← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Đến bệnh viện, Thanh Vy ngồi ngoài chờ còn Asaki đến phòng xét nghiệm lấy kết quả. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ cách làm sao đối phó với ông Hòa, mà không cần biết kết quả xét nghiệm ADN cha con của anh Kiên. Như vậy rõ ràng cô ta đã đặt thiết bị nghe lén cuộc nói chuyện của cô và Asaki, và cô ta cũng biết rằng Asaki và Thanh Vy đang nghi ngờ thân phận của cô ta. Có bao giờ cô ta sẽ hối thúc ông Hòa xin cháu gái Thanh Vy đồng ý cho cô ta về đây ở, mà điều đó với cô thì không thể. Thanh Vy không phải sợ cô ta nhưng cô không muốn đưa thêm rắc rối về nhà. Việc cha mẹ bị sát hại đã là bài học để cô rút kinh nghiệm, và tuyệt đối không mắc thêm sai lầm. Không việc gì cô phải quàng thêm rắc rối làm gì, khi thời gian tới cô đang rất bận. Nhưng cuộc sống mà không có lòng tin thì cũng khó lắm, và nhất là luôn nơm nớp lo sợ và cảnh giác thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi. Mải suy nghĩ nên Asaki đi ra đứng sau lưng cô hồi nào mà cô cũng không biết. Đến khi anh cất tiếng nói thì cô giật mình: - Mình đi thôi… - Đi đâu? Sếp Hải về rồi phải không? - Đi miền tây, anh nghĩ có khi vợ con ông Hòa đang gặp nguy hiểm… Thanh Vy ngạc nhiên, Rõ ràng hai người chưa gặp ông Hải, trong khi đó cô cũng không nhớ gì hết. Vậy tại sao lại đi đến gặp vợ con cậu Hòa. Nhưng không cần chờ cô trả lời, Asaki nói xong thì đi nhanh ra xe. Không còn cách nào khác, Thanh Vy cũng vội vàng chạy theo… Trên xe, Asaki mới nói cho cô biết suy nghĩ của mình. Theo anh nếu cô ta biết mình đã bị lộ và hai người sẽ báo công an, hơn nữa còn có ý định về quê gặp vợ con ông Hòa. Vậy cô ta sẽ làm gì để đối phó? Rõ ràng khi đã nghi ngờ thì Thanh Vy sẽ cảnh giác, và khi anh và cô chủ biết ông Hòa có vợ con ở quê thì sẽ không bao giờ đồng ý cho cô ta ở đó. Rất có thể cần phải bịt miệng ông Hòa và làm một cái gì đó với vợ con ông ta… - Anh đoán rằng cô ta sẽ về quê? - Rất có thể, nhưng cô ta làm gì thì anh chưa nghĩ ra được… Hai người im lặng, bỗng Thanh Vy hỏi anh: - Hồi giờ mà chưa nghe anh nói về kết quả xét nghiệm ADN - Anh ném vào cốp xe rồi… - Tại sao lại không xem kết quả thế nào? Asaki có vẻ không đồng tình với cô: - Em còn rảnh quá phải không? Hãy lo cho mình còn bao nhiêu việc phải làm. Chuyến đi này không phải lo cho ông Hòa mà là lo cho em đó… Thanh Vy bất ngờ bị la thì có vẻ tủi thân: - Thì em cũng có nói gì đâu? Em chỉ muốn biết đứa trẻ có phải là con anh Kiên không? Sao anh lại la em chứ? - Em biết thì làm được gì? Nếu cô ta không nghe được cuộc nói chuyện của mình thì lại khác. Đằng này những dự định làm gì thì cô ta cũng đã biết rồi. Và rất có thể cô ta sẽ đi trước một bước. - Cô ta dám không? Em không sợ. Cô ta giỏi thì đối đầu với em, em đuổi ra khỏi nhà thì có gì phải lo… - Em đuổi hay không thì cũng không quan trọng. Đã 5 năm nay cô ta có cần xin phép em đâu mà vẫn hú hí với ông Hòa đấy thôi… Thanh Vy tỏ ra tức giận đấm mạnh tay xuống ghế, cứ tưởng sau khi bắt được vợ chồng bà Kim thì mọi chuyện đã xong. Giờ đây cô phải tập trung làm quen với công việc ở công ty, không ngờ lại thêm chuyện rắc rối với ông Hòa nữa. Nghe Asaki nói bỗng làm cô lo sợ, nếu như Asaki phải trở về Nhật và cô chỉ còn một mình thì sẽ như thế nào? Trước đây ít phút cô còn suy nghĩ phải trả lời như thế nào? nếu như ông Hòa hỏi ý kiến của cô về việc đưa cô ta đến nhà cô ở để tiện chăm sóc cho ông. Nhưng bây giờ thì không cần suy nghĩ mà cô có thể trả lời từ chối. Nhưng nếu vậy thì ai sẽ chăm sóc cho ông Hòa?