32 - Tương Kính Như Tân
Trong ngôi đền thờ trước mặt đấng linh thiêng tối cao, hai người nam nữ nắm tay nhau thề hứa sẽ ở với nhau, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng nhau trọn đời. Hay trước bàn thờ gia tiên, đôi bên hai họ của đôi thanh niên nam nữ cùng nghiêm trang chứng kiến phút long trọng của hai người thề hứa: sống đến đầu bạc răng long, sống với nết tốt cũng như tính xấu, khi yếu đau cũng như khỏe mạnh, khi nghèo khó sa cơ nhỡ bước cũng như khi giầu sang danh vọng.
Qua tuần trăng mật, đôi vợ chồng trở về đời sống hiện thực, cả hai cô cậu nghĩ đến ngày mai phải đi làm, nếu đã có công việc đang làm, hay chưa có, vẫn còn trong vòng tay cha mẹ phải nuôi, thế là không ổn, đến tuổi trưởng thành, cha mẹ lấy vợ gả chồng cho con rồi phải biết tự trọng sống tự lập là lẽ đương nhiên, lại có thực mới vực, giữ vững được tình yêu.
Đang sống yên vui với mái gia đình trong sự mến thương che chở của cha mẹ, hồn nhiên hòa hợp với các anh chị em, bỗng nhiên phải tách rời ở nhà riêng, ăn riêng, cả hai phải đi làm, ngỡ ngàng với cuộc sống mới, lâu dần rồi thành quen, cả đến tình yêu luyến ái cũng không còn hấp dẫn, mọi cái đều quá quen thành nhàm rồi chán.
Người đời thường gọi là thế gian, thói đời đen bạc. Khi chàng hay nàng đi làm công sở, tư sở, cửa hàng, văn phòng v.v… sẵn môi trường, đồng nghiệp, bạn bè, thư ký văn phòng hay người giúp việc, đã tạo ra nhiều cơ hội trong giờ ăn, giờ nghỉ, nghe được nhiều chuyện của người này người kia, tối ít xấu nhiều, va chạm với người khác phái.
Về đến nhà chàng hay nàng đã quá quen nhìn chồng hay vợ, vẫn bộ mặt ấy vẫn giọng điệu thường thấy, đến bữa ăn là lúc cởi mở nói truyện, cả hai đã không nói gì đến truyện mới lạ.
Nàng đã gặp người đàn ông trông có vẻ cao ráo đẹp trai nói năng hoạt bát, hào hoa phong nhã, không cục mịch quê mùa như chồng mình. Chàng đã gặp bà hay cô thật duyên dáng, nói năng dịu dàng, đẹp và khôn ngoan hơn vợ mình.
Hậu họa bắt đầu mọc mầm, cứ để cho tình cảm xuôi theo dòng, từ mỉm cười, một cái nhìn, câu truyện thường dẫn đến thố lộ tâm tình, một trong hai người có ý ve vãn, thế là lưới tình đã giăng, rủ nhau đi ăn đi chơi đi sắm sửa, ngụp trong hố sâu, không còn nhớ gì đến vợ đến chồng, đến con ở nhà mà có nhớ cũng cố quên đi, xua đuổi khỏi ý nghĩ. Rồi cùng với người mới tìm cách thay thế, đưa người mới vào thay thế địa vị người đã cùng mình thề hứa đã chung lưng hòa đồng lúc vui như lúc buồn chia sẽ những khó khăn đã qua.
Một bà mẹ có năm con phàn nàn sang tới đất tự do được hưởng nhiều tiện nghi sung sướng nhưng tinh thần tôi căng thẳng quá. Ở đây không có cảnh chồng chúa vợ tôi như ở nhà, nhưng hạnh phúc khó giữ nổi trong tầm tay, có tiền có địa vị càng ngày chồng tôi lại thấy khó tính, về đến nhà là kiếm truyện chửi bới con cái, chê trách tôi nhiều cái vô cớ làm cho tôi khó chịu cố ý tìm dịp đi khỏi nhà, làm như về đến nhà là ngục tù.
Tôi nghĩ khó mà sống mãi như thế này. Cũng muốn bắt chước người ta ly thân hay ly dị. Nhưng nghĩ lại thương đàn con thơ chúng sẽ ra sao, tuy tôi đủ sức nuôi chúng, một mình tôi không thể dậy dỗ che chở các con đến nơi đến chốn nên tôi phải phấn đấu nhẫn nại, dù không muốn cũng khó thoát cảnh chia ly vì chồng tôi đã cố ý.
Một bà ngồi cạnh nói tiếp. Tôi rất phục bà chị ở nơi đây sẵn môi trường kích thích, quá tôn trọng tự do cá nhân không còn chỗ cho luân lý chen chân, bà chị vẫn giữ được phẩm cách con người, đem tình thương con đặt trên hạnh phúc. Tôi xin đưa một câu truyện để bà chị áp dụng, của một người bạn tôi đã kể lại, dùng tình cảm giữ được hạnh phúc như sau.
Ít lâu nay chồng tôi đi làm về thất thường. Buổi sáng ít khi ăn đã đành vì tôi đi làm sớm hơn chồng tôi một giờ, buổi chiều tôi đi làm về trước đó đủ thì giờ làm cơm chiều sẵn sàng cho chồng và các con đi học về cùng ăn, nhưng chồng tôi ít chịu ngồi vào bàn ăn cơm với vợ con, đã vậy hay chê cơm nước làm như vậy ăn sao được, nếu tôi có nói đã làm những món anh thường hay ăn, lại cho là tôi hay cãi lại, rồi chửi mắng con cái hết con này đến con khác làm cho các cháu sợ không dám đến gần bố.
