← Quay lại trang sách

Chương 2 SẠT NÓC HẦM

“Ai khác nào? Những cây này dùng để làm gì?” Cô Post hỏi.

“Để trèo ạ?” Piran nói. Theo chương trình truyền hình chúng tôi đã xem, trèo cây là hoạt động tiêu khiển của những cậu trai Mỹ tiêu biểu. Mặc dù tôi biết rõ Piran chưa từng trèo cây trong cả cuộc đời cậu ấy.

“Cho bóng mát.” Buster lẩm bẩm như thể đó là việc hiển nhiên. Nhưng bóng mát là thứ chúng tôi không có quanh đây.

“Đúng vậy, tốt!” Cô Post chộp lấy câu trả lời của cậu ta bởi Buster hiếm khi nói gì trong lớp. Cô chuyển sang slide tiếp theo. Đó là một biểu đồ, một hình cắt mặt đất khi nước mưa ngấm vào lòng đất tạo thành các khe sâu. “Và rễ của chúng có tác dụng giữ đất. Không có rễ cây, đất sẽ bị xói mòn như chúng ta thấy ở Thị Trấn Đồng…”

Đột nhiên, một âm thanh sắc rền cắt lời cô. TIẾNG CÒI MÁY!

Sách vở bay tứ tung. Ghế đổ xuống. Bàn học đâm sầm vào nhau. Tất cả chúng tôi chạy khỏi lớp học. Cô Post không thể ngăn chúng tôi dù cô có cố gắng thế nào. Đôi chân chúng tôi cứ thế nắm quyền kiểm soát.

Còi máy phát ra từ Công ty nghĩa là có việc gì đó không hay đã xảy ra ở mỏ. Bố của ai đó có thể đã bị thương hoặc gặp chuyện tệ hơn.

Làm ơn đừng là bố mình, đừng là bố mình, tôi thở hổn hển khi đôi chân nện xuống đường đất với cùng một nhịp của con tim. Tiếng máu chảy lấp đầy tai tôi, nhấn chìm tiếng thở gấp của các bạn. Chân chúng tôi đạp bụi bay mù, làm tôi không nhìn rõ đường trong khi đang gắng sức chạy tới nơi xảy ra chuyện. Tôi nheo mắt nhìn bầu trời xám đầy gió - một cơn bão đang tới và tôi đang sống trong cơn ác mộng. Dù tôi có cố chạy đến đâu cũng không đủ nhanh như tôi muốn.

Qua một con gò cao, Công ty xuất hiện trong tầm mắt như chiếc vảy đen trên đường chân trời. Những đường ống kim loại rỉ sét đan vào nhau như một đám rắn khổng lồ rối tung. Ống khói sọc đỏ trắng cao vút lên ở khu vực trung tâm. Toàn bộ Công ty là những tòa nhà nhỏ cùng các thùng axit sulfuric nằm trên một đống xỉ to như núi, đó là phần đá nóng chảy thừa lại mà họ đổ xuống sườn đồi. Lớp đá nguội đi có màu đen bụi bặm, cùng màu với đoàn tàu chở sắt - giống “đoàn tàu ấy”, đang nằm chờ chuyến hàng tiếp theo nơi chân đồi. Trên sân, phía trước thang máy, tôi đã có thế thấy sự hỗn loạn.

Piran bắt kịp tôi khi chúng tôi đâm sầm vào hàng rào lưới mắt cáo bao xung quanh nhà máy. Cậu ấy há miệng thở sâu và gật đầu về phía tôi. Tôi liếc nhìn tấm biển treo cạnh cổng: “Không có vụ tai nạn nào ở mỏ đồng trong 28 ngày qua. Hãy biến năm 1986 thành năm an toàn nhất của chúng ta!”

Con số đó đã bao giờ nhiều hơn ba mươi chưa nhỉ?

Bên trong hàng rào bao quanh Công ty, phần đuôi xe cấp cứu nằm đối diện với thang máy, cửa thang máy mở ra. Hai người đàn ông lao vội khỏi xe cứu thương, tay cầm chiếc cáng giống hệt chiếc cáng họ dùng để mang tôi đi. Quỷ thật, có khi là cùng một chiếc cáng ấy chứ. Tôi nuốt nước bọt.