Đang chạy ngon trớn thì bỗng Asaki quẹo xe vào quán ăn bên đường rồi nói: - Mình xuống xe… Tưởng anh mệt nên cô trả lời: - Anh xuống hàng ghế sau, em chạy cho… Nhưng Asaki vẫn cương quyết: - Xuống xe… - Nhưng mà em không đói… - Không đói thì xuống ngồi chờ anh ăn… Không còn cách nào khác, cô đành miễn cưỡng xuống xe. Asaki đi đến một bàn ngoài sân rồi ngồi xuống gần nơi đậu xe, thấy thế cô la lên: - Anh sao thế hả? trong nhà thiếu gì bàn có quạt mát không ngồi, lại ngồi giữa trời nắng thế này… Thấy Asaki không trả lời, hai mắt vẫn nhìn ra đường thì Thanh Vy cũng không dám hỏi nữa. Nhưng cô không ngồi cùng bàn với anh mà đi vào một bàn phía trong ngồi chờ. Thấy Asaki ngồi mà không gọi đồ ăn thì cô thắc mắc, nhưng thấy gương mặt anh quá căng thẳng, nên không hỏi nữa mà đứng dậy đi ra khu nhà vệ sinh phía sau quán. Bỗng cô giật mình khi thấy một cô gái ở phòng vệ sinh kế bên đang nói chuyện với một ai đó. Giọng cô ta có vẻ là người miền Trung: - Dạ chị Hai, tụi em vẫn bám sát con mồi. Khi đến nơi tiếp cận được mục tiêu thì em sẽ báo cho chị Hai nhé… Không biết đầu dây bên kia nói gì mà cô ta nói tiếp: - Vẫn hai người, một nam một nữ. Em chỉ ngại tên người Nhật thôi… Câu nói cuối làm cô giật mình, không có lẽ cô ta đang bám theo xe của cô, và việc Asaki rẽ vào quán cũng nằm trong lý do này? Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Asaki: - Mình bị theo dõi rồi, giờ quay về hay sao anh? - Cứ ngồi im đó, chờ cô ta ra trước rồi hãy ra… - Em hiểu rồi… Khi cô gái ra ngoài, Thanh Vy còn nán lại thêm một lúc nữa rồi cô đi ra. Thay vì trở về chiếc bàn cũ có quạt mát mà cô từng ngồi, thì cô đi ra sân và ngồi vào bàn của anh. Đúng lúc đó thì Asaki đứng dậy rồi nói: - Mình đi thôi… Lúc này thì Thanh Vy không hỏi nữa, cô cứ thế làm theo ý của anh. Nhưng khi xe quẹo về hướng đi Cần thơ thì cô ngạc nhiên: - Ơ, nhà vợ con ông Hòa ở An giang mà , sao anh lại đi lối này?Mắt vẫn nhìn về phía trước, Asaki trả lời: - Đến nhà vợ anh Kiên chơi, mang theo kết quả xét nghiệm ADN cho anh ấy… Thanh Vy chỉ biết kêu trời, rõ ràng kế hoạch là đi về quê nhà bác Hòa, vậy giờ lại đến nhà anh Kiên. Cô cũng không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì? Nhưng lần này cô không thèm lên tiếng, tùy anh muốn đi đâu thì đi, vươn vai ra sau, cô mệt mỏi nhắm mắt thư giãn rồi ngủ quên lúc nào không biết… Đến khi nghe tiếng gõ cửa kính xe thì cô giật mình tỉnh giấc, lúc này cô mới biết Asaki đã đậu xe vào một quán ăn. Nhìn ra bên ngoài thấy một cậu bé trên tay cầm một tập vé số. Đúng lúc đó thì anh cũng từ trong đi ra, nhìn cô cười rồi nói: - Em xuống đi, cắt được đuôi rồi, chắc thấy anh đi Cần thơ nên quay về… - Ai đã làm việc đó? - Anh đoán chính là cô ta, có thể cô ta cũng chưa biết nhà vợ con ông Hòa, nghe mình nói chuyện sẽ về quê gặp vợ con ông ấy nên cho người đi theo để biết địa chỉ, rồi một mình cô ta sẽ đến. - Vậy là anh nảy ra ý định đi Cần Thơ gặp anh Kiên… Asaki cười: - Thấy em la quá nên anh không nói nữa… - Vậy bây giờ mình có đi An giang nữa không? - Hôm nay chúng ta tạm thời quay về, hôm sau anh sẽ đi một mình, anh có số điện thoại do điều tra Long cung cấp rồi… Hai người quay trở về thay vì gặp Trần Kiên khi đã đến Cần Thơ. Lúc này Thanh Vy mới nhớ đến ông Hòa ở nhà không có người chăm sóc, không biết cô ta có còn ở đó không? Nhưng anh đã trấn an: - Em yên tâm, anh thuê bác sỹ chăm sóc cho ông ấy rồi, việc có bà ta hay không cũng không còn quan trọng nữa… - Anh làm việc đó khi