← Quay lại trang sách

9. CHIA BUỒN

Anh trai: “Nghe em vừa nhận chức phó hiệu trưởng?”.

Em gái: “Dạ”.

“Vậy thì trước hết…”.

“Anh chúc gì nào?”.

“ Chúc tiến bộ”.

“Một”.

“Thêm bổng lộc”.

“Hai”.

“Đỡ phải soạn giáo án”.

“Ba”.

“Không còn dịp bỏng họng hét học trò”.

“Bốn”.

“Hết vụ chấm bài kiểm tra…”.

“Năm”.

Em cười, ngước mắt nhìn anh, thăm dò:

“Còn sau đó?”.

Anh nắm chặt tay em:

“Thành thật chia buồn!”.

Em tròn mắt:

“Buồn! Anh có lộn từ không đấy?”.

Anh xua tay:

“Không”.

“Anh nói rõ thêm một chút được không?”.

“Được”.

Em giục: “Vậy thì nhanh lên!”.

Anh thủng thẳng:

“Em biết đấy, trước kia anh cũng đã làm hiệu trưởng…”.

“Thì sao nào?”.

“Chị dâu em ngày xưa là vợ của tay hiệu trưởng vừa cất nhắc em đấy”.

“Chuyện cũ mèm của họ liên quan gì tới em?”.

Anh cười: “Có đấy!”.

Em tỏ ý không hiểu.

“Hẳn em còn nhớ chị dâu cũng từng làm hiệu phó”.

Môi em mấp máy.

“Cô ấy được thế là do anh đề nghị cấp trên…”.

Em hơi há miệng.

“Còn em?”.

Em ngẩng mặt lên:

“Em khác chị dâu! Đời nào em chịu ngồi chờ! Em đã ép hắn ta phải đưa em lên! Nếu không…”.

Anh cười gượng:

“Vui chứ?”.

Mắt em tối sầm lại:

“Hỏi như trẻ ranh ấy! Thật vớ vẩn!”.

Anh lưỡng lự:

“Vậy thì…”.

Em gân mặt nhìn thẳng vào mắt anh:

“Thì đã sao?”.

Anh buông:

“Xin chia buồn!”.

“Với em?”.

“Không. Với chồng em!”.

“Anh lại lộn lần nữa nữa rồi!”.

“Em bảo sao?”.

Em thở dài:

“Thực ra thì anh ấy đáng được chia vui!”.

Anh dẹt mắt:

“Sao vậy?”.

Em đan chéo hai bàn tay vào nhau, miệng ráo hoảnh:

“Thoát được em!”.