CHƯƠNG 32
Nghe Thanh Vy nói con trai đang bị bệnh làm người mẹ như bà Hà Thủy bỗng cảm thấy không vui. Bà cứ hết đi ra lại đi vào rồi cuối cùng nói với Thanh Vy: - Bà muốn đến thăm cậu Hai mầy xem tình hình bệnh tật thế nào? Vậy ai chăm nó ở trỏng? Biết rằng bà đã hỏi câu này, nhưng cô vẫn trả lời: - Dạ, cháu thuê bác sỹ chăm sóc - Ừ, Bà có nghe con nói rồi nhưng lại quên, già rồi lẩm cẩm vậy đó... Rồi suy nghĩ thế nào, bà nói tiếp: - Vậy con đưa bà đến đó nhé... - Dạ được... Hai bà cháu đến nơi thì ông Hòa đang ngủ nên Thanh Vy ngồi ngoài chờ, còn bà Thủy thì đến bên giường và ngồi xuống cạnh con. Nhìn khuôn mặt xanh tái của con mà bà cảm thấy đau lòng, rồi bao nhiêu nỗi giận hờn tưởng chừng có thể từ mặt con bỗng tan biến hết. Ông Hòa bỗng cựa mình rồi tỉnh giấc và vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ đang ngồi bên cạnh. Thấy con trai có ý ngồi dậy thì bà ấn vai nằm xuống rồi nói: - Còn mệt thì cứ nghỉ đi, sao khổ vầy nè trời... Khuôn mặt đã đẫm nước mắt, ông Hòa thều thào: - Con xin lỗi mẹ... - Xin lỗi? Mầy tưởng chỉ một câu xin lỗi là xong hay sao? Mầy xin lỗi vợ mầy kìa, nếu không có con Sáu thì tao với Ba tụi bây còn ngồi đây không? - Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi... Nói rồi ông khóc nức nở, bà Thủy thấy tuy con đang bệnh, nhưng một khi nghĩ đến những việc mà con trai đã làm thì bà không dằn được cơn tức giận. Bà hỏi tuy cố gắng điều chỉnh giọng nói bình thường nhưng ông Hòa biết mẹ đã giận lắm: - Nó đâu? Tao xem nó miệng ngang mũi dọc thế nào mà mầy dám bỏ cả cha mẹ, vợ con đi theo nó? Ông Hòa im lặng, mà không im lặng thì ông còn biết nói gì đây khi tất cả là lỗi tại ông. Nhưng không ngờ sự im lặng của ông lại càng làm bà Hà Thủy thêm bực tức, bà dằn từng tiếng: - Nó đâu? Con đó đâu? Nghe nói nó chăm mày lắm mà, vậy tại sao bây giờ lại nằm còng queo một mình vậy hả? Ông Hòa vẫn im lặng, ông biết trả lời thế nào đây khi chính ông còn đang thắc mắc, tại sao mấy ngày nay mà cô ta không đến. Có bao giờ mà cô ấy giận vì ông không nói với cháu gái Thanh Vy, cho cô ta chuyển đến đây ở với ông không? Nhắc đến Thanh Vy ông mới hỏi mẹ: - Mà tại sao mẹ lại biết con ở đây mà đến thăm? - Không những biết mà còn chuyển nhà đến ở luôn rồi... - Không được đâu mẹ ơi... Biết mình nói hớ nên ông vội im bặt, bà Hà Thủy lấy làm ngạc nhiên: - Tại sao lại không được? Câu hỏi khó làm sao ông trả lời được khi cô ấy muốn được về chung sống với ông, trong khi cha mẹ và vợ con ông cũng đến ở thì chuyện gì sẽ xảy ra? Rõ ràng mọi chuyện sẽ không đơn giản. Mấy ngày nay ông rất muốn gặp cô ấy mà không biết bằng cách nào? Gọi điện không được mà nhắn tin cũng không trả lời. Bây giờ ông chỉ biết lấy cớ không khỏe để khỏi phải trả lời chứ còn cách nào nữa... Bà Hà Thủy