…
Asaki và Thanh Vy cũng vừa đến thăm ông Hòa, bỗng anh cảm thấy đói bụng nên hai người rủ nhau xuống căn tin, thì nhìn thấy ông Hải đi từ cửa vào liền dừng lại. Cô lên tiếng gọi và giơ tay vẫy:
- Sếp ơi, tụi em nè…
Nhìn sắc mặt mệt mỏi của ông Hải, thì Asaki đã hiểu ông vừa trải qua một cuộc đấu trí căng não với một kẻ lỳ lợm và xảo quyệt như bà Kim. Anh chưa nhắc đến công việc mà chỉ cười:
- Tụi em thấy đói bụng quá nên xuống căn tin kiếm gì ăn, Sếp chưa ăn thì đi cùng…
Ông Hải lấy tay xoa bụng rồi cười nói:
- Đã ăn gì đâu, bao tử đang réo đây nè…
Ba người đi xuống căn tin, Thanh Vy đứng dậy kêu đồ ăn để hai người nói chuyện. Từ bàn quầy nhìn về phía bàn hai người, không hiểu họ nói chuyện gì mà chỉ thấy Asaki ôm bụng cười còn ông Hải thì nói rất nhiều rồi cũng cười theo. Hóa ra Asaki đang thuật lại cho ông Hải nghe về vở diễn đêm qua đối với bà Kim. Anh dùng thuật ẩn thân mà Ninja hay làm, chỉ để lộ một cái đầu để hù dọa bà ta. Khi nói đến đoạn bà ta sợ quá tè cả ra nền nhà, miệng nói còn tay thì lạy rối rít mà không nhịn được cười. Chợt ông Hải hỏi:
- Nghe nói bà ta sợ quá mà ngất xỉu, bộ cậu không sợ bà ta đi gặp diêm vương luôn hay sao?
Asaki cũng cười:
- Trước khi rời đi em đã bấm huyệt giải thông kinh mạch rồi. Phải bắt bà ta đền tội chứ? Đi nhanh sao được...
Đúng lúc đó thì Thanh Vy cũng vừa đến, thấy hai người vẫn còn cười thì ngạc nhiên:
- Hai người có chuyện gì mà vui thế? Kể cho em nghe với...
Asaki trả lời:
- Tụi anh đang thắc mắc không biết em chiêu đãi món gì mà chờ lâu quá, đói quá trời luôn rồi nè...
Thanh Vy tưởng thật nên trả lời:
- Ở đây chẳng có gì ăn, muốn ngon thì phải đi ra ngoài quán...thôi ăn tạm cơm sườn nghen...
Cơm ở căn tin quả thật không ngon nhưng vì ai cũng đói nên ăn ngon lành. Chợt nhớ đến mục đích đến thăm ông Hòa, nên ông Hải lên tiếng:
- Tình hình ông Hòa thế nào rồi? Tôi muốn gặp ông ấy được không?
- Việc đó Sếp phải xin bác sỹ, chứ tụi em làm sao giải quyết được...
Ông Hải chưa trả lời thì chợt nhìn thấy Trần Kiên từ bên ngoài đi vào. Vừa nhìn thấy anh thì ông Hải lên tiếng:
- Cậu Kiên sao thế? Hay cậu có nói gì với cậu ấy không?
Asaki lắc đầu:
- Em có nói gì đâu, thậm chí còn chưa gặp anh ấy. Mà Sếp muốn nói đến chuyện kia ấy hả?
Nghe thấy thế thì Thanh Vy lên tiếng:
- Hai người có chuyện gì mà giấu em đúng không?
- Câu đó em phải hỏi anh Kiên chứ?
Thật tình Asaki rất muốn nói thật cho cô biết là Trần Kiên đã có một đứa con trai. Nhưng Sếp Hải chưa cho phép nên cho dù cô có thắc mắc thì anh cũng không thể trả lời. Cả ba người cùng ngạc nhiên khi Trần Kiên lại quay ra cổng khi nhìn thấy họ. Thanh Vy định lên tiếng gọi nhưng ông Hải giơ tay ra hiệu không cần thiết. Sở dĩ ông làm như vậy bởi chỉ cần nhìn thái độ của anh ta, thì ông cũng đoán rằng rất có thể Trần Kiên đã biết chuyện mình có một đứa con trai. Tất nhiên khi nghe tin thì anh ta sẽ bị sốc, tin đứa con đến với anh ta lúc này vừa là tin vui, nhưng lại cũng là tin buồn. Bởi anh ta đang theo đuổi Thanh Vy, và rõ ràng tham vọng thừa hưởng toàn bộ khối tài sản của cha mẹ cô để lại hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng ông muốn biết ai là người đã nói tin này cho Trần Kiên biết? Nhất định chỉ có ông Hòa mà thôi...
Thấy cô gái Thanh Vy thắc mắc thì ông trả lời:
- Chắc anh ta quên gì đó, giờ sực nhớ đến thì quay về lấy...
- Nhưng khi nhìn thấy mình thì ảnh cũng phải nói gì chứ? Thật kỳ cục hết sức hà...
Asaki cười:
- Có chắc ảnh nhìn thấy mình không? Khi trong đầu đang bận tâm về một chuyện khác?
- Ảnh thì có chuyện gì chứ? ảnh mồ côi mà...
Câu nói vô tình của cô làm hai người giật mình, anh hỏi tiếp:
- Sao em biết ảnh mồ côi?
- Thì ảnh nói với em mà, hôm ảnh nói ảnh mồ côi sống một mình, may mà được vào nhà em làm việc, lại có nơi ăn chốn ở nên anh ấy xem như là gia đình của mình...
