Vụ án thứ nhất Côn trùng xác chết biến dị
Ta chữa trị cho người, cho nên sẽ làm tổn thương người; ta yêu người nên sẽ trừng phạt người!
- Tagore
Lời dẫnTôi nhìn đám côn trùng có màu xanh kim loại chui ra chui vào từ đám thịt thối trên xác chết, thỉnh thoảng lại thấy chúng điên cuồng gặm cái xác đó.
Loại côn trùng này thuộc loại bộ cánh vỏ, trong đó bao gồm cả họ bọ cánh cứng, họ Cleridae, họ Nicrophorinae và họ Coleoptera. Loại côn trùng có màu xanh kim loại không nhiều, trong đó họ Cleridae chiếm đa số, và trong họ Cleridae thì chỉ có hai loại là Cleridae chân đỏ và Cleridae cổ đỏ. Đó là hai loại côn trùng sinh sôi về mùa đông điển hình, chúng sinh trưởng từ tháng 10 năm trước đến tháng 4, tháng 5 năm sau, trải qua mùa đông bằng ấu trùng, đến tháng 4, tháng 5 năm sau thì thành nhộng, thời gian là nhộng trong khoảng hai tuần. Từ đó, không khó để suy ra rằng thời gian tử vong là vào khoảng tháng 10 đến tháng 11 năm trước, tuyệt đối không phải là tháng 3.
Loài côn trùng ăn xác chếtTôi là Tô trạch, cuộc đời của tôi đã xảy ra biến cố lớn vì côn trùng. Nói như vậy hẳn bạn rất khó tin, thậm chí bạn có thể sẽ nói rằng, đầu óc tôi có vấn đề. Song, bạn đã không nghe lầm đâu, chính là đám côn trùng nhìn thì rất bình thường ấy đã khiến tôi như bị tẩu hỏa nhập ma để rồi bất ngờ xông vào thế giới toàn những côn trùng.
Là một người từ nhỏ đã rất thích truyện trinh thám, tôi thực sự rất muốn trở thành một thám tử, giống như Sherlock Holmes tung hoành giữa các hiện trường vụ án, thông qua thu thập những manh mối rất nhỏ, tóm gọn bọn tội phạm và lôi chúng ra trước pháp luật. Vì vậy mà tôi quyết tâm thi vào Học viện Cảnh sát. Đáng tiếc là trời không theo ý người, chỉ vì kém có 1 điểm mà tôi đã mất cơ hội trở thành học viên của học viện này.
Do sức ép của gia đình, tôi đành chọn vào khoa Tiền tệ của Đại học Nam Minh. Tôi muốn nhanh chóng tìm ra sở thích mới trong thời gian ngắn, tuy nhiên kết quả lại không như mong muốn. Cho đến một hôm, tôi tình cờ bị cậu bạn học lôi vào ngồi nghe hội thảo của khoa Côn trùng học, và từ đó mở ra một chương mới trong cuộc đời. Điều làm tôi ngạc nhiên là tuy người nói chuyện chưa vào, thế mà hội trường đã chật cứng không còn một chỗ trống, đồng thời mọi người đều tỏ ra rất hào hứng. Cảnh tượng ấy càng khiến tôi tò mò không hiểu người nói chuyện ấy là ai mà lại làm cho các học sinh thích thú đến vậy?
Chỉ một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc chiếc sơ mi màu trắng tinh xuất hiện trên khán đài, phía dưới lập tức trở nên yên lặng. Người ấy đưa mắt liếc nhìn rất nhanh về phía học sinh rồi khua tay nói: “Xin chào các bạn. Tôi là Thẩm Kiến Quốc, một nhà côn trùng học pháp y. Rất hoan nghênh các bạn đã đến nghe giờ của tôi.”
“Nội dung của buổi nói chuyện hôm nay hẳn các bạn đã rõ, đó là côn trùng! Tuy nhiên, cũng có những điểm khác nho nhỏ so với thông thường. Các bạn đến nghe hôm nay rất may mắn, vì tôi sẽ đưa các bạn vào một thế giới mới toàn những côn trùng!” Thẩm Kiến Quốc khẽ nhếch môi, ho một tiếng rồi mỉm cười hỏi: “Chuyến hành trình mới sắp bắt đầu, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Học sinh ở dưới vỗ tay, tiếng vỗ tay vang khắp hội trường và kéo dài đến nửa phút.
“Tốt, xem ra mọi người rất phấn chấn! Tôi sẽ đi ngay vào chủ đề chính ngày hôm nay. Từ sinh vật đơn bào đến động vật có xương sống lớn, đều có thể gọi chung là trùng. Côn trùng là một quần thể mà hệ thống vô cùng to lớn, sức mạnh của chúng rất lớn và không thể coi thường!” Nói xong câu này, Thẩm Kiến Quốc đưa mắt nhìn xuống học sinh ngồi dưới. Nét mặt của học sinh mỗi người một kiểu, nhưng phần nhiều đều tỏ ra vẻ không hiểu. Thẩm Kiến Quốc có vẻ rất quen với cảnh tượng này nên ngừng một lát thì nói tiếp: “Tôi biết, côn trùng trong con mắt của mọi người chẳng là gì, thậm chí là chẳng có tác dụng gì. Nhưng, ngay sau đây, tôi sẽ nói cho các bạn biết về bí mật và tác dụng thần kì của côn trùng mà rất ít người biết!”
Thẩm Kiến Quốc vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng xì xào trong góc hội trường, có vẻ mọi người đều cảm thấy rất tò mò.
Thầy Thẩm tiếp tục mỉm cười và nói: “Thực ra, côn trùng đã có mặt trên trái đất này hàng triệu triệu năm rồi, lịch sử của chúng lâu dài hơn lịch sử của nhân loại rất nhiều. Thần kinh phản xạ của côn trùng lớn hơn nhiều lần của loài người, hễ gặp phải sự tấn công từ bên ngoài lập tức chúng sẽ chống đỡ theo bản năng, hơn nữa, cho dù môi trường sinh tồn tồi tệ thế nào thì chúng vẫn có thể tồn tại được. Sức sống mãnh liệt của chúng khiến con người cảm thấy rất thần kì, thậm chí có người đã chuyên tâm nghiên cứu về cấu trúc tổ chức ADN của chúng và đưa ra một kết quả khiến mọi người sửng sốt!” Nói đến đây, thầy Thẩm ngừng một chút, môi khẽ nhếch lên.
Tôi có cảm giác rằng, nội dung phía sau sẽ rất bất ngờ. Tuy đây là lần đầu tiên tôi nghe thầy giảng bài, nhưng khuôn mặt cương nghị của thầy luôn khiến cho người ta có cảm giác rất bí hiểm, khiến cho tôi có lí do để nghe thầy giảng tiếp.
“Tiếp sau đây sẽ là khoảnh khắc được chứng kiến kì tích, rất chúc mừng vì mọi người đã không ăn cơm vào lúc này.” Thầy Thẩm nói đùa một cách tưng tửng.
Thế rồi, thầy khẽ nhấn vào chiếc điều khiển hồng ngoại trong tay, trên màn hình lập tức thay đổi. Đèn phía dưới cũng vụt tắt, đám đông hầu như không dám tin vào mắt mình, nhiều người đã bắt đầu nôn ọe. Một hồi lâu, những tiếng thì thầm trong hội trường tắt hẳn, cứ như có một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt lấy cổ mọi người, khiến cho họ ngộp thở, bởi vì trên màn hình lúc này hiện ra cảnh tượng một xác chết với một bầy côn trùng nhung nhúc.
“Mọi người thấy rõ rồi đấy, đây chính là chủ đề mà hôm nay tôi muốn nói. Hẳn sẽ có người muốn hỏi: Điều này thì nói lên cái gì? Tôi xin nói rõ cho các bạn biết, côn trùng có thể làm cho xác chết nói được!”
“Côn trùng có thể làm cho xác chết nói được!” Câu nói đó của thầy Thẩm Kiến Quốc cứ vang bên tai tôi. Cũng chính câu nói này đã khiến tôi lập tức ghi nhớ tên thầy. Kể từ đó, tôi bước vào một thế giới toàn những côn trùng và xác chết kì quái.
