← Quay lại trang sách

24 - Dung Hòa

Bấm thẻ xong quay ra, bà Dung gật đầu mỉm cười chào mấy đồng nghiệp đứng xếp hàng sau lưng mình tới cuối cùng là bà Hoan đang nhích dần theo người đi trước. Sau lời hỏi thăm bà Hoan ngắn gọn, bà Dung để ý thấy vẻ mặt buồn tiu nghỉu của bạn, cứ tự hỏi chắc có chuyện không hay xảy ra, thôi để tới bữa ăn trưa hãy chiều lúc tan sở ra về sẽ hỏi cho biết, có thể an ủi bạn phần nào.

-Ăn đi chút gì chị Hoan.

-Buồn quá, ăn không nổi.

-Bình tĩnh lại, từ từ sẽ tính, việc gì rồi cũng giải quyết được, đừng vội vã lên án và kết án, hãy tự tìm hiểu mình đã nghĩ gì, đã nói gì làm phật lòng người ta có kiếm cớ gây tội cho người ta. Tôi nói thế nhưng rồi biết chị là người không ngoan, hiểu biết, đứng đắn biết cư xử.

Bà Dung nghĩ phải có lời khen đi trước, khi người ta vui vẻ rồi mới phê bình thì dễ thành công hơn.

Bà nói tiếp:

-Thời giờ chẳng có nhiều, chúng ta ăn uống rồi còn vào làm việc.

Bà Dung vừa đi vừa nghĩ đến gia đình chị Hoan, có bề ngoài gọi là hạnh phúc mà trông mặt chẳng có mấy khi vui, có ai hỏi chỉ thở dài rồi đánh trống lảng, chị chẳng phải là người bép xép hay nói chuyện người thì đến chuyện mình, mình chưa hiểu rõ chị gặp hoàn cảnh bất an như thế nào? Có muốn mình góp ý kiến không?

Hai ông bà Hoan gặp nhau khi còn cắp sách ở bậc trung học, từ tình bạn đi dần tới tình yêu. Họ kếp hợp thành tiểu gia đình hạnh phúc sau khi cả hai đã tốt nghiệp, có việc làm hợp khả năng, dần dà có căn nhà khang trang, có những đứa con trai, gái mũm mĩm xinh sắn lần lượt xuất hiện tô điểm cho một gia đình ngày càng hạnh phúc thêm.

Cũng như nhiều cặp vợ chồng mới lấy nhau, họ chiều nhau, âu yếm nhau, quý mến nhau, giúp đỡ nhau, bàn hỏi nói cho nhau nghe những vui buồn hàng ngày, chia xẻ cho nhau niềm vui, yên ủi nhau khi gặp nỗi buồn. Nhưng ở đời có mấy ai hưởng cuộc đời bình yên hạnh phúc cho tới khi bạc đầu răng long như lời nhiều người chúc cho đôi tân hôn, mà không bị ít nhiều sóng gió phát xuất từ trong hay ngoài gia đình.

Có khi chỉ vì những chuyện không đâu rất tầm thường, vui chuyện kể cho nhau nghe cả hai vợ chồng phân tích tranh luận, vợ bênh người này chồng cho người kia là phải rồi dần đưa đến cãi vã tạo nên sóng gió, nếu không có một việc làm vô ý thức cả đôi bên không chịu tìm hiểu, không chịu tha thứ, không nghĩ đến hậu quả sẽ tác hại cho cả hai bên để cho các con mình chịu ảnh hưởng bất an về tinh thần.

Bà Hoan phàn nàn:

-Nhà tôi có tính thật thà mà cố chấp: Biết người bạn có tính cờ bạc, mỗi khi anh bạn đến hỏi vay mượn, nhà tôi không từ chối cách khéo léo nhưng lại bảo: “Tôi có thừa tiền cũng không cho anh vay để đi đánh bạc.” Đã không vay được tiền lại còn bị tức giận thêm. Còn mấy ông bạn bợm nhậu mỗi lần đến là được anh ấy đón rước vào nhà để bàn lập đoàn lập hội, tham bác ý kiến về tình hình chính trị, về thời cuộc.

Còn tôi muốn tiết kiệm khỏi đi ăn hiệu thì chịu khó đi chợ vào bếp làm đồ nhậu hầu các ông bạn: bàn soạn cho chán, ăn nhậu cho đã rồi kéo nhau đi, đi đâu tôi cũng không biết. Bổn phận vợ con ở nhà thu dọn trông coi nhà cửa săn sóc các con ăn học. Trong lúc các ông bạn nói chuyện với nhau tôi đã nghe để ý quan sát nhận xét, khi họ về tôi đưa nhận xét của tôi: “Các ông bạn nói thì nhiều mà chưa ai làm nổi việc gì, họ không chủ đích, không căn bản, viễn vọng ảo tưởng. Không nên quá tin.”

Chưa nói hết câu là anh đã nổi nóng nói át đi: “Đàn bà biết gì?”. Tôi thừa hiểu chàng đánh trống lấp đi vì sự chi phí cho những ông bạn khéo nói mà chàng đặt hết lòng vào họ.

