← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Bà Kim giật mình khi thấy có người mở cửa phòng, và tiếng người gọi Thị Khiêm lên lấy lời khai, thay vì mọi lần nữ điều tra viên vẫn gọi bà bằng bà Kim. Một chút lo lắng nhưng bà vẫn ngồi im như không phải gọi mình. Bỗng cánh cửa được mở ra và cô Linh bước vào gọi một lần nữa: - Bà Khiêm lên phòng lấy lời khai… Thấy bà ta giả bộ không nghe thấy và vẫn ngồi yên, thì điều tra Linh vỗ tay lên vai bà ta rồi nói: - Hạ màn được rồi bà Khiêm… Bà ta làm bộ ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: - Cán bộ vừa nói gì? tôi không hiểu? - Bà không hiểu hay có hiểu thì lúc này cũng không còn quan trọng. Yêu cầu bà nhanh chóng đến phòng hỏi cung để lấy lời khai… - Ơ, tôi đã khai hết rồi mà… - Với bà thì hết, nhưng chúng tôi thì chưa, yêu cầu bà nhanh lên… Khi thấy gọi đúng tên tục của mình và cũng hiểu tầm quan trọng của lần lấy lời khai này. Bà ta liếc nhanh ra ngoài cửa với ý nghĩ sẽ tìm cách thoát thân, nếu chỉ có một nữ trinh sát thì với bà ta hoàn toàn không khó. Nhưng ánh mắt chợt dừng lại khi ngoài cửa còn có hai người, và đặc biệt sự xuất hiện của võ sư Asaki. Hai môi mím chặt, ánh mắt gườm gườm, đầu cúi xuống tỏ vẻ chống cự. Rồi từ từ bà ta đứng dậy bước từng bước theo điều tra viên đi ra khỏi phòng. Khi bà ta đi qua, Asaki bỗng ngửi đâu đó mùi hương xả thì chợt giật mình, nhớ lại cái đêm mà anh và Thanh Vy múa giả ma hù ông Hòa trước mộ cha mẹ cô. Như vậy chứng tỏ bóng đen tấn công Thanh Vy trong đêm đó không phải ai khác mà chính là bà Kim. Với một màn kịch thật hoàn hảo, trong vai một người phụ nữ hiền lành chất phác, mà bà ta đã qua mặt nhiều người. Cho đến bây giờ Thanh Vy vẫn không tin bà Kim ngày nào đã từng quý cô như con gái, lại có thể ra tay tàn độc với cha mẹ cô như vậy. Nhanh chân vượt lên ngang hàng với bà ta, Asaki hít hà rồi nói trống không: - Mấy ngày tuy không tắm gội nhưng hương xả vẫn còn, nhớ cái đêm đó bà múa hay lắm… Liếc xéo ánh mắt sang phía Asaki, bà ta biết anh đang ám chỉ mình, nhưng câu nói cuối rằng bà múa trong đêm thì bà ta giật mình. Chẳng nhẽ tên võ sư này đã phát hiện ra bà từ ngày đó hay sao? Nhưng bây giờ bà ta cũng không còn thời gian và tâm trí đâu để mà nói đến chuyện đó. Dù gì thì mọi chuyện cũng đã bị lộ rồi. Bà chỉ hận nhất là từ việc đầu độc ông Hòa để rồi bị bắt, tất cả cũng do ông Bình tham lam rồi bàn với bà. Nếu không xảy ra chuyện này thì vụ án kia đã hơn 10 năm xem như xóa bỏ. Bây giờ bà chỉ muốn biết công an tại sao lại còn yêu cầu lấy lời khai, trong khi bà đã khai rất rõ ràng rồi… Trong phòng vẫn là ông Hải chứ không phải ai khác, nhưng không giống với những lần trước. Gương mặt ông ấy tỏ ra giận dữ, chiếu những tia nhìn vào mặt bà như muốn biết, tại sao với một người phụ nữ có gương mặt hiền lành mà lại dã tâm và ác độc đến như vậy? Không những giết ân nhân của mình là vợ chồng ông Vũ Hoàng mà còn nhẫn tâm giết chính những đứa con ruột của mình khi chúng mới thành hình. Khi ông Hải chỉ tay về chiếc ghế đối diện và yêu cầu bà ta ngồi xuống, thì bỗng tiếng kêu như xé lòng của những hài nhi xấu số vang lên từ một bài hát: - Mẹ ơi con muốn làm người, xin đừng giết con... Cả phòng lặng im vô cùng xúc động... bài hát với những câu từ xé lòng, đớn đau khôn tả... ông Hải vẫn chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt của bà ta. Ông ngạc nhiên khi bà ta chỉ mím chặt môi mà không rơi một giọt nước mắt. Ánh mắt tỏ vẻ căm thù một ai đó thay vì thương cảm. Khi bài hát chấm dứt, ông bắt đầu lên tiếng: - Chúng ta bắt đầu thôi... Bà