CHƯƠNG 24
Ngay từ sáng, ông Hải đã có mặt cùng Asaki tiến về căn phòng của ông Hòa. Qua quan sát thì căn hầm đã cũ, điều đó chứng tỏ đã được đào từ lâu. Những vết đào nham nhở, chắp vá chứng tỏ người đào khá vội vàng và không chuyên nghiệp. Một điều bất ngờ khi chiếc thùng sắt được mở ra và tất cả đều giật mình bởi bên trong ngoài hai cái hũ bằng đất nung thì không có một thứ gì khác. Vậy trong hai cái hũ này có những gì mà bà ta phải gói kỹ như thế. Cẩn thận tháo từng lớp vải đỏ, tất cả cùng hoảng sợ bởi trong mỗi hũ đó là một bào thai khô đã thành hình. Ngay lập tức ông Hải cho lập biên bản và niêm phong tang vật để phục vụ điều tra… Chợt Asaki với tay xuống dưới đáy hộp lấy ra một bịch nilon được dán cẩn thận, bên ngoài còn được quấn bởi thêm mấy lớp nilon nữa. Khi các lớp nilon được tháo ra thì ai cũng bất ngờ khi bên trong không phải là thứ gì quý giá như tiền hay vàng, mà chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy được gấp gọn cẩn thận. Anh không tự mở ra mà trao lại cho ông Hải, và anh ngạc nhiên khi thấy ông Hải khá căng thẳng nên tò mò: - Tờ giấy viết những gì mà Sếp căng thẳng thế? - Cậu biết trên tờ giấy này viết gì không? - Dạ không, em làm sao mà biết... Ông Hải xoay tờ giấy và giơ ra trước mặt mọi người rồi nói: - Tờ giấy khám thai ở bệnh viện, có đầy đủ thông tin, chữ ký và đóng mộc đầy đủ. Thai phụ không phải ai khác mà chính là bà Khiêm tức bà Kim... - Điều đó chứng tỏ cái hầm này là do bà ta đào để cất những thứ bí mật của mình... - Vấn đề bà ta thì đã rõ, quả là bà ta rất to gan khi dàn dựng một vở kịch để hòng qua mặt cơ quan chức năng. Tôi đang cần khai thác tên Bình? Phải làm sao để hắn phải tâm phục khẩu phục mà nói ra sự thật... Ông Hải lại im lặng trầm ngâm suy nghĩ, vấn đề đặt ra là làm thế nào để tên Bình có thể khai ra sự thật? kể từ khi bị phế võ công thì hắn gần như suy sụp và mất tinh thần. Hắn bỗng trở nên lầm lỳ ít nói, thậm chí tỏ ra bất cần đời. Chợt ông nhớ đến cái hộp tìm thấy trong hầm nơi phòng ông Hòa. Chỉ có cách đó thì may ra tên Bình mới nhận ra được bộ mặt của bà Kim mà hợp tác với cơ quan chức năng… Tên Bình vẫn tỏ ra lầm lỳ ngang bướng khi được mời lên lấy lời khai. Nhưng hắn thay đổi ngay thái độ khi ông Hải đặt trước mặt hắn tờ giấy khám thai, mà tên thai phụ không ai khác chính là Thị Khiêm vợ hắn. Hắn cố dụi mắt vì không tin những gì vừa nhìn thấy. Tại sao vợ hắn có thai mà hắn không biết? bà ta nói hắn vô sinh nên không có con. Cũng chỉ vì hai chữ vô sinh mà hắn luôn chịu lép vế, vì hắn vô sinh nên bà ta mất đi quyền được làm mẹ. Ngước đôi mắt đục vì mất ngủ lên nhìn ông Hải với một vẻ nghi ngờ, hắn gằn từng tiếng: - Các ông lừa tôi? Đây là giấy tờ giả… Ông Hải không trả lời mà tiếp tục đặt lên bàn tờ giấy khám thai thứ 2, rồi gằn từng tiếng: - Anh đọc đi. Có cần phải lấy xác nhận của cơ sở y tế hay không? Đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn tờ giấy thứ hai, hắn không tin ở mắt mình, bởi tờ kết quả khám thai này hoàn toàn khác với tờ trước và thời gian cách nhau 2 năm. Như vậy Bà ta đã có thai với hắn 2 lần, và dĩ nhiên Hắn đã mất 2 đứa con thật vô cùng đau đớn. Có vẻ như việc phá thai đã chạm đến sự chịu đựng cuối cùng, hắn như con hổ dữ gầm lên, hai mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng hoàn toàn bất lực. Lúc này trong cổ họng của hắn chỉ phát ra những âm thanh khè khè nghe thật ghê rợn: - Tao sẽ giết mày... Hắn tiếp tục gầm lên nhưng