5. CỦA QUÝ
Bố Dậu là bộ trưởng, còn bố Nga là thứ trưởng một bộ nọ.
Khi ông bộ trưởng sắp về hưu thì ông thứ trưởng lên thay. Còn Dậu và Nga thì thành vợ chồng.
Vợ chồng Dậu, Nga là bạn học của Tuất hồi ở đại học.
Hình như có lần đến nhà Tuất, khi nước mắt đã lã chã rơi, Nga đã nói với anh rằng, cô đồng ý lấy Dậu chỉ vì lời hứa của bố. Lời hứa này đã đưa ông ngồi lên cái ghế bộ trưởng...
Chiều mùng một Tết năm nào Tuất cũng đến thăm vợ chồng Dậu, Nga.
Trước đó, suốt từ giao thừa cho tới hai giờ chiều ngày mùng một, Tuất chỉ nằm khoèo ở nhà, ra ra vào vào, hút thuốc lá vặt, suy nghĩ vẩn vơ. Bởi anh chẳng còn cha mẹ, có anh em, họ hàng ở thành phố này để mà đi chúc Tết.
Thế mà cũng đã hơn mười năm.
Tết đến rồi đi. Mai đào nở rồi tàn.
Riêng Tuất, anh vẫn thui thủi một mình một bóng.
Mà cái bóng cứ ngày một dài thượt ra, trông đến dễ ghét...
Cũng như lệ thường, hai giờ kém mười lăm phút chiều mùng một năm nay, Dậu bảo Nga:
- Em dọn sẵn chút gì để anh và Tuất uống chơi nhé. Cậu ấy sắp tới rồi đó em.
Nga dạ, rồi lẳng lặng sắp bàn ăn.
Ba chiếc ly, ba chiếc bát, ba đôi đũa.
Nhà chưa có, nói đúng hơn là sẽ không có trẻ con, cứ vắng vắng thế nào ấy.
Ngay cả người cũng ít tiếng. Dậu và Nga ra ngoài vui vẻ là thế, nhưng hễ cứ về đến nhà là mất hứng. Có hôm, hai người hôn nhau, ngủ với nhau mà không ai nói với nhau một tiếng nào. Sau đó thì Dậu bảo:
- Nói ít làm nhiều, như vậy mới hay!
Nga thêm:
- Tình cảm biểu hiện qua hành động. Hành động nói lên tất cả rồi, hà tất phải nói thế!
Dậu không đáp lại, trùm chăn, bật quạt, ngủ thẳng một mạch tới sáng.
Lúc Nga tỉnh giấc thì anh ta đã ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Trên bàn có một tờ giấy viết nguệch ngoạc như chữ trẻ con: “Đi công tác Đà Nẵng. Nửa tháng. Ở nhà, bảo trọng!”.
Nga lướt mắt đọc dòng chữ rồi lẳng lặng vo viên mảnh giấy lại, ném tọt vào sọt giấy dưới gầm cái máy vi tính.
Chuông đồng hồ điểm hai tiếng thì ngoài cửa có tiếng chuông reo. Dậu nói:
- Tuất đấy!
Nga tươi cười ra mở cửa:
- Chúc anh Tuất năm mới khỏe, vui, vạn sự như ý nhé!
- Mình cũng chúc các cậu như thế! Xin chúc mừng!
Dậu mời Tuất vào bàn:
- Uống chút gì nhé! Vui xuân mà.
- Thì uống!
Tuất cười phô cả hàm răng trắng đều tăm tắp:
- Nhà năm nay đẹp, lại sắm thêm được nhiều thứ quý quá nhỉ! Chả bù cho mình...
Dậu cười vang:
- Thế thì mình sẽ bù! Hôm nay cậu thích cái gì quý nhất, đẹp nhất ở cái nhà này tớ cũng chiều! Hứa danh dự đấy! Ti vi và máy vi tính nhé!
- Không.
- Tủ lạnh và lò vi ba vậy!
- Không!
- Cả bốn thứ đó!
- Càng không!
- Thế thì cả ô tô và cái nhà này!
- Tớ cần những thứ cậu nói làm gì.
- Vậy cậu cần gì?
- Một thứ! Mà có lẽ cậu không đủ dũng cảm để bù cho tớ đâu!
- Tớ sẽ làm. Hứa danh dự một lần nữa đấy! Nói đi!
- Tớ muốn thứ mà cậu đang muốn rũ bỏ!
- Cái gì?
- Không phải là cái gì mà là ai!
- Ai vậy?
- Nga chứ còn ai!
- Chà chà, ái chà chà! Người con gái hiếu thảo của bố cô ấy! Người vợ môn đăng hộ đối của tớ ư?
Dậu kêu lên, mặt tái nhợt.
- Đúng thế!
Tuất dứt khoát.
Nói xong, anh tự nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi, rồi ra về.
Tới cuối tháng giêng thì vợ chồng Dậu, Nga li dị. Họ đến tòa án mà vui như đi trẩy hội.
Rồi chưa đầy một tháng sau, Nga lấy Tuất.
Lúc động phòng, Tuất đột ngột hỏi:
- Chúng mình có con chứ!
Nga cười:
- Chắc chắn rồi!
Tuất chưa hết ngỡ ngàng thì Nga đã khoe:
- Em mới đi tháo cái vòng đặt sau đêm tân hôn ngày xưa ra rồi. Bác sĩ bảo cứ yên tâm, yên tâm đi! Mạ già ruộng ngấu mà! Em yêu anh!