Mấy nhân viên y tế chen chúc ép mình vào trong khoang kim loại nhỏ, chúng tôi nhìn đỉnh đầu họ biến mất dần khi theo đường dẫn xuống hầm mỏ. Ánh đèn chiếu từ xe cứu thương khiến tôi hoa mắt khi chăm chú nhìn những người thợ mỏ, cố gắng hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.

Lần này là chuyện gì đây, sạt nóc hầm, sập hầm, hay nổ?

Bất thình lình, một chiếc xe Ford trắng lao qua cổng, trượt bánh tới rồi dừng lại cạnh xe cấp cứu. Tôi biết chiếc xe ấy. Cô Catherine nhảy ra khỏi xe, lao tới chỗ thang máy, gió quất tóc cô lòa xòa trước mặt.

Dạ dày tôi vặn xoắn lại, tôi tách khỏi đám bạn học để chạy vào trong cổng. Tôi đâm vào bờ ngực rộng của một thợ mỏ người phủ đầy bồ hóng. Ông ta mặc bộ đồ ngoài bằng vải bò sẫm cùng chiếc áo nỉ mỏng, đầu đội mũ cứng. Cả người ông ta toàn mùi mồ hôi, lưu huỳnh, mùi đắng như kim loại bị cứa khiến tôi có cảm giác ê răng.

“Đám nhóc các cháu tốt nhất là ở ngoài hàng rào.” Ông ta nói bằng giọng cộc cằn.

“Nhưng kia là cô của cháu!” Tôi hét. “Hẳn là chú Amon! Chuyện gì đã xảy ra với chú cháu rồi?”

“Amon Hicks à? Vẫn chưa biết.” Ông ta nhìn tôi kỹ hơn. “Cháu là con của Ray Hicks à?”

“Cháu là Jack.” Tôi rền rĩ gật đầu. Tôi không thể bắt kịp hơi thở của mình.

Ông ta tránh sang một bên để tôi chạy tới chỗ cô Catherine. Cô nhìn tôi như một chú thỏ sợ hãi, bản năng đầu tiên của tôi là chạy thoát khỏi cô, nhưng cô ôm tôi thật chặt, ép cánh tay bó bột sát vào người tôi. Cảm giác tức tay, tôi hít thật mạnh vì cơn đau nhói, nhưng tôi không nói gì.

Sân nhà máy trở nên yên lặng khi mọi người ngừng lại chờ đợi.

Cô Catherine và tôi ngồi trên mui xe cô cho tới lúc động cơ nguội đi và lớp kim loại trở nên lạnh giá. Cô đu đưa người, tay vặn vặn chiếc nhẫn cưới. Cô và chú Amon mới lấy nhau được một năm.

Tôi không biết nên nói gì để cô cảm thấy khá hơn, nên tôi đành ngậm miệng, kể cả khi gió thổi tóc cô đâm vào hai má tôi.

Một thợ mỏ đưa cô cốc cà phê, cô đưa cho tôi, nhưng tôi không muốn uống. Tôi không có vấn đề gì với vị cà phê, nhưng mấy lần uống trước, cà phê khiến bụng tôi rối loạn hơn bình thường, vì vậy tôi không thích lắm. Hơn nữa, việc nhấp một ngụm đồ uống vào lúc này có vẻ quá nhàn nhã, trong khi ai mà biết chuyện gì đang diễn ra trong lòng đất bên dưới chúng tôi cơ chứ. Tôi muốn ném chiếc cốc qua sân và hét, “Nhanh lên nào!” nhưng không làm được gì khác ngoài chờ đợi.

Tôi đổ thứ chất lỏng sẫm màu ấy xuống cạnh lốp xe, cà phê vấy bẩn lớp sỏi trông như máu.

Sau khoảng một giờ, thang máy ì ùng hoạt động trở lại. Cuối cùng thang máy cũng đi lên. Nhưng đến lúc này, tôi quyết định mình có thể chờ thêm một lúc nữa, thậm chí chờ mãi mãi cũng được, miễn tránh được tin xấu.

Cửa thang máy bật mở cái “cách!”. Những người đứng bên ngoài lao đến, mọi người bắt đầu hét lên, “Tránh đường, nhường chỗ cho họ!”

Cô Catherine chạy tới chỗ cáng, nắm lấy bàn tay đang rũ sang một bên. Bàn tay chú Amon của tôi, bàn tay trông bẩn thỉu và… xám ngoét.

