Chương 20 HANNAH
Mọi chuyện cũng đang xấu đi ở nhà Piran.
“Tớ có thể qua nhà cậu.” Tôi nói với Piran qua điện thoại vào cuối tuần sau đó. Một cơn bão nữa lại tấn công khiến chúng tôi mắc kẹt trong nhà. Có lẽ, biết đâu đấy, lần này Hannah sẽ có nhà.
“Không, tớ sẽ lên nhà cậu.” Cậu ấy trả lời, thì thầm vào ống nghe. “Tớ cần biến khỏi đây.”
“Sao thế, có chuyện gì?”
“Tớ sẽ kể khi lên đến nơi.”
Chúng tôi ngồi trong phòng ngủ đọc lại những tạp chí cũ, nhưng tôi chắc chắn Piran không chú tâm mấy. Cậu ấy cứ cắn móng tay và đăm đăm nhìn sàn nhà.
Tôi chờ cậu ấy lên tiếng, liên tục lén nhìn cậu ấy qua khóe mắt.
Cuối cùng cậu ấy thốt ra thật nhanh. “Chị Hannah có bầu.”
“Cái gì cơ?” Bụng tôi lộn ngược lên.
“Tối qua chị ấy bảo cả nhà.” Cậu ấy không nhìn lên. “Chị ấy và Eli sẽ kết hôn.”
“Kết hôn á! Nhưng… nhưng cô ấy đang học cấp ba! Mà… mà anh ta thậm chí còn không có việc làm!”
“Tháng tới chị ấy sẽ tốt nghiệp, chỉ bằng mẹ tớ khi mẹ lấy bố thôi mà.” Piran nói. “Nhưng mà trời ơi! Eli Munroe sẽ trở thành anh rể tớ!”
Món súp cà chua trong bữa trưa đang đe dọa muốn quay trở lên. Tôi vẫn ôm ấp niềm hy vọng Hannah sẽ nhận ra Eli không hợp với cô ấy đến mức nào. Tôi vẫn chờ cơ hội của mình để cô ấy thấy tôi hợp với cô ấy ra sao. Nhưng giờ việc đó chẳng quan trọng nữa.
Kết hôn.
“Họ đang chuyển tới một căn hộ trong thị trấn.” Piran nói. “Bố mẹ tớ giận điên người.”
Khuôn mặt Piran lấm đỏ và chùng xuống. Tôi chưa từng thấy cậu ấy rối loạn đến vậy.
“Tớ rất tiếc, Piran à.” Tôi khẽ nói khi con tim tôi chìm xuống tới ngón chân.
“Ừ.”
※
Hannah và Eli kết hôn ở trụ sở tòa án hai tuần sau đó. Vì chỉ có gia đình tham dự nên Piran kể cho tôi nghe diễn biến sự việc, mặc dù tôi không chắc mình muốn nghe.
“Hannah mở to mắt, còn Eli trông như thể đã nuốt một con cóc vậy. Anh ta mặc đồ xanh lá, XANH LÁ NHÉ! Ai cũng cau mày và càu nhàu cứ như một vụ ẩu đả diễn ra đến nơi. Tớ nghĩ bố tớ và bố Eli sẽ đánh nhau mất, dĩ nhiên ông bà Munroe đổ tội cho Hannah. Như kiểu chị ấy cố tình để có thai hay gì đấy. Đó là lễ cưới tuyệt vọng nhất tớ từng dự.”
Hannah và Eli không đi nghỉ trăng mật mà chỉ ở căn hộ của Eli, giờ là căn hộ của họ. Tôi cố không nghĩ về việc ấy, nhưng ý nghĩ cứ lẻn vào trong bộ não của tôi.
Như thể đời còn chưa đủ chán, đội bóng chày Tên Lửa xuất hiện trên khắp các mặt báo khi họ giành hết chiến thắng này đến chiến thắng khác. Nếu đội Những Người Thợ Mỏ còn chơi thì chúng tôi sẽ là những người được lên báo.
Trái tim tôi trơ trụi giống như Thị Trấn Đồng, tôi nghĩ mình không thể xuống tinh thần hơn được nữa.