Ngày 10 tháng 4 năm 2001, tôi bắt đầu vào học cao học tại khoa Khoa học tự nhiên côn trùng tại trường Đại học Nam Minh và lựa chọn học chuyên ngành côn trùng học pháp y. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh với kết quả xuất sắc, tôi đã thi đỗ vào Trung tâm pháp y của Sở và trở thành một pháp y thực tập. Thầy giáo đồng thời là người hướng dẫn cho tôi - thầy Thẩm Kiến Quốc không có vẻ gì là vui mừng trước tin này, ngược lại sợ rằng tôi sẽ có những sơ xuất khi mới vào nghề, vì vậy đã giới thiệu một vị pháp y già giàu kinh nghiệm kèm cặp cho tôi.
Mấy phút trước, tôi bất ngờ nhận được lệnh nhận nhiệm vụ, vị pháp y kèm cặp tôi đã đến ngay hiện trường vụ án, vì thế tôi đành đi theo xe cảnh sát cùng với những người khác. Trên ghế lái chính là một người mặc sắc phục cảnh sát, vẻ mặt nghiêm nghị, đó là Đội trưởng Đội cảnh sát Hình sự Cao Kiện. Bình thường chúng tôi đều gọi anh ấy là anh Cao. Anh ấy là người làm việc rất dứt khoát, nhanh nhẹn, kể từ khi vào nghề đến nay đã liên tiếp phá vỡ rất nhiều kỉ lục của đội cảnh sát, giành liền ba giải quán quân môn võ thuật, được mệnh danh là “Vua bắn súng”, được công nhận là tay súng siêu cấp và kiện tướng đánh giáp lá cà.
Tất nhiên, số vụ án mà Cao Kiện đã phá được trong thời gian đó cũng rất nhiều, đặc biệt là vụ gần đây nhất anh ấy đã không quản xa xôi, truy lùng và tóm bằng được Tưởng Khải - một tên quỷ giết người phân thây trong thành phố về quy án. Vụ án này không có ai trong và ngoài Sở Cảnh sát không biết, nên tiếng tăm của anh bỗng chốc nổi như cồn, vì vậy tờ báo nội bộ của cảnh sát tỉnh đã cho đăng toàn bộ quá trình vụ án đó.
Tôi ngồi trên ghế phụ, nhìn ra cây cối lướt qua ngoài cửa xe và chợt nhận ra hiện trường vụ án có lẽ tại một nơi rất hẻo lánh. Thêm vào đó là những cơn mưa phùn lâu rồi không ngớt, khiến người ta cảm nhận rất rõ thế nào gọi là đường núi quanh co. Khả năng lái xe của anh Cao đúng là siêu phàm, khiến chiếc xe cứ lao đi vun vút như một mũi tên. Khi chúng tôi đến nơi thì đã là xế chiều, tuy nhiên, điều đó cũng không ngăn được công việc của chúng tôi.
Sau khi đỗ xe xong, tôi và anh Cao lần lượt xuống xe. Tay phải tôi cầm chiếc hòm đựng dụng cụ pháp y màu trắng và cũng là công cụ kiếm cơm của tôi. Tôi nhìn lướt một lượt, dải dây phong tỏa màu vàng đã phong tỏa bốn xung quanh. Tôi thấy rất đáng tiếc khi không thể là người đầu tiên nhìn thấy xác chết, đành theo sau anh Cao vượt qua tuyến phong tỏa đến lưng chừng núi.
“Cậu ở đây chờ, đừng có đụng vào cái gì và cũng đừng có đi lại linh tinh.” Anh Cao nhắc nhở tôi với vẻ mặt nghiêm nghị rồi rời đi.
Đây tuy là một hình thức, nhưng thực ra lại là một kiểu coi thường đối với tôi. Pháp y là một nghề đòi hỏi vô cùng cẩn thận, còn tôi lúc này mới chỉ là một thực tập sinh, muốn trở thành một pháp y già dặn có thể xem xét hiện trường theo ý thì cần phải qua một thời gian rất dài nữa.
Các nhân viên cảnh sát ở phía dưới rõ ràng là nhiều hơn hẳn những người trên lưng núi. Quang cảnh rất lộn xộn, cho thấy đây là hiện trường của một vụ tai nạn xe. Ở một chỗ cách tôi không xa lắm đã có một chiếc bạt được căng lên. Tôi đã từng được nghe sư phụ Thẩm Kiến Quốc nói rằng, khi gặp phải trường hợp hiện trường ở ngoài trời dễ bị phá hỏng, ví dụ như mưa hoặc gió to thì phải căng lều để che.
Các cảnh sát đang tất bật với công việc của mình, khiến tôi có cảm giác mình như người thừa và cứ phải đứng đực ra tại chỗ như một thằng ngốc.
Bẩm sinh tôi đã là một người không nghe lời, do đó thấy nhàn rỗi, tôi bèn xách chiếc hòm dụng cụ pháp y bắt đầu đi loanh quanh.
Thứ thu hút sự chú ý của tôi nhất đương nhiên là xác chết. Từ xa, tôi nhìn thấy một xác chết đã được đưa ra khỏi xe. Dấu màu trắng được đánh ở chỗ ngồi trên xe chính là trạng thái của người chết lúc xảy ra tai nạn, hơn nữa, đó còn là dấu vết của hai người. Việc làm đó thuộc về phạm vi chức trách của pháp y, chắc hẳn vị pháp y tiền bối của tôi đã làm việc này.
Chiếc xe hơi bị biến dạng nghiêm trọng, nhưng nhãn hiệu BMW thì vẫn nhìn thấy. Trên ghế xe là một lọ nước hoa đã bị làm hỏng, ngoài ra còn có một chiếc bật lửa ZIPPO bằng kim loại. Từ những manh mối trên, có thể suy ra, những người bị nạn là một nam, một nữ.
Mặc dù cảnh tượng trên tôi đã chứng kiến khá nhiều, nhưng đều là qua ảnh và tivi. Hiện trường và phim ảnh khác nhau rất xa. Mùi hôi thối nồng nặc đã thu hút bầy nhặng bu đến, những con giòi màu trắng cũng đang bò lổm ngổm trên mặt của xác chết. Căn cứ vào mức độ phân hủy trên da và số lượng côn trùng ở hiện trường thì có thể suy đoán rằng, người bị nạn đã chết trước đó ít nhất là một tuần.
Tôi lấy sổ tay và bút ra để chuẩn bị ghi chép, bất chợt nhớ đến nhớ đến lần đầu tiên nghe sư phụ giảng về côn trùng học.
“Côn trùng có một họ vô cùng đặc biệt, gọi là côn trùng ăn thịt xác chết. Đó là loại côn trùng chuyên lấy thịt xác chết làm thức ăn. Vừa nãy tôi cũng đã nói rồi, hoạt động thần kinh của loại côn trùng này rất đặc biệt, chúng có thể phản ứng định hướng đối với những kích thích từ bên ngoài để duy trì sự sống. Côn trùng ăn thịt xác chết có 3 loài và 8 họ, sinh trưởng khác nhau từ tháng 1 đến tháng 12. Vì vậy, về mặt lí luận, chúng ta có thể căn cứ vào chủng loại của côn trùng trên xác chết để phán đoán thời gian tử vong. Đó không nghi ngờ gì chính là tiếng nói của xác chết, là bằng chứng đanh thép để xác chết nói cho chúng ta về việc phạm tội của hung thủ!” Lúc đó, tôi đã nhìn thấy ánh sáng trí tuệ toát ra từ đôi mắt của sư phụ cùng vẻ tự tin rất đặc biệt, tôi như nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong tương lai, giấc mộng tưởng chừng đã bị giập tắt của tôi lại lóe lên ánh sáng của hi vọng.
Tuy nhiên, tưởng tượng và hiện thực có khoảng cách rất xa, bây giờ tôi không thể nào tự do trinh thám hiện trường vụ án giống như Sherlock Holmes được, song điều đó không ảnh hưởng gì đến tình yêu của tôi đối với công việc này cũng như với côn trùng. Bây giờ, ở đó ngoài loài nhặng xanh ra những loài côn trùng khác cũng đã kịp thời bò đến.
Tôi mở hòm dụng cụ pháp y ra, lấy chiếc túi dụng cụ từ trong đó đeo vào thắt lưng, chuẩn bị bắt côn trùng.
Nhưng, đúng lúc đó, một cơn gió lạnh từ sau lưng ùa tới. Tôi quay người lại và thấy phía sau xe có một cái bóng trắng lay động, song vì đã chập choạng tối nên không nhìn rõ đó là bóng của vật gì. Bất chợt tôi nhớ ra, trong xe có hai vạch trắng, nên có thể có hai nạn nhân, ấy thế mà lúc này chỉ có một cái xác trên đất!
Bắt trứng côn trùngTôi bắt đầu quan sát xung quanh, thấy cách chỗ tôi chừng hơn ba mét có không ít người, thế mà tại chỗ tôi đang đứng, ngoài tôi ra không có ai nữa, thậm chí cả anh Cao đi cùng tôi lúc trước cũng không thấy đâu. Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, tôi phải lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này!
Tôi lặng lẽ thu xếp chiếc hòm dụng cụ vừa mới mở, cái bóng trắng lúc trước hình như đã phát hiện ra sự có mặt của tôi, phía sau lưng tôi vang lên tiếng sột soạt, tôi càng cuống lên, suýt nữa thì loạng choạng bổ nhào vào xác chết.
“Đứng yên! Giơ hai tay lên!” Bóng trắng sau lưng tôi quát lên và tiến gần lại phía tôi.
Tôi ngây người vì căng thẳng và từ từ giơ hai tay lên, trong đầu hiện lên hình ảnh người đứng sau lưng đang chĩa mũi súng về phía mình.
Không lẽ ngày thực tập đầu tiên của tôi đã phải gặp ngay điều không may nhất? Trang đầu trên tờ báo sáng ngày mai sẽ có dòng tít: Thực tập sinh Tô Trạch đã bị chết bất ngờ?
“Cậu thuộc người của đơn vị nào?” Đúng lúc tôi chuẩn bị đánh nhau với đối phương thì một tiếng nói vang lên.
Trước câu hỏi đó tôi không khỏi ngạc nhiên, đến người mắt kém cũng thấy trên người tôi choàng chiếc áo trắng của pháp y.
Tôi đang định quay người lại trả lời thì chiếc bóng trắng kia đã tiến ngay đến trước mặt tôi và giận dữ gầm lên: “Cậu nhóc, tôi đang hỏi cậu đấy!”
Tôi chăm chú nhìn người đàn ông trung niên mặc chiếc áo choàng trắng, thấy tay ông không có súng, người tôi lập tức lỏng ra, sau lưng thì ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi, tôi là…” Thấy người đàn ông kia trợn mắt đầy vẻ giận dữ, tôi lắp bắp chưa nói hết câu thì đã bị cắt ngang lời.
“Tôi, tôi cái gì?” Người đàn ông kia chỉ vào tôi, nói: “Bậy bạ! Sao cậu lại dám đi lại linh tinh trong hiện trường như thế?!”
Tôi chợt nhận ra người đàn ông kia có lẽ chính là Hàn Phi - vị pháp y tiền bối dìu dắt tôi, do đó tôi bất giác thấy lo lắng.
“Cậu đừng có ở đây làm cản trở công việc nữa, nhanh chóng xéo ra chỗ khác ngay!” Tiếp đó anh ta quay sang hướng khác gầm lên: “Anh Cao! Mau lại đây nhanh lên!”
Vừa dứt lời, anh Cao không biết từ chỗ nào bước ra, trợn mắt nói với tôi: “Thì ra cậu ở đây, tôi tìm cậu cả nửa ngày rồi.”
Hàn Phi xua tay, nói tiếp: “Anh nhanh chóng đưa cậu nhóc này ra chỗ khác. À, phải rồi, người mới mà Kiến Quốc giới thiệu vẫn chưa đến à?”
Tôi nhanh trí làm một động tác chào rồi đáp: “Báo cáo chỉ huy, thực tập sinh Tô Trạch đã có mặt!”
Nghe vậy, khóe môi của Hàn Phi khẽ giật giật, còn anh Cao thì cũng mỉm cười.
Một hồi sau, Hàn Phi nghiến răng chửi: “Lần này tôi nể mặt sư phụ Thẩm Kiến Quốc của cậu nên cho qua, lần sau không có chuyện đó nữa đâu đấy!”
Hàn Phi mắng tôi là vì chưa chi tôi đã đi bừa vào hiện trường vụ án, phạm vào điều cấm kị nhất của giới pháp y.
Trước tình hình đó, tôi chỉ còn cách im lặng. Không ngờ ông ấy chính là người dìu dắt tôi vào nghề pháp y. Tôi đã từng nghe sư phụ nói rằng ông ấy là người rất nghiêm khắc. Anh Cao trao đổi với ông mấy câu rồi rời đi, chỉ còn tôi với Hàn Phi ở lại bên xác chết. Lúc này tôi cũng mới nhận ra, một xác chết khác ở phía bên kia chiếc xe.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Đeo trang bị vào, rồi quan sát thật kĩ việc tôi khám nghiệm xác chết!” Hàn Phi đeo găng tay màu trắng và bắt đầu mổ xác chết.
Tôi không dám chậm trễ, lập tức lấy găng tay đeo vào và chuẩn bị dụng cụ, bắt đầu quan sát động tác mổ xác chết của Hàn Phi
“Cơ của xác chết nhão, có hiện tượng bắt đầu phân hủy, mùi hôi đã rõ…” Hàn Phi vừa khám nghiệm xác chết vừa nói như nói một mình.
Không hiểu sao, tôi chẳng có tâm trí nào để nghe Hàn Phi nói, mà cứ tập trung quan sát những côn trùng xung quanh xác chết.
Tiếp đó, Hàn Phi lấy một vật có cán bằng kim loại có thể điều chỉnh độ dài ngắn, một chiếc vòng kim loại và một chiếc túi lưới hình dạng rất lạ từ trong hòm ra.
Cầm chiếc cán kim loại trong tay, Hàn Phi hỏi tôi: “Cậu nhóc, cậu có biết côn trùng học pháp y và pháp y học khác nhau ở điểm gì không?”
Có lẽ anh ấy đã nhận ra vẻ lơ đãng của tôi, nên lập tức ấn chiếc cán kim loại vào tay tôi, xem tôi trả lời như thế nào.
Câu hỏi của Hàn Phi khiến tôi không biết trả lời ra sao, nói thật lòng, tôi không biết phân biệt sự khác biệt giữa hai lĩnh vực ấy như thế nào. Cho đến tận lúc đó tôi mới nhận ra rằng, sư phụ của tôi chỉ nói cho chúng tôi biết cách phân biệt các loại côn trùng, còn chuyện áp dụng nó ra sao thì lại không nói. Tôi chợt có cảm giác bị sư phụ dành cho một bài học!
“Thôi được, tôi biết ngay mà, cái ông Thẩm ấy vẫn cứ thế.” Hàn Phi bĩu môi, nối chiếc cán kim loại với túi lưới hình dạng kì quặc lại với nhau, rồi ra hiệu cho tôi đưa chiếc cán kim loại cho ông. Tiếp đó, anh ấy lắp ba vật kì cục đó lại thành một chiếc vợt côn trùng giống như chiếc vợt bắt chuồn chuồn hồi nhỏ. Anh ấy nhìn tôi với vẻ giễu cợt, tôi thấy rõ khóe môi của Hàn Phi nhếch lên.
Tôi biết, nếu tôi không trả lời thì chắc chắn sẽ bị Hàn Phi bỡn cợt suốt. Do đó, ngẫm nghĩ một hồi, tôi nói ra một câu tổng kết: “Pháp y học là làm cho xác chết nói ra, còn côn trùng học pháp y là lợi dụng côn trùng để chúng nói thay xác chết.” Tôi rất sợ là mình đã không nói đúng, nên bổ sung thêm: “Chỉ cần xác định được chủng loại của côn trùng, căn cứ vào mức độ phát triển của côn trùng thì có thể phán đoán được thời gian tử vong.”
Hàn Phi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, tôi cảm nhận thấy anh ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Nhớ đấy, từ lần sau phải gọi tôi là anh Hàn. Cậu cầm lấy đồ này!” Hàn Phi ném chiếc vợt côn trùng vào tay tôi, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó quay lại lẩm bẩm với tôi: “Ông Thẩm đúng là đồ khốn, chỉ toàn thêm việc vớ vẩn cho tôi. Lần trước suýt nữa hại chết tôi, lần này lại làm bẫy tôi nữa!”