nói một thôi một hồi mà không thấy con trả lời thì quay sang nhìn, hóa ra ông Hòa đã quay mặt vào tường và đang ngủ. Lặng lẽ rời phòng và không quên đóng cửa lại. Ra đến ngoài hành lang thì bà thấy Thanh Vy đang nói chuyện với ai đó. Chờ một lúc cho cô nói chuyện xong thì bà lại gần định nói chuyện, nhưng chưa kịp hỏi thì Thanh Vy đã lên tiếng trước: - Cậu Hai có nói gì không Bà? - Nó thì dám nói gì chứ? Mà người Bà muốn hỏi chính là cháu, con có bận không hay hai bà cháu xuống căn tin tìm xem có gì ăn, đói bụng rồi nè... Lúc này Thanh Vy cũng mới nhớ ra chưa ăn gì nên gật đầu. Hai Bà cháu sau khi gọi đồ ăn xong thì bà Hà Thủy mới hỏi cháu gái: - Bà muốn biết những gì đã xảy ra? Kẻ nào dám sát hại cha mẹ của cháu? Thanh Vy im lặng, cô không muốn bà của cô tuổi đã cao lại phải nghe những chuyện đau lòng. Dù sao mọi chuyện cũng đã xong, kẻ thủ ác cũng đã bị bắt, bà ta sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật. Một lúc sau với giọng thật buồn, cô trả lời: - Con không trả lời câu hỏi này được không? Bà Hà Thủy giọng cũng nghẹn ngào: - Ừ, con không muốn nói thì Bà cũng không hỏi nữa. Vậy còn chuyện cậu Hai mầy có người phụ nữ bên ngoài thì con có biết không? - Dạ con cũng mới biết mấy ngày nay thôi, khi con đến thăm cậu Hai thì gặp bà ta ở đó... - Cô ta là người như thế nào? Bà muốn gặp được không? - Cô ta bị bắt rồi... - Sao lại bị bắt? Thanh Vy bắt đầu kể cho bà nghe việc cô ta lẻn vào nhà, thậm chí cho giang hồ bám theo xe khi cô muốn đi tìm bà. Rồi cô kết luận: - Còn chuyện cô ta tìm để làm gì thì con cũng không biết... Bà Hà Thủy nói rít qua kẽ răng: - Con không biết nhưng bà biết, cái thứ đàn bà mà chỉ đi cướp chồng người thì không sài được. Loại đó phải cho voi dày ngựa xéo mới xứng... Thanh Vy thấy bà tức giận nói rất nhiều thì cô bắt đầu lo sợ, nên ngập ngừng: - Con xin lỗi ạ, Bà bớt giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe... Bà Hà Thủy cố nở nụ cười cốt để cháu yên tâm: - Đừng coi thường bà nghen con, đúng là cha nào con nấy... Biết mình lỡ lời nên bà im bặt, nhưng chính câu nói đó lại khiến cô tò mò: - Bà nói vậy là sao ạ? Không nhẽ ngày xưa ông cũng... - Chứ sao? Ông mầy cũng bị một con ch.ó cái dụ dỗ, khi bà phát hiện thì rủ nhau đi trốn. Nhưng bà là Hà Thủy chứ không phải nhỏ Sáu để dễ qua mặt. Bà tìm đến nơi uýnh cho một trận tơi bời, còn để cho con kia một vật kỷ niệm nhớ đời. Ông mày sợ chết khiếp, giờ có cho ổng tiền thì cũng không dám... - Dạ, mặc dù con chưa lập gia đình, nhưng con ghét nhất là chuyện ngoại tình. Nếu chồng con mà như vậy thì coi chừng... Cô đang nói thì bỗng dừng lại bởi điện thoại đổ chuông. Nhìn màn hình thì là Trần Kiên gọi nên cô không nghe. Thấy như vậy thì bà Hà Thủy thắc mắc: - Ai gọi mà cháu lại không nghe? - Dạ anh Kiên... - Kiên là người nào? Anh ta ở đâu? Gọi cho cháu có việc gì mà lại không muốn nghe điện thoại? Thanh Hà kể cho bà nghe anh ta chính là người đã mang cô ra khỏi nhà ngay cái đêm đó, nghe vậy thì bà Hà Thủy nói: - Người ta cứu cháu thì phải biết ơn chứ? Tại sao lại không nghe máy? - Nhưng gia đình vợ ảnh kéo đến mục đích tống tiền cháu. Họ nói rằng cháu phải đưa một khoản tiền mà anh Kiên đã nuôi cháu trong 10 năm. Cháu không đồng ý vì người nuôi cháu, thậm chí nuôi cả anh ấy chính là cha mẹ nuôi người Nhật...bây giờ lại còn kéo đến không biết làm gì? Suy nghĩ một hồi, Bà Hà Thủy nói: - Đưa điện thoại đây để bà nghe... Nhưng Thanh Vy chưa kịp đưa thì điện thoại của Bà cũng đổ chuông. Nhìn màn hình thì bà thốt lên: - Con Sáu gọi, không biết có chuyện gì? Chỉ cần nghe đến đó thì Thanh Vy biết ngay rằng, gia đình nhà vợ anh Kiên lại kéo đến gây khó dễ với cô. Ớn nhất là cô gái Hai Lý, không biết anh Kiên yêu cô ta điểm nào mà chỉ thấy sự ngang ngược pha một chút chợ búa. Bà Hà Thủy đứng dậy kéo tay cô: - Về nhà thôi... Thanh Vy như một cái máy đi theo bà ra ngoài. Khi hai người về đến nhà thì đúng như cô dự đoán. Một chiếc xe 7 chỗ biển số 65 đang đậu trong sân, nhưng vì Vy đi vắng nên khóa cửa, chính vì vậy mà họ không vào được, chỉ đứng ngoài sân chỉ chỏ. Thấy hai bà cháu đi về thì cô Hai Lý sấn sổ đi tới nhưng bị bà Thủy giơ tay ngăn lại, miệng bà rít lên từng chữ: - Cô đi đâu? Đây không phải là cái chợ mà cô muốn đi đâu thì đi... Cô ta cũng không vừa: - Bà là ai? Tôi cần gặp chủ nhà, tránh ra, đừng trách tôi vô lễ... - Tôi là chủ nhà ở đây, cô muốn gì? - Thật nực cười, già rồi thì ngồi một chỗ cho người ta nhờ, đừng có đứng đây mà nói linh tinh nhức đầu lắm... Bà Hà Thủy thấy cô ta ngang ngược thì tỏ ra tức giận, dùng tay giật phăng cái khẩu trang đang mang trên mặt, tay bà chỉ vào mặt cô ta rít lên: - Con ranh kia, mày có cha có mẹ mà không được dạy dỗ để đi ra đường ăn nói quàng xiên. Nếu cha mẹ mầy không dạy được mầy thì để tao dạy cho nghen... - Bà nói tôi không có người dạy thì bà già rồi mà không có lớn. Bà thử nhìn lại mình đi xem có nổi với tôi không? Thiệt già mà không nên nết... Không hiểu sao mẹ cô ta là bà Tư Lành khi nhìn rõ mặt bà Hà Thủy thì mặt mày xanh lét. Thấy hai người cãi nhau thì vội kéo tay con năn nỉ: - Về thôi con ơi... Nhưng cô ta cũng không bình tĩnh, khi thấy mẹ cứ túm tay kéo về thì bực mình vung tay đẩy mẹ ra phía sau, làm bà Tư Lành té ngồi xuống đất. Lúc này bà Hà Thủy vội đi đến kéo cái khẩu trang ra rồi cười ha hả: - Hèn gì, mẹ Đ.ĩ thì làm sao có con ngoan. Chẵng nhẽ mẹ mầy chuyên đi làm đ.ĩ quyến rũ chồng người, còn chưa đủ nhục hay sao mà đến đời mầy cũng như vậy? - Bà vừa nói gì? Bà vừa nói ai là đ.