← Quay lại trang sách

KẾT THÚC Chuyện khép lại tại đây

Hoa thiết tuyến [*] là loài hoa ông rất thích.

Ông đặc biệt thích giống thiết tuyến màu xanh đậm, Rintaro vẫn nhớ khuôn mặt nghiêng của ông, rõ ràng như thể chuyện mới vài hôm trước, khi ông mê mẩn nheo mắt ngắm những cánh hoa xòe rộng dưới nắng vàng rực rỡ ngày đầu hạ.

Hoa được tựu hình từ những đường cong mềm mại kết hợp cùng những đường thẳng băng lạnh lẽo, hợp với cái tên “thiết tuyến” hơn nhiều so với cái tên “clematis” thời thượng.

Ông từng nói những điều như thế, có hơi lạ, vì tính ông vốn kiệm lời. Ông còn trang trí lối vào tiệm sách Natsuki bằng mấy chậu hoa thiết tuyến be bé nữa.

Mình cũng có thể làm mấy việc này lắm chứ?

[*] Có nghĩa là “dây sắt". Tức hoa clematis. Tại Việt Nam, loài hoa này thường được gọi là hoa ông lão

Rintaro nghĩ thế, rồi nó bắt đầu tưới nước cho mấy chậu cây đã bị bỏ bẳng một thời gian, có lẽ bởi cuối cùng nỗi buồn đè nặng tim nó đã vơi bớt phần nào.

Ông mất đã ba tháng rồi.

Mùa đã chớm chuyển, và cảnh sắc cũng đổi thay đôi chút.

Tuyết dưới mái hiên tan, cây hoa mận, hoa anh đào đang đơm nụ.

Trong dòng chảy tự nhiên của thời gian, Rintaro vẫn giữ nếp sinh hoạt cũ, sáu giờ rưỡi mở cánh cửa lưới gỗ cho không khí trong cửa tiệm nhỏ lưu thông, rồi xách chổi ra quét mấy bậc thềm đá, tưới nước cho mấy chậu cây đã trổ đầy lá non, sau đó quét bụi trong nhà.

“Đang mở hàng đấy à?”

Khi Rintaro đã quét được hòm hòm, một giọng tươi tắn vang lên, Sayo xách hộp nhạc cụ màu đen bước vào tiệm. Mới đây thôi, cô bé có bảo với Rintaro là trong đó đựng chiếc bass clarinet. Trước đó Rintaro không hề biết lại có thứ nhạc cụ kết hợp bass và clarinet, nhưng nghe nói ngay trong câu lạc bộ nhạc khí quy mô lớn thì đó cũng là một vị trí rất quan trọng, và Sayo đã một mình đảm nhận.

“Ngày nào cũng thấy ông chăm chỉ lao động.”

Nói rồi cô bé nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn nho nhỏ đặt ở chính giữa cửa hàng.

“Ngày nào cũng phải lau lau dọn dọn vậy đó hả?”

“Không sao mà.”

Rintaro vừa cười vừa chùi từng cuốn sách trên giá.

“Tớ khác Yuzuki, sáng ra không phải đi tập tành gì. Lau chùi thế này có khi lại bắt gặp một cuốn sách có vẻ hay, nên tớ cũng thấy khá thích.”

“Ông hơi bị dị đó nha.” Kiểu nói chuyện của Sayo vẫn phóng khoáng chẳng chút khách sáo, lúc nào cũng thật dễ chịu.

“Nhưng mà, sách lần này có tí khó nhằn.” Cô bé bảo vậy rồi lôi từ túi đeo vai ra một cuốn sách to đùng. “Tôi đọc mà ù ù cạc cạc.”

Rintaro cười khổ.

Đó là cuốn Trăm năm cô đơn của García Márquez mà nó giới thiệu cho Sayo hôm trước. Rintaro, với lối quan tâm ân cần rất riêng của nó, nghĩ rằng tiểu thuyết lãng mạn chắc sẽ dễ đọc, nên sau khi Sayo nhập môn bằng Austen, nó đã giới thiệu cho cô bé các tác phẩm của Stendhal, Gide, Flaubert, nhưng rồi Sayo đều đọc hết sạch, và tuần trước cô bé nói rằng muốn đọc một thể loại khác.

Thế là Rintaro chọn García Márquez.

“Natsuki nè, thật là ông đọc hết cuốn này rồi ấy hả?”

“Tớ đọc rồi. Đọc từ lâu lắm rồi.”

“Natsuki đúng là không phải người bình thường. Tôi thì chẳng hiểu gì luôn. Khó dễ sợ.”

“Thế là tốt.”