Lần trước? Không lẽ lần trước sư phụ cũng đã giới thiệu người đến? Lại còn suýt nữa hại chết anh Hàn?
Tôi đang định hỏi, nhưng nghĩ tới điệu bộ như phát điên lên vừa rồi của anh ấy, bất giác thấy run lên, thôi, để sau hãy nói vậy.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi bắt côn trùng đi!” Một lần nữa Hàn Phi lại thò tay vào hòm dụng cụ lấy ra một chiếc lọ thủy tinh ném vào tay tôi.
Tôi vẫn đang mải mê với chuyện vừa rồi chưa kịp phản ứng nên suýt nữa làm rơi chiếc lọ xuống đất.
Hàn Phi bất lực lắc đầu, rồi tiếp tục cảnh cáo tôi: “Bắt được côn trùng thì cho vào trong lọ, nhất định không được động đến thứ ở bên trong đó đấy!”
Tôi nhìn chiếc lọ, dưới đáy của nó có một miếng bông tròn hơi ướt, trên đó có một màng kim loại mà côn trùng có thể chui qua được.
“Lúc bắt côn trùng phải chú ý, chúng sẽ chết dần trong điều kiện thiếu dưỡng khí và thải ra một lượng lớn dịch thể, vì thế sẽ làm hỏng đến sự hoàn chỉnh của chúng, gây bất lợi cho việc quan sát. Do đó, phải nhanh chóng cho vào lọ có độc - là cái lọ cậu đang cầm để chúng chết nhanh.” Hàn Phi nhìn tôi chăm chú, kiên nhẫn giải thích.
Tôi gật đầu, tay cầm chặt cán chiếc vợt và bắt đầu bắt côn trùng xung quanh xác chết. Chỉ mấy phút sau, một đống côn trùng với kích thước, màu sắc khác nhau đã bị tôi tóm được và cho vào chiếc lọ có độc. Quá trình đó diễn ra khá thuận lợi, ít nhất là tôi không bị chết vì độc.
“Theo trí nhớ của tôi thì loại côn trùng đầu tiên tấn công xác chết vào mùa xuân là loài ruồi vàng và nhặng xanh thuộc họ ruồi nhặng, nếu là mùa đông thì là loài ruồi chịu được cái rét của thời tiết mùa này. Vì thế, chỉ cần xác định được loại côn trùng bắt được là loại nào thì có thể suy đoán bước đầu về thời gian tử vong.” Tôi giơ tay phải lên, nhìn chăm chú vào chiếc lọ, nói với vẻ suy lí thông thái.
“Không sai, cậu cũng có chút lanh lợi đấy.” Hàn Phi gật đầu tán thưởng, sau đó phản bác lại, “Có điều, đó chỉ là một phần, còn cần phải xem xét đến các nhân tố khác nữa, ví dụ như nhân tố sinh trưởng tự thân của côn trùng, nhiệt độ và độ ẩm đều ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của côn trùng, từ đó ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta. Do đó, theo ý nghĩa nghiêm chỉnh mà nói, côn trùng học pháp y dần dần trở thành một bộ môn phức tạp. Cậu muốn nghiên cứu về sự trưởng thành của côn trùng thì cần phải tính toán nhiệt độ, độ ẩm, sức gió, lượng mưa, chu kì ánh sáng rất chi tiết. Như vậy sẽ phải liên quan đến khí hậu học và cả hoàn cảnh nhỏ của xác chết nữa…”
Tôi gật đầu, tưởng như mình sắp trở thành một anh Hàn thứ hai, trong lòng thấy xao động.
“Phải rồi, nhớ là phải xem xem trong đất ở phạm vi hai, ba chục mét quanh xác chết xem có trứng của côn trùng không nữa.” Hàn Phi cầm chiếc lọ thủy tinh ngồi xổm bên xác chết, quay lưng về phía tôi sai bảo.
Trong lúc nghe thấy mệnh lệnh đó, cả người tôi ngây ra, côn trùng trong đất? Không thể như thế được? Cho dù là có thì những con côn trùng đó có mối liên hệ tất yếu gì được nhỉ? Tôi thấy hoài nghi nhưng vẫn tìm kĩ trong đất và phát hiện ra đúng là trong đó có chứa những quả trứng côn trùng màu trắng đục.
“Phát hiện ra rồi chứ? Đem hết chỗ trứng phát hiện ra lại đây để tiến hành điều tra sâu hơn.” Hàn Phi dường như có khả năng biết trước, tiếp tục truyền mệnh lệnh trong lúc đầu vẫn không quay lại. Mặc dù không rõ, nhưng tôi cũng vẫn làm theo. Trong lúc tôi thu thập trứng côn trùng, phát hiện ra một đàn kiến đang xúm xít lại khiêng xác của một con nhặng ngay cạnh xác chết của người phụ nữ, nghĩ thầm: Loài kiến đúng là loài sinh vật ngoan cường. Điều khiến tôi chú ý hơn cả là có một con bọ cánh cứng đang chống chọi kịch liệt lại với lũ kiến.
Con bọ cánh cứng ấy hình bầu dục, to bằng hạt gạo, màu xanh óng. Tôi cố vắt óc để nhớ, nhưng đáng tiếc là không thấy bất cứ tài liệu nào có liên quan đến nó. Tôi định hỏi Hàn Phi, nhưng lại sợ anh ấy nói tôi là đồ không biết gì, vì thế tôi thôi không quan sát nó nữa. Nên nhớ là trên thế giới này không chỉ có loài côn trùng có tập tính ăn xác chết, mà con bọ cánh cứng kia chưa biết chừng bay từ một chỗ nào đó gần đây tới.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi đặt chiếc lọ thủy tinh vào hòm dụng cụ cách đó không xa. Tôi định tiếp tục quan sát con bọ cánh cứng đang đánh nhau với lũ kiến kia thêm một lúc nữa, nhưng chưa kịp đi thì Hàn Phi đã gọi tôi, bảo tôi cùng khám nghiệm tử thi với anh ấy. Nghĩ tới cảnh tượng buồn nôn của lần đầu nhìn thấy xác chết, bụng tôi lại cuộn lên.
“Anh Hàn, cấp trên bảo hôm nay phải có báo cáo chi tiết về việc khám nghiệm tử thi. Thời gian rất gấp, liệu anh có làm xong không?” Anh Cao dường như tính thời gian rất chuẩn, chạy tới nói.
“Thế à, nhưng muốn khám nghiệm kĩ hơn thì phải về phòng khám nghiệm tử thi.” Hàn Phi do dự một lát, đáp.
“Thôi được, thế thì chúng ta không mất thời gian nữa, bây giờ cũng không còn sớm, về ngay thôi.” Anh Cao phủi vết bẩn trên tay.
Trời đã tối, nhiều công việc không thể tiếp tục tiến hành được nữa, đành phải quay về cơ quan. Tôi lén thở phào một cái, cầm chiếc hòm dụng cụ pháp y lên, bụng mừng thầm vì không phải đối diện với cảnh tượng buồn nôn khi mổ xác chết.
Hàn Phi dường như đọc được suy nghĩ đó của tôi bèn bổ sung một câu như bồi thêm một nhát dao: “Không sao, cậu Tô, xem ra cậu là người có chí tiến thủ, chờ sau khi mang xác chết về phòng khám nghiệm, cậu sẽ đứng bên quan sát tôi làm, còn tôi thì sẽ từ từ phân tích cho cậu.” Câu nói này của Hàn Phi đối với tôi mà nói như tiếng sét giữa ban ngày.
Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì tôi bất chợt phát hiện ra một con côn trùng kì lạ giống như con bọ cánh cứng tôi nhìn thấy lúc trước đang bò trên xác của nạn nhân nam giới. Lần này, tôi không do dự nữa mà lấy ngay chiếc kẹp trong chiếc túi dụng cụ đeo ở thắt lưng ra rồi nhẹ nhàng tóm lấy con côn trùng kia bằng bàn tay phải. Tôi tự cho rằng, không thể xem nhẹ con côn trùng này, có thể nó là một manh mối quan trọng để phá án.
“Cậu Tô, cậu làm gì đấy? Mau lên xe thôi!” Tôi vừa cho con côn trùng đó vào trong chiếc túi dụng cụ thì anh Cao từ trên xe cảnh sát đã giục cuống lên.