ĩ? - Mầy muốn biết thì hỏi bả kìa, nếu không tin nữa thì vạch tóc lên cho mọi người xem vết sẹo mà tao rạch ngay mang tai trái đó? Hai Lý cứng họng, không hiểu tại sao bà già này lại biết mẹ cô có vết sẹo ngay sát vành tai trái? Chắc chắn hai người thời trẻ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bây giờ cô ta cũng không đủ thời gian để nói đến mấy chuyện đó. Cô ta đang cần tiền và nhất định phải có tiền thì mới về. Quay sang bà Hà Thủy, cô ta chuyển hướng khác nhằm giải thoát cho mẹ: - Bà giỏi thì gọi cháu bà ra đây? Tưởng đi trốn mà xong việc được sao? Hôm nay mà không lấy được tiền thì tôi mắc mùng ngủ ở đây cũng nên... - Tao đố mầy, cứ thử xem... - Đồ bà già mắc dịch, bà khỏi phải đố... Thanh Vy đi vào nhà lục tìm tờ giấy xét nghiệm kết quả ADN của Trần Kiên đưa cho anh ta. Đúng lúc cô nghe thấy cô ta nói bà mình là mắc dịch, thì nổi nóng xông đến đạp thẳng vào bụng cô ta. Quá bất ngờ và đau đớn, cô ta gào lên gọi Trần Kiên: - Anh chết dấp chết dúi ở đâu vậy hả? Hắn giết tui rồi nè... Trần Kiên nghe tiếng kêu của vợ thì vội xông đến, lúc đó Thanh Vy cũng không giữ nổi bình tĩnh mà tiếp tục ra đòn thứ hai. Anh vội xông lại, vừa đỡ vừa nói: - Thanh Vy em dừng lại, hồi giờ anh lặng im không nói vì muốn để cho hai người đàn bà giải quyết, nhưng em đánh vợ anh là sai rồi... Thanh Vy vẫn chưa dừng lại, cô xông đến Trần Kiên như muốn trút hết sự giận dữ: - Anh trả lời cho tôi vì ai mà cô ta đến đây? Đã một lần tôi im lặng không nói, nhưng lần này xúc phạm đến bà ngoại của tôi thì nhất quyết không tha. Anh khôn hồn thì tránh ra không đừng có trách... - Anh không tránh, em giỏi thì đánh đi... Câu nói của Trần Kiên chưa thoát khỏi cửa miệng thì một cú đấm như trời giáng về phía anh. Lần này anh có vẻ cũng hết kiên nhẫn nên bắt đầu ra đòn về phía cô. Bỗng một cú đạp trúng vào lưng anh từ phía sau với một lực rất mạnh khiến Trần Kiên té sấp xuống, miệng đầy máu. Nhưng vấn đề làm tất cả ngạc nhiên khi anh chắp tay miệng van xin: - Xin sư phụ tha cho tôi... Những người có mặt ở đó đều vô cùng ngạc nhiên, bởi lúc đó Thanh Vy đang đứng ở phía trước. Vậy ai là người đã ra đòn đánh anh ta, hơn nữa anh ta luôn miệng xin tha tội. Chỉ có Thanh Vy là hiểu, cô gào lên: - Asaki, anh đã về đúng không? Trả lời câu hỏi của cô chỉ có tiếng gió xào xạc trên những ngọn cây, Tiến lại phía Trần Kiên, cô đưa cho anh một tờ giấy rồi nói: - Đây là việc làm cuối cùng mà Asaki đã làm cho anh xem như một món quà. Nhưng đáng tiếc giao món quà đó cho anh lại vào trong hoàn cảnh này. Hy vọng từ nay về sau anh đừng làm phiền chúng tôi nữa... Bởi vậy mới nói. Tất cả cũng chỉ vì tiền mà người ta sẵn sàng vứt bỏ đi mối ân tình không thương tiếc. Thật không ai hiểu được lòng người, chỉ khi nào xảy ra chuyện thì mới bộc lộ bản chất của họ mà thôi...