Sau một đêm suy nghĩ, hôm sau tôi đổi chiến thuật. Tôi xin phép nghỉ buổi chiều, tôi tới tiệm chải đầu sửa sang lại bộ mặt cho tươi mát sáng sủa, về nhà tôi nấu vài món ăn mà chồng tôi rất thích ăn, và món chè ít khi chồng được ăn vì lười đã lâu tôi không làm sẵn. Xong tôi gọi tất cả các con phải đi tắm gội sạch sẽ ăn mặc tươm tất đợi đón bố. Trước khi chồng tôi về, tôi bắt các con và tôi phải ăn qua loa chút ít cho đỡ đói, và phải đợi khi nào bố về mời bố vào ăn bấy giờ tất cả sẽ ăn.
Nhà cửa tôi cũng ráng lau chùi sắp xếp cho gọn ghẽ sạch sẽ. Rồi tôi phân công: thấy bố về tất cả các con ra đón bố, đưa lớn đỡ cặp đưa vào cất cho bố, khi bố ngồi xuống hai đứa cởi giầy cho bố, còn hai đứa nhỏ nhất tôi dặn phải ôm hôn bố rồi mỗi đứa ôm một bên tay bố.
Dặn dò các con xong mẹ con tôi ngồi đợi như chờ một người khách quý chưa bao giờ gặp; hôm nay chồng tôi lại về muộn hơn mọi ngày, bước vào nhà với bộ mặt cau có như muốn gây sự với ai, chưa kịp nói gì thì các con tôi đã ùa ra làm theo đúng lời tôi đã dặn trước. Khi hai đứa đã cởi xong giày, hai đứa nhỏ ôm hai bên tay bố, tôi đem đến chiếc khăn mặt nhúng nước nóng có mùi nước hoa và hỏi anh có mệt không, có đói không, muốn ăn chè hay ăn cơm, với vẻ mặt rất vui vẻ nhỏ nhẹ.
Nhìn lên bàn ăn đủ những món ăn chàng thích rồi hỏi lại tôi sao bây giờ này cả mấy mẹ con chưa ăn. Tôi nói có đói cũng ráng chịu, đợi bao giờ bố về mới cùng ăn cả nhà cho vui. Biết vợ con cứ đợi, chồng tôi ngồi vào bàn không ăn nhưng nhìn các con ăn ngon lành vì đói, chồng tôi đã hiểu và hối hận, từ đấy không còn để mẹ con tôi chờ cơm, và tôi cũng hiểu thêm người đàn ông cần sự vuốt ve, thích nhìn bộ mặt vui tươi, muốn nghe những lời dịu dàng êm tai và chúng tôi nhớ lại và sống như thời mới yêu nhau.
Luôn luôn nghe nói về các ông hay thay lòng đổi dạ, vì vậy các bà cũng lại bắt chước các ông đi làm, cũng buôn bán, các ông làm nghề gì các bà cũng bắt kịp, có khi còn kiếm nhiều tiền hơn các ông là khác.
Một ông phàn nàn không còn hiểu được đàn bà lòng dạ họ biến đổi họ muốn gì. Tôi chỉ biết đi làm cuối tháng đưa tiền về trả hết các bill, còn lại cũng muốn để dành đổi nhà lớn hơn, để dành sau này cho các con ăn học. Còn muốn tự do đến mức nào mà vợ tôi không còn nghĩ đến tình nghĩa, muốn dứt bỏ đi ở một mình rồi các con tôi sẽ ra sao?
Một ông bạn phân tích như sau: Vợ chồng lấy nhau yêu nhau phải có trách nhiệm duy trì tình yêu đó. Phải hiểu như câu của người yêu đáp ứng với sự hiểu biết đó. Vì vậy cả hai phải thông cảm, có thế mới giữ vững được hạnh phúc gia đình. Nói đến trách nhiệm gia đình, người đàn ông nên nhận nhiều hơn để người đàn bà còn bổn phận sinh con, nuôi dưỡng, dậy dỗ con cái. Nếu vì hoàn cảnh phải để người vợ đi làm thêm phụ giúp gia đình, không nên để hai vợ chồng làm khác giờ, vợ làm đêm chồng làm ban ngày hay vợ làm ban ngày chồng làm ban đêm. Những cám dỗ ở đâu cũng có, cần đề phòng và biết tránh. Không ai học được chữ ngờ.
Tình yêu là chấp nhận mỗi khi cả hai không thỏa mãn những đòi hỏi yêu sách, sắp sửa đi đến gây gỗ thống trách nhau, cả hai nên nhớ lại và nhắc lại những lời đã hứa trước đấng linh thiêng trong đền thờ hay trước bàn thờ tổ tiên có cha mẹ họ hàng đôi bên chứng kiến, rồi kìm hãm lại tính nóng nhớ lại cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, hãy tôn trọng nhau “tương kính như tân”, tìm đến các con làm điểm tựa, làm khổ nhau được nhưng không thể vì mình mà để khổ lụy đến các con, gây ra một viễn ảnh đau khổ cho tương lai chúng.
Và rồi chúng ta sẽ hạ cơn nóng, nuốt tự ái làm hòa với nhau dễ dàng. Sau cơn mưa trời lại nắng. Hạnh phúc gia đình càng đằm thắm hơn, các con được hưởng sự chăm sóc dậy dỗ hoàn hảo của cả cha lẫn mẹ.