“Vâng, có đây, tôi lên ngay bây giờ!” Tự nhiên tôi có cảm giác như mình đang ăn trộm, xách vội chiếc hòm dụng cụ bước lên xe.
Trong lúc sắp xếp lại tư liệu, tôi lại nhìn ra vạt rừng qua cửa kính ô tô, các cảnh sát khác đang đưa xác chết về. Tiếng còi xe và tiếng truyền mệnh lệnh hòa vào nhau xen lẫn tiếng cán kim loại của chiếc cáng khiêng xác chết va vào nhau. Ngày đầu tiên làm một thực tập sinh pháp y của tôi đã trôi qua như vậy.
Anh Cao Kiện điều khiển xe, anh Hàn Phi ngồi ở ghế phụ. Hai người nói chuyện với nhau, nghe qua thì tưởng rằng họ đang nói chuyện phiếm, nhưng thực ra là đang thảo luận về vụ án, tôi nghe bập bõm câu được câu chăng.
Vụ án này, phán đoán theo những gì thấy được ở hiện trường thì có vẻ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Tôi nghĩ tới con côn trùng kì lạ trong chiếc hòm đựng dụng cụ, định bụng sẽ tra cứu kĩ càng về nó khi về tới nơi. Nếu tôi không tìm hiểu ra được thì sẽ hỏi sư phụ, dù thế nào cũng không được để anh Hàn coi thường tôi. Tôi lại nhìn ra ngoài cửa xe, thế rồi một ý nghĩ lóe lên: Tôi nhất định sẽ quay lại nơi này một lần nữa.
Con bọ cánh cứng kì lạAnh Cao cho xe chạy rất nhanh, tuy vậy mà khi chúng tôi về đến nơi cũng đã 12 giờ, tôi lập tức được anh Hàn gọi đến trung tâm pháp y.
Cùng đến đó với chúng tôi là một anh lớn tuổi cỡ ngang với anh Hàn, đó là người coi nhà lạnh để xác chết. Anh ấy dẫn chúng tôi đến chỗ xác của nạn nhân nam trong vụ tai nạn xe phát hiện ra hôm nay. Dọc đường anh ấy nói luôn mồm, không chỉ giới thiệu về thiết bị tiên tiến tới mức nào mà còn kể cả chuyện gia đình cho chúng tôi nghe.
Thiết bị của nhà lạnh theo như lời anh nói thì gồm 10 cụm với mỗi cụm là 4 chiếc tủ đá, cả trung tâm nằm trên một diện tích hơn 30 mẫu, 4 phòng giải phẫu riêng biệt và nhà lạnh đủ sức chứa hàng trăm xác chết. Ngoài ra, còn có phòng làm việc và nhà ở. Tuy vậy, tôi chẳng có tâm trạng nào mà nghe những lời ấy, tay cầm hòm đựng dụng cụ, mặt íu xìu đi theo họ. Dọc đường anh Hàn cũng im lặng không nói gì.
Tất nhiên, theo như lời anh nói thì với quy mô ấy, trung tâm này đứng đầu cả nước. Còn như nó có đúng là đứng đầu cả nước không thì tôi chẳng làm sao mà biết được. Song, điều đặc biệt cần phải nói là, cuối cùng tôi đã thấy cái nơi mà mọi người đều công nhận rất đáng sợ, đó là nhà xác. Dọc theo hai bên lối đi là những chiếc tủ đá với bên trong là những xác người. Lần đầu tiên thấy xác người chết nhiều như vậy, khiến tôi không khỏi lập tức dựng tóc gáy.
Mặc dù nói rằng người của nhà tang lễ định kì đến lấy xác chết, nhưng gần một trăm chỗ trong này đều chật cả!
Sư phụ tôi cũng đã từng nói, phòng giải phẫu thời sư phụ chỉ là một căn phòng cũ kĩ, giản tiện, bàn giải phẫu chỉ là một chiếc bàn được xây bằng gạch đặt ở giữa phòng. Phòng giải phẫu điều kiện tốt nhất cũng chỉ là có thêm một chiếc quạt thông hơi ở cửa sổ để có thể xua bớt cái lạnh vào mùa đông. Còn lúc này, tôi đưa mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy không khí vắng lặng xung quanh âm u đến cực điểm.
Sau khi chúng tôi lấy xác từ nhà lạnh ra thì tới một trong bốn phòng giải phẫu mà người bảo vệ nhà lạnh nói.
Trang thiết bị trong căn phòng giải phẫu đó tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, ít nhất thì bàn giải phẫu ở giữa nhà cũng không phải xây bằng gạch, nhưng không khí thì vẫn lạnh đến rợn người như vậy. Thỉnh thoảng lắm mới nghe thấy tiếng vòi nước chảy, nhà vệ sinh thì cũng cách cả một đoạn hành lang dài.
Anh Hàn cầm chiếc thước dây lên đo hai xác chết, miệng thì đọc rõ một loạt con số: “Người chết là nam giới, có 9 vết thương, bụng 4 vết, chân 3 vết, tay trái 1 vết, đầu 1 vết, chỗ bầm tím là 10. Người chết là nữ giới, có 7 vết thương, bụng 2 vết, ngực 1 vết, cổ 2 vết, chân 2 vết.”
Lần đầu tiên nhìn thấy xác chết là vào buổi chiều nên không có nhiều cảm giác. Bây giờ, khi hai xác chết đã được cởi bỏ quần áo và đặt dưới ánh đèn màu trắng nên trông thấy không khỏi rùng mình buồn nôn. Vì xác chết đang phân hủy mạnh, do đó có thể thấy rất nhiều giòi trắng chui ra rúc vào dưới làn da. Ngoài ra, xác chết còn có hiện tượng trương lên, khiến tôi nhìn được một lúc thì bắt đầu thấy buồn nôn và phải bịt miệng chạy ra ngoài.
Tôi nôn thốc nôn tháo vào chiếc bồn rửa trong nhà vệ sinh, mặc dù rất sợ nhưng sau khi nôn xong vẫn phải cố quay về phòng giải phẫu.
Nhìn thấy tôi nôn xong quay trở lại, anh Hàn mỉm cười, vỗ vào vai tôi an ủi: “Cậu Tô, nếu cậu đã chọn nghề pháp y thì phải khắc phục nỗi sợ hãi khi nhìn thấy xác chết trên bàn giải phẫu. Cậu phải luôn ghi nhớ thật kĩ, trách nhiệm và sứ mệnh của pháp y là phải kêu oan thay cho người đã chết, trả lại sự thật cho người nhà của họ, để cho người chết được nhắm mắt yên nghỉ!”
Hàn Phi nhìn tôi một cái rồi nói tiếp: “Hay là hôm nay cậu cứ về nghỉ trước đi.”
Tôi ngẩng đầu lên, cố nhìn vào xác chết, lắc đầu đáp: “Tôi là một pháp y, từ nay về sau tôi sẽ không sợ xác chết nữa!”
Anh Hàn gật đầu tán thành, rồi tiếp tục giải phẫu xác chết, anh đưa con dao rạch vào bụng người chết. Sau này tôi mới biết anh ấy dùng cách giải phẫu thông thường của pháp y, đưa một đường mổ thẳng. Vết thương của người đàn ông trừ phần đầu bị cành gỗ gây ra, những chỗ khác đều do kim loại để lại, có thể đoán là do các mảnh vụn của xe tạo ra, tuy nhiên, vết thương ở đầu lại mới chính là vết thương chí mạng. Xác chết của người phụ nữ thì có hai chỗ là do cành gỗ gây ra, những chỗ còn lại cũng đều do kim loại để lại, vết thương chí mạng là ở hai điểm trên cổ.
“Như vậy, nguyên nhân gây ra tử vong đúng là tai nạn xe bất ngờ?” Tôi cố gắng nén cơn sợ hãi trong lòng.
“Nhìn qua bề ngoài thì là như vậy, nhưng đó chỉ là phạm vi giám định của pháp y, do đó vẫn còn nhiều hạn chế.”
“Ý của anh là…”
“Hãy báo cáo tình hình thu thập côn trùng của cậu thật chi tiết vào.”
