Chương 18 MẢNH VƯỜN
“Chúc mừng sinh nhật Jack!” Mẹ nói khi bước vào phòng rồi tặng tôi một nụ hôn mạnh mẽ ướt át lên trán trước khi tôi có thể ngăn lại. “Mười bốn tuổi rồi, mẹ không thể tin được! Con lớn tướng rồi.”
“Eo!” Tôi càu nhàu nhưng vẫn mỉm cười.
Mẹ nhìn các cây giống của tôi, cẩn thận vuốt ve một chiếc lá giữa các ngón tay. Nhờ ánh sáng và nguồn nước ổn định, chúng đã phát triển cao tới chục phân, đó là khu rừng nhỏ của riêng tôi.
“Jack này, mẹ biết hôm nay là sinh nhật con mà cũng là thứ bảy nữa, con có thể làm bất cứ việc gì con muốn, nhưng mẹ nghĩ đã đến lúc chuyển mấy cái cây này vào vườn rồi. Con có muốn làm sáng nay không?”
“Dạ!” Tôi mỉm cười, nhảy khỏi giường.
“Chúng ta cần chuẩn bị vườn trước đã.” Mẹ nói.
Sau bữa sáng, chúng tôi lấy hai cái xẻng từ phòng kim khí của bố tới khu rào chắn nhỏ bao dọc một bên vườn phía sân sau.
“Chúng ta cần xới đất, làm tơi đất để rễ cây dễ lan tỏa hơn.” Mẹ nói. “Nhìn mẹ làm này.” Mẹ dúi phần xẻng xuống đất rồi dùng chân nhảy lên phía đầu, hai chân ở hai bên cán. Chiếc xẻng dễ dàng đâm vào đất. Mẹ ấn nghiêng cán, xúc một khoanh đất lớn lên, rồi lật đất vào lại cái lỗ mẹ vừa tạo ra.
“Không tệ đâu.” Mẹ nói. “Xới đất không quá khó.”
Tôi thử nhảy lên xẻng của mình nhưng lại đáp xuống bằng mông. “Ối!”
“Thử lần nữa đĩ.” Mẹ cười. “Mẹ cũng ngã lần đầu tiên nhảy lên xẻng.”
Thêm ba lần nữa, cuối cùng tôi cũng hạ xuống vuông góc đầu xẻng. Tôi cố gắng giữ thăng bằng khi phần xẻng trượt xuống lớp đất bên dưới tôi. Công việc này chẳng khác nào chơi tàu lượn ngắn trong công viên. Khi đã đẩy lưỡi xẻng xuống dưới đủ sâu, tôi bẩy cán xẻng như mẹ đã làm, nhưng không thế dễ dàng múc đầy xẻng như mẹ. Tôi không ngờ mẹ khỏe thế.
Một lần tôi đào quá xa, ra ngoài mảnh vườn và cào lên lớp đất sét đỏ trông khác hẳn so với lớp đất trồng màu đen trong vườn, phần đất này cứng như gạch. “Ồ, mẹ ơi, mẹ nhìn này.”
“Ừ. Con có thể thấy đâu là chỗ mẹ đã dành hàng năm trời đưa phân bò vào đất đúng không? Đất trồng màu sẫm hơn, đầy đủ chất dinh dưỡng cho các cây giống của con, giống như một bữa ăn thịnh soạn vậy. Còn nền đất đỏ là đất chết.”
Mảnh vườn không rộng lắm, nhưng là kết quả của lao động vất vả. Có bao nhiêu việc cần làm để biến đổi toàn bộ đất nền ở Thị Trấn Đồng đây?
Sau khi chúng tôi tời đất thành các hàng đều nhau, mảnh vườn đã sẵn sàng. Tôi chạy đi lấy cây giống, cẩn thận bê ra ngoài như thể đang cầm những món đồ sứ. Tôi đặt cây xuống, hít một hơi thật sâu - hít bầu không khí sạch. Khi Công ty ngừng hoạt động, không khí không còn mùi hăng nữa. Tôi mỉm cười. Các cây giống của tôi có thể có cơ hội chiến đấu.
