CHƯƠNG 33
Đang ôm bụng quằn quại dưới đất, nhưng khi thấy Thanh Vy đưa cho Trần Kiên một tờ giấy và nói là món quà, thì cô nàng Hai Lý lại tưởng giấy tờ về chuyển nhượng nhà hoặc đất đai nên vội nhào tới để giật lấy. Nhưng cô ta chợt hét lên đau đớn khi bị một hòn đá từ đâu bắn vào tay với lực rất mạnh, vội buông tờ giấy ra và ôm lấy bàn tay tỏ vẻ đau đớn. Lúc này cô ta bỗng cảm thấy sợ khi nhìn xung quanh không thấy một ai khác ngoài Trần Kiên và Thanh Vy. Cô ta hét lên:
- Có ma, nhà này có ma…
Thanh Vy cười mỉa mai:
- Ma thường xuất hiện ban đêm chứ sao lại xuất hiện ban ngày. Nhưng với cô thì có khi cũng có đấy...
Cô ta quắc mắt lên nhìn rồi buông lời đe dọa:
- Cô coi chừng tôi, cú đạp ngày hôm nay tôi không bao giờ bỏ qua...
Thanh Vy cười:
- Vậy thì tôi phải đạp một cái nữa cho cô nhớ luôn thể...
Vừa nghe thấy thế thì Trần Kiên ngăn lại, anh quay sang quát vợ:
- Em im đi có được không? Có ăn nổi người ta không mà lúc nào cũng tỏ ra ngang ngược. Chỉ bắt nạt mấy bà ở chợ là giỏi...
Cô ta liếc ánh mắt sắc như dao về phía Trần Kiên, giọng rít lên nghe lạnh người:
- Anh bênh người ngoài đúng không? Uổng công tôi chờ anh hàng chục năm trời...nếu không vì đứa con thì tôi đã đi tìm hạnh phúc mới rồi...
- Thì anh cũng có nói gì đâu, nhưng đây là nhà người ta nên em cũng một vừa hai phải thôi...
Thấy Trần Kiên có vẻ lép vế, Thanh Vy lên tiếng:
- Thật thất vọng vì anh quá. Nghe nói trước đây anh có một mối tình rất đẹp, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến, thì tôi mới hiểu rằng tình yêu đẹp của các người là như thế nào? Nhưng thôi chuyện gia đình anh tôi không can thiệp. Anh đọc cho kỹ tờ giấy rồi sẽ biết phải làm gì...
Nghe Thanh Vy nhắc đến tờ giấy, Trần Kiên vội mở ra xem rồi ném về phía Hai Lý. Hai mắt quắc lên tỏ vẻ giận dữ tột độ:
- Cái gì thế này? Cô trả lời cho tôi...
Thật kỳ lạ, Hai Lý đọc tờ giấy và không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà rít lên từng câu cay đắng:
- Đúng, giờ thì tôi cũng không hy vọng kiếm được tài sản từ anh, nên tôi cũng lật bài ngửa cho nhanh. Thằng Chính không phải con anh mà là con người khác. Chỉ có thằng ngu, bất tài như anh thì mới không nhận ra điều đó mà thôi...
Trần Kiên thẳng tay tát như trời giáng vào cái miệng đang cong cớn của cô ta. Ôm mặt tỏ ra đau đớn, nhưng cô ta không khóc, hai mắt ráo hoảnh hết nhìn Thanh Vy lại nhìn Trần Kiên rồi gằn từng chữ:
- Các người nhớ lấy ngày hôm nay, các người sẽ phải hối hận...
Nói xong cô ta tiến về chiếc xe có bà Tư Lùng đang ngồi chờ sẵn rồi chạy đi. Bỏ mặc Trần Kiên ngồi như hoá đá giữa sân. Thanh Vy cũng lắc đầu rồi đi vào nhà. Lúc này như chợt nhớ ra chuyện gì, anh ta vội chạy theo nắm tay cô năn nỉ:
- Vy ơi, anh sai rồi...
Vung mạnh tay ra khỏi anh ta, cô gằn giọng:
- Muộn rồi, tôi không ngờ anh lại là con người hèn mạt đến như vậy. Bộ trong đầu anh chỉ có nghĩ đến tiền hay sao?
- Không phải, em hiểu và thông cảm cho anh, tại cô ta ép anh phải có tiền thì mới được nhận con. Anh thương thằng bé...
Thanh Vy chưa kịp trả lời thì bà Hà Thủy từ phòng sau đi ra, nghe thấy thế liền hỏi:
- Ủa, vậy 10 năm gặp lại rồi cô ta chỉ thằng bé nói là con anh mà cũng tin hay sao? Anh trông cũng sáng sủa, mà lại ngu dốt như vậy. Bây giờ yêu cầu anh đi dùm, đừng làm phiền đến cháu tôi nữa. Hãy để nó yên...
