18. CÂU GIỜ
Hôm ấy, sau khi giải xong bài toán hình học không gian, thầy Huyền rủ rỉ kể chuyện.
Về một con số thôi thầy cũng có chuyện.
Thầy kể:
- À, chỉ có một con số mà cục diện thay đổi hẳn nghe. Chuyện thế này. Một ông già sáu mươi muốn lấy vợ, liền đăng báo tìm bạn đời. Báo đăng ông sáu mươi, có một tỉ tiết kiệm. Chả có ma ào hồi âm. Ông hạ xuống năm mươi, có một tỉ rưỡi. Kết quả vẫn như trên. Đành liều lần cuối, cho đăng mới bốn mươi hai, có hai tỉ tiết kiệm. Tuổi tác quan trọng thật, ngay hôm sau có hai chục cô gái mười tám đôi mươi gửi hình và lý lịch tới. Ông già sướng rơn, tay run run lựa một cô gái ưng ý nhất. Vừa lúc đó thì người của tòa báo đến…
Tới đây thì thầy giáo luyện thi đáng kính ngừng kể, lướt ánh mắt hóm hỉnh nhìn khắp cả lớp, hỏi:
- Đố các em người của tòa báo sẽ nói gì nào?
Cả lớp nhao nhao:
- Đòi tiền thêm ạ!
- Chia vui ạ!
- Chúc mừng ạ!
- Gạ đứng ra tổ chức đám cưới ạ...
Thầy Huyền xua tay:
- Ồ không, không phải…
Thấy cả lớp lộ rõ vẻ chờ đợi, thầy tiếp:
- Có em nào đoán được kết thúc chuyện như thế nào không?
Một bạn học sinh nam ở cuối lớp đứng dậy:
- Thưa thầy, em ạ. Kết thúc chuyện “như trên” ạ.
- Thế là thế nào? Thầy Huyền ngạc nhiên, hỏi.
- Dạ, thưa thầy, “như trên” có nghĩa là giống y hệt chuyện thầy đã kể ở các năm trước, ngay sau khi giải xong bài hình không gian này ạ.
- Vậy, em…
- Dạ, hai năm trước em đã luyện thi với thầy. Và… Kết của câu chuyện là tòa báo đến xin lỗi ông già! Vì cái gì? Có phải là do họ in nhầm số bốn thành số chín không ạ? Tòa báo in ông già chín hai tuổi chứ không phải bốn mươi hai…
Thầy Huyền dồn:
- Thế em có biết vì sao các cô gái lại nhao nhao đến với ông già chín mươi hai mùa lá vàng rụng chưa?
Bạn em tự tin:
- Em nghĩ là do tình yêu ạ.
Thầy Huyền phá lên cười:
- Em đã nghe chuyện nhiều lần mà vẫn chưa hiểu. Thầy chốt lại, em đúng một nửa. Các cô ấy đến với ông lão vì ông sắp chầu giời! Vì tình yêu? Em nói thế phải không? Không sai. Nhưng mà là yêu tiền…
- Ơ, em vẫn chưa hiểu!
Cả lớp ồ lên, cười như chợ vỡ.
Đúng vào thời khắc đó, chuông báo hết giờ học ré lên. Reng, reng, reng…
Thầy Huyền phẩy tay:
- Ô kê, bữa sau ta tiếp nha…
Luyện thi với thầy thoải mái thật!
Ô kê,