Còn tôi ngày nghỉ muốn đưa các con đi chơi, đi mua sắm phải đắn đo với số tiền kiếm được, có dư nhiều mới dám tiêu, loại bỏ những xa xỉ vô ích, bỏ cả thị hiếu thời trang, thế mà khi về nhà vẫn bị anh ấy kiểm soát, lại kêu tôi hoang phí không biết để dành tiền. Bạn bè họ hàng của tôi có ai đến chơi anh lơ là, gặp dịp là anh chê người tôi quen như là thích cờ bạc, lẳng lơ, thiếu thành thật, nói nhiều, vô ý thức. Mỗi người đều được anh tìm điểm xấu để chê, không muốn cho tôi đi lại giao thiệp với ai, còn anh ấy đi đâu chỉ đi một mình, không muốn đưa tôi đi cùng.

Vì tự ái, không bao giờ tôi đòi đi theo, riết thành tôi có mặc cảm là mình xấu, dốt, tôi tự an ủi thôi cũng xong. Nếu tôi đi tới những chỗ hội họp mà mục đích chính là ăn nhậu cho đã, việc công ích chỉ bàn chơi lấy lệ, việc trọng đại mơ hồ như lên cung trăng, chắc là tôi không ngồi im mà khi tôi nói chắc là khó nghe lắm, sẽ làm mất thể diện chồng tôi. Vợ chồng tuy hai là một, không phải lấy sức mạnh mà đàn áp nhau được. Tôi không thể nhịn mãi tuy tôi rất thương các con tôi, tôi đang nghĩ đến lối thoát, tôi có đủ nghị lực tự chủ, không chịu được sự khinh khi của anh ấy trước mặt các con tôi.

Bà Dung từ tốn đáp:

-Rất cám ơn chị Hoan, chị đã tin tôi thổ lộ tâm tình, nhân danh tình bạn tôi cũng xin góp chút ý kiến khách quan nếu chị đồng ý.

Chị là người khôn ngoan, hiểu biết nhiệm vụ làm vợ làm mẹ không thiếu sót. Gây ra bất an trong gia đình là lỗi lớn ở anh vì quá quen với nếp sống hằng ngày, ngoài thì giờ làm những công việc ở sở ở hãng, về đến nhà đã có sẵn cơm ăn áo mặc nhà cửa tiện nghi đầy đủ, các con học hành ngoan ngoãn. Anh không nhớ là đã do bàn tay chị đóng góp tác tạo vì đã quá quen xem thường mà anh lơ là quên cả những chiều chuộng, âu yếm chị như trước, rồi vì bạn bè, muốn hãnh diện mình là chủ gia đình, có quyền quyết định làm gì vợ con đều phải theo.

Anh đã quên không nhớ rằng chị là người mà anh đã gặp ở trường học, sự hiểu biết của chị có kém gì anh, có thể còn trông xa thấy rộng hơn các ông bạn nhậu của anh. Chị nên nhớ một số đông đàn ông dù có học có sự hiểu biết nhưng trong óc họ cách hành xử của họ vẫn còn giữ nhiều ít cổ truyền hủ lậu “chồng chúa vợ tôi”, coi người đàn bà là sở hữu dù thâm tâm họ biết họ trái, kém người vợ về môn nào đó nhưng ngoài mặt họ vẫn lấn áp, phủ đầu, nói nặng lời đàn áp đối phương.

Chúng ta là người đàn bà, vóc dáng bé nhỏ, sức lực yếu kém hơn đàn ông về bề ngoài, nhưng đáng kể hơn về tinh thần, óc sáng tạo, sự nhận xét, nghề nghiệp chuyên môn, tất cả những gì đàn ông làm được đàn bà đều làm được. Cũng xin góp thêm một ý kiến: khi họ giận dữ vô cớ, cách hay nhất là cứ việc tỉnh bơ không thèm trả lời (Cũng là cách khinh đối phương kém hiểu biết). Lấy giận dữ thắng giận dữ chỉ làm giận dữ gia tăng. Lấy bình tĩnh thắng giận dữ, giận dữ tiêu tan, nên kiên nhẫn chịu đựng.

Như chị nói anh ấy là người thật thà, đây là một đức tính đáng quý để giữ được nhân phẩm, sự thật sẽ giúp cho anh ấy tìm thấy điều mãn nguyện trong cuộc đời và sẽ biết chia sẻ hạnh phúc với chị. Chị nên dung hòa ý kiến giữa anh chị, cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm êm đềm xa xưa, nhớ lại những lời dịu ngọt, âu yếm, chiều chuộng nhau từ trước mà ít lâu nay cả hai anh chị đã vô tình quên khuấy.

Gia đình là căn bản, nền tảng của xã hội và quốc gia. Những phần từ ưu tú được cống hiến cho quốc gia đã phát xuất từ những gia đình có giáo dục, có hạnh phúc an vui. Được như vây những chủ gia đình đã khôn ngoan, học hỏi, kinh nghiệm biết dung hòa mới giữ được hạnh phúc trường cửu.