nào? - Lúc đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm nên anh làm luôn… Thanh Vy có vẻ cảm động, nghẹn ngào: - Em cảm ơn anh… Xe về đến nhà cũng đã chiều tối, Asaki lấy ra mấy ổ khóa rồi vừa cười vừa nói với cô: - Anh sẽ thay tất cả các ổ khóa, xem còn ai đến quấy rầy nữa… Thanh Vy lại ngạc nhiên: - Ủa, anh mua từ hồi nào mà em không biết? - Mua ở Cần thơ, lúc em ngủ nên anh chạy tìm mua luôn… Thanh Vy chưa kịp trả lời thì hai người bước vào phòng khách. Asaki giơ một ngón tay ra ý bảo cô im lặng, rồi bước về phía bàn thờ ông thần tài quan sát. Quả nhiên một thiết bị ghi âm rất nhỏ được gắn ngay phía sau. Vì bàn thờ ông thần tài có gắn dây đèn nhấp nháy, nên ánh sáng xanh của thiết bị rất khó phát hiện. Bỗng anh nói với cô: - Em ra ngoài xe lấy hộp đồ ăn vào đây, anh điện hỏi rõ đường đi một chút. Đêm nay mình đi nữa... - Cái gì? Thôi để hôm khác chứ em mệt lắm rồi... - Nếu em mệt thì ở nhà, anh đi một mình cho nhanh... - Nhưng vợ con bác Hòa biết anh là ai chứ? Thôi nghỉ một lát rồi mình cùng đi... - Ok, đi ban đêm đường vắng, gần sáng mình đến nơi rồi... - Nhưng anh hỏi địa chỉ cho chính xác... - Anh hỏi rồi, gần bến Ninh kiều dễ tìm lắm, nhất định anh sẽ tìm được. Kể cũng áy náy khi bác ấy bệnh nặng như thế mà vợ con không biết mà lên chăm sóc... Hai người cứ thế nói chuyện theo kịch bản đã soạn sẵn. Thanh Vy ngạc nhiên khi không thấy Asaki thay ổ khóa vừa mua liền nhắn tin hỏi:- Sao anh chưa thay ổ khóa? Anh nhắn tin trả lời: - Đêm nay biết mình đi vắng, nếu cô ta xuất hiện thì anh sẽ bắt. Tối em ở trong phòng, anh lái xe ra ngoài gửi xong quay vào. Nhất định cô ta sẽ đến... Trả lời Thanh Vy xong, cô về phòng còn Asaki đi lên lầu. Anh nhìn về phía phòng của ông Hòa thì thấy vẫn sáng đèn, chứng tỏ bác sỹ vẫn chăm sóc cho ông ấy. Xong anh quay trở xuống tắt đèn rồi về phòng đi nghỉ... Khoảng 12 giờ đêm, đèn nhà Thanh Vy bỗng bật sáng rồi khoảng 30 phút sau thì tiếng xe hơi chạy ra khỏi nhà. Toàn khu nhà hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng gió thổi trên những tán cây nghe xào xạc đến rợn người. Từ góc cuối vườn, hai ngôi mộ của ông Vũ Hoàng và bà Hà Vân có vẻ trắng sáng hơn dưới ánh trăng mờ mờ. Bỗng tiếng chim cú ở đâu bỗng cất lên làm ai nghe thấy cũng không thể không sợ hãi.Từ phía hông nhà, một bóng đen rất nhanh lao qua tường và chẳng mấy khó để lọt vào nhà. Chỉ sau đó mấy phút, một bóng đen thứ hai cũng lao vào theo và di chuyển về phía mà bóng đen thứ nhất vừa đến. Không gian về đêm hoàn toàn im ắng, bỗng tiếng chim cú kêu lên hai hồi một ngắn một dài, lúc này bóng đen thứ nhất đã lọt vào nhà và lẻn vào phòng của ông Hoàng, bà Vân. Nhận được ám hiệu của Asaki, Thanh Vy từ trong phòng nhanh chóng lao ra nấp sau cánh cửa. Khi bóng đen từ trong phòng bà Vân đi ra thì cô đã chặn ngay cửa. Hai người đánh nhau nhưng Asaki vẫn chưa xuất hiện. Có vẻ như cô ta không đánh nổi Thanh Vy nên có ý lùi ra phía cửa thoát hiểm để chạy trốn. Nhưng cho dù có nằm mơ thì cô ta cũng không thể tin rằng Asaki đã thay bằng một ổ khóa to đùng. Không còn cách nào khác, cô ta đành lao xuống nhà để thoát ra ngoài bằng cửa chính. Vừa xuống khỏi cầu thang thì cô ta chết sững khi thấy Asaki đã chờ sẵn. Anh chưa kịp nói gì thì nghe tiếng gió của mũi phi tiêu đang bay về phía mình rất gần. Nhanh như chớp, anh chộp mũi phi tiêu của cô ta và phóng ngược lại. Một tiếng hét thất thanh, biết cô ta đã trúng phi tiêu nên không để mất thêm thời gian, anh lao đến điểm huyệt và lúc đó đèn cũng được bật sáng...