← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Khi đèn vừa bật sáng thì cũng là lúc chiếc còng số 8 được bập vào cổ tay cô ta. Nhưng người ngạc nhiên nhất lại chính là Thanh Vy. Khi vừa từ trên lầu đi xuống khỏi cầu thang, cô thấy nàng bồ nhí của ông Hòa đang nằm dưới đất ngay giữa phòng, thì cô hiểu Asaki đã chốt chặn ngay bên dưới. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là có cả Sếp Hải, và hai chiến sỹ công an cũng đang có mặt ở phòng khách. Quay mặt nhìn về phía Asaki như muốn hỏi lý do, nhưng anh đã cố ý ngoảnh mặt đi nơi khác. Thanh Vy chỉ muốn được tự mình hỏi cung cô ta rồi mới bàn giao cho công an. Nhưng Asaki đã làm ngược lại. Trong khi cô rất muốn cho ông Hòa chứng kiến cảnh này nhưng có lẽ Asaki lại không muốn điều đó. Trước khi công an giải cô ta đi, Thanh Vy đi lại gần ông Hải như muốn nói điều gì đó nhưng cô suy nghĩ một hồi rồi lại thôi...

Khi mọi người đã rời đi, cô cẩn thận đi về phía bàn thờ thần tài để kiểm tra thiết bị nghe lén, nhưng Asaki ngăn lại:

- Công an niêm phong và mang đi rồi...

- Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao không mời ông Hòa đến đây để chính mắt ông ta chứng kiến cảnh cô ta bị bắt và giải đi? Xem ông ấy trả lời với em thế nào?

Asaki không trả lời mà hỏi lại:

- Làm thế để được gì? trong khi ông ấy cũng bị cô ta cho uống sữa có thuốc ngủ? Nếu anh không mời bác sỹ về chăm sóc thì nguy hiểm đến tính mạng rồi...

Thanh Vy ngạc nhiên:

- Vậy tại sao em không biết? Sao anh không nói với em?

Asaki không trả lời, anh muốn chuyện này hết thúc ở đây, nên mới bàn với Sếp Hải kế hoạch vây bắt và được ông ấy đồng ý. Thấy Asaki không trả lời mà chỉ nói ngắn gọn:

- Em về phòng ngủ đi, khuya rồi...

Thanh Vy tỏ ý không vừa lòng nhưng vẫn hỏi:

- Vậy sáng mai mình có đi An giang nữa không?

- Đi làm gì? Mình còn nhiều việc phải làm, không thể cứ bao đồng được mãi...

- Nhưng...

- Nếu có đi thì ông Hải sẽ cho người đi mời vợ con ông ấy đến làm việc. Sở dĩ anh xin ý kiến của ông Hải cũng là không muốn dính dáng vào chuyện này nữa...

Thấy cô vẫn ngồi im, anh lên tiếng:

- Sáng mai em nhớ nói chuyện với chị tạp vụ nhé...

Rồi không chờ cô trả lời, anh đi về phòng và đóng cửa lại. Thanh Vy ngồi nán thêm một lúc rồi cũng đứng dậy đi về phòng. Cô không ngờ chỉ một thời gian ngắn mà xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác. Nhất là thái độ của Asaki mấy ngày nay rất khác, nhiều khi cô thấy anh thẫn thờ ngồi một mình đăm chiêu suy nghĩ. Vẫn biết những việc anh làm đều là tốt cho cô, nhưng ít nhất thì anh cũng bàn với cô chứ? Đằng này anh cứ tự nghĩ và tự giải quyết làm cô hết sức bất ngờ, cho dù đó chính là việc của mình.

Nhưng Thanh Vy làm sao hiểu được tâm trạng của Asaki lúc này. Visa của anh đã hết hạn và anh phải trở về nước. Anh lo nếu như mọi chuyện chưa được giải quyết xong thì một mình Thanh Vy đối phó cũng không phải đơn giản, thôi thì thời gian không còn nhiều để anh có thể đưa ra những lựa chọn như ý muốn, nên phải đi đến giải pháp tự quyết định tất cả mọi việc...

