CHƯƠNG 20
Thấy Asaki có vẻ xúc động, ông Hải nháy mắt ra hiệu cho anh bình tĩnh rồi hỏi bà Kim: - Bà vừa nói không giết ông Hoàng, vậy căn cứ vào đâu để chúng tôi tin lời bà nói là sự thật? đêm đó chính Trần Kiên nghe thấy tiếng động trên phòng ông ấy kèm theo tiếng hét, và có lẽ cũng vì tiếng động đó, nên bà Vân vợ ông Hoàng mới biết đã xảy ra chuyện, mà nhanh chóng giấu đứa con gái vào trong tủ quần áo. Để rồi sau khi giết ông Hoàng xong thì bà lại ra tay với bà ta, người đã cưu mang đưa bà về nhà… - Tôi…không giết ông ấy? Ông Hải gằn từng tiếng: - Vậy thì ai giết? xin nhắc để bà nhớ rằng không có một việc gì mà qua mắt được pháp luật. Lúc ông Hoàng tử vong thì chỉ có hai vợ chồng bà, nếu bà không trực tiếp giết người thì cũng là ông Kim chồng bà ra tay. Cho dù ông ấy có phạm tội thì bà cũng là đồng phạm tiếp tay cho ông ta, hơn nữa bà còn che giấu tội phạm suốt một thời gian dài không tố cáo. Tôi khuyên bà đến nước này rồi thì nên thành khẩn khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật. Còn nếu bà vẫn tiếp tục ngoan cố thì chúng tôi sẽ chuyển hồ sơ sang viện kiểm sát…Lúc đó bà cần nói gì thì trình bày trước tòa... - Tôi không giết ông chủ… Cho dù có hỏi thế nào thì bà ta vẫn một mực trả lời rằng không giết ông chủ và gục đầu xuống bàn khóc. Không còn cách nào khác, ông Hải đành tạm thời dừng cuộc lấy lời khai đối với bà ta… Sở dĩ ông Hải cho dừng cuộc lấy lời khai, bởi ông hiểu bà ta đang cố tình kéo dài để tìm cách đối phó. Hơn nữa Asaki ngồi bên cạnh viết vội vào mảnh giấy mấy chữ: KẾ HOẠCH 2 rồi đẩy ra trước mặt ông, tuy chưa hiểu ý của anh như thế nào nhưng ông cũng thấy nên dừng lại. Bà Kim thấy mình khóc lóc có vẻ đã làm mềm lòng ông cán bộ hay sao, mà tự nhiên ổng lại không hỏi nữa mà cho dừng lại tới hai ngày. Chỉ cần có thời gian như vậy để bà suy nghĩ cách đối phó cũng là đủ rồi. Sống ở nhà ông bà chủ đã lâu, bà biết ông chủ không gắn Camera trong các phòng, kể cả ngoài hành lang, chỉ một cái duy nhất gắn ngoài cổng. Chính vì lẽ đó mà khi đuổi theo tên Kiên, ông Kim không đi theo lối cửa chính mà trèo qua tường rào ra ngoài. Bà được hai nữ điều tra viên kèm về phòng, vẫn trong bộ dạng mệt mỏi, bà nằm im giả bộ ngủ để suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không biết. Màn đêm buông xuống lúc nào bà cũng không hay, mãi gần sáng bỗng một luồng gió lạnh thổi vào phòng làm bà tỉnh giấc. Chợt thấy đói bụng thì mới nhớ mình ngủ quên cả buổi tối nên chưa ăn gì. Bà ngồi dậy nhìn quanh xem có đồ ăn gì không? thì bỗng giật mình hét lên thất thanh khi một bàn tay người lạnh toát, vỗ vào vai bà kèm giọng nói thều thào: - Tại sao bà lại hại gia đình tao? Quá hoảng sợ, lúc này trong căn phòng tối đen chỉ thấy cái đầu người, với hai mắt màu xanh và cái lưỡi đỏ lòm cứ tiến lại phía bà. Bà vẫn đủ bình tĩnh để nhìn nhưng không thấy người, mà chỉ có mình cái đầu đang di chuyển mà hồn xiêu phách lạc. Tiếng nói tuy thều thào nhưng bà cũng nhận ra là tiếng của một người đàn ông. Bỗng bà quỳ xuống chắp tay vừa lạy vừa nói: - Ông chủ ơi, xin ông tha cho em, tất cả là do ông Bình không cho em lấy thuốc cứu ông. Tại ông ta ghen. Tất cả lỗi là do em, xin ông tha cho em... Bà ta cứ quỳ sụp xuống vái lia lịa, nhưng cái đầu với hai mắt xanh lè và cái lưỡi đỏ lòm, hình như không dừng lại mà vẫn từng bước tiến về chỗ bà ta nơi góc phòng. Bà ta quá hoảng sợ cứ vừa lùi thì cái đầu lại càng tiến lại gần, hai mắt sáng quắc tỏ ra giận dữ. Cái giọng thều thào lại cất lên: - Tại sao lại giết tao? Giết vợ tao? - Em không giết mà tất cả