Rintaro vừa cầm chổi lông gà phủi bụi giá sách vừa cười. Sayo ngước nhìn nó đầy thắc mắc.

“Tốt á?”

“Nếu Yuzuki cảm thấy khó đọc, thì là do trong cuốn sách viết toàn những điều mới đối với cậu. Nếu gặp được một cuốn sách khó thì đó chính là cơ hội.”

“Là sao trời?”

“Dễ đọc thì là bởi sách viết toàn những điều Yuzuki đã biết rồi. Còn khó đọc chứng tỏ trong sách toàn là điều mới.”

Rintaro cười hớn hở, Sayo nhìn nó chòng chọc bằng đôi mắt như đang chiêm ngưỡng một loài thú lạ.

“Natsuki đúng là đồ khùng điên.”

“Nghe có vẻ tệ.”

“Nhưng lại không tệ.”

Sayo đưa tay phải lên bóp trán trong khi vẫn nhìn Rintaro.

“Không hiểu sao tôi lại thấy ông ngầu ngầu.”

Bàn tay đang lau bàn của Rintaro khựng lại. Nó đánh bạo liếc một cái, thấy Sayo nghiêng nghiêng đầu như dòm gì nó, rồi cô bé toét miệng cười.

“Tai ông đỏ tưng bừng luôn nha.”

“Tại người ta là tờ giấy trắng, đâu có bạo dạn như ai kia.”

“Giấy trắng mới sợ! Đọc toàn sách mười tám cộng nào Lolita , nào Bà Bovary mà dám tự nhận là tờ giấy trắng. Hay bạn tôi đây là kiểu nghiện mà ngại?”

“Thái độ đấy thì tớ không bán sách cho đâu nhé.”

“Phét!” Sayo nói véo von, rồi đứng dậy khỏi ghế. Thay vì đi ra cửa, cô bé rón rén bước vào sâu bên trong cửa tiệm. Sayo đi tới trước bức tường chắn và nhẹ nhàng áp tay lên đó.

“Đường cụt thật rồi.”

“Không phải đường cụt mới là rắc rối đó.”

“Rắc rối thì rắc rối thiệt, nhưng thế này lại hơi buồn. Mọi chuyện cứ như là mơ ấy.”

Cũng có lúc Rintaro nghĩ đó thật sự là một giấc mơ.

Nhưng dẫu cho mọi thứ chỉ mà mơ, thì đối với Rintaro, có một điều đã trở nên sáng rõ. Rằng nó không hề cô độc.

“Con không chuyển nhà nữa, con muốn sống một mình dì ạ.”

Đêm Giáng sinh ấy, tầm một tiếng trước khi xe tải của bên dịch vụ chuyển nhà tới, Rintaro đã nói thế với dì. Nghe thằng cháu dõng dạc nói cái câu khó lọt lỗ tai ấy mà lạ thay dì lại chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Dì khoanh đôi tay mập mạp trước ngực, nhìn chằm chằm đứa cháu trai đang hiên ngang nhìn thẳng vào dì.

Sau đó là một khoảng lặng khó tả, có lẽ chỉ trong thoáng qua, nhưng cảm tưởng như rất rất lâu. Thế rồi, đột ngột, dì bảo.

“Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi, đúng không cu Rin?”

Đó là một câu hỏi ngoài dự liệu của Rintaro. Dì nó nhìn thằng cháu lúng túng như gà mắc tóc, đôi gò má hồng hào hơi giãn ra thành một nụ cười khổ.

“Thôi con không nói cũng được. Đàn ông con trai ai lại đi kể tồng tộc mọi bí mật cho bà dì mập mới quen chưa trò chuyện gì nhiều, ha?”

Đương nhiên Rintaro không thể kể cho dì về những chuyến phiêu lưu kỳ lạ với con mèo được. Hơn hết, nó cũng không nhận thức được rõ ràng trong quãng sự kiện đó bản thân mình đã có gì đổi thay. Nhưng dù là gì thì cũng không quan trọng, nó đã quyết từ nay sẽ từng bước đi về phía trước bằng chính đôi chân mình.

“Không có lựa chọn” - câu nói này không chỉ là suy nghĩ sai lầm, mà còn chẳng hơn gì một sự ngụy biện, giờ đây Rintaro đã hiểu rõ điều đó. Nếu ta thực tâm muốn lựa chọn, con đường sẽ mở rộng vô tận về bốn hướng. Lựa chọn, hoặc buông xuôi để mặc bản thân bị cuốn đi, vấn đề chỉ có thế thôi.

“Nếu cô không tin vào chính mình, thì phải làm sao đây?”