Chúng tôi xếp cốc thành hàng theo đúng thứ tự trong khay nướng bánh, đặt chúng lên đầu các hàng đất. Trông đám cây nhỏ hơn nhiều khi tách ra, tôi thử hình dung nhưng khoảng trống sẽ lấp đầy khi chúng mọc lớn hơn, ít nhất tôi cũng hy vọng chúng sẽ mọc lớn hơn.
Tôi cẩn thận chuyển từng cây giống sang, nới lỏng chiếc cốc khỏi rễ cây, rồi chuyển cái cây vào một hố nhỏ tôi đào bằng tay. Các cây giống mỏng manh quá, mỗi cây là một kho báu nhỏ chờ chuyển mình thành một thứ vĩ đại.
Hai mẹ con tôi móc túi đựng hạt vào các mắc treo được chôn xuống đất cuối mỗi hàng để biết hàng đó là cây gì.
Sau đó tôi kéo ống nước từ trong nhà ra. Mẹ gắn một đầu tưới đặc biệt lên đầu vòi, mẹ đã dùng đầu tưới bao nhiêu năm nhưng mảnh vườn chưa bao giờ cho kết quả. Anh mặt trời phản chiếu lên những giọt nước như các vì sao trong khi tôi phun nước tạo thành một hình cung mềm mại từ chỗ này sang chỗ kia, từ phía trước đến phía sau, trên đầu các cây giống nhỏ xíu và lớp đất trồng sẫm màu. Ra trước vào sau, ra trước vào sau. Đất hóa đen khi ngấm nước, mặt đất nền ở Thị Trấn Đồng đáng ra cũng phải như vậy, nhưng đáng tiếc thay.
Tôi tưởng tượng mình là một cây giống vươn người lên đón nước và ánh nắng ấm áp. Các cây con có đang ngân nga trong niềm vui thú không? Tôi gần như có thể nghe thấy chúng. Tôi mỉm cười với ý nghĩ mình có thể làm những vật vô tri trở nên sống động như thế.
“Mẹ nghĩ mất bao lâu để chúng bắt đầu lớn?” Tôi hỏi mẹ khi chúng tôi đứng chiêm ngưỡng thành quả của mình.
“Mẹ nghĩ chắc sẽ mất vài tuần để các cây ổn định và tiếp tục phát triển.” Mẹ nói. “Con sẽ phải tưới nước hàng ngày đấy, được chứ? Giống như con đã và đang làm, đây là công việc của con.”
“Vâng thưa quý bà!” Tôi gật đầu.
Bố ngả mình từ khung cửa. “Hai mẹ con đang ở ngoài trồng cây trong vườn của Jack.” Bố nói vào điện thoại, đường dây kéo căng ngang qua bếp.
Tôi nhìn mẹ, đây đã từng là vườn của mẹ. Mẹ có phiền vì bố lỡ lời không? Rõ ràng là không. Mẹ bắn cho tôi nụ cười tươi.
“Grace ơi.” Bố kêu lên. “Bố muốn biết mấy giờ bố nên qua để ăn bữa tối sinh nhật Jack?”
“Bảo bố qua lúc năm giờ, chúng ta sẽ có mì ống macaroni và pho mát, món ưa thích của Jack.” Mẹ quay sang tôi. “Và chúng ta cũng sẽ có bánh sô cô la của bà Markley.”
“Ôi ngon quá!” Món bánh là truyền thống của gia đình tôi, công thức làm bánh có từ lâu rồi, đấy là món bánh sô cô la ngon nhất trên hành tính này. Sau bao nhiêu bữa ăn nghèo nàn gần đây, tôi sẽ được ăn như vua tối nay!
“Con đã làm tốt lắm, Jack à. Đưa cho mẹ vòi nước, mẹ sẽ tưới nốt. Đi tìm Piran đi, nhớ về nhà đúng giờ để ăn bữa tối sinh nhật con đấy.”
Bữa tối sinh nhật tôi.