là do ông Bình, ông ta sợ bà chủ nhìn thấy nên diệt khẩu...xin ông tha cho em... - Đền mạng cho tao... Khi cái đầu ma quỷ ngày một tiến lại gần thì bà ta không còn bình tĩnh được nữa rồi lăn ra ngất xỉu. Dòng nước từ cơ thể của bà ta chảy lênh láng khắp nền nhà bốc lên một mùi không lấy gì làm dễ chịu. Đến khi tỉnh dậy bà thấy mình nằm trên nền nhà, quần áo ướt sũng và bốc một mùi khó chịu. Nhưng lúc này bà cũng chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ đến điều đó. Chợt bà co rúm người lại khi nghĩ đến giấc mơ ngày hôm qua. Đúng lúc đó có tiếng mở khóa cửa, nên bà vội nằm xuống nhắm mắt giả vờ như đang ngủ. Tiếng điều tra Linh gọi bà dậy khi nền nhà vẫn còn lênh láng nước tiểu: - Bà Kim, dậy đi nè... Lồm cồm ngồi dậy dụi mắt, bà giả bộ ngơ ngác: - Mệt quá ngủ thiếp đi, có chuyện gì vậy cô? - Bà nhìn xem nè, bà tè ướt hết rồi... Lúc đó bà mới quay nhìn xuống nền nhà thì tỏ ra áy náy: - Trời ơi sao vậy nè? Già cả rồi chẳng nhớ gì hết... - Có những chuyện cho dù có muốn quên đi cũng không được...thôi bà đi tắm rửa rồi lên phòng lấy lời khai... Nghe điều tra viên nói như thế thì bà ta ngạc nhiên: - Hôm nay là đến hai ngày rồi ạ? Hình như có một ngày thì phải... Không ngờ trinh sát Linh gắt lên: - Bà lẹ lên đi, Sếp Hải đang chờ... Bà Kim không nói gì mà lẳng lặng đi vào nhà tắm, bà thầm nghĩ cho dù một ngày hay hai thì bà vẫn giữ chiêu trò cũ. Phụ nữ chỉ có chiêu trò đó là nhất, trước mắt chưa nghĩ ra được trò gì khác thì hãy tạm thời như thế... Vừa bước vào phòng hỏi cung, còn chưa kịp chào ông Hải thì bà bỗng giật mình khi nghe chính tiếng của mình nói ở trong một đoạn băng ghi âm. Lúc này bà hiểu rằng đêm qua không phải là một giấc mơ, cũng không có ông Hoàng nào về. Mà chẳng qua chỉ là một vở kịch mà công an đưa ra, và buộc bà là nhân vật chính. Bà Kim cúi gằm mặt xuống và bà ta khóc, chờ một lúc cho bà ta bớt xúc động, ông Hải vừa nói vừa đẩy tờ giấy và cây bút ra trước mặt bà ta rồi nói: - Mong bà hợp tác... Bà Kim cũng không nói một lời mà cầm bút viết. Mà còn biết nói gì đây khi trong đoạn băng ghi âm tiếng của bà khai rõ từng lời. Bà cũng không biết ông Kim đã khai những gì, thôi thì sự thật trước sau gì cũng là sự thật, cho dù có nghĩ ra trăm mưu ngàn kế cũng không làm thay đổi được... Bây giờ bà không thể nói được thì bà viết. Cái đêm hôm đó như một thước phim quay chậm hiện rõ trong đầu bà. Từ khi chuyển về ở nhà chủ một thời gian, bà bỗng ao ước có được một cuộc sống như gia đình ông bà chủ. Mặc dù là người giúp việc nhưng ông chủ không bao giờ nặng nhẹ, dù chỉ là một lời nói. Những ngày lễ tết ông còn cho quà, thậm chí có những hộp bánh kẹo hay trái cây, thì ông cũng nói con gái Thanh Vy mang xuống cho người làm. Những việc làm tuy đơn giản nhưng ngược lại, ông Kim không bao giờ có điều đó, mà suốt ngày chỉ chất vấn ghen tuông. Vẫn biết rằng ông ta có yêu bà thì mới ghen. Nhưng nhiều khi làm như vậy, bà cảm thấy cuộc sống bỗng trở nên tù túng và gò bó. Nhìn hai vợ chồng ông chủ sánh vai nhau đi trong vườn mà bà bỗng thèm khát một cuộc sống như thế. Bà ước gì người phụ nữ đi bên ông Hoàng không phải là bà Vân mà là bà. Rồi không hiểu sao kể từ ngày đó, bà bắt đầu ăn mặc gọn gàng sạch sẽ hơn. Có chai dầu thơm bà chủ cho, bà lấy ra sức cho thơm rồi cố ý lấy lý do để lại gần ông chủ. Đêm hôm đó cũng như thường ngày. Biết ông chủ dạo này bận công việc và hay thức đêm nên bà trằn trọc không ngủ được. Lấy cớ pha ly sữa nóng mang cho ông chủ, bà nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng nhưng không ngờ lại