31 - Người Bạn Tốt
Tay thì rửa chén, trong lòng Nhung ứ lên đến cổ họng, cơ hồ những thức ăn đã nuốt trong suốt bữa cơm đưa lên hạ xuống vần vũ trong bụng, không còn chút dư vị ngon miệng bởi những thức ăn thơm ngon như lúc vừa ăn xong. Trong bữa cơm, Vũ chồng nàng vừa xem báo vừa ăn, đây cũng là tật chung của chàng và nhiều người đàn ông khác không riêng gì Vũ.
Một đôi khi Nhung hỏi chồng ăn được chưa, ngon không? Vũ lại ừ ào ngon, ngon lắm, như giật mình chàng chú ý vào món ăn gắp món này sang món khác ăn cho chóng xong để còn xem nốt tờ báo đang xem dở. Ăn cơm xong, Nhung đứng lên thu bát đũa đưa ra bồn rửa rồi đi lau bàn. Trên kệ để sẵn trái cây ăn tráng miệng. Vì hôm trước có mấy người bạn gởi đưa cam ra ăn chơi, chỉ còn độc nhất trái cam Vũ vừa lấy xuống để trên bàn, miệng nhắc Nhung lấy cho con dao và đĩa để đấy rồi Nhung lại quay đi rửa chén, trong lúc đó Vũ bổ cam ăn hết cả trái cam.
Nhung cứ tưởng Vũ sẽ ăn một nửa hay ít ra cũng để phần nàng vài miếng ăn tráng miệng. Tự nhiên Nhung thấy khó chịu. Con người chỉ biết ăn một mình, ích kỷ thật, nói ra thì cho mình tham ăn, từ xưa đến nay mình không hay nói, nói ra lại cho là mình nhỏ nhen: vì không nói ra được nên trong lòng Nhung cứ ấm ức không đâu, rồi nhớ lại từ việc này sang việc khác lộn xộn cứ lần lượt phơi bày ra trước mắt, cũng tức tối như hôm nay: như lần mình đang bận úi quần áo, anh bạn đến rủ đi chơi, Vũ không rủ nàng cùng đi, lại nói em ở nhà anh đi chơi, nếu rủ nàng sẽ đi ngay, ấm ức không nói rồi cũng qua.
Có khi vừa đi làm về tới nhà chưa kịp nghỉ ngơi đã thấy lù lù kéo mấy ông bạn về nói truyện ầm ĩ cứ tưởng rồi họ về nhưng Vũ giữ họ lại, kêu mình đi làm mấy món nhậu, ăn uống truyện trò chán rủ nhau đi, chả thèm nói câu gì, nhà cửa tùm lum chỉ một mình thu dọn đến khuya Vũ mới về, thấy nhà cửa đã dọn sạch sẽ nói được một câu lấy lòng “em dọn làm gì cho mệt, để anh về dọn, em cứ đi ngủ đi.” Nói để mà nói chứ Vũ có sờ mó làm gì đâu, rồi mình cũng phải làm.
Nhung đoán các chàng chỉ rủ nhau đi du hí nhảy nhót cờ bạc, tin làm sao được. Mình cũng phải đi làm như ai, có phải ăn bám vào hắn đâu, cứ về tới nhà là đầu tắt mặt tối làm đủ thứ cơm nước, giặt ủi, sai lấy từ cái tăm, ly nước lại còn kêu quần ủi không thẳng nếp, áo giặt chưa sạch. Đầy tớ không phải người làm thì không, mình cứ chịu nước lép mãi hay sao! Càng nghĩ, cơn giận càng tăng, nếu không nói cứ lần lượt bắt nạt mình mãi. Ở đây là nươc tự do, bình đẳng, mình phải có quyền.
Từ đây Nhung nuôi ý giận Vũ. Bắt đầu từ lúc đi đón các con về nhà, Nhung không thèm nói gì với Vũ, cho các con ăn, tắm rửa đưa đi ngủ. Nhung cũng ở luôn trong phòng với các con. Vũ xem báo xem truyền hình xong đi ngủ không hỏi đến vợ đến con càng làm cho Nhung tức tối đến nghi ngờ Vũ không còn yêu vợ, đến con cũng không hỏi tới.