Đám đông chồm qua người tôi khi tôi còn đang cứng đờ đứng đó.

“Là Amon Hicks.” Tiếng thì thầm xung quanh tôi như lời cầu nguyện ngày Chủ nhật.

Mấy nhân viên y tế mang chú tôi tới xe cấp cứu, cô Catherine trèo vào xe cùng chú. Bố tôi cũng ở đó, tôi chưa từng thấy bố bị bao phủ bởi nhiều đất bẩn và ghét như thế này.

“Không đủ chỗ đâu.” Mấy nhân viên y tế hét lên với bố.

“Anh sẽ gặp em ở bệnh viện, Amon ơi. Em sẽ ổn thôi!” Bố gào lên. Bố loạng choạng tới chỗ xe tải của Công ty như thể cả thế giới đang rung chuyển dưới chân.

Tôi vẫy cánh tay không bị thương, đuổi theo bố để bố đón tôi. “Bố ơi, bố ơi!” Nhưng bố không đế ý. Đôi mắt tôi cay vì nước mắt khi Piran túm lấy cánh tay tôi.

“Đi nào!”

Chúng tôi lại chạy, lần này là về hướng bệnh viện. Chúng tôi leo lên, trượt xuống qua những con mương chống xói mòn. Gió thổi tung đám bụi chết tiệt rơi vào mắt và mũi tôi, nhưng đi đường này vân nhanh hơn đi đường nhựa.

Piran không thể tiếp tục. Giữa đường bệnh hen suyễn làm cậu ấy phải dừng hẳn lại. “Đi đi.” Cậu ấy nghẹn thở nói khi cúi người xuống ho. “Tớ sẽ đuổi kịp.”

“Nhưng, nhưng mà…” Tôi lắp bắp. Tôi đã quen chờ cho hơi thở cậu ấy bình ổn lại.

“Tớ sẽ không sao đâu!” Cậu ấy thở khò khè, kéo ống xịt khỏi túi, ve vẩy ống xịt như thể nói, “Thấy chưa, lần này tớ không quên mang theo.”

“Đi đi!”

Tôi gật đầu và tiếp tục chạy.

Cánh tay tôi đập rộn bên dưới lớp bó bột khi tôi lao qua cửa phòng cấp cứu. Phòng chờ đầy các thợ mỏ cùng gia đình họ, ở thị trấn này tin tức lan truyền rất nhanh.

Dì Livvy, chú Bubba cùng Buster đứng gần bàn đăng ký cùng mẹ tôi, đôi mắt mẹ ngập nước. Bà run rẩy kéo tôi lại gần.

Đột nhiên, một tiếng kêu xoắn gan ruột dội đến từ phía xa trong tòa nhà. Không khí trong phòng như bị đông cứng, mọi người hướng mắt về phía cánh cửa đôi màu bạc. Một lúc sau, bác sĩ đẩy cửa bước ra, nhìn đám đông rồi lắc đầu. “Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể làm gì hơn.”

Tôi ráng nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong người, tôi không muốn Buster thấy tôi như vậy, nhưng tôi không làm được. Giờ tôi khóc thật. Tất cả chúng tôi đều khóc. Nước mắt tôi hòa cùng tiếng kêu rên, những lời ai oán và tiếng chửi thề trong phòng. Mẹ ôm tôi thật chặt, bình thường tôi sẽ vùng người ra, nhưng hôm nay tôi không thấy phiền khi những chiếc khuy áo của mẹ ấn vào trán tôi, nước mắt mẹ chảy vào tóc tôi.

Bố mẹ cô Catherine vật lộn điên cuồng đi qua đám đông. “Catherine ơi! Catherine của chúng tôi đâu rồi?” Bà Maddox hét lên.

Ngay lúc đó bố xuất hiện từ phía sau hai cánh cửa màu bạc. “Cô ấy đang ở với Amon.” Bố lẩm bẩm rồi giữ một cánh cửa cho họ. Ngay khi họ đi qua, bố ngã vào vòng tay mẹ mà nức nở.

Tôi chưa từng thấy bố khóc, cảnh tượng ấy khiến nước mắt tôi tuôn rơi nhanh hơn. Bố đã mất bố mình, rồi giờ là em trai ở mỏ. Làm sao bố chịu được? Mẹ ôm chặt bố như đã ôm tôi, vừa ôm mẹ vừa xoa lưng bố thì thầm, “Sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi.”

