Chương 21 NÒNG NỌC
Không bị cuốn vào mùa bóng chày, Piran và tôi không biết phải làm gì.
“Bọn mình có thể đi bơi ở chỗ hố sụt.” Piran gợi ý vào một cuối tuần.
“Trời đất ơi, Piran, đó là kiểu gợi ý đáng sợ mà Buster thường đưa ra.” Tôi phàn nàn. “Cậu biết ông nội tớ mất trong hố sụt đó trước khi cái hố đầy nước. Bơi ở đấy giống như bơi quanh mộ ông vậy. Hơn nữa, vẫn còn có trang thiết bị ở dưới ấy. Mà dù sao cậu cũng không thể chui vào.”
“Một nửa hàng rào đã mục rồi.” Piran nói. “Dòng nước chảy tràn ăn mòn phần dưới các cột kim loại. Hôm trước tớ làm gãy một cột mà gần như chẳng phải đẩy gì. Đi nào, tớ thách cậu đấy.”
Tôi nhìn đểu cậu ấy. “Cậu biết chuyện gì xảy ra lần trước khi tớ chấp nhận lời thách đố của cậu rồi đấy, Piran Quinn. Tớ không cần thêm xương gãy đâu.” Tôi nói. “Hay là mình đi kiểm tra đám trứng ếch ở chỗ ao thải?”
“Bọn mình cũng không được phép đến đó mà.” Piran nhắc tôi.
“Không gì có thể giữ tớ tránh xa đám trứng ếch.” Tôi nói. Trên đường đi, lúc ngang qua cây cầu cạn Piran nhìn một bên người tôi. “Tớ có ý này.” Cậu ấy nói. Khi cậu ấy bước ra tới giữa cầu, hàm tôi há ra.
“Đừng lo, con tàu có chạy nữa đâu. Đi nào!” Cậu ấy mở khóa quần bò rồi tè xuống lớp bùn bên dưới. “Cậu không nghĩ đây là việc họp lý duy nhất à?”
Tôi gật đầu rồi đi ra cùng cậu ấy, bước từng bước trên các thanh xà cách nhau một khoảng thật bất tiện. Cái ngày tháng tám đó chợt quay lại trong tôi làm hai gối tôi yếu đi.
Piran giục tôi. “Coi nào Jack, cậu có thể làm được.”
Tôi mau chóng tới bên cậu ấy và cùng tè xuống. Quang cảnh gập ghềnh của Thị Trấn Đồng trải rộng trước mắt khi tôi tè một cú phá kỷ lục vào đúng nơi tôi gãy tay. Cảm giác thật tuyệt như thể tôi đã trả được thù vậy, ký ức tồi tệ về việc nằm đau đớn trong cái mương ấy đã được thay thế bằng ký ức mới về việc làm ngớ ngẩn cùng người bạn thân nhất.
※
Ao nước thải đang bắt đầu khô đi. Những con lạch cấp nước cho ao chỉ còn chảy nhỏ giọt, nhiều ao nhỏ giờ hoàn toàn không còn kết nối với ao chính.
“Tớ đã sợ sẽ như thế này.” Tôi nói. “Tớ cá là tất cả các ao sẽ biến mất khi hè đến.”
“Ê, coi kìa!” Piran chỉ chỗ đám trứng ếch lần trước. Những chú nòng nọc đen nhỏ xíu, không lớn hơn sợi mì ống macaroni là bao đang lắc lư trong nước.
Chúng tôi căng mình trên đất để nhìn kỹ hơn.
Thấp phía dưới, tôi thấy có gì khác nữa, những ống sậy xanh lá đang đâm chồi trên mặt đất xung quanh ao. Một số thậm chí đã bắt đầu mọc lá.
Tôi hét lên vì kích động. “Piran, nhìn kìa, cỏ dại đấy!”
“Ồ, ừ phải.” Cậu ấy trả lời ít hăng hái hơn tôi nhiều.
“Đó là thiên nhiên, Piran.” Tôi cố giải thích. “Sau hàng trăm năm không có gì, không có gì hết, thiên nhiên đang trở lại với Thị Trấn Đồng!”
“Ế. Tớ thích Thị Trấn Đồng như hiện tại.” Piran nói. “Mà cậu muốn có cả đám cỏ dại mọc xung quanh làm gì chứ? Chắc tớ sẽ bị dị ứng và bệnh hen suyễn thì tệ hơn.”
Tôi không nói nên lời. Vì sao người bạn thân nhất của tôi lại không hiểu được chứ? Kể cả có như thế thật thì cậu ấy cũng không nên phá hỏng tâm trạng của tôi. Cỏ dại! Cây cối sẽ sớm theo sau.
Tôi mỉm cười suốt quãng đường về nhà khi chăm chú nhìn mặt đất để tìm thêm dấu hiệu về sự sống đang tới. Sẽ cần bao lâu để mọi thứ hóa xanh nhỉ?
※
Tôi kể cho cô Post nghe về lũ nòng nọc, mặc dù tôi không nói là tìm thấy chúng ở đâu.
“Jack, cậu bé đáng mến ơi.” Cô nói. “Chúng ta không có ếch nhái ở Thị Trấn Đồng.”
“Trứng hẳn đã trôi xuống cùng với dòng nước lũ hoặc điều gì đó tương tự, bởi vì đúng là bọn chúng ở đây cô ạ.” Tôi nói. “Có cả cỏ dại mọc ven bờ nữa.”
Cô không tin, nhưng vẫn tìm cho tôi một cuốn sách toàn tập về lưỡng cư. Cuốn sách chi tiết hơn nhiều so với sách giáo khoa khoa học của bọn tôi. Tôi đọc về các giai đoạn phát triển của ếch, được gọi là biến thái, từ trứng tới nòng nọc rồi tới ếch, và biết rằng thực tế ếch thở qua da.
Tôi không thể chờ để thấy điều đó!
Theo cuốn sách thì nòng nọc vẫn còn hơn một tháng phát triển trước khi chúng trở thành ếch thực sự. Liệu cái ao có kéo dài đến lúc đó cho chúng không nhỉ?
Tôi lấy cuốn sách về nhận dạng thực vật mà cô Post đưa cho tôi hồi trước ra. Thật tuyệt khi có những mẫu vật sống để so sánh với mấy bức tranh trong sách! Tôi đi bộ khắp Thị Trấn Đồng, lúc thì cuốn sách thò ra từ túi sau, lúc mũi tôi chúi vào đọc sách.
Tôi không nhận dạng được đám cỏ dại mọc khắp nơi, nhưng tôi nhận dạng được cây sắn dây ngay lập tức. Bất cứ khi nào lái xe rời khỏi Thị Trấn Đồng, chúng tôi cũng băng qua hàng dặm đất bị nuốt chửng hoàn toàn bởi những cây leo màu xanh này. Chúng có vẻ đẹp riêng, nhưng cũng khá đáng sợ. Dù tôi chưa tùng nghĩ đến chuyện thiên nhiên biết xâm lăng thì cây sắn dây là bằng chứng cho thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.