Lúc ở trong mê cung đó, Rintaro đã chất vấn người phụ nữ như vậy. Đồng thời, vào khoảnh khắc ấy, nó cũng tự vấn bản thân điều tương tự. Câu nói đó tiếp sức cho nó, và Rintaro cũng đã quyết định sẽ tự mình bước tiếp.

Thấy Rintaro vẫn im re không trả lời, cuối cùng, dì nó cất giọng nhẹ nhàng.

“Con có đang tự ép mình không đấy?”

“Ép ấy ạ?”

“Ừa, vì con không muốn sống chung với một người xa lạ như dì, nên mới nói đại sẽ sống một mình cho qua chuyện?”

“Không phải vậy đâu dì ơi.”

“Thiệt không đó?”

“Thề luôn.” Rintaro đáp ngắn gọn mà quả quyết.

Dì vẫn khoanh tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật mạnh đầu, bảo.

“Vậy nếu con chấp nhận ba điều kiện dì đưa ra thì dì sẽ suy nghĩ.”

“Ba điều kiện ạ?”

“Ừ. Một là con phải đi học lại.”

Ặc, Rintaro thầm kêu lên. Vậy là dì biết tỏng chuyện nó bùng học suốt thời gian qua.

“Hai là, mỗi tuần con phải gọi điện cho dì ba lần. Để dì biết tình hình con ra sao. Ba là...”

Dì chống hai cánh tay mũm mĩm vào hông, vươn người tới trước.

“Có khó khăn gì thì đừng có cứng đầu cứng cổ mà nhất định phải bàn với dì nghe không? Con chỉ là thằng cu học cấp ba, sống một mình không phải chuyện dễ đâu.”

Sự quan tâm từng ly từng tí của dì khiến Rintaro nghẹn ngào không đáp lời ngay được.

Dì tốt quá chừng, Rintaro bụng bảo dạ. Trong từng lời chân tình của dì chan chứa bao nỗi lo âu dành cho đứa cháu trai vụng về. Nếu người dì tốt bụng này có mặt ở tiệm sách Natsuki lúc ấy, chắc chắn dì sẽ nhìn thấy được con mèo mướp kỳ lạ và hành lang sách bí ẩn.

“Nhưng mà, một tuần gọi điện những ba lần thì chắc hơi khó dì ạ...”

“Úi chà, so với đúng hôm chuyển nhà, trước giờ hẹn một tiếng lại gọi điện cho người ta xin hủy thì việc nào khó hơn ta? Nếu con muốn thì dì cháu mình đổi nhé?”

Dì không chỉ tốt mà còn bén nữa. Rintaro không còn đường nào cãi.

“Con xin nhờ dì vậy ạ,” nó cúi đầu, bên tai nó vang lên giọng cười khổ của dì và tiếng nói thầm.

“Rintaro có gì đó giống ông của con ghê.”

Không hiểu sao, Rintaro cảm thấy câu nói ấy chính là lời khen tuyệt vời nhất.

“Gặp một cuốn sách khó chính là cơ hội ấy hả?”

Sayo vừa nhìn chòng chọc cuốn Trăm năm cô đơn vừa lẩm bẩm.

“Nhân tiện, García Márquez là một trong những tác giả anh Akiba rất mê đó. Có khi anh ấy đã đọc hết sạch mấy cuốn của ông ta ở tiệm này rồi.”

“Ông nói thế càng làm tôi hết muốn đọc.”

“Mà thôi không sao,” Sayo nhét lại cuốn sách to vào túi rồi khẽ liếc Rintaro.

“Nhưng nếu không hay thì tôi sẽ giận đấy.”

“Quá đáng thế. Người viết là García Márquez chứ có phải tớ đâu.”

“Nhưng người kêu tôi đọc là Natsuki chứ không phải García Márquez.”

Rintaro chợt thấy cảm khái lạ lùng, sao mấy người phụ nữ xung quanh nó đều bén quá, hết dì nó tới Sayo.

“Á, tôi phải đi thôi!” Sayo đột nhiên đứng phắt dậy, cô bé vừa nhận ra đã đến giờ tập sáng. Vớ lấy hộp đựng chiếc bass clarinet đặt trên bàn, Sayo hớt hải chạy ra cửa.

“Natsuki cũng phải đi học đấy nhé!”

“Tớ sẽ đi mà. Đã hứa với dì tớ rồi.”

Nhân thể tiễn Sayo, Rintaro tranh thủ ra ngoài. Hôm nay trời xanh trong đến lạ. Dưới ánh nắng sớm mai rực rỡ, một nhân viên giao hàng chạy xe máy màu vàng lướt qua.