Tôi lấy lại hơi thở, mở chiếc hòm dụng cụ pháp y trên bàn giải phẫu và lấy ra tư liệu đã chuẩn bị xong và bắt đầu báo cáo: “Mức độ phân hủy của hai xác chết khác nhau, xác người phụ nữ phân hủy nhanh hơn, nhưng đó hoàn toàn không phải do âm tính gây ra mà tôi nghi ngờ là do ảnh hưởng của nước mưa. Vì xác của người đàn ông không trực tiếp tiếp xúc với đất, độ ẩm thấp hơn so với xác của người phụ nữ. Vì vậy, tôi đã phát hiện ra rất nhiều giòi và trứng côn trùng ở mắt, tai, mũi và miệng của người ấy, bước đầu phán đoán có hai loại côn trùng xác chết. Xung quanh xác của người đàn ông còn có một ít kén và vỏ của côn trùng màu đỏ, vì vậy ít nhất một loại côn trùng đã sinh sôi được một lứa.”
Sau khi báo cáo xong, tôi lấy lọ thuốc độc và băng keo dán từ trong hòm dụng cụ cho anh Hàn, nói tiếp: “Xác của người phụ nữ phân hủy nhiều hơn của người đàn ông, nguyên nhân chính là vì xác của người ấy tiếp xúc trực tiếp với đất, thêm vào đó là độ ẩm do nước mưa mang lại. Tôi phát hiện một số côn trùng nhỏ trong mắt, mũi, miệng và tai của người ấy, đồng thời tìm thấy rất nhiều giòi và trứng trong vết thương ở vị trí tiếp xúc trực tiếp với đất, trên đất xung quanh xác của người ấy cũng thấy trứng côn trùng màu trắng, đó có lẽ là kết quả tranh giành không gian của các loài côn trùng.” Nói đến đây, tôi thấy trong lòng cứ thấp thỏm, suýt nữa thì đưa tiêu bản của con bọ cánh cứng màu xanh kì lạ ra. Tôi không biết về loại côn trùng ấy, nếu chẳng nói được nó là loại gì thì thật là mất mặt.
Tôi nói xong, Hàn Phi vẫn im lặng và nhìn tiêu bản trong tay tôi. Không lẽ tôi đã bị phát hiện? Hoặc là anh Hàn biết bí mật về loài bọ cánh cứng đó? Tôi không dám chắc, nên quyết định sẽ im lặng. Chúng tôi cứ im lặng nhìn nhau như vậy trong hàng phút, khiến không khí ngột ngạt một cách kì lạ.
“Anh Hàn, thực ra…” Tôi cảm thấy không chịu được nữa, vì trước mặt tôi còn có hai xác người vừa được giải phẫu.
“Cậu Tô, cậu phải ghi nhớ cho kĩ, không được suy đoán bừa, những điều còn hoài nghi thì phải làm sáng tỏ ngay, trong giới pháp y kị nhất là ra kết luận bừa bãi!” Anh Hàn cắt ngay lời tôi, mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Bây giờ vẫn chưa rõ đó là loại côn trùng xác chết nào nên phải quan sát, kiểm nghiệm cho kĩ đã. Trước hết phải xác định rõ chủng loại và giai đoạn phát triển của nó thì tôi mới suy đoán được thời gian tử vong chính xác của nạn nhân.” Tôi mỉm cười, tiếp tục trình bày báo cáo của mình.
“Tiếp sau đây phải làm gì?” Anh Hàn lấy lại vẻ nghiêm túc như mọi khi, hỏi lại.
“Tiếp tục phân tích côn trùng?” Tôi hỏi lại.
Hàn Phi lắc đầu, nói: “Cậu Tô, cậu còn quá trẻ. Pháp y không phải là trò đùa, chỉ cần một phán đoán sai rất nhỏ cũng sẽ đưa tới một kết quả khác. Bây giờ, lập tức giám định cho ra chủng loại của loài côn trùng đó, còn tôi sẽ lập tức đưa ra báo cáo cuối cùng.”
“Vâng!” Tôi gật đầu đáp, xem ra đêm nay chúng tôi phải thức cả đêm rồi.
“Đi đi, tôi còn phải tiếp tục kiểm tra thêm.”
“Phải rồi, vừa rồi tôi nhận được tài liệu camera cùng với dấu vân tay trên chiếc bật lửa và lọ nước hoa do anh Cao đưa cho. Qua đối chiếu dấu vân tay thì xác định nạn nhân là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bảo Sơn và thư kí riêng Lý Yến. Vụ án này chắc chắn không phải là bất ngờ ngoài ý muốn, cấp trên bảo chúng ta phải hết sức chú ý, phải tóm cho được hung thủ đích thực trong thời gian sớm nhất. Sư phụ của cậu giao cậu cho tôi, vì vậy nhất định không được làm cho chúng tôi thất vọng. Nhớ là, tôi cần một báo cáo xét nghiệm xác côn trùng chi tiết, vụ án này không phải là chuyện nhỏ đâu!” Anh Hàn nói to dặn dò tôi.
“Xin hứa là tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Tôi làm một động tác chào kèm theo lời hứa.
Sau khi anh Hàn rời đi, tôi cũng rời khỏi chỗ đó. Nửa tiếng sau, tôi quay về chỗ ở mà sư phụ đã sắp xếp cho tôi. Đó là một căn phòng chừng 10m, tuy nhiên đồ dùng trong nhà khá đầy đủ. Lí do để tôi ở lại chỗ này là vì ở đây có một căn hầm hoang phế, là nơi chủ nhà chất những đồ lặt vặt. Bây giờ, chỉ với giá thuê nhà tôi đã có thể có được nó, sau khi tôi thu dọn một chút, nó đã trở thành một phòng thí nghiệm côn trùng.
Tôi chạy thẳng xuống hầm, ngồi xuống trước bàn thí nghiệm. Trên bàn đặt mấy chiếc kẹp với kích cỡ khác nhau, một chiếc đèn cỡ nhỏ, một chiếc kính lúp, một chiếc thước đo và một đôi găng tay để bắt côn trùng. Những dụng cụ khác thì đang trên đường đến, nói chính xác hơn là vẫn đang thuộc về nhà nước.
Có điều, với những dụng cụ hiện có trên bàn, tiến hành công việc vẫn không có trở ngại gì.
Tôi mở túi dụng cụ của mình ra, lấy các tiêu bản côn trùng thu thập được hôm nay để lên chiếc bàn trắng dưới chùm đèn chiếu sáng.
Đầu tiên, tôi cầm chiếc kính lúp quan sát kĩ những con giòi lấy được trên xác của nạn nhân nam, giòi là ấu trùng của côn trùng.
Con giòi này dài 16mm, màu trắng đục, lớp biểu bì rất mỏng, có những đốt gai to (đó cũng chính là chân của loài côn trùng bò), đốt thứ 3 ở ngực đến đốt thứ 7 ở bụng đều có 24 mụn nhỏ, đốt thứ 8 ở lưng không có gai nhỏ, có 10 lỗ khí, xếp thành 1 hàng.
Tôi rất nhạy cảm đối với các loài côn trùng, đặc biệt là đặc điểm hình dạng của chúng.
Phía dưới chiếc kính lúp là ấu trùng của loài ruồi đay, với những đặc điểm hiện tại thì nó đang ở vào cuối chu kì ấu trùng 2 tuổi.
Nhân đây tôi phải giải thích thêm, ruồi đay thuộc loài ruồi nhặng. Trong điều kiện nhiệt độ từ 25oC đến 34oC độ, thì thời gian để ấu trùng 1 tuổi,2 tuổi trưởng thành là 1 ngày, còn ấu trùng 3 tuổi thì cần 2 ngày đến 3 ngày, thời gian trước khi làm tổ từ 2 ngày đến 3 ngày, thời gian làm tổ kéo dài từ 9 ngày đến 10 ngày.
Bây giờ, không khó để suy ra thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng 9 ngày đến 10 ngày trước.
(Sau khi người chết, không phải côn trùng lập tức đẻ trứng trên xác nạn nhân. Chính mùi hôi thối đã thu hút côn trùng đến, trước đó, cái lạnh của xác chết mới là dấu hiệu cuối cùng cho thấy người đó đã chết thực sự. Lạnh của xác chết kéo dài trong khoảng 1 ngày, đó còn gọi là hiện tượng xác chết thời kì đầu. Xác chết bắt đầu bốc mùi hôi là từ ngày thứ nhất đến ngày thứ 7). Tất nhiên, căn cứ vào những manh mối hiện tại thì vẫn chưa đủ để chứng minh, do đó, tôi tiếp tục quan sát sự phát triển của những con giòi.