Tôi biết bố mẹ vẫn không thể làm gì nhiều trong chuyện quà cáp, nhưng tôi tự hỏi ông ngoại sẽ tặng tôi cái gì. Biết đâu mẹ đã kể cho ông nghe về chiếc xe đạp địa hình? Một giọng nói thì thầm bên trong rằng ông cũng không có khả năng mua xe đâu, nhưng tôi lờ đi. Mơ mộng là miễn phí mà!
※
Tôi về nhà sau khi đi chơi với Piran - cậu ấy tặng tôi một tấm thiệp bóng chày cùng kẹo cao su thổi bong bóng cậu ấy tự mua ở Tiệm thuốc Dilbeck - xe tải của ông ngoại đã đi lên đồi tới trước cửa nhà cùng một cái cây đầy đủ thân rễ lá, cái cây đứng thẳng trong xô trên thùng xe tải với một chiếc nơ xanh dương buộc quanh thân.
Tôi có vừa đủ thời gian để che giấu nỗi thất vọng của mình.
“Chúc mừng sinh nhật Jack!” Ông ngoại nói trong khi sải bước vào sân. “Cháu nghĩ sao? Mẹ cháu kể cho ông về mảnh vườn của cháu, cùng bức tranh cháu vẽ cho ông dịp lễ Giáng sinh nên ông biết đây sẽ là món quà hoàn hảo dành cho cháu. Đây là cây sơn thù du. Ông đã đào nó ở cánh rừng bên ngoài Thị Trấn Đồng. Cháu có thể bắt đầu khu rừng của mình đấy.”
Không phải xe đạp mà là một cái cây. Ông ngoại đã tự đào lên ư? Nhìn kích cỡ của cái cây, đó quả là không phải việc dễ dàng.
Tôi nhìn ông ngoại chăm chú. Từ bao giờ ông không còn đứng thẳng nữa vậy? Ông bị đau à? Tôi không thể tin ông đã đào cả một cái cây cho tôi.
“Ông nghĩ cái cây sẽ sống ạ?” Tôi hỏi, đột nhiên thấy lo âu.
“Ông nghĩ cái cây có cơ hội sống tốt hơn bao giờ hết. Và ông nghĩ nó có cơ hội sống tốt hơn với cháu.”
Tôi không biết phải nói gì. Hai mắt tôi nhòa lệ, tôi ôm ông thật chặt.
Cuối cùng ông lầm bầm và tôi bước lui lại. “Ôi cháu xin lỗi! Cháu làm ông đau lưng ạ?”
“Đừng lo, Jack.” Ông nói. “Chỉ là tim ông vỡ ra tùng mảnh thôi.”
※
Tôi dùng một ít phân bón còn lại từ mảnh vườn và đào hố gần đó cho cái cây.
Ông ngoại ấn tượng với kỹ năng đào hố của tôi, tôi phải dùng hết khả năng để đào hố trên mặt đất đỏ. Nền đất ấy cứng hơn nhiều, chẳng mấy chốc hai tay tôi đã phồng rộp, nhưng tôi phải làm cho xong. Mẹ dán băng cứu thương lên tay tôi còn bố đưa đôi găng tay cho tôi. Tôi xếp phân bón vào đất một lúc lâu vì biết rằng việc mình làm sẽ tạo ra sự khác biệt giữa việc cái cây sống hay chết.
Cuối cùng cái cây cũng được trồng trên đất, trông nó ngắn hơn nhiều. Dĩ nhiên một phần khá lớn cái cây đã nằm dưới mặt đất, chờ đợi bám rễ. Thân cây trông cũng mảnh mai hơn vì bao nhiêu đất trơ phía đằng sau. Giống như David đấu với người khống lồ Goliath, cái cây cần tôi giúp nó an toàn trong môi trường khắc nghiệt ở Thị Trân Đồng. Cái cây cần chúng tôi.
Tôi đưa ông ngoại vòi nước để tưới cây. “Đó sẽ là rừng của chúng ta.” Tôi nói.