Người đâu mà vô tình đến thế, hay đã có mèo, nên thường gạt mình ở nhà để hắn đi một mình tìm mèo cho dễ. Vốn tính ít nói, Nhung cứ nằm thao thức tức tối nghĩ đến ngày mai bắt đầu chương trình đối đầu với Vũ như thế nào, đồng thời dò hỏi xem đã lâu nay chàng đi ăn chè với ai, ở đâu, phải đối phó ra sao.
Nhung dậy sớm lo đưa các con đi gửi, không làm cà phê ăn sáng cho Vũ như mọi khi. Chiều nay khác thường lệ, Nhung gặp mấy người bạn rủ nhau đi ăn. Các bà mà gặp nhau thích nói hơn thích ăn, một số các bà có tật hay ngồi lê mách lẻo là tính trời sinh cố tật. Nhung chỉ ngồi nghe. Đôi này sắp rã nhau, đôi kia cãi nhau một trận kịch liệt phải gọi cảnh sát rồi cũng đến chia tay, chia con, chia của, bình quyền có tự do ai mà chịu được những chàng vũ phu, nghiêm khắc.
Có chàng mèo chuột tùm lum, có cô nương lăng loàn, cờ bạc, gặp chàng nào hảo ngọt cứ tự do khoác tay, có nàng thay nhân tình như thay áo. Có nhiều chàng nhiều nàng bề ngoài nói năng có vẻ đạo đức đấy nhưng có dịp thì thủ đoạn phơi ra, chim chồng mèo vợ của bạn không từ ai, nên đề phòng, các bà căn dặn nhau không nên tin ai quá, hối không kịp.
Vũ đi làm về thấy nhà im lặng, vào bếp không có sẵn cơm như thường lệ, hơi ngạc nhiên chờ một lúc không thấy Nhung về, quá đói phải lái xe đi ăn ngoài. Trở về nhà thấy Nhung đang ngồi chơi với con Vũ lên tiếng hỏi:
-Đi đâu? Sao không nấu cơm cũng không nói gì, về nhà bao giờ?
Màn đấu khẩu bắt đầu như Nhung đã dự liệu.
-Anh cũng đi làm, tôi cũng đi làm, muốn ăn cơm thì nấu lấy mà ăn, không ai phải hầu ai. Đi về đâu là quyền của tôi, cũng như anh đi đâu làm gì có bao giờ anh nói cho tôi biết không?
Đang bực mình vì bữa ăn ngoài vừa tốn tiền vừa món ăn kém ngon không được như ý hay không ngon bằng món ăn thường ngày do tay Nhung làm, lại phải nghe thêm những câu vừa chất vấn vừa thách thức, chẳng cần tìm hiểu chạm tới tự ái vì Nhung dám cãi lại, nộ khí xung thiên, chàng xô ghế đứng lên toan hành hung vợ.
Nghe ầm ĩ, đứa nhỏ đang trên tay Nhung, thằng con lớn chạy lại ôm chầm lấy mẹ, cả hai khóc ầm ĩ làm Vũ khựng lại nhìn vợ con trong lòng còn ấm ức chàng vơ vài thứ để trên bàn, lọ hoa, gạt tàn thuốc lá hắt xuống sàn nhà vỡ tan tành rồi bỏ đi tới khuya mới về.
Hoạt cảnh ngắn dài như trên thỉnh thoảng lại xẩy ra, không khí giận hờn âm ỉ mãi rồi đến ngày bộc phát. Nhung đưa con về nhà cha mẹ tá túc đòi ly dị.
Từ hôm Nhung không đưa con về nhà, Vũ nhớ con lắm nhưng tự ái lại giận Nhung tự dưng giở chứng hỗn láo sinh sự cãi nhau, cứ đổ tội cho chồng có mèo mỡ ở đâu, không giúp đỡ vợ con, đi ăn đi chơi một mình. Vũ cho là mình không có tội gì, chính Nhung đã gây xáo trộn trong gia đình, còn đi chơi ăn nhậu với bạn bè là quyền của mình. Đi làm suốt tuần, ngày nghỉ cũng phải đi chơi xả hơi theo sở thích của mình, còn phải lệ thuộc ai nữa.