Khiêm vẫn im lặng, nhưng khi thấy ông Hải mở cặp lấy ra tờ giấy rồi đẩy về phía bà thì có chút ngạc nhiên. Nhưng bà ta tái mặt khi đọc nội dung trong tờ giấy và hiểu rằng lý do vì sao mà mình được mời lên đây. Vì sao mà lại nghe bài hát vừa rồi với những câu xé lòng, ai oán…Từ trong hai hốc mắt thâm quầng vì mất ngủ chảy ra những giọt nước mắt. Cũng không ai biết những giọt nước mắt đó là gì? và rồi những người có mặt ở đây đều tự hỏi, đằng sau khuôn mặt hiền lành khốn khổ kia là một con người khác? Một bộ não với trái tim đen và những nghĩ suy tàn độc của một con thú, chứ không phải xứng với cái tên gọi của một con người… Chờ bà ta bớt xúc động, ông Hải đưa tờ giấy và cây viết rồi nói: - Chắc bà hiểu lý do buổi làm việc ngày hôm nay rồi phải không? tôi nghĩ cũng không còn gì để nói nữa. Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng là thành thật khai báo, trước khi tôi chuyển hồ sơ sang viện kiểm sát… Im lặng và im lặng, bà Khiêm gục đầu lên tờ giấy, hai vai rung nhè nhẹ. Một lúc sau mặc dù đầu vẫn cúi xuống thật thấp, nhưng bà ta đã hé miệng trả lời: - Đúng, đáng lý ra tôi đã được làm mẹ…nhưng có kẻ đã cướp đi cái quyền đó… Bằng một giọng đẫm nước mắt, bà ta bắt đầu kể về cuộc đời mình. Chung sống với ông Bình và mang tiếng được cưng chiều, nhưng tính ông ta nóng nảy lại hay ghen. Chỉ cần một câu nói hay ánh nhìn của một người đàn ông nào đó, là ông ta ra tay không thương tiếc. Cả hai lần bà xảy thai đều từ những trận đòn của ông ta mà ra. Kể từ đó mỗi lần gần gũi với chồng thì bà đều phải uống thuốc tránh thai, riết rồi bà cũng không có thai được nữa… Tình huống bỗng trở nên bất ngờ, nhưng sự đau khổ trên gương mặt bà ta đã chứng minh rằng bà ta đã nói sự thật. Nỗi khổ của nguời phụ nữ khi bị chồng bạo hành, cuộc sống quá ngột ngạt làm người ta trở nên im lặng, họ tự tìm lối thoát cho mình. Nếu đúng như lời bà ta nói thì sự im lặng và quy cho ông ta bị vô sinh, tuy bà ta nghĩ ra nhưng đó cũng là một cách hay. Nếu không thì ông ta còn hành hạ vợ về tinh thần lẫn thể xác đến mức nào. Im lặng tỏ ra thông cảm, ông Hải hỏi tiếp: - Theo như bà nói thì bà bị xảy thai do bị chồng đánh. Vậy có bằng chứng gì không? - Ông ấy ghen và đánh tôi nhưng tuyệt đối không được khóc hay rên la để mọi nguời biết. Nếu không làm được như thế thì ông ta dọa tiếp tục đòn trừng phạt sẽ nặng hơn... Bỗng ông Hải hỏi bất ngờ: - Còn việc này nữa, hôm bà nói ông Bình xô ông Hoàng té tử vong... - Đúng rồi. Cũng chỉ vì tính ghen tuông bệnh hoạn mà làm ông bà chủ chế.t oan... - Lúc ông ta đến thì bà đang ở đâu? - Tôi đang ở trong phòng với ông chủ... - Lúc đó bà đang làm gì? - Tôi... tôi không nhớ...nhưng tôi đã khai chuyện này rồi mà… - Thế còn chuyện gì mà bà chưa khai? Như đào hầm cất đồ ăn cắp… Bà ta tái mặt, khi nhìn thấy tờ giấy khám thai thì bà nghĩ rằng cơ sở y tế đã cung cấp cho công an. Bây giờ ông ấy lại nhắc đến cái hầm trong phòng ông Hòa thì bà không giữ nổi bình tĩnh. Sự thật đã quá rõ ràng nên bà không chối cãi được nữa. Ông Hải gằn từng tiếng: - Thị Khiêm… - Dạ… - Sự thật đã quá rõ ràng, tốt nhất bà nên trung thực khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật. Một người phụ nữ mà trời đã ban cho nhan sắc thì trên đời này thiếu gì đàn ông, mà bà nỡ ra tay sát hại chính em gái mình để cướp em rể là ông Bình. Hai người bàn mưu tính kế đầu độc bà Kim bằng phương pháp giống như đã sử dụng với ông Hòa. May mà ông Hòa đã được cứu kịp thời, còn bà Kim phải chịu vắn số dưới bàn tay tàn độc của chị gái và chồng mình…Sau đó bà bỏ xứ đi nơi khác