Lúc này ông Hải mới lên tiếng, nhưng cũng chỉ nói bâng quơ:
- Ở tuổi cậu ấy thì ở quê thường cũng có gia đình rồi...
- Nhưng vì ảnh mồ côi lại nghèo nên không ai chịu cả, bởi vậy mới lên Thành phố làm mướn...
May thay bác sỹ cũng vừa đi tới nên tạm thời chấm dứt câu chuyện về Trần Kiên. Ông Hải đi vượt lên giơ thẻ ngành và lịch sự chào bác sỹ:
- Chào Bác sỹ...
- Vâng, chào ông...
- Vì bệnh nhân Hòa có liên quan đến một vụ án nên tôi muốn hỏi xem tình hình của ổng thế nào? Tôi có thể vào gặp được không?
Bác sỹ Khiêm cười:
- Bình thường mà, bệnh nhân nay đã tỉnh táo, huyết áp và nhịp tim đã ổn định...
- Vậy cho phép tôi vào gặp ông ấy một chút...
Không hiểu sao khi nhìn thấy ông Hải thì quản gia Hòa lại giả vờ ngủ. Rõ ràng khi mới vào, đứng từ xa quan sát thì ông thấy ông ta vẫn còn thức, hai mắt mở nhìn lên trần nhà. Nhưng khi ông tiến lại gần thì ông ta lại nhắm mắt ngủ và khẽ gáy nhè nhẹ. Nhưng được sự cho phép của bác sỹ, hơn nữa thời gian cũng không còn nhiều, nên ông Hải vẫn gọi:
- Chào quản gia Hòa...ông thấy trong người thế nào rồi?...
Vẫn không có câu trả lời, ông Hải nhắc lại lời chào một lần nữa nhưng im lặng vẫn hoàn lặng im. Bác sỹ Khiêm thấy thế đi lại gần ghé sát vào tai ông quản gia rồi nói:
- Ông thấy trong người thế nào rồi?...
Hai mắt vẫn nhắm nghiền, ông Hòa thều thào trả lời:
- Tôi mệt lắm...
Nói xong ông xoay người quay mặt vào trong. Bác sỹ nhìn ông Hải hơi e ngại nhưng ông gật đầu rồi nói:
- Mình đi ra ngoài nói chuyện để cho bác ấy nghỉ...
Thấy ông Hải vừa vào rồi lại ra ngay thì hai người vô cùng ngạc nhiên:
- Ủa, sao Sếp Hải mới vào mà lại ra rồi?
- Ông ấy chưa sẵn sàng để gặp tôi...
Asaki thì im lặng, nhưng còn Thanh Vy thì vẫn thắc mắc:
- Để cháu vào thử xem...
Asaki ngăn lại:
- Thôi em ạ, một khi mà bác ấy không muốn tiếp thì có vào cũng vậy thôi...
Nhưng ông Hải lại gật đầu khuyến khích:
- Cô vào đi, xem ông ấy thế nào?
- Dạ...
Chỉ khẽ nói một từ trả lời ông Hải là Thanh Vy đã khuất sau cánh cửa. Nhìn về phía giường ông Hòa, cô thấy ông đang khẽ lấy tay lau nước mắt thì ngạc nhiên. Nghe tiếng chân người tới gần, ông Hòa ngước mắt nhìn và khi nhận ra Thanh Vy thì ông bỗng xúc động, môi mấp máy:
- Cô chủ...
Thanh Vy cũng quỳ xuống thay vì ngồi lên giường, cô áp tay ông vào mặt mình xúc động:
- Cậu Hai...con đã về mà không dám nhận cậu...
Ông Hòa gật đầu như đã hiểu, ông kéo tay cô ngồi lên giường, Thanh Vy hỏi:
- Sức khỏe của cậu thế nào?
Nghe cháu gái hỏi làm ông Hòa xúc động, cho dù có nằm mơ thì ông cũng không thể tin rằng sẽ có ngày bị ông bà Kim hãm hại, hèn gì khi người thân của ông ở dưới quê muốn lên đây ở để tiện chăm sóc cho ông, thì vợ chồng bà ta luôn khuyên ông suy nghĩ lại, nhất là khi vụ án còn chưa xong. Ông thấy có lý nên thôi, ai ngờ bà ta làm thế để cố tình đầu độc ông...
Hai bác cháu lại ôm nhau khóc khi nhớ đến cha mẹ của Thanh Vy. Lát sau cô nói:
- Vợ chồng bà ta bị bắt rồi...
Ông Hòa gật đầu, bỗng Thanh Vy ngạc nhiên:
- Ủa, mà Cậu nằm ở đây thì tại sao lại biết?
- Trần Kiên nói cho Cậu biết, thật không ngờ...
Chợt nhớ ra thái độ của Trần Kiên vừa rồi, cô liền hỏi ông Hòa:
- Dạo này con thấy anh Kiên lạ lắm, vừa rồi ành từ ngoài vào đây, nhưng khi nhìn thấy con đi cùng Asaki và Bác Hải thì ảnh quay lưng bỏ ra ngoài...
Ông Hòa im lặng nhìn cháu gái. Sở dĩ thái độ của cậu ta như vậy là do ông đã nói cho cậu ta biết khi mà vụ án vừa xảy ra, việc một cô gái ẵm theo một bé trai đến tìm cậu Kiên. Ông khuyên cậu ấy nên về nhà gặp cô gái và nhận con trai. Vì quá bất ngờ nên cũng cần cho cậu ấy thời gian. Nhưng bây giờ nói thế nào với Thanh Vy để nó hiểu mà xác định cho rõ ràng thì ông chưa nghĩ ra được...