chợt nhớ ra mình đã bị phế võ công, bất lực buông thõng hai tay trong tuyệt vọng, hắn gục đầu xuống rên rỉ: - Đồ khốn nạn…tao sẽ trả thù… Trong lúc cùng quẫn, hắn muốn trả thù cho con hắn nhưng đâu còn cơ hội khi một con thú hoang như hắn đã hoàn toàn bị khống chế. Chờ cho hắn bớt xúc động, Ông Hải Bình tĩnh đặt lên bàn một hộp sắt rồi hỏi: - Anh có biết cái hộp sắt này không? Hắn lắc đầu: - Tôi không biết… Đẩy hộp sắt bên trong chứa hai hũ nhỏ, trong đó chứa bào thai đã chế.t khô về phía hắn. Ông chia buồn: - Xin chia buồn với anh đây là 2 đứa con của anh đã bị bà ta sát hại. Bà ta không còn là một con người khi giết hại chính những đứa con ruột của mình. Bà ta làm vậy để làm gì thì chỉ có anh hiểu, nhưng đối với chúng tôi những đứa trẻ vô tội này bà ta không có quyền tước đi mạng sống của chúng…vậy mà anh vẫn còn bao che, bênh vực cho bà ta… Hắn trố mắt ngạc nhiên, vô cùng sửng sốt và hoàn toàn không tin được những gì đã xảy ra trước mắt. Đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào những gì trước mặt. Khuôn mặt hắn méo mó và vô cùng đau khổ. Hai đứa con của hắn, hai sinh linh bé nhỏ mà suốt mấy chục năm hắn từng mơ ước được ẵm bồng, thì bây giờ đã bị chết oan ức như thế này đây. Tội ác tày trời của bà ta hắn sẽ không bao giờ tha thứ. Chỉ tiếc rằng hắn cũng đã phạm tội và không còn cơ hội nữa… Khi thấy hắn đã bình tĩnh, ông tiếp tục mở đoạn băng ghi âm lời khai của bà ta kết tội ông Bình rồi nói: - Anh có ý kiến gì không? tôi nghĩ anh nên trung thực khai báo để ít nhất hai đứa con anh cũng được giải oan khuất mà siêu thoát. Nghe nhắc đến con, hắn có vẻ đã bình tĩnh, kéo ống tay áo lau nhanh khuôn mặt đẫm nước mắt. Hắn mím môi rồi trả lời: - Tôi xin khai… Theo lời khai của tên Bình, bà Kim tên thật là Khiêm và hắn gặp bà ta ở quê rồi kết vợ chồng mà cũng không có hôn thú. Khi bà Khiêm được con gái bà chủ tên là Hà Vân đưa lên giúp việc nhà, khoảng hai năm sau hai người mới xin phép ông bà Vũ Hoàng cho đoàn tụ. Thời gian đầu bà Khiêm ở căn phòng của ông Hòa, nhưng từ khi ông ta đến ở cùng vợ thì được bà chủ cho sửa nhà kho rộng hơn để chuyển về đó cho đến tận bây giờ. Như vậy chứng tỏ trong thời gian hai năm, bà Khiêm đã đào một cái hầm nhỏ bí mật, mục đích là cất giấu những đồ vật cá nhân mà ngay chính ông ta là chồng mà cũng không biết. Nhấp một hơi nước, ông ta nói tiếp: - Bà ta là một người ham muốn tình dục rất cao, cứ ngỡ khi đã về đây sinh sống, thì sẽ ít va chạm bởi trong nhà chỉ có ông chủ và người quản gia. Nhưng bà ta lại nảy sinh tình cảm và ve vãn ông chủ, mà không biết thân phận mình là ai. Cứ nghĩ chỉ vì mình không có con nên vợ bị thiệt thòi, mất đi cái quyền thiêng liêng được làm mẹ. Chính vì thế nên trong suốt thời gian dài ông luôn nhường nhịn, chăm sóc để bù đắp cho bà ấy. Ai ngờ… Thấy hắn cứ lan man kể lể nên ông Hải ngắt lời: - Vậy cái đêm hôm đó, ai là người giết vợ chồng ông Vũ Hoàng?… - Chính là bà ta…Hôm đó cũng gần sáng bỗng tôi tỉnh giấc thì không thấy bà ta nằm bên liền dậy đi tìm. Nhìn lên thấy phòng làm việc của ông chủ còn sáng đèn, không khó để tôi đoán bà ta đã mò lên đó nên nhanh chóng đi lên. Quả nhiên tôi nhìn thấy hai người đã chết nằm sóng soài ngay hành lang. Ánh mắt ông chủ còn nhìn tôi như muốn trăn trối một điều gì đó. Lúc đó bà ta có vẻ rất sợ hãi và có phần hoảng loạn, nên tôi nói bà ta về phòng và mang theo ly sữa. Khi bà ta đi rồi thì tôi chợt nhớ đến cô chủ nên vào phòng tìm nhưng