Tiếp sau đó, tôi bắt đầu phân tích những con giòi trên xác chết của nạn nhân nữ giới. Con giòi này dài 15mm, phía trước có gai bao quanh đốt thân thứ 5 thành hình tròn. Phía sau từ đốt thân thứ 2 đến thứ 7, thì chỉ có đốt thứ 7 đã hoàn chỉnh. Phần giữa của phía lưng đốt thân thứ 8 trơn bóng, không có nốt sần. Tôi quan sát rất kĩ một hồi nhưng vẫn không sao xác định được nó thuộc loài côn trùng nào.
Thời gian tử vong chính xácTheo sự dịch chuyển của thời gian, tôi bất ngờ phát hiện thấy một con nhộng màu nâu đỏ trên tiêu bản từ xác chết của nạn nhân nữ giới, nó dài 6,9mm, rộng 2,8mm. Góc hô hấp ở phần đầu con nhộng dài mảnh, những chiếc gai đen đã phát triển, phía sau không gồ ghề. Tôi đã có thể xác định đại khái đó là một họ của loài nhặng, tuy nhiên vẫn chưa thể xác định chính xác là họ gì. Đúng lúc tôi đang cảm thấy bất lực thì chợt nhớ đến những quả trứng côn trùng thu lượm được trong đám đất xung quanh xác người phụ nữ. Tôi vui mừng mở chiếc lọ thủy tinh ra. Những quả trứng côn trùng bên trong đó màu trắng đục, có hình tròn dài, dài 1,16mm, rộng 0,4mm, trên vỏ trứng có đường vân hình lục giác, lỗ trứng hình bầu dục. Đây là trứng của một loài nhặng xanh, đáng tiếc là nhặng xanh có tới 23 loài, khiến tôi đau đầu mà vẫn không xác định chính xác nó thuộc loại nào…
Thời gian từ từ trôi qua, bên ngoài trời đã le lói sáng, thời gian nộp báo cáo đã vào hồi đếm ngược.
Tôi hít một hơi thở sâu, sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Sau khi người chết, trước khi côn trùng thành từng đoàn đến “viếng thăm” thì loài côn trùng được thu hút đầu tiên là loài ruồi xanh, ruồi vàng, nhặng xanh và ruồi. Có điều, loài ruồi xanh thường chỉ xuất hiện vào mùa đông. Nên, loài côn trùng cuối cùng là giữa loài nhặng xanh và ruồi xanh.
Loài ruồi vàng cơ bản cũng có thể loại trừ, tôi sàng lọc trong đầu những đặc điểm của loài nhặng xanh.
Thế rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nghĩ đến nhặng xanh. Thân hình của con đã trưởng thành của loài này dài từ 5mm - 10mm, chiều dài của trứng từ 1,1 mm - 1,22 mm, rộng từ 0,38 mm - 0,5mm, nhộng có màu nâu đỏ. Con nhộng có màu nâu đỏ thu được trên xác chết, con đã trưởng thành thân dài 6mm, còn có cả một quả trứng màu trắng đục dài 1,16mm, rộng 0,4mm. Không nghi ngờ gì nữa, đó là ấu trùng 1 tuổi, hoàn toàn phù hợp với tất cả các điều kiện, đúng là giai đoạn trưởng thành của loài nhặng xanh.
Tôi lấy lại trạng thái bình tĩnh, tiếp sau đây mới là điểm then chốt, suy đoán thời điểm tử vong chính xác của nạn nhân bằng việc tận dụng thời điểm phát triển của côn trùng. Tôi đã xác định được 2 loại côn trùng thu thập được ở hiện trường, đó là loài Parasarcophaga đã trưởng thành cùng ấu trùng 2 tuổi của nó và loài Lucilia sericataf (nhặng xanh) đã trưởng thành và ấu trùng 3 tuổi của nó.
Vì loài Parasarcophaga từ khi còn là trứng đến lúc phát triển thành con trưởng thành phải cần từ 15 ngày đến 18 ngày, nếu ấu trùng 2 tuổi đã 2 ngày thì sẽ là 17 ngày đến 20 ngày, thời kì trước khi côn trùng tụ thành đàn (từ khi nạn nhân chết đến khi nhóm côn trùng đầu tiên xâm nhập xác chết) là từ 1 ngày đến 7 ngày, vậy thì thời gian tử vong của nạn nhân sẽ là từ 18 ngày đến 27 ngày trước.
Nhiệt độ thích hợp cho loài nhặng xanh Luciia phát triển là 26oC đến 31oC, độ ẩm thích hợp là 75%. Thời gian cần cho đời thứ nhất từ lúc còn là trứng đến khi thành con trưởng thành cần 14 ngày, trong đó thời gian 3 tuổi là 5 ngày, thời gian là nhộng 6 ngày. Thời kì trước khi đẻ trứng của con nhặng đã trưởng thành khoảng 7 ngày. Thời gian cần thiết để đời thứ 2 phát triển từ trứng đến nhặng trưởng thành là 13 ngày, trong đó thời gian nhặng 3 tuổi là 4 ngày, thời gian thành nhộng là 6 ngày. Cũng có nghĩa là để nhặng xanh Luciia đời thứ 2 phát triển thành ấu trùng 3 tuổi thì sẽ cần khoảng 22 ngày (thành nhặng đời thứ nhất 14 ngày + 7 ngày thời kì trước khi đẻ trứng + 1 ngày của ấu trùng 1 tuổi đời thứ 2)
Kết hợp những phán đoán trên có thể xác định người bị nạn đã tử vong cách đây 18 ngày đến 22 ngày.
Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại kĩ càng, nhiệt độ trung bình mùa xuân là 25oC, độ ẩm khi có mưa phùn kéo dài là 75%. Đối chiếu một lần nữa xong, nhìn ra ngoài trời đã sáng dần, tôi nằm xuống ghế tràng kỉ nghỉ ngơi một lát. Bây giờ là ngày 4 tháng 11, thời gian tử vong chính thức của nạn nhân là vào khoảng 24 đến 28 tháng 3.
Thực ra, chủng loại các côn trùng ăn xác chết càng nhiều thì thời gian phán đoán càng chính xác.
Tôi còn nghe sư phụ nói rằng, căn cứ vào nhiệt độ, độ ẩm và thời gian sinh trưởng của côn trùng còn có một công thức tính ra thời gian chính xác tới trong vòng 1 ngày. Tuy vậy, tôi không đủ kiên nhẫn, thêm vào đó thời gian còn rất ít, đến cả thời gian xét nghiệm mấy con côn trùng còn lại cũng không có, nói gì đến chuyện vận dụng công thức tính toán cao sâu kia.
Mang theo tâm trạng phấn khích, tôi chạy tới chỗ của anh Hàn, đáng tiếc là tôi gõ cửa mãi mà cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
Đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi để đến sở thì cánh cửa nhà của Hàn Phi bỗng nhiên mở ra.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy cùng mái tóc rối như ổ gà của Hàn Phi, anh ấy tựa vào cửa nhìn tôi với vẻ dữ dằn.
“Anh Hàn, tôi đã kiểm tra ra rồi. Trên xác chết có hai loại côn trùng, đó là loài Parasarcophaga và loài Lucilia sericataf, chúng đã kịp sinh ra thế hệ thứ hai với vòng đời ấu trùng là 3 tuổi và 1 tuổi. Từ đó có thể suy đoán, thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng từ ngày 24 đến ngày 28 tháng 3.”
“Cho nên?” Anh Hàn nhìn tôi chăm chú và hỏi lại, vẻ mặt anh cau có.
“Thời gian tử vong là từ ngày 24 đến ngày 28 tháng 3.” Tôi cảm thấy anh Hàn có gì đó rất kì cục.
“Được rồi, hãy đưa bảng tổng kết của cậu đây.” Anh nhìn tôi và nói, rồi đưa tay bóp lên thái dương.
“Bản tổng kết gì cơ?” Tôi không hiểu ý của Hàn Phi.
Tôi nhìn thấy trán của Hàn Phi nổi gân xanh lên, tay nắm lại phát ra tiếng kêu, điệu bộ như muốn nuốt chửng tôi.