sinh sống cùng người tình và được vợ chồng bà Hà Vân tin tưởng, giúp đỡ. Nhưng vẫn chứng nào tật đó, bà không chịu cam phận mà còn tham vọng muốn được làm bà chủ, bằng chứng trong ly sữa mà bà đưa cho bà Hà Vân uống đều có hàm lượng xyanua, mặc dù rất nhỏ… Nhấp một hớp trà, ông nói tiếp: - Không phải ngẫu nhiên mà bà Hà Vân chỉ bị xô nhẹ đã té và tử vong mà trong máu đã ngấm quá nhiều xyanua nên cơ thể gần như mất thăng bằng… - Tôi không giết bà chủ…đấy là bà ấy tự té… - Bà là người giúp việc, vậy tại sao trong máu bà Hà Vân có hàm lượng xyanua, ngay cả ly sữa uống dở để trong góc nhà cũng đã tố cáo tội ác của bà…bà khai lúc ông Bình đến nơi thì bà đang trong phòng với ông Hoàng. Nhưng qua lời khai của ông Bình thì ông Hoàng đuổi bà ra khỏi phòng rồi mới bị nhồi máu cơ tim, lời khai đó phù hợp với hiện trường vụ án… Lúc này bà ta không chối cãi nữa, vội quỳ xuống xin tha mạng. Điều tra Linh ấn vai bà ta ngồi xuống ghế, miệng cô tỏ ra vô cùng căm phẫn: - Muộn rồi bà Khiêm, một con người tàn độc như bà không nên để tồn tại ở cái xã hội này. Bà không chỉ giết ông bà chủ cũng chính là ân nhân của mình. Mà bà còn hãm hại ngay em gái ruột của mình, thật trời không dung đất không tha… - Xin tha cho tôi, tôi không thể chết… - Bà vẫn biết mình không muốn chết, vậy tại sao bà lại nhẫn tâm tước đi mạng sống của người khác? Bà ta gào lên: - Tôi hận ông trời đã không công bằng với tôi, tại sao em tôi lại có người đàn ông yêu thương, còn tôi thì không. Tại sao bà ta lại giàu có, và được chồng cưng chiều trong khi tôi luôn bị hành hạ, thậm chí là bị đánh đập tàn nhẫn? tôi không chấp nhận điều đó. Tôi hận ông trời không công bằng, tôi hận ông trời… Bà ta đã bị xốc nách lôi đi mà miệng vẫn không ngớt gào lên. Asaki chứng kiến từ đầu đến giờ, anh hoàn toàn im lặng theo dõi diễn biến cuộc hỏi cung của ông Hải và thầm thán phục. Chợt nhớ đến người em gái bà ta tên là Kim đã bị bà ta sát hại thì anh thấy nghẹn nơi cổ. Anh còn nhớ có lần nghe ông Hải nói, em gái bà ta tên là Kim hiện nay lấy chồng và sinh sống ở miền Trung. Vậy tại sao bây giờ lại xảy ra như thế này? Hóa ra đây chỉ là cái kế nằm trong chuyên án, để kẻ thủ ác chủ quan mà mất cảnh giác: - Vậy còn tên Bình, hắn cùng bà ta chủ mưu sát hại vợ và ông Hòa?… - Hai vợ chồng hắn phải trả lời trước tòa và chịu trách nhiệm trước pháp luật về tội ác mà mình đã gây ra. Chợt như nhớ ra điều gì, Asaki vẫn thắc mắc: - Em nhớ có lần Sếp nói ông ta không phải tên Bình mà là một người khác? Ông Hải cười rồi nhìn Asaki gật đầu: - Trí nhớ cậu khá tốt. Thật ra đây lại là một vụ án khác có liên quan đến tên Bình. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra sau khi chuyên án Bông hồng đen kết thúc… - Vậy người thật sự tên Bình hiện nay đang ở đâu? - Anh ta qua đời do một vụ tai nạn. Còn tại sao ông ta lại có trong tay giấy tờ tùy thân mang tên Bình thì chỉ có ông ta mới trả lời được mà thôi… Hai người bỗng im lặng, đáng lý ra chuyên án đã kết thúc và kẻ thủ ác đã được đưa ra ánh sáng thì phải mừng mới đúng. Tuy không ai nói với ai nhưng sao vẫn cảm thấy vô cùng nặng nề chua xót. Cho dù có được sống lại thì bà Hà Vân đức độ cũng không thể ngờ rằng, chỉ vì thương người mà mang rắn độc vào nhà, để rồi đổi bằng mạng sống của cả hai vợ chồng. Bởi vậy mới nói, Biển dù có sâu bao nhiêu thì vẫn có thể đo được. Nhưng lòng người thì không thể nào biết được, sau ánh nhìn kia với nụ cười vẫn nở trên môi, là một con người máu lạnh, sẵn sàng ra tay miễn sao thỏa mãn tham vọng cá nhân cho dù điều đó vô cùng đớn hèn và dơ bẩn…