← Quay lại trang sách

10. BẢN SAO

Mỗi lần gặp nhau, biết thời gian bên người tình chỉ ngắn tựa một lần chim vỗ cánh, họ thường quấn chặt lấy nhau như một đôi rắn cuối xuân. Anh lạc vào cõi mơ, còn chị thì trào nước mắt vì sung sướng…

Có lần, chị lau nước mắt, hỏi anh:

“Chị ấy dạo này thế nào?”.

Anh khẽ gỡ cánh tay chị ra khỏi cổ, nói qua hơi thở:

“Vẫn xinh đẹp, đảm đang, hiếu kính cha mẹ, chiều chồng, thương con”.

“Thật không?”.

“Thật!”.

“Vậy sao anh còn yêu em?”.

“Anh không biết. Có lẽ em có sức hấp dẫn riêng”.

“Còn em, em yêu anh vì cái gì?”.

“Vì anh rất giống chồng em, lại mạnh mẽ nữa”.

Câu chuyện vô tình khiến cả hai cùng lặng đi. Anh tự nhiên cảm thấy ân hận. Anh có một gia đình thật hoàn hảo. Trong con mắt của người vợ anh lấy vì yêu say đắm, anh được chị tôn thờ như một thần tượng. Chị một tay chăm sóc song thân anh như một người con gái hiếu kính cha mẹ. Chị yêu anh đắm đuối, tin anh một cách mù quáng và sinh cho anh hai đứa con không thể xinh đẹp và thông minh hơn được nữa. Chúng đều đã trưởng thành, con trai giống bố, làm kĩ sư thiết kế tàu thủy, con gái giống mẹ, mới đi dạy học một năm đã đạt danh hiệu giáo viên giỏi cấp trường. Riêng anh, cho dù anh có đi đêm về hôm chăng nữa, chị vẫn tin anh chỉ đi vì công việc.

Còn chị, chị hay nghĩ tới chồng sau mỗi lần cố quên anh ấy đi để sống với người tình. Thật tội nghiệp, chồng chị hiền như một cục đất. Tốt bụng nhưng vụng về. Nói oang oang như cãi nhau nhưng lại rất dịu dàng với vợ con. Nói cho đúng, chồng chị là người nể sợ vợ. Chị cho gì, anh ấy hưởng nấy, ít khi có lời ra tiếng vào. Tuy nhiên, so với anh thì chồng chị kém nhiều lắm. Anh lịch sự, hào hoa biết bao...

Chị bỗng thấy trong lòng nóng như lửa bèn buông anh ra, thì thầm:

“Cứ mãi thế này em thấy nó làm sao ấy anh ạ. Hay là...”.

“Là sao?”.

“Em ly dị rồi chúng mình cưới nhau!”.

“Có điên mới làm thế, em yêu”.

“Vậy thì anh đưa em tới để em nhận lỗi với chị ấy nhé”.

“Không được, không nên hạ một ông thánh xuống hàng một con quỷ...”.

“Thế thì em...”.

“Chẳng nên làm gì cả! Cứ thế mà sống đã là hạnh phúc rồi, em còn đòi hỏi gì hơn?”.

Họ lại ôm chặt lấy nhau, ngày tháng lại trôi nhanh như nước chảy qua cầu.

Đã gần một năm.

Một hôm chị bảo anh:

“Em đã có anh rồi. Sau lần này, ngày nào em cũng được gặp anh!”.

“Anh cũng có em rồi...”.

“Nhưng em nói “có anh” với nghĩa bây giờ chồng em giống anh được bẩy, tám mươi phần trăm rồi cơ”.

“Anh cũng hiểu như vậy. Vì bây giờ nhà anh cũng đã giống em tới cỡ đó”.

“Thế ư! Anh biết đấy, vì yêu anh nên em đã cố lái anh ấy thành một bản sao. Anh ơi, bản sao có cần giống bản chính một trăm phần trăm không?”.

“Không. Bởi nếu thế, một ngày nào đó, nó cũng sẽ nhàm chán như anh”.

“Em hiểu”.

Khi sắp chia tay nhau, anh chị dự định từ nay sẽ không hẹn gặp nhau nữa. Vì ân hận? Vì người này vẫn có thể thấy người kia đang ở bên cạnh qua những bản sao?

Lúc này, cửa ở phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng lạch xạch, những âm thanh báo hiệu một đôi tình nhân cũng đang sắp chia tay nhau.

Xuống tới cầu thang, anh chị cùng bị khựng lại.

“Không thể tin được!”, anh tròn xoe mắt.

“Tôi có nhầm không đây!”, chị quay mặt đi.

Đôi tình nhân đang khoác vai nhau cố ý đứng chờ anh chị kia chính là chồng chị và vợ anh. Họ không hề tỏ ra bối rối mà bước thẳng tới trước mặt anh chị.

Bốn đôi mắt cùng cụp xuống…

Kể từ đây, ngày vẫn đủ hai mươi bốn giờ.

Tháng vẫn từ hai tám đến ba mươi mốt ngày.

Và năm, không thay đổi.

Đúng ba trăm sáu mươi lăm ngày!