- Nhưng cháu biết đi đâu, bà ơi cháu sai rồi
- Anh đi đâu là việc của anh, không liên quan gì đến tôi. Tôi mong anh hiểu rằng nơi này không có chỗ cho anh...
Nghe bà Thủy nói vậy và không thấy Thanh Vy lên tiếng, thì Trần Kiên hiểu rằng mình không còn cơ hội. Anh ta lững thững đi ra ngoài như người mất hồn. Thanh Vy không bận tâm anh ta đi đâu mà quay vào nhà. Việc bây giờ cô muốn biết là sự xuất hiện của Asaki, cô thắc mắc hiện giờ nếu anh đã trở lại Việt nam thì tại sao lại không gặp cô? Rõ ràng chỉ có cô và Trần Kiên hiểu, người vừa ra đòn cảnh cáo Trần Kiên chính là anh. Nhưng hình như có vẻ anh không cần đến cô nữa, nếu vậy thì còn đi theo bảo vệ cô làm gì. Nước mắt bỗng cứ thế chảy khắp khuôn mặt. Thật tình nghĩ đến bóng dáng của Trần Kiên lững thững đi ra cổng một mình trong tuyệt vọng thì cô cũng thấy thương, bởi dù sao anh ấy cũng là người tốt. Nhưng cũng chỉ vì anh ấy không có lập trường, nên để cho cô ta làm những chuyện mất hết tình nghĩa, thật chẳng ra làm sao cả...
Chợt nhớ đến bà Yasu, tại sao cô lại không gọi điện hỏi thăm sức khỏe, đồng thời điều tra về Asaki luôn. Nghĩ là làm, Thanh Vy lấy điện thoại gọi cho mẹ nuôi:
- Alo, mẹ ơi...
Cô không phải đợi lâu, từ đầu dây bên kia tiếng của bà Yasu vô cùng mừng rỡ;
- Ôi con gái, lâu nay quên mẹ rồi...
- Dạ, con xin lỗi...
Bà Yasu cười hiền từ:
- Mẹ không trách đâu, con quá bận mà...
Mặc dù rất muốn hỏi về Asaki, nhưng cô không dám lên tiếng sợ bà Yasu sẽ hiểu nhầm. May quá đúng lúc đó cô nghe thấy trong máy có tiếng của Asaki chào mẹ:
- Mẹ đang nói chuyện với ai đó?
Bà Yasu cười trả lời con trai:
- Mẹ nói chuyện với ai thì hỏi làm gì chứ?
Asaki cũng cười:
- Thì con thấy mẹ cười rất vui nên mới hỏi thăm thôi...
Bà Yasu nói với cô:
- Asaki về rồi, con có nói chuyện không?
Mặc dù rất muốn và trong đầu rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng không hiểu sao lúc này Thanh Vy lại trả lời là không, cô cười:
- Dạ thôi, con đang bận một chút, thấy mẹ khỏe là con yên tâm rồi...
- Ừ, con bận thì làm việc đi, ta cúp máy nhé...
Bà Yasu đã cúp máy từ lâu mà cô vẫn còn ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Như vậy chứng tỏ Asaki vẫn đang còn ở bên Nhật. Vậy người ẩn danh ra tay với Trần Kiên là ai? Không chỉ mình cô mà ngay Trần Kiên cũng nhận ra anh và xin sư phụ tha thứ. Những ngày anh về nước cô bỗng cảm thấy trống vắng và có phần hụt hẫng. Cô tự trách mình tại sao lúc đó lại không nói chuyện với anh, cho dù chỉ là một lời hỏi thăm. Nhưng cô đã không làm vậy, một chút tự ái và hay tủi thân của phái nữ khiến cô không muốn gọi cho anh trước. Hóa ra cô phải hạ mình lắm hay sao? Cho dù phải về gấp vì visa hết hạn, nhưng tại sao anh không gọi cho cô khi đã về đến nơi? Trong đầu cô có nhiều suy nghĩ mâu thuẫn, cô nhớ anh chỉ cần nghe được tiếng nói cũng cảm thấy ấm lòng. Nhưng cô lại không muốn gọi cho anh. Chính cô cũng không hiểu mình đang làm gì, nghĩ gì nữa…
Chợt điện thoại đổ chuông, nhận ra Duy Hùng đang gọi nên cô nghe máy:
- Alo, anh gọi cho em có gì không?
Nghe câu nói của Thanh Vy thì Duy Hùng có vẻ hơi hụt hẫng. Anh buồn rầu hỏi lại:
- Vậy theo em thì phải có chuyện gì mới được gọi cho em hay sao?
- Ý em không phải thế, bởi đầu tháng em mới đi làm, thấy anh gọi cũng hơi bất ngờ…mà có chuyện gì không ạ?
