← Quay lại trang sách

4. ĐÙA NHẢ

Ánh và Tuấn trước đây là bạn đồng môn.

Năm ngoái, họ vô tình gặp lại nhau khi vợ chồng Tuấn mua miếng đất của người em họ Ánh. Lúc làm giấy tờ sang tên mới biết đất của Ánh, người em họ chỉ đứng tên giúp.

Tuấn hỏi:

- Chắc nhiều đất quá, sợ chính sách thay đổi nên phải phòng xa phân tán trước phải không?

Ánh chỉ cười nhạt hỏi lại:

- Lương cậu tháng cả chục triệu. Cậu mới là người có nhiều đất, cậu đứng tên hết hay cũng nhờ người khác?

Còn nhớ lúc ấy vợ Tuấn cứ ngẩn mặt ra. Tháng nào lĩnh lương Tuấn cũng đưa cho vợ bốn triệu, kèm theo mảnh giấy cô tài vụ ghi rõ từng khoản tiền.

Giờ nghe Ánh nói thế, chị sinh nghi, về nhà cứ tra hỏi chồng mãi.

Tuấn bảo vợ:

- Thằng Ánh có tính bông đùa, nó hỏi vậy để xem em có hay ghen không thôi.

Chị vợ nửa tin nửa ngờ, mát mẻ bảo:

- Thôi tùy anh, nói thật thì nói, không thì thôi. Có đất, lúc chết anh cũng chẳng mang theo được, em chả cần biết nữa.

Lần này, vợ chồng Tuấn vừa ngồi xuống ghế, Ánh đã hất hàm về phía Tuấn hỏi:

- Này ông, cái nhà trong hẻm Hồ Văn Huê thằng em tôi để lại cho ông mấy tháng trước còn hay đã bán rồi, đất ở đó giờ phải hai cây một mét nhỉ!

- Nhà nào? Tuấn ngạc nhiên hỏi.

Ánh tỉnh bơ:

- Cái nhà ông gửi con em họ gì đó trông nom giúp chứ còn nhà nào!

Tuấn nghiêm mặt:

- Bậy!

Ánh xoa xoa tay cười khà khà:

- Ông giấu bà chị tôi phải không, khà khà...

Vợ Tuấn bảo không khát nên không uống ly nước Ánh đẩy về phía chị. Chị véo mạnh vào lưng chồng, ngầm ra lệnh phải về ngay.

Về tới nhà, chị chạy thẳng vào buồng ôm mặt khóc. Tuấn đã thề độc anh mà có căn nhà ấy thì cả dòng họ nhà anh là giống chó ăn cứt, chết hộc máu mồm ra chị cũng không tin.

Sau đấy, cả tháng trời hai vợ chồng không nói với nhau một tiếng.

Lúc đi ngủ, chị quay lưng vào tường, Tuấn quay lưng ra phía ngoài, đêm khuya Tuấn quờ tay qua làm lành, chị đẩy ra quầy quậy, miệng lẩm bẩm, không thèm, không thèm...

Hôm nay thì vợ chồng Tuấn buộc phải làm lành. Họ mang bộ mặt đám ma tới đưa ma vợ Ánh.

Khổ thân chị ấy, dáng phốp pháp, da dẻ phây phây, cười nói vui vẻ suốt ngày mà bỗng lăn đùng ra chết.

Mà chết thế nào?

Ai lại dại thế nhỉ! Uống cả chai thuốc rầy thì ruột gan nào không tan không nát!

- Vì sao chị ấy lại chết thảm như thế nhỉ? Vợ Tuấn bỗng nắm lấy tay chồng, hỏi khẽ.

Anh chồng tái mặt, nói không ra hơi:

- Hình như chỉ vì một... cái bao cao su.

- Lạ nhỉ! Vợ Tuấn không hiểu.

Khi quan tài đã hạ huyệt, mồ mả đã đắp xong, mọi người lên xe về nhà.

Để tránh chuyện u buồn, đám bạn đồng môn của Ánh quay sang nói về chuyện buổi họp mặt cách đây ba ngày.

Ai cũng bảo, lâu ngày mới gặp nhau, tăng một được ăn uống, tăng hai rủ nhau đi hát ka rao kê với nhau vui thật, vui thật, khó mà quên được...

Nghe các ông chồng bô bô nói với nhau như thế, trừ vợ Tuấn, tất cả các bà vợ đang ngồi bên cạnh chồng mình đều mím chặt môi, mặt tự nhiên tím lại. Tuy nhiên không ai hiểu vì sao người bên cạnh mình lại thay đổi thái độ qua vẻ mặt nhanh như vậy.

Liếc nhìn đôi gò má đỏ ửng vì lạnh của vợ, mặt Tuấn bỗng thuỗn ra.

Anh bỗng nhớ tới Ánh trong buổi hát ka rao kê.

Lúc ấy, anh ta lướt nhanh qua từng người, một tay vỗ vai bạn, tay kia nhét nhanh vào túi áo bạn một vật nhỏ.

Trò cớt nhả chơi ấy mà!

Tới chỗ Tuấn, động tác của Ánh đã đạt tới mức khéo léo tuyệt hảo.

Nhưng khi Ánh vừa quay đi, cũng nhanh gần như vậy, Tuấn đã kịp nhét cái vật bé tí xíu kia trở lại túi áo anh ta.

Trò tếu táo vui ấy mà!

Thật tai hại, vợ Ánh không biết đùa.