19. VÔ GIÁ
Mùa thu năm 2005, nhà văn Minh Quốc cho tái bản tập truyện ông viết song hành với một đời đi dạy học.
Cuốn sách nhỏ khiến ông nhớ tới chuyện xảy ra vào đầu hè năm 1996.
Lần ấy, ông đem tập truyện vừa xuất bản của mình đến lớp bán cho học trò. Về nhà, kiểm lại sách, ông biết có hai cuốn học sinh không trả tiền.
Nhà văn tủm tỉm cười:
“Thế là lời rồi!”.
Cho tới giữa hè năm nay, một hôm nhà văn bỗng nhận được một bức thư.
Người viết thư xưng là học trò cũ.
Đầu thư, em xin lỗi thầy cách đây chín năm mua sách mà không có tiền để trả. Dĩ nhiên, vì quá mê sách, em đã thở dài và giấu lẹm hai cuốn truyện vào cặp.
Tiếp theo, em báo tin nay đã là giám đốc ở một công ty xuất nhập khẩu thủy hải sản ở Bến Tre. Em tâm sự đã học được rất nhiều từ cuốn sách thầy viết.
Cuối thư, em nói vì lòng kính trọng và biết ơn sâu sắc, em xin gửi đúng số tiền theo giá in trên bìa sách là hai mươi ngàn đồng tới thầy.
Nhà văn rơi nước mắt, phá lên cười ha hả:
“Lời lớn rồi! Văn tôi lời lớn rồi!”.
***
Đầu năm học, nhà văn tới lớp khoe chuyện trò cũ với các em học sinh lớp ông đang dạy.
Nhà văn vô cùng ngạc nhiên khi ông vừa dứt lời thì em lớp trưởng đã hô cả lớp đứng dậy.
Tay em nào cũng đều đặt sẵn vào cặp sách vừa mở hé.
Lớp trưởng hô tiếp:
“Một, hai, ba!”.
Cả lớp đồng loạt đưa tay lên.
Nhà văn không tin ở mắt mình nữa.
Trên tay từng học trò, tập truyện của ông xòe nở như những bông hoa.
“Cảm ơn! Cảm ơn các em!”.
Giọng ông lạc đi vì xúc động.
Rồi nhà văn ngồi xuống.
Bỗng nhiên, mặt ông hơi biến sắc.
Lúc ấy, một loạt câu hỏi thoảng qua như cơn gió đầu đông:
“Chúng mua mà chưa đọc? Hay sẽ không đọc? Mình vẫn lời? Hay đang lỗ?”.
Tan trường, em lớp trưởng tìm gặp nhà văn.
Em khoe:
“Thưa thầy, mấy bữa nay, chúng em đều đọc truyện thầy viết trước lớp sau giờ truy bài”.
“Thật thế ư?”.
“Dạ. Và chúng em cảm thấy…”.
Thầy giật mình:
“Thấy thế nào?”.
“ Giờ văn của thầy hay hơn nhiều ạ!”.
Nhà văn nắm chặt lấy tay cậu học trò nhỏ, mỉm cười.
Ông muốn nói lời cảm ơn mà cổ họng cứ nghẹn ứ lại.
Văn ông đã trở thành vô giá?