- Anh không thấy em đến công ty thì gọi cho em, nhưng nếu em bận thì thôi…
Không ngờ cô Sáu đang dọn dẹp nghe thấy thế liền nói:
- Cậu Hùng thương cô đó, hôm thấy cô đi với cậu Asaki đến công ty, tôi thấy cậu ấy vào toalet khóc…
Thanh Vy ngạc nhiên:
- Anh ấy khóc á? Cháu với anh ấy mới gặp lại thì tình cảm sâu đậm đến mức nào mà anh ấy phải khóc? Cháu thích người giỏi và mạnh mẽ như Asaki kìa, chứ cứ như Trần Kiên hay anh ấy thì chỉ ăn đòn của cháu thôi hihi…
- Đàn ông không tin được đâu cô ạ, miệng họ nói nhưng việc họ làm lại khác…
Thanh Vy cười:
- Cháu không hiền lành dễ bị bắt nạt như Sáu đâu, lơ mơ là cháu uýnh luôn hà…
- Nhìn cô Vy nhảy lên đạp vào bụng cô Lý mà đẹp lắm. Tôi thích những người phụ nữ mạnh mẽ, chứ cứ như tôi thì khổ lắm…
Thanh Vy im lặng, cứ nhìn cô Sáu rồi lại nghĩ đến cô bồ trẻ của ông Hòa thật một trời một vực. Cô Sáu hiền lành chất phác bao nhiêu thì cô ta lại dữ tợn bấy nhiêu. Nghĩ đến đây cô lại nhớ Asaki, chính anh lập mưu bắt cô ta và cũng chính anh nói cô bằng mọi giá phải nói chuyện và mời cô Sáu về nhà mình. Cứ nghĩ đến anh thì cô lại nhớ và nước mắt cứ thế tuôn ra ướt đầm khuôn mặt. Cô Sáu mải nói chuyện mà không thấy Thanh Vy trả lời, và bỗng thấy cô cháu gái xinh đẹp đang khóc thì ngạc nhiên:
- Sao vậy con?
Khẽ ngửa mặt lên như muốn nuốt những giọt nước mắt đang nghẹn nơi cổ, cô trả lời mà giọng đã khan đặc:
- Dạ, không có chi…
- Hãy xem cô Sáu như mẹ con mà nói ra được những nỗi lòng, Sáu không được mạnh mẽ như người ta, nhưng dù sao Sáu cũng có thể đưa ra những lời khuyên giúp con giải tỏa những uất ức trong lòng…
Thanh Vy bắt đầu kể cho Sáu nghe những suy nghĩ của mình về Asaki. Nghe xong cô Sáu chỉ cười mà không nói gì, thấy thế làm Thanh Vy ngạc nhiên:
- Sao Sáu lại cười? con đang buồn muốn chế.t đây nè, ở đó mà cười người ta…
- Sáu cười con vì quá ngây thơ. Nếu anh chàng người Nhật cứ mãi là cái bóng cho con dựa thì con có lớn được không? Con thử nghĩ xem tất cả mọi chuyện đều cậu ta làm, vậy nếu một ngày mà không có cậu ta trong cuộc đời thì con sẽ làm gì?
- Vậy bây giờ con phải làm sao hả Sáu?
- Hãy từ bỏ cái tôi và gọi điện cho cậu ấy, không phải cứ gọi điện trước là thua thiệt. Con trách cậu ta không gọi cho con, vậy còn con thì sao? Con không một chút sốt ruột hay lo lắng gì hay sao? Một khi bản thân mình còn chưa tròn thì cũng đừng nghĩ người khác phải theo ý mình…
- Con sai rồi Sáu ơi…
- Vậy thì được rồi. Sáu ra ngoài để con nói chuyện nghen…
Nói xong không cần chờ cô trả lời, cô Sáu lẳng lặng đi ra ngoài và khép cửa lại. Còn lại một mình, Thanh Vy lấy điện thoại gọi cho Asaki, nhưng cô chưa kịp bấm số thì anh gọi đến. Quá bất ngờ khiến cô xúc động òa khóc nức nở:
- Alo…
Asaki hốt hoảng:
- Em sao nè? Tại sao lại khóc chứ? Thử nói anh nghe xem người nào to gan dám chọc lại em?
- Em nhớ anh…
Chỉ ba chữ mà cô vừa thốt lên làm trái tim Asaki như mềm lại. Anh chờ đợi câu này lâu lắm rồi, thậm chí nó còn ý nghĩa hơn cả ba chữ Em yêu anh, mà bất kỳ đôi tình nhân nào cũng thường thốt lên với người yêu của mình. Em nhớ anh có nghĩa trong tim cô luôn có hình bóng của anh, bất kể lúc làm việc hay cả trong giấc ngủ thì cô vẫn luôn nhớ về anh. Với anh như vậy cũng đã là quá đủ rồi…