← Quay lại trang sách

Chương 19 VIỆC LÀM

Tháng tư mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy. Tôi nghĩ mình sắp tan chảy vì buồn chán. Tôi không thể chờ đến tháng năm cùng với sự quay lại của các đêm nhạc tối thứ sáu.

Dì Livvy, chú Bubba và Buster tới đây để tham gia vì đó là đêm nhạc đầu tiên của mùa, mà họ không có hoạt động nào như thế ở Lumpkin.

Dì Livvy cứ nói về chuyện tôi đã lớn bổng lên ra sao, nhưng tất cả những gì tôi thấy là bố tôi đã rút lại tới mức nào. Khi bố đứng cạnh chú Bubba, trông rõ là bố đã gầy đi biết bao nhiêu. Trước bố là người to con hơn, nhưng giờ thì nhỏ hơn.

Tôi hành xử như thể mình không nghe lỏm mẹ với dì Livvy nói chuyện trong lúc lấy lon Cola từ thùng ướp lạnh của ông ngoại.

“Anh ấy không từ bỏ việc đó, Livvy ạ.” Mẹ thì thầm. “Chị không biết phải làm gì nữa.”

“Chị có nghĩ về chuyện tìm việc không?” Dì Livvy nói.

“Chị lấy chồng ngay sau khi tốt nghiệp.” Mẹ cười. “Chị chẳng biết làm gì ngoài việc làm vợ làm mẹ cả.”

“Những lúc tuyệt vọng cần phải có các giải pháp tuyệt vọng, chị Grace à.”

Buster, Piran và tôi cố nói chuyện về bóng chày, nhưng chủ đề ấy chỉ khiến chúng tôi chán nản. Hơn nữa, thật khó mà tập trung với một nhóm con gái học cùng lớp cứ nhìn chúng tôi rồi khúc khích mỗi năm phút một lần.

Buster kiểm tra áo mình. “Em làm rơi gì à?”

“Không đâu, cậu ổn cả.” Piran nói. “Tớ có gì mắc vào răng à?”

Tôi đảo mắt. “Piran, Beth Ann phải lòng cậu. Cậu không biết sao?”

Buster đập vào cánh tay Piran. “Tới đi, ngài Quyến Rũ!”

“Thật á?” Piran đỏ lụng từ cổ tới chóp tai. Buster và tôi cười muốn chết khi chúng tôi tiến về phía bờ sông.

Chúng tôi chơi ném đá trên mặt nước như lúc trước, vừa chơi vừa trêu Piran về Beth Ann và so sánh các ngôi sao thể thao ưa thích của mình. Mọi thứ cảm giác vẫn quá đỗi thân thuộc, nhưng thực tế đã khác xưa.

Bố mẹ tôi có một cuộc nói chuyện nảy lửa đêm đó. Thậm chí dù cánh cửa phòng bố mẹ đã đóng chặt, tôi vẫn có thể chắc chắn việc này có liên quan đến điều dì Livvy nói ở công viên. Bố mẹ càng ngày càng lớn tiếng cho tới khi cửa phòng ngủ mở ra với một tiếng “vụt” rồi đóng sầm lại. Bố bước mạnh chân qua hành lang, ngang qua phòng ngủ của tôi đến phòng khách.

Thật khó để ngủ, đến lúc chìm được vào giấc ngủ, tôi trở mình suốt đêm. Sáng hôm sau mẹ đã đi ra ngoài khi tôi vào bếp. Các trang báo bị tách ra, nằm rải rác trên khắp mặt bàn, bố đang ngồi đấy nhìn chằm chằm hai bàn tay mình. Tôi lén nhìn vào phòng khách. Chăn gối nhàu nhĩ trên trường kỷ.

“Mẹ đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.

“Mẹ ra ngoài tìm việc.” Bố nói khẽ.

Tôi tự lấy cho mình một bát ngũ cốc, cố gắng làm thật yên lặng. Giữa bữa sáng của tôi, bố thình lình đẩy ghế về phía sau rồi ra ngoài tới phòng kim khí.

Khi tôi về nhà sau một ngày ở ngoài cùng Piran, mẹ đang ngồi trong xe ngay trước cửa nhà. Tôi không biết mẹ đã ở đấy bao lâu, nhưng mui xe đã lạnh và được phủ một lớp bụi si-li-côn mỏng lấp lánh. Mẹ lau mắt trước khi bước ra. Trông mẹ thật mệt mỏi và nhỏ bé khi tôi mở cửa bếp cho mẹ.

Bố đang ngồi trong bếp. Có lẽ bố biết mẹ đã ngồi trong xe ở bên ngoài. Bố hẳn phải nghe tiếng xe mẹ đi lên. “Anh đoán chuyện không được tốt hả?”

Mẹ chằm chằm nhìn bố rồi đổ người xuống ghế ăn. “Mười lăm phụ nữ có mặt để xin cùng một việc.” Mẹ nói. “Em không có cơ hội nào.”

Bố quay sang bồn rửa trước khi tôi có thể đọc được biểu cảm của bố.

Ngồi đó trong chiếc váy ngày chủ nhật và giày cao gót, trông mẹ quá đỗi mong manh. “Họ đã mắc sai lầm.” Tôi nói. Ai mà lại cả gan từ chối mẹ tôi chứ?

Mẹ chớp mắt nhưng không nhìn lên. “Mẹ sẽ đi thay đồ rồi nấu bữa tối.”