Hai người với hai tâm trạng khác nhau nên gần như cả hai người đều không ngon giấc. Khi ánh nắng chiếu vào phòng thì Thanh Vy mới giật mình tỉnh giấc. Cô vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu, chợt cô ngạc nhiên khi thấy Asaki đã ngồi đó tự bao giờ. Vừa nhìn thấy cô có vẻ vội vàng, anh cầm điện thoại đưa cho cô rồi nói:

- Điện thoại của em đây...

- Ui, tối qua đi ngủ mà em quên...

- Điện thoại là vật bất ly thân không thể để bừa bãi rồi chỉ với lý do để quên...

Mới sáng sớm đã bị Asaki nhắc nhở nên cô có vẻ bực mình:

- Anh dạo này sao vậy? Hơi một tý là bắt bẻ nọ kia. Nhà chỉ có hai người, việc em để điện thoại ở phòng khách thì có sao?

- Anh nhắc nhở để em phải cẩn thận. Nếu như cô ta chưa bị bắt và chiếc điện thoại này lọt vào tay cô ta thì hậu quả sẽ như thế nào? Chỉ một thiết bị nghe lén và cuộc nói chuyện giữa anh và em, mà đã làm chúng ta muốn điên rồi. Đằng này trong điện thoại có cả nội dung cuộc họp quan trọng của công ty mà em để hớ hênh như thế? Anh thật sự không yên tâm chút nào...

Thanh Vy giật mình, những lời Asaki nói làm cô thấy mình còn nhiều điểm hạn chế. Cô tỏ ra biết lỗi:

- Em xin lỗi, em sẽ rút kinh nghiệm...

Đúng lúc đó thì Duy Hùng gọi điện tới, Thanh Vy định không nghe nhưng Asaki lại nói:

- Em nghe xem cậu ta nói gì?

- Em không muốn nghe, đằng nào cũng đến công ty...

Asaki không nói gì rồi đi thẳng ra xe. Bỗng bác sỹ điều trị cho ông Hòa vẫy tay như có điều muốn nói nên anh dừng lại. Bác sỹ Tùng khuyên gia đình đưa ông Hòa quay trở lại bệnh viện, phần vì sức khỏe còn yếu, huyết áp không ổn định lại vừa uống một liều thuốc ngủ của cô nàng bồ nhí nên đến bệnh viện thì yên tâm hơn...thấy bác sỹ nói như thế thì Thanh Vy lên tiếng:

- Ý ông ấy muốn ra viện mà Bác sỹ...

- Anh nghĩ do cô ta hối thúc ổng ra viện về nhà thôi...

Quay sang bác sỹ, anh nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của bác sỹ, chúng ta lại chở ông ấy đến bệnh viện...

Không ngờ Thanh Vy lên tiếng:

- Em muốn đến công ty...

- Bộ sáng nay có cuộc họp hay sao?

- Không có...chỉ là anh Hùng hướng dẫn cho em một số vấn đề...

Asaki sa sầm nét mặt, anh nói với bác sỹ:

- Chúng ta đi thôi Bác sỹ, mạng người là quan trọng...

Nghe thấy thế thì Thanh Vy giật mình:

- Còn em thì sao? Anh phải chở em đến công ty rồi về chở ông ấy...

Anh nghiêm nét mặt nhìn cô rồi dằn từng tiếng:

- Ông ấy là ai? Chính là cậu của em chứ không phải của anh hay của bác sỹ, nếu em thấy cần phải đến công ty để anh Duy Hùng nói chuyện gì đó, quan trọng hơn việc đưa ông cậu đi cấp cứu thì tự đón taxi mà đi. Xe anh phải chở ông Hòa rồi, với anh thì mạng người là trên hết...