“5 giờ sáng đã gọi tôi dậy, thế mà cậu lại không biết bảng tổng kết là gì?” Hàn Phi gầm lên, sau đó quay người vào đóng cửa lại.
Tôi biết mình đã vô tình động vào tổ kiến lửa. Một lát sau, cánh cửa lại được mở ra, Hàn Phi đưa cho tôi một tờ giấy trắng.
“Cầm lấy, hãy điền những phần cậu phụ trách vào đó!” Nói xong câu này Hàn Phi lại đóng cửa lại.
Tôi nhìn tờ kê khai kết quả xét nghiệm côn trùng pháp y. Trên đó có 7 ô, mỗi một ô đều có tác dụng khác nhau.
Ô trắng thứ nhất là tiêu đề, ở giữa là dòng chữ: Bảng ghi chép chứng cứ côn trùng trên xác chết, ô trống phía dưới bên trái có ghi số hiệu của vụ án và thời gian phát hiện, bên phải là những thông tin cá nhân, giữa là nơi phát hiện và độ dài xác chết. Tiếp đó là những miêu tả về áo quần, vết thương bên ngoài, vết máu, chất thải, chất nôn ra và tình trạng xác chết. Ô cuối cùng là phân bố của côn trùng và những phân bố khác, ô tổng kết yêu cầu điền rõ vị trí thu thập và số lượng côn trùng, cách xử lí mẫu, thời gian lấy mẫu.
Tôi thần người trong chốc lát, rồi sau đó điền một số theo trí nhớ, còn số hiệu vụ án và kết quả kiểm tra áo quần tôi không biết nên bỏ trống, có lẽ những nội dung đó thuộc phạm vi nhiệm vụ của anh Hàn. Để không tiếp tục làm mất giấc ngủ của anh ấy, tôi luồn tờ tổng kết đó qua khe cửa và rồi tôi chợt nhớ đến con bọ cánh cứng kì lạ mà hôm qua tôi đã thu thập được.
Nghĩ đến đây tôi lập tức chạy về phòng nghiên cứu côn trùng của mình. Tôi bê một chiếc ghế tựa đến và ngồi xuống trước bàn, tay phải cầm kẹp, gắp một con bọ cánh cứng màu xanh ánh kim loại từ trong lọ thuốc độc ra. Con trùng giáp ấy dài 5mm, hình bầu dục, từ đốt thứ 3 đến đốt thứ 5 của xúc giác có màu nâu đỏ, đốt cuối to nhất có hình vuông, phần trước ngực và lưng rộng, đoạn trước hẹp hơn đoạn sau, mép sau hình tù, phần bụng có màu xanh thẫm.
Hiện tại vẫn chưa rõ nó thuộc họ gì, nhưng loài côn trùng màu xanh kim loại này không nhiều, trong đó họ Cleroidae chiếm đa số, trong họ Cleroidae thì chỉ có 2 loại là Cleroidae chân đỏ và Cloroidae cổ đỏ. Hai loại côn trùng này thuộc loại phát triển về mùa đông. Thời gian sinh sản từ tháng 10 năm trước đến tháng 4, tháng 5 năm sau và trải qua mùa đông bằng trạng thái ấu trùng, đến tháng 4, tháng 5 năm sau thì thành nhộng, thời kì là nhộng kéo dài 2 tuần. Không nghi ngờ gì, nó sinh sản vào tháng 10 đến tháng 11 năm trước, cũng có nghĩa là, thời gian tử vong của nạn nhân không thể nào là tháng 10 đến tháng 11 năm trước được. Tôi phải nói điều này với anh Hàn mới được.
Tôi suy nghĩ một lát, quyết định buổi chiều sẽ đến tìm anh Hàn, vì sợ nếu không cẩn thận lại động vào tổ kiến lửa. Bây giờ tôi sẽ làm một giấc đã.
Không biết tôi đã ngủ được trong bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông di động. Tôi mở mắt ra, nhìn lên màn hình thì thấy người gọi đến là anh Hàn vội nhấn nút nghe.
“Cậu Tô, căn cứ vào manh mối cậu điền vào đã phá thành công vụ án rồi, đây là một vụ án giết người vì tình. Nghi phạm Trương Minh có quan hệ bạn bè nam nữ với Lý Yến, nhưng phát hiện ra mối quan hệ ngoài luồng giữa Lý Yến với Đỗ Phi, nên Trương Minh đã rắp tâm tháo phanh xe của Đỗ Minh, khiến hai người đó bị tai nạn. Lúc mới bắt đầu, tôi đã nghĩ rằng hai người đó chết vào khoảng từ ngày 26 đến ngày 31 tháng 3. Nhưng nghi phạm đã chứng minh rằng ngày 25 tháng 3 anh ta đi công tác, không đủ động cơ và điều kiện phạm tội. Song, những chứng cứ của cậu đã cho thấy nạn nhân chết vào ngày 24, lúc đó Trương Minh vẫn đang làm ở công ty. Báo cáo xét nghiệm côn trùng pháp y vừa đưa ra, thêm vào đó là hình ảnh tìm thấy trong camera giám sát của công ty ở bãi đỗ xe đã cho thấy Trương Minh chính là thủ phạm. Mặc dù vậy, anh ta vẫn không chịu thừa nhận, lại còn chống lại bằng vũ lực. Anh Cao đã cho anh ta một trận và bắt ngay về sở để quy án!” Anh Hàn nói và cười vang trong điện thoại.
“Anh Hàn, anh nói xem khi phạm tội thì nghi phạm Trương Minh nghĩ gì nhỉ?” Tôi không nén được tò mò hỏi.
Hàn Phi ngây ra một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu phân tích theo góc độ tâm lí học khi phạm tội thì Trương Minh thuộc loại khiếm khuyết về nhân cách. Kiểu người như vậy mất tín ngưỡng đối với tình yêu và đưa ra sự lựa chọn bản năng, tìm cách giết người mà anh ta tin tưởng và kẻ phản bội.”
Tôi thở dài, xem ra tình yêu tan nát rất dễ khiến con người ta rơi vào trạng thái cực đoan, thậm chí là phạm tội.
Tôi do dự một hồi lâu, mãi cho tới khi anh Hàn tắt máy nhưng vẫn không nói cho anh ấy biết về chuyện con côn trùng màu xanh kim loại.
Sau đó, tôi rời khỏi giường đi đánh răng rửa mặt và vội vã tới sở để xem lại bảng tổng kết vụ án trước lúc niêm phong hồ sơ vụ án.
Số hiệu vụ án: X52316716020010412
Thời gian phát hiện: 10 giờ 50 phút ngày 11 tháng 4 năm 2001
Giới tính: Nữ
Địa điểm phát hiện xác: Sau núi khu Công nghiệp mới, thành phố Nam Minh
Chiều cao: 165 cm
Thông tin cá nhân: Không có
Tuổi: 31
Kiểm tra áo quần: Người chết mặc chiếc váy màu đỏ, cổ đeo ảnh Phật màu vàng bằng sợi dây, phía dưới mặc quần tất màu đen, quần lót màu đen, lưng đeo thắt lưng màu trắng, chân trần.
Miêu tả về vết thương bên ngoài: Vết thương ở cổ do bị cành cây chọc vào, rộng 3cm x 5cm; các vết thương ở ngực, bụng, chân do vật cứng bằng kim loại làm rách.
Trạng thái thi thể: Thi thể bị phân hủy nhẹ
Phân bố và hoạt động của côn trùng: Có nhiều ấu trùng 1 tuổi tập trung ở vùng da cổ, phát hiện thấy kén và vỏ của nhộng, đồng thời có ruồi xanh và ruồi Sarcophagidae trưởng thành đang hoạt động ở vùng đầu và gần đầu; chiều dài của sâu non lớn nhất là 6mm.
Vị trí thu thập và số lượng côn trùng: Tại vùng cổ lấy 20 con ấu trùng 1 tuổi, bảo quản riêng; tại khu đất xung quanh xác ở phạm vi 10 mét lấy 10 con ấu trùng, bảo quản riêng, tại vùng đầu và cổ lấy 10 con côn trùng.
Phương thức xử lí mẫu: 75% làm chết bằng cồn, bảo quản trong hòm lạnh ở nhiệt độ 20o C
Thời gian thu thập: 8 giờ 10 phút tối ngày 10 tháng 4 năm 2001
Vụ án đến lúc này đã đ