làm ông Kim thức giấc. Thấy vợ đi ra ngoài nên ông ta đi theo sau mà bà không biết. Khi thấy cửa phòng ông chủ không đóng và vợ mình tự nhiên đi vào, thì ông ta nghĩ rằng hai người có hẹn hò với nhau... Đang làm việc, bỗng ông Hoàng thấy bóng người đứng phía sau thì giật mình, khi nhận ra người đó chính là bà Kim thì ông chỉ trợn mắt ú ớ: - Bà...bà...thuốc... Biết ông chủ có bệnh tim nên bà Kim vô cùng lo sợ vội lục ngăn bàn tìm lọ thuốc. Nhưng đúng lúc đó thì ông Kim cũng vừa đến, thấy ông Hoàng gục đầu ngồi trên ghế, còn bà Kim thì một tay ôm và để toàn thân ông chủ dựa vào người mình, còn một tay thì mở ngăn bàn đang lục tìm gì đó. Máu ghen nổi lên khi hình ảnh đó đập vào mắt ông ta. Ông ta cho rằng giữa đêm khuya mà một người đàn ông, một người đàn bà trong căn phòng đang ôm nhau. Ông ta xông lại xô ông Hoàng té xuống đất và đẩy bà Kim ra ngoài. Khi bà Kim hét lên còn ông ông Hoàng mặc dù đã bị nhồi máu cơ tim nhưng vẫn ú ớ nhìn ông ta như cầu cứu. Nhưng bản tính con thú trong người ông Kim trỗi dậy, hắn trợn mắt rít lên bắt bà Kim đi ra mang theo ly sữa. Hắn sợ tiếng hét của bà Kim sẽ đánh động những người trong ngôi nhà này. Bà Kim không kịp ngoái lại nhìn ông chủ mà cứ thế cầm ly sữa chạy xuống cầu thang. Đúng như ông Kim dự đoán. Đang nằm ngủ với con thì bà Vân nghe tiếng động, kèm tiếng hét bên phòng làm việc của chồng, thì đoán đã xảy ra chuyện chẳng lành. Để cứu đứa con gái duy nhất, nên bà ẵm con gái đặt nằm trong ngăn tủ lớn đựng quần áo. Dặn dò con vài câu rồi tranh thủ chạy sang xem đã xảy ra chuyện gì? Khi bà vừa ra khỏi phòng thì cũng là lúc ông Kim vừa tới. Ông ta không đâm, không chém vì sợ để lại dấu vết, mà chỉ đẩy cho đầu bà Vân đập vào tường giống như bà bị té tử vong chứ không có ai sát hại. Chợt nhớ ông bà chủ còn một đứa con gái nên hắn đi tìm. Hắn vào phòng và lục tìm khắp nơi nhưng không thấy, hơn nữa sợ bị phát hiện nên hắn vội đi xuống. Chợt hắn nhìn thấy một người đang chạy rất nhanh ra cổng nên hắn vội đuổi theo. Nhưng chỉ một thoáng là người kia đã mất hút. Lúc đó hắn cũng không biết đó là nguời nào. Mãi đến sáng mai khi ông Hòa báo công an đến thì hắn mới biết cô chủ và cậu Trần Kiên làm vườn đã biến mất... Bà Kim vừa run run viết vừa khóc, nước mắt rơi xuống làm ướt nhòe mấy trang giấy. Trinh sát Linh định đưa khăn cho bà ta nhưng ông Hải giơ tay ngăn lại. Ông hiểu rằng bà ta đang hồi tưởng lại mọi việc xảy ra vào cái đêm hôm đó. Chính vì thế cũng không nên làm mạch truyện bị gián đoạn. Bỗng bà Kim gục xuống bàn khóc nức nở. Lúc này ông Hải ra hiệu cho trinh sát Linh đưa khăn cho bà ta rồi nói: - Bà lau mặt đi, tại sao khi sự việc xảy ra mà bà không tố cáo? Ngược lại còn chung sống với hắn suốt 10 năm trời... - Tôi sợ lắm. Suốt quãng thời gian 10 năm đó ông ta luôn lấy chuyện đó ra để đe dọa tôi, ông ta cho rằng cũng vì lấy tôi mà ông ta lâm tội. Thật tình tôi sống cũng không bằng chế.t... Thấy bà ta không bình tĩnh, trinh sát Linh định dừng lại nhưng bà Kim lại cầm tờ giấy và cây viết rồi nói: - Cô cứ để cho tôi viết khi tôi còn nói được, viết được. Có khi như vậy lòng tôi sẽ đỡ day dứt hơn. Đến giờ thì tôi đã hiểu đêm qua không phải ông chủ vềhay là giấc mơ đòi mạng, mà đó là tôi trúng kế của các ông các bà. Nhưng thôi tội ác nào cũng phải đền tội, nợ nào rồi cũng phải trả, tôi không còn ý kiến gì khác... Nhìn bà ta cắm cúi vừa viết vừa khóc mà ông Hải chỉ biết lắc đầu và đi ra ngoài. Ông ngửa mặt nhìn trời với ánh nắng vàng như một tấm voan mỏng phủ lên vạn vật thêm bừng sáng. Một ngày mới đã bắt đầu...