“Mấy lần anh đã bảo chú ấy dừng lại, phải nghe ngóng vỉa đá.” Bố nói. Khuôn mặt bố sưng phồng với những đường sọc bụi đất và nước mắt. “Giá mà anh đã ở đó. Chắc chú ấy không để ý nóc hầm đang đổ xuống…”

Vậy là sạt nóc hầm. Lúc nào cũng là tai nạn gì đó như thế. Và giờ chú Amon của tôi đã mất.

Ba ngày sau tôi đứng giữa mẹ và ông ngoại Chase bên mộ chú Amon. Bố cùng cô Catherine đứng hai bên Cha Huckabay, mục sư giáo hội Tân giáo ở đây. Toàn bộ người dân khác của thị trấn đứng xung quanh chúng tôi. Ông ngoại chỉ cho chúng tôi thấy các lãnh đạo Liên hiệp, họ đã từ thành phố lớn lái xe về đây. Họ đứng phía sau cùng với cảnh sát trưởng Elder, cách xa đám đông.

Mọi người đều mặc đồ đen, nhưng bụi đất lùa quanh mắt cá khiến chân chúng tôi đỏ tới tận đầu gối. Tôi nhìn xuống đôi chân to tướng của mình, dường như chúng đang chảy thẳng vào lòng đất. Mẹ siết lấy tay tôi, đôi mắt tôi lại ầng ậc nước.

Quan tài đã đóng kín từ đêm hôm trước khiến tôi run rẩy khi nghĩ về lý do nó đóng kín. Thật lạ lùng khi tôi không có cơ hội chào tạm biệt hay nói gì đó với chú. Chú Amon và bố tôi chưa bao giờ thân thiết. Họ đang trong đợt tranh cãi khi vụ tai nạn xảy ra, vì thế đã mấy tuần rồi kể từ lần cuối tôi gặp chú Amon… còn sống.

Họ hạ cỗ quan tài xuống một cái hố nhỏ trông như bị sụt đất, chẳng khác gì vụ sập hầm khiến ông nội tôi mất. Có phải tôi là người duy nhất nghĩ rằng việc này lạ lùng không? Chính việc ở dưới lòng đất đã giết chú Amon, thế mà lúc này chúng tôi lại đặt chú ấy trở lại dưới lòng đất.

Sau khi xong việc, cô Catherine đến ở nhà chị gái bên ngoài thị trấn. Cô nói không thể chịu đựng được những ký ức về chú Amon ở khắp nơi, cô cần một khởi đầu mới. Tôi hy vọng việc mất chú Amon sẽ dễ dàng hơn với cô, bởi vì chắc chắn việc đó không hề dễ dàng với gia đình tôi.

Bố đã không ngủ nhiều ngày. Bố cứ quẩn quanh hết buồn về chú Amon lại tức giận chú ấy. Theo bố, ngay từ đầu chú Amon không nên ở dưới đó.

Sau khi ông nội chết trong vụ sập hầm, bố tôi đã tới làm việc ở mỏ để chăm lo cho gia đình. Bà nội khăng khăng bắt chú Amon đi học. Bà không muốn cả hai đứa con trai của mình mất cơ hội có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau khi bà mất vài tháng, do quá đau buồn, chú Amon đã nghỉ học và đi làm ở mỏ. Tôi đoán tiền họ trả quá tốt.

Nếu tôi là chú ấy, tôi sẽ không làm vậy. Tôi sẽ đến trường học… ừm, tôi không biết mình sẽ học ngành gì… học ngành gì đó giúp tôi tránh khỏi những mỏ này.

Nhưng bố đã vẽ sẵn tương lai cho tôi. Tôi được kỳ vọng cũng trở thành thợ mỏ. Liệu cái chết của chú Amon có khiến bố đổi ý không? Có lẽ bố không muốn tôi trở thành thợ mỏ nữa. Có lẽ chính bố không muốn làm thợ mỏ nữa.

Trong vụ sạt nóc hầm đó, bố hoàn toàn có thể là người thiệt mạng. Trong những giấc mơ của tôi, bàn tay xám ngoét lẳng qua một bên cáng không phải tay chú Amon. Đó là tay bố tôi.