Sau khi nhẹ nhàng nhảy xuống mấy bậc đá trước cửa hàng, Sayo như vừa sực nhớ ra điều gì, quay lại nhìn Rintaro.

“Nè, bữa nào mình đi ăn cùng nhau đi.”

Cô nàng nói nhẹ tênh, Rintaro chớp mắt hai cái, bàng hoàng đến xụi lơ xụi lắc.

“Ăn cùng tớ á?”

"Ừ.”

“Tại sao?”

“Vì chắc chờ mút mùa Natsuki cũng chẳng mời tôi đâu.” Giọng nói tươi tắn của cô bé vút lên trong nắng ban mai.

Rintaro càng chấn động tọn, lắp bắp mãi không nên lời. Sayo trưng ra một khuôn mặt chán chường cùng nụ cười thiểu não, nói tiếp.

“Ngồi trong tiệm sách nói chuyện về sách thì cũng không tệ. Nhưng nếu không thỉnh thoảng phơi nắng chút thì người sẽ yếu nhót ra đấy. Ông đã lên đến thiên đường rồi mà Natsuki còn định bắt ông lo lắng cho mình mãi hay sao?”

“Tớ mà kể với ông chuyện đi ăn với con gái thì ông sẽ còn lo hơn đấy.”

Nếu là thằng Rintaro lúc bình thường thì ít nhất cũng nhẹ nhàng đáp lại được một câu cỡ đó, nhưng thằng Rintaro lúc này đầu óc trắng xóa, chữ nghĩa biến mất sạch trơn.

Giả sử nó trả lời một câu đần độn, chán òm kiểu “Cậu chịu đi với tớ hả?” rồi nhận được lời đáp huỵch toẹt kiểu “Tôi sẽ cố chịu”, thì nó sẽ tắc tị ngay.

Sau khi tặng cho cậu bạn đang lúng túng một nụ cười quyến rũ không gì sánh nổi, Sayo dợm bước chạy ra ngõ. Nghe tiếng giày cô bé gõ xuống đất lộp cộp vui tai, Rintaro bất giác mở miệng gọi.

"Yuzuki.”

Cô bạn cùng lớp đã đi được một đoạn liền quay đầu nhìn lại với vẻ thắc mắc.

“Cảm ơn cậu.”

Trong ngõ nhỏ yên ắng, giọng nói ngại ngùng của nó vang rõ đến bất ngờ.

Sayo có vẻ ngạc nhiên trước đường bóng thẳng của Rintaro. Đó chỉ là một câu giản đơn, không một chút hoa mỹ, văn vở, nhưng gói ghém bao nhiêu chân tình của Rintaro.

Cảm xúc của Rintaro dành cho người bạn đã luôn quan tâm và nhiều lần tới bên nó không chỉ có vậy mà thôi. Nó đã bao lần trăn trở phân vân không biết nên bày tỏ sao cho phải, vậy mà hôm nay, chỉ nói ra một lời bình thường như thế nó cũng phải dốc hết sức mới làm được.

Sayo vẫn đứng im ngỡ ngàng. Rintaro, một lần nữa, hướng về phía cô bé mà kêu lên.

“Thật lòng cảm ơn cậu. Cảm ơn tất cả mọi điều Yuzuki đã làm cho tớ.”

“Gì chứ? Tự nhiên lại... Dựng cả tóc gáy rồi nè.”

“Yuzuki cũng bị đỏ mặt rồi kìa.”

“Ai thèm đỏ chứ!”

Sayo cất giọng lanh lảnh, xoay người, chạy ra ngõ.

Nắng xuân cứ rực lên mãi, tấm lưng trong lớp áo đồng phục của cô bé trông thật thảnh thơi, như tan dần vào nắng.

Rintaro đứng lặng yên một lúc lâu, dõi theo Sayo. Thế rồi, bất thình lình, một giọng nói trầm trầm vang lên.

“Vững vàng mà sống nhé, Đời thứ hai!”

Rintaro kinh ngạc ngó tứ phương, nhưng chỉ thấy con ngõ vắng tanh không một bóng người. Chợt trong khoảnh khắc, nó cảm giác như mình đã thấy bóng lưng một con mèo mướp nhảy phắt qua bức tường đối diện, nhưng nó cũng không chắc lắm. “A!” nó vừa nghĩ thế thì khung cảnh lại quay về với vẻ quen thuộc mọi ngày, không có gì kỳ lạ.

Rintaro đứng lặng đi một lúc, rồi cuối cùng, nó khẽ cười.

“Tôi sẽ thử. Theo cách của riêng mình.”

Nó thầm trả lời thật rành rọt trong lòng, rồi ngước nhìn bầu trời xanh biếc.