Không ai cản trở, Vũ như con thiêu thân tìm lối thoát. Nhung sau những đêm trác táng trận cười suốt đêm, sau những bữa nhậu say tỉnh lại chàng nhận thấy thân thể rã rời, sức lực tiêu hao, lòng nhớ con dằn vặt tâm hồn não nề, còn đâu những ngày hạnh phúc bên vợ bên con. Không ngờ Nhung lại giận đến nỗi ly dị. Vẫn còn giận Nhung nhưng nghĩ đến hai con rồi đây tương lai sẽ ra sao, chúng sẽ mất cha hay mất mẹ, Vũ khổ sở, lo lắng mất ăn mất ngủ đã mấy ngày.
Điện thoại kêu hoài Vũ cũng chả thèm nhắc. Gần đi ngủ, lại điện thoại kêu, đành nhắc lên nhận ra tiếng Tùng, người bạn thân nhất đi công tác đã mấy tháng nay bây giờ trở về gọi hỏi thăm Vũ và vợ con. Vũ thở dài trả lời sắp ly dị đến nơi, hiện bây giờ vợ con không có ở nhà.
Giật mình vì tin gia đình bạn sắp tan vỡ, Tùng thở dài.
-Bây giờ khuya rồi bạn ngủ đi. Ngày mai cuối tuần là ngày nghỉ tôi sẽ lại nhà anh sớm, chúng ta tìm hiểu lo phương pháp hàn gắn lại, đừng buồn.
Sau tuần cà phê, Tùng hỏi:
-Bây giờ anh kể lại diễn tiến từ đầu khi xẩy ra sự xích mích cho tôi nghe. Người trong cuộc với tâm trạng vừa giận vừa yêu vừa thương vừa ghét, ở với nhau lâu không biết hâm nóng, cái gì cũng thành quen quá ra nhàm chán rồi chỉ nghĩ đến cái tôi là phải là hơn là đúng. Phải là người ngoài, hiểu rõ đôi bên, nên để cho người làm trọng tài.
Vũ liền kê tất cả mọi chuyện cho Tùng nghe. Im lặng một lúc, Tùng nói:
-Theo tôi cả hai anh chị đều có lỗi, không chịu lắng nghe nhau, không giải thích cho nhau hiểu ý của mình, cố chấp tự cho là mình phải, cố bảo vệ lấy thành kiến của mình, mơ hồ biết mình có lỗi, đối phương cũng có phải, vì tự ái không ai chịu nhận lỗi để đến lúc tan vỡ hối không kịp.
Vũ yên lặng không nói gì. Tùng tiếp:
-Vì tình bạn hôm nay anh cho tôi cái hân hạnh làm môi giới cho anh chị, mời anh cùng tôi đi đón chị và cháu, xin nói trước là anh phải sửa soạn đến xin lỗi chị dù anh cho là không có lỗi, nhưng xin lỗi vợ mình và đón con về chứ có phải xin lỗi vợ người ta đâu mà ngượng. Tình yêu chân chính là bắt đầu khi người ta biết cho đi mà không mong nhận lại. Người đàn bà thích bị chinh phục hơn là đi chinh phục, thích nương tựa hơn là thích điều khiển. Vì gia đình muốn làm gì cả hai vợ chồng phải cùng nhau thông cảm.
Nhung cũng chỉ chờ Vũ hạ mình xin lỗi. Được vuốt ve tự ái là đủ, nàng đâu có muốn quyết liệt để tan vỡ gia đình. Cả hai vợ chồng Nhung Vũ cám ơn anh bạn có hảo ý đã nhận xét đúng tâm lý từng người, cứu vãn được hạnh phúc gia đình bạn.
Những việc không đâu rất tầm thường nhưng vì một lời nói, một cử chỉ, một việc làm vô ý thức, cả đôi bên không chịu tìm hiểu, không chịu tha thứ, không nghĩ đến hậu quả thâm thương về tinh thần. Hãy nhìn về đàng trước tiến buớc, hãy nghĩ về tương lai hoạch định công việc gì nên làm có lợi cho mình cho con cháu mình sau này. Hãy quên những lầm lỗi người ta làm cho mình thiệt hại, khó chịu. Hãy tha thứ cho người. Nhớ lại quá khứ, hãy nhớ lại lúc mới lấy nhau, yêu nhau, cái gì cũng tốt cũng đẹp. Có thể mới bỏ qua những lầm lỗi của nhau để cùng gây dựng hạnh phúc gia đình.