không thấy… - Vậy cơ sở nào để chúng tôi tin rằng chính bà Khiêm là thủ phạm giết ông bà Vũ Hoàng? - Tôi có bằng chứng, khi tôi đã xóa hết dấu vết thì bà ấy mới thú nhận. Cái đêm hôm đó bà ta không ngủ được, nhìn lên lầu thấy phòng làm việc của ông chủ vẫn sáng đèn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Bà ta pha một ly sữa có cho thuốc kích dục rồi lên phòng ông chủ. Nhưng ông Vũ Hoàng cương quyết phản đối và đuổi bà ta ra khỏi phòng. Hai người giằng co nhau và đúng lúc này thì ông Hoàng ôm lấy ngực vì cơn nhồi máu cơ tim, miệng ú ớ kêu bà ta lấy thuốc. Đúng lúc đó bà Hà Vân nghe tiếng động bên phòng làm việc của chồng và chạy sang. Nhìn thấy chồng nằm dưới đất thì hét lên kinh hoàng. Vì bà chủ đã nhận ra người đứng bên cạnh chồng mình là bà Khiêm, nên không còn cách nào khác là buộc phải giết để bịt đầu mối. Bà ta đẩy bà Vân té đập đầu vào tường rồi nhanh chóng định rút lui. Nhưng đúng lúc đó thì tôi cũng vừa đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mặt mà tôi không tin nổi. Tôi nói bà ta hãy mang ly sữa về phòng, còn để tôi xử lý… - Anh nói có bằng chứng, vậy bằng chứng đó ở đâu? - Sau lần đó thì tôi bắt đầu cảnh giác và nhìn bà ta bằng con mắt khác. Một người phụ nữ mà tôi đã từng yêu thương và chung sống suốt một thời gian dài. Mà đã dám làm những việc như vậy thì tôi cũng phải nghĩ cách đối phó với bà ấy. Tôi đặt ghi âm trong phòng rồi tâm sự. Tôi nói mình nghi ngờ có người thứ ba trong việc này và không tin rằng bà ấy lại có thể giết cả hai người dễ dàng như vậy được. Lúc đó bà ta mới bắt đầu kể chi tiết. Chính tôi đã dùng thiết bị ghi âm đó làm vũ khí để chống lại bà ta. Tôi nói bà ta mà không nghe lời thì tôi sẽ báo công an. Nhưng thật không ngờ bà ta lại đổ cho tôi chính là thủ phạm đã giết hai vợ chồng ông bà chủ… Ông Hải im lặng, xâu chuỗi lời khai của hai người và hiện trường vụ án, thì ông Hải nhận thấy rằng lời khai của ông Bình là có lý. Bởi tại hiện trường thì ông Hoàng và bà Vân đều nằm chết ngoài hành lang, còn bà Khiêm khai thì ông Hoàng té xuống ghế do ông Bình đẩy xuống và tử vong do nhồi máu cơ tim. Hơn nữa ông Bình còn cung cấp băng ghi âm lời nói của bà ta. Thấy ông Hải im lặng, ông ta bỗng đề nghị: - Xin cán bộ cho tôi được nhìn con tôi một lần nữa được không? Ông Hải từ chối: - Đây là tang vật vụ án nên tôi không giải quyết được yêu cầu của anh. Chúng tôi chỉ có thể giúp anh xét nghiệm ADN cha con, biết đâu hai cái bào thai này lại là con người khác? Lời nói của ông Hải làm hắn tái mặt, cho dù hai bào thai đó không phải là con hắn đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể chấp nhận và cảm thấy kinh tởm bà ta. Một người phụ nữ mà đã được ông trời ban cho thiên chức làm mẹ, mà lại nhẫn tâm sát hại con mình thì trời không dung, đất không tha. Nhưng trước lời nói gợi ý của ông Hải thì hắn xúc động, miệng ấp úng: - Tôi cảm ơn… Nhìn dáng Hắn liêu xiêu đi về phòng tạm giam mà ông không khỏi đau lòng. Bởi vậy mới nói, họ đã từng là vợ chồng được chắp nối để tạo nên một tổ ấm. Nhưng không như những cặp vợ chồng được xây dựng bởi tình yêu và sự hy sinh. Khi gặp khó khăn thì người này có thể hy sinh, nhận phần khó khăn về mình để người mà mình yêu được hạnh phúc. Nhưng ngược lại tổ ấm mà hắn có không được như thế. Họ sống trong ích kỷ, căng thẳng đối phó, trong đầu luôn tính toán thiệt hơn, và khi gặp khó khăn thì chỉ tìm cách đổ tội cho người khác, miễn sao mình thoát thân là được.