Nói xong anh cho xe chạy luôn mà không cần biết phản ứng của cô như thế nào? Khi vừa nghe Asaki nói như thế thì cô biết anh giận, nhưng cô chưa kịp mở cửa xe để lên đi cùng đến bệnh viện thì anh đã cho xe chạy luôn. Bất ngờ và hụt hẫng, Thanh Vy đứng khóc ngay giữa sân rồi cô lững thững đi ra cổng đón taxi đến công ty...

Duy Hùng vô cùng ngạc nhiên khi Thanh Vy đến công ty bằng Taxi với hai mắt xưng húp. Không muốn cho anh phải lo lắng nên cô cố ý cúi mặt xuống. Nhưng khi vừa bước vào phòng thì anh hỏi ngay:

- Em khóc đấy à? Có thể nói với anh được không?

- Dạ không có gì…

Biết cô không muốn nói nên Duy Hùng cũng không hỏi nữa mà lẳng lặng đi ra ngoài. Một lát sau thì cô Sáu tạp vụ đi vào, trên tay là một ly sữa nóng. Cô nói:

- Cô Vy uống sữa cho khỏe…

Nhìn thấy cô Sáu thì Thanh Vy bỗng nhớ đến nhiệm vụ mà quên luôn chuyện buồn vừa qua. Cô nói với cô Sáu:

- Cô Sáu ngồi đây con hỏi chút xíu được không?

Tưởng cô chủ mới không cho mình tiếp tục làm việc, mặt cô Sáu tái đi, miệng lắp bắp:

- Tôi…tôi xin cô…

Định rằng nói chuyện với cô Sáu đến nhà mình làm giúp việc, thì không ngờ thái độ của cô ấy lại làm Thanh Vy thắc mắc. Im lặng một hồi để cô Sáu bình tĩnh, Thanh Vy hỏi dò:

- Cháu chưa nói gì mà sao cô có vẻ lúng túng như thế? Bộ nhìn cháu đáng sợ lắm hay sao?

- Dạ tôi không dám, cô chủ đáng thương mà…

Thanh Vy cười:

- Cháu tên là Thanh Vy, cô Sáu gọi là cô Vy nhé…

- Dạ, nhưng cô Vy đừng cho tôi nghỉ mà tội nghiệp…

Nghĩ cô Sáu hiểu nhầm ý của mình nên cô cười, nhưng nụ cười bỗng vụt tắt khi cô nhớ mình chưa hề nói với cô ấy về chuyện này. Vậy tại sao cô ấy lại sợ mình cho nghỉ việc? nhất định có điều gì khuất tất ở đây. Thanh Vy đứng dậy đi ra khóa cửa phòng rồi quay vào ngồi cạnh cô Sáu rồi nói:

- Bây giờ trong phòng chỉ có hai cô cháu, cô nói cho cháu biết tại sao cô lại phải nghỉ việc?

Đến lượt cô Sáu ngạc nhiên:

- Ủa, vậy không phải cô chủ…à cô Vy nói với cô Hằng phòng kế toán, rằng hết tháng này cho tôi nghỉ việc hay sao?

- Thế cô nghỉ thì ai làm?

- Cô Hằng nói cô nhận cô Nguyệt chị của cô ấy vào làm thay tôi rồi…

Như vậy là đã rõ, nhưng cô muốn tìm hiểu về nhân vật người tên là Hằng liền hỏi cô Sáu:

- Bộ chị Hằng là người thế nào mà cô có vẻ sợ thế? Chị ấy cũng chỉ là người đi làm công ăn lương như cô thôi. Việc cho nghỉ hay tuyển ai là quyền của giám đốc…

- Không đâu cô…

Biết mình lỡ miệng nên cô Sáu vội im bặt. Chính điều đó lại càng làm cho Thanh Vy nghi ngờ và nhất định sẽ điều tra về nhân vật này…cô nhìn cô Sáu thì thấy đúng như nhận xét của Asaki, nhìn cô tuy hơi lam lũ nhưng những nét trên khuôn mặt phúc hậu vẫn còn đó, tuy rằng năm tháng đã làm tàn phai nhan sắc. Thanh Vy cười như xua tan không khí căng thẳng rồi hỏi cô sáu:

- Giờ cô Sáu đang ở đâu? Hiện nay cô đang ở với ai?

Kéo vạt áo lên lau giọt mồ hôi lẫn giọt nước mắt đang chực chảy xuống, cô trả lời với giọng xúc động khi thấy có người quan tâm đến mình:

- Tôi ở với cha mẹ già và hai đứa con đang học đại học…

- Còn chú đâu?

- Ổng lên thành phố làm việc rồi đi luôn với người khác rồi…

- Ông bà là cha mẹ ruột của cô hay sao?

- Không có, là Ba mẹ chồng…

Thanh Vy kêu lên ngạc nhiên:

- Trời ơi, vậy cả cha mẹ mà ổng còn bỏ huống gì vợ con? Người đàn ông vậy thì không sài được rồi…hồi giờ ổng có ghé về thăm cha mẹ và các con hay không?

- Dạ không. Hơn 3 năm rồi tôi cũng không còn ở quê nữa, nhất là từ khi được cô Hà xin cho vào đây làm thì tôi chuyển ông bà và hai con lên đây luôn…

- Vậy là cho dù ổng có trở về thì cũng không gặp được ai. Thôi cũng là cái duyên cái nợ không còn. Cô cũng đừng buồn…

Cô Sáu trả lời cương quyết:

- Thời gian đầu tôi cũng hận lắm, nhưng cứ nghĩ đến cha mẹ ổng mà dừng lại. Đến bây giờ thì tôi quen rồi, cho dù có gặp lại thì tôi cũng không quan tâm nữa…

Cầm bàn tay chai sần của cô Sáu, Thanh Vy thông cảm:

- Bây giờ cháu muốn cô đến nhà cháu làm giúp việc được không? Nhà cháu rộng lại có nhiều phòng, nên cô chuyển cả nhà đến ở…

Nét cười hiện trên đôi mắt, cô Sáu e ngại:

- Làm vậy thấy phiền cô Vy quá…

- Hôm nay cháu muốn gặp cô để nói chuyện đó, chứ chưa hề nói rằng cho cô nghỉ việc. Còn nếu cô đồng ý giúp cháu thì việc tuyển ai làm thay là do phòng nhân sự…

- Cô Vy giúp thì tôi không bao giờ quên ơn. Nhưng vì tôi ở cùng cha mẹ chồng nên đôi khi cũng có những bất tiện, chỉ sợ ảnh hưởng đến cô thôi…

Thanh Vy cười:

- Cô đâu có ở chung nhà với cháu, cô chỉ lên dọn dẹp cho cháu thôi, còn gia đình cô ở trong phòng mà bà giúp việc trước đã ở, bây giờ bà ấy nghỉ rồi…

Sau khi cô Sáu đồng ý đến nhà cô làm giúp việc, thì Thanh Vy rất muốn báo tin cho Asaki biết để anh yên tâm. Đã hai lần lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng cô lại thôi. Cứ nghĩ đến sáng nay anh đã đối xử với cô mà cô thấy tủi thân. Vẫn biết rằng tin mừng nhưng dù sao cô cũng là con gái, việc làm lành là nhiệm vụ của anh cũng không có gì sai. Nghĩ như thế nên cô cố ý ngồi lại đến hết giờ chiều xem anh có đến đón cô về hay không? Nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh đến nên cô đón taxi về nhà.

Thanh Vy vô cùng ngạc nhiên khi cửa vẫn khóa, bên trong nhà hoàn toàn vắng lặng và chưa bật đèn, điều đó chứng tỏ anh chưa về nhà. Một chút lo lắng và hoảng sợ, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh thì thấy có tin nhắn của Asaki:

- Khi em nhận được tin nhắn này thì anh đã trên máy bay. Visa hết hạn nên anh phải trở về nước